Kim Kiếm Lệnh

Chương 8 - Vụ Án Sát Phu

trước
tiếp

Vạn Vũ Xương cặp mắt long lanh sáng quắc, ngắm nhìn thanh kiếm của Vệ Thiên Tường đeo sau lưng, đoạn cười khà khà nói :

– Vậy ra Vệ huynh cũng là người trong võ lâm, thật hay quá. Mời Vệ huynh lại cùng bàn với anh em chúng tôi nói chuyện cho vui.

Mấy tên tiểu nhị đứng hầu thấy hai người đã chào hỏi nhau tay bắt mặt mừng, nên chúng đã đem chén bát của Vệ Thiên Tường dọn sang bàn của hai anh em họ Vạn.

Vạn Vũ Xương vội giới thiệu Vệ Thiên Tường với người em là Vạn Vũ Sinh. Hai người chắp tay thi lễ, rồi cả ba cùng ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Vạn Vũ Xương nhìn Vệ Thiên Tường gật đầu nói :

– Vệ huynh thần quang khí phách phi phàm, trông qua cũng biết là người có nội lực thực cao thâm. Chẳng hiểu tôn sư là ai vậy?

Vệ Thiên Tường vội đáp :

– Vạn huynh chớ đề cao tiểu đệ quá đáng như vậy, nguyên tiểu đệ theo gia thúc học nghệ, mới luyện được vài năm, đây là lần đầu gia nhập giang hồ, kinh nghiệm chưa có, tuổi còn nhỏ.Xin đại hiệp chỉ giáo cho là may mắn lắm rồi.

Nguyên Vạn Vũ Xương đã thành danh trên chốn giang hồ trên mười năm nay. Họ Vạn vốn là người ngay thẳng trung thực, thuộc dòng danh môn chính phái, chuyên làm việc hiệp nghĩa, cứu khổn phò nguy, tính tình lại bặt thiệp, giao du rất rộng.

Thấy Vệ Thiên Tường khiêm tốn như vậy, Vạn Vũ Xương cười khà khà nói :

– Người trong bốn bể đều là anh em một nhà cả, Vạn mỗ hơn bạn vài tuổi, từ nay xin gọi bạn bằng hai chữ lão đệ, lão đệ cũng phải đổi cách gọi Vạn mỗ, chớ có luôn mồm đại hiệp, tiểu hiệp như vậy làm gì.

Vệ Thiên Tường vội đáp :

– Vạn lão ca đã dạy bảo tiểu đệ như vậy, tiểu đệ đâu dám chối từ, xin cung kính tuân lệnh.

Vạn Vũ Xương lại hỏi :

– Vệ lão đệ lần này xuất môn chẳng hay có việc gì vậy?

Vệ Thiên Tường hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng đáp ngay theo tình thực :

– Tiểu đệ tuân lệnh gia thúc lên núi Nhạn Đãng có chút việc.

Vạn Vũ Sinh vỗ tay cười nói :

– Nếu thế thì tuyệt,Vệ lão đệ cũng đi chung đường với anh em tới một đoạn đường nữa.

Vệ Thiên Tường ngạc nhiên :

– Vậy ra hai vị cũng tới Triết Giang?

Vạn Vũ Xương lắc đầu :

– Không phải, hai anh em ngu huynh từ Điểm Thương sơn tới đây là để đi đến Bạch Thủy sơn trang theo lời mời của Trang chủ để phụ giúp một tay.

Bạch Thủy sơn trang! Vệ Thiên Tường nghe mấy tiếng đó vội hỏi :

– Té ra hai vị đến Bạch Thủy sơn trang? Không hiểu Bạch Thủy sơn trang đã xảy ra việc gì?

Vạn Vũ Xương cười hỏi lại :

– Vệ lão đệ có biết Bạch Thủy sơn trang?

Vệ Thiên Tường lắc đầu đáp :

– Tiểu đệ không quen biết, nhưng có một việc rất kỳ quái, nên vừa nghe Vạn lão ca nói đến Bạch Thủy sơn trang, tiểu đệ thuận mồm hỏi như vậy.

Nói đoạn chàng đem chuyện tối hôm trước vào khách điếm được đón tiếp trọng hậu, điếm gia lại nói do mạng lệnh của Bạch Thủy sơn trang nghinh tiếp chàng, nhất nhất đều thuật lại tường tận.

Vạn Vũ Xương nghe xong bật ra một chuỗi cười dài và nói :

– “Nếu thế, bọn tiểu nhị nhất định là nhận lầm lão đệ là Kim Diện Nhị Lang Đỗ đại hiệp rồi. Thì ra Đỗ đại hiệp cũng đã đáp lại lời mời của Bạch Thủy sơn trang, đến giúp một tay.

Hà, Vệ lão đệ chuyện này nói ra khá dài! Nhà họ Lưu, chủ nhân Bạch Thủy sơn trang vốn là một gia đình phú gia vọng tộc ở địa phương này. Vị Đại trang chủ là Phong Vân Kiếm Lưu Kiến Thụ, nghe nói còn là sư đệ của vị Chưởng môn phái Hoa Sơn, tức là Mai Hoa đạo nhân.

Mười tám năm trước đây, Lưu Kiến Thụ lúc đó vào khoảng ba mươi tuổi đã mở một phiêu cục ở Tế Nam làm ăn rất phát đạt.

Hồi đó các tay lục lâm hảo hán trên chốn giang hồ nghe nói đến Phong Vân Kiếm Lưu Kiến Thụ đều phải e dè kính nể vì họ Lưu là cao đồ của phái Hoa Sơn.

Theo lời tuyên truyền của giang hồ thì năm đó Lưu Kiến Thụ nhận lãnh hộ tống toàn thể gia đình của một vị Phủ quan mãn hạn về hưu không ngờ đoàn bảo tiêu của Lưu Kiến Thụ hộ tống gia đình quan phủ đi đến nửa đường thì bị một bọn cướp tấn công. Bọn cướp đứng đầu là một tên cường đạo, ác danh lừng thiên hạ, tên gọi Phi Thiên Long Vương Bốc Đại Thành. Lưu Kiến Thụ quả bất địch chúng, vì bọn cướp quá đông mà đoàn bảo tiêu thì rất ít. Rốt cuộc tên Bốc Đại Thành giết chết quan phủ và gia đình quan phủ, tước đoạt hết châu báu và của cải của gia đình này.

Duy chỉ có một người con dâu mới cưới của quan phủ, tên gọi Thôi thị là thoát chết. Vì Thôi thị là người có nhan sắc kiều diễm nên nàng bị bon cướp bắt đem lên núi, chắc để dùng làm áp trại phu nhân.

Phong Vân Kiếm Lưu Kiến Thụ thất bại trận này nhưng không chịu thôi ngay.

Chờ đến hôm sau, Lưu Kiến Thụ một mình một kiếm lọt vào sào huyệt của bọn chúng hành thích giết chết tên Bốc Đại Thành. Trong trận Lưu Kiến Thụ cũng bị vài vết thương nhưng chàng trừ được bọn cướp, cứu được Thôi thị ra khỏi sào huyệt đảng cướp.

Lúc đó Thôi thị là một người đàn bà cô thân cô quả, không nơi trú ẩn nương tựa. Vì để đền đáp ơn cứu mạng của Lưu Kiến Thụ. Thôi thị bằng lòng gá nghĩa trăm năm với họ Lưu làm kế thất.

Sau một trận gian nan nguy hiểm, Lưu Kiến Thụ liền bỏ nghề bảo tiêu, đem cả gia đình thê thất về an cư lạc nghiệp tại Bạch Thủy sơn trang, không đặt chân lên chốn giang hồ nữa.

Thôi thị lấy Lưu Kiến Thụ ít lâu thì sinh hạ được một người con gái”.

Vệ Thiên Tường nghe đến đó, thấy câu chuyện cũng chỉ thuộc loại tầm thường, không có gì đặc sắc, không hiểu tại sao Bạch Thủy sơn trang bỗng nhiên lại cần đến các cao thủ võ lâm trợ giúp.

Vạn Vũ Xương ngưng lại một chút rồi lại tiếp tục kể :

– Thôi thị vốn là người đàn bà thập phần hiền thục, bình nhật rất khoan hòa khả ái, nên gia đạo rất yên vui, ngoài ra lại sùng bái đạo Phật, hằng ngày kinh kệ lễ Phật luôn. Về sau Thôi thị bái một vị lão ni du phương làm thầy, từ đó càng chuyên tâm học tập Phật pháp hơn… Hà, Vệ lão đệ có biết vị lão ni đó là ai không? Lão đệ có bao giờ nghe nói đến truyền thuyết trong võ lâm về Phương Ngoại nhị kỳ không?

Vệ Thiên Tường giật mình hỏi lại :

– Vạn lão ca nói như vậy, có phải là hai vị Thiên Sơn nhất tăng và Tuyết Sơn thần ni không?

Vạn Vũ Xương gật đầu :

– Đúng! Cứ theo lời người ta thuật lại thì vị lão ni sự phụ của Thôi thị chính là Tuyết Sơn thần ni. Vị lão ni này nói bà ta với con gái của Thôi thị hữu duyên nên mới tìm đến gặp hai mẹ con Thôi thị. Song le lúc đó con gái của Thôi thị mới có hai tuổi, không thể nào truyền nghệ ngay được. Lão ni liền bảo Thôi thị hãy luyện tập trước, chờ khi con gái lớn rồi sẽ truyền lại cho con gái sau. Thành ra từ đó Thôi thị được Tuyết Sơn lão ni chân truyền tuyệt học….

Vệ Thiên Tường nghe đến đó, bất giác kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Vạn Vũ Xương lại nói tiếp :

– “Không ngờ một đêm cách đây mười lăm năm có người tìm đến Lưu Kiến Thụ báo cừu. Lưu Kiến Thụ liền theo người đó đi ra ngoài, nhưng hai người đi rồi không thấy quay trở lại nữa..

Về sau có người ở ngoài Bạch Thủy sơn trang phát hiện ra thi thể của Phong Vân Kiếm Lưu Kiến Thụ nằm chết ở một nơi trong rừng gần sơn trang cùng với người đến tầm cừu. Người này tên là Cửu Đầu Kiêu Trử Tử Hào. Cả hai xác chết nằm bên nhau.

Nguyên tên Cửu Đầu Kiêu Trử Tử Hào khi xưa là anh em kết nghĩa với tên tướng cướp Phi Thiên Long Vương Bốc Đại Thành. Hồi đó hai tên này xưng là Hoàng Hà song quái.

Sau khi phát hiện ra thi thể của Lưu Kiến Thụ và Trử Tử Hào, người ta liền đoán ngay rằng tên Trử Tử Hào tìm đến Bạch Thủy sơn trang để báo cừu cho Bốc Đại Thành khi xưa bị Lưu Kiến Thụ giết chết. Hai người đem nhau ra rừng giao đấu, kết cuộc cả hai cùng chết.

Người ta phỏng đoán như vậy. Nhưng đến khi xem xét lại thi thể của hai người, người ta mới nhận thấy một điểm rất kỳ quái. Cả hai đều không có thương tích gì cả nhưng ở ngực mỗi tử thi đều bị một điểm hồng nhỏ như hạt gạo. Rõ ràng là cả hai đều bi bại vì một loại chỉ công phu (công phu ở ngón tay) cực kỳ lợi hại”.

Vệ Thiên Tường đang mê mải nghe câu chuyện bắt đầu trở nên lý thú vô cùng. Khi nghe nói đến loại chỉ công phu giết người, chàng buột miệng kêu amột tiếng kinh ngạc.

Vạn Vũ Xương lại nói :

– “Từ hôm đó hai mẹ con Thôi thị bỗng thấy mất tích, không còn thấy hình bóng đâu nữa. À không, hai mẹ con chỉ bỏ Bạch Thủy sơn trang ra đi ngay đêm đó, nhưng về sau có người cho biết rằng Thôi thị đã đem con gái lên thẳng núi Hoa Sơn, xin gặp vị Chưởng môn phái Hoa Sơn là Văn Thiên Ông, khóc lóc kể lể sự tình. Nên nhớ phái Hoa Sơn là phái võ của Lưu Kiến Thụ.

Sau khi lên núi Hoa Sơn gặp Chưởng môn phái này, Thôi thị lại đem con gái hạ sơn đi ngay đến một nơi rất xa, chứ không trở về Bạch Thủy sơn trang nữa.

Lúc đó em ruột Lưu Kiến Thụ là Lưu Gia Thụ tuổi chưa đến hai mươi, vẫn còn ở núi Hoa Sơn học nghệ, nghe tin anh mình bị giết chết, đau đớn khóc lóc thê thảm. Lưu Gia Thụ mấy lần quỳ lạy Văn Thiên Ông khóc lóc cầu xin sư phụ cho hạ sơn báo thù, nhưng Văn Thiên Ông lắc đầu không cho phép, chỉ thở dài bảo rằng chuyện này là cả một mối tiền oan nghiệt chướng không sao tránh khỏi.

Về sau Văn Thiên Ông cưỡi hạc về trời, chức Chưởng môn phái Hoa Sơn về tay Mai Hoa đạo nhân. Mai Hoa đạo nhân là sư huynh của Lưu Kiến Thụ, nên sau khi lên nhậm chức Chưởng môn Mai Hoa đạo nhân liền tìm cách báo thù cho sư đệ. Nhưng trong suốt mười lăm năm qua tìm kiếm vẫn không biết hung thủ là kẻ nào.

Mãi đến hồi gần đây mới tìm ra manh mối. Thì ra hung thủ sát hại Lưu Kiến Thụ chẳng phải ai xa lạ, chính là Thôi thị”.

Vệ Thiên Tường nghe nói đến đó bất giác giật nảy người kêu lớn :

– A! Thôi thị đang tâm giết chồng!

Vạn Vũ Xương thở dài một tiếng rồi lại nói :

– “Việc này mãi đến hồi gần đây mới phát giác ra. Nguyên vì Nam Thiên Nhất Điêu Tang Đồ có một tên đệ tử, tên gọi là Hoa Sam Khách Mao Kính, võ công rất cao được chân truyền của sư phụ.

Song le hắn là một kẻ háo sắc, lại cậy thế của Nam Thiên Nhất Điêu hàng ngày tác ác đa đoan, gây nhiều chuyện tồi bại trên chốn giang hồ, người trong võ lâm không ai không biết.

Một hôm không biết vì việc gì Hoa Sam Khách Mao Kính lên Hoài Ngọc sơn tình cờ gặp mẹ con một thiếu nữ. Người con gái đó nhan sắc tuyệt trần, mỹ lệ vô song. Mao Kính có lẽ đã động lòng tà dục, buông lời chọc ghẹo vô lễ nên rút cục bị bà mẹ đó điểm ngón tay vào không khí một cái phế hủy võ công của hắn.

Chỗ bị điểm thấy nổi lên một nốt màu hồng, nhỏ như hạt gạo. Họ Mao chạy về trình với sư phụ, Nam Thiên Nhất Điêu liền nhận ngay ra rằng đó là một công phu tuyệt kỹ của Tuyết Sơn thần ni tên gọi Chu Sa chỉ.

Rồi sau việc này lan truyền khắp chốn giang hồ, Mai Hoa đạo nhân liền dò hỏi hình dạng của hai mẹ con cô gái nọ, biết ngay là hai mẹ con Thôi thị.

Lưu Gia Thụ biết rằng kẻ giết anh mình là chị dâu tức Thôi thị, căm giận vô cùng, liền nhờ Mai Hoa đạo nhân đứng lên tác chủ, triệu tập các thân hữu hào kiệt đến Bạch Thủy sơn trang để lo việc báo cừu”.

Vạn Vũ Xương nói đến đó, ngừng một chút rồi lại gật đầu nói tiếp :

– Hai anh em ngu huynh cũng được mời, nhân vì khi xưa tiên sư có giao tình thân hữu với Văn Thiên Ông lão tiền bối, nên nghĩ giao tình cũ chẳng dám chối từ, vội vã ngày đêm đi đến Bạch Thủy sơn trang cho kịp ngày ước hẹn. Vệ lão đệ nếu không có chuyện phải đến núi Nhạn Đãng gấp rút, hãy cùng đi với anh em ngu huynh đến Bạch Thủy sơn trang một chuyến cho vui. Lần này các nhân vật của các đại môn phái cùng tề tựu rất đông, nếu lão đệ muốn tăng thêm kinh nghiệm giang hồ thì cũng nên theo đến đó làm quen với các nhân vật, cũng không phải là chuyện vô ích.

Vệ Thiên Tường nghe nói, nhận thấy rất hợp ý mình. Chàng thầm tính từ nay đến ngày hẹn trên núi Nhạn Đãng còn dư ba bốn hôm nữa. Vậy ta có thể đến Bạch Thủy sơn trang chơi cũng không bị trễ hẹn. Vả lại chàng cũng rất mong được kết giao với các nhân vật trong danh môn chánh phái như Điểm Thương và Hoa Sơn.

Nghĩ vậy, Vệ Thiên Tường liền quyết định đị theo hai anh em họ Vạn.

Chàng vừa định lên tiếng nhận lời, thì Vạn Vũ Sinh đột nhiên như chợt nhớ tới việc gì vội vàng nói :

– Đại ca, về việc anh em họ Lục, anh em ta phải làm thế nào?

Vạn Vũ Xương gật đầu :

– Kể ra phái Côn Luân và phái Điểm Thương của chúng ta không phải là không có căn nguyên….

Vạn Vũ Sinh nói :

– Đoàn xe bảo tiêu của họ có lẽ đã đi xa rồi, chúng ta mau lên đường kẻo trễ.

Vạn Vũ Xương liền nghiêm sắc mặt nói :

– Phải, chúng ta đi ngay mới kịp. Chúng ta đi theo đoàn xe, nếu gặp sự bất trắc chúng ta sẽ ra tay ám trợ họ. Nhưng này nhị đệ, tên ma đầu đó lợi hại vô kể, nhị đệ không được coi thường, phải để mặc ta ứng biến.

Vệ Thiên Tường mới gia nhập giang hồ thấy chuyện như vậy lấy làm thú vị, chàng vội hỏi :

– Tiểu đệ cũng muốn cùng đi với hai vị lão huynh, không biết có làm bận chân vướng tay nhị vị không?

Vạn Vũ Xương cười :

– Nếu ngu huynh đoán không lầm thì võ công của Vệ lão đệ chẳng kém anh em ngu huynh chút nào cả.

Vệ Thiên Tường vội khiêm tốn :

– Hai vị lão ca thành danh đã lâu năm, tiểu đệ mới gia nhập giang hồ làm sao sánh kịp, chỉ mong hai vị chỉ giáo cho là may mắn lắm rồi.

Ba người vội vã ăn xong, ra quầy trả tiền rồi lên ngựa. theo đường cái lớn rong ruổi.

Ba con tuấn mã chạy mau như gió, chẳng mấy chốc đã vượt qua trên mười dặm.

Quả nhiên trên đường lộ, phía gần một rừng cây lớn đoàn xe bảo tiêu đã ngừng cả lại giữa đường.

Vạn Vũ Xương không hổ là tay lão luyện giang hồ, thấy tình hình như vậy liền giơ tay ra hiệu cho Vạn Vũ Sinh và Vệ Thiên Tường cùng ngừng lại, đứng ở xa nhìn xem.

Sau đó Vạn Vũ Xương xuống ngựa, Vạn Vũ Sinh và Vệ Thiên Tường cũng bắt chước, đoạn cả ba người đi lần đến ụ đất cao, đứng đó ghé đầu nhìn.

Hai thân cây thật to đặt nằm chắn ngang giữa đường, không biết do kẻ nào chặt bỏ cản trở lối đi của đoàn bảo tiêu.

Khi đó chàng thanh niên cầm đầu đoàn bảo tiêu đang điều khiển hơn mười tên tráng phu hì hục khiêng hai thân cây nọ vứt qua một bên đường, để lấy chỗ cho xe đi

Vạn Vũ Sinh nhìn thấy hai thân cây chắn ngang đường biết rằng đây không phải là sự tình cờ mà có kẻ muốn gây sự, nên mới dùng kế này để bắt buộc đoàn bảo tiêu phải dừng lại.

Tuy nhiên, chàng không khỏi lấy làm lạ vì sau khi đoàn xe dừng lại rồi, kẻ gây sự vẫn chưa thấy xuất đầu lộ diện. Nếu đoàn bảo tiêu vứt được hai thân cây sang một bên thì tất nhiên đoàn xe lại đi như cũ, chớ không thể cản được lâu hơn nữa.

Vạn Vũ Sinh lấy làm kỳ, quay đầu lại nhìn đại ca như dò hỏi.

Vạn Vũ Xương thần sắc nghiêm trang khẽ gật đầu.

Vừa lúc đó, mọi người đều nghe thấy một giọng cười hết sức âm utừ trong rừng vọng ra. Tiếp theo là một bóng người phi ra nhanh như chớp. Người ấy trông giống như một văn sĩ, mặc áo cẩm bào tay áo rộng thùng thình, một tay cầm quạt phe phẩy.

Vạn Vũ Sinh đứng bên Vệ Thiên Tường, liền ghé vào tai chàng thì thầm :

– Vệ lão đệ, người mà anh em tôi vừa nói đã đến rồi!

Vệ Thiên Tường lúc này đã nhìn rõ, thấy người đó chính là người có gương mặt giống như đàn bà mà chàng đã trông thấy ở trong tửu lâu và hắn đã nhìn chàng mỉm cười lúc hắn ra đi.

Vệ Thiên Tường trong lòng lấy làm lạ hết sức liền khẽ hỏi :

– Hắn ta là ai vậy?

Vạn Vũ Sinh nói :

– Tôi thấy đại ca nói người đó hai chục năm trước đây là một tên ma đầu của giới giang hồ, tên gọi Nhân Yêu Hắc Phi Yên.

Vệ Thiên Tường càng ngạc nhiên :

– Tại sao lại gọi là Nhân Yêu như đàn bà vậy?

Vạn Vũ Sinh đáp :

– Vì năm xưa hắn có thói ăn mặc giả đàn bà để mê hoặc những kẻ hiếu sắc. Có người nói hắn là ái nam ái nữ, vì thế gọi hắn là Nhân Yêu. Nghe nói hắn võ công cao tuyệt, thiện xử mê dược. Năm xưa các đại môn phái đã tính trừ khử hắn nhưng lần nào hắn cũng thoát khỏi một cách tài tình. Về sau hắn bị Nhất Dương Tử lão tiền bối phái Côn Luân đánh trúng một đòn Cửu Âm chưởng. Từ đó cho đến nay đã hai mươi năm, Nhân Yêu Hắc Phi Yên tuyệt tích trên giang hồ, không ai thấy tăm hơi bóng vía hắn đâu cả. Không ngờ giờ đây hắn lại đột nhiên xuất hiện.

Vệ Thiên Tường có vẻ nghi hoặc hỏi lại :

– Vạn nhị ca, chuyện đó đã ngoài hai chục năm. Vậy mà tiểu đệ nhìn hắn bây giờ chỉ trạc ngoài ba chục tuổi là cùng.

Vạn Vũ Sinh đáp :

– Vì hắn có thuật luyện cho bộ mặt tươi trẻ như thanh niên. Nếu nói về tuổi thực sự thì năm nay hắn phải ngoài sáu mươi tuổi….

Trong lúc hai người đang thì thầm nói chuyện thì Nhân Yêu Hắc Phi Yên đã tiến tới trước chiếc xe bảo tiêu đi đầu.

Hắn liếc nhìn lá cờ Phi Phụng cắm đầu xe, nét mặt lầm lì không thay đổi, cất tiếng âm u hỏi :

– Phi Phụng kỳ, hừ, lão Lục Phụng Tường có ở đây không?

Tiếng nói của Nhân Yêu Hắc Phi Yên trầm trầm như giọng nói bình thường nhưng không hiểu sao thanh âm có sức lan truyền mạnh mẽ vô biên, ngay cả đến bọn Vạn Vũ Xương, Vạn Vũ Sinh và Vệ Thiên Tường đứng cách xa hơn hai mươi trượng cũng bị thanh âm xoáy vào tai như thể có người ghé vào bên tai mà hét.

Ba người không khỏi giật mình kinh hãi thầm nghĩ tên ma đầu này nội công quả thực tinh thâm cao cường.

Thanh niên chỉ huy đoàn bảo tiêu này chính là con trai của lão phiêu đầu Càn Khôn Thủ Lục Phụng Tường, tên gọi là Lục Phụng Tôn.

Lục Phụng Tôn thấy đối phương gọi tên phụ thân mình một cách vô lễ như vậy nên không khỏi có ý căm giận.

Hơn nữa, uy danh của phái Côn Luân cùng tên tuổi Càn Khôn Thủ Lục Phụng Tường đâu có phải tầm thường trên chốn giang hồ, vậy mà đối phương ăn nói ngạo mạn. coi chẳng có chút gì kiêng nể hết.

Dẫu sao, vốn là đệ tử danh gia chính phái, Lục Phụng Tôn cố nén giận, chắp tay lấy lệ, hơi xẵng giọng hỏi lại :

– Tôn giá là ai? Xin lỗi tại hạ không được biết. Nhưng tệ cục Phi Phụng kỳ đi đến đâu thì các bằng hữu trong võ lâm đều có tình cảm giao hảo, cần chi đến gia phụ thân tự xuất mã.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên vung chiếc quạt cầm tay nghe xoạt một tiếng, rồi à một cách ngạo mạn miệt thị vô cùng :

– Té ra là thiếu phiêu đầu đó, thảo nào dám ăn nói ngông cuồng như vậy. Nhưng cũng chẳng đáng trách, thiếu phiêu đầu sinh sau đẻ muộn đâu có thể biết được lão phu? Được lão phu sẽ cho ngươi một cái gì làm kỷ niệm để đem về phái Côn Luân xem… ha… ha….

Giọng nói của Nhân Yêu Hắc Phi Yên quả thật châm chọc xỏ xiên, khinh người ngạo mạn, Lục thiếu phiêu đầu tuổi còn niên thiếu, khí huyết phương cường, nhịn làm sao cho nổi?

Lục Phụng Tôn bừng bừng nổi giận :

– Đứng trước lá cờ Phi Phụng dám ăn nói như vậy, các hạ quả là kẻ gan to tầy trời. Các hạ hãy xưng tên ra, Lục thiếu gia không thèm ra tay với kẻ vô danh tiểu tốt!

Soạt một tiếng, ánh hào quang lóe lên, thanh trường kiếm đã ở trong tay Lục Phụng Tôn.

Cứ trông phương pháp rút kiếm tuyệt diệu đó, cũng đủ biết Lục Phụng Tôn không hổ là đệ tử chân truyền phái Côn Luân danh tiếng vang lừng thiên hạ.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên buông ra một chuỗi cười âm u, ghê rợn nói :

– Lục thiếu phiêu đầu tính khí quả không kém phần cương liệt. Nhưng lão gia đến đây đâu có ý muốn hiếp chế ngươi làm gì. Lão gia đến đây chỉ là để đón tiếp mấy đứa nhỏ của lão. Chẳng lẽ người của lão gia mà thiếu hiệp không cho lão phu nhận lãnh hay sao?

Lục Phụng Tôn nghe hắn nói như vậy, vừa tức vừa kinh, tay cầm trường kiếm chĩa thẳng hỏi :

– Ngươi muốn gì? Những đứa bé của ngươi là ai?

Nhân Yêu Hắc Phi Yên cười lạnh lùng cất giọng the thé :

– Ha, Lục thiếu phiêu đầu quên rồi sao? Trong chuyến bảo tiêu này, áp tải hai chục vạn lượng bạc đến Nam Xương, có người thuận chuyến xe, ủy thác Phi Phụng bảo tiêu trách nhiệm hộ tống sáu đứa con gái nhỏ của lão phu đi một chuyến. Sáu đứa đó là cháu của lão gia này đó.

Lục Phụng Tôn kinh ngạc, không ngờ sáu cô gái mà chàng hộ tống lại là người nhà của lão ma đầu này.

Nguyên khi đoàn bảo tiêu của chàng đến thành Nhạc Dương để nhận lãnh số bạc áp tải, có một vị phú thương nói mua được sáu vị tỳ nữ, nên nhân chuyến đi này nhờ chàng hộ tống đến Nam Xương.

Sáu nàng đó tuổi chỉ độ mười bảy hay mười tám, dáng người mảnh dẻ tha thướt, trông yếu như sên, gầy như liễu, chẳng có vẻ gì là biết võ công cả.

Nay thấy đối phương nói như vậy, Lục Phụng Tôn sửng sốt, nếu y thật nói đúng chẳng hóa ra sáu nàng đó là vây cánh của y hay sao.

Lục Phụng Tôn vung mạnh thanh kiếm cầm tay, định lên tiếng quát hỏi cho rõ thực hư.

Chợt thấy Nhân Yêu Hắc Phi Yên khẽ vỗ tay, cất giọng the thé nói :

– Mấy đứa nhỏ đâu, không ra còn chờ gì nữa!

Từ trong sáu chiếc xe lập tức có tiếng đáp vọng ra, giọng nói nhỏ nhẹ, kiều mị vô cùng của các cô gái còn nhỏ tuổi. Rồi chỉ thấy mấy chiếc xe động đậy, mắt Lục Phụng Tôn bỗng hoa lên. Đồng thời mùi hương phảng phất thơm ngát lan ra. Vạt áo trắng phấp phới như mây bay, sáu bóng người như sáu con bươm bướm liệng từ trong xe bay ra trước mặt Nhân Yêu Hắc Phi Yên, liền cúi đầu hành lễ miệng thỏ thẻ :

– Tiện thiếp tham kiến Đàn chủ.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên phe phẩy cây quạt cầm tay, gật gù ra chiều hài lòng nói :

– Bọn ngươi đi đường mệt nhọc, mau về nghỉ đi.

Sáu nàng áo trắng cúi đầu vâng dạ, quay mình định đi ngay.

Lục Phụng Tôn thấy tình thế như vậy, biết là có chuyện không lành nên vội quát lớn :

– Hãy khoan!

Dứt lời chàng múa kiếm nhảy tới trước sáu cô gái định cản lại.

Đứng từ xa theo dõi tình hình từ lúc đầu, Điểm Thương song ưng Vạn Vũ Xương nhận biết sắp xảy ra biến, vội quay lại bảo Vạn Vũ Sinh :

– Đi mau!

Hai chân dậm mạnh xuống đất, Vạn Vũ Xương nhún mình nhảy vọt đến trước, thân hình bay là là rớt đúng vào chỗ đoàn xe bảo tiêu.

Vạn Vũ Sinh và Vệ Thiên Tường không chút chậm trễ, cũng phi thân nhảy theo sau ngay.

Lại nói Lục Phụng Tôn vung kiếm nhảy tới cản đường sáu nàng áo trắng, động tác chàng tuy nhanh nhưng vẫn chậm mất một bước.

Sáu cô gái áo trắng thân pháp rất kỳ dị, người nhẹ như lông hồng, Lục Phụng Tôn vừa chuyển mình thì sáu nàng đã phi thân nhảy vút đi nhanh như cắt, chớp mắt đã chạy khuất vào trong đám cây rậm rạp.

Lục Phụng Tôn chưa kịp ngạc nhiên thì thấy mắt mình bỗng hoa lên, Nhân Yêu Hắc Phi Yên không biết đã nhảy đến trước mặt chàng từ lúc nào, mặt hắn luôn luôn cười nhạt một cách lạ lùng :

Nhân Yêu Hắc Phi Yên lạnh lùng cười nói :

– Thiếu phiêu đầu chớ có nóng nảy, để ta trả tiền công bảo tiêu, rồi đem về cho lão Lục Phụng Tường xem.

Hắn nói một cách ung dung nhàn hạ, nhưng cây quạt trên tay gập lại rồi nhẹ nhàng điểm vào đầu vai Lục Phụng Tôn.

Hắn ra tay trông rất là nhẹ nhàng và chậm chạp nhưng đối với người bị điểm thì đó là một thế quái dị và mau lẹ vô kể.

Đừng nói đến việc đưa kiếm lên gạt đỡ, ngay né tránh Lục Phụng Tôn cũng không sao né tránh kịp. Đầu vai khi bị ngọn quạt điểm trúng đau buốt thấu xương. Lục Phụng Tôn kêu thét lên một tiếng, thanh kiếm trên tay bị rớt xuống đất kêu lên một tiếng xoảng.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên thuận tay bẻ gãy cây cờ Phi Phụng cắm ở đầu xe.

Vừa lúc đó soạt, soạt, soạt. Ba bóng người nhảy tới, bọn Vạn Vũ Xương đã tới.

Sự thực Vệ Thiên Tường tới trước hết, mau hơn Vạn Vũ Xương một bước.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên trông thấy Vệ Thiên Tường mặt hắn bỗng lộ vẻ kinh dị hết sức, nhưng liền sau đó hắn đã đổi bộ mặt tươi cười, nhìn chàng khẽ gật đầu.

Đoạn không thèm để ý đến anh em Vạn Vũ Xương, Nhân Yêu Hắc Phi Yên cầm cây cờ Phi Phụng bẻ gãy làm hai vứt xuống đất.

Đôi mắt Hắc Phi Yên đột nhiên quắc lên, hắn nhìn Lục Phụng Tôn và quát :

– Tiểu tử! Ngươi về bảo cho tên Lục Phụng Tường rằng từ nay môn hạ phái Côn Luân nếu còn người nào ra mặt trên chốn giang hồ lập tức sẽ chịu chung số phận như ngươi đó.

Lục Phụng Tôn từ khi ra đời đến nay chưa bao giờ gặp cảnh nhục nhã đến như vậy. Lúc này cánh tay mặt của chàng đã bị tàn phế, đau đớn đến nỗi những giọt mồ hôi nổi lên trên trán.

Lục Phụng Tôn nghiến răng, trầm giọng nói :

– Được! Lục thiếu gia tài nghệ chẳng bằng người, dầu có chết cũng không oán than. Nhưng non nước còn dài, trên chốn giang hồ sau này sẽ có cơ hội gặp mặt. Vậy ngươi hãy xưng danh cho ta được biết.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên buông một chuỗi cười nham hiểm :

– Khá lắm! Thiếu phiêu đầu sinh trưởng ở nơi phú quý nhung lụa, chết đến nơi mà còn nói được những lời ngang ngạnh. Muốn biết lai lịch lão phu không khó. Ngươi về cho lão Lục Phụng Tường xem thương thế của ngươi, tức khắc hắn sẽ biết ta là ai rồi.

Lục Phụng Tôn nghiến răng chịu đau nhìn anh em Vạn Vũ Xương khẽ gật đầu, đoạn đưa tay trái lên làm hiệu cho đoàn phu đẩy xe đi. Sau đó Lục Phụng Tôn lên ngựa đi thẳng, không quay đầu trở lại.

Vạn Vũ Xương không ngờ con trai nối nghiệp của Càn Khôn Thủ Lục Phụng Tường, đệ tử chân truyền của phái Côn Luân, chỉ tiếp có một chiêu của đối phương mà không nổi. Vạn Vũ Xương chỉ đến chậm có một bước mà Lục Phụng Tôn đã bị đánh trọng thương rồi.

Bản ý của Vạn Vũ Xương là nhảy đến can thiệp để tiếp trợ cho Lục Phụng Tôn, không ngờ trong chớp mắt mọi việc đã xong. Lục Phụng Tôn bị thương rồi nhảy đi ngay. Thành thử bọn Vạn Vũ Xương lúc này đứng lại cũng dở, mà bỏ đi cũng dở, thật là tiến thoái lưỡng nan.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên chờ Lục Phụng Tôn đi khỏi đoạn quay lại lạnh lùng hỏi :

– Hai người, trên chốn giang hồ mà người ta vẫn thường gọi là Điểm Thương song ưng đó phải không? Hừ, hai người từ tửu lâu theo đến đây cốt để xem đánh nhau hay để thế chân cho tên tiểu tử phái Côn Luân đó?

Giọng nói của Hắc Phi Yên rõ là giọng điệu khiêu khích.

Vạn Vũ Xương biết rằng tên ma đầu này đột nhiên xuất hiện trên chốn giang hồ, võ công lại rất cao thâm, thủ pháp vô cùng quái dị. Song le phái Điểm Thương từ khi sư phụ của Vạn Vũ Xương dĩ nhiên là phải kế thừa đạo thống. Bây giờ đến lúc lâm trận nếu thối lui thì còn chi là thanh danh của môn phái.

Vì thế Vạn Vũ Xương cười nhạt :

– Cái đó chẳng cần phải hỏi.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên cười gằn :

– Lưu Vân kiếm khách phái Điểm Thương lúc còn sống cũng chẳng phải địch thủ của lão phu nữa là các ngươi. Bọn hậu bối các ngươi không sợ thua kém quá xa hay sao?

Vạn Vũ Sinh và Vạn Vũ Xương thấy hắn nói nhục đến sư phụ của mình nên lập tức rút kiếm ra ngay.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên đứng yên cười nhạt luôn mồm, có vẻ không coi hai người vào đâu hết.

Vệ Thiên Tường mới bước chân vào chốn giang hồ, chàng đã từng được sáu vị thúc thúc dạy võ công trong suốt mười hai năm trời, mới đây lại được Tu Linh Quân lão quái đả thông kinh mạch và đã luyện thành “Nghịch Thiên huyền công” nên lúc nào cũng có ý muốn đem đấu thử với một người khác để xem võ công của mình đã luyện đến mức độ nào.

Đến nay gặp chuyện như thế này, Vệ Thiên Tường thấy thật hợp với ý nguyện của mình, huống hồ đối phương là một tên ma đầu, một hạng bại hoại của võ lâm giang hồ, cần phải ra tay diệt trừ.

Vệ Thiên Tường liền nhảy lên một bước, thân hình thấp thoáng nhanh như chim cắt, đứng chắn trước mặt Điểm Thương song ưng đối diện với Nhân Yêu Hắc Phi Yên, rồi quay mặt lại khẽ nói :

– Hai vị lão ca hãy để cho tiểu đệ thử trước một chút xem sao.

Vạn Vũ Xương giật mình kinh hãi, không hiểu công lực của Vệ Thiên Tường cao thâm như thế nào, chỉ biết ma đầu Nhân Yêu Hắc Phi Yên là tay võ công cao cường ghê gớm, sợ hắn hạ độc thủ thì tính mạng của Vệ Thiên Tường sẽ chẳng còn.

Bởi vậy Vạn Vũ Xương vội lớn tiếng ngăn cản :

– Vệ lão đệ chớ có…

Vạn Vũ Xương chưa kịp dứt lời thì Hắc Phi Yên đột nhiên lùi lại một bước, mồm lẩm bẩm như nói một mình :

– Phật pháp vô biên, quảng đại linh cảm.

Vệ Thiên Tường không hiểu hắn nói như thế là có ý nghĩa gì, nên chàng hơi giật mình kinh ngạc.

Nhân Yêu Hắc Phi Yên bỗng cất tiếng cười the thé :

– Ngươi đã biết rồi thì thôi.

Nói dứt lời hắn đã nhún mình phi thân nhảy vút lên cao như là chiếc pháo thăng thiên.

Thân hình lên trên không trung hắn chao mình tạt ngang, hạ xuống một ngọn cây cổ thụ um tùm rồi chuyền sang cây khác đi mất, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng đâu nữa.

Xem tiếp hồi 9 Kim Diện Nhị Lang


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.