Kim Ô Thần Công

Chương 4 - Tuyệt Thế Thần Công

trước
tiếp

Trong phòng ,

Tĩnh mịch ,

Đen ngòm .

Trên chiếc ghế ,

Một người đang ngồi ,

Ánh sáng từ bên ngoài chỉ đủ soi rõ từ phần thắt lưng trở xuống ,

Tiểu Kinh ,

Dè dặt bước vào .

“ Thưa Thiếu Chủ , tiểu nhân là Tiểu Kinh xin diện kiến ngài .”

Nó chắp tay chào như vái lạy một vị thần ở cái đền thờ nào đó .

Trác Thiên Phàm im lặng .

Im lặng ,

Tịch mịch ,

Làm Tiểu Kinh thấy ngộp thở ,

Sự tĩnh lặng ,

Như một bàn tay vô hình ,

Bóp chặt lấy cổ nó , mạnh mẽ ,

Thật mạnh mẽ , tựa như muốn bẻ gãy cổ nó luôn vậy .

Tiểu Kinh bất giác đưa tay lên cổ ,

Cảm giác tựa hồ rất thật .

Trác Thiên Phàm cất tiếng , thật ung dung .

“ Ngươi là Tiểu Kinh ? …”

Cứ mỗi chữ thốt ra ,

Tiểu Kinh lại như bước gần đến bờ vực tử vong ,

Càng lúc càng gần ,

Như sắp rơi xuống ,

“ Là người được đưa từ Thiên Vân Trại ra à ?”

Tiểu Kinh cố gượng cười :

“ Vâng , thưa Thiếu Chủ !”

Trác Thiên Phàm lại im lặng ,

Im lặng ,

Tịch mịch ,

Trong bóng tối ,

Có ánh mắt ,

Lạnh lùng ,

Nóng bỏng ,

Cuồng bạo ,

Tiểu Kinh cảm nhận được như vậy ,

Có ánh mắt đang nhìn nó ,

Ánh mắt của Trác Thiên Phàm !

Tiểu Kinh ,

Từ khi vào đây nó chỉ biết cúi đầu ,

Bây giờ nó đành phải ngước đầu lên .

Nó thấy ,

Nó thấy gì ?

Ánh sáng ,

Ánh sáng thật rực rỡ .

Là ánh sáng của nến ?

Không , ánh sáng của nến không rực rỡ như thế này !

Là ánh sáng của mặt trời ?

Không , ánh sáng mặt trời lúc trưa không cuồng bạo thế này !

Căn phòng ngập tràn ánh sáng .

Không , căn phòng đã không còn nữa .

Mọi thứ trong phòng đã biến mất .

Ánh sáng tràn ngập ,

Bóng tối biến mất ,

Như vậy là nó có thể nhìn thấy chân diện của Trác Thiên Phàm ?

Không , nó không thấy !

Trác Thiên Phàm đã biến mất !

Nó chỉ thấy …

Nó thấy gì ?

Một con rồng !

Một con rồng khổng lồ !

Sừng xanh giáp vàng ,

Chân thực đến cực điểm .

Con rồng nhìn nó ,

Ánh mắt ,

Lạnh lùng ,

Nóng bỏng ,

Cuồng bạo .

Tiểu Kinh ,

Giây phút đó ,

Như hóa đá

Như đã chết ,

Chết từ rất lâu .

Con rồng nằm đó ,

Ngước nhìn ,

Bầu trời ,

Trong vắt ,

Mây trắng ,

Lượn lờ ,

Và ,

Ngự ở trên cao ,

Vầng thái dương ,

Rực rỡ ,

Ngạo ngễ .

…………………………………………� �

Đôi mắt con rồng bốc lửa ,

Toàn thân nó bốc lửa .

“ Gràààoooo…..ààoooooooo….”

Con rồng gào lớn ,

Bay vút lên ,

Bầu trời trong xanh ,

Xuyên qua ,

Mây trắng lượn lờ ,

Như một cột lửa khổng lồ ,

Đang xung phá bầu trời .

Phi Long Xung Thiên !

Phá Không !

…………………………………………� �…………..

Con rồng ,

Hướng về vầng thái dương ,

Rực rỡ ,

Chiễm chệ ,

Nuốt lấy ,

Nhai ngấu nghiến .

Thiên Long Đoạt Nhật !

Thực Nhật !

…………………………………………� �…………….

Phá Không Thực Nhật !

Là điều mà con người không bao giờ làm nổi ,

Nếu làm được ,

Con người ấy vốn đã vượt qua ngưỡng cửa của tất cả nhân loại !

…………………………………………� �……………

Con rồng ,

Ăn mặt trời ,

Ánh sáng tắt đi ,

Bầu trời ,

Biến mất .

Mây trắng ,

Biến mất .

Con rồng ,

Biến mất .

Chỉ còn lại căn phòng tối om ,

Và ,

Trác Thiên Phàm .

Vẫn ngồi đó ,

Lặng im ,

Con rồng đã biến mất ,

Nhưng ,

Tiểu Kinh lại thấy ,

Trác Thiên Phàm chẳng khác gì một con rồng ,

Một con rồng đang ngồi ,

Chiễm chệ .

Toàn thân Tiểu Kinh lại ướt đẫm mồ hôi ,

Mồ hôi thật lạnh .

Tĩnh lặng ,

Căn phòng thật tĩnh lặng .

…………………………………………� �…….

Trong phòng ,

Tĩnh lặng ,

Đen ngòm ,

Ánh sáng ,

Khẽ lọt từ khe cửa .

Ánh sáng ,

Tỏa ra nhè nhẹ ,

Từ một thanh kiếm .

Kiếm của Trác Thiên Phàm !

Kiếm chỉ tỏa ánh sáng khi rút khỏi vỏ ,

Kiếm của Trác Thiên Phàm vẫn còn trong vỏ .

Kiếm chỉ tỏa ánh sáng khi có ánh sáng khác chiếu vào ,

Kiếm của Trác Thiên Phàm chìm trong bóng tối ,

Không có chút ánh sáng để phản chiếu .

Nhưng tại sao kiếm của Trác Thiên Phàm vẫn tỏa ánh sáng ?

Câu trả lời chỉ có một ,

Kiếm của Trác Thiên Phàm tự nó đã có thể tỏa ánh sáng !

Một thanh kiếm có thể tự tỏa ánh sáng ,

Đương nhiên phải là tuyệt thế bảo kiếm ,

Nếu không cũng phải là thiên hạ thần binh .

Nhưng thanh kiếm của Trác Thiên Phàm lại cực kỳ bình thường ,

Tầm thường như bao thanh kiếm khác ,

Ngoài chợ của tiện dân cũng bán với giá vài lạng bạc .

Một thanh kiếm tầm thường sao có thể tự tỏa ra ánh sáng được ?

Câu trả lời cũng chỉ có một ,

Là chính chủ nhân của nó đã khiến nó phát sáng .

Một người có thể khiến kiếm của mình phát sáng ,

Tuyệt đối là một người phi phàm .

Hoặc có thế chính chủ nhân của kiếm mới là người tỏa ra ánh sáng .

Môt người có thể tự tỏa ra ánh sáng ,

Thì người ấy đã vượt qua ngưỡng cửa của tất cả nhân loại ,

Bước đến gần hơn cánh cửa của thần thánh !

Trở thành thần thánh !

Ánh sáng ,

Tỏa ra từ thanh kiếm ,

Thấp thoáng sát khí .

Trác Thiên Phàm cất tiếng nói ,

Giọng uy nghiêm đường hoàng .

“ Ngươi có sợ chết không ? ”

Câu nói âm vang ,

Như báo hiệu của sự chết chóc .

Trác Thiên Phàm từ từ rút thanh kiếm ra , thật ung dung .

Cứ mỗi một phân kiếm được rút ra ,

Thì lại như Tử Thần bước đến gần nó hơn ,

Càng lúc càng gần ,

Tử Thần từ từ đưa chiếc lưỡi hái đen sì lên ,

Từ tử kề vào cổ nó ,

Càng lúc càng gần .

“ Không , không được sợ hãi ! ”

Nó như tự hét lên trong tâm thức .

Từ đầu đến giờ ,

Trác Thiên Phàm không hề làm gì cả ,

Chỉ là khí thế tỏa ra đã làm nó ,

Sợ hãi ,

Sinh ảo giác ,

Tạo ác mộng .

Chỉ cần tâm thần nó kiên định thì chắc sẽ không có chuyện gì ,

Nó tự nhủ với mình như vậy .

Đôi mắt khép hờ ,

Như cụp xuống ,

Ánh mắt vô hồn ,

Trở nên có hồn đến đáng sợ ,

Trở nên sắc bén đến kỳ lạ .

Tiểu Kinh trở về với trạng thái lơ đãng như xưa :

“ Thiếu Chủ muốn tiểu nhân nói lời thật hay lời giả dối ?”

Trác Thiên Phàm vẫn từ từ rút kiếm .

“ Đương nhiên là lời thật lòng .”

Tiểu Kinh trả lời thật chậm :

“ Tiểu nhân đương nhiên sợ chết , nhưng tuyệt đối không muốn chết . À

không , đúng hơn là tiểu nhân hiện giờ không thể chết ! ”

Trác Thiên Phàm vẫn rút kiếm , nửa chừng đột nhiên dừng lại .

Ánh sáng từ thanh kiếm lụi tàn ,

Từ thanh kiếm ,

Có thứ gì đó tỏa ra ,

Một luồng khí ,

Khí ,

Là sát khí ?

Không , sát khí không nóng bỏng như vậy !

Là cương khí ?

Không , cương khí không điên cuồng như vậy !

Là oán khí ?

Không , oán khí không cứng rắn như vậy !

Là tử khí ?

Không , tử khí không lạnh lẽo như vậy !

Là bá khí ?

Không , bá khí không căng tràn sinh khí như vậy !

Khí ,

Như sinh mệnh ,

Như nhịp đập của mặt đất ,

Như tiếng hô hấp của bầu trời ,

Như hơi thở của đôi vầng nhật nguyệt .

Khí ,

Như có sinh mệnh ,

Tứ tán rồi tụ ,

Thành ,

Một cái mồm đen sì ,

Ánh lên màu đỏ như máu ,

Tiểu Kinh đã bắt đầu run sợ ,

Nó lại tự hỏi ,

Ruốc cuộc Trác Thiên Phàm là thần thánh phương nào vậy ,

Là ác quỷ hay ác ma vậy ,

Sao lại đáng sợ như vậy ?

Cái mồm to đùng như một con dã thú ,

Một con dã thú thực sự ,

Nó lao về phía nó ,

Cắn xé nó ,

Tựa như nuốt mất trái tim của nó .

“ Mi đã bị bắt ở lại Thiên Vân Trại bao nhiêu lâu rồi ?”

Giọng nói uy nghiêm của Trác Thiên Phàm đã thức tỉnh nó .

Nó sực tỉnh ,

Mọi thứ lại như cũ ,

Như chưa hề có gì xảy ra cả .

Tiểu Kinh thở phào , trở về trạng thái vô hồn .

“ Tiểu nhân ở đó đã được một năm rồi ạ .”

Trác Thiên Phàm tra kiếm vào vỏ , đặt lên bàn , thật ung dung .

“ Nếu vậy chắc ngươi đã nắm rõ mọi việc của Thiên Vân Trại , kể cả vị trí

thực sự của nó ?”

Tiểu Kinh lập tức trả lời , chậm rãi .

“ Tiểu nhân không biết ! ”

Trong bóng tối ,

Một ánh mắt sáng quắt soi rọi lên người nó ,

Như một thanh kiếm đỏ rực cắm phập vào tim nó ,

Đau đớn không kể .

Trác Thiên Phàm lại cất tiếng , thật ung dung .

“ Ngươi chắc chứ ?”

Mỗi từ nói ra như mỗi quả núi ,

Nạng vạn cân ,

Đè chặt lên vai nó ,

Như ngiền nát nó ra thành ,

Cát !

Bụi !

Nó rất muốn nói ‘biết’ để thoát khỏi cái áp lực khủng bố này ,

Thần kinh của nó đã chịu không nổi nữa rồi ,

Sắp vỡ hết rồi ,

Nó sắp nổ tung rồi !

Nhưng nó không thể nói dối ,

Nếu nói dối Trác Thiên Phàm lại hỏi tiếp thì nó biết ứng phó ra sao ?

Nó phải trấn tĩnh ,

Nó phải chiến thắng nỗi sợ hãi khủng khiếp này .

“ Tiểu nhân chắc chắn . Lúc trước khi tiểu nhân đi lạc vào núi Đoạn Nhạc thì bị người của Thiên Vân Trại bắt bỏ vào bao , sau khi thấy ánh sáng thì đã ở trong Thiên Vân Trại mất rồi . Một năm sống ở đó nhưng tiểu nhân cũng chưa một lần ra khỏi trại , còn lần đưa vào Trường An này cũng bị bắt bỏ vào bao nên quả thực với vị trí của Thiên Vân Trại tiểu nhân thực sự không có chút thông tin gì . Không lẽ Thiếu Chủ định thông qua tiểu nhân để biết vị trí của Thiên Vân Trại ?”

Trác Thiên Phàm như mỉm cười , thật ung dung .

“ Nếu đúng như thế thì sao ?”

Tiểu Kinh trả lời có phần chậm chạp :

“ Như vậy chẳng phải Thiếu Chủ Không tự tin mình có thể tìm ra vị trí của Thiên Vân Trại sao, hơn nữa dựa dẫm vào người khác có vẻ không phải là cách làm việc của Thiếu Chủ ?”

Câu nói này tựa như xúc phạm đến Trác Thiên Phàm nhưng lại là cách duy

nhất để Tiểu Kinh lấy lại chút dũng cảm nhỏ nhoi .

Trác Thiên Phàm lại như mỉm cười , thật ung dung .

“ Tuy ta phải công nhận rằng Vân Khiếu Thiên là người đầu tiên mà ta không trấn áp được , nhưng chuyên bắt hắn quy án không phải là có tự tin hay không mà điều đó là chắc chắn hắn sẻ phải chịu sự xét xử của vương pháp. Còn chuyện ta hỏi ngươi đấy gọi là dựa dẫm sao? ”

Tiểu Kinh tỏ vẻ biết lỗi , ánh mắt lại vô hồn như chưa có chuyện gì .

“ Tiểu nhân đã biết lỗi !”

Trác Thiên Phàm mỉm cười , thật ung dung .

“ Ngươi có biết võ công à ?”

Tiểu Kinh giật mình , nhưng chắc chẳng có chuyện gì thoát khỏi đôi mắt của

Trác Thiên Phàm đâu nên nó đành nói thật .

“ Đúng là tiểu nhân có biết chút ít võ công , vài ba cái võ công mèo cào ấy

mà . Thiếu Chủ bận tâm làm gì .”

Trác Thiên Phàm tựa như im lặng.

“ Mèo cào sao ? Theo ta thấy ngươi ở tuổi này mà nội công đạt đến mức độ này thì quả không đơn giản . Sư phụ ngươi là ai ?”

Tiểu Kinh thở dài , nó rất ít khi khi thở dài .

“ Trước lúc lâm chung … ông ấy cũng không cho tiểu nhân biết tên ..quả thực …”

Nó im lặng .

Trác Thiên Phàm mỉm cười trong bóng tối .

“ Được rồi , ngươi có thể đi về rồi .”

Tiểu Kinh ngây người ra , ngây ngô hỏi lại :

“ Ngài nói sao cơ ạ ?”

Trác Thiên Phàm như phì cười , thật nhẹ nhàng .

“ Ngươi có thể về rồi !”

Tiểu Kinh ngây ngô gật đầu ,

Thật lòng mà nói nó,

Cực kỳ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này càng nhanh càng tốt !

Cực kỳ muốn tránh xa con người khủng bố này càng sớm càng tốt !

Chỉ là nó không hiểu ruốc cuộc Trác Thiên Phàm gọi nó đến để làm gì chứ ,

chỉ vì chút chuyện này mà phải đích thân gập mặt nó sao .

Tiểu Kinh chắp tay dáng điệu cực kỳ cung kính :

“ Tiếu nhân xin cáo lui !”

Bóng nó tan vào ánh sáng ban trưa ,

Căn phòng lại chìm trong bóng tối .

…………………………………………� �………….

Trác Thiên Phàm vẫn ngồi đó , thật ung dung .

Trong phòng vang lên tiếng cười ,

Nhẹ nhàng ,

Ấm áp .

Như tỏa ánh nắng buổi sớm .

…………………………………………� �…………

Trác Thiên Phàm tựa hồ có chút bất mãn .

“ Phụ thân , người cười cái gì vậy ?”

Từ phía trong xuất hiện một người áo xanh ,

Tiêu diêu tự tại ,

Tựa như đã thoát khỏi chốn trần tục si mê .

Người áo xanh lên tiếng ,

Giọng nói tựa như gió thoảng .

“ Con thấy cậu bé đó như thế nào ?”

Trác Thiên Phàm cầm tách trà đã nguội lạnh .

“ Nhân phẩm cũng không tệ , gan dạ dũng cảm . Tư chất cơ địa quả nhiên

không tầm thường , nội lực cũng có thể xếp vào hàng tam đẳng cao thủ . Tiền đồ có thể nói là rất khó đoán định được , rất có tiềm năng .”

Người áo xanh bật cười :

“ Gan dạ dũng cảm sao ? Chẳng phải lúc nãy cậu ta chưa vào đã run cầm cập toát cả mồ hôi sao ?”

Trác Thiên Phàm hớp chút trà lạnh , mỉm cười :

“ Phụ thân , người đang trách con gây áp lực quá lớn cho cậu ta sao ? Dù gì mà nói đó cũng chỉ là một sự thể nghiệm thôi .”

…………………………………………� �…………

“ Khi nãy con thực sự muốn giết cậu ta à ? »

Người áo xanh như hỏi bâng quơ .

Trác Thiên Phàm im lặng .

« Đúng vậy , thưa phụ thân ! »

« Tại sao ? »

« Vì cậu ta có cái gì đó rất âm tà dị ngụy , mang theo chút âm hưởng của tử vong . Thực lòng mà nói quả thực đã gây cho con sự đe dọa , có chút gì đó đáng sợ . Nếu cậu ta theo con đường tà đạo thì quả thực là một trong những kẻ địch đáng sợ nhất . »

« Ha ha , có người đe dọa được con sao ? Đúng là cậu ta có chút tà môn nhưng cậu ta tuyệt đối là người của chính đạo , ta tin tưởng vào điều đó . »

« Hy vọng là vậy . »

………………………………………….. ……………………………….

« Phụ thân , cậu ta có thực là người mà Thiên Niên Thần Toán nhắc đến không ạ ? »

Trác Thiên Phàm như hỏi bâng quơ .

Người áo xanh im lặng .

« Đúng vậy ! »

« Là thật sao phụ thân ? »

« Hiện giờ trong thiên hạ chỉ có con và cậu nhóc Tiểu Kinh đó là người có đủ khà năng chống lại tai họa giáng xuống trần thế này . »

« Không lẽ không có người thứ ba ,sao phụ thân . »

« Thiên Niên Thần Toán có nói đó là trường hợp hy hữu , xác suất gần như bằng không . Nếu có cũng chỉ có thể là hắn … »

« Người biết điều gì sao phụ thân ? »

« Không có gì cả , con trai ! »

…………………………………………� �………….

…………………………………………� �…………

Nửa đêm ,

Trăng khuyết tàn ,

Sao le lói ,

Mây đen thấp thoáng ,

Buổi đêm thế này ,

Rất thích hợp cho việc trộm cắp ,

Và cả việc luyện công của nó .

Nó ,

Tiểu Kinh !

Nó đang ngồi cạnh bờ hồ ,

Trước mặt nó là một sách ,

Phần bìa dường như bị đốt mất chỉ còn lại một góc nhỏ .

Nó đang cởi trần ,

Để lộ bộ ngực gầy đét và cái bụng ốm nhom .

Nó nhắm mắt ,

Hơi thở trở nên gấp gáp ,

Cái bụng ốm nhom căng lên ,

Đỏ rực ,

Đệ nhất tầng đã được khởi động .

…………………………………………� �…..

Trong người Tiểu Kinh ,

Máu đang chảy ,

Luân chuyển không ngừng ,

Dĩ huyết hóa khí ,

Hàng trăm luồng khí lưu được hình thành ,

Chuyển động hỗn loạn ,

Khí lưu hóa hỏa kình ,

Hàng ngàn luồng hỏa kình nóng bỏng ,

Đổ về phía đan điền ,

Giao thoa nhau ,

Xung kích nhau ,

Triệt tiêu nhau ,

Cuối cùng ,

Tạo thành ,

Một quả cầu lửa ,

Đỏ rực ,

Tỏa sáng ,

Như vầng mặt trời .

Tầng thứ nhất là tụ khí ,

Chính là tụ khí kình thành hỏa cầu ,

Lấy hỏa cầu làm nơi cung cấp nội lực ,

Nếu hỏa cầu mất đi thì ,

Coi như mạng của chủ nhân nó cũng tới giới hạn của sinh mệnh .

Võ công của Tiểu Kinh đặc dị là ở chỗ này ,

Có thể tạo ra hỏa cầu trong chính thân thể huyết nhục ,

Ngọn lửa ấy,

Cháy mãi ,

Bất diệt

Ngọn lửa ấy ,

Chỉ tàn lụi khi sinh mệnh của chủ nhân ngọn lửa chết đi .

…………………………………………� �…………………………

Bộ võ công này tổng cộng có chín tầng nhưng hiện giờ nó chỉ có tám chương tâm pháp , còn tâm pháp chương chín đã thất lạc .

Các tầng trên cũng như tầng một là tụ khí tạo thành hỏa cầu ở các đại huyệt trên cơ thể , sau đó sẽ liên kết các hỏa cầu lại tạo thành một dòng chảy hỏa kình luân chuyển tuần hoàn khắp cơ thể , khiến nội lực sinh sinh bất diệt trở thành như vô tận không bao giờ cạn kiệt .

Đạo lý cực kỳ đơn giản , nhưng trước giờ người có thể tu luyện đến đến tầng thứ bảy chỉ đếm trên đầu ngón tay , còn người có thể đạt đến tầng tám cũng chỉ có ba bốn người .

Và , người có thể đạt đến đỉnh phong tầng chín từ thuở Đại Vũ trị thủy đến nay cũng chỉ có hai người .

Môn võ công này có thể nói là một trong những bộ võ công khó luyện nhất trong thiên hạ .

Cực kỳ khó luyện ,

Thậm chí là không thể luyện .

Tầng một ,

Chỉ việc luyện khí thành hỏa kình cũng đã rất khó khăn rồi ,

Thêm cả việc tụ hàng trăm hàng ngàn luồng hỏa kình để tụ thành hỏa cầu lại càng cực kỳ khó , không cẩn thận có thể bị hỏa kình phản phệ đốt ngược lại người luyện và tất nhiên kết quả chỉ có một ..

Hóa thành tro bụi , mãi mãi biến mất trên cõi đời này .

Chỉ mới bước vào tầng một đã đối diện với cái chết nên không ít người không dám luyện ,còn một số ít người khác chưa chạm đến tầng một đã hóa thành tro bụi .

Mỗi khi luyện lên một tầng mới là người luyện lại đối diện với với cái chết , với tử thần chờ chực đòi mạng .

Càng lên cao nguy hiểm càng lúc càng lớn , sinh tử trong chớp mắt ,

Thậm chí đến tầng bảy là đã đến giới hạn của con người , luyện tiếp chỉ chuốc lấy cái chết , bị hỏa kình thiêu đốt đến chết .

Chỉ những người có cơ địa đặc dị cùng với ý chí cứng rắn như thép nguội mới có thể vượt qua cửa ải tử thần ấy .

Nhưng điều đáng sợ nhất của loại võ công này lại ,

Nằm ở chính ngọn lửa bất diệt kỳ diệu ,

Hỏa cầu cháy mãi không tắt nên dù người luyện không thường xuyên luyện

công thì nội lực vẫn tự vận hành như chính người luyện đang luyện công .

Chính điều đó làm cho công lực người luyện tăng tiến cực nhanh , luyện một

năm bằng hai ba năm của người khác .

Nếu người luyện siêng năng tập luyện thì nội công lại càng tăng tiến nhanh đến chóng mặt .

Nhưng vì nội lực tự vận hành nên kích thước hỏa cầu cũng từ từ tăng dần , khi đến mức ‘Đại Thành’ thì đạt kích thước cực đại .

Hỏa cầu có hai cấp độ :

Một là ‘Sơ Thành’ lúc này hỏa cầu mới hình thành , kích thước khá nhỏ , năng lượng cũng chẳng bao nhiêu .

Hai là ‘ Đại Thành’ lúc này hỏa cầu đã hoàn thiện , đạt kích thước cực đại , năng lượng cực kỳ lớn .

Mỗi tầng hỏa cầu sẽ có kích thước tăng dần ,

Từ tầng một đến tầng năm kích thước cực đại của hỏa cầu cũng chỉ lớn bằng thân người , vẫn có thể chứa được .

Nhưng từ tầng sáu trở đi kích thước cực đại của hỏa cầu có thể đạt đến kích thước gấp ba gấp bốn lần cơ thể con người ,

Khi đó , nếu không chứa nổi hỏa cầu thì kết cục chỉ có một …

Nổ tan tành !

Hóa thành tro bụi !

Vĩnh bất siêu sinh !

Chính vì vậy mà ,

Trong hơn hai ngàn năm qua ,

Trong gần năm trăm người tu luyện ,

Người có thể vượt qua tầng bảy chưa đầy mười lăm người .

Còn số còn lại đương nhiên đã hóa thành tro bụi ,

Vì một khi đã luyện thì không thể dừng lại ,

Nếu không kết quả vẫn là hóa thành tro bụi .

..………………………………………… ……………

Tiểu Kinh ,

Luyện thành tầng một trong vòng ba năm ,

Đối với nó mà nói việc luyện võ công này không có khó hoặc dễ ,

Mà chỉ có sinh hoặc tử !

Nó đã luyện thành công tầng một ,

Hiện giờ Đan Điền Hỏa Cầu của nó có đường kính gần hai phân .

Với một thằng nhóc như nó có thể luyện được như thế này quả thực không

hề đơn giản chút nào .

…………………………………………� �………………….

Tiểu Kinh ,

Vẫn tiếp tục luyện công ,

Đan Điền Hỏa Cầu vẫn tỏa sáng rực rỡ ,

Ánh sáng tỏa ra cả bên ngoài .

Hơi thở Tiểu Kinh lại trở lên gấp gáp ,

Phần ngực gầy đét căng phồng lên ,

Đỏ rực ,

Là Đệ Nhị Tầng !

Tâm Khảm Chi Huyệt !

Tâm Khảm Hỏa Cầu !

Hỏa cầu đạt cực đại tỏa sáng rực rỡ ,

Hỏa kình thoát ra bên ngoài cơ thể Tiểu Kinh ,

Hỏa kình quấn chặt lấy Tiểu Kinh ,

Như muốn đốt cháy nó ,

Lại như muốn bảo vệ nó .

Hai hỏa cầu truyền hỏa kình trong mạch máu ,

Nối liền nhau ,

Hai hỏa cầu tựa như càng lúc càng sáng ,

Sáng đến chói mắt .

Tiểu Kinh cũng đang tỏa ra ánh sáng ,

Sáng đến độ không thể nhìn thẳng .

…………………………………………� �…….

Tiểu Kinh ,

Luyện thành tầng hai trong vòng bốn năm ,

Quá trình luyện công cực kỳ khó khăn ,

Đơn giản vì nó tự mình tu luyện ,

Không một ai chỉ dẫn cho nó , không có .

Hiện giờ Tâm Khảm Hỏa Cầu của nó đường kính cực đại cũng gần ba phân .

…………………………………………� �………………..

Ánh sáng ,

Tắt đi ,

Tiểu Kinh cũng trở về bình thường ,

Nó thở phào nhẹ nhõm .

Xung quanh nó ,

Nội trong vòng hai trượng ,

Cỏ cây ,

Bị đốt cháy đen khét lẹt ,

Hồ nước ,

Đang sôi sục,

Bốc hơi gần nửa hồ .

Tiểu Kinh có vẻ hối lỗi vì đã phá hoại tan hoang thế này ,

Cũng may là chỗ này vốn bỏ hoang đã lâu ,

Nên không ai biết cả , chẳng ai để ý dến nơi này cả .

Tiểu Kinh bước khỏi nơi luyện công bí mật ,

Thật chậm rãi .

…………………………………………� �…………………

Bờ hồ là nơi luyện công bí mật của Tiểu Kinh ,

Trước đây chẳng ai để ý đến cả ,

Nhưng hôm nay nó không còn bí mật nữa ,

Vì đã có người để ý đến nơi này .

Trên mái nhà cũ kỹ ,

Đối diện với bờ hồ ,

Hai bóng người ,

Một già một trẻ ,

Người thanh niên toát ra khí độ phi phàm ,

Là Trác Thiên Phàm .

Người trung niên phía sau khí độ nho nhã ,

Bộ dạng cực kỳ cung kính .

Khí thế Trác Thiên Phàm cực kỳ cuồng bạo ,

Khí chất của trung niên nho nhã tựa hồ có phần tương phản ,

Nhưng khí chất của ông ta lại như hòa vào khí thế của Trác Thiên Phàm ,

như tôn lên khí thế cuồng bạo của Trác Thiên Phàm , khiến khí thế đó như

khí thế của một vị vương giả .

Hy sinh mình để chủ nhân trở nên hoàn hảo hơn , đó tuyệt đối là một trung

thần nghĩa sĩ .

Trác Thiên Phàm cất tiếng , thật nhẹ nhàng :

“ Phương tiên sinh , ông đã thấy rồi chứ ?”

Người được gọi là Phương tiên sinh cung kính trả lời :

“ Tiểu nhân đã thấy thưa đại nhân .”

Trác Thiên Phàm có vẻ không hài lòng về cách ông xưng hô , chàng nhìn về phía đám cây cỏ bị cháy đen .

“ Có vẻ cậu ta chưa luyện đủ hỏa hầu , nhưng bộ võ công này …”

Trác Thiên Phàm nhíu mày ,

Trước giờ chàng rất ít khi phải nhíu mày ,

Ánh mắt lộ vẻ sắc lạnh ,

Trước giờ chàng rất ít khi có ánh mắt này .

“ … Quả nhiên là một bộ Tuyệt Thế Thần Công !”

Đến Trác Thiên Phàm oai danh lừng lẫy khắp thành Trường An mà còn nói

như thế thì ruốc cuộc bộ võ công mà Tiểu Kinh đang tu luyện đáng sợ đến mức nào chứ .

Cả hai im lặng ,

Lắng nghe tiếng gió .

…………………………………………� �………………

*

* *

…………………………………………� �……………….

Sáng sớm ,

Tiểu Kinh vẫn cứ thế ,

Bổ củi ,

Công việc đơn giản , nhàm chán .

Tối qua canh ba nó mới đi ngủ ,

Canh năm đã phải thức dậy để nhận củi chở từ ngoài thành vào .

Nên vẫn có chút ngái ngủ .

Nó vừa bổ củi vừa ngáp lên ngáp xuống ,

Bộ dạng cực kỳ nực cười .

“ Ê , Tiểu Kinh !”

Lại cái giọng quen thuộc , Đại Phát .

Giọng nói hổn hển tựa hồ đang rất mệt .

Tiểu Kinh ,

Vẫn bổ củi , thật chậm rãi ,

Cứ như nó không thấy sự tồn tại của Đại Phát .

“ Huynh tìm đệ có chuyện gì vậy ?”

Đại Phát cười hì hì :

“ Đương nhiên là có chuyện , chuyện tốt là đằng khác !”

Tiểu Kinh ,

Vẫn bổ củi ,

Khuôn mặt lơ đễnh vô hồn .

“ Chuyện tốt ? Đừng nói là Thiếu Chủ muốn gặp đệ lần nữa đó?”

Quả thực sau lần gặp gỡ lần trước với Trác Thiên Phàm , nó đến bây giờ vẫn

chưa hết sợ .

Trong lòng nó bây giờ nỗi ám ảnh lớn nhất có lẽ là Trác Thiên Phàm .

Đại Phát mỉm cười .

“ Đương nhiên là không phải !”

Đến cả bản thân y cũng không muốn gặp lại con người đáng sợ đó nữa .

Tiểu Kinh thở phào .

Đại Phát ngồi xuống bên chậu hoa , khí chất có gì đó khác đi .

“ Đệ thấy công việc này có nhàm chán không ?”

Tiểu Kinh ,

Lại tiếp tục bổ củi .

Tiểu Kinh ,

Gật đầu .

Đại Phát lại mỉm cười :

“ Đi theo ta !”

Tiểu Ngưu ngây ra ,

Nó bỏ cây rìu xuống ,

Đi theo Đại Phát , lặng lẽ .

Giọng Đại Phát vẫn sang sảng :

“ Giờ đệ sẽ có một công việc mới , một công việc bớt nhàm chán hơn .”

Tiểu Kinh ,

Ánh mắt vẫn vô hồn .

“ Công việc mới sao ?”

“ Đúng vậy . Làm Thư Đồng của Thiếu Chủ !”

“….”

Ánh mắt Tiểu Kinh vốn đã vô hồn giờ như mất hồn luôn ,

Khuôn mặt nó méo xệ ,

Không biết là đang khóc hay cười nữa .

“ Cái quái gì vậy trời ? Chỉ mới gặp Trác Thiên Phàm một lần đã bị khủng bố tinh thần mấy lần rồi , chết đi sống lại biết bao lần rồi . Giờ còn làm Thư Đồng của hắn ta gì đó nữa , chắc ngay ngày đầu mình đã thảm tử nơi sa trường rồi !”

Tiểu Kinh cười khổ trong lòng ,

Lần đầu tiên nó cười khổ trong lòng .

“ Nhưng Thư Đồng là cái gì vậy Phát đại ca ?”

Đại Phát đưa tay sờ sờ cái mũi thon dài :

“ Cũng chẳng có có gì khó khăn cả , đệ chỉ việc đi theo Thiếu Chủ thôi , ngài ấy cần gì thì đệ phải hoàn thành cho bằng được , hình như đệ sẽ làm ở Hình Bộ Ty thì phải .”

Tiểu Kinh ngây thơ hỏi lại :

“ Hình Bộ Ty sao?”

Đại Phát bật cười :

“ Ừm , Đại Đường có Tam Tỉnh Lục Bộ , ở mỗi bộ lại chia thành bốn ty nhỏ . Hình Bộ Ty nằm trong Bộ Hình , ngoài ra trong Bộ Hình còn có Đô Quan Ty , Bỉ Bộ Ty và Tư Môn Ty . Hiện giờ Hình Bộ Ty do Thiếu Chủ giữ chức Hình Bộ Lang Trung đứng đầu và còn một người nữa , đệ sẽ gặp sớm thôi .”

Đại Phát bước đi càng lúc càng nhanh , dường như đang rất vội .

“ Đệ đi nhanh lên nào , có lẽ ông ấy đang chờ !”

Tiểu Kinh ánh mắt vô hồn , tựa như đang tìm thứ gì đó .

“ Ông ấy ?”

………………………..

Ngoài Gia Cát Phủ ,

Có một cỗ xe ngựa ,

Bình thường như bao cỗ xe ngựa khác ,

Một người trung niên đang đứng ,

Bình thường như bao người trung niên khác ,

Nhưng lại có gì đó không bình thường ,

Rất không bình thường .

Chỉ một lát sau , Đại Phát và Tiểu Kinh đã có mặt trước cửa phủ ,

Mồ hôi nhễ nhại ,

Có vẻ họ đã chạy rất cật lực .

Đại Phát mỉm cười , bộ mặt vô cùng giả dối .

“ Ha ha , Phương tiên sinh . Xin giới thiệu với ngài đây là Tiểu Kinh , thư đồng mới của Trác đại nhân . Nó chỉ mới mười sáu tuổi , còn trẻ người non dạ , mong đại nhân chiếu cố nó thêm .”

Người được gọi là Phương tiên sinh ,

Là người tối hôm qua đã đứng cùng Trác Thiên Phàm ,

Khí chất thư sinh nho nhã ,

Nhưng khí chất đó tựa như có lại tựa như không ,

Thoang thoảng như cơn gió mùa hè ,

Nhẹ nhàng ,

Hư vô .

Ông mỉm cười ,

Nụ cười hiền từ ,

Ấm áp như ánh nắng buổi sớm mai .

Tiểu Kinh ,

Ánh mắt vô hồn ,

Lại như có sức sống ,

Sáng rực rỡ như vầng thái dương .

Nó mỉm cười ,

Trước giờ nó chưa một lần mỉm cười .

Đại Phát cười cười , đẩy Tiểu Kinh về phía Phương tiên sinh , y nghiến răng :

“ Cái thằng ngốc này cười cái gì hả ? Cẩn thận một chút đi , ông ấy dù gì

cũng là viên Ngoại Lang một trong hai người đứng đầu Hình bộ ty đó , nhớ chưa ?”

Tiểu Kinh ậm ừ rồi đi về phía Phương tiên sinh .

Phương tiên sinh mỉm cười :

“ Ngươi là Tiểu Kinh ?”

Tiểu Kinh cúi đầu , thể hiện lòng thành kính :

“ Vâng , thưa Phương tiên sinh !”

Phương tiên sinh gật đầu .

“ Chúng ta đến Hình bộ ty thôi , giờ có vẻ hơi trễ rồi .”

Cả hai bước lên xe ngựa , chậm rãi , không có vẻ gì là vội vàng .

Đại Phát gọi theo :

“ Làm việc ở Hình bộ ty có chút nguy hiểm đấy , đệ coi chừng mất mạng đó , nhớ chưa ?”

Tiểu Kinh thò đầu ra khỏi xe ngựa , hét lên :

“ Huynh đừng lo ! Chẳng có ai thèm lấy mạng một tên thư đồng nhỏ nhoi như đệ đâu !”

Xe ngựa khuất xa .

Đại Phát lẩm bẩm :

“ Hy vọng là thế !”

…………………………………………� �………………….

Xe ngựa ,

Vẫn chạy ,

Tiểu Kinh ngồi đối diện với Phương tiên sinh ,

Ánh mắt vô hồn .

Phương tiên sinh mỉm cười :

“ Kinh huynh đệ , cậu có thấy như thế này quá bất ngờ không ?”

“ Thật ra mà nói , tiểu nhân thấy rất bất ngờ . Cứ như là mơ ấy , chỉ sau một

ngày từ một tên đầy tớ nghèo hèn trở thành một thư đồng cho một nhân vật

lớn , quả thực có chút không tiếp nhận nổi .”

“ Kinh huynh đệ nên biết một chút về Hình bộ ty chúng ta , công việc của Hình bộ ty là quản lý vương pháp , tuyệt đối không để ai vi phạm vương pháp , kẻ chống lại tất phải chịu hình phạt thích đáng . Hơn nữa ta còn phải xử lý các vụ án xảy ra trong thành và các vùng lân cận , trong khi thẩm án phải tuyệt đối công tư phân minh , có tội phải nhận hình phạt , đó là điều hiển nhiên . Ngoài ra còn có nhiệm vụ tấu nghị nữa , cái này từ từ cậu sẽ biết . Ta nói như thế có quá nhiều không , Kinh huynh đệ hiểu chứ ?”

“ Vâng , tiểu nhân hiểu !”

“ Đây là thường phục cùa Bộ Hình , cậu mặc vào đi .”

“ Phương tiên sinh à, tiểu nhân có diều muốn hỏi . Tiểu nhân là thư đồng của Trác Thiếu Chủ mà , sao lại vào Bộ Hình chứ ?”

“ Thực ra thư đồng vốn là người của Hình bộ ty mà , chỉ là cậu sẽ chịu sự cai

quản của Trác đại nhân và chỉ phục vụ cho ngài ấy thôi .”

“ Hì , thế à?”

Tiểu Kinh nở nụ cười ngây thơ .

…………………………………………� �……..

Bộ Hình ,

Buổi sáng ,

Người người ,

Qua lại ,

Ánh mắt ,

Khuôn mặt ,

Đăm chiêu ,

Lạnh lùng ,

Cười toe toét ,

Muôn hình vạn trạng ,

Nhưng ,

Đều có sát khí ,

Có thể ẩn vào trong ,

Hay bộc phát ra bên ngoài ,

Đằng đằng sát khí !

Một người mới đến Bộ Hình ,

Thấy cảnh này ,

Tất sẽ sợ hãi ,

Đối vời Tiều Kinh mà nói ,

Kẻ đáng sợ nhất là Trác Thiên Phàm , cực kỳ đáng sợ .

Cả hai chưa kịp bước vào Hình Ty Phòng thì một nha sai hớt hải chạy ra , bộ dạng có vẻ mệt mỏi :

« Dạ bẩm Phương tiên sinh , lại xảy ra chuyện rồi ! »

Phương tiên sinh nhíu mày , nụ cười tắt hẳn .

« Hừ , Trác Đại Nhân đâu ? Ngài ấy trước giờ luôn quan tâm tới chuyện này

mà , nếu không có ngài ấy … »

Phương tiên sinh đột nhiên ngừng nói , bộ dạng trầm ngâm .

Tên nha sai đương nhiên hiểu ý , tiếp tục nói :

« Trác đại nhân hiện đang hội họp với Lý tướng quân và Tần tướng quân e

rằng không thể về kịp, đại nhân đã gửi lời nhờ tiên sinh thay mặt đứng giải

quyết . »

Phương tiên sinh nở nụ cười :

« Được rồi , việc này ta tự có có cách . »

Ông quay lại , nhìn Tiểu Kinh thật nhẹ nhàng .

« Tiểu Kinh , ngươi có thể lo chuyện này chứ ? »

Tiểu Kinh gật gật đầu .

Rồi nó gãi gãi đầu , hỏi lại :

« Nhưng tiên sinh à , việc đó là gì vậy ? »

Thực lòng mà nói nãy giờ hai người này nói chuyện nó chằng hiểu gì cả , tựa như nó mới ở trên mây rớt xuống vậy .

Phương tiên sinh mìm cười , trao cho nó một tấm lệnh bài .

« Ngươi cầm lấy lệnh bài này , thấy nó như thấy ta , cái này sẽ khiến ngươi dễ dàng trong việc điều tra . Cậu Nguyên đây sẽ dẫn ngươi đến … »

Ông chỉ vào tên nha sai lúc nãy rồi nói tiếp :

« … Nơi xảy ra vụ án ! »

Tiểu Kinh mặt thộn ra :

« Vụ án … ? »

Phương tiên sinh mỉm cười :

« Đúng vậy , một vụ giết người ! »

Ông lại mỉm cười :

« Ngươi sẽ làm tốt chứ ? »

Tiểu Kinh cười khổ ,

Đây là lần thứ hai nó cười khổ ,

Trước giờ nó rất ít khi cười khổ .

« Vâng , đương nhiên ! »

Phương tien sinh vẫn mỉm cười :

« Tốt lắm ! Ta tin ngươi ! »

Tiểu Kinh mỉm cười ,

Đây là lần thứ hai nó mỉm cười ,

Trước giờ nó rất ít khi mỉm người !

Đây là người thứ hai tin tưởng nó ,

Trước giờ không có ai tin tưởng nó cả !

………………………………………

Tiểu Kinh và tên nha sai tên Nguyên đang ngồi trên xe ngựa,

Xe ngựa chạy rất nhanh ,

Xe ngựa chạy rất xốc ,

Xe ngựa như vậy đương nhiên không ai thấy dễ chịu ,

Xe ngựa như vậy đương nhiên rất khó chịu , thậm chí thấy bực mình .

Nha sai tên Nguyên không thấy khó chịu , lại càng không thấy bực mình .

Y rất điềm tĩnh , ngồi rất điềm tĩnh .

Tiểu Kinh lại càng không thể thấy khó chịu ,

Trước giờ nó rất ít khi thấy khó chịu , bực mình lại càng không .

« Huynh tên họ đầy đủ là gì ? Để đệ còn tiện xưng hô . »

Tên nha sai tên Nguyên mỉm cười :

« Tiểu nhân tên Hà Nhất Nguyên , xin ra mắt đại nhân ! »

Tiểu Kinh khoác khoác tay :

« Sao Huynh lại gọi như thế ? Đệ thì có gì lớn mà gọi là ‘Đại’ chứ ? »

Hà Nhất Nguyên mỉm cười :

« Hiện giờ ngoài Trác đại nhân và Phương tiên sinh thì ngài là lớn nhất , vả lại

ngài còn có lệnh bài của Phương tiên sinh nên chức vụ của ngài cũng như Phương tiên sinh vậy . »

Tiểu Kinh đôi mắttừ từtrở nên vô hồn , như người chết :

« Vậy hynh biết võ công à ? »

Hà Nhất Nguyên mỉm cười :

« Đương nhiên thưa đại nhân , trong toàn Bộ Hình ai cũng phải có tí võ nghệ phòng thân . »

Đôi mắt Tiểu Kinh vô hồn đột nhiên ánh lên vẻ lạnh lẽo ,

Rồi chợt tắt nhanh .

« Hình như vụ giết người này không phải là lần đầu tiên , đúng không ? »

Hà Nhất Nguyên có vẻ trầm đi , một lúc sau y trả lời :

« Đúng vậy thưa đại nhân ! »

Tiểu Kinh vẻ mặt vẫn như cũ , vô hồn :

« Vụ này là vụ thứ mấy rồi ? »

Hà Nhất Nguyên cúi đầu , thanh âm nhỏ đi :

« Vụ thứ mười một ! »

Xe ngựa chạy chậm lại ,

Hiển nhiên là đã đến nơi .

……………………………………….

Một ngôi nhà nhỏ , cũ kỹ ,

Xơ xác đến độ không nhìn ra nó là một ngôi nhà ,

Người sở hữu ngôi nhà này hẳn rất nghèo .

Trong nhà , có ba tên nha sai ,

Bộ dạng cực kỳ lạnh lùng ,

Vừa thấy Tiểu Kinh bước vào , một nha sai thấp bé bước ra cản nó lại .

Người này thấp bé nhưng mắt có thần ,

Người này thấp bé nhưng khí tức lại không hề thấp bé ,

Khí tức rất mãnh liệt ,

Khí tức hiên ngang lẫm liệt .

Tiểu Kinh giơ tấm lệnh bài , thật chậm rãi ,

Nó hững hờ nhin quanh ngôi nhà :

“ Tại hạ là thư đồng của Trác đại nhân , là người được Phương tiên tiên sinh ủy thác giải quyết vụ án lần này , mong mấy vị không nên cản trở .”

Ba tên nha sai nhìn tấm lệnh bài , ánh mắt lộ vẻ tôn kính .

Tên nha sai thấp bé cúi đầu , bộ dạng có chút khẩn trương .

“ Mời đại nhân !”

Tiểu Kinh bước quanh ngôi nhà , thật chậm rãi .

Bên trong ngôi nhà rất sáng ,

Tuy không xa hoa tráng lệ nhưng lại rất ấm áp ,

Nhà nhỏ thường ấm áp ,

Nhưng giờ có chút lạnh lẽo ,

Vì có một người nằm đó ,

Thật lạnh lẽo ,

Bên cạnh một cái bàn khá cũ ,

Dưới đất có rất nhiều mảnh vỡ ,

Của chén ,

Của dĩa ,

Của bình rượu ,

Trên sàn nhà vẫn có chút rượu vương lại ,

Cùng thức ăn rơi vãi khắp nơi ,

Và ,

Máu !

Máu chảy trên sàn nhà ,

Đã đông lại ,

Đen sì ,

Máu hòa lẫn với rượu ,

Cũng đã đông lại ,

Đen sì .

Máu ,

Vương trên tấm khăn trải bàn ,

Tấm khăn màu trắng ,

Lấm tấm vết đen ,

Đen sì .

Ngôi nhà chỉ có hai gian ,

Gian thứ nhất là nơi nó đang đứng ,

Vừa là phòng khách vừa là nơi ăn uống ,

Không rộng lắm ,

Gian thứ hai là phòng ngủ ,

Chỉ có mỗi cái giường và một tấm gương ,

Khá chật chội .

Tiểu Kinh tiếp tục quan sát , mắt vẫn nhắm hờ .

Trần nhà không cao lắm , chưa đến một trượng ,

Nhà chỉ có ba cánh cửa ,

Một cánh cửa chính ,

Hai cánh cửa sổ ,

Một cửa sổ ở phòng ngủ ,

Một cửa sổ ở phòng khách ,

Và cả hai đều đang đóng kín ,

Không hề có dấu hiệu bị phá hoại gì .

Tiểu Kinh quay lại, nhìn ba tên nha sai ,

Lúc này là bốn , Hà Nhất Nguyên đã tới .

“ Có xác định được nạn nhân là ai không?”

Tên nha sai cao lớn lật lật một quyển sổ ,

Quyển sổ đầy rẫy tử khí ,

Một quyển sổ ghi thông tin về người chết đương nhiên cũng có chút khí tức

của cái chết .

Tên sai nha ngừng lật , y đọc với một giọng rất bình thản :

“ Nạn nhân tên là Hồng Cô Phương ,

Năm nay hai mươi mốt tuổi sáu tháng ba ngày ,

Người thân không có ,

Quê quán năm sáu tuổi cô ta sống ở Tứ Xuyên , mười sáu tuổi sinh sống ở Quan Đông , mười tám tuổi chuyển tới thành Trường An , có thể nói cô ta có hai quê hương ,

Nghề nghiệp hiện tại đang làm thuê cho Viên Bà Bà ở Ỷ Vân Phủ , công việc chính là thêu thùa các bức tranh thủy mặc và may vá quần áo ,

Dự tính trung bình mỗi ngày cô ta kiếm được khoảng tám tiền đến một lạng bạc , đơn cử có ngày gần hai lạng bạc ,

Tình trạng hôn nhân vẫn còn độc thân , chưa trải qua đời chồng nào ,

Trước giờ cô ta chưa một lần vi phạm quân pháp , cũng chưa từng dính tới một vụ án nào .

Và theo lời những người hàng xóm thì cô ta rất hiền lành , suốt ngày ở trong nhà thêu thùa may vá , chỉ rời khỏi nhà khi đi chợ hay mua vài thứ lặt vặt trong nhà . Hơn nữa cô ta đối với hàng xóm rất tốt , được mọi người yêu mến , chưa từng gây gổ hay gây thù kết oán với ai .”

Tiểu Kinh bất giác phải nhìn lại con người này ,

Thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà y có thể thu thập gần như toàn

bộ thông tin của nạn nhân ,

Rất chính xác , thật kỹ lưỡng ,

Hơn nữa y còn cẩn thận điều tra những người hàng xóm ,

Quả là một con người chu toàn , cẩn mật .

Tiểu Kinh ánh mắt lơ đễnh nhìn vào phòng ngủ , hình như đang tìm gì đó :

“ Xem ra cô ta không có thù oán gì với cả …”

Tên sai nha cao lớn gật đầu :

“ Đúng vậy thưa đại nhân .”

Tiểu kinh tiếp lời :

“ Người như thế đương nhiên không có ai muốn giết … Một người không ai

muốn giết đương nhiên không thể bị giết …”

Tên nha sai cao lớn lại gật đầu :

“ Nhưng người như thế đã bị giết .”

Tiểu Kinh gật đầu :

“ Xem ra cô ta cũng không phải người giàu có gì , ngôi nhà này lại càng không có gì đáng giá cả …”

Tên nha sai thấp bé gật đầu :

“ Đúng là ngôi nhà này chả có gì đáng giá cả !”

Tiểu Kinh nói tiếp , giọng âm trầm hơn :

“ Một ngôi nhà như thế đương nhiên không ai thèm đến cướp làm gì , lại càng không thể vì cướp của mà giết người được .”

Cả bốn tên nha sai gật đầu :

“ Đúng vậy thưa đại nhân , đây vốn không phải là một vụ cướp của giết người !”

Tiểu Kinh quay về phía xác chết , chậm rãi :

“ Vậy động cơ giết người của hung thủ là gì ?”

Cả bốn nha sai cùng trả lời , giọng thật nhẹ :

“ Hiện giờ vẫn chưa rõ !”

Tiểu Kinh đôi mắt lơ đễnh , không biết nó đang nhìn gì nữa :

“ Vậy đã xác định được thời điểm nạn nhân tử vong chưa ?”

Tên nha sai béo ú gật đầu , chỉ về phía xác chết :

“ Việc này đại nhân cứ hỏi Trần đại phu sẽ rõ !”

Trong nhà ngoài năm người họ ,

Còn có một người người nữa ,

Con người này ,

Từ lúc vào đây Tiểu Kinh như chưa hề thấy ,

Từ lúc vào đây Tiểu Kinh như chưa hề nhận ra sự hiện hiện của y ,

Con người này tựa như vô hình ,

Con người này tựa như không có sinh khí ,

Không có sinh khí thì cũng như một cục đá thôi ,

Không ai xem một cục đá là người cả ,

Tiểu Kinh cũng vậy .

Nhưng người như cục đá đó là một con người ,

Vì ông ta cử động được , cục đá không biết cử động .

Tiểu Kinh bước đến gần con người đó ,

Một con người rất bình thường , trạc bốn mươi năm mươi ,

Áo quần đạo mạo , tóc đã lấm chấm bạc ,

Một người bình thường , nhưng lại rất không bình thường ,

Vì ông ta tỏa ra một loại khí tức vô cùng đáng sợ ,

Tử Khí !

Tử khí dày đặc nồng đượm như một con quỷ dưới địa ngục ,

Một con người mang khí tức của người chết đương nhiên không phải là một

người bình thường thậm chí không phải là người .

Ánh mắt Tiểu Kinh vẫn vô hồn .

“ Trần đại phu , về việc …

Tiểu Kinh chưa nói hết câu , Trần đại phu đã trả lời :

“ Giờ Sửu !”

Tiểu Kinh vuốt vuốt mũi , ánh mắt thoáng lên tia sáng :

“ Giờ Sửu ? Đêm qua ư?”

Dù nó biết việc xác định chính xác thời điểm tử vong mà chỉ khám xét ở hiện

trường là chuyện rất khó thậm chí không thể , tuy nhiên vẫn có thể ước lượng thời điểm tử vong như vậy việc điều tra sẽ dễ dàng hơn nhất là việc bắt giữ nghi phạm nên nó cần biết thời điểm tử vong .

Nhưng chỉ chưa đầy một canh giờ mà ông ta đã xác định chính xác được thời điểm tử vong ư , chuyện này quả khó tin.

Trần đại phu gật đầu :

“ Dựa vào độ mở to của tròng mắt , độ trương của cơ thể nạn nhân , vết rượu đã bay hơi và vết máu đã đông lại và … mùi của cơ thể nạn nhân có thể xác định nạn nân tử vong vào giờ sửu ngày hôm qua .”

Tiểu Kinh vẫn vuốt mũi , động tác có vẻ chậm lại .

“ Mùi … ?”

Điều này nó chưa từng nghe , thậm chí trước giờ chưa hề có chuyện ngửi mùi xác chết mà biết được xác chết đó chết lúc nào , chuyện này cực kỳ khó tin .

Tên nha sai béo ú bước lại gần Tiểu Kinh , nói nhỏ :

“ Đại nhân không cần phải ngạc nhiên , đây vốn là khả năng đặc biệt của Trần đại phu , dựa vào mùi của xác chết ông ấy có thể biết được nạn nhân chết được bao lâu . Trước giờ việc khám nghiệm tử thi ở Hình Bộ đều do ông ấy phụ trách .”

Tiểu Kinh nhíu mày , nó không ngờ trên đời này lại có con người kỳ lạ như vậy , ruốc cuộc ông ta là loại người gì chứ .

“ Hà , Trường An quả ngọa hổ tàng long !”

Trần đại phu tiếp lời :

“ Thật ra lão phu ngửi mùi cũng chỉ có thể ước lượng thời gian tử vong , vì thế cũng cần dựa vào các yếu tố khác để có thể đưa ra kết luận chính xác nhất .”

Tiểu Kinh lại vuốt vuốt mũi , liếc qua cái xác ,

Nó lại nhíu mày , nó chỉ mới mười sáu tuổi .

Tên nha sai thấp bé nhìn Tiểu Kinh ,rồi quay sang Hà Nhất Nguyên :

“ Hà đệ , đệ chắc tên nhóc thư đồng mới đó làm được công việc này chứ ? Nó còn quá nhỏ để làm mấy công việc máu me thế này , hy vọng nó không hét toáng lên hay … tiểu cả ra đấy khi nhìn thấy cái xác chết đó .”

Tên nha sai cao lớn gật đầu :

“ Tuy nó là người được đích thân Trác đại nhân mà ta hằng ngưỡng mộ lựa chọn nhưng quả thực ta không tin tưởng nó lắm !”

Hà Nhất Nguyên thở dài gật gật đầu :

“ Ngư huynh , Kiến huynh , chuyện này … thực lòng mà nói đệ cũng chẳng tin tưởng lắm dù nó có vẻ chậm chạp nhưng chắc nó không đơn giản đâu .”

Cả ba lặng lẽ bước đến bên Tiểu Kinh ,

Tiểu Kinh nhíu mày ,

Giờ đã từ từ giãn ra , ánh mắt vô hồn …

Cái xác , là một vị cô nương trẻ tuổi ,

Khuôn mặt dù trắng bệch nhưng vẫn tàn ẩn một chút nhan sắc ,

Một người con gái có chút nhan sắc đương nhiên có thể là một người con gái đẹp ,

Nạn nhân lúc trước hẳn là một người con gái xinh đẹp ,

Đôi bàn tay nhỏ nhắn sần sùi ,

Đôi tay này hẳn lúc còn sống đã chịu không ít tủi nhục ,

Chiếc váy xanh nhạt không hoa văn , cũ kỹ có chỗ đã bung chỉ ra ,

Có vẻ nạn nhân đã tự may lấy bộ này , tay nghề không tệ ,

Đôi bàn chân trắng nõn , không chút sần sùi ,

Xem ra đúng như lời tên nha sai cao to nói , nạn nhân rất ít khi ra ngoài ,

Đôi chân vẫn nguyên vẹn , thật tròn trĩnh ,

Đôi tay cũng vậy , cả cái đầu cũng thế , nguyên vẹn ,

Nhưng … ,

Phần thân …,

Đã không còn nguyên vẹn nữa ,

Thậm chí nó còn không thể gọi là thân người nữa ,

Mà chỉ là một đống máu thịt bầy nhầy ,

Máu

Trộn lẫn với

Thịt

Phần ngực trái vẫn còn chút nguyên vẹn ,

Còn phần ngực phải trở xuống phần thắt lưng thì đã ,

Nát bấy , không còn hình thù gì nữa ,

Cảnh tượng chẳng khác nào nạn nhân bị xắt nhỏ ra , thành hàng trăm lát

thịt to nhỏ khác nhau , vương vãi vào nhau ,

Cảnh tượng chẳng khác nào một nghi thức mổ bụng lôi ruột của một bộ tộc

cuồng giáo cực đoan ,

Cảnh tượng ấy , khiến Hà Nhất Nguyên muốn ói , muốn nôn tất cả những gì mình mới ăn , cả những gì đã ăn hôm qua nữa , nôn hết tất cả ra .

Nhưng hiện tại y không nôn ra , dù chỉ một giọt .

Cảnh tượng ấy , đến cả những người dày dặn như ba tên nha sai cũng chẳng muốn nhìn .

Nhưng hiện tại họ đang nhìn , nhìn Tiểu Kinh .

Tiểu Kinh ánh mắt vẫn vô hồn , quay sang phía Trần đại phu , chậm rãi :

“ Ruốc cục nạn nhân bị đâm hay là chém chết vậy , Trần đại phu ?”

Trần đại phu vẫn săm soi gì đó trên bụng nạn nhân , ông tiếp lời :

“ Trên người nạn nhân có tổng cộng sáu mươi chín vết thương , hai mươi mốt vết đâm và bốn mươi tám vết chém , ngoài ra khong hề có vết thương nào khác …”

Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“ Vết thương chí mạng là vết đâm ở ngay tim khiến nạn nhân tử vong ngay lập tức . Vết đâm này rất hẹp , rất nhanh , rất chuẩn xác chỉ đâm thủng tim không đâm thủng người khiến nạn nhân chết ngay tức khắc không sai một ly. Cách rút kiếm ra cũng vậy , nhanh , gọn , không hề để lại dấu vết , điều này cho thấy hung thủ là một người vô cùng điềm tĩnh ra tay tàn nhẫn , một chiêu đắc thủ . Còn những vết đâm và vết chém ở phần bụng thì rất nhiều nhưng rất hỗn loạn , có nhiều vết chồng lên nhau , vết nông vết sâu không đều nhau , xem ra lúc đó hung thủ đang rất điên loạn , hoàn toàn không kiểm soát được hành động của mình , chỉ mặc sức đâm chém .”

Tiểu Kinh vuốt vuốt mũi , ánh mắt lóe lên tia sát khí rồi vụt tắt .

“ Như vậy là có hai trường hợp : một là hung thủ giết người bằng một nhát duy nhất và gây ra mấy vết thương ở bụng là do một người làm , còn trường hợp kia là do hai người khác nhau làm …”

Tiểu Kinh ngưng vuốt mũi , nói tiếp :

“ Trường hợp đầu thì lại có hai trường hợp khác nhau … trường hợp thứ nhất là hung thủ giết người trước sau đó điên cuồng đâm chém cái xác … Chết tiệt ! Biến thái quá ! … Trường hợp thứ hai là lúc đầu hắn hành hạ cái xác cho đến gần chết thì một nhát kết thúc luôn .. Tên này cũng chả tốt đẹp gì … Còn về trường hợp do hai người làm thì …”

Trần đại phu đột nhiên chen ngang :

“ Theo ý của lão phu thì vụ này chỉ do một người gây ra thôi , hơn nữa rõ ràng hắn ta đã giết nạn nhân trước , rồi mới hành hạ cái xác .”

Tiểu Kinh ngây ngô hỏi lại :

“ Tại sao chứ ?”

“ Tại sao lão phu lại nói chỉ có một hung thủ thôi sa

sao . Thứ nhất thời gian giữa vết thương ở tim và ở bụng chỉ khoảng năm phân ( 1 phân = 15 giây ) , quá ngắn để một người giết người rời khỏi để một người khác vào tiếp tục đâm chém cái xác chết , điều này dựa vào vết máu đông có thể suy ra được . Hơn nữa vết thương ở tim và ở bụng đều do một thanh kiếm nhỏ , à không phải gọi là một thanh dao nhỏ thì đúng hơn vì vết thương rất hẹp … Ngư huynh đệ cũng đã tìm được nó rồi chứ ?”

Tên nha sai thấp bé được gọi là Ngư huynh đệ bước lên :

“ Vâng , thưa Trần đại nhân , nó đây !”

Y đưa ra một cây dao dài độ bảy tấc ( 1 tấc = 2.3 cm ) , vẫn còn dính máu ,

Máu đông lại , đen sì .

Tiểu Kinh lại vuốt mũi :

“ Xem ra nó cũng chỉ là một cây dao thái rau thái thịt bình thường , giá chỉ vài quan tiền , bếp nhà ai cũng có .”

Trần đại phu gật đầu :

“ Đúng vậy !”

Tiểu Kinh xoa xoa mũi , chậm rãi :

“ Nhưng có vẻ như nhà này không có nhà bếp .”

Trần đại phu tiếp lời :

“ Bếp đúng là không có nhưng dao không phải là không có .”

Tiểu Kinh nhìn theo phía Trần đại phu chỉ , phía góc trái ngôi nhà là một cái tủ nhỏ , trong đó chắc là nơi đựng đồ dùng nấu ăn , nó vuốt mũi :

” Vậy là …”

Trần đại phu tiếp lời :

“ Trong giá để dao trong tủ thiếu một cái , có lẽ là cái này …”

“ Có lẽ ..?”

Tiểu Kinh hỏi đầy vẻ nghi hoặc .

“ Đương nhiên , không có gì là chắc chắn cả !”

Trần đại phu trả lời thản nhiên .

“ Còn về việc hung thủ giết người mới hành hạ cái xác thực ra rất đơn giản , đại nhân nhìn xem những vết thương ở bụng rất nhiều và cực kỳ nặng , nếu như cho là hắn hành hạ nạn nhân trước thì trong tình trạng đang điên cuồng đâm chém đến khi hắn sực tỉnh thì nạn nhân cũng đã chết rồi cần gì phải đâm thêm vào tim . Vả lại lúc đó thần trí hắn mới bình tĩnh lại không thể đâm một nhát vừa nhanh vừa gọn lại cực kỳ chính xác đến như vậy được !”

Tiểu Kinh hết xoa mũi lại vuốt mũi …

“ Nếu vậy chẳng phải quá mâu thuẫn sao ? Sao chỉ trong phút chốc tâm lý hung thủ có thể thay đổi quá nhanh như vậy ? Có uẩn khúc gì chăng ?”

Nó liếc nhìn cái xác , tựa như đang suy ngẫm gì đó :

“ Không lẽ hung thủ có quan hệ gì đó với nạn nhân ? Chỉ những người từng tiếp xúc hay có quen biết với nạn nhân mới có cảm xúc , từ cảm xúc đó mới sinh ra biến chuyển tâm lý cực đoan như vậy …”

Trần đại phu mỉm cười :

“ Đúng vậy , thưa đại nhân ! Theo lão phu thì hung thủ là người rất quen thuộc với nạn nhân .

Tiểu Kinh vẫn nhìn cái xác , như đang tìm cái gì đó .

“ Tại sao ?”

Trần lão phu mỉm cười :

“ Đại nhân nhìn xem , trước lúc xảy ra án mạng nạn nhân vẫn còn ngồi trên bàn khi bị giết nạn nhân tuy ngã ra sàn nhà nhưng chỉ có phần thân trên là lộ ra bên ngoài , còn phần thân dưới vẫn nằm trong gầm bàn .Thử nghĩ nếu nạn nhân và hung thủ không biết gì khi hung thủ đột nhập vào nhà đương nhiên nạn nhân sẽ phát hiện ra sau đó giằng co hoặc chạy trốn thì nạn nhân chắc chắn sẽ ngã lộ toàn thân ra ngoài gầm bàn hoặc ở xa bàn này . Nhưng nếu nạn nhân và hung thủ quen biết nhau thì khi hung thủ đi từ cửa chính vào thì nạn nhân không hề đề phòng nên mời hắn ăn cùng khi đó hung thủ nhân lúc nạn nhân sơ ý chỉ một dao đã kết thúc tất cả thì nạn nhân sẽ ngã chỉ lộ phần thần trên ra khỏi bàn .”

Tiểu Kinh xoa xoa đầu mũi :

“ Cửa chính… ? Mời ăn ..? ”

Trần đại phu chỉ vào mấy mảnh vỡ dưới sàn :

“ Tuy mấy chén dĩa đã vỡ hết nhưng dựa vào đó có thể xác định được có tất cả hai chiếc bát , bốn cái dĩa và thức ăn rơi vãi cũng rất nhiều , với lượng như vậy một cô nương mảnh khảnh tất nhiên không thể ăn hết được từ đó có thể thấy nạn nhân chờ một người khác đến ăn cùng , người rất thân thuộc . Vả lại còn có cái này nữa …”

Trần đại phu giơ bốn chiếc đũa dính máu lên …

“ Một người không bao giờ dùng hai đôi đũa cùng một lúc cả … Cũng vì hung thủ có quen biết với nạn nhân nên không cần phải lẻn vào bằng đường khác , nếu không sẽ bị nạn nhân nghi ngờ .”

Tiểu Kinh lại nhìn quanh nhà , nó bước đi , chậm rãi :

“ Nhà này hình như chỉ có một cái cửa chính .”

Trần đại phu gật đầu :

“ Đúng vậy thưa đại nhân !”

Tiểu Kinh bước đến bức vách cuối nhà , chậm rãi :

“ Trần đại phu chắc chứ ?”

Nó co chân đạp thật mạnh vào bức tường , cả ngôi nhà rung lên , tựa như

sắp đổ sập , cát bụi mù mịt , một lát sau mới dừng lại .

Tiểu kinh thản nhiên , vô cùng thản nhiên ,

Như nó chưa hề làm cái hành động quái đản vừa rồi .

“ Xem ra là thật rồi ! ”

Rồi nó quay về phía Trần đại phu :

« Vậy có điều tra được ai có quan hệ mật thiết với nạn nhân không ? »

Tên nha sai cao lớn lúc này đã lên tiếng :

« Thưa đại nhân , đã điều tra được rồi . Tiểu nhân cũng đã cho người gọi bọn họ rồi , chút nữa sẽ đến ! »

Tiểu Kinh gật đầu tỏ vẻ hài lòng với cách làm việc chu toàn của y :

« Họ ? Vậy có bao nhiêu người ? »

Tên nha sai cao lớn trả lời :

« Thưa đại nhân chỉ có hai người ! »

Tiểu Kinh vẻ mặt lại trở nên lờ đờ , nó nhìn cái xác rồi cất tiếng :

« Có thể tóm tắt vụ án như thế này , nạn nhân tối hôm qua mời một người quen đến ăn cơm nhưng không đề phòng nên bị hung thủ dùng chính cây dao trong nhà nạn nhân đâm một nhát vào tim tử vong ngay lập tức , sau đó không rõ vì lý do gì mà hung thủ đã chém nát bấy cả phần thân trên nạn nhân , không có động cơ gây án, không một dấu vết , không chứng cứ , manh mối duy nhất chúng ta có là nạn nhân tử vong vào giờ Sửu( từ 1h đến 3h tối ) tối hôm qua , con dao gây án có thể là trong nhà nạn nhân và hung thủ là người có quen biết với nạn nhân . Xem ra vụ án thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng không đơn giản tý nào . »

Tiểu Kinh nhìn ba tên nha sai , ánh mắt lại trở nên đờ đẫn :

« Tiểu đệ là Tiểu Kinh , mấy huynh tên là gì cho tiện xứng hô ? »

Ba tên nha sai ngây ra bởi cách xưng hô của Tiểu kinh nhất thời không phải biết nói sao cho phải .

Lúc này Hà Nhất Nguyên đột ngọt lên tiếng xen vào :

« Xin giới thiệu với Kinh đại nhân … »

Y chỉ vào tên nha sai thấp bé rồi nói tiếp :

« Vị này là Ngư Khương , võ công tinh thông tam thập ngũ đường Cầm Nã Thủ của thập nhị đại phái Cầm Nã Thủ của ba mươi hai tỉnh ở Phía Tây , được mệnh danh là Trục Hồn Thần Trảo . Việc bắt giữ tội phạm của Hình bộ ty trước giờ đều do Ngư huynh đảm trách , một khi đã phát hiện được hung thủ , tuyệt không có ai có thể thoát khỏi Cầm Nã Thủ của huynh ấy . »

Y chỉ tiếp vào tên nha sai cao lớn :

« Còn vị này là Kiến Quỷ Sầu , trí nhớ thuộc hàng nhất nhì Bộ Hình , bất kỳ cái gì huynh ấy đọc qua tất sẽ không quên . Hơn nữa khả năng thu thập thông tin tài liệu của Kiến huynh thuộc hàng cao thủ . Hai người có quen biết với nạn nhân cũng là do huynh ấy điều tra ra . »

Y lại chỉ tiếp vào tên nha sai béo ú :

« Và đây là Liễu Truy Phong , tinh thông Truy tung chi thuật , dựa vào mùi và các dấu vết khác tuyệtđối có thể tìm ra thủ phạm trong vòng mười dặm . Trước giờ kẻ nào để lại dấu vết thì tuyệt đối không thể thoát được huynh ấy ! »

Tiểu kinh gật đầu , ánh mắt có vẻ sáng lên ,

Xem ra đây có thể là lực lượng tinh nhuệ nhất của Hình bộ ty , tất cả tập

trung hết về đây đủ thấy vụ án này không đơn giản , đằng sau có thể có bí ẩn gì đó mà không tiện tiết lộ cho người khác .

Tiểu kinh vẫn đang suy nghĩ thì … một chuyện cắt ngang dòng suy nghĩ của nó …

… Có hai người bước vào ,

Hai người quen biết với nạn nhân ,

Hai nghi phạm số một …

Hà Nhất Nguyên đưa hai người đó đến trước mặt Tiểu Kinh , Kiến Quỷ Sầu đưa cho nó một quyển sổ , y lật lật một chút rồi mời y xem .

Kiến Quỷ Sầu quay lại ,

Chỉ vào người đàn ông trung niên trạc ba mươi bốn mươi thân hình đen nhẻm , cơ bắp lộ rõ ,

Khuôn mặt cứng rắn nhưng vẫn có sức hút , đặc biệt là đối với nữ nhân .

« Người này là Bạch Ngạ Lang ! »

Y nói rất ngắn gọn , y không cần nói nhiều ,

Vì những gì y cần nói đều có trong quyển sổ đó cả.

Kiến Quỷ Sầu lại chỉ tiếp ,

Y chỉ vào một người thanh niên trạc hai sáu hai bảy thân hình gầy gò , chỉ có chút cơ bắp ở phần tay ,

Khuôn mặt rám nắng , chẳng có chút hấp dẫn gì với phái nữ cả ,

« Người này là Hàn Phong Băng Lãnh ! »

Tiểu Kinh gật đầu , nhìn vào quyển sổ .

Nó thấy …

… Bạch Ngạ Lang ,

Tuổi : ba mươi bảy năm mười tháng mười chín ngày ,

Chiều cao : Bảy thước ba phân rưỡi ,

Cân nặng : Hai trăm lẻ tám cân ,

Quê quán : sinh ra tại Quảng Châu , năm mười tuổi theo phụ thân và một vị thúc thúc đến Trường An , định cư ở đây đến bây giờ ,

Phụ thân : Bách Bá Ngạc , hiện giờ là chủ của một lò rèn khá lớn ở khu Tây này ,

Mẫu thân : Tiêu Nhược Lan , đã mất do một cơn bạo bệnh cách đây hai mươi sáu năm ,

Người thân khác : không có ai ngoài một vị thúc thúc là em trai của mẫu thân y tên là Tiêu Hùng Vân , hiện đang cùng làm việc với phụ thân của y ,

Nghề nghiệp : Hiện là thợ chính trong lò rèn của cha y , tay nghề y cực kỳ vững vàng , hơn một phần ba đồ dùng vật dụng bằng sắt thép đều do lò rèn của y chịu trách nhiệm sản xuất ,

Tình trạng hôn nhân : hiện đang độc thân , y đã lấy một cô vợ tên là Nguyệt Thu Sương cách đây bốn năm nhưng không hiểu vì sao cô ta lại bỏ nhà ra đi ,

Tình hình sức khỏe : Rất tốt , trước giờ y chỉ mắc bệnh cảm cúm sổ mũi sơ sài , y trung bình hai năm mới ốm một lần , thậm chí trong mười năm trở lại đây y chưa hề mắc bệnh gì cả , Y có thể nâng một khối lượng tối đa là ba trăm lẻ tám cân ,

Tiền án tiền sự : tính đến hiện tại y đã dính vào hai vụ đánh nhau , vụ thứ nhất diễn ra với một thợ rèn cùng lò rèn của cha y , người này tên là Xương Khu Tà , lý do đánh nhau là do bất đồng quan điểm trong việc rèn một thanh kiếm , xảy ra cách đây hai năm , vụ thứ hai diễn ra với một người bằng hữu của y tên là Vũ Hàng , lý do là cả hai say rượu rồi gây gổ cuối cùng đánh nhau , xảy ra cách đây một năm ,

( Ghi chú : Theo lời nhận xét cùa những người hàng xóm thì y tuy ăn nói thô lỗ nhưng bản tính rất tốt ,thường hay giúp đỡ người khác , y đã nhiều lần cho miễn phí các vật dụng gia dụng cho những người nghèo , Còn theo lời những người trong lò rèn thì y khá nóng nảy nhưng trong công việc y rất được tin tưởng , y có tư chất tốt lại có tố chất lãnh đạo đương nhiên được tín nhiệm , hơn nữa y đối xử rất công bằng với mọi người trong lò rèn không tệ bạc với ai cả nên được mọi người yêu mến . )

…………………………………………� �…..

….. Hàn Phong Băng Lãnh ,

Tuổi : Hai mươi bốn năm năm tháng hai mươi chín ngày ,

Chiều cao : Năm thước hai tấc ,

Cân nặng : Một trăm sáu mươi cân ,

Quê quán : sinh ra ở Phúc Kiến , đến năm hai mươi tuổi thì chuyển tới thành Trường An ,

Phụ thân : Hàn Phong Vận , vốn là một như dân làng chài bình thường , cách đây năm năm đã chết không rõ lý do ,

Mẫu thân : Âu Dương Nhược Như , là một nội trợ bình thường , cách đây năm năm đã chết không rõ lý do , cùng một lúc với phu quân của bà ,

Muội muội : Hàn Phong Minh Vy , đã mất tích cách đây bốn năm tám tháng mười một ngày ,

Ngoài ra y không có người thân nào khác ,

Nghề nghiệp : Hiện giờ y đang là người bán mì ở một tiệm mì nhỏ , thường trong một ngày có không quá mười người nghé đến tiệm của y, trung bình thu nhập một tháng của y là khoảng hai đến ba lạng bạc , đơn cử có tháng chưa đến một lạng bạc ,

Tình trạng hôn nhân : Hiện đang độc thân , năm mười chín tuồi y đã cưới một người tên là Phù Quyên Quyên nhưng sau đó một năm nàng đã chết không rõ lý do ,

Tình trạng sức khỏe : Đạt mức trung bình , trung bình một năm y mắc bệnh một trăm mười chín lần , tổng cộng mắc phải mười hai căn bệnh khác nhau , có hôm bệnh nặng kéo dài cả mười mấy ngày ,

Tiền án tiền sự : Trước giờ y chưa hề liên quan tới một vụ án nào , y có thể coi là một con dân tốt của Đại Đường ,

( Ghi chú : Theo lời những người hàng xóm thì y là một người ít nói , lúc nào cũng lầm lầm lì lì lại rất ít giao tiếp với mọi người xung quanh nên họ không biết gì về y cả , Còn theo lời những người khách thì nhận xét y nấu mì rất ngon , ít nói không cười và y chỉ cười với một người , đó là Hồng Cô Phương , ngoài ra không có gì khác . )

…………………………………………� �…..

Tiểu Kinh không khỏi thán phục tài thu thập thông tin của Kiến Quỷ Sầu ,

Thông tin vô cùng rõ ràng , vô cùng tỉ mỉ và tất nhiên …

Nó có độ chính xác gần như tuyệt đối .

…………………………………………� �….

Tiểu Kinh nhìn hai người ,

Họ đều cao hơn nó hai ba cái đầu ,

Ánh mắt nó vẫn vô hồn ,

Đôi mắt của người chết ,

Tiểu Kinh cất tiếng nói :

« Vào giờ Sửu ngày hôm qua hai ngươi đang làm gì ? »

Hai người nhìn nhau , lộ vẻ khó hiểu .

Bạch Ngạ Lang cất tiếng ,

Giọng nói đinh tai như sắt đá chạm vào nhau ,

« Đại nhân , tại sao ngài hỏi vậy ? »

Có lẽ đây là câu mà Hàn Phong Băng Lãnh cũng muốn hỏi .

Tiểu Kinh ánh mắt lờ đờ tựa như không còn sự sống .

« Việc hai người cần làm bây giờ là trả lời câu hỏi của ta , chứ không phải là

hỏi ngược lại ta . »

Lời nó nói như tỏa ra sát khí , tàn nhẫn vô bì ,

Khiến cho hai người kia có chút coi trọng năng lực của nó hơn .

Hàn Phong Băng Lãnh chắp tay trả lời ,

Giọng nói âm trầm có phần tà dị , nhỏ đến mức khó tin ,

Đến Tiểu Kinh ở gần cũng phải căng tai ra mà nghe ,

« Thưa đại nhân , tiểu nhân lúc đó đang ngủ ! »

Tiểu Kinh quay lại nhìn Bạch Ngạ Lang ,

« Còn ngươi ? »

Bạch Ngạ Lang chắp tay trả lời ,

Giọng nói đinh đang chát chúa , đối lập hoàn toàn với giọng Hàn Phong …

Quả thực một lúc nghe hai giọng nói này có chút không tiếp nhận nổi ,

« Đầu giờ Sửu tiểu nhân phải dậy để nhóm lửa lò rèn , giữa giờ Sửu thì bắt

đầu lấy ra và sắp sếp các vật dụng chưa rèn xong từ hôm trước và các thứ cần rèn , cuối giờ Sửu thì bắt tay vào việc rèn , đó là việc tiểu nhân làm . »

Tiểu Kinh vẫn lờ đờ , chậm chạp hỏi Hàn Phong …

« Có ai làm chứng cho mi không ? »

Hàn Phong Băng Lãnh như đoán ra được điều gì đó , y nhìn quanh rồi trả lời ,

Âm trầm nhỏ nhẹ ,

“ Thưa đại nhân không có ai cả !”

Tiểu Kinh không nói gì cả , nhìn về phía Bạch Ngạ Lang :

“ Còn ngươi ?”

Bạch Ngạ Lang nhíu mày , y chắp tay ,

Đinh tai chát chúa ,

“ Thưa đại nhân , rèn cùng tiểu nhân còn có ba người khác , nếu không tin

ngài có thể hỏi họ !”

Tiểu Kinh đưa quyển sổ cho Kiến Quỷ Sầu , nhìn Bạch Ngạ Lang :

“ Nhưng theo lời ngươi nói thì họ cũng chỉ bắt đầu làm từ cuối giờ Sửu thôi mà đúng không ?”

Bạch Ngạ Lạng gật đầu , nói tiếp :

“ Đúng là vậy , nhưng những thợ trong lò rèn nhà tiểu nhân hơn một nửa là

sống cùng nhà với tiểu nhân nên đầu giờ Sửu thì họ đã cùng phụ giúp tiểu nhân rồi , hơn nữa chỉ cần tiểu nhân nổi lửa lò rèn là sẽ có không ít người hàng xóm không ngủ được phải thức dậy , họ cũng có thể coi là nhân chứng của tiểu nhân .”

Tiểu Kinh liếc nhìn Kiến Quỷ Sầu như hỏi xem lời Bạch Ngạ Lang nói có đúng

không ,

Kiến Quỷ Sầu gật đầu như xác nhận lời nói của Bạch Ngạ Lang .

Bạch Ngạ Lang nhíu mày , ánh mắt có gì đó khác lạ :

“ Đại nhân …sao ngài lại hỏi vấn đề này …không lẽ có chuyện gì sao ?

Tiều Kinh im lặng , chỉ về phía cái bàn :

“Hai người tự nhìn đi .”

Cái bàn ,

Tấm khăn trải bàn ,

Dính máu ,

Sàn nhà ,

Máu đông lại đen sì cả một khoảng lớn ,

Vài mẩu thịt đen sì vương vãi trên sàn ,

Và ,

Một thiếu nữ ,

Mình đầy máu ,

Nội quan vất vưởng ,

Hai người nhíu mày , dường như chết đứng ,

Một người chảy nhiều máu như vậy ,

Đương nhiên người ấy khó sống ,

Một người nội quan vương vãi như vậy ,

Đương nhiên người ấy không thể sống được ,

Không thể ,

Hai người Hàn , Bạch đương nhiên hiểu điều đó .

Hồng Cô Phương đã chết rồi ,

Thật sự đã chết rồi ,

Bạch Ngạ Lang nổi điên rồi ,

Thực sự nổi điên rồi ,

Y túm cổ áo Ngư Xương , lôi hắn thật mạnh :

“ Tại sao ? Tại sao muội ấy lại chết … tại sao … mấy người đã làm gì muội

vậy hả ?”

Những người khác , không nói gì cả ,

Họ cũng không can thiệp gì cả ,

Bởi vì họ tin tưởng Ngư Xương ,

Ngư Xương không nói gì cả , y giơ tay ,

Nắm vào hai bàn đôi tay đen nhẻm cứng chắc của Bạch Ngạ Lang ,

Bởi vì họ tin tưởng Cầm Nã Thủ của Ngư Xương ,

Nắm thật chặt ,

Bạch Ngạ Lang đang nổi điên ,

Giờ thì y hết rồi , hết thật rồi ,

Tay y buông thõng , nồi đầy gân xanh ,

Ngư Xương nói , rất ngắn gọn :

“ Ngươi bình tĩnh lại đi ! ”

Quả không hổ danh là Trục Hồn Thần Trảo , chỉ một chiêu cực kỳ đơn giản

đã chế phục được một kẻ to lớn gấp ba mình ,

Có một người cũng không nói gì , không can thiệp gì ,

Không phải vì y tin tưởng Ngư Xương ,

Không phải vì y tin tưởng Cầm Nã Thủ của Ngư Xương ,

Vì y không biết Ngư Xương ,

Lại càng không biết Cầm Nã Thủ của Ngư Xương .

Người đó tất nhiên là Hàn Phong Băng Lãnh ,

Ở đây người không biết Ngư Xương ngoài Bạch Ngạ Lang ra ,

Chỉ có y, Hàn Phong Băng Lãnh !

Khi nhìn thấy xác chết Hồng Cô Phương ,

Y , không làm gì cả ,

Không nói gì cả ,

Ngay cả một biểu hiện đau đớn hay phẫn uất y cũng không có ,

Không có bất cứ thứ gì ,

Như một cục đá ,

Vô tri vô giác ,

Như một mảng băng ,

Lạnh lẽo vô hồn ,

Đôi mắt ,

Trắng xóa như tuyết ,

Mờ ảo như sương giăng ,

Lạnh lẽo như băng ,

Đột nhiên ,

Lóe lên một tia sát khí ,

Sáng như sao băng ,

Nhanh như sao băng ,

Vụt tắt ,

Sát khí ,

Tàn lụi thật nhanh ,

Nhưng ,

Lại vô cùng nồng nặc ,

Tựa như Diêm Vương Gia chui lên đòi mạng ,

Khí thế thật bức nhân ,

Sát khí ấy ,

Không ai thấy ,

Không ai hay ,

Trừ một người ,

Tiểu Kinh ,

Bởi mọi người đang chú ý tới Bạch Ngạ Lang ,

Chỉ có nó chú ý tới Hàn Phong Băng Lãnh ,

Một mình nó ,

Sát khí ấy ,

Tất nhiên nó thấy được ,

Thấy rất rõ là đằng khác ,

Vì nó cảm thấy sợ ,

Sát khí đó làm nó sợ ,

Trước giờ chỉ có hai người khiến nó cảm thấy sợ hãi ,

Một là người ngồi trong kiệu bí ẩn ,

Hai là người đứng đầu Hình bộ ty Trác Thiên Phàm ,

Giờ có thêm một người nữa ,

Là y , Hàn Phong Băng Lãnh !

Tiểu Kinh nhíu mày ,

Trước giờ nó rất ít khi nhíu mày ,

Giờ phải nhíu mày .

Khi nhìn thấy Ngư Xương ra tay chế phục Bạch Ngạ Lang ,

Hàn Phong Băng Lãnh không làm gì cả ,

Y không phản ứng gì cả ,

Nhưng y nói một câu …

« Tam Đoạn Cầm Nã Thủ … »

Nhỏ như gió thoảng ,

Như có ,

Như không ,

Không ai nghe được ,

Nhưng Tiểu Kinh nghe được ,

Chính vì nghe được nên nó không chỉ nhíu mày mà …

Đôi mắt nó cũng mở to hơn ,

Trước giờ mắt nó rất ít khi mở to ,

Giờ phải mở to .

Hàn Phong Băng Lãnh không biết Ngư Xương ,

Nhưng y biết lại biết Tam Đoạn Cầm Nã Thủ .

Tam Đoạn Cầm Nã Thủ là một trong những môn Cầm Nã Thủ mạnh mẽ nhất

bạo liệt nhất , được lưu truyền từ Tây Tạng xa xôi .

Đây cũng là một trong những bộ Cầm Nã Thủ vốn đã thất truyền cách đây

ba mươi năm , ngoại trừ một số lạt ma sống ở cao nguyên Thanh Tạng ra thì

không có ai biết nữa ,

Ngư Xương đã phải mất hai năm để có thể tìm được một vị lạt ma biết môn

võ công kỳ bí này , mất bảy tháng để có thể thuyết phục ông ấy truyền võ

công , mất gần bốn năm để luyện thành môn Cầm Nã Thủ mạnh mẽ nhất này ,

Số người biết bộ võ công này không nhiều , số người nghe về nó lại càng ít hơn

Nhưng Hàn Phong Băng Lãnh lại biết ,

Tiểu Kinh cũng biết ,

Nên nó mới thấy khó hiều , mới thấy ngạc nhiên ,

Đôi mắt Tiểu Kinh mở to , lóe lên một tia sáng ,

Như sát khí ,

Như lệ khí ,

Như oán khí ,

Như tử khí ,

Lại như chính khí ,

Tia sáng vụt tắt , đôi mắt nhắm hờ lại ,

Một khắc trôi qua …

Tiểu Kinh đột nhiên cất tiếng :

« Hàn Phong , ngươi làm nghề gì ? »

Cả bốn người nha sai không khỏi ngạc nhiên , việc này đáng lẽ nó phải biết

sau khi đọc quyển sổ của KiếnQuỷ Sầu chứ , ruốc cục nó có ý gì ?

Hàn Phong Băng Lãnh trả lời , vẫn cái giọng nhỏ đến khó nghe :

« Thưa đại nhân , tiểu nhân bán mì ạ ! »

Tiểu Kinh hỏi tiếp , chậm rãi :

« Nếu vậy chắc mi cũng phải dậy sớm nhỉ ? »

Hàn Phong Băng Lãnh trả lời , to hơn một chút :

« Khoảng giữa giờ Dần ( từ 3h – 5h ) , tiểu nhân phải thức dậy để chuẩn bị

nguyên liệu nấu mì , nhóm lửa , nấu nước lèo và các công việc khác , đầu giờ Mão thì tất cả đã xong thì đẩy ra đường bắt đầu bán ạ ! »

Tiểu Kinh bước lại gần bức tường cuối nhà , hỏi tiếp :

« Ngươi sống một mình à ? »

Hàn Phong Băng Lãnh trả lời :

« Đúng vậy thưa đại nhân ! »

Tiểu Kinh nhìn bức tường như đang săm soi cái gì đó :

« Nếu vậy việc ngươi thức dậy làm mì sớm hơn hay muộn hơn giờ Dần cũng không có ai hay biết đúng không ? »

Hàn Phong Băng Lãnh gật đầu không chút do dự :

« Đúng vậy thưa đại nhân ! »

Tiểu Kinh đá đá vào bức tường , tiếp tục hỏi :

« Vậy việc mi nấu mì vào giờ Dần hàng xóm có biết không ? »

Hàn Phong Băng Lãnh trả lời không chút do dự :

« Đúng vậy thưa đại nhân ! »

Tiểu Kinh gật đầu , nó nói tiếp :

« Bạch Ngạ Lang ! »

Bạch Ngạ Lang còn ngây người , y chậm chạp trả lời :

« Vâng thưa đại nhân ! »

Tiểu Kinh vẫn nhìn bức tường , quay lưng lại với mọi người :

« Những người cùng ngươi thức dậy và giúp mi rèn các vật dụng vào giờ Sửu

là do họ tự thức dậy à ? »

Bạch Ngạ Lang trả lời , ánh mắt lộ vẻ khó hiểu :

« Không phải thưa đại nhân , là do tiều nhân đánh thức họ dậy ! »

Tiểu Kinh gật đầu :

« Nếu vậy mi có thể gọi họ sớm hơn hoặc trễ hơn đầu giờ Sửu mà đúng không ? »

Bạch Ngạ Lang nhíu mày , y trả lời :

« Đúng vậy thưa đại nhân ! »

Tiểu Kinh gật gật đầu , nó đạp vào tường vài cái rồi buông một câu :

« Các ngươi có thể về , Hà Nhất Nguyên , đưa họ ra ! »

Chỉ một câu nói ,

Làm ai cũng phải ngạc nhiên ,

Tiểu Kinh lại nhìn bức tường , nói tiếp :

« Mau đưa họ về đi ! »

Hà Nhất Nguyên chắp tay , đưa hai người Hàn , Bạch đi ra .

Cả ba nha sai lẫn Trần đại phu cũng đều rất kinh ngạc ,

Nó gọi nghi phạm đến chưa đầy một nửa canh giờ đã cho về ,

Hơn nữa không hỏi được gì cà toàn những câu hỏi nhỏ nhặt gần như không ảnh hưởng gì tới trọng tâm vụ án và quan trọng nhất là cách hành xử kỳ quặc của nó .

Ngư Xương bước đến bên Tiểu kinh , thái độ có chút bực bội :

« Kinh đại nhân , Hàn Phong Băng Lãnh thì không có bằng chứng ngoại phạm còn Bạch Ngạ Lang thì bằng chứng ngoại phạm không thuyết phục , đáng lẽ ngài phải giữ họ lại hay tạm giam vài ngày chờ điều tra chứ sao ngài lại cho … »

Tiểu Kinh giơ tay , ra hiệu cho Ngư Xương dừng lại :

« Xong rồi ! Mọi việc đã xong rồi , việc điều tra đã hoàn tất , mọi người hãy thu dọn hiện trường cho thật sạch sẽ … »

Nó nhìn về phía Kiến Quỷ Sầu :

« Ngươi thu thập tất cả những tài liệu có liên quan tới vụ án , làm thành một quyển riêng , trưa nay phải có để ta báo cáo với Trác đại nhân . »

Tiểu Kinh ngừng lại rồi nói tiếp :

« Các ngươi đã rõ chưa ? »

Tất cả lại một phen kinh ngạc , quả thực từ khi hành nghề thi pháp đến giờ bọn họ chưa hề thấy ai như nó ,

Cách điều tra kỳ quái ,

Phương thức điều tra kỳ quặc ,

Hành động kỳ dị ,

Nó điều tra một vụ giết người mà như một cuộc dạo chơi ,

Cực kỳ nhẹ nhàng ,

Bọn họ có cảm giác như mình đang bị bỡn cợt ,

Cái cảm giác bị bỡn cợt đương nhiên cực kỳ khó chịu ,

Bọn họ cực kỳ khó chịu

Nhưng họ không thể phát tác ,

Vì Tiểu Kinh là thư đồng của Hình Bộ Đệ Nhất Nhân Trác Thiên Phàm ,

Vì Tiểu Kinh là người được Phương Tiên Sinh ủy thác ,

Nên bọn họ đành phải nghe lệnh ,

Tất cả .

Tiểu Kinh bước ra ,

Nó vừa bước khỏi cửa nửa bước …

Đột nhiên có tiếng thét :

« Đứng lại !!! »

Đó là tiếng thét của Hà Nhất Nguyên ,

Tiếng thét có phần khẩn trương ,

Mọi người ngây ra dừng lại ,

Tiểu Kinh lao nhanh về phía trước ,

« Có chuyện gì vậy ? »

Hà Nhất Nguyên chắp tay trả lời :

« Tiểu nhân phát hiện một bóng đen nấp trên mái nhà nạn nhân chưa kịp làm

gì thì bị phát hiện hắn chạy mất rồi .. »

Tiểu kinh không chờ Hà Nhất Nguyên nói hết đã lao mình về phía bóng đen đang thấp thoáng đằng xa ,

Nó ngoái lại đằng sau , nói như hét :

« Bảo mọi người tiếp tục làm việc , tuyệt đối không được đuổi theo ! »

Nói rồi trong phút chốc mất dạng ,

Nó không muốn ai đuổi theo cả ,

Vì nó có một dự cảm ,

Một dự cảm rất đáng sợ ,

Nếu họ đuổi theo …

Tất cả sẽ bị giết sạch ,

Chết hết ,

Không một ai ,

Có thể sống sót …

Một dự cảm vô cùng đáng sợ …

Nó không muốn ai chết cả ,

Nên nó sẽ một mình ,

Một mình dấn thân vào cái dự cảm vô cùng đáng sợ ấy …

….

Tiểu Kinh dừng lại ,

Trước một ngõ hẻm ,

Chật hẹp ,

Đen ngòm ,

Âm u ,

Tựa như chốn địa ngục .

Nó phải dừng lại ,

Vì bóng kẻ áo đen đã biến mất ,

Vì nó do dự ,

Vì nó bất an ,

Nhưng nó vẫn bước vào , chậm rãi ,

Thật chậm rãi ,

Ngõ hẻm rộng chừng nửa trượng ,

Tường cao , nhà lớn nhà nhỏ lúp xúp ,

Hai bên lề có mấy khúc gỗ mục nát ,

Với vài tấm vải cũ kỹ ,

Và một đống rác bốc mùi .

Tiều Kinh bước đi , từng bước ,

Nó vận Đệ Nhất Tầng lên ,

Hỏa cầu tỏa ánh sáng rực rỡ ,

Tiếng bước chân vang lên ,

Từng nhịp từng nhịp ,

Thật chậm rãi ,

Tiểu Kinh cảm thấy ớn lạnh ,

Như có hàng trăm đôi mắt đang nhìn nó ,

Đang dõi theo nó ,

Ánh mắt đầy sát khí ,

Con đường phía trước thật tối ,

Bóng tối ,

Như một con thú ,

Dã thú ,

Há cái mồm đỏ lòm như máu ,

Chỉ chờ nó bước vào là ..

Cắn xé nó ,

Ngấu ngiến nó ,

Nuốt chửng nó ,

Ngiền nát nó …

Nó bước vào khoảng tối ấy ,

Nó bước vào cái mồm đỏ lòm ấy ,

Để rồi nhận ra ,

Con đường ấy ,

Khoảng tối ấy ,

Là con đường cùng ,

Hết đường rồi ,

Nó cũng hết đường rồi ,

Mạng nó cũng hết rồi ,

Một bóng đen ,

Đen như khoảng tối ấy ,

Lao nhanh về phía nó ,

Nó nhận ra ,

Đây đã là đường cùng rồi ,

Chỉ có một con đường để đi ,

Xuống Địa Ngục !

Bước qua Quỷ Môn Quan !

HẾT CHƯƠNG BỐN


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.