Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 64 - Chương 64

trước
tiếp

Trầm Trọng Tuân cảm thấy vừa chua vừa chát, cổ họng đau không phát ra được âm thanh nào, lỗ mũi chua xót không cách nào hô hấp, trái tim giống như là bị xích sắt ghìm chặt, vừa nặng nề lại mệt mỏi.

Anh đã từng thấy rất nhiều cặp vợ chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng, thế giới này quá lớn, hấp dẫn quá nhiều, đàn ông bất kể có cố ý hay không, trong lòng có một người, nhưng ánh mắt lại có thể nhìn vô số người khác. Bọn họ sẽ có rất nhiều cơ hội phản bội, có những người vợ sẽ trả thù, nhưng có những người vợ lại im hơi lặng tiếng, nhẫn nhịn đến lúc chồng mình không còn tinh lực để để tâm tới người khác nữa.

Có quá nhiều gia đình đều mắt nhắm mắt mở như vậy, chấp nhận mọi chuyện, nhưng lại ảnh hưởng tới con cái, cho tới bây giờ người lớn vẫn luôn không thể hiểu rằng, chuyện lại có thể nghiêm trọng như vậy.

Hướng Dương thở dài: “Cho nên rất lâu trước kia tôi đã nói với cậu rồi, Lâm Sơ rất nhạy cảm, nhưng cậu lại không để ý.” Anh ta nhìn Trầm Trọng Tuân: “Người phụ nữ ở cùng cậu trong bữa tiệc tối qua, chính là con gái của người thứ ba kia.”

Trầm Trọng Tuân sững sờ, lại nghe Hướng Dương nói: “Lâm Sơ nói cậu còn để cho cô ta sờ tay.”

Nghe những lời này, Trầm Trọng Tuân không biết là loại tâm tình nào, có lẽ tựa như hộp âm nhạc bị vặn ra, nhạc dạo vang lên. Hình như anh đúng là bị Lưu Nhàn đụng phải tay: “Là lúc Trần Hoa Đoan tới mời rượu, Lưu Nhàn đè tay tôi xuống, cô ta muốn kính Trần Hoa Đoan.” Trầm Trọng Tuân không ngờ thế giới nhỏ như vậy, Lưu Nhàn lại chính là con gái của người kia, còn trùng hợp bị Lâm Sơ bắt gặp.

Hướng Dương nói: “Lâm Sơ có thói quen cẩn thận, em ấy không có cảm giác an toàn, lần trước tôi đã nói với cậu rồi, em ấy sẽ mang những người theo đuổi ra làm số liệu để phân tích, em ấy có khuynh hướng lựa chọn một người có chỉ số nguy hiểm thấp nhất, chỉ là em ấy vẫn luôn không gặp được người thích hợp. Em ấy sợ rất nhiều chuyện, trước kia em ấy sợ nhất là ba mẹ sẽ ly hôn, hiện tại em ấy sợ mình sẽ dẫm lên vết xe đổ đó.” Anh ta cười cười: “Cậu biết không, lúc tôi mới vừa trở về nước, em ấy biết tôi và vợ đã ly hôn, đôi mắt kia vô cùng hoài nghi, tôi giải thích với em ấy là tình cảm phai nhạt, thật ra thì không phải như vậy, tôi vẫn còn yêu vợ trước của tôi, chỉ là vợ trước của tôi lại thích người khác, nhưng tôi không thể nói như vậy với Lâm Sơ, nếu không em ấy lại nghĩ linh tinh, em ấy cảm thấy trên thế giới này không thể có hôn nhân mỹ mãn, là người thì đều sẽ thay lòng, em ấy không muốn mình bị tổn thương.”

Trầm Trọng Tuân tiếp lời: “Tôi không biết.”

Hướng Dương gật đầu một cái: “Tương lai sẽ như thế nào, ai biết được, cho nên tôi mới đề nghị Lâm Sơ tạm thời đừng liên lạc với cậu.”

Trầm Trọng Tuân ngẩn người, hỏi: “Tại sao?” Những lúc thế này anh nên ở bên cạnh Lâm Sơ, chứng minh với cô rằng tình yêu mãi mãi là có tồn tại mới phải chứ.

Hướng Dương giải thích: “Khi em ấy còn bé, tôi đã từng ở cùng em ấy rất lâu, khi đó không có người bạn nhỏ nào chơi với em ấy, tôi bèn mỗi ngày dẫn em ấy đi chơi cùng, em ấy thích bút máy của bạn học vậy thì tôi sẽ mua cho em ấy, em ấy muốn nhảy dây, tôi bèn buộc dây vào cây rồi nhảy cùng em ấy, tôi còn từng làm cầu lông gà cho em ấy, bí mật nhỏ này của em ấy tôi cũng chưa bao giờ nói cho ba mẹ em ấy biết, tôi cưng chiều em ấy như em gái ruột, sau này em ấy từ từ thay đổi tốt hơn, tôi lại nghĩ, có lẽ là tôi đã cho em ấy cảm giác an toàn.”

Trầm Trọng Tuân nghe được Hướng Dương vì tiểu Lâm Sơ làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng có chút không rõ tư vị, anh nên thuê căn phòng ở Trữ Tiền kia sớm một chút, biết Lâm Sơ sớm một chút, có lẽ anh cũng có thể thấy tiểu nha đầu gào khóc khi còn bé rồi.

Hướng Dương nhíu mày: “Nhưng đó là cảm giác an toàn mà người khác mang đến cho em ấy, nó có thể duy trì bao lâu chứ? Giống như hiện tại đây, chỉ vì em ấy nhìn thấy cô gái kia, chỉ vì cô gái kia chạm vào tay của cậu một cái, thế mà tâm tình của em ấy có thể có thay đổi lớn như vậy.” Anh ta nhìn Trầm Trọng Tuân: “Công việc của cậu, chức vụ của cậu yêu cầu cậu phải tùy thời xã giao, cũng thường xuyên tiếp xúc với nhiều loại phụ nữ khác nhau, coi như cậu không có ngoại tâm, nhưng khó tránh khỏi sẽ có phụ nữ muốn dây dưa với cậu, nếu lần sau Lâm Sơ lại nhìn thấy người phụ nữ nào khác bên cạnh cậu nữa, em ấy sẽ nghĩ thế nào? Ba em ấy tốt như vậy, thế mà cũng còn học người ta ăn vụng, em ấy không có lòng tin với đàn ông, nếu như cậu thật sự yêu em ấy, sẽ phải đối tốt với em ấy cả đời, cả đời quá dài, ai cũng không thể bảo đảm được rằng cậu có làm điều gì để em ấy hiểu lầm hay không.”

Hướng Dương liếc mắt nhìn cửa sổ đối diện một cái, Lâm Sơ vẫn đang nhìn bên này, khoảng cách xa như vậy, hình như anh ta vẫn có thể thấy ánh mắt cô dán chặt vào Trầm Trọng Tuân.

Hướng Dương cười nói: “Hiện tại tôi cảm thấy, cảm giác an toàn em ấy cần không nên là người khác cho, mà em ấy phải tự tạo cho mình cảm giác an toàn mới được.”

Lâm Sơ thật sự yêu Trầm Trọng Tuân, cô sợ mất đi, lần đầu tiên cô bày tỏ rõ lòng mình với người khác.

“Nếu em ấy thật sự yêu cậu, vậy thì em ấy nên có lòng tin, tin rằng cậu sẽ bởi vì em ấy mà không dây dưa với người phụ nữ khác, mà không phải là cậu dùng trăm phương ngàn kế để bảo đảm với em ấy rằng sẽ không di tình biệt luyến. Lời thề của đàn ông có bao nhiêu phần có thể tin được đây? Từ trước đến giờ em ấy luôn hoài nghi điều này, nếu em ấy không tin đàn ông, vậy thì em ấy chỉ có thể tin tưởng chính mình, tin tưởng mình có bản lĩnh khiến cho chồng toàn tâm toàn ý với mình, khi mà chồng em ấy ngoại tình, em ấy có thể lập tức đứng ra bảo vệ gia đình của mình, chứ không phải sợ hãi và trốn tránh, em ấy từng chủ động với cậu chưa?”

Trầm Trọng Tuân nói: “Có, cô ấy từng chủ động.” Trong hoàn cảnh từ đầu tới cuối Lâm Sơ luôn bị động, cô đã từng nói nhớ nhung, đây là số lần không nhiều mà Lâm Sơ chủ động.

Hướng Dương hiểu rõ Lâm Sơ, anh ta nói: “Em ấy sẽ không chủ động trong tình cảm, em ấy còn chưa vượt qua bóng ma trong lòng, hiện tại việc đầu tiên em ấy phải làm là, em ấy phải xác định tâm ý của mình, em ấy phải toàn tâm yêu cậu, yêu đến hoàn toàn không thể mất đi cậu, sau đó em ấy sẽ thoải mái học được cách chủ động, chủ động tranh thủ tình cảm cho mình, mà không phải gặp phải một chút xíu chuyện là ở đó suy nghĩ lung tung, cậu hiểu không?”

Trầm Trọng Tuân nghe ra ý tứ của Hướng Dương: “Hồi tháng Mười tôi xảy ra một chút chuyện, rời khỏi cô ấy một thời gian, khi đó cô ấy lập tức muốn chạy trốn, cho nên bây giờ tôi không muốn cắt đứt liên lạc với cô ấy nữa, nếu cô ấy vẫn chưa xác định được, cô ấy sẽ chỉ càng trốn càng xa.”

Người trong cuộc mơ hồ, Hướng Dương cười nói: “Vậy cậu sẽ không đuổi theo nữa à? Hai mươi năm qua Lâm Sơ chỉ thích một mình cậu, vậy mà cậu còn sợ em ấy sẽ yêu người khác ư? Tôi bảo em ấy trong khoảng thời gian này đừng đến tìm cậu, xem xem em ấy có nhớ cậu không, nhớ tới nỗi em ấy không khống chế được mình, tôi muốn em ấy tự hiểu được tầm quan trọng của cậu, khi đó em ấy mới có thể tự mình đi tranh thủ hạnh phúc cho bản thân mà không phải ngốc một chỗ để mình cậu bảo vệ hạnh phúc đó, tình cảm bỏ ra không thể công bằng, nhưng ít ra cũng phải là cả hai cùng bỏ ra, cậu không thể một mực bỏ ra, cậu nên để Lâm Sơ bị một chút dạy dỗ, nếu không em ấy sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành được, em ấy sẽ chỉ cảm thấy cậu đối tốt với em ấy là chuyện đương nhiên. Nếu trong thời gian này em ấy vẫn cứ hờ hững, vậy thì chắc rằng cậu cũng không phải kẻ ngốc, cậu có thể dụ em ấy về, em ấy rất dễ dụ, khi còn bé không biết tôi đã dỗ em ấy bao nhiêu lần rồi!”

Hướng Dương tựa như một trưởng bối, anh ta muốn dạy Lâm Sơ một phương pháp khác để duy trì tình yêu, anh ta cũng để Trầm Trọng Tuân dùng một phương pháp khác để yêu thương Lâm Sơ, nếu như anh yêu Lâm Sơ, vậy anh nên khiến Lâm Sơ kiên cường hơn về mặt tình cảm.

Trầm Trọng Tuân có một chút mê man, anh không biết Lâm Sơ cần thời gian bao lâu, một ngày hay là hai ngày, một tháng hay là hai tháng, anh hiểu ý tốt của Hướng Dương, anh cũng hi vọng một ngày kia mình được Lâm Sơ chủ động tỏ tình, nhưng anh không thể rời bỏ Lâm Sơ.

Trước khi rời đi Trầm Trọng Tuân nói: “Vậy tôi đi gặp Lâm Sơ một lần nữa đã, nói với cô ấy mấy câu!”

Hướng Dương có chút dở khóc dở cười, phất phất tay đuổi anh đi: “Một đấng mày râu đừng lưu luyến không rời như vậy chứ, Lâm Sơ biết tâm ý của cậu, em ấy sẽ không hiểu lầm đâu, đây là một cuộc thí nghiệm, nếu thí nghiệm thất bại thì em ấy vẫn sẽ trở lại bên cạnh cậu thôi.”

Trầm Trọng Tuân đứng im tại chỗ rất lâu, liên tục đưa mắt nhìn về phía cao ốc, đến cuối cùng anh cắn răng, lúc này mới chậm chạp rời đi.

Hướng Dương vừa đi vào công ty, đã nhìn thấy Lâm Sơ đứng ở góc chờ anh ta, Lâm Sơ hỏi: “Anh nói gì với anh ấy thế? Anh ấy cứ đi như thế à?”

Hướng Dương cười nói: “Đúng vậy á, vậy em muốn thế nào?”

Lâm Sơ không ngờ Trầm Trọng Tuân ác tâm như vậy, cô khó chịu cúi đầu, Hướng Dương thở dài nói: “Nhớ những gì mới vừa rồi anh đã nói với em đấy, nếu như em không thật sự thương cậu ta, vậy thì nhanh chóng chia tay, về sau mỗi khi cậu ta đi xã giao sẽ không tránh khỏi việc phải gặp gỡ phụ nữ, cứ như thế này, cậu ta mệt mỏi em cũng mệt mỏi. Nếu như em không thể không có cậu ta, thế thì em lại đi tìm cậu ta đi, canh giữ bên cạnh cậu ta, nhưng em phải tự làm tốt công tác chuẩn bị, về sau lúc cậu ta đi xã giao có thể tùy thời mà sinh ra hiểu lầm.”

Lâm Sơ vẫn khó chịu: “Anh chỉ nói mấy câu như vậy mà anh ấy đã đi rồi, anh ấy cũng không níu kéo em à?”

“Tại sao cậu ta phải níu kéo em chứ?” Hướng Dương cười nói: “Lâm Sơ, cậu ta là một người đàn ông ba mươi tuổi thành thục, cậu ta cũng cần có người chủ động thương cậu ta, đàn ông hai mươi mấy tuổi có thể thích bạn gái đáng yêu, như đứa bé, cậu ta có thể mỗi ngày cưng chiều cô gái đó, nhưng đàn ông ba mươi tuổi sẽ thích bà xã hiền huệ, có thể xử lý chuyện nhà, có thể hiểu tâm tư của cậu ta và nỗi vất vả của cậu ta trong công tác. Em mới thấy một Lưu Nhàn đã không vui vẻ, đã buồn bực rồi, giống như em nói, ngày hôm qua còn cố ý không tới nhà cậu ta, muốn để cậu ta chủ động tới tìm em, đây là hành động gì vậy? Quá ngây thơ, em cần trưởng thành lên!”

Trưởng thành là gì? Khi còn bé ba dạy anh ta đi xe đạp, lúc ba đưa tay đỡ xe của anh ta, anh ta vĩnh viễn sẽ không học được, anh ta sẽ lệ thuộc vào, ba vừa buông tay ra anh ta đã ngã xuống, cho nên ba phát ngoan tâm, hoàn toàn thả tay, để cho anh ta nặng nề té mấy lần, vậy là tự anh ta cũng học được.

Hướng Dương giúp tiểu Lâm Sơ lớn lên, anh ta mới phát hiện mình làm sai rồi, Trầm Trọng Tuân rất cưng chiều Lâm Sơ, cậu ta (TTT) cũng làm sai rồi, Lâm Sơ nên tự mình lớn lên.

Lâm Sơ tạm thời chưa lớn lên, cô uể oải nằm lại xuống bàn làm việc, muốn gọi điện thoại cho Trầm Trọng Tuân, cô đang suy nghĩ tối nay Trầm Trọng Tuân có thể lại có bữa tiệc hay không, trong bữa tiệc có phải lại có Lưu Nhàn xuất hiện hay không, cô cho rằng mình đã sớm không hận nữa, nhưng thì ra là cô hận người phụ nữ kia thấu xương.

Đến cuối cùng cô vẫn nhịn được, cô sợ mình sẽ không quản được bản thân, giống như khi còn bé bị Hướng Dương gọi là “Tiện nhân”, đây là vết xe đổ mà cô vĩnh viễn không muốn dẫm lên lần nữa.

Cả một ngày Lâm Sơ không liên lạc với Trầm Trọng Tuân, một nửa suy nghĩ trong đầu cô bị Lưu Nhàn chiếm cứ, cô tìm hai chữ Lưu Nhàn trên Baidu, thêm vào hai chữ “Trữ Tiền” nữa để điều tra các loại tình huống của cô ta, trên mạng không có riêng tư, trong trang cá nhân của Lưu Nhàn đăng mấy trăm tấm hình tự chụp, có tấm hình nhiều son dầy phấn, cũng có bức thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước, xinh đẹp không gì sánh được.

Ngày hôm sau Lâm Sơ dồn toàn bộ tinh lực vào công việc, lúc ăn cơm trưa các đồng nghiệp thảo luận về thông tin trong mấy ngày đi công tác, lão tổng của đối phương dẫn theo Tiểu Tam tới tham dự bữa tiệc, lão bà của người nào đó bị ép buộc về nhà, tất cả mọi người cười lăn cười lộn, chỉ có Lâm Sơ cười không nổi, cô đang chờ Trầm Trọng Tuân tới tìm mình, nhưng Trầm Trọng Tuân hoàn toàn không có tin tức.

Ngày thứ ba Lâm Sơ hỏi Hướng Dương: “Em nên làm thế nào đây, anh nói xem em phải tranh thủ thế nào?”

Hướng Dương nói: “Tại sao em lại hỏi anh, chính em tự mình nghĩ đi, suy nghĩ xem có phải em không thể rời bỏ cậu ta hay không.”

Lâm Sơ không cho là mình không thể rời bỏ Trầm Trọng Tuân, mặc dù bây giờ cô rất nhớ anh, nhưng cô lại càng muốn bảo vệ tốt bản thân mình, Trầm Trọng Tuân có thể hạ ngoan tâm, vậy cô cũng có thể hạ ngoan tâm, cô tuyệt đối sẽ không để cho mình bị thương, cô sẽ không vì đàn ông mà lo lắng đề phòng, đau lòng muốn chết.

Hướng Dương thật sự hiểu quá rõ Lâm Sơ rồi, vượt xa cả mức độ tự hiểu rõ bản thân của Lâm Sơ.

Lâm Sơ quá ích kỷ, bây giờ cô chỉ hiểu được tự bảo vệ mình, ngày thứ tư Lâm Sơ mỉm cười làm việc, chèn ép nhớ nhung xuống.

Hướng Dương đứng sau cửa kính trong phòng làm việc quan sát Lâm Sơ, đánh dấu lại mục lưu ý trên lịch làm việc, vừa mới ngẩng đầu, đã thấy Trần Hoa Đoan cách thủy tinh nhìn ra bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì, xoay người trở lại mới ý bảo Hướng Dương mở cửa.

Vào phòng làm việc, Trần Hoa Đoan trực tiếp hỏi: “Mấy ngày nay Lâm Sơ không đúng lắm, có chuyện gì à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.