Tám ngày sau!
– Cuối cùng cũng tới!
Trần Vũ vương vai đứng dậy nhìn toàn cảnh xung quanh, hít một hơi thật mạnh cho thư giản đầu óc.
Thiên Cơ Tử ngồi sau lưng cũng mở mắt ra nhìn một chút rồi nói:
– Thuật ngự khiếm phi hành của sư thúc quả thật hơn người, đi lâu như vậy mà vẫn chưa cảm thấy mệt!
Sở dĩ gọi như vậy vì Thiên Cơ Tử đã bái Tháp Lão làm sư nhưng mà lão không đồng ý nhưng chỉ cho làm đệ tử ký danh, còn Trần Vũ chính là đệ tử chính thức nên gọi như vậy không sai chút nào.
– Ừm, thôi chúng ta phi hành tới hoàng cung luôn cho nhanh, đi xe ngựa rất mất thời gian!
– Mọi sự theo sư thúc cả!
Thiên Cơ Tử mỉm cười vuốt bộ râu trắng tinh của mình, cười nhẹ chứ không ý kiến gì nữa.
Cả hai lập tức phi hành vào bên trong Hoàng Thành, nhanh chóng có người phi hành lên ngăn cản, người này là một lão già đã hơn sáu mươi, khí thế không hề tầm thường, đã đạt tới Vương Cấp sơ kỳ.
– Thì ra là viện trưởng của Thiên Đạo Học Viện giá lâm, mời ngài đi tới phía trước một lúc sẽ gặp được Hoàng Cung!
Lão nhân kia thấy phi kiếm thì liền biết người của Thiên Đạo Học Viện nên không dám làm khó dễ, với lại mọi người canh giữ cũng đã được thông báo hết thẩy, khi gặp không được cản đường.
– Đa tạ!
Trần Vũ khơm người hành lễ lại rồi xoay người rời đi nhanh như một cơn gió.
– Bệ hạ đoán không sai!
Khi Trần Vũ đã đi một khoảng xa thì lão nhân kia nhìn theo bóng dáng mà lắc đầu, hoàng thượng đã biết tên này không thích đi xe ngựa nên đã cho người thông báo trước như vậy.
Chưa tới một khắc đồng hồ sau thì liền thấy Hoàng Cung rộng lớn phía dưới.
Bên dưới binh lính đi tuần tra liên tục, thấy có hai người đang ngồi trên phi kiếm thì dừng lại, cúi đầu cung kính lớn tiếng nói:
– Mời hai vị đi thẳng vào bên trong, sẽ có người ra chỉ đường!
– Đa tạ!
Trần Vũ nói xong thì lệnh cho phi kiếm bay thẳng vào trong, trong đây khắp nơi đều là cấm vệ tuần tra nghiêm ngặc, khi tới một cái sân rộng chừng hai trăm thước thì cả hai đáp xuống.
Khi vừa đáp xuống thì nhanh chóng có người đi tới dẫn bọn hắn vào trong đại điện Thiên Long, nơi mà mọi luật đều phải thông qua đó nếu không thì không cách nào có hiệu lực.
Ở đây cũng không có khí tức xa hoa như trong tưởng tượng của Trần Vũ, nhưng khắp nơi lại lộ ra một cổ khí thế trang trọng, làm cho người ta đi vào trong này không kìm nổi sẽ sinh ra một cổ kính nể trong lòng.
Nên biết rằng, người ngồi trên ghế vàng ở nơi cao nhất của đại điện, chính là vua của một vương triều, là đế vương chân chính!
Đi theo phía sau một thái giám, sau khi vào đại điện, Trần Vũ tự giác đi vào trong một góc.
Phía trước chừng hơn trăm người đông nghịt đứng thành hai hàng, đầu đội mão, y phục trang nghiêm lịch sự vô cùng. Những người này chính là kẻ nắm quyền quốc gia chân chính.
Ở trong mắt mấy người bọn họ, đám võ giả chỉ là một công cụ bị lợi dụng mà thôi!
Trần Vũ quét thần thức quan sát một chút thì đánh giá vị hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng kia có thực lực cao nhất trong đây, Hoàng Cấp trung kỳ. Người mặc long bào, đầu đội vương miện, chòm râu dài đen nhánh, mái tóc đã hoa răm.
Người này chính là Lý Minh Tông, là vua của cả Việt Triều, là một người coi trọng nhân tài, hằng năm thường ban thưởng cho những người đậu Thiên Tài Bảng, công chức vô tư không thiên vị người nào.
Những quan chức còn lại thì chủ yếu là Tiên Thiên và Vương Cấp, cấp bậc nhỏ hơn thì chỉ có mấy tên thị vệ.
Phía trên nóc nhà, gần những chỗ tâm tối thì có một hai người đang ẩn nấp, khí tức cao nhất cũng chỉ là Vương Cấp trung kỳ, theo hắn phán đoán chính là sát thủ của hoàng cung.
Trần Vũ cùng Thiên Cơ Tử đến đây cũng không có bao nhiêu quan thần quan tâm tới, chỉ có một ít người đứng trong đội ngũ cuối cùng, hiếu kỳ quan sát hắn vài lần rồi thôi, duy chỉ có vua Lý Minh Tông là đang dùng thần thức quan sát hắn và Thiên Cơ Tử.
Lúc này hai hàng người đứng rộng ra một bên để Trần Vũ và Thiên Cơ Tử đứng ngay giữa điện.
Leng keng…leng keng…
Lúc này, chuông gió vang lên trên đại điện, không khí trở nên im bật, Lý Minh Tông vuốt chòm râu đen nhánh của mình nhìn thẳng vào Thiên Cơ Tử, cười nói:
– Gió thổi linh động! (linh = chuông gió)
– Theo thần nghĩ là tâm của bệ hạ đang động!
Thiên Cơ Tử thản nhiên vuốt râu trắng nhìn lên Lý Minh Tông mỉm cười trả lời.
– Lớn mật, nhìn thấy bệ hạ còn không mau quỳ xuống?
Ở phía xa xa bên trên truyền đến một tiếng quát lạnh lùng.
Tuy rằng khoảng cách xa, nhưng thần thức của Trần Vũ vẫn thấy người vừa nói.
Đó là một quan văn hơn năm mươi tuổi, mặt trắng không râu, một đôi mắt âm trầm. Hắn đứng cách Hoàng đế không xa, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Vũ và Thiên Cơ Tử.
Lý Minh Tông trừng mắt nhìn tên quan thần vừa rồi, mỉm cười nhìn xuống Thiên Cơ Tử, nói:
– Ha ha, lời của đại sư nói thật là có lý, không uổng công hôm nay trẫm gặp đại sư!
– Vị này hẳn là viện trưởng Trần Vũ như mọi người đồn đoán?
Lý Minh Tông nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ hỏi.
– Bệ hạ thật là có mắt nhìn người!
Trần Vũ mỉm cười nhìn về Lý Minh Tông khơm lễ đáp.
– Ha ha, thật không ngờ lại còn trẻ như vậy! Hai tháng trước sứ giả của Bộ Yên Triều có qua đây cảm tạ ngươi vì đã giúp người của Hồng Dương Trấn thoát một kiếp nạn. Trẫm rất hài lòng cách làm của ngươi!
Lý Minh Tông mỉm cười khen ngợi, cũng vì chuyện này mà hai vương triều đã sáp gần lại nhau, hơn nữa bên kia còn xin cho người qua đây học hỏi, kinh tế giao thương giữa hai nơi ngày càng tốt hơn.
– Đó là việc nên làm!
Trần Vũ chỉ cười cười đáp lại.
– Vị này hẳn là Tháp Lão chăng?
– Không phải, chỉ là đệ tử ký danh của Tháp Lão!
Thiên Cơ Tử mỉm cười lắc đầu làm cho Lý Minh Tông chau mày một chút, vị bệ hạ này muốn chính là mời cao nhân kia đàm luận về quyển sách mà người đã viết, khi đọc kỹ ngẫm lạ thì quả thật rất là có lý.
– Ừm, vậy thì những thắc mắc của ta phải để cho đại sư giải đáp rồi! Trong Vấn Đạo Nhân Tâm nó đoạn nói muốn lãnh đạo một đất nước thì trước hết phải Tề Gia–Trị Quốc–Bình Thiên Hạ! Vậy tại sao chúng ta phải làm như vậy?
Lý Minh Tông vuốt râu mỉm cười nhìn xuống Thiên Cơ Tử, ý muốn thử vị đồ đệ ký danh này có giải đáp được hay không.
– Để giải thích câu này thì trước mắt chúng ta phải hiểu rõ thế nào là Tề Gia-Trị Quốc-Bình Thiên Hạ!
– Tề gia chính là mỗi gia đình phải tề chỉnh, nề nếp, gia phong,…
– Trị Quốc, chính là lo toan việc nước, cai trị đất nước cho kỷ cương, phép nước,…
– Bình Thiên Hạ, chính là khiến cho thiên hạ thái bình, lòng dân quy thuận!
– Tề gia tức là chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình. Gia đình hay gia tộc đều có vai trò quan trọng đối với đất nước hay một vương triều. Bởi vậy, khi gia đình hoặc gia tộc đã yên ổn (tề gia) thì mới có thể “trị quốc, bình thiên hạ”.
– “Trị quốc, bình thiên hạ” tức là trị nước rồi mới làm cho dân chúng thái bình. Trong việc cải cách một vương triều, đạo đức cá nhân có quan hệ mật thiết với “trị quốc”. Người cầm quyền phải gương mẫu đạo đức. Có đạo đức mới thu phục được lòng người, được lòng người rồi mới có đất đai, có đất đai rồi mới có của cải, có của cải rồi mới dùng được vào công cuộc đem lại ích lợi cho dân.
– Cho nên có thể nói một gia đình hay một gia tộc có liên quan tới một quốc gia!
Thiên Cơ Tử mỉm cười giải thích cho vua Lý Minh Tông hiểu rõ hơn về vấn đề này, khi những người đứng trong đây nghe được thì không khỏi gật đầu tán thành, nhưng cũng có không ít kẻ nhìn Thiên Cơ Tử với ánh mắt thù hận và ghen tỵ.