Lang Nha Bảng

Q.2 - Chương 27 - Chương 27

trước
tiếp

Bởi vì hôm trước ngủ muộn nên buổi sáng hôm sau Mai Trường Tô ngủ dậy muộn, Phi Lưu trấn giữ ở cửa không chịu cho mọi người vào gọi chàng dậy. Thấy đã sắp đến lúc phải vào cung gặp hoàng đế rồi, mọi người đều vô cùng sốt ruột.

Cuối cùng vẫn là Ngôn Dự Tân nghĩ ra biện pháp, đứng ngoài tường viện kêu to “Tô huynh dậy đi!” khiến Phi Lưu giận dữ đuổi theo bắt hắn. Tiêu Cảnh Duệ nhân cơ hội định chạy vào tuyết lư, không ngờ Phi Lưu tinh mắt lại lập tức phi thân về chặn ở trước cửa. Tuy nhiên Ngôn Dự Tân bên kia lại không sợ chết gọi ầm lên, gã thiếu niên lạnh lùng này tức giận quyền đấm cước đá Tiêu Cảnh Duệ một trận. Tiêu đại công tử tủi thân vừa chống đỡ vừa nói: “Vì sao lại đánh ta… Có phải ta gọi đâu…”

Tạ Bật đã trốn ra xa vẫn không quên phân tích: “Phi Lưu định đánh ngất ngươi rồi mới đi đuổi Dự Tân…”

Ngôn Dự Tân rùng mình, vừa cao giọng gào “Tô huynh” vừa cổ vũ bạn tốt: “Cố chống đỡ thêm lát nữa!”

Vì vậy tình hình bên ngoài tuyết lư cực kì hốn loạn, cho dù người bên trong có ngủ say như chết cũng không thể không tỉnh dậy.

Mai Trường Tô mở cửa lệnh Phi Lưu cho mấy người bên ngoài vào, đám người hầu cũng nhanh chóng mang nước nóng và đồ ăn sáng đến.

Ngôn Dự Tân vừa vào cửa đã định nói nhưng Tiêu Cảnh Duệ lại ngăn cản hắn, đến lúc Mai Trường Tô ăn xong cháo, đặt bát đũa xuống, hắn mới hạ tay xuống cho phép Ngôn Dự Tân nói.

“Tô huynh, sáng sớm hôm nay trong cung truyền chỉ, nói là thi văn được hoãn lại đến ngày mai”. Ngôn Dự Tân sốt ruột thông báo.

“A, vì sao?”

“Bởi vì hôm nay huynh phải xử tên Bách Lý Kỳ!” Ngôn Dự Tân phóng khoáng xòe quạt, vừa mới phe phẩy đã nhìn thấy Tiêu Cảnh Duệ đang trợn mắt nhìn mình. Hắn ngẩn ra một lát rồi mới phát hiện Mai Trường Tô vừa phải khẽ tránh gió lạnh từ chiếc quạt của mình. Hắn vội vàng gấp quạt lại nhưng vẫn phóng khoáng đập quạt vào lòng bàn tay kia, người không biết còn tưởng rằng người hôm nay sẽ xử lí Bách Lý Kỳ chính là hắn.

Thấy Ngôn đại công tử đang bận tạo dáng không có ý định nói tiếp, Tạ Bật vội vàng tiếp lời, giải thích: “Là thế này, Dự vương điện hạ dâng tấu nói cho dù hôm nay Tô huynh có chỉ đạo bọn trẻ đánh bại Bách Lý Kỳ thì tư cách dự thi của hắn vẫn sẽ không thay đổi, hắn vẫn phải tham gia thì văn như thường. Nhưng một khi chiến bại thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình hắn, không khỏi có chút bất công. Dù sao chuyện kén rể cũng không vội một ngày hai ngày, sao không hoãn cuộc thi văn lại một ngày, cũng tránh để người Bắc Yên tìm cớ nói ra nói vào”.

“Chủ ý này đúng là chu toàn, Thánh thượng chuẩn tấu rồi chứ?”

“Chuẩn tấu rồi”.

“Ờ”. Mai Trường Tô gật đầu: “Cảm ơn đã báo tin. Không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, cáo từ các vị”.

“Cáo từ cái gì?” Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác lấy áo khoác cho chàng: “Chúng ta có thể cùng đi mà”.

Mai Trường Tô nhìn mấy người: “Các ngươi đi đâu?”

“Đi xem huynh đánh bại Bách Lý Kỳ như thế nào chứ đi đâu!”

Mai Trường Tô không nhịn được bật cười, nói: “Điện Vũ Anh là điện chầu, không phải phường Thanh Lạc các ngươi thường xuyên đến chơi. Lần trước các ngươi được đi là bởi vì Thánh thượng triệu kiến, vốn hôm nay các ngươi sẽ cùng ta đi là bởi vì sau khi thi đấu sẽ tổ chức thi văn, bây giờ thi văn đã bị hoãn lại, các ngươi còn có lí do gì để tự ý vào điện Vũ Anh? Cho dù các ngươi là quý công tử danh giá thì ít nhất cũng phải xin chỉ trước rồi mới được vào chứ!”

“A…” Ngôn Dự Tân nhảy dựng lên, kêu thảm một tiếng: “Quên mất chuyện này rồi! Tự nhiên lãng phí bao nhiêu thời gian. Ta phải đi xin chỉ vào điện, chuyện náo nhiệt này ta có chết cũng phải xem!”

Tạ Bật lại không quan tâm, hắn vốn đã không muốn đi nhưng Tiêu Cảnh Duệ thì khác, hắn cuống quýt đứng lên định đi theo gã bạn tốt ra ngoài rồi lại dừng chân quay lại nhìn Mai Trường Tô, không biết phải làm thế nào.

“Đừng lo”. Mai Trường Tô cười, đẩy hắn một cái: “Tạ Bật sẽ sắp xếp xe ngựa giúp ta, ngươi mau đi xin chỉ đi, chẳng lẽ ngươi không muốn xem chuyện náo nhiệt này à?”

Tiêu Cảnh Duệ nhoẻn miệng cười, ờ một tiếng rồi chạy ra bên ngoài. Tạ Bật nhún vai nhìn bóng lưng hắn, thở dài nói: “Càng ngày càng giống như Dự Tân, trước kia hắn không thích xem náo nhiệt như vậy…”

Đối với Tạ Bật không rành vũ kĩ, Mai Trường Tô cũng không muốn giải thích cho hắn rốt cục cuộc luận võ lần này có điều gì khiến mọi người tò mò. Chàng tự thắt dây chiếc áo choàng trắng như tuyết, nhỏ giọng dặn dò Phi Lưu một hồi rồi dẫn ba đứa trẻ con sớm đã đứng chờ bên cạnh đi ra ngoài viện.

Xe ngựa và hộ vệ của hầu phủ đã chờ ở ngoài cửa từ lâu, Tạ Bật nhìn trái nhìn phải, vui đùa: “Hôm nay quận chúa Nghê Hoàng không phái xe ngựa đến, Tô huynh có thất vọng không?”

Mai Trường Tô chỉ cười không đáp. Chàng buông màn xe xuống, người đánh xe vung roi ngựa, chiếc xe đi thẳng về phía hoàng cung.

Hôm nay số người đến điện Vũ Anh ít hơn lần trước nhiều.

Trừ Bách Lý Kỳ, chín người dự tuyển còn lại đều không nhìn thấy bóng dáng, sứ đoàn Đại Du cũng chỉ có hai người đến là chính sứ và phó sứ.

Mặc dù Tĩnh vương đến từ sớm vì có Đình Sinh, nhưng thái tử và Dự vương lại không thấy đâu, nghe nói là sáng sớm đã vào cung, đại khái là sẽ đến cùng hoàng đế.

Hai chị em của Mục vương phủ cũng ung dung đến muộn, vì vậy khi Mai Trường Tô dẫn ba đứa bé vào trong điện, trừ Tĩnh vương đứng xa xa gật đầu chào thì không có ai đi tới hỏi han, tình hình rất tẻ nhạt, trái ngược hoàn toàn so với cảnh náo nhiệt mấy ngày hôm trước.

Có điều Mai Trường Tô lại thích không khí yên tĩnh như vậy.

Chàng dẫn ba đứa bé đến một góc đại điện, lần lượt cầm tay từng đứa, cười hòa nhã động viên khuyến khích. Chẳng bao lâu sau, những ánh mắt e dè sợ sệt đó đã bình tĩnh trở lại, cả ba lần lượt nghiêm túc gật đầu biểu thị nhất định sẽ cố gắng hết sức để nắm lấy cơ hội thoát khỏi thân phận tội nô.

Khoảng nửa khắc sau, quận chúa Nghê Hoàng và Mục Thanh cùng đi đến, thần thái cả hai đều sáng láng. Mai Trường Tô vừa mỉm cười đón chào vừa thầm cảm khái không biết tại sao bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu hai chị em này đều tỏ ra rất có tinh thần, đúng là khác xa đám quý tộc ở kinh thành lúc nào cũng ra vẻ mệt mỏi, chỉ có khí chất của Tĩnh vương còn có vài nét giống họ.

“Xem nét mặt Tô tiên sinh thì hình như tiên sinh rất tự tin?” Người nói chuyện trước là Mục Thanh, hắn sải bước đến gần, hơi cúi xuống hỏi ba đứa bé: “Nói với ta, Tô tiên sinh đã dạy các ngươi cái gì?”

Mai Trường Tô cảm thấy để bọn nhỏ quen thuộc dáng vẻ của những người trên điện một chút cũng không có gì không tốt nên cũng mặc kệ hắn, đưa mắt ra hiệu cho quận chúa Nghê Hoàng đi qua bên cạnh mấy bước.

“Có chuyện gì thế? Có lời riêng tư gì cần nói với ta à?” Nữ soái nam cương vui đùa.

“Có người nhờ ta nhắc nhở quận chúa”. Mai Trường Tô nhỏ giọng nói: “Bây giờ xem ra không còn hi vọng lấy được quận chúa cho nên trong cung có người muốn dùng thủ đoạn để ép quận chúa phải nghe theo. Quận chúa phải đề phòng Dự vương và hoàng hậu nương nương… Nếu có ai mời quận chúa đến dự tiệc một mình, có thể không đi thì tốt nhất không đi…”

“Ép ta nghe theo?” Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, quận chúa Nghê Hoàng cười ngạo nghễ: “Bọn chúng định ép ta thế nào?”

Mai Trường Tô không tiện nói quá tỷ mỉ, chỉ nói qua loa: “Quận chúa không được coi thường thủ đoạn của hậu cung, phải dè chừng đồ ăn thức uống…”

Đang định nói tiếp, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân. Ngôn Dự Tân kéo Tiêu Cảnh Duệ xông vào, ha ha cười nói: “May quá vẫn kịp. Tô huynh, còn chưa bắt đầu chứ?”

Mục Thanh rất không vui đứng ra chặn đường, cau mày nói: “Còn chưa bắt đầu. Tô tiên sinh và chị gái ta đang nói chuyện, hai ngươi đừng quấy rầy họ!”

Được hắn tạo điều kiện như vậy, ngay cả quận chúa Nghê Hoàng cũng không tiện tiếp tục thì thầm với Mai Trường Tô nữa.

Dù sao nàng cũng là con gái vương gia chưa lập gia đình, lại đang là đại hội kén chồng, trái lễ giáo quá mức cũng không phải chuyện tốt.

May mà cục diện khó xử nhanh chóng chấm dứt, bởi vì lúc này hoàng đế đã giá lâm.

Đúng như phán đoán của mọi người, thái tử và Dự vương một trái một phải dìu hoàng đế già xuất hiện, công chúa Cảnh Ninh theo sau, Mông Chí hộ giá.

Sau khi thiên tử đã ngồi xuống, hai hoàng tử và Cảnh Ninh mới cùng xuống bệ ngọc, cùng mọi người hành quốc lễ, sau khi có dụ bình thân mới ngồi vào vị trí của mình.

“Tô khanh”. Hoàng đế Đại Lương mỉm cười hài lòng: “Thành quả của ngươi như thế nào?”

“Thần có nói gì cũng vô ích, mời bệ hạ chở một lát để xem sẽ biết”. Mai Trường Tô vẫy tay gọi ba đứa bé ra, xếp thành hàng ngang quỳ sát xuống đất.

Lương đế nhìn ba bóng dáng gầy gò, lại nhìn Bách Lý Kỳ cơ bắp cuồn cuộn bên cạnh, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, không khỏi quay lại nhìn Mông Chí một chút.

“Bệ hạ, bắt đầu chưa ạ?” Mông Chí nhân cơ hội khom người xin chỉ.

Tên đã lên huyền không thể không bắn, hoàng đế Đại Lương che giấu sự lo lắng trong mắt, gật đầu.

Ba đứa bé lĩnh chỉ đứng dậy, mỗi đứa cầm một thanh kiếm, đứng thành hình tam giác đều, vẻ mặt đều cực kì kiên định. Sự bình tĩnh tự tin này khác một trời một vực thái độ sợ hãi e dè hai ngày trước, lập tức làm những người đứng xem không khỏi kinh ngạc.

Bách Lý Kỳ tay không vào trận, ánh mắt cực kì khinh thường nhìn lướt qua những đối thủ trước mặt, tùy tiện bày một tư thế.

“Bắt đầu!” Mông Chí vừa ra lệnh, đột nhiên một cơn gió nhẹ nổi lên, ba đứa bé di chuyển vòng tròn như con quay, bộ pháp đan vào nhau như bươm bướm vờn hoa, bóng dáng đang rõ ràng lập tức trở nên mờ nhạt, người võ công kém một chút nhìn vào sẽ hoa cả mắt.

Kim Điêu Sài Minh nước Đại Du lập tức hào hứng ngồi thẳng người lên, đang định ngưng thần nhìn kĩ, đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí đậm đặc từ bên cạnh tràn đến. Hắn giật mình, không khỏi chăm chú quay lại nhìn, chỉ thấy đệ nhất cao thủ Đại Lương, đại thống lĩnh cấm quân vương đô Kim Lăng Mông Chí đại nhân đang trợn mắt nhìn hắn dữ dằn, lửa giận bùng cháy trong mắt, dường như giữa hai người có thù giết cha có hận cướp vợ không bằng. Sài Minh không khỏi rùng mình một cái, vừa ổn định lại tinh thần vừa ngẫm nghĩ xem mình đắc tội Mông Chí bao giờ.

Võ công của quận chúa Nghê Hoàng cũng hoa lệ đẹp mắt, vừa thấy bóng dáng ba đứa bé trở nên thấp thoáng đã bị thu hút hoàn toàn. Nàng đang nghiêng người về phía trước quan sát tỷ mỉ, đột nhiên một tiếng kêu kinh hãi của Mai Trường Tô vang lên bên cạnh. Nàng không khỏi giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chàng vừa làm đổ tách trà trên bàn, đang luống cuống tay chân nghiêng người tránh nước trà chảy xuống từ mép bàn. Dáng vẻ hậu đậu đó hoàn toàn khác hẳn sự ung dung tao nhã hàng ngày khiến quận chúa không thể không bật cười.

Trong lúc hai đại cao thủ đồng thời phân thần, mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, tiếp theo lại huỵch một tiếng. Ba đứa bé thu kiếm nhảy lùi lại, tàn ảnh biến mất. Lúc mọi người nhìn lại, Bách Lý Kỳ đã nửa quỳ dưới đất, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, nét mặt giận dữ không cam lòng.

“Thắng rồi!”

“Thắng rồi!”

Ngôn Dự Tân và công chúa Cảnh Ninh đồng thời hoan hô.

Hoàng đế Đại Lương dù có phong phạm đế vương nhưng lúc này cũng lộ ra nụ cười.

Sài Minh đang ngưng thần chống lại cơn giận của Mông Chí chợt thấy toàn thân thư thái, Mông đại thống lĩnh vừa rồi còn bộ dáng không đội trời chung lập tức thay đổi sắc mặt, lộ ra một nụ cười chân thành hữu hảo với hắn. Trong nháy mắt đó, hắn quả thực cảm thấy hình như vừa rồi mình chỉ nằm mơ.

“Bách Lý dũng sĩ, ngươi sao vậy?” Chính sứ Bắc Yên vừa giận dữ vừa sốt ruột xông vào.

“Sứ thần đại nhân không cần lo lắng, bọn ta sẽ không làm khách tổn thương”. Mai Trường Tô một mặt cười nói, một mặt ra hiệu cho ba đứa bé: “Còn không mau tạ long ân của bệ hạ?”

Ba kiếm khách bé nhỏ lập tức khấu đầu, hoàng đế Đại Lương tươi cười hớn hở, nói: “Các ngươi đã lập công, Trẫm không nuốt lời, xóa thân phận tội nô, có thể nghe hữu ti an trí, cũng có thể đến nương tựa người quen”.

Công chúa Cảnh Ninh hết sức vui mừng, lập tức nói: “Phụ hoàng thật là nhân đức”.

Hoàng đế Đại Lương nhìn con gái một lát, đột nhiên nảy ra một ý: “Cảnh Ninh, ngươi thật sự thích mấy đứa trẻ này như vậy sao? Bọn chúng đã có công phu kiếm trận như vậy thì có thể tịnh thân đến chỗ ngươi hầu hạ, ngươi thì có những thị vệ mạnh hơn bình thường, bọn chúng thì cơm áo không lo, cũng xem như có một chốn yên lành…”

Lời vừa nói ra, Mai Trường Tô và Tĩnh vương đồng thời thất sắc, nhất là Tĩnh vương hầu như lập tức nhảy dựng lên phản đối nhưng Mai Trường Tô đã đưa mắt ngăn lại kịp thời.

“Lời ấy của bệ hạ không ổn”. Lúc này người lên tiếng phản đối trực tiếp lại là Tiêu Cảnh Duệ. Hắn đứng dậy thi lễ, cao giọng nói: “Bệ hạ hạ chỉ khai ân thả bọn chúng ra khỏi Dịch U đình, đó là cho bọn chúng tương lai tự do tự tại. Kim khẩu đã nói ra, sao có thể thu hồi? Huống hồ bọn chúng không rành quy củ trong cung, có thu nhận cũng vô ích. Hầu hạ công chúa lại không thể mang theo binh khí bên mình, kiếm trận này cũng căn bản vô dụng. Cảnh Duệ cho rằng ngay cả bản thân công chúa Cảnh Ninh cũng chưa chắc đã muốn bọn chúng tịnh thân vào nội cung”.

Công chúa Cảnh Ninh vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, trong cung Ninh nhi có rất nhiều tiểu thái giám, cần bọn chúng tới làm gì nữa? Phụ hoàng thưởng Ninh nhi thứ khác đi”.

Hoàng đế Đại Lương luôn luôn ưu ái Tiêu Cảnh Duệ, nghe hắn nói thẳng cũng không tức giận, chỉ xua tay lệnh hắn ngồi xuống, bỏ qua không nhắc tới chuyện này nữa.

Mai Trường Tô đã toát mồ hôi lạnh khắp người.

“Tô tiên sinh huấn luyện hiệu quả, phải được công đầu. Đợi cuộc thi văn của quận chúa kết thúc, Trẫm sẽ có phong thưởng cho ngươi”. Lúc này tâm tình hoàng đế Đại Lương rất tốt, lại tự tay rót một chén rượu rồi sai người đưa đến cho Mai Trường Tô: “Trước kính tiên sinh một chén để chúc mừng chiến thắng”.

Mai Trường Tô tạ ơn, đón nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, tự nhiên muốn ho, vội cố hết sức nhịn xuống, gương mặt trở nên đỏ ửng.

Hoàng đế Đại Lương lại làm bộ an ủi Bách Lý Kỳ và sứ thần Bắc Yên một phen, sau đó vô cùng cao hứng khởi giá hồi cung.

Ông ta vừa đi, Mai Trường Tô đã dùng tay áo che miệng, ho gập người lại. Tiêu Cảnh Duệ nhảy qua bàn chạy tới đỡ và vỗ lưng cho chàng, thái tử và Dự vương cũng vội chạy tới xem xét.

“Không có gì… Ngự tửu của bệ hạ quá nặng…” Ho được một trận, Mai Trường Tô mới hạ tay che miệng xuống, bám vào cánh tay Tiêu Cảnh Duệ, ngẩng đầu lên.

Thái tử và Dự vương đều đứng rất gần để tỏ ý ân cần. Nhưng cũng giống như ở bữa tiệc trên điện Vũ Anh lần trước, trên người hai người này đều không hề có mùi long diên hương, có thể thấy thật sự là cố ý chứ không phải là trùng hợp.

Mai Trường Tô lần nữa tin chắc bên cạnh Dự vương nhất định có gián điệp của thái tử.

“Ngươi không việc gì chứ? Có cần nghỉ một lát rồi mới đi không?” Vừa rồi quận chúa Nghê Hoàng được một nữ quan mời sang bên cạnh nói chuyện cho nên lúc này mới chạy tới hỏi han.

“Không có vấn đề gì”. Mai Trường Tô cười nhạt, lại quay sang nói với thái tử và Dự vương: “Hai vị điện hạ bận rộn quốc sự, nếu vì Tô mỗ mà chậm trễ thì Tô mỗ không đảm đương nổi”.

Thái tử và Dự vương thoạt nhìn hình như quả thật có việc, hơn nữa không thể thể hiện quá mức vồn vã, liền cùng khách sáo mấy câu rồi xoay người đi.

Mục Thanh một tay kéo Ngôn Dự Tân, tay kia đẩy Tiêu Cảnh Duệ nhưng lại không đẩy được.

“Tô huynh còn đứng không vững”. Mặc dù biết rõ ý của Mục Thanh là muốn để chị gái hắn ở lại một mình với Mai Trường Tô, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn kiên trì đứng yên.

Quận chúa Nghê Hoàng không khỏi tươi cười, rất hứng thú nhìn Tiêu đại công tử một lát rồi nói khẽ với Mai Trường Tô: “Hoàng hậu nương nương quả nhiên mời ta vào cung dự tiệc, chuyện này không thể không nhận lời, ta đi đây”.

“Quận chúa”. Mai Trường Tô vội gọi nàng lại, suy nghĩ một lát lại không còn chuyện gì dặn dò, chàng thở dài một hơi, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng!”

Sau khi quận chúa Nghê Hoàng rời đi, trên đại điện đã chỉ còn lại vài người.

Mai Trường Tô quả thật cảm thấy thân thể cực kì không khỏe, trong cung cấm lại không được ngồi xe ngồi kiệu, cho nên chàng phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân hiển nhiên cũng ở lại với chàng.

Công chúa Cảnh Ninh vẫn nói chuyện với Tĩnh vương, lúc này dường như đã nói xong, Tiêu Cảnh Diễm liền đi tới thăm hỏi một tiếng. Chỉ sau vài lời, hai bên đã không còn chuyện gì để nói, Tĩnh vương lại thừa cơ quay sang gọi Đình Sinh đến vừa nói chuyện vừa đi qua chỗ khác.

Bởi vì hoàng đế khởi giá đi thẳng đến chỗ ở của hậu phi cho nên Mông Chí cũng không đi theo. Do thầm lo lắng cho Lâm Thù, ông ta cũng không đi mà ở lại trong điện gọi hai đứa bé còn lại tới lệnh bọn chúng diễn lại bộ pháp cho mình xem. Ngôn Dự Tân rất hứng thú tiến lại gần, chỉ có Tiêu Cảnh Duệ chu đáo đi tới bên cạnh Mai Trường Tô, thấy trên trán chàng không ngừng đổ mồ hôi lạnh liền thấp giọng hỏi: “Chén rượu đó nặng đến thế cơ à? Có phải huynh lại phát bệnh không?”

Mai Trường Tô cố nén cảm giác đau đớn, trong lòng cũng biết rõ rượu nặng đã kích thích vết thương cũ, không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ nhắm mắt tĩnh tọa.

Mông Chí nhiều lần nhìn qua bên này, cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới.

“Tô tiên sinh thế nào rồi?”

“Không biết”. Tiêu Cảnh Duệ căng thẳng đến mức âm thanh run run: “Nghỉ ngơi một hồi lâu mà không thấy đỡ hơn chút nào”.

“Để ta xem xem”. Mông Chí đưa tay đặt lên mạch môn chàng, lập tức nhíu mày, đề khí ngưng thần rót một luồng nội kình vào để trấn áp thương thế cho chàng.

Lúc này Ngôn Dự Tân, Tĩnh vương và công chúa Cảnh Ninh đều phát giác có chuyện không ổn, cùng nhau chạy tới.

Ba đứa bé cũng rất lo lắng, ngơ ngác đứng nhìn.

Gần nửa canh giờ sau, Mông Chí mới thở dài một hơi, sắc mặt hơi mệt mỏi.

Mai Trường Tô thu tay lại, nhỏ giọng tạ ơn, âm thanh cũng có sức hơn một chút chứ không đến nỗi quá mức yếu ớt như vừa rồi.

“Làm ta giật cả mình…” Ngôn Dự Tân sợ nhất là bầu không khí nặng nề như thế này, hắn thở hổn hển: “Cuối cùng may mà không có việc gì. Thân thể Tô huynh quá dễ xảy ra vấn đề, thật sự phải điều dưỡng cho tốt mới được. Cảnh Duệ, chúng ta mau đưa Tô huynh về, trận mã cầu hôm nay hẹn đánh chắng cũng không đánh được rồi…”

“Đương nhiên là không đánh nữa! Chẳng lẽ ngươi còn có tâm tình đánh bóng?” Tiêu Cảnh Duệ hết sức không vui.

“Ta cũng không định đánh, có điều dù sao cũng phải nói với Đình Kiệt một tiếng, đã hẹn trước mà”.

“Ngươi đi nói với hắn là được, ta không đi đâu”.

Mai Trường Tô nghe hai người này nói chuyện, cứ cảm thấy có một cảm giác kì quái nào đó nhưng lại không thể nắm giữ được, không khỏi nhíu mày ngẫm nghĩ.

“Sao vậy? Lại không thoải mái à?”

Tiêu Cảnh Duệ vội hỏi.

“Không phải… Vừa rồi các ngươi nói… hẹn ai đi đánh mã cầu?”

“Liêu Đình Kiệt, huynh không biết hắn, hắn là thế tử của hầu gia Trung Túc…”

Dường như có một tia sáng lóe lên, cảm giác khác thường xuất hiện từ buổi sáng hôm nay lại dâng lên, Mai Trường Tô đột nhiên nghĩ ra một vài chuyện, trong lòng run rẩy không ngừng.

Quận chúa đã bị mời vào trong cung, theo đạo lí thì hoàng hậu và Dự vương phải sắp xếp tốt tất cả các phương diện của quỷ kế này rồi mới đúng, vì sao… Vì sao kẻ được xác định phải trở thành chồng của quận chúa trong phe cánh Dự vương là Liêu Đình Kiệt lại còn hẹn người khác đánh mã cầu ở ngoài cung?

Mỗi một câu trưởng công chúa Lỵ Dương nói tối qua lại nhanh chóng hiện lên trong đầu chàng lần nữa, điểm khác thường nhất đó cũng lập tức được giải thích.

Trưởng công chúa nói sở dĩ bà phát hiện âm mưu lần này là vì Tạ Bật tâm trạng không yên, bị bà nhìn ra, ép hỏi mà biết.

Nhưng buổi sáng hôm nay tâm tình Tạ Bật tương đối tốt, lúc ra ngoài còn trêu đùa chuyện quận chúa Nghê Hoàng không phái xe đến đón, hoàn toàn không hề có vẻ áy náy hổ thẹn.

Mà từ một phương diện khác, quỷ kế hoàng hậu và Dự vương đưa ra lần này là cực kì mạo hiểm, cùng lắm chỉ có mấy người trực tiếp tham gia biết được, nhất định không thể truyền đến tai người khác.

Trong chuyện bí mật cung đình này, Tạ Bật căn bản không thể giúp được bất cứ việc gì, Dự vương không có chuyện gì lại đi nói với hắn làm gì?

Cho nên công chúa Lỵ Dương đã nói dối, nói dối về chi tiết bà cảm thấy không quan trọng, hơn nữa không tiện mở miệng, bởi vì bà không thể biết chuyện này từ chỗ Tạ Bật. Nguồn tin này có lẽ là đến từ chồng bà, Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc.

Thủ đoạn của thái hậu năm đó chỉ có mấy người biết, Tạ Ngọc chính là một trong số đó.

Nếu ông ta bày mưu cho người mình đang ủng hộ mà trưởng công chúa Lỵ Dương nghe thấy, cho dù chỉ có vài câu vài chữ thì bà cũng sẽ lập tức rõ ràng.

Mà sự hiểu lầm mấu chốt nhất đã xuất hiện ở bước cuối cùng này.

Công chúa Lỵ Dương không biết tình hình nên mới đưa Tạ Bật ra che chắn, còn Mai Trường Tô rất rõ ràng Tạ Bật là người của Dự vương, cho nên chàng tự nhiên cho rằng người cần thực hiện kế độc này là hoàng hậu.

Điều mà chàng chưa hề nghĩ tới là việc này vốn không có quan hệ gì với Tạ Bật mà là tác phẩm của phụ thân hắn, Tạ Ngọc.

Còn lập trường của Tạ Ngọc… Lập trường của Tạ Ngọc.

Mai Trường Tô thở dồn dập, hàm răng cắn chặt.

Cái gì mà duy trì trung lập? Cái gì mà đặt mình bên ngoài cuộc chiến giành ngôi báu? Người khác không biết, nhưng chàng lại hiểu rất rõ Tạ Ngọc là người kiểu gì.

Lí lịch của ông ta có vết đen, tự biết không thể làm thần tử đơn thuần. Giờ đây hoàng đế đã cao tuổi, làm sao ông ta có thể không dự định cho tương lai? Tạ Bật cao giọng ủng hộ Dự vương như thế, sớm đã đắc tội thái tử, một khi thái tử thành công thì nhà họ Tạ cũng sẽ bị chèn ép, cho nên trong tình hình này thì trung lập là hoàn toàn vô nghĩa. Với sự khôn khéo của Tạ Ngọc, ông ta làm sao có thể làm chuyện hoàn toàn vô nghĩa được? Nhưng sự thật là ông ta lại thản nhiên để mặc con trai cấu kết với Dự vương, chính mình thì làm ra vẻ không chịu giúp bất cứ bên nào.

Điều này nói rõ ông ta đã có một kế hoạch hoàn toàn kín kẽ, kế hoạch này có thể giúp ông ta an hưởng tôn vinh sau khi bất cứ bên nào giành ngôi báu thành công.

Tạ Bật công khai ủng hộ Dự vương, Tạ Ngọc ngấm ngầm ủng hộ thái tử.

Rồi lại nói với thái tử, Tạ Bật ủng hộ Dự vương là để làm nội ứng cho ông ta, thỉnh thoảng cũng đưa ra vài tin tức tình báo để chứng thực một chút, cho nên Dự vương bị bịt mắt không biết gì, còn thái tử thì càng vui vẻ.

Chỉ cần che giấu thành công thì tình hình tương lại sẽ như sau: Dự vương thắng, vì Tạ Bật ủng hộ Dự vương, nhà họ Tạ không sụp đổ. Thái tử thắng, cha con Tạ Ngọc đều là công thần, càng có lợi hơn.

Cho nên trong lòng Tạ Ngọc là thật lòng phò tá thái tử.

Nghĩ đến chỗ này, mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên trán Mai Trường Tô.

Nguy hiểm thật sự không phải cung Chính Dương của hoàng hậu mà ở cung Chiêu Nhân của Việt quý phi, thân mẫu thái tử.

Bây giờ quận chúa vào cung đã lâu, nếu nàng nghe theo đề nghị của mình chỉ đề phòng hoàng hậu thì phải chăng sẽ sơ ý ở chỗ Việt quý phi và sập bẫy của người ta?

Nếu tình hình xấu nhất này xảy ra, tính toán thời gian, bây giờ có lẽ còn kịp…

“Tĩnh vương điện hạ, xin điện hạ lập tức vào cung hỏi thăm, nếu như quận chúa đã đến cung Chiêu Nhân của Việt quý phi thì điện hạ nhất định phải lập tức đuổi theo tìm được nàng bằng bất kì giá nào”. Mai Trường Tô đột nhiên đứng lên, nắm chặt lấy tay Tĩnh vương, nói nghiêm túc: “Quận chúa Nghê Hoàng bây giờ đang gặp nguy hiểm, sau này ta sẽ nói tỷ mỉ với điện hạ, bây giờ điện hạ mau đi, mau đi!”

Tiêu Cảnh Diễm tuy không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc đến mức hầu như đã có thể gọi là nghiêm trọng nên lập tức tin tưởng, xoay người chạy vội mà đi.

“Công chúa Cảnh Ninh, nhờ công chúa lập tức chạy đến chỗ thái nãi… chỗ thái hoàng thái hậu mời người lập tức đi tới cung Chiêu Nhân, cũng là để cứu Nghê Hoàng, công chúa nhất định phải tranh thủ thời gian…” Sau đó Mai Trường Tô lại quay sang Tiêu Cảnh Ninh, ngữ điệu vẫn dồn dập như vừa rồi: “Chắc công chúa còn nhớ là nợ ta một ân tình, mong công chúa trả lại ngay bây giờ”.

Tiêu Cảnh Ninh lui lại hai bước, hơi luống cuống, nhưng nghe thấy là cứu Nghê Hoàng tỷ tỷ, trong lòng lập tức run lên, không kịp ngẫm nghĩ, cũng lập tức nghe lời đi luôn.

“Mông thống lĩnh, làm phiền huynh lập tức sắp xếp nhân thủ mai phục bên ngoài cung Chiêu Nhân, nếu nhìn thấy công tử Thái úy Tư Mã Lôi đi ra thì lập tức bắt lại vì tội ngoại thần tự ý vào nội cung, có vấn đề gì không?”

Mông Chí cũng không hỏi nhiều, vỗ vỗ vai chàng nói một tiếng “Yên tâm đi” rồi phi thân đi mất.

Trên đại điện chỉ còn lại hai quý công tử ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, ngẩn người nhìn Mai Trường Tô.

“Tô huynh… Đây… Rốt cục là chuyện gì?” Sau một lúc lâu, Ngôn Dự Tân mới lắp bắp hỏi.

Mai Trường Tô nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kì mệt mỏi, thở dài một tiếng nặng nề, lẩm bẩm nói: “Đều là sai lầm của ta, ta đã tính sai một việc… Bây giờ chỉ hi vọng… kết quả xấu nhất có thể xảy ra lúc này vẫn còn chưa xảy ra…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.