Sau khi thấy rõ người xuất hiện trước mặt, Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ nhìn nhau, hai người đồng thời lui lại một bước, chụm đầu nhỏ giọng trao đổi với nhau: “Rốt cục là ai?”
“Ta nghĩ là anh…”
“Vạn nhất là chị thì sao?”
“Chị mới đi được bao lâu? Nhanh như vậy đã về sao được? Chẳng phải cần điều tra cẩn thận sao?”
“Nói vậy cũng đúng, xa như vậy cơ mà…”
Người nọ mỉm cười nhìn hai người bọn họ, tươi cười nhỏ giọng nói: “Tiểu Tân, ta bây giờ đứng cách xa để mặc các ngươi bàn bạc, không hề có ý lao tới, chẳng lẽ còn không biết ta là ai sao?”
Ngôn Dự Tân chớp chớp mắt, quan sát tỷ mỉ từ trên xuống dưới một lần nữa, rốt cục yên lòng, trên gương mặt lộ ra nụ cười tươi rói, vui mừng chạy tới ôm chặt cổ người nọ kêu lên: “Anh Hạ Thu, anh về rồi! Đông hải có vui không?”
Khóe miệng người nọ lộ ra một nụ cười tà ác, chậm rãi thu hồi hai cánh tay ôm Ngôn Dự Tân vào lòng.
Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đầu đến chân, tất cả lông tơ trên lưng dựng đứng, không tự chủ được lui lại hai bước, quát to một tiếng: “Dự Tân chạy mau, đó là chị Hạ Đông!”
Đáng tiếc là lời cảnh báo này đã quá muộn, Ngôn Dự Tân toàn thân cứng đờ, lúc định vùng vẫy thì hai cánh tay đã bị vặn ngược. Hạ Đông dùng một tay giữ hai tay hắn sau lưng, hắn trơ mắt nhìn bàn tay còn lại của ả đưa lên cực kì thong thả, đặt lên trên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
“Cảnh Duệ…” Ngôn Dự Tân run rẩy gọi: “Ngươi là đồ không có nghĩa khí, còn không mau tới cứu ta…”
“Cứu ngươi?” Ánh mắt Hạ Đông nhìn tới, dịu dàng hỏi: “Tiểu Duệ, ngươi có lại đây cứu hắn không?”
Tiêu Cảnh Duệ lập tức lắc đầu như trống lắc.
“Tiểu Tân, ngươi hỏi ta Đông hải có vui không đúng không? Đáng tiếc là ta không biết, bởi vì ta chưa bao giờ đến đó”. Ngón tay Hạ Đông đột nhiên phát lực, hung ác vặn một cái trên mặt Ngôn Dự Tân, vết ngón tay in rõ trên mặt hắn, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ nhìn thấy cũng phải rùng mình: “Ngươi có biết ta đi nơi nào hay không? Đi Tân Châu, chỗ đó đúng là một nơi vừa nghèo khổ vừa hoang vắng, chuyện cần điều tra cũng phiền phức, ta phải tốn rất nhiều công sức mới điều tra được… Công việc nhức đầu như vậy là ai đưa tới cho ta? Để ta nghĩ lại xem nào…”
“Cứu mạng…” Ngôn Dự Tân chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, kêu thảm không hề khoa trương: “Không phải em cố ý… Ai biết hoàng thượng lại phái chị đi…”
“Ngươi kêu cứu mạng có tác dụng sao?” Hạ Đông cười lạnh lẽo: “Hạ Thu đã đến Đông hải, Hạ Xuân đến Thanh Giang Châu đón vợ hắn, ta xem ai có thể tới cứu ngươi. Thằng nhóc con không nghe lời nhà ngươi ra ngoài chơi lại còn mang rắc rối về cho ta, sợ chị Hạ Đông của ngươi quá nhàn hạ đúng không? Nếu ta thật sự không có chuyện gì làm thì cũng có thể huấn luyện các ngươi mà. Có phải ngươi lớn lên rồi, cứng cáp rồi nên đã quên hết đau khổ trước kia không?”
Nghe thấy hai chữ huấn luyện, chân hai quý công tử đồng thời nhũn ra.
Nghe nói có một lí thuyết huấn luyện chó nói là bất kể loài chó hung dữ đến mức nào cũng không bao giờ dám phản kháng chủ nhân, chính là bởi vì khi nó còn rất nhỏ, mỗi lần phản kháng chủ nhân đều sẽ bị chủ nhân dùng gậy gỗ đánh một trận tàn nhẫn. Bởi vì quá nhỏ cho nên nó không bao giờ thắng được. Bị đánh nhiều lần rồi, trong đầu nó liền hình thành một tâm lí cho rằng người này là tuyệt đối không thể phản kháng. Cho dù sau này nó đã lớn lên, sức mạnh và hàm răng đều hơn xa ngày trước nhưng vừa nhìn thấy chủ nhân từng huấn luyện nó là nó lại lập tức trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân chính là hai con trong một đám chó con năm đó, còn Hạ Đông thì đương nhiên chính là người huấn luyện chó.
Bên cạnh các đời hoàng đế nước Đại Lương đều có một cơ quan giám sát trực thuộc tên là Huyền Kính ti.
Thành viên của Huyền Kính ti được gọi là Huyền Kính sứ, đời đời tiếp diễn bằng hình thức thầy trò truyền thụ, có độ trung thành cực cao với quân chủ, luôn luôn chỉ nghe chiếu mạng của hoàng đế để làm việc, chuyện điều tra những sự kiện quan trọng nhất, bí ẩn nhất.
Thủ lĩnh Huyền Kính ti đời trước là Hạ Giang tổng cộng thu ba đồ đệ, Hạ Thu Hạ Đông là anh trai em gái sinh đôi, Hạ Xuân thì không có quan hệ huyết thống với bọn họ.
Ba người tính cách khác hẳn nhau, nhưng cũng giống như các thế hệ thành viên bóng đêm trước, tình cảm giữa bọn họ cực kì sâu sắc.
Vốn chức trách của Huyền Kính sứ không hề bao hàm việc “huấn luyện chó” này, nhưng không ngờ một ngày mười bảy năm trước, hoàng đế bệ hạ đột nhiên này ra ý tưởng, cảm thấy con em thế gia được nuông chiều, có nhiều đứa không nên thân, không phải là chuyện tốt đối với triều đình. Cho nên ông ta dành ra một góc trong hoàng cung, đặt tên là viện trồng người, tất cả con trai các quan chức tam phẩm trở lên ở kinh đô trong độ tuổi từ năm đến mười một đều phải đưa vào trong viện trồng người để Huyền Kính sứ tiến hành tôi luyện gân cốt.
Tính cách Hạ Xuân và Hạ Thu tương đối hòa nhã, mặc dù giám sát nghiêm khắc nhưng ít nhất cũng suy nghĩ đến khả năng chịu đựng của đám tiểu bảo bối này. Chỉ có Hạ Đông năm đó hai mươi tuổi, vừa xuất sư, một bầu máu nóng đền đáp hoàng gia thì thật sự mang nguyên bộ phương pháp sư phụ huấn luyện mình ra để huấn luyện đám chó con non nớt yếu đuối này, ngày nào cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm vang lên không ngớt trong viện trồng người.
Ngôn Dự Tân đáng thương khi đó vừa đầy năm tuổi, trắng mũm mĩm như châu như ngọc, vốn là một nhóc con kiêu hãnh, chỉ vài ngày sau đã bị huấn luyện đến nỗi vừa nhìn thấy chị Hạ Đông đã tự động co rúm người lại. Cho tới bây giờ căn bệnh này vẫn không hề thuyên giảm.
“Chị… chị Hạ Đông…” Bởi vì thời gian bị hành hạ khá ngắn cho nên triệu chứng của Tiêu Cảnh Duệ hơi nhẹ hơn Ngôn Dự Tân một chút, hắn lấy can đảm nói: “Dự Tân thật sự không phải cố ý, bọn em gặp hai vợ chồng đi cáo trạng đó trên đường, dù sao cũng không thể không can thiệp…”
Hạ Đông hừ một tiếng, cường độ vặn tay Ngôn Dự Tân không hề giảm bớt, lại đưa mặt tới gần hơn một chút.
Thực ra, riêng về tướng mạo, mặc dù từ nhỏ Hạ Đông đã khó phân biệt là nam hay nữ nhưng cũng có thể coi là rất tuấn tú. Do có nội công thâm hậu nên ả có vẻ trẻ hơn tuổi thực tế rất nhiều.
Nhưng đối với Ngôn Dự Tân trong đầu chỉ có toàn kí ức đau đớn thì gương mặt đẹp đẽ này lại không khác gì chiếc mặt nạ ma quỷ, mắt thấy nó từ từ áp tới gần, vị công tử quốc cữu này chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn, hầu như không nhịn được chuẩn bị hét lên.
“Tiểu Tân, không được nói chuyện, dìu ta, đi chậm rãi ra đường lớn…” lời nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve chợt lọt vào tai, thân thể dựa vào người mình đột nhiên trở nên nặng nề, mùi máu tanh cũng đồng thời chui vào mũi.
Trái tim Ngôn Dự Tân thót lại, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại vẻ mặt, khéo léo điều chỉnh góc đứng một chút, chống đỡ thân thể đã hơi không vững của Hạ Đông, ngoài miệng vẫn nói với giọng điệu xin tha: “Hạ Đông tỷ tỷ đừng giận mà, đợi chị về kinh báo cáo xong thì muốn phạt em thế nào cũng được”. Vừa nói hắn vừa rút một tay ra nắm chặt khuỷu tay Hạ Đông, hơi nghiêng người, nhân tiện nháy mắt với Tiêu Cảnh Duệ.
Tiêu Cảnh Duệ thoáng ngẩn người, nhưng dù sao cũng coi như đã từng va vấp giang hồ nên cũng lập tức phát hiện tình hình khác thường. Dù vẫn giữ nguyên tư thế và vẻ mặt như trước nhưng ánh mắt hắn đã nhanh chóng liếc qua khu vực trước mặt rồi lại nín thở cảm nhận xung quanh, quả nhiên phát hiện có một luồng sát khí mơ hồ quanh đây.
“Thằng nhóc này từ nhỏ đã khéo ăn khéo nói”. Hạ Đông nhoẻn miệng cười, khuôn mặt trung tính lập tức lộ ra vẻ dễ thương nữ tính: “Ngươi cho rằng có thể dùng kế hoãn binh sao? Bị ta bắt được thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, cùng đi với ta!”
“Tốt tốt tốt, em có bao giờ dám không nghe lời chị Hạ Đông đâu?” Ngôn Dự Tân cười hì hì, lại hạ thấp giọng khẽ hỏi: “Chị thế nào? Có thể cưỡi ngựa không?”
Hạ Đông cười, cốc đầu hắn, môi khẽ mấp máy: “Cứ đi thế này, chỉ cần ta không ngã xuống thì bọn chúng sẽ không dám đi ra”.
Lúc này Tiêu Cảnh Duệ cũng dắt ngựa tới gần, ánh mắt tràn ngập ân cần, lại không dám tùy tiện nói chuyện.
“Yên tâm, ở khoảng cách này chỉ cần nói nhỏ một chút là bọn chúng sẽ không nghe thấy”. Hạ Đông vẫn nhỏ giọng nói: “Bọn chúng không muốn để ta vào thành, rất có thể sẽ được ăn cả ngã về không… Các ngươi cũng chuẩn bị đi, dưới sông và trong rừng cây bờ bên kia đều có người…”
Hai người ngấm ngầm đề chân khí, một người vẫn làm bộ bị vặn tay đỡ Hạ Đông đi trước, một người khác dắt ngựa cố ý đi chậm lại vài bước chặn hậu cho bọn họ, ba người chậm rãi đi về phía đường lớn, nhìn từ xa giống như đang thoải mái cười đùa ầm ĩ, không hề có cảm giác căng thẳng.
Nhưng hơi thở càng ngày càng rối loạn và bước chân dần dần nặng nề của Hạ Đông cho thấy tình hình đang chuyển biến xấu, Tiêu Cảnh Duệ nhìn vết chân dính máu hai người phía trước để lại, trong lòng đã biết không ổn, chỉ có thể cố gắng làm cho vó ngựa giẫm đổ những cây cỏ dính vết máu, hi vọng những sát thủ ẩn thân phía sau không phát hiện.
Đáng tiếc sự nhạy cảm của sát thủ chuyên nghiệp luôn vượt quá bình thường, trong khi rõ ràng vẫn không hề xuất hiện bất cứ sơ hở nào, đột nhiên một tiếng sáo lanh lảnh vang lên từ trong rừng rậm bên kia con sông nhỏ, ngay sau đó cành lá rung động, mấy bóng người màu xám nhạt bay vút ra ngoài.
Cùng lúc đó, mặt sông đang tĩnh lặng đột nhiên nước bắn tung tóe, khoảng gần mười tên sát thủ mình mặc áo lặn màu bạc, tay cầm phân thủy thích phóng lên cao.
Hai đám người hợp lại, lập tức xếp thành hình quạt lao thẳng về phía ba người.
Không hề có ai nói một câu một chữ, ác chiến lập tức nổ ra.
Chiêu số của đám sát thủ không hề hoa mỹ, tư thế cũng không hề đẹp đẽ, nhưng lại rất đơn giản hữu hiệu. Xông, đâm, bổ, chém, mỗi một hành động đều không hề rườm ra, chỉ có mục đích duy nhất là lấy mạng người.
Cho dù đã từng trải giang hồ nhưng Tiêu Cảnh Duệ cũng tạm thời bị sát ý đậm đặc chấn nhiếp, thân pháp trở nên rất ngưng trệ, còn Ngôn Dự Tân mới chỉ được thấy các cuộc thi đấu thì đương nhiên càng khó mà thích ứng.
Hơn nữa hai người đều không có binh khí trong tay, tay không ứng đối sự tấn công tàn nhẫn của đám sát thủ liều mạng, lập tức liền rơi xuống hạ phong. Nếu không phải mục đích chủ yếu của đối phương là Hạ Đông thì chỉ sợ bọn họ đã bị thương từ lâu rồi.
So với hai người này, Hạ Đông thân là Huyền Kính sứ đương nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Ả hoàn toàn không hề di động bước chân, không biết trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm sáng như tuyết từ khi nào, lấy đơn giản chống đơn giản, lấy tốc độ chống tốc độ, đám người vây công ả lại nhất thời không đến gần được.
Đáng tiếc bởi vì trên người đã bị thương từ lâu, một lát sau ả bắt đầu xuống sức. Sau khi liên tiếp chặn lại mấy đòn chém mạnh, hai chân ả không đứng vững được nữa, thân thể lắc lư mấy cái rồi ngã xuống đất, dù vẫn có thể mạnh mẽ chống đỡ nhưng tình thế cực kì nguy hiểm.
May mà sau khi trải qua đợt tấn công ban đầu, Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đã bình tĩnh lại.
Vì biết những kẻ dám đuổi giết cả Huyền Kính sứ thì có lẽ cũng sẽ không cố kỵ thân phận của mình, huống hồ đối phương cũng chưa chắc đã biết thân phận của hai người mình, cho nên sau khi hạ quyết tâm, hai người đã chuyên tâm chiến đấu, hành động lưu loát hơn rất nhiều.
Hai người bọn họ một là truyền nhân của Thiên Tuyền sơn trang, một tập luyện tâm pháp Càn môn, võ công tuyệt đối xem như người xuất sắc trong thế hệ trẻ. Hơn nữa đang phải đối mắt với nguy cơ sống chết, cho dù không vì chính mình thì cũng phải mở được một con đường sống cho bạn thân, cho nên hai người đều dốc hết sức, không hề giữ lại nửa phần dư lực.
Sau khi ổn định lại thế trận, hai người lại sánh vai cùng bảo vệ phía trước Hạ Đông, công thủ phối hợp, tuy khó tránh vài vết thương nhẹ nhưng dần dần đã lấy lại được thế cân bằng, cuối cùng còn thành công đoạt được hai thanh phân thủy thích.
Kiếm pháp của Thiên Tuyền sơn trang lừng danh trên giang hồ, gần như có thể tranh phong với Hoa Sơn, Tiêu Cảnh Duệ lấy phân thủy thích làm kiếm, dù không được vừa tay lắm nhưng uy lực đã tăng nhiều. Hơn nữa thân pháp của Ngôn Dự Tân làm đối thủ hoa mắt, Hạ Đông xuất chiêu quỷ quyệt, trong nháy mắt xu thế đã đổi, song phương lại đấu ngang sức ngang tài.
Đám sát thủ dù sao cũng chuyên làm chuyện đen tối, cảnh giới chí cao là một chiêu đắc thủ, để bị dây dưa đương nhiên sẽ cực kì không ổn, huống hồ nơi đây dù sao cũng đã là ngoại ô kinh thành, thời gian càng lâu thì khả năng bị người qua đường nhìn thấy lại càng lớn.
Thế là tiếng sáo trong rừng rậm lại vang lên, vừa gấp vừa ngắn, ba người cảm thấy rõ ràng trọng điểm tấn công đã thay đổi, đám sát thủ bắt đầu tập trung tấn công hai người trẻ tuổi.
Hạ Đông nhân cơ hội thở dốc, sau khi vuốt ngực liền lui lại mấy bước, rời khỏi vòng chiến, điều tức cầm máu.
Mặc dù áp lực tăng lên, lại không còn Hạ Đông bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay bổ sung chỗ sơ hở, nhưng sự phối hợp giữa Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đã dần ăn ý, lòng tin cũng càng chiến càng mạnh. Mũi phân thủy thích loáng lên, đã có vài tên sát thủ lảo đảo lui lại, chỉ có điều đối phương đông người, lập tức lại có người tiến lên thay thế.
Lúc này tiếng sáo lại vang lên, âm cuối kéo dài, năm tên mặc áo bạc cùng lao lên, đúng là đấu pháp kiểu tự sát.
Đồng thời tên chỉ huy trong rừng rậm cũng tự mình hiện thân, chân khẽ đạp mặt nước bay nhanh qua mặt sông hẹp, thân pháp cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trong vòng chiến. Hắn dẫn tất cả các sát thủ còn lại bao gồm cả những kẻ bị thương ngã xuống đất, toàn bộ vu hồi thọc sườn, vòng qua hai bên Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân tiến về phía Hạ Đông.
“Chị Hạ Đông cẩn thận!” Ngôn Dự Tân vội cao giọng kêu lên, cùng Tiêu Cảnh Duệ nhanh chóng lui lại, cố gắng chạy tới bên cạnh Hạ Đông.
Tuy nhiên đang bị năm tên áo bạc liều mình tấn công, đâu thể thoát đi dễ dàng như vậy? Hai người trơ mắt nhìn mấy bóng xám vượt qua chỗ mình, mũi kiếm lạnh như băng đâm về phía thân thể Hạ Đông không lưu tình chút nào.
“Chị Hạ Đông…” Trong tiếng kêu lo lắng của hai người, Hạ Đông vốn đã kiệt lực đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt, thân hình bay lên như gió lốc cuốn thành vòng xoáy đoạt mạng. Ánh sáng xanh đến đâu, hoa máu nở ra đến đó, mấy bóng người chạy tới đầu tiên đã bay ngược ra ngoài.
Tình hình này không chỉ khiến hai quý công tử kinh ngạc mà ngay cả đám sát thủ cũng thoáng sững người.
Tuy nhiên chuyện này còn chưa kết thúc, thân pháp linh động của Hạ Đông không hề dừng lại, giống như kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, một chiêu đoạt mạng. Trong nháy mắt, bàn tay ả đã đánh lên ngực một người trong đám sát thủ rồi thuận thế vuốt lên, gọn gàng tháo khớp cằm hắn rồi đẩy hắn ngã xuống đất, đưa chân giẫm lên.
Lúc này thế trận của đám sát thủ đã loạn, thấy mục đích ám sát căn bản không thể hoàn thành, chúng tới tấp lui lại, vượt qua con sông nhỏ chui vào trong rừng rậm.
Hai người thanh niên không có tâm tư đuổi theo đến cùng mà chỉ đuổi đến bờ sông liền dừng lại, đồng loạt quay lại trợn mắt nhìn Hạ Đông.
Nữ Huyền Kính sứ tuấn tú ngẩng mặt cười to ba tiếng, dùng mũi chân chọc chọc tên tù binh dưới chân, mái tóc dài buông xuống hai vai bay phất phơ theo gió, sóng mắt lưu chuyển, thần thái ngạo nghễ, âm thanh cũng hết sức trong trẻo: “Đa tạ các ngươi xuất hiện ở đây hỗ trợ, nếu không ta còn không thể bắt sống nổi tên đầu lĩnh rụt đầu rụt đuôi này… Người này võ công chẳng ra gì nhưng khinh công lại thật sự không tồi, trên đường đi luôn không đến gần ta, đúng là rất khó bắt được… Ha ha ha…”