Trên đời này luôn có một số người mà họ làm gì bạn cũng không thể kêu ca phàn nàn.
Mà đối với Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân thì Hạ Đông chính là một người như vậy.
Cho nên dù hai người đều sầm mặt lộ rõ vẻ không vui nhưng vẫn không dám thật sự lên tiếng oán trách một câu.
“Nào, để ta xem xem thuốc độc ngươi dùng để tự sát được giấu ở đâu?” Hạ Đông ngồi xuống, tóm tên chỉ huy đám sát thủ nằm dưới đất lên, bóp mạnh quay hàm đã bị tháo khớp của hắn. Hắn đau đến mức hai chân đạp lung tung, sắc mặt trắng bệch như nến: “Tặc tặc, rõ ràng vẫn giấu trong kẽ răng, đúng là không có chút sáng tạo nào, không thể đổi sang chỗ khác được à?”
Mặc dù ngữ điệu của ả rất thoải mái nhưng hai người đứng nghe lại không khỏi chấn động đưa mắt nhìn nhau.
Sát thủ một khi thất thủ bị bắt sẽ lập tức tự sát chính là tử sĩ cao cấp nhất trong nghề này, không những khó tìm mà giá tiền cũng cực kỳ cao. Rốt cục Hạ Đông đã điều tra được thông tin gì ở Tân Châu mà người ta phải chó cùng rứt giậu đến nước này?
“Thế này thì không thể hỏi được, vẫn phải lấy bọc độc ra mới được”. Hạ Đông không thèm quan tâm đến hai người bên cạnh vừa biến sắc mặt, bắt đầu nghiên cứu tìm cách lấy bọc chứa thuốc độc rất nhỏ từ kẽ răng sát thủ đó ra để còn nắn lại khớp hàm tiến hành thẩm vấn.
Phụ nữ phần lớn thích sạch sẽ từ nhỏ, cho dù là Hạ Đông thường xuyên bị người khác tưởng nhầm là mỹ nam tử cũng không phải là ngoại lệ. Ả vặn cằm người nọ nhìn một hồi lâu mà không nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể không cho tay vào mồm mà vẫn lấy được bọc độc ra, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, vung tay lên hung ác đánh một quyền vào bên hàm có túi độc của người nọ. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, sát thủ phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời mấy cái răng và một cái bọc rất nhỏ bằng da mỏng cũng bị phun ra theo.
Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân liếc nhau lần thứ hai, sắc mặt càng thêm xanh mét.
Quả nhiên vẫn là bản sắc nữ ma đầu, thủ đoạn độc ác không hề kém năm đó chút nào…
Hạ Đông điềm nhiên như không lau mu bàn tay vào áo, chỉ nghe thấy hai tiếng khực khực, khớp hàm sát thủ đã được nắn lại. Hạ Đông lại không vội hỏi mà trước hết cầm cổ tay người nọ bóp mạnh, lập tức khớp cổ tay nát vụn, gân cốt đứt từng khúc. Đối phương đau đến mức không kêu lên tiếng được, chỉ có thể há to miệng thở hổn hển như cá sắp chết, thân thể rúm ró co giật, ánh mắt cực kì oán độc.
“Còn dám nhìn ta như vậy?” Hạ Đông cười lạnh một tiếng, chuyển sang tóm tay còn lại của người nọ, lại cầm lấy cổ tay. Chỉ nghe thấy tiếng cổ tay vỡ vang lên không ngừng, cổ tay hắn lại mềm ra như bùn. Hắn kêu thảm ngất xỉu, chẳng bao lâu sau lại tỉnh lại vì quá đau.
“Chị Hạ Đông!” Mặc dù biết rõ đối phương là ác nhân giết người không chớp mắt nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn không nỡ nhìn tiếp: “Dừng tay một chút đã, làm thế thật sự quá… Hơn nữa chị còn phải thẩm vấn mà, hành hạ đến chết thì sao thẩm vấn được nữa…”
“Đúng vậy, ngươi không nói thì suýt nữa ta quên mất”. Hạ Đông cười lạnh, tóm tóc tên sát thủ kéo đầu hắn lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói đầy sát khí: “Thực ra ta thích tra tấn hơn là thẩm vấn, ngươi nhất định không được trả lời quá thật thà khiến ta không được hưởng niềm vui tra tấn nữa…”
“Chị Hạ Đông…” Tiêu Cảnh Duệ còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Ngôn Dự Tân kéo sang một bên ngăn lại: “Ngươi đừng xen vào, Huyền Kính sứ có phương pháp riêng của mình, chúng ta không can thiệp được”.
“Tra khảo như vậy có hữu hiệu không?”
“Đối phương là sát thủ lấy mạng đổi mạng, không tàn nhẫn một chút chỉ sợ nửa chữ cũng hỏi không ra. Ngươi không quen nhìn thì đừng nhìn nữa là được. Trên đời này sao có thể toàn là chuyện hợp ý ngươi được?” Ngôn Dự Tân quay lại thoáng nhìn, thở dài nói: “Xem ra vụ án Khánh Quốc công này không đơn giản như vậy, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió”.
“Ta cảm thấy chuyện có vẻ hơi lạ”. Tiêu Cảnh Duệ cau mày nói: “Ai cũng biết Huyền Kính sứ không phải dễ chọc, thay vì bỏ ra bao nhiêu tâm sức đi đối phó chị Hạ Đông thế này thì tại sao lúc đầu không ra sức ngăn cản nguyên cáo vào kinh? Nếu như lúc đầu đã phái sát thủ cấp bậc như hôm nay đuổi theo giết ông bà họ Hồ thì họ làm gì còn có mạng để mà trốn vào địa phận Giang Tả… Giờ đây cáo trạng đã đến tay hoàng đế, Huyền Kính sứ cũng đã phụng mật chỉ hành động, lúc này mới có người vội vã muốn diệt khẩu, đây không phải bỏ dễ tìm khó sao?”
“Nói không chừng lúc đầu Khánh Quốc công không hề biết…” Ngôn Dự Tân suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có thể người ở bên Tân Châu cho rằng chính mình có thể nghĩ cách xử lí được nên đã không thông báo cho người cần thông báo, không ngờ trên đường lại có chúng ta nhúng tay giúp đỡ khiến nguyên cáo vào kinh cáo trạng thuận lợi. Lúc này người bị dính dáng vào vụ kiện mới bắt đầu cuống lên…”
Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu nói: “Nếu như lúc đầu Khánh Quốc công không hề biết rõ thì cùng lắm cũng chỉ là tội danh dung túng thân tộc, cần gì phải đuổi giết Huyền Kính sứ vì tội nhỏ này?”
“Có lẽ chị Hạ Đông tra được chuyện khác ở Tân Châu, có lẽ người đuổi giết chị ấy căn bản không có quan hệ với Khánh Quốc công, có lẽ với tính tình chị ấy thì vừa ra cửa đã có thêm kẻ thù mới”. Ngôn Dự Tân nhún vai nói: “Quá nhiều khả năng, ta không thích suy xét những chuyện này, rất phiền phức, cứ để chị Hạ Đông tự đi mà lo nghĩ. Sau khi chị ấy tra rõ, chúng ta đến hỏi đáp án là được, cần gì phải ở đây đoán già đoán non?”
“A!” Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, Ngôn Dự Tân giật nảy, quay lại nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Hạ Đông ném thân thể đã mềm nhũn của sát thủ đó xuống đất như ném một con chó chết, lấy một chiếc khăn lụa từ trong người ra lau tay, hai hàng lông mày cong như trăng non gần chạm vào nhau.
“Làm sao vậy?” Ngôn Dự Tân hỏi.
“Thần sắc Tiêu Cảnh Duệ hơi nặng nề, chậm rãi đáp hai chữ: “Chết rồi!”
“Nhãn lực của tiểu Duệ không tồi”. Ánh mắt Hạ Đông nghiêng nghiêng bay tới: “Đích xác chết rồi. Đúng là đáng tiếc, uống công ta mất bao công sức mới bắt được hắn, không ngờ phía dưới môi hắn cũng bôi kịch độc, chỉ đưa lưỡi ra liếm đã chết rồi. Đáng ghét thật, hắn cũng không sợ lúc không muốn chết lại sơ ý một chút liếm phải à…”
“Vậy có hỏi ra được chuyện gì không?” Ngôn Dự Tân đi mấy bước đến gần, thoáng nhìn khuôn mặt bầm tím đáng sợ của xác chết nằm dưới đất rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt qua chỗ khác: “Hắn tốt xấu cũng là một kẻ cầm đầu, ít nhất cũng phải có chút manh mối”.
“Hắn chỉ nói bốn chữ…” Hạ Đông nói bình thản: “Còn chưa kết thúc”.
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là chuyện này còn chưa kết thúc”. Hạ Đông tung một cước đã xác chết bay ra xa mấy trượng, chửi bậy một câu: “Mẹ kiếp, hắn còn phải nói với ta là chuyện còn chưa kết thúc nữa à? Bọn chúng trêu chọc ta suốt đường về, cho dù bọn chúng muốn kết thúc thì ta cũng không muốn!”
“Hạ Đông tỷ tỷ…” Ngôn Dự Tân lau mồ hôi lạnh: “Chị là phụ nữ, không được chửi bậy như thế, quá thiếu lịch sự…”
“A”. Hạ Đông cười duyên ghé tới, đầu mày khóe mắt toàn là phong tình quyến rũ: “Tiểu Ngôn công tử đã lớn rồi, biết phụ nữ là gì rồi. Lại đây nói với chị, phụ nữ thường nói chuyện với ngươi thế nào?”
Ngôn Dự Tân liên tiếp lùi lại mấy bước trốn ra phía sau Tiêu Cảnh Duệ, cực kì hối hận vì vừa rồi tự nhiên lại lắm miệng, vội cười cầu tài: “Đâu có, Hạ Đông tỷ tỷ xinh đẹp, thông minh, lại tài giỏi, là người phụ nữ tuyệt vời nhất Đại Lương”.
Hạ Đông liên tục cười lạnh vài tiếng, nói: “Ta đâu được coi là tuyệt vời nhất, nghe nói người phụ nữ tuyệt vời nhất rốt cục cũng sắp lấy chồng rồi? Bây giờ tình hình như thế nào? Đã kén được chồng chưa?”
Ngôn Dự Tân nhất thời cực kì kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Duệ, vẻ mặt Tiêu Cảnh Duệ cũng rất kinh ngạc.
Kì thực từ sau khi rời khỏi viện trồng người, hai người đã ít khi có cơ hội gặp mặt Hạ Đông cho nên cũng không hề biết thái độ của ả đối với quận chúa Nghê Hoàng thế nào.
Nhưng dù thế nào thì Nghê Hoàng cũng là quận chúa cao quý, phẩm hạnh thanh cao mọi người đều biết. Hạ Đông thân là Huyền Kính sứ, cũng xem như là một triều thần, thật sự không nên dùng giọng điệu đùa cợt như vậy để bình luận Nghê Hoàng.
“Sao? Chị Hạ Đông không thích quận chúa Nghê Hoàng à?” Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được hỏi.
“Ta lại còn phải nói thích hay không thích nữa à?” Giọng Hạ Đông vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng không biết tại sao người nghe lại cảm thấy bi thương: “Nàng là một phụ nữ, nên lấy chồng từ lâu rồi. Mười năm trước khi ta đến trong quân nàng trợ trận đã nói với nàng, chỉ cần nàng lấy chồng, ta liền coi nàng là bạn thân”.
Hai người càng nghe càng không hiểu, quả thực không biết thái độ của Hạ Đông đối với quận chúa Nghê Hoàng rốt cục là thế nào. Ngẩn ra một hồi lâu, Ngôn Dự Tân mới thấp giọng hỏi: “Vậy ý của chị Hạ Đông là ngày nào quận chúa chưa lấy chồng thì ngày đó chị không nàng là bạn thân?”
“Không sai”.
“Vì sao lại thế? Chẳng lẽ phụ nữ kết bạn với nhau còn phải xem người kia đã lấy chồng hay chưa à?”
Ánh mắt Hạ Đông như băng, lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người, nói: “Các ngươi quá nhỏ, rất nhiều chuyện các ngươi không biết. Dù sao cũng không có quan hệ gì với các ngươi, đừng hỏi nữa”.
“Bọn em quá nhỏ?” Ngôn Dự Tân kêu lên: “Quận chúa thì lớn hơn bọn em được mấy tuổi?”
“Biến cố thường thường xảy ra trong nháy mắt, có lúc một năm có thể dài như một đời”. Hạ Đông nhìn thẳng về phía trước, bên má trắng xanh, vài sợi tóc dính vào bên cổ, mặc dù vẻ mặt không thay đổi nhưng đột nhiên lại tăng thêm vài phần yếu đuối: “Thực ra chuyện năm đó nàng cũng không biết rõ lắm, chỉ có điều nàng là đương sự, cho nên không thể thoát được. Nhưng các ngươi thì khác… Các ngươi hoàn toàn đứng bên ngoài chuyện đó, chuyện quá khứ giống như hang núi bị tuyết dày phủ kín, người ngoài không liên quan sẽ rất khó đi vào. Các ngươi cần gì phải truy cứu chir vì cảm thấy tò mò?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẫn nghe không hiểu, nhưng người ta đã bảo đừng hỏi nên cũng không tiện vặn hỏi đến cùng.
Càng huống chi người đứng trước mặt là nữ ma đầu của viện trồng người, hai người vốn đã không dám chọc giận người này.
“Các ngươi vẫn còn chưa nói, rốt cục quận chúa đã kén được người chồng thế nào?” Hạ Đông lắc đầu, lọn tóc bạc lấp lánh chói mắt giữa mái tóc xanh, dường như đã gạt bỏ những kí ức vừa thoáng qua trong lòng: “Luận võ quy mô lớn như vậy thì kiểu gì cũng chọn ra được mấy người kha khá đúng không?”
“Chưa xác định được. Ngày mai còn có một vòng thi văn”. Ngôn Dự Tân thở dài nói: “Hơn nữa còn phải tỉ thí với quận chúa Nghê Hoàng, nếu thua thì vẫn không có hi vọng gì. Em thấy tất cả những người vào vòng mười người đều không có ai là đối thủ của nàng, cũng không phát hiện nàng thích ai đó rõ ràng, xem ra lần này nàng vẫn không có ý định lấy chồng”.
Hạ Đông hơi nhếch môi, trêu chọc: “Xem ra có vẻ ngươi vẫn còn không phục?”
“Thì đúng là thế mà”. Ngôn Dự Tân ngẩng đầu lên: “Em có gì không tốt? Vì sao nàng không suy nghĩ nghiêm túc một chút?”
“Thực ra ngươi rất tốt…” Chẳng mấy khi Hạ Đông không hắt nước lạnh hắn: “Có điều đối với Nghê Hoàng thì ngươi dù sao vẫn hơi nhỏ, nàng đã là thống soái quân sự một mình đảm đương một phía, đại khái trong mắt cũng chỉ để ý đến người còn từng trải hơn nàng”.
Ngôn Dự Tân thở dài một hơi rất khoa trương, cảm khái nói một câu chua loét: “Nàng sinh ta chưa sinh, ta sinh nàng đã già…”
“Này”. Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười đá hắn một cước: “Đừng thơ thẩn nhảm nhí nữa, ngươi nói ai già hả?”
“A a a”. Ngôn Dự Tân vội che miệng lại: “Nói sai rồi, nói sai rồi, nên đánh. Có điều mọi người đều biết rõ ý ta là tiếc nuối mình không sinh ra sớm mấy năm mà… Nếu ta bằng tuổi Tô Triết bây giờ thì quận chúa cũng sẽ không thể coi ta như em trai được…”
“Ngươi đừng nói đến Tô huynh”. Tiêu Cảnh Duệ trừng mắt nhìn hắn: “Tô huynh chững chạc già dặn hơn ngươi vo số lần, đâu chỉ có hơn ngươi tuổi tác chứ?”
“Ờ, trong mắt ngươi đương nhiên ai cũng thua kém Tô huynh. Có điều thái độ của hắn đối với quận chúa rốt cục là thế nào? Ngoài tán thưởng còn có ý khác hay không? Ta không nhìn ra được chuyện này…” Ngôn Dự Tân vốn còn định nhân tiện cảm thán một chút chuyện trên điện Vũ Anh hôm nay, chợt nhớ ra Hạ Đông là Huyền Kính sứ, chuyện này dính dáng đến cung đình, huống hồ Mai Trường Tô vẫn không chịu giải thích thêm, chỉ nói ngày mai tự nhiên sẽ có tin tức truyền ra cho mọi người biết, có lẽ chuyện này có dính dáng đến bí mật, cho nên không nhắc đến trước mặt Hạ Đông là hơn.
“Ngươi đừng nghĩ bừa rồi nói loạn nữa”. Tiêu Cảnh Duệ dù sao cũng vẫn kính yêu Mai Trường Tô như người anh cả tri kỉ, đã không muốn bất kì ai thảo luận sau lưng chàng, lại lo lắng Ngôn Dự Tân nói đến chỗ cao hứng rồi nói luôn cả chuyện hôm nay sau khi hoàng đế đã về trước ra, tạo thêm phiền phức cho Mai Trường Tô, cho nên lập tức chặn câu chuyện của hắn lại, nói: “Chị Hạ Đông vừa về, ngươi nói những chuyện đứng đắn đi, nói một chút tư liệu về mười người vào vòng trong không được sao?”
“Ta không thấy hứng thú với những kẻ nhất định sẽ bị loại”. Hạ Đông thản nhiên nói: “Ngược lại, gã Tô huynh này lại rất đáng chú ý. Lúc ta nằm trên bãi cỏ đã nghe thấy hai các ngươi không ngừng thì thầm nói về hắn, hình như cũng là một nhân vật tài ba. Thế nào? Có phải người này có vài phần tài hoa cho nên mang theo dã tâm đến kinh thành chuẩn bị truy danh đuổi lợi à?”
“Tô huynh không phải loại người đó!” Tiêu Cảnh Duệ rất không vui: “Chị Hạ Đông không biết huynh ấy, làm sao có thể đoán bừa được”.
“Xem ra ngươi rất kính trọng hắn”. Ánh mắt sắc bén của Hạ Đông đột nhiên rét lạnh: “Không biết thì đã sao chứ? Ta sẽ đi gặp hắn xem sao. Cái gì mà thái tử và Dự vương đều tranh nhau chèo kéo? Nghe có vẻ còn cao giá hơn cả quận chúa Nghê Hoàng không bằng. Có một nhân vật như vậy xuất hiện ở kinh thành, thân là Huyền Kính sứ, làm sao ta có thể không tìm hiểu kĩ càng một chút?”
Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân căng thẳng nhìn nhau vài lần, dùng ánh mắt trao đổi sơ qua, cuối cùng công tử quốc cữu tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: “Chị Hạ Đông đã nhắc tới chuyện này thì bọn em cũng phải giải thích một chút. Vừa rồi những lời chị nghe thấy phần lớn là phỏng đoán của bọn em, một phần trong đó còn là lời nói giận dỗi giữa bạn bè với nhau khi mình không vui. Tô huynh là bạn của hai người bọn em, sau khi vào kinh cũng không có bất cứ hành vi gây rối nào, mong chị Hạ Đông không được có thành kiến với hắn chỉ vì nghe những lời bọn em nói chuyện phiếm với nhau…”
“Yên tâm”. Hạ Đông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người tuổi trẻ trước mặt, không khỏi mỉm cười: “Hiển nhiên là phải điều tra trước. Bọn ta cũng sẽ không nói tất cả những chuyện nghe đồn với hoàng thượng, các ngươi cho rằng Huyền Kính sứ là những kẻ lưu truyền tin đồn chắc?”
Câu trả lời này đương nhiên nghe có vẻ vẫn không thể làm mọi người hài lòng, nhưng nếu còn tiếp tục nhiều lời thì sợ rằng Hạ Đông sẽ càng thêm hứng thú với Mai Trường Tô. Huống hồ tất cả những chuyện nên nghe và không nên nghe đều đã để người ta nghe thấy hết rồi, chỉ có thể tự trách mình không đủ cảnh giác chứ không thể trách người ta nghe xong lại thấy nghi ngờ.
“Xem ra hôm nay sẽ không còn có khách không mời đến thăm nữa”. Hạ Đông nhìn rõ vẻ mặt của hai người, lại có vẻ không hề để ý, chỉ tiện tay chỉnh lại y phục, nói: “Cùng vào thành thôi. Ta cưỡi ngựa của tiểu Ngôn, hai các ngươi cưỡi ngựa của tiểu Duệ”.
“Ơ”. Ngôn Dự Tân kêu khổ: “Bọn em hai người đàn ông chen nhau chật chội trên lưng ngựa…”
“Vậy qua đây cùng cưỡi ngựa với ta cũng được”. Hạ Đông nhẹ nhàng cười nói: “Đứa nào qua?”
Hai người tuổi trẻ tái mặt, đồng thời lắc đầu thật mạnh.
“Vậy thì các ngươi đành phải chịu khó một chút vậy. Tiểu Duệ, mau dẫn ngựa lại đây”.
Tiêu Cảnh Duệ nghe lời dắt con ngựa đang cúi đầu ung dung ăn cỏ đến, vừa đưa dây cương cho Hạ Đông vừa nhỏ giọng nói: “Chị Hạ Đông, có cần băng bó sơ qua vết thương trước không? Hình như vẫn còn chảy máu…”
“Rốt cục vẫn là ngươi quan tâm chu đáo hơn”. Hạ Đông mỉm cười: “Không sao, sau khi vào thành sẽ xử lí triệt để sau”.
“Chị Hạ Đông bị thương thật à?” Ngôn Dự Tân ân cần thò đầu nhìn: “Bị thương ở đâu?”
Hạ Đông dùng ngón tay búng thái dương hắn: “Thằng nhóc, ngươi không hiểu gì à? Đám sát thủ này không phải dạng vừa, hơn nữa không để bọn chúng thấy máu thì làm sao có thể dễ dàng lôi được tên thủ lĩnh luôn co đầu rụt cổ này ra được?”
Tiêu Cảnh Duệ thoáng nhìn thi thể cách đó mấy trượng, cau mày nói: “Người này cứ mặc kệ à?”
“Một người chết không thể mở miệng cũng giống một thanh đao hỏng bị chủ nhân vứt bỏ, mang về làm gì?” Giọng Hạ Đông rất lạnh lùng: “Về bảo phủ doãn phủ Kinh Triệu phái người kéo đi chôn là xong, cứ để đây cũng ảnh hưởng đến phong cảnh”.
“Cũng chỉ có thể làm như vậy, trên người sát thủ nhất định rất sạch sẽ, đại khái là không tra được ra đầu mối gì đâu. Chúng ta đi thôi”. Ngôn Dự Tân bám yên cương, xoay người lên ngựa. Tiêu Cảnh Duệ cũng nhảy lên theo, ngồi phía sau hắn. Ngôn Dự Tân mừng rỡ ném dây cương về phía sau rồi mặc kệ Tiêu Cảnh Duệ.
“Này, cái tên lười kia, ngươi thoải mái nhỉ?” Tiêu Cảnh Duệ cười mắng một câu, cũng không so đo gì thêm.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, ba người hai ngựa đổ bóng dài trên mặt đường, đi thẳng đến cổng kinh thành trong tiếng ngựa hí vang vang.