“A… Lăng Thiên ôm chân nhảy dựng lên như muốn phát tác nhưng khi nhìn thấy bộ dáng giận dữ của Ngọc Băng Nhan liền vội vàng thu liễm lại: “He he…Muội tử, muội cứ nói cứ nói đi. Ta nghe ta nghe nà. Thật sự rất có ý tứ. Ta nghe mà…”
“Huynh là một đại đầu quỷ!” Ngọc Băng Nhan giận dữ không thể nhịn được, hừ một tiếng rồi ôm đồ phổ về phòng mình tu luyện. Cơ hội ngàn năm như thế thì sao nàng có thể bỏ qua được. Chính mình không nắm lấy cơ hội thì sẽ phụ lòng ông trời đã chiếu cố…
“Ông trời? Chiếu cố?!” Xem ra diễn viên chúng ta lại có thêm một ngoại hiệu nữa rồi…
Thân là đệ tử của đại thế gia mà cả đại lục đều biết nhưng lại không thể tu luyện nôi lực vẫn là niềm đau đớn lớn nhất trong lòng Ngọc Băng Nhan cũng khiến cho nàng cảm giác được mình không thể ngẩng đầu lên trong gia tộc. Bây giờ có được đồ phổ vô cùng cao minh này. Lần đầu tiên trong lòng Ngọc Băng Nhan nổi lên hy vọng. Mặc dù đối với phản ứng của Lăng Thiên khiến nàng có chút bất mãn nhưng Ngọc Băng Nhan biết nếu không có Lăng Thiên thì nàng tuyệt không có được đồ phổ này! Mà Lăng Thiên không biết võ công nên cũng không hiểu công hiệu này là điều đương nhiên.
Dưới sự tức giận Ngọc Băng Nhan đùng đùng đi ra khỏi cửa nhưng không chú ý đến Lăng Thần. Nếu nàng chú ý tất nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái: “Lăng Thần tỷ tỷ sao vậy? Như là bị bệnh? Như thế nào mà cả người và bả vai lại run như vậy?”
Mính Yên Lâu. Hương Mính Yên…
Anh hùng hào kiệt tứ phương đều đến đây…
Mây xanh trên mái nhà, dưới sân là dòng suối nhỏ…
Nâng chén mời trăng sáng, say rượu cùng giai nhân…
Uống rượu nói chuyện đời, lưu danh thiên hạ..
Thừa Thiên Hoàng Thành đệ nhất lâu: Mính Yên Lâu.
Có thể đến nơi đây dự tiệc không phải là người đại phú cũng là người đại quý. Lầu các vây quanh tứ phía, ở chính giữa là một dòng suối trong xanh, một ngọn giả sơn thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài nhánh cây xanh, cỏ tươi, hoa thơm ngát khiến người ngoài khi bước vào lâu có cảm giác như tiến vào nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.
Hôm nay Mính Yên Lâu bảo vệ sâm nghiêm tứ phía, binh lính mặc giáp đứng chỉnh tề. Còn có không ít thị vệ mặc thường phục đi tới đi lui, đôi mắt nhìn quanh lợi hại như mắt ưng.
Hoàng quý phi Lăng Nhiên uống trà tại Mính Yên Lâu. Các vị phu nhân trong kinh thành đều đến trình diện. Đây chính là lần thịnh hội thật lớn mỗi năm, hễ là những phủ thái thái nào nhận được lời mời của quý phi đều cảm thấy mình rất vinh hanh. Dường như chỉ còn mấy ngày nữa đến thì mấy vị thái thái kia đều giấu thân trong nhà trang điểm, thay trang phục liên tục. Mấy trượng phu trong nhà đương nhiên trở thành ban giám khảo rồi.
Điều này khiến cho mấy vị đại thành viên đều đen hai vành mắt trông như gấu mèo vậy.
Lầu ba Bắc Lâu. Mấy thiếu nữ mặc đồ trắng đi qua đi lại rất vội vã. Không ngừng hoàn thiện bày biện trong phòng, thêm các dụng cụ để cho gian phòng càng thêm trang nhã. Bên trong không rộng lắm, chỉ đủ để tổ chức một yến tiệc khoảng trăm người thì không hề chật chội. Đây chính là Thiên Hương Các của Lăng Nhiên quý phi dùng cơm! Từ khi năm năm trước Lăng Nhiên quý phi tổ chức yến tiệc tại đây lần đầu thì mọi người không ai tiến vào đây nữa. Trừ mỗi năm một lần tổ chức ‘Thừa Thiên quân phương hội’.
Đẩy cửa sổ nhìn ra liền thấy mặt hồ xanh biếc yên tĩnh, gió nhẹ thổi tạo nên những gợn sóng lăn tăng. Bốn phía đều có gió mang theo mùi hoa thơm ngát tiến vào lâu các, luồn khí tức của thiên địa khiến cho người khác vui vẻ thoải mái…
Trong Thiên Hương Các đã có mấy vị phu nhân đang ngồi thưởng trà, quần áo ngay ngắn. Mỗi người đều cố tạo ra bộ dáng thong dong, quần áo hoa lệ, tóc trên đầu được chải tỉ mỉ. Tất cả đều biết những quý phu nhân này đều nhận được thư mời của Lăng Nhiên quý phi, đã chạy đến đây rất sớm, trong đôi mắt đám người này có chút kiêu ngạo và sợ hãi nhưng lại có chút chờ đợi, mất tự nhiên. Còn có cả hai người luống cuống tay chân nữa.
Nhưng những thị nữ phụ trách chiêu đãi không có nửa điểm khinh thị nào cả. Hễ là những quý phu nhân đi đến đây hôm nay đều là những phu nhân của các đại quan trong triều mới đủ tư cách đến Thiên Hương Các, cũng đã chứng minh được vị hôn phu, gia tộc của nàng đã được Thừa Thiên tán thành. Đây cũng là một loại vinh quang vô cùng.
Mính Yên Lâu, Thiên Hương Các đã trở thành địa phương mê hoặc các vị phu nhân nhất. Cũng là địa phương thần thánh của các thiếu nữ hoài xuân…
Chủ Nhân của Mính Yên Lâu từng nói với các thiếu nữ một câu: Nếu như có một ngày các ngươi có thể nhận được yêu cầu của Lăng Quý phi tiến vào Thiên Hương Các thì đã đạt được đỉnh của một đời phụ nữ rồi.
Những lời này đủ để nói rõ hết thảy!
“Phu nhân Trầm Đại Tướng quân đến…”
“Phu nhân Vệ thượng thư đến… …”
“Phu nhân Tô thượng thư đến… …”
“Phu nhân Dương đại tướng quân đến…”
Theo âm thanh vang lên, mấy vị phu nhân có dáng vẻ quý phái tiến vào Mính Yên Lâu Thiên Hương Các!
Mỗi một người tiến vào lập tức sẽ có một trận hàn huyên, giao tình tốt liền ngồi chung với nhau nói một chút chuyện phụ nữ với nhau.
“Các ngươi nói xem phu nhân Lăng đại tướng quân có đến hay không?”
“Sợ rằng không đến đâu? Nhớ năm đó khi con hắn mới mười một tuổi đã đi vào trong thanh lâu uống rượu chơi bời rồi. Sau đó vì tranh đoạt một người mà đánh nhau với một người. Nhưng không ngờ người bị đánh chính là cháu của Lý đại nhân. Hết lần này đến lần khác, mỗi lần tụ hội Dương phu nhân đều nói đến chuyện này. Hình như từ đó về sau người của Lăng phủ và Lý phu nhân không có quan hệ nữa.”
Nói đến chuyện này làm cho hai phu nhân ngồi kế bên liền nhỏ giọng cười, một người trong đó nói: “Mười một tuổi đã đi thanh lâu uống rượu rồi. Sau đó lại vì đàn bà mà đánh nhau rồi. Xem ra vị Lăng thiếu gia này quả thực là một nhân tài.”
“Hì hì…ngươi biết không? Nghe nói vị Lăng thiếu gia mới năm tuổi đã đùa bỡn nha hoàn rồi, còn bị Lăng quý phi bắt gặp nữa. Bị Lăng đại nhân đánh tại chỗ một trận.” Tên còn lại nói…
“Năm tuổi? Trời ạ! Ha ha..xem ra Lăng đại tướng quân và Lăng phu nhân dạy dỗ thật tốt.” Lời nói của phu nhân này tràn gập thâm ý.
“Ha ha… Người này chả ra sao. Cả ngày không đứng đắn gì.”
“Ta nghe nói là thật. Ha ha… Năm tuổi đã đùa giỡn với nha hoàn, mười một tuổi đi chơi thanh lâu. Ôi! Lăng đại tướng quân sao lại có đứa con như vậy? Gia môn bất hạnh mà. Thật bại hoại. Không biết những năm gần đây đã có bao nhiêu nữ tử rơi vào tay hắn nữa. Nếu không phải Lăng Gia có quyền thế lớn thì sợ rằng Tiểu Tử này đã chết tám lần rồi. Đáng thương cho cho những cô gái đó.” Lại thêm một trận cảm thán.
Nếu như có Lăng Thiên ở đây thì hắn khẳng định sẽ phun vài ngụm nước miếng liền: “Ta như thế nào lại trở thành tai họa cho các cô nương chứ? Ta chính là xử nam trăm phần trăm đó. Các ngươi lại nói xấu ta hả? Tháng sáu tuyết rơi kìa trời.”
“Ngay ngày hôm qua vị Lăng công tử lại làm ra hành động kinh người. Ngay tại cửa thành lại gây chuyện với Dương lão đại nhân.” Nói đến đây liền nhìn bốn phía rồi nhỏ giọng hơn nói tiếp: “Nghe nói khi làm trò ở cửa bắc có hơn ngàn người chứng kiến. Lăng công tử một câu Dương Không Quần hai câu lão vương bát khó nghe vô cùng. Cuối cùng lại đòi Dương lão đại nhân hai mươi lượng bạc. Quả thực là người bá đạo mà!”
“Hả? Có chuyện này sao?” “Thật đó! Hơn nữa Lăng Thiên lại vô lý phóng túng gia nô khiêu khích. Lại còn cưỡng từ đoạt lý, ngậm máu phun người. Kiêu ngạo như vậy ta chưa thấy qua bao giờ.”
“Trong nhà nếu có người con như vậy quả thực khiến người ta đau đầu mà!”
“Ôi! Đúng vậy! Quả thực Lăng Gia gia môn bất hạnh mà. Ngỗ nghịch như vậy cũng khó trách Lăng phu nhân không đi gặp mặt mọi người. Nếu ta có một đứa con như vậy thì sớm đã đánh cho một trận rồi nhốt ở nhà. Để hắn ra ngoài chỉ thêm xấu hổ.”
“Hì hì… Tỷ tỷ chớ nói vậy. Mấy tiểu bá vương của các ngươi tại Thừa Thiên không có danh khí sao? Cho dù kém Lăng Thiên cũng không kém bao nhiêu hết…”
“Tử Tương! Không cho ngươi nói. Nếu không ta đánh ngươi…”
“Hi hi hi… Tỷ tha mạng…”
“Vương phu nhân đã tới.”
“Vương phu nhân? Chính là mẫu thân của đệ tam hoàn khố Vương Bác sao?”
“Ngoại trừ nàng thì còn ai nữa?”
“Nhìn như không có cao hứng lắm. Mày còn nhíu kìa…”
“Đương nhiên là không cao hứng rồi. Ngươi không nghe nói Nhị công tử Nam Cung Nhạc của Nam Cung Thế Gia bị giết chết. Cách đó mấy ngày thì vị công tử ấy có xung đột với Vương Bác, lại còn tuyên bố muốn kết Nam Cung tiểu thư làm thiếp nữa. Bây giờ Vương Gia được Dương Gia liệt vào danh sách nghi ngờ nhất. Có lẽ Vương phu nhân hiện đang lo lắng nát đầu đó chứ. Làm gì cao hứng được.”
“Ôi. Cũng đúng! Nuôi một hoàn khố như vậy thật thất vọng mà. Không bằng con gái của ta rất nhu thuận…”
“Ừa ừa. Được rồi, muội muội. Nghe nói nha đầu nhà ngưoi đã đến tuổi cập kê phải không? Ôi. Hỗn tiểu tử của tỷ tỷ cao với không tới thấp cũng không xong. Bất quá lớn lên cũng có vẻ ngoan ngoãn. Đảm bảo muội muội của ngươi nhìn liền thích. Không bằng hai nhà chúng ta…”
“Khụ khụ…VIệc này nói sau đi. Á. Xem ai tới kìa…”
Ngay lúc các vị phu nhân nói chuyện rất nhiệt tình thì cảm giác được cả Mính Yên Lâu yên tĩnh xuống. Dường như có âm thanh hành lễ vang lên. Ngay sau đó một giọng nói vang lên: “Hoàng quý phi giá lâm! Phu nhân Lăng đại tướng quân đến…”