Lăng Thiên Truyền Thuyết

Q.7 - Chương 35 - Ác Giả Ác Báo

trước
tiếp

Mọi người, kể cả đám người Lăng Kiếm, Lăng Nhất đều không khỏi cảm thấy một cỗ hàn ý từ lưng xông thẳng lên! Ta kháo, hóa ra cái gọi là thả cho hắn một con đường sống, tha cho hắn tính mạng là thế… Như vậy hắn sống còn không bằng chết a!

Từ từ tìm đường mưu sinh? Sau khi xong xuôi như vậy, hắn chỉ còn là một đống thịt nát, nếu người như hắn mà còn có thể mưu sinh được thì thần tiên cũng phải bái phục.

Hoàng Phủ Thanh Vân không kịp rên lên một tiếng đã lập tức hôn mê, hắn thậm chí còn chưa kịp nghe Lăng Thiên nói xong chuyện xử trí với hắn thì đã hôn mê bất tỉnh…

Tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên, hình phạt lăng trì tàn khốc đã bắt đầu.

Hoàng Phủ Nghiêm Hàn xót xa nhắm mắt lại, hai giọt lão lệ lặng lẽ chảy xuống.

“Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, mở to mắt ra mà nhìn”. Lăng Thiên âm u hạ lệnh: “Nếu như trước khi có người chết mà ngươi dám nhắm mắt lại. Không hảo hảo thưởng thức, lãng phí hảo tâm của bổn công tử thì ta sẽ hạ lệnh đem lão bà cùng con gái của ngươi cho một trăm người luân phiên làm nhục, sau đó lại bán cho kỹ viện đê tiện nhất mà làm việc không công đồng thời trên cổ phải đeo chữ Hoàng Phủ thế gia”.

Hoàng Phủ Nghiêm Hàn đau đớn phẫn nộ mở to mắt, cực kỳ oán độc nhìn Lăng Thiên, trong mắt vẻ thù hận giống như muốn ngưng tụ thành thực chất nhưng lại không dám nhắm mắt lại, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

“Không cần nhìn ta chăm chú như vậy! Lòng dũng cảm của ta rất nhỏ, ngươi nên nhìn thân thích và thủ hạ của ngươi đang tiếp nhận báo ứng”. Lăng Thiên chỉ tay nói: “Cũng nghìn vạn lần chớ có trách ta lòng dạ độc ác, các ngươi đã làm những chuyện mất hết nhân tìn như thế, tin tưởng rằng các ngươi sóm đã biết có những ngày này, tuy nhiên ở trong lòng các ngươi cho rằng chẳng qua cũng là chết mà thôi, nhưng hôm nay bổn công tử cho các ngươi biết, muốn chết đó cũng là một chuyện cực kỳ xa xỉ, cực kỳ gian nan”.

Lăng Thiên ôn hòa cười cười, ôn nhu nói: “Cổ nhân nói, thiên cổ chuyện gian nan duy nhất chính là cái chết, ngươi chưa từng nghe nói sao?”.

Việc lăng trì rất có trật tự ngay ngắn, bắt đầu là hai mươi người khắp cả người huyết nhục mơ hồ, cơ bắp mở ra, xương trắng nhởn nằm ở nơi đó vô lực rên rỉ không nhúc nhích… “Cho vào vết thương của mỗi kẻ một bát nước muối đi, cho bọn hắn cố gắng thêm chút nữa”. Lăng Kiếm hung dữ chỉ đạo.

Các thiếu nữ bị hại đứng xung quanh quan sát đều trợn mắt lên, khủng bố nhìn vào một màn cực kỳ bi thảm trước mặt, rất quật cường không chịu nhắm lại, bởi vì đây là lúc các nàng đang chứng kiến sự báo ứng của kẻ thù! Trong toàn bộ quá trình này chỉ có hai mươi mấy người thể chất yếu kém không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh, những người còn lại đều miễn cưỡng kiên trì quan sát. Lăng Thiên bất ngờ phát hiện ra trong mắt vài thiếu nữ trong đó lại chỉ có sự tàn khốc lẫn sảng khoái cũng một chút ý tứ gần như điên cuồng bừng bừng!

Hẳn là bị ngược đãi một thời gian dài đã khiến cho tính cách các nàng có chút biến thái. Lăng Thiên có chút thương hại thầm nghĩ.

Không nhìn thêm thảm cảnh đồ tể, Lăng Thiên chậm rãi đi tới, ôn tồn nói: “Nếu như không quen, các ngươi trước tiên có thể tránh đi một chút, chờ sau khi xong việc ta sẽ cho các ngươi mỗi người một phần thi hài của kẻ thù để đem về nhà bái tế người nhà mình”.

“Đa tạ công tử”. Các thiếu nữ đồng thời cung kính nói lời cảm ơn: “Bất quá chúng ta muốn tận mắt chứng kiến đám súc sinh này toàn bộ chết đi đã, lòng tốt của công tử bọn ta chỉ biết cảm kích”. Thái độ của các nàng rất kiên quyết, điều này cho thấy cừu hận trong lòng rất sâu.

Lăng Thiên thở dài hỏi: “Không biết các vị cô nương sau này có tính toán gì không?”.

“Tính toán”, Các thiếu nữ trên mặt đều lộ ra vẻ đau buồn và tuyệt vọng xót xa nói: “Chúng ta còn có thể có dự định cái gì? Hễ là tỷ muội ở nơi này, bọn chúng vì tránh tai họa về sau, cơ bản cũng đã đem toàn bộ người nhà tàn sát hết. Bọn ta sớm đã là tàn hoa bại liễu, thân thể dơ bẩn kinh khủng, đâu còn mặt mũi gì mà cẩu thả sống nữa? Chỉ chờ sau khi công tr cho chúng ta báo được đại thù, chính mắt thấy kẻ thù bị báo ứng thì bọn ta không còn gì phải luyến tiếc, chỉ có chết mà thôi”.

Quả đúng như thế. Lăng Thiên thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là loại tính toán này. Những thiếu nữ đáng thương này đã bắt đầu nghĩ đến cái chết. Nhìn các thiếu nữ trước mắt, Lăng Thiên thở dài, ánh mắt lóe lên rồi chậm rãi nói: “Chưa chết đi thì các người sẽ không biết tính mạng thật ra rất đáng quý, chưa từng thấy tội ác thì các ngươi vĩnh viễn không thể biết thế gian này có bao nhiêu điều đáng ghê tởm. Ta cũng không phải là người tốt gì, tuy nhiên ta vẫn hy vọng là các cô nương có thể giúp ta một lần”.

“Giúp cái gì? Chỉ cần bọn thiếp thân có thể làm được thì dù cho máu chảy đầu rơi cũng nhất quyết dốc sức để đền đáp đại ân đại đức của công tử”.

Lăng Thiên sắc mặt nặng nề, chỉ tay vào đám người nhà Hoàng Phủ thế gia đang chờ hành hình nói: “Các tỷ muội cũng nhìn thấy rồi, chỉ riêng một Hoàng Phủ thế gia đã đủ khiến cho nhiều người chịu khổ như vậy. Như vậy, cả thế giới với ba cái đại lục này còn có bao nhiêu gia tộc bại hoại như Hoàng Phủ gia tồn tại? Còn có bao nhiêu tỷ muội bị hãm hại, ngay cả hy vọng báo thù cũng không có? Nếu như tiếp tục để cho đám người bại hoại này làm việc ác thì với lực lượng của ta có hạn, không có kha năng chú ý đến mọi mặt, cho nên ta hy vọng các vị cô nương có thể giữ lại thân mình, giúp ta một lần. Giúp ta một tay cứu giúp những người vẫn bị hại mà vô lực phản kháng kia”.

“Bọn tỷ muội đều là kẻ tay trói gà không chặt, dù cho có ý muốn giúp thì làm sao có thể giúp được”. Trên mặt tất cả thiếu nữ đều lộ ra vẻ oán giận, hiển nhiên là đã bị lời nói của Lăng Thiên làm rung động.

“Chỉ cần các cô nương có ý, ta sẽ bố trí người truyền thụ võ công và kỹ năng sống cho các ngươi. Chờ sau khi các ngươi học thành thì đi khắp thiên hạ, đem đám người cặn bã bại hoại như thế tìm ra, bất kể bọn hắn có dạng thân phận gì đều phải diệt sạch hết! Cứu vô số tỷ muội và các huynh đệ từng trải qua biển khổ vô biên, giúp nhân gian thêm thanh bình chính khí”.

Lăng Thiên chăm chú nhìn các nàng: “Chuyện này đặc biệt nguy hiểm, hơn nữa là phải cùng đám người mất hết nhân tính đánh nhau, hơi có sơ sẩy là sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, các vị phải có chuẩn bị tâm lý. Nếu như bằng lòng giúp ta thì sau khi chuyện nơi này chấm dứt, ta sẽ lập tức bố trí! Nếu như là có con đường khác thì cứ tự động lựa chọn, ta sẽ đưa lộ phí”.

Các cô gái trong mắt không nhịn được đều chảy nước mắt cảm kích đồng thời hướng về Lăng Thiên quỳ xuống nói: “Ân đức của công tử, cứu chúng ta ra khỏi biển khổ vô biên này, lại giúp chúng ta trả món cừu lớn này, bây giờ lại có biện pháp bố trí cho chúng ta con đường sống, cho chúng ta cơ hội sống. Chúng tỷ muội là người vụng về nhưng sao không rõ nỗi khổ tâm của công tử? Tỷ muội bọn ta sớm đã không còn đường nào, bọn ta cần tuân theo bố trí của công tử. Từ nay về sau đi theo làm tùy tùng, tùy ý công tử ra lệnh”.

“Hảo! Đã như vậy, sau này nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi cũng chỉ có như nhau, chính là tìm ra những kẻ bại hoại vô tình mà diệt sạch”. Lăng Thiên ôn hòa nói rồi quay đầu lại nói: “Lăng Nhất, sau này những cô gái này sẽ do ngươi cai quản, chỉ giáo cho các nàng kỹ thuật phòng thân, điều tra và phương pháp sinh tồn. Trong vòng ba năm nhất thiết phải có thành tựu! Trước khi thành tài không tự tiện hành động”.

Lăng Nhất khom người đáp ứng.

Lăng Thiên chậm chạp bước đi thong thả hai bước, ngẩm đầu lên nói: “Các ngươi sau này sẽ có tên là “Hồng nhan trừ gian liên minh”, chuyên quản chuyện bất bình trong nhân gian”.

“Hồng nhan trừ gian liên minh”. Các thiếu nữ, từng người trong miệng đều lẩm bẩm nhắc tới cái tên vang dội này. Trong mắt mỗi người đều phát ra óng ánh ánh hào quang. Từ giờ khắc này, các nàng đều không còn là những cô gái yếu ớt nữa mà cũng không phải là những cái xác không hồn đi tìm cái chết nữa mà các nàng là thành viên của Hồng nhan trừ gian liên minh!

Đến ngay cả Lăng Thiên cũng không nghĩ tới, mấy năm sau, Hồng nhan trừ gian liên minh đã uy chấn thiên hạ, trở thành khắc tinh của tham quan vô lại và là thần đòi mạng của đám bại hoại ở nhân gian! Thủ đoạn của các nàng độc ác vô tình nên trong khoảng thời gian rất dài những kẻ lấy việc buôn bán phụ nữ làm nghề nghiệp ở nhân gian gần như tuyệt tích!

Lăng Thiên đang lo lăng, phải chăng nên đem Chiến Thiên bí kíp giao cho Lăng Nhất để hắn truyền thụ cho đám nữ nhân đáng thương này. Nếu như Quân Chiến Thiên tiền bối thấy hắn đem võ công của ngài hành hiệp trượng nghĩa ở nhân gian, trừng ác trừ gian thì chắc hẳn Quân Chiến Thiên tiền bối ở dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười.

Lúc này từ phương xa mơ hồ truyền đến âm thanh chấn động rồi một đại hán đầu đầy mồ hôi xông vào, hổn hển bẩm báo nói: “Khởi bẩm công tử, đã phát hiện ra chừng hai ngàn Thủy gia kỵ sĩ đang hướng bên này chạy đến”.

“Thủy gia?” Lăng Thiên nhíu nhíu mày không xem trọng nói: “Phất cờ hiệu của Thuận Thiên Minh lên, Lăng Kiếm, Lăng Nhất, các ngươi đi xem, bảo bọn họ lập tức rút di! Nếu như dài dòng lắm chuyện thì các ngươi có thể tự xử lý, không cần bẩm báo lại”.

“Vâng! Công tử”. Lăng Kiếm, Lăng Nhất đồng thời đáp ứng, xoay mình lên ngựa, dẫn thử hạ chạy về phía trước. Chạy đi được mười trượng thì Lăng Nhất giương một tay lên, một cây cờ lớn vươn cao đứng sừng sững vững vàng ở trong tay, theo đà chạy nhanh của tuấn mã mà đón gió gào thét tạo nên âm thanh ào ào. Ba chữ “Thuận Thiên Minh” đón gió phấp phới.

Lăng Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phủ Nghiêm Hàn duỗi tay, răng rắc một tiếng, đã nắn cằm hắn trở lại vị trí cũ rồi trầm giọng nói: “Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, ngươi hiện tại có hối hận không? Có cảm tượng ra sao? Cả gia tộc cùng bị lăng trì, rất ấn tượng chứ? Ừm?”.

Hoàng Phủ Nghiêm Hàn chậm chạp quay đầu lại, tràn đầy oán độc nhìn vào Lăng Thiên, nghiến răng không nói được một lời. Lăng Thiên cười lạnh nói: “Ta biết ngươi thù hận ta, cũng biết ngươi hận không thể lập tức giết chết ta phải không?”.

Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cắn răng oán hận thốt ra một chữ từ hai hàm răng: “Đúng”.

“Vậy là được rồi”. Lăng Thiên u ám cười cười nói: “Nhưng mà ngươi có biết hay không, cái gì gọi là người người cùng tâm cùng ý, hàng ngàn hàng vạn người bị Hoàng Phủ gia tộc các ngươi hãm hại tin tưởng rằng đều đang có ý nghĩ giống nhau, hiểu chưa? Nhân quả luân hồi, báo ứng khó tránh! Điều duy nhất bất đồng là bọn họ đều là người vô tội, bọn họ đều là người bị hại, mà ngươi! Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, ngươi bị trừng phạt là đúng tội! Cho dù ngươi chết một lần nữa thì cũng không triệt tiêu được tội của ngươi”.

“Ta chỉ giup những người vô tội bị ngươi hại chết kia hoàn thành nguyện vọng của bọn họ trước khi chết! Trời xanh có mắt, ngươi biết không? Oan hồn của bọn họ đang nhìn ngươi! Bọn họ đang vô cùng sảng khoái nhìn ngươi bị hành hạ! Đang chờ đợi các ngươi đi vào địa ngục để bọn họ tự thân ra tay trả thù một lần nữa”.

“Ngươi thù hận ta? Cũng không sao, ta không trông chờ ngươi cảm kích ta”. Lăng Thiên lạnh lùng hà khắc cười: “Ta chỉ khiến cho ngươi biết, cho dù ngươi chết rồi, sự đau khổ của ngươi cũng sẽ chưa chấm dứt! Ngươi có thể sẽ sống vô cùng vô tận tại địa ngục mà tiếp nhận vô cùng hành hạ”.

“Không, không cần nói nữa”. Hoàng Phủ Nghiêm Hàn điên cuồng rống to lên, vào giờ khắc này giọng nói của Lăng Thiên âm u dày đặc tựa như thanh âm Diêm Vương tuyên án khiến cho Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cảm giác toàn bộ linh hồn đều run rẩy.

“Ha ha ha…” Lăng Thiên cười ầm ầm: “Hoàng Phủ gia tộc, từ hôm nay trở đi như khói bụi tan biến! Tất cả tro cốt của tổ tiên các ngươi cũng sẽ bị đào ra, cho dù là trở thành quỷ, Hoàng Phủ gia tộc các ngươi cũng chỉ có thể là đám quỷ thấp hèn nhất! Trọn đời không được siêu sinh! Nhất là ở âm phủ các ngươi có nhiều địch nhân hơn cả nơi trần thế, đúng không?”.

Sau sáu giờ, màn hành hình cực kỳ bi thảm này cuối cùng cũng đã kết thúc. Hoàng Phủ thế gia theo một trận hỏa hoạn lớn đã triệt để tiêu biến giữa dòng chảy lịch sử! Thủy gia kỵ sỹ vội vã tới nhưng sau khi biết đây là hành động của Thuận Thiên Minh nhất là bị Lăng Kiếm ra mặt hiển lộ võ công cao thâm trấn áp thì lúc này vội vã quay trở về. Tốc dộ quay về sao với lúc đến còn nhanh hơn nhiều lắm.

Hoàng Phủ thế gia diệt vong, toàn tộc không một người nào có thể trốn thoát, tất cả nam nữ già trẻ không còn một mống, tất cả đều chết hết, hơn nữa lại bị lăng trì toái quả mà chết. Ngay cả phần mộ tổ tiên của Hoàng Phủ thế gia cũng bị đào lên, hài cốt bị giẫm nát. Chuyện này đã triệt để phá hủy lòng dũng cảm của Tống gia Tống Thiên Kiều.

Thuận Thiên Minh có hai cái mục tiêu, một cái là Hoàng Phủ gia tộc, một cái nữa chính là Tống gia a. Hiện tại Hoàng Phủ gia tộc đã xong xuôi, như vậy kế tiếp…

Tống gia đơn phương căn bản không thể liên lạc được với Thuận Thiên Minh, muốn đầu hàng cũng không có biện pháp nhưng sau khi bị dọa sợ vỡ gan thì Tống Thiên Kiều đã ra sức suy nghĩ, cuối cùng tìm ra môt biện pháp là đem toàn bộ tộc nhân của Tống gia tập trung lại, sau đó bốn phía thành lũy của Tống gia đều dựng cờ trắng, mỗi mặt lá cờ trăng đều viết mười chữ to: “Tống gia nguyện ý hướng tới Thuận Thiên Minh đầu hàng”.

Như vậy vẫn không đủ, Tống Thiên Kiều thậm chí còn cho người viết lên đại môn của Tống gia thêm mấy chữ này.

Chuyện như vậy vốn rất tồn hại đến thể diện của Tống gia, chuyện này truyền ra ngoài đủ để làm thanh danh của Tống gia mất hết nhưng khi Tống Thiên Kiều đưa ra quyết định này, không những không bị gia tộc phản đối, ngược lại các trưởng lão đều thở dài một hơi, lại còn có kẻ nhân tiện vỗ mông ngựa, ào ào khen ngợi Tống Thiên Kiều có can đảm buông tay, giúp gia tộc giải quyết nguy cơ lớn lao.

Cho dù là bị áp bức và lăng nhục mà còn sống sót thì ít nhất so với cả tộc bị tàn sát, bị diệt vẫn tốt hơn!

Tống Thiên Kiều chỉ có thể cười khổ. Thân là gia chủ Tống gia, quản lý một đại gia tộc, từ cao tổ thành lập Tống gia đến này, Tống Thiên Kiều có thể nói là một gia chủ thất bại nhất. Trước mắt thậm chí ngay cả cơ nghiệp ngàn năm của mình cũng phải chấp tay dâng cho người ta, lại còn có người khen ngợi mình, cũng coi như một chuyện quái gở!

Tuy nhiên tất cả mọi người đều hiểu, nếu như còn mơ mộng hão huyền bảo trụ thể diện gì đó thì Tống gia sẽ không thể tồn tại, phỏng đoán cũng chỉ có thể có kết cục giống như Hoàng Phủ gia tộc mà thôi! Thể diện quan trọng hay tính mạng quan trọng? Danh tiếng quan trọng nhưng nếu bị tiêu diệt thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Đến ngày thứ hai, tất cả mọi người đều thầm kêu may mắn khi gia tộc đã đưa ra quyết định này thật sự là kịp thời! Đại quan Thuận Thiên Minh ầm ầm kéo đến, nhìn bộ dáng như đang muốn hủy diệt Tống gia a!

Bọn họ đương nhiên không biết nguyên nhân khiến cho Hoàng Phủ thế gia bị diệt cửu tộc mà bọn họ có thể may mắn tồn tại cũng không phải bởi vì bọn họ kịp thời đầu hàng mà là bởi vì Tống gia bọn họ không có tham gia vào hoạt động mua bán người như thé!

Gia tộc Tống gia giống như nghênh đón khâm sai, cung kính đem nhân mã của Thuận Thiên Minh tiến vào Tống gia. Từng người cung kính quỳ gối, ngay cả lúc nói chuyện cũng rất nhẹ giọng nhỏ nhẹ, chỉ e sợ là chọc giận vì khiến cho vị thần tiên nào đó đột nhiên trở mặt thì mọi việc có thể ô hô thương thay hối hận đều muộn rồi.

Đã sớm có được tin tức nên Lăng Thiên tự nhiên sẽ không tự mình đến nơi này, chỉ sai Lăng Tứ mang hơn ngàn người ngựa điệu hổ dương oai một chút rồi tiến vào Tống gia, tiếp nhận sự đầu hàng của Tống gia dồng thời đem Tống gia biến thành phân đà thứ nhất của Thuận Thiên Minh, trở thành thế lực bên ngoài thứ nhất của Thuận Thiên Minh từ ngày thành lập đến nay.

Lăng Tứ cũng nói rõ với Tống gia. Trong số người bị bắt cóc đi, ngoài Tống Cuồng Phong ra thì đều thả ra. Riêng Tống Cuồng, bởi vì tiểu tử này lúc trước đã làm nhục Đại đương gia của Thuận Thiên Minh và hai vị khách quý nên tội không thể tha! Kể cả hai mươi người đi theo Tống Cuồng lúc ấy hết thảy đều bị xử tử!

Tống Thiên Kiều run rẩy hai cái nhưng không dám dị nghị chút nào.

Đối với chuyện sống chết của Tống Cuồng Phong. Tống gia trên dưới đều sớm đã không quan tâm tới nữa, thậm chí ngoài Tống Thiên Kiều, mọi người đều hận vị Đại thiếu gia này thấu xương! Tống gia sở dĩ rơi vào cảnh như hôm nay đều là do hắn căn bản nguyên nhân đều đổ lên người gã Tống Cuồng Phong đáng chết này. Ai cũng không biết Tống Cuồng Phong lại có thể to gan lớn mật đến mức đi nhục mạ Đại đương gia của Thuận Minh, nếu không phải là chuyện như gặp phải Tang Môn tinh này thì Tống gia chúng ta làm sao lại rơi vào tình cảnh ăn nhờ ở đậu này.

Tống Cuồng Phong cho dù là không chết, rtowr lại Tống gia thì chỉ sợ là cũng sống không được mấy ngày. Đối với kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này mỗi người Tống gia đều ở xoa tay, cho dù là lão tử Tống Thiên Kiều của hắn cũng hận là đã sinh ra một đứa con “tốt” như vậy.

Thiên Phong đại lục nơi nơi sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Thuận Thiên Minh lại thay đổi tác phong ngày thường, không kiêng nể gì lên tiếng cao giọng xuất hiện khắp nơi, càn quét nam lay đông bắc ở Thiên Phong đại lục, bắt đầu sự thống trị của nó. Cái này chỉ cần người có chút hiểu biết đều thấy.

Thừa dịp địch nhân lớn nhất là Thủy gia đang bận rộn với giáp chi chiến, Thuận Thiên Minh thừa thế nhanh chóng bành trướng, gần như là hoàn toàn không gặp bất cứ sự cản trở nào, khí thế như bão quét lá rơi bão táp đi qua vậy! Đám người Lăng Nhất, Lăng Nhị, Lăng Tứ, Lăng Thập, Lăng Cửu chia nhau xuất kích, tự mình dẫn dội còn Lăng Kiếm ở giữa phối hợp tác chiến Lăng Thiên chỉ huy toàn cục. Tổ hợp như vậy có thể xưng là hoàng kim hợp tác!

Xu thế chung của Thiên Phong đại lục người sáng suốt tự nhiên đều nhìn ra được sớm là đã thay đổi! Hiện tại Thiên Phong đại lục đã là thiên hạ của Thuận Thiên Minh! Cho dù là Thủy gia có muốn cường thế thì tin tưởng cũng tuyệt đối thay đổi không được! Huống chi Thủy Mạn Không căn bản là không có ý thay đổi.

Trong khoảnh khắc Thuận Thiên Minh đột nhiên cường thế xuất kích kia, Thủy Thiên nhu cũng đã tìm cha mình mà ngả bài, nói cho hắn biết thế lực Thuận Thiên Minh thực ra chính là thế lực của Lăng Thiên mà lần này Thủy gia nội loạn cũng chính là do Lăng Thiên toàn lực ra sức giúp đỡ mà cũng đồng ý, sau khi mọi sự tình qua đi, Thủy gia vẫn là đỉnh cấp tồn tại ở Thiên Phong đại lục.

Vốn đang ở lo lắng về tiền đồ của gia tộc, Thủy Mạn Không lập tức hết sức vui mừng, chỉ một thoáng đã như buông xuôi tất cả trọng trách toàn thân, thậm chí cùng Thủy Thiên Nhu nói đùa: “Nếu hắn là con rể ta thì vật của hắn không phải cũng là của ta sao? Cho dù tương lai của Thủy gia thực sự nhập vào Lăng gia thì cũng không sao a, dù sao nữ nhi của ta cũng là một nửa chủ nhân a”.

Thủy Thiên Nhu xấu hổ xoay người chạy trốn.

Thủy Mạn Không suy nghĩ cả đêm rồi lặng lẽ bảo Thủy Thiên Nhu, sau khi kết thúc ước chiến muốn bí mật gặp gỡ Lăng Thiên một lần để quyết định tương lai của Thủy gia. Thủy Thiên Nhu sau khi trưng cầu ý kiến của Lăng Thiên thì liền đáp ứng.

Thế là, dưới sự quan sát của vạn chúng, ước chiến của Thủy Ngọc hai nhà cuối cùng đã bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.