Ba tháng sau, Vô Lượng sơn!
Trên trời âm u, mây dày nhưng không có mưa, đại biểu của song phương tham chiến đều mặc một thân hắc y, ngoại trừ những người xuất chiến ra thì mọi người đứng xem đều mặc một thân áo trắng, ẩn hàm ý nghĩa tiễn đưa anh hùng của gia tộc mình.
Đầy núi là hắc như mực, áo trắng thắng sương tuyết!
Hai nhà phân biệt rõ ràng đứng thành hai phía hình thành hai đại trận doanh.
Môn nhân của hai đại ẩn phái, Thiên Ngoại Thiên và Vô Thượng Thiên đứng phân thành hai bên, cách tràng quyết chiến chừng hai ba mươi trượng theo hướng nam bắc. Vô Thượng Thiên bốn người ở phía bắc, Thiên Ngoại Thiên ba người ở phía nam.
Trước mắt bao người, Diệp Khinh Trần đứng lên rồi cùng mũi ưng lão già của Thiên Ngoại Thiên sóng vai đi vào sân đấu, cẩn thận kiểm tra địa điểm quyết đấu sau đó phân biệt giơ một bàn tay lên tuyên bố sân đấu không có vấn đề gì. Quyết chiến bắt đầu!
Không ai chú ý tới, ở sau lưng Ngọc Băng Nhan, chen chúc trong dám Lăng gia thị vệ đã xuất hiện hai gương mặt, bộ dáng như hổ rình mồi nhìn vào giữa sân.
Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm, hai người từ sáng sớm đã chạy tới đây. Lấy võ công của hai người mà muốn vô thanh vô tức trà trộn vào đây thì tự nhiên là việc rất dễ dàng, bất quá việc bọn họ đã đến cũng chỉ có ít ỏi mấy người biết được.
Mặc dù có đến mấy nghìn người quan khán nhưng không khí rất yên tĩnh.
Diệp Khinh Trần cùng mũi ưng lão giả thần ắc nghiêm túc đồng thời mở miệng nói: “Cho mời hai vị gia chủ”.
Ngọc Mãn Lâu, Thủy Mạn Không đồng thời đứng dậy, đi vào chính giữa. Hai người đều thần sắc nghiêm túc, bưng một chén rượu, hướng vào nhau bưng lên, uống một hơi cạn sạch rồi ba ba, hai tiếng kêu thanh thúy vang lên, hai người ném chén xuống đất rơi dập nát.
Hai người nhìn nhau, vươn bàn tay ra vỗ vào nhau, thanh âm vỗ tay vang vọng toàn bộ quả núi đồng thời cả hai nghiêm túc nói: “Giáp chiến chi ước, sinh tử chi chiến. Người thắng vô cừu, người chết vô oán”.
Mười sáu chữ này cũng chính là huyết chiến chi thệ từ ngàn năm trước tổ tông hai nhà đã đồng thời lập hạ.
“Ngọc huynh, thỉnh!!”
“Thủy huynh, thỉnh!!”
Hai người đồng thời cười to rồi nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi, binh yên mà ngồi. Từ trong trận doanh của hai nhà phân biệt đi ra một người, trong tay cầm danh sách, hai tay đưa đến trong tài là người của Vô Thượng Thiên cùng Thiên Ngoại Thiên.
Danh sách xuất chiến của Ngọc gia đưa đến tay Vô Thượng Thiên còn của Thủy gia đưa cho Thiên Ngoại Thiên.
Ước hên chi chiến tổng cộng chia làm mươi hai tràng chiến đấu. Cá nhân đơn đả độc đấu có mười tràng, sau đó mỗi một gia tộc cử ra hai trăm người tiến hành hỗn chiến một hồi! Bất luận thắng bại, chẳng màng sinh tử, sinh tử do mệnh, thắng bại do trời!
Cho dù trước đó đã thua cả mười tràng chiến đấu nhưng trận chiến cuối cùng còn lại cũng không thể tránh khỏi, vẫn phải phân ra sinh tử.
“Trần đầu…” Thanh âm của Diệp Khinh Trần như kim thạch vang lên: “Ngọc gia chọn người xuất chiến là Ám ảnh các Nhị trưởng lão Ngọc Chi Thanh!!”.
Mũi ưng lão giả trang nghiêm tuyên bố: “Thủy gia chọn người xuất chiến là Thủy gia Cửu trưởng lão Thủy Vô Ngân”.
Hai người xuất chiến lần này ở trong gia tộc đều thuộc loại thanh danh không quá nổi bật nhưng võ công lại có thể nói là thập phần mạnh mẽ, đều đã tới tiên thiên cảnh giới, có thể tính là đương thời nhất lưu cao thủ. Hiển nhiên, trận thứ nhất này hai nhà đều muốn có khởi đầu tốt đẹp.
Lần này quyết chiến, theo kế hoạch thì Thủy Vô Ba sẽ đối chiến với Ngọc Mãn Lâu, bất quá theo điểm này mà xem thì trong Thủy gia, tiếng Thủy Mạn Không chỉ có hư đanh dã không phải bàn cãi, trong khi đó Ngọc Mãn Lâu lại nắm đại quyền! Nếu không nhìn thân phận mà nói, cho dù Thủy Mạn Không biết rõ chính mình không phải là đối thủ của Ngọc Mãn Lâu nhưng vẫn muốn động thân tham chiến một trận.
Hơn nữa, việc bài binh bố trận ở Ngọc gia hoàn toàn đều do một tay Ngọc Mãn Lâu an bài mà Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không lại trực tiếp đem đại quyền buông ra, để cho hai huynh đệ hắn cùng Đệ nhất trưởng lão Thủy Vô Ba toàn bộ làm chủ.
Nguyên bản Thủy Mạn Không tự nhiên sẽ không an bài như vậy, ước chiến lần này đối với sự thay đổi quyền lực bên trong Thủy gia có ảnh hưởng tương đối lớn. Có thể nói, trong hai phe phái, phe nào có người chiến thắng lần này thì trực tiếp sẽ nắm được vị trí gia chủ. Mà phe phái của Thủy Mạn Không đã bị bức đến mức không thể lui được nữa, chỉ có cách tử chiến đến cùng. Còn nếu thành tích lần này không tốt thì chuyện Thủy Mạn Không xuống đài cơ bản đã là chắc chắn, là chuyện không thể thay đổi.
Nhưng từ khi Thủy Mạn Không từ miệng nữ nhi biết được quan hệ chân chính của Lăng Thiên thì hắn vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với gia tộc lại không khỏi cải biến chủ ý. Đơn giản là dùng phương pháp trái ngược, mặc cho nhóm đường huyenh đệ tự do an bài. Dù sao các ngươi chỉ cần muốn thủ thắng thì sẽ xuất ra chiến lực lớn nhất nhưng Ngọc gia há phải là hạng người dễ dàng bị đánh bại. Thương vong thảm trọng khẳng định là không thể tránh khỏi.
Có Lăng Thiên toàn lực hiệp trợ, Thủy Mạn Không hoàn toàn có thể nắm chắc sau khi ước chiến kết thúc sẽ tiến hành thanh trừ một lần trong tộc, cho dù là phải thanh trừng Thủy gia đệ nhất cao thủ Thủy Vô Ba cũng không được nuối tiếc!
Tương đối mà nói, vô luận là Thủy gia hay Ngọc gia tổn thất thảm trọng thì đối với chính mình và Lăng Thiên, trong lúc này đều là có trăm lợi mà không có một hại.
Thủy Mạn Không trong lòng đã quyết định chủ ý dù sao con mình đã chết. Thủy gia nhất mạch đã không còn người nối nghiệp, nếu đem Thủy gia giao cho vài đường huynh đệ thì chỉ sợ Thủy Thiên Nhu và Lăng Thiên sẽ là người thứ nhất thu thập Thủy gia! Như vậy Thủy gia coi như là đã hoàn toàn xong rồi.
Nhưng chính mình còn có nữ nhi! Đem gia nghiệp giao cho nữ nhi cũng là giao cho con rể. Thủy Mạn Không ta có thể đấu không lại Ngọc Mãn Lâu ngươi nhưng lực lượng của Lăng Thiên đang diễn kịch sau lưng Thủy gia xem ra còn mạnh hơn cả Ngọc Mãn Lâu. Chỉ cần Ngọc Mãn Lâu cuối cùng bị thua nhưng lại là thua trong tay con rể ta thì cũng coi như là Thủy gia chúng ta thắng lợi!
Đương nhiên, nếu là Lăng Thiên có thể làm cho Thủy Thiên Nhu sinh được đứa nhỏ kế thừa Thủy gia thì cũng là một lựa chọn không tệ. Tuy rằng ý tưởng này cũng có chút không tình nguyện.
Tương lai sau khi thống nhất thiên hạ, nếu Lăng Thiên nguyện ý lập Thủy Thiên Nhu làm hoàng hậu thì tất nhiên là càng tốt, nếu không thể thì tối thiểu cũng là quý phi. Dù sao Thủy gia làm hoàng thân quốc thích cũng không kém hơn là mấy còn Ngọc gia lại khẳng định là đã xong rồi. Bất luận như thế nào thì trong hai nhà Thủy Ngọc cuối cùng Thủy gia vẫn là người thắng lợi cuối cùng.
Vô luận hôm nay kết cục như thế nào nhưng Thủy gia tạm thời xuống dốc thoạt nhìn so với Ngọc gia thì vẫn mạnh hơn nhiều lắm. Chỉ cần có được điểm này là Thủy Mạn Không cũng đã thực vừa lòng cho nên tư tưởng của Thủy Mạn Không trong thời gian ngắn này đã xảy ra chuyển biến căn bản! Đương nhiên, nếu Thủy Thiên Huyễn còn sống mà nói thì Thủy Mạn Không tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện như vậy. Thậm chí là căn bản sẽ không tự đi hỏi.
Đáng tiếc Thủy Thiên Huyễn đã mất mà cũng may mắn là Thủy Thiên Huyễn đã mất.
Sau buổi tối hội kiến bí mật với Lăng Thiên, Thủy Mạn Không lập tức đưa ra quyết định này. Đem toàn bộ tiền đặt cược lên trên người Lăng Thiên. Chỉ cần Lăng Thiên có thể thống nhất thiên hạ thì hết thảy đều có giá trị.
Ở trong tình huống không có con, con rể như thế nào cũng coi như là nửa con mình. Trong lòng Thủy Mạn Không có chút khoái hoạt, đưa mắt lạnh lùng nhìn bộ dáng của đám đường huynh đẹ đang tưởng đã thắng lợi mà kích động đồng thời trong lòng thầm nghĩ: Tranh đi, đánh đi, chiến đi, chết đi, chiến đấu càng kịch liệt càng tốt, đánh nhau càng tàn khốc càng tốt, vô luận là chi thứ của Thủy gia hoặc là Ngọc gia, chết càng nhiều càng tốt, tổn thất càng lớn càng tốt. Như vậy lúc ta tiến hành thanh trừ cũng có thể bớt được chút khí lực, hoặc là vì sự nghiệp nhất thông của con rể mà trị giảm bớt áp lực.
Trong sân, tình trạng chiến đấu của hai bên đã đến giai đoạn gay cấn, người tiến ta lui, giăng giăng khắp nơi, kinh phong gào thét.
Tuy rằng bản ý ban đầu khi hai nhà quyết chiến chỉ là phân ra cao thấp mà thôi, cũng không nhất định phải quyết định sinh tử nhưng từ ngàn năm tới nay, hai bên sớm đã hình thành thông lệ, ước định thành sinh tử chi chiến. Không có cái gì gọi là cao thấp thì dừng, cho tới bây giờ đều lấy việc một phương tử vong làm thời điểm chấm dứt. Chưa có phương nào chết thì chiến đấu tuyệt dối không có khả năng dừng lại, cho dù là biết rõ không địch lại nhưng muốn nhận thua thì cũng tuyệt đối không thể. Kẻ sống sót cuối cùng là người chiến thắng.
Lăng Thiên và Lăng Kiếm giờ phút này đang ẩn phía sau Ngọc Băng Nhan nhìn trận long tranh hổ đấu này, sắc mặt của hai người đều rất là quái dị.
Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi: “A Kiếm, ở trong mắt ngươi, hai người kia võ công như thế nào?”.
Lăng Kiếm nhìn hai người giao chiến có chút khinh thường nói: “Hơn một năm nay, ta tiến cảnh thật lớn, nếu để cho ta tới ám sát mà nói thì ta có nắm chắc trong vòng một chiêu có thể kết thúc chiến đấu. Hơn nữa có thể đồng thời giết chết hai người kia”.
“Nếu chính diện giao đấu?”. Lăng Thiên vừa lòng với trả lời của Lăng Kiếm cười tủm tỉm hỏi tiếp.
“Chính diện giao đấu mà nói, nếu sử dụng hiểm chiêu thì ta tự tin có thể trong vòng mười chiêu giết chết bọn họ. Bất quá nếu giao đấu bình thường ổn thỏa, trong tình huống muốn không phải trả giá gì mà giải quyết được hai người kia thì chỉ sợ phải kịch chiến ít nhất là trăm chiêu”.
“Mới có thể…”. Lăng Kiếm cẩn thận đánh giá thận trọng nói.
“A Kiếm, ngươi quả thật là tiến bộ rất nhiều”. Lăng Thiên khích lệ nói: “Cư nhiên cũng đã lo lắng đến hai chữ “Ổn thỏa” này”.
Lăng Kiếm cười khổ, dở khóc dở cười. Cái này mà cũng tính là khích lệ sao? Cái này chẳng phải là nói trước kia ta không có đầu óc sao? Đương nhiên, giáp mặt mà dám nói Lăng Kiếm như vậy cũng chỉ có Lăng Thiên Lăng đại công tử mà thôi! Những người khác, cho dù là Lê Tuyết hay Lăng Thần cũng không dám nói.
“Ngươi nhìn Ngọc Mãn Lâu”. Lăng Thiên truyền âm đến, hắn thản nhiên nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Mãn Lâu đang thoải mái ngồi bên cạnh Ngọc Mãn Đường nói cái gì đó, thần sắc trong lúc đó đối với tình cảnh giữa sân bộ dáng như cuối cùng ai có thể sống sót tựa hồ không để ý chút nào.
Trong mấy nghìn người giữa sân cũng chỉ có hai người trên mặt thần sắc tự nhiên, một là Ngọc Mãn Lâu, một nửa là Thủy Mạn Không! Thật sự là đúng dịp, vừa lúc gia chủ Thủy Ngọc hai nhà tuy nhiên điểm khác biệt duy nhất là Ngọc Mãn Lâu thì nắm chắc thắng lợi còn Thủy Mạn Không trong lòng lại có kế hoạch khác tuy nhiên hai người đều biểu hiên ra phong độ đại tướng bất phàm.
“Thực là trấn định, xem ra Ngọc Mãn Lâu đối với trận chiến này rất nắm chắc”. Lăng Kiếm thận trọng nói: “Hiện tại chênh lệch giữa Thủy Ngọc hai nhà càng lúc càng lớn, nếu Thủy gia không thay đổi mà nói thì chỉ sợ rằng ước chiến lần sau không cần cử hành nữa”.
“Ta không phải muốn ngươi xem cái này. Vô nghĩa. Ngọc Mãn Lâu đương nhiên là rất nắm chắc, điểm ấy cho dù là Thủy gia cũng nhìn được. Về phần giáp chiến cũng chỉ có đến năm nay mà thôi. Hai nhà này ở trong mắt ta làm sao còn có cái gì về sau”. Lăng Thiên nói: “Ta là muốn ngươi nhìn xem khí sắc, thần vận hiện tại của Ngọc Mãn Lâu so với thời điểm ngươi gặp hắn ở Ngọc gia có cái gì bất đồng không”.
“Bất đồng?”. Lăng Kiếm tỉ mỉ nhìn một hổi rồi lắc đầu nói: “Vẫn như vậy, không có chỗ gì bất đồng”, nhưng đột nhiên lại có chút đăm chiêu nói: “Bất quá, hiện tại thoạt nhìn, Ngọc Mãn Lâu so với thời điểm kia thì muốn âm trầm hơn một ít”.
“Không sai!” Lăng Thiên sắc mặt thận trọng, nói: “Lần trước ta từng nói qua, ở trên người Ngọc Mãn Lâu ngoại trừ võ công gia truyền của Ngọc gia thì Ngọc Mãn Lâu hẳn là đã luyện một môn công phu cực kỳ tà môn, phi thường âm độc. Khi đánh vào trên người đối phương sẽ làm cho nội lực trong nháy mắt tán loạn không thể đề tụ, đồng thời huyết mạch cương lãnh. Tại thời điểm kia, trên mặt hắn ẩn hiện có một tầng thanh khí nhưng hiện tại tầng thanh khí kia đã không còn. Có hai khả năng. thứ nhất là Ngọc Mãn Lâu tự đem môn tà công kia phế đi, hai là tà khí đã nhập thể và tà công của Ngọc Mãn Lâu đã đến trình độ đại thành thậm chí viên mãn”.
“Hẳn là tà công đại thành”. Lăng Kiếm lạnh lùng cười nói:“Nếu nói Ngọc Mãn Lâu phế bỏ võ công của mình thì nói gà trống đẻ trứng còn muốn buồn cười hơn”.
“Không sai, phán đoán của ngươi cũng giống ta” Lăng Thiên vừa lòng cười cười nói “Cho nên, nếu không có ta ở bên cạnh, các ngươi không nên cùng Ngọc Mãn Lâu đơn đả độc đấu, không nói là hắn không cho các ngươi cơ hội như vậy mà cho dù có thì cũng quá mức nguy hiểm”.
“Hắn lợi hại như vậy sao”. Lăng Kiếm có chút không phục, ánh mắt như điện hướng về bên kia nhìn tới, có chút nóng lòng muốn thử: “Ta thật ra muốn thử xem”.
“Nếu ngươi cùng Ngọc Mãn Lâu giao đấu mà liều mạng thì không nói, hẳn là có cơ hội có thể cùng Ngọc Mãn Lâu đồng quy vu tận”. Lăng Thiên thong thả cẩn thận nói: “Bất quá khả năng lớn nhất là ngươi đương trường bỏ mình mà Ngọc Mãn Lâu còn có thể lưu lại một hơi”.
“Nếu có thể sử dụng mạng của ta mà công tử có thể dọn sạch chướng ngại lớn nhất trên con đường tranh phách thiên hạ thì …” Lăng Kiếm nặng nề nói “…… ta chết cũng không hối tiếc”.
“Mà lần này Ngọc Mãn Lâu tiến vào Thiên Phong đại lục cũng là cơ hội tốt nhất của chúng ta, là cơ hội trời cho, công tử, ta rất tin tưởng là sẽ hoàn thành nhiệm vụ này”. Trong mắt Lăng Kiếm nổi lên quang mang cực nóng, trong con ngươi thâm thúy như có một đoàn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, tất cả đều là tử chí.
“Hỗn đản…” Lăng Thiên mắng to nói: “Vừa rồi mới biểu dương ngươi, thoáng cái lại hiện nguyên hình ? Nếu ta nói như vậy thì chẳng lẽ lại không đối phó nổi với Ngọc Mãn Lâu sao. Nói cho ngươi biết, A Kiếm, lần này đi Thiên Phong, ta lại có kỳ ngộ, võ công tinh tiến trên diện rộng, nhìn quanh đương kim thế gian, ngoại trừ Tống Quân Thiên Lý kia thì tin tưởng là vô địch thủ, cho dù là Ngọc Mãn Lâu có đột phá thì cũng không phải là đối thủ của ta. Hơn nữa lần này tranh phách thiên hạ, thủy chung phải từng bước mà tiến, không phải chỉ cần Ngọc Mãn Lâu chết là chúng ta là có thể tọa ổn giang ***”.
“Chẳng lẽ Ngọc Mãn Lâu không phải là địch thủ lớn nhất của công tử sao”. Lăng Kiếm có chút khó hiểu. “Hắn đương nhiên là địch thủ lớn nhất, lấy tài trí mưu lược của người này thì quả thật là địch thủ lớn nhất của ta”. Lăng Thiên chậm rãi nói: “Bất quá, tranh phách thiên hạ, tranh giành giang *** dù sao đều phải dựa vào đại quân chinh phạt, chỉ có ở trong vô tận máu cùng lửa đi ra thì mới đủ xây dựng cơ nghiệp kiên cố. Mà trong một đoạn thời gian dài thiên hạ mới yên ổn, không có người dám tạo phản tác loạn”.
“Nếu giang *** lấy được quá mức dễ dàng thì cũng sẽ không dễ dàng quan tâm bảo vệ. Đây là đạo lý mà lịch đại khai quốc quân chủ đều hiểu được”.
“Lịch đại các đời tới nay, các bậc đế vương có thể làm ra nghiệp lớn, không chỗ nào không phải là người phải lăn lộn đánh giết. Có nhân vật nào không phải là kinh tài tuyệt diễm, thủ hạ vô cùng cao minh, võ lâm cao thủ có vô số kể. Nếu từ trong đó tuyển ra đệ nhất cao thủ đi ám sát nhân vật lãnh tụ của địch quân thì vị tất đã làm không được nhưng vì sao lại không làm như vậy mà lại lựa chọn dùng đại quân chinh chiến chính diện giao đấu trên sa trường”.
“Có nhà nào giành được giang *** thông qua việc trực tiếp ám sát thủ lãnh của địch quân đâu”. Lăng Kiếm có chút mê hoặc nói:“Công tử nói cũng đúng a, ta thật sự không rõ vì cái gì mà bọn bọn họ không lựa chọn việc ám sát? Đại quân chinh chiến, điều động hang chục vạn nhân mã, con số thương vong lớn đến mức nào. Bếu có thể tránh được sự tổn thất này thì sao lại không làm? Trên thực tế, ta, Lăng Trì và đám Phong, Vân, Lôi, Điện đều có ý nghĩ như vậy nhưng bị giới hạn trong nghiêm lệnh của công tử nên không dám động thủ”.
“Đấy là bởi vì một trận chiến cuối cùng quyết định thiên hạ chủ yếu là làm cho kinh sợ, dùng máu tươi bạch cốt cùng vô số sinh mệnh để tạo ra một hồi đại kinh ngạc, thứ hai cũng có tác dụng thức tỉnh hậu nhân!” Lăng Thiên trầm thâm nói: “Thứ nhất, chờ khi thực lực của Ngọc Mãn Lâu tích tụ đến cực điểm, chúng ta chọn thời điểm bọn họ đang ở lúc tối cường đánh ra một kích sẽ tạo ra ấn tượng đối với toàn bộ thiên hạ về chiến lực khủng bố của chúng ta đồng thời cảnh cáo một số kẻ trong lòng có chủ ý, không nên có ý đồ gây loạn, thiên hạ này không phải là chỗ bọn họ có thể chiếm được, lực lượng của bọn ta bọn họ lại càng không thể kháng cự. Thứ hai, chúng ta dù sao cũng sẽ phải yếu già đi, tương lai hơn mười năm hoặc mấy trăm năm nữa, hậu thế của chúng ta thấy được rằng cơ nghiệp này do các bậc tiền bối tốn bao xương máu mới giành được, giành được thật không dễ dàng cho nên bọn họ phải tận lực xử lý cẩn thận để bảo trụ cơ nghiệp của chúng ta”.
Lăng Thiên dựng thẳng ba ngón tay nói:“Tam đại, nói cách khác chúng ta tiến hành đại chiến bây giờ thì hẳn là có thể cam đoan tam đại sau này ổn định, về phần sau tam đại thì cũng không biết ra sao, thời điểm đó thì chúng ta cũng đã sớm mất rồi, yêu động động …..”. Lăng Kiếm đón gió hít một ngụm, Lăng Thiên sau khi nói đến tam đại thì cư nhiên liền ‘Yêu động động.”.
Lịch đại đế vương, có người nào không hy vọng giang *** của mình có thể thiên thu vạn thế, con cháu đời đời vĩnh viễn vô cùng vô tận tọa ổn giang ***, thế mà trước mắt mình liền xuất hiện một Lăng Thiên quái thai này. “Công tử chẳng lẽ không hy vọng đời đời con cháu mình vĩnh viễn an hưởng phú quý”. Lăng Kiếm thật cẩn thận hỏi.
“Tưởng..”. Lăng Thiên trả lời khẳng định.
“Là như thế nào…..”. Lăng Kiếm càng hôn mê.
“Tưởng quy tưởng, nhưng là tưởng lại như thế nào, thật sự có khả năng sao”. Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm than một tiếng nói: “Chúng ta hiện tại tranh phách thiên hạ, chiến đấu hăng hái, nói cao thượng một ít mềm mại đi một chút là vì thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp nhưng nếu nói ích kỷ một chút thì cái gọi là tranh phách thiên hạ ở trong mắt chúng ta bất quá chỉ là một hồi trò chơi có vẻ có ý tứ mà thôi, nhân sinh là một trò chơi lớn nhất”.
“Nói đến trò chơi, kỳ thật nhân sinh trên đời có cái gì không phải là trò chơi đâu? Sinh lão bệnh tử đều là trò chơi mà thôi, yêu hận tình cừu cũng là một loại phương thức trò chơi, tranh phách thiên hạ nói trắng ra cũng không phải là ngoại lệ. Lấy thái độ chơi trò chơi thì phải đem hết thảy khống chế trong lòng bàn tay còn ta siêu thoát ra ngoài trò chơi, không vì lợi hại được mất mà vui buồn. Như thế mới thật là siêu nhiên, nếu đem hết thảy đều thấy quan trọng, đặt nặng trong long thì ngược lại không thể có được gì cả”.