Triệu tổng biết bây giờ con gái đều thích được ra nước ngoài, bởi như vậy mới có tiền đồ,cho nên hắn mới nói như vậy, hơn nữa trong các trường học còn có nhiều người cũng muốn ra nước ngoài, dĩ nhiên sẽ không bao gồm cả Bạch Tuyết.Vì Bạch Tuyết chỉ hy vọng có thể đi học.
“Cám ơn, hiện tại tôi chỉ muốn tiếp tục đi học, chuyện tương lai sau này hãng hay.” Bạch Tuyết không cao không thấp nói, cô không thích người đàn ông mập này, trong lòng càng thêm mâu thuẫn.
Thấy khuôn mặt cha tự tin mỉm cười, không khỏi khiến cô từ từ sợ hãi, chẳng lẽ cha. . . . . .
Sẽ không . . . . . .
Ông là cha của cô, sẽ không hại cô lần thứ hai nữa. . . . . .
“Bạch Tuyết tiểu thư, ta vừa lúc gần đây muốn đi sang Mĩ để xem các công ty bên đấy một chút , nếu như cô có thời gian có thể cùng đi sang bên kia khảo sát một chút, thuận tiện đi chơi mấy ngày.”
Triệu tổng nhìn Bạch Tuyết nói, ánh mắt kia giống như là một con con ruồi nhìn chằm chằm món điểm tâm ngọt vậy, làm cho Bạch Tuyết nhìn thấy liền ghê tởm, buồn nôn, muốn ói.
“Thật xin lỗi, cha, con đi vào phòng rửa tay một chút.” Bạch Tuyết đứng dậy rời đi, Triệu tổng cũng thờ ơ, nếu cha của cô đã cố ý an bài, như vậy thì cùng cha cô nói chuyện một chút ngược lại cơ hội sẽ cao hơn.
“Bạch tiểu thư thật là làm cho người khác thích.” Triệu tổng nhìn hướng Bạch Tuyết rời đi, chậm rãi nói, đấy thật ra cũng là lời nói thật, hắn đã bị Bạch Tuyết hấp dẫn, hắn từng có rất nhiều phụ nữ, cũng có nhiều người giống như Bạch Tuyết trẻ tuổi, nhưng mà, những người kia đều không bằng một phần ba sắc đẹp của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nhìn thấy rất ngượng ngùng, còn giống như rất nhát gan, nhưng mà mỗi một lần cô giương mắt nhìn sang bên này, ánh mắt kia tựa như câu hồn đoạt phách.
“Cám ơn đã khích lệ.” Bạch Hàn lễ phép trả lời.
“Chuyện về hợp đồng , ngày mai là có thể ký kết, và toàn bộ hạng mục đều do ông phụ trách, nhưng mà tôi muốn Bạch Tuyết phải cùng tôi đi sang Mĩ, nếu không hợp đồng không bàn nữa.” Triệu tổng dứt khoát nói.
Ánh mắt Bạch Hàn sáng lên, lại là toàn bộ hạng mục, đây chính là một hạng mục không nhỏ, vậy ông sẽ phát đạt hơn, nói không chừng công ty cũng sắp đến lúc mở thêm chi nhánh .
Suy nghĩ cho Bạch Tuyết một chút , dù sao đã làm qua một lần , nên nhiều lần cũng không có sao, đi ra ngoài cùng vị Triệu tổng này chơi mấy ngày, đến lúc đó công ty sẽ được lời.
Ở trong lòng âm thầm nghĩ một cái, công ty vẫn quan trọng hơn! Chỉ cần có lần đầu tiên, sau này cũng đều như nhau, cô con gái này dáng dấp cùng mẹ của nó đều xinh đẹp như nhau, năm đó khi ông mới mở công ty, cũng là nhờ mẹ của Bạch Tuyết , hôm nay ông nhất định phải lợi dụng tốt Bạch Tuyết, để giành ích lợi cho mình.
Bạch Tuyết đi vào phòng vệ sinh rửa tay, nhìn mình trong gương , chẳng lẽ chính là gương mặt này khiến mình gây họa?
Nghĩ đến người đàn ông mới vừa rồi trong lời nói đã lộ ra nhiều ý tứ, làm trái tim Bạch Tuyết càng lạnh! Cô đã vô số lần hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ đến cha, cũng đều bị cha không để ý, chẳng lẽ cha lại muốn giống như lần trước , để cho cô. . . . . . cùng . . . . . . Người đàn ông này sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết nhẹ nhàng run rẩy.
Tại sao lại làm như vậy? Cô đã hèn mọn cùng một người đàn ông ở chung, ở trên giường cô cũng đều cẩn thận từng li từng tí đi hầu hạ Lãnh Dạ, đau không dám nói, khóc lại không dám để nhìn thấy, lại luôn phải nhìn sắc mặt, bởi lo sợ sẽ làm Lãnh Dạ mất hứng!
Vì mình bị ép ở cùng đàn ông, nên cô ở trước mặt người khác không có tự ái, không có tự tin, chỉ sợ người ta nói cô vì tiền mà ngủ cùng đàn ông!
Cô chỉ mới mười sáu tuổi, cha lại luôn nói cô đã trưởng thành, nên vì trong nhà làm chút chuyện! Nhưng mười sáu tuổi làm sao có thể trưởng thành chứ?