Liên Thành Quyết

Hồi 08: Tấm áo lông vũ

trước
tiếp

Thủy Sinh và Hoa Thiết Cán đều ngẩn người, không biết Huyết đao tăng lại thi triển môn võ công thần kỳ nào đây.

Cổ họng Địch Vân thoát khỏi mười ngón tay xiết chặt, thở gấp mấy hơi, chỉ mong thoát chết, thử nhảy lên, thân hình đã đứng thẳng, nhưng chân phải bị gãy “ái chà” một tiếng, ngã sấp ngay xuống, vội chống tay phải xuống đất, đứng lò cò bằng chân trái, thấy hai chân của Huyết đao lão tổ chổng lên trời, cắm ngược người trong tuyết. Địch Vân ngơ ngác không hiểu, dụi dụi hai mắt, thấy rõ Huyết đao lão tổ thật sự cắm đầu trong tuyết không hề cựa quậy.

Khi Địch Vân nhổm dậy, Thủy Sinh chỉ sợ tiểu hòa thượng này gia hại mình, hoành đao ngang ngực, lùi lại mấy bước, chăm chăm ngó vào Địch Vân. Chỉ thấy tiểu hòa thượng đưa tay gãi đầu, mặt đầy vẻ hoang mang ngơ ngác.

Bỗng nghe Hoa Thiết Cán tán dương:

– Tiểu sư phụ thần công cái thế, thật là tuyệt thế vô song, cú đá chết tươi lão dâm tăng này kình lực có hơn ngàn cân! Hành vi hiệp nghĩa này khiến người ta phải hết lòng khâm phục.

Thủy Sinh nghe lão nói vậy, không nhịn được quát lên:

– Lão đừng có nói nhăng nói cuội, không sợ người ta lợm mửa à?

Hoa Thiết Cán lại nhăn nhở:

– Huyết đao tăng đại gian cực ác, ai ai cũng có quyền giết hắn. Tiểu sư phụ đây đại nghĩa diệt thân, khí tiết lẫm liệt, thật là hiếm có, hiếm có, đáng mừng, đáng mừng.

Lão tận mắt thấy Huyết đao tăng hai chân chổng ngược, rõ ràng là đã chết bèn giở giọng tâng bốc Địch Vân. Kỳ thực lão tuy thâm hiểm nhưng đã từng một đời hành hiệp, chưa từng làm điều gì gian ác, nếu không thì sao có thể kết giao với ba hiệp khách Lục, Lưu, Thủy mấy chục năm trời, tình như huynh đệ? Chỉ vì hôm nay lỡ một thương giết chết người em kết nghĩa Lưu Thừa Phong, tâm thần lão thống khổ hoảng loạn, hào khí một đời bỗng dưng mất hết, lại thêm sau khi bị Huyết đao tăng sỉ nhục, những ý nghĩ ti bỉ đê tiện bấy lâu bị nén chặt tận đáy lòng bỗng lộ cả ra, chỉ trong mấy canh giờ mà như đã biến thành một con người khác.

Địch Vân ngơ ngác hỏi:

– Ông nói tôi… nói tôi đã đạp chết lão tăng ư?

Hoa Thiết Cán nói:

– Còn nghi ngờ gì nữa. Tiểu sư phụ nếu không tin thì cứ lấy huyết đao chém vào hai chân lão, lại lôi lão lên mà xem.

Lúc này mọi mưu kế của Hoa Thiết Cán đều thâm hiểm độc ác.

Địch Vân nhìn Thủy Sinh một cái. Thủy Sinh cho rằng tiểu hòa thượng này muốn đoạt cây huyết đao trong tay mình, sợ hãi lùi lại một bước. Địch Vân lắc lắc đầu, nói:

– Cô không phải sợ, tôi không hại cô đâu, mới rồi cô không chém tôi chết chung với lão hòa thượng, đa tạ cô.

Thủy Sinh “hừm” một tiếng, không đáp.

Hoa Thiết Cán nói:

– Thủy điệt nữ, thế là cháu không phải rồi. Tiểu sư phụ thành tâm cảm ơn cháu, cháu đáp tạ mới phải. Lúc nãy lão ác tăng chém cháu, nếu không có tiểu sư phụ thương hoa tiếc ngọc cứu cháu thì mạng cháu có còn không?

Thủy Sinh và Địch Vân nghe lão nói đến bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc” đều quắc mắt nhìn lão.

Thủy Sinh tuy là một thiếu nữ xinh đẹp nhưng Địch Vân cứu cô chỉ xuất từ một ý nghĩ: “Không được giết người tốt.” Hoa Thiết Cán nói vậy lại hóa ra lúc ấy Địch Vân có ý đồ bất lương. Thủy Sinh vốn rất nghi kỵ Địch Vân, mấy câu của Hoa Thiết Cán càng làm cô thêm căm ghét “tiểu hòa thượng”, nhất thời không biết được mình ghét Hoa Thiết Cán hơn hay ghét Địch Vân hơn, cảm thấy hai người đều hết sức gian ác, nhìn thấy thi thể của phụ thân không nén được nỗi bi thương, lao đến phục lên thi thể khóc vang lên.

Hoa Thiết Cán cười nói:

– Tiểu sư phụ, xin được hỏi pháp danh của tiểu sư phụ gọi thế nào?

Địch Vân nói:

– Tôi không phải là hòa thượng, đừng gọi tôi là sư phụ với chẳng sư phụ nữa. Tôi mặc tăng bào là vì tị nạn cải trang, chỉ là bất đắc dĩ.

Hoa Thiết Cán vui vẻ nói:

– Thế thì hay lắm, thì ra tiểu sư phụ… không… không phải! Tôi thật đáng chết, đáng chết! Xin hỏi tôn tính đại danh của đại hiệp.

Thủy Sinh tuy đang khóc lóc đau đớn nhưng những lời đối đáp của hai người cũng loáng thoáng nghe được, nghe Địch Vân nói không phải là hòa thượng thì nửa tin nửa ngờ. Lại nghe Địch Vân nói:

– Tôi họ Địch, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, một phế nhân sống sót từ trong cái chết, cũng chẳng phải là đại hiệp gì cả.

Hoa Thiết Cán cười nói:

– Hay lắm, tuyệt diệu! Thì ra Địch đại hiệp vốn không phải là người xuất gia, chỉ cần đợi đầu tóc dài ra, thay bộ áo khác, thì chẳng còn chỗ sơ hở nào. Địch đại hiệp thần dũng như vậy với Thủy diệt nữ của tôi trai tài gái sắc, rất đẹp đôi.

Lão cho rằng Địch Vân là hòa thượng huyết đao môn, chỉ vì tham sắc đẹp của Thủy Sinh nên cố ý không nhận.

Địch Vân lắc đầu, buồn bã nói:

– Cái miệng lão sạch sẽ một chút được không, đừng nói bậy bạ. Nếu chúng ta ra khỏi được cái hang này, tôi vĩnh viễn không nhìn mặt lão, cũng vĩnh viễn không nhìn Thủy cô nương nữa.

Hoa Thiết Cán hơi ngẩn ra một chút nhất thời không rõ dụng ý của Địch Vân, nhưng liền tỉnh ngộ, cười nói:

– A, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!

Địch Vân trừng mắt nhìn lão một cái, hỏi:

– Lão hiểu cái gì?

Hoa Thiết Cán hạ giọng:

– Ở trong tự viện, Địch đại hiệp còn có người đẹp hồng nhan tri kỷ, không thể đem Thủy cô nương đây về làm chồng vợ dài lâu. Hi hi, vậy thì làm vợ chồng mấy ngày thôi cũng được, có ngại gì?

Mấy câu này lọt vào tay Thủy Sinh, cô không kìm được phẫn nộ, lao đến tát cho lão bốn bạt tai “bốp bốp bốp bốp”.

Địch Vân ngơ ngác nhìn, chẳng nói năng gì, cảm thấy tất cả đều chẳng liên quan gì đến mình.

* * *

Rất lâu sau, Huyết đao lão tổ vẫn không nhúc nhích.

Thủy Sinh mấy lần muốn cầm đao tới chém vào hai chân lão, nhưng vẫn không dám. Thấy phụ thân nằm bất động trên tuyết, từ rày không còn ai thương yêu mình nữa, cô khe khẽ gọi:

– Gia gia! Gia gia!

Thủy Đại tất nhiên không thể trả lời cô được nữa. Nước mắt Thủy Sinh từng giọt từng giọt rơi xuống trên tuyết, làm tuyết tan ra, rồi lại dần dần cùng với nước tuyết đóng thành băng.

Hoa Thiết Cán huyệt đạo vẫn chưa giải khai, chỉ còn cách ra sức tâng bốc lấy lòng Địch Vân, càng nói càng trơ trẽn. Địch Vân không thèm để ý đến lão, tự đến nằm trên mặt tuyết nhắm mắt dưỡng thần.

Địch Vân mới thông mạch nhâm mạch đốc, cảm thấy tinh thần phấn chấn, luồng khí ấm áp trong cơ thể từ trước ngực chảy ra sau lưng, lại từ sau lưng chảy về trước ngực, cứ không ngừng lưu chuyến từng vòng từng vòng như thế. Mỗi vòng lưu chuyển lại cảm thấy khắp cơ thể đều sinh ra khí lực, tuy cái chân gãy và những chỗ bị Thủy Sinh đánh vẫn rất đau đớn nhưng nội lực đã tăng lên cũng chịu đựng được một cách dễ dàng. Địch Vân sợ rằng trạng thái kỳ diệu này đột nhiên mà đến thì cũng đột nhiên mà đi, bèn nằm im không dám động đậy, để cho luồng nội tức không ngừng vận hành giữa hai mạch nhâm và đốc.

Thủy Sinh đứng lên, từng bước từng bước đi đến cạnh Huyết đao tăng, chỉ thấy lão vẫn không hề nhúc nhích, bèn lấy hết can đảm, vung đao chém vào chân trái lão, một tiếng “sột” khe khẽ vang lên, chém đứt ngay một cái chân. Kể cũng kỳ quái, vẫn không hề chảy máu. Thủy Sinh nhìn kỹ thấy huyết dịch đã đóng băng, thì ra cái tên Huyết đao lão tổ cùng hung cực ác kia quả nhiên chết đã lâu rồi.

Thủy Sinh vừa vui mừng vừa bi thương, vung đao chém loạn xạ vào chân Huyết đao tăng, nghĩ bụng: “Cha mất rồi, mình cũng không muốn sống nữa! Tiểu ác tăng kia không biết sẽ dày vò mình như thế nào? Chỉ cần hắn hơi có ý đồ bậy bạ mình lập tức hoành đao tự vẫn.”

Hoa Thiết Cán thấy tất cả, lão mừng thầm: “Tiểu ác tăng này tuy hung ác nhưng hiện thời chưa có ý giết mình, đợi huyệt đạo giải khai, mình chỉ giơ tay một cái là lấy mạng hắn.”

Lại qua hơn nửa canh giờ, Địch Vân cảm thấy nội tức lưu chuyển không ngừng bèn vận khí điều tức theo lời Đinh Điển đã truyền thụ. Luồng nội tức đã hoàn toàn vận hành theo ý muốn. Địch Vân cảm thấy vừa kỳ lạ vừa mừng vui.

Điều tức được một lúc, ngồi dậy, vớ lấy một cành cây chống vào dưới nách phải, đi đến bên thi thể Huyết đao tăng. Thấy thi thể lão cắm sâu vào trong tuyết, hai chân đã bị Thủy Sinh chém nát, máu thịt bầy nhầy, rõ ràng đã chết thật rồi, nghĩ bụng: “Người này làm nhiều việc ác, bị quả báo là đáng đời, nhưng đối với mình lão thực sự có ơn”, lòng không khỏi chạnh buồn, bèn kéo thi thể của lão lên, đặt nằm ngay ngắn, bốc tuyết đắp lại, tuy sơ sài nhưng cũng có thể gọi là an táng cho lão. Còn như lão vì sao đột nhiên mà chết Địch Vân vẫn không hiểu nổi, người này công lực thông thần, mình không thể nào một cú đạp chết lão được.

Thủy Sinh thấy Địch Vân làm vậy, cũng nảy ra ý bắt chước, lại thấy mấy con quạ cứ bay lượn trên không như muốn nhào xuống mổ thi thể của phụ thân, cô vội an táng phụ thân như cách của Địch Vân. Cô vốn muốn an táng cho cả hai vị bá phụ Lục Thiên Trữ và Lưu Thừa Phong, nhưng một người chết trên vách đá cao ngất, một người chết dưới đáy tuyết sâu, không thể nào tìm được, đành thôi.

Hoa Thiết Cán nói:

– Tiểu sư phụ, ba chúng ta mệt mỏi đã lâu, đều đói lắm rồi, tôi thấy trên kia có thịt ngựa nướng, phiền sư phụ lấy xuống, ăn no cái đã, chuyện gì bàn sau, tính cách ra khỏi hang.

Địch Vân khinh bỉ lão, không thèm ừ hử.

Hoa Thiết Cán cứ nài nỉ. Thủy Sinh bỗng nói:

– Là thịt ngựa của ta, không thề cho đồ vô sỉ này ăn được.

Địch Vân gật gật đầu, trừng mắt nhìn Hoa Thiết Cán.

Hoa Thiết Cán lại nói:

– Tiểu sư phụ…

Địch Vân nói:

– Ta đã bảo ta không phải là hòa thượng, chớ nói bậy.

Hoa Thiết Cán vội nói:

– Vâng, vâng, vâng, Địch đại hiệp. Địch đại hiệp phen này một đá chết tươi Huyết đao tăng, nhất định lừng danh thiên hạ. Tôi ra khỏi hang được việc đầu tiên là phải tuyên dương sự tích hôm nay của Địch đại hiệp. Địch đại hiệp xả thân cứu Thủy cô nương, đá chết Huyết đao tăng, thật là một đại sự trong võ lâm.

Địch Vân nói:

– Ta chỉ là một tù phạm, có ai tin những lời quỷ quái của lão. Lão im mồm đi.

Hoa Thiết Cán vẫn lải nhải:

– Với một chút thanh danh của Hoa mỗ trên chốn giang hồ, nói ra, mọi người không thê không tin. Địch đại hiệp, xin đại hiệp lên lấy thịt ngựa, cho tôi một miếng.

Địch Vân bực bội quát:

– Mắc chi lấy thịt ngựa cho lão ăn? Tương lai lão nói Địch Vân này không đáng một đồng xu. Ta là cái thá gì mà để cho người ta nhắc đến.

Nghĩ đến mấy năm qua chịu biết bao điều oan khuất, đày đọa khổ sở, oán hận bỗng trào lên không sao nén nổi.

Hoa Thiết Cán kỳ thực không phải muốn ăn thịt ngựa. Lão tuy đói, nhưng đói một đôi ngày thì đáng kể gì? Lão chỉ sợ tên tiểu ác tăng này bỗng nổi khùng giết lão, xin thịt ngựa chỉ là kế sách tiến để mà thoái, lấy công mà thủ. Lão nghĩ Địch Vân đã không chịu đi lấy thịt ngựa, trong lòng tất khinh lão, tất nhiên cũng không còn ý định giết lão.

Địch Vân thấy trời sắp tối, gió tây bắc ào ào thổi vào hang, nói với Thủy Sinh:

– Thủy cô nương, cô vào trong hang đá mà nghỉ.

Thủy Sinh giật mình cho rằng tên này lại nổi ý bậy bạ, lùi hai bước, tay nắm chặt huyết đao, hoành ngang trước người, quát lên:

– Tiểu ác tăng nhà ngươi, chỉ cần ngươi bước gần đến một bước, cô nương lập tức vung đao tự vẫn.

Địch Vân ngẩn ra một chút, rồi nói:

– Cô nương đừng hiểu nhầm, Địch mỗ há lại có ý đồ xấu xa sao?

Thủy Sinh mắng:

– Tiểu hòa thượng ngươi mặt người dạ thú, còn gian ác hơn cả lão hòa thượng, làm sao lừa được ta.

Địch Vân không muốn biện bạch, thầm nghĩ: “Sớm mai mình phải tìm đường ra khỏi hang, những là Thủy cô nương Hoa đại hiệp gì gì đi nữa mình cũng suốt đời suốt kiếp không muốn nhìn mặt nữa.”

Bèn đi đến một chỗ xa xa, tìm một tảng đá lớn, phủi hết tuyết đọng, nằm nghỉ.

Thủy Sinh nghĩ bụng: “Ngươi đi càng xa càng âm hiềm độc ác, chắc là nửa đêm sẽ đến xâm phạm.” Cô không dám đi vào trong hang, sợ tiểu ác tăng này đến mình sẽ không có đường thoát, bèn tựa người vào bên vách đá, tay phải nắm chặt huyết đao, mi mắt nặng trĩu, luôn tự nhắc nhở: “Muôn vạn lần không được ngủ, muôn vạn lần không được ngủ, tên tiểu ác tăng này rất xấu xa.”

Nhưng mấy ngày rồi quá chừng mệt mỏi, suy nghĩ là muôn vạn lần không được ngủ nhưng được một lúc, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

Cô ngủ một giấc đến sáng hôm sau, khi ánh sáng chiếu vào mắt mới giật mình tỉnh dậy, nhảy phắt lên, phát hiện ra huyết đao đã không còn trong tay càng hoảng hốt, chốc lát lại thấy cây huyết đao rơi xuống nằm ngay bên chân mình.

Thủy Sinh vội nhặt huyết đao lên, ngang đầu nhìn, thấy bóng lưng Địch Vân đang di động xa xa, chống cành cây, cà nhắc đi ra ngoài hang. Thủy Sinh cả mừng thầm nghĩ tên tiểu ác tăng này có ý bỏ đi, thật là tạ ơn trời đất.

Địch Vân quả là muốn tìm đường ra khỏi hang nhưng tìm mãi mấy nơi ở phía đông và góc đông bắc đều không có đường, ba phía tây, bắc, nam thì núi chặn sừng sững, nhìn ra chẳng thấy đường, cũng không thử đi làm gì. Phía đông nam xem ra có vẻ có thể có lối nhưng tuyết dày mấy chục trượng, chưa đến khi trời ấm, tuyết tan, một thằng què làm sao đi được. Địch Vân mệt mỏi cả nửa ngày đành bỏ ý định mà quay vào, ngẩn ngơ nhìn vách núi cao ngất, lòng buồn rười rượi.

Hoa Thiết Cán nói:

– Địch đại hiệp, sao rồi?

Địch Vân lắc đầu nói:

– Không có lối ra.

Hoa Thiết Cán nghĩ thầm: “Ngươi không thể ra, Hoa Thiết Cán ta há chẳng hơn ngươi sao? Đến chiều, huyệt đạo của ta được giải khai rồi, ngươi sẽ biết tay ta.” Nhưng lão không lộ ra nét mặt, lại nói:

– Khỏi phải lo, đợi huyệt đạo giải khai, Hoa mỗ sẽ dẫn hai vị thoát nơi nguy hiểm này.

Thủy Sinh thấy Địch Vân không đến xúc phạm mình, nỗi sợ hãi giảm dần, nhưng vẫn dè chừng, tránh xa, không nói một lời. Địch Vân tuy không cần cô ta hiểu mình nhưng thấy sắc mặt và cử chỉ trong lòng không nén nổi tức giận, chỉ mong sớm bỏ đi được, nhưng tuyết dày bịt núi, không cách chi ra được, bất giác buồn khôn tả.

Đến khoảng giờ mùi, Hoa Thiết Cán bỗng nổi lên cười ha hả, lão nói:

– Thủy diệt nữ, Hoa bá bá muốn vay mấy cân thịt ngựa của cháu, sau khi ra khỏi hang sẽ trả đủ cho cháu.

Lão nhảy vọt lên, theo đường vòng leo lên chỗ thịt ngựa nướng, cầm lấy một miếng nhai nhồm nhoàm. Thì ra thời gian phong bế huyệt đạo của lão đã hết, bèn tự giải khai.

Huyệt đạo đã giải, thần thái Hoa Thiết Cán lập tức trở nên kiêu hoạnh. Lão nghĩ Huyết đao tăng đã chết, Địch Vân và Thủy Sinh dù có liên thủ cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của lão, ở mãi trong hang này cũng chẳng được tích sự gì, phải tìm đường ra càng sớm càng tốt. Tìm được đường ra thì trước hết phải giết hai đứa này diệt khấu, những việc mình làm hôm qua, há lại để hai đứa chúng nó tiết lộ ra ngoài?

Lão thi triến khinh công, đi tra sát vòng quanh hang tuyết, phát hiện ra băng tuyết đã bịt kín mọi lối, nếu bốn người “Lạc Hoa Lưu Thủy” không đi vào đây trước khi tuyết lở thì nhất định cũng ở lại ngoài kia, không lọt vào đây được. Lúc này con đường duy nhất có thể ra khỏi hang, tuyết đã đọng dày mấy chục trượng rộng đến mấy dặm. Đi trên tuyết mấy trượng thì có thể được nhưng làm sao có thể đi qua mấy dặm tuyết xa như vậy? Huống nữa cũng chẳng nhận ra phương hướng. Bây giờ mới đầu tháng mười một, đợi đến đầu mùa hạ sang năm tuyết tan vừa tròn nửa năm. Trong hang chỉ có tuyết, năm sáu tháng ròng ăn gì mà sống?

Hoa Thiết Cán quay lại trước cửa hang sắc mặt nặng chình chịch, ngồi thừ ra hồi lâu, lôi thịt ngựa trong bọc ra ăn, nhai chầm chậm, ăn hết nhẵn miếng thịt, mới trầm giọng nói:

– Đến đoan ngọ sang năm mới ra được.

Địch Vân và Thủy Sinh người ở mé trái người ở mé phải, đều cách lão khoảng ba trượng, lão tuy nói nhỏ nhưng trong tai hai người nghe như sấm động. Hai người không hẹn mà đều ngó quanh, bốn xung quanh đều toàn tuyết trắng, muốn tìm vỏ cây rễ cỏ cũng khó, đều nghĩ bụng: “Làm sao chịu được đến đoan ngọ sang năm?”

Chỉ nghe thấy giữa không trung tiếng kêu của mấy con chim ưng, ba người cùng ngẩng đầu nhìn bảy tám con chim ưng bay liệng, đều nghĩ: “Trừ phi bay được, như mấy con chim ưng kia, mới bay ra khỏi hang được.”

Con ngựa trắng của Thủy Sinh tuy rất lớn nhưng ba người ngày nào cũng ăn, không đến một tháng đã hết. Lại qua bảy tám ngày nữa, cả đầu ngựa, rồi bộ lòng cũng ăn hết nhẵn.

Ba người Hoa Thiết Cán, Thủy Sinh và Địch Vân trong những ngày này không nói với nhau một lời, nếu tình cờ ánh mắt gặp nhau thì cũng lập tức lảng đi. Hoa Thiết Cán mấy phen định giết Địch Vân và Thủy Sinh, nhưng lại cảm thấy sau khi giết hai người rồi chỉ còn lại lẻ loi một mình trong hang tuyết này thì cũng thật là khó chịu đựng nổi, huống nữa tính mạng hai đứa này đã ở trong tay mình thì cũng chẳng vội ra tay.

Qua những ngày ấy, sự nghi kị của Thủy Sinh đối với Địch Vân cũng giảm đi nhiều, cuối cùng đã dám vào ngủ trong hang.

Đến tháng chạp, trong hang tuyết càng lạnh, về đêm gió bấc gào réo càng lạnh thấu xương. Địch Vân đã luyện thành “Thần chiếu công”, tiếp tục tu tập, nội lực mỗi ngày một tăng tiến, nhưng áo quần mỏng manh, ở nơi trời băng đất tuyết này thật là khó chịu. Thủy Sinh có lúc từ trong hang nhìn ra, thấy Địch Vân run cầm cập nhưng vẫn không hề vào trong hang tránh rét, cô cũng yên tâm, cảm thấy tên tiểu ác tăng này tuy “ác” nhưng cũng còn “lễ độ”.

Những vết thương trên người Địch Vân đã lành hẳn, chỗ chân gãy cũng đã liền xương, đi lại bình thường, có lúc nghĩ đến cái chân gãy này đã nhờ Huyết đao lão tổ băng bó cho lòng không khỏi chạnh buồn.

Ăn hết thịt ngựa rồi, cái ăn trở thành vấn đề nan giải. Mấy ngày cuối cùng, Địch Vân đã cố gắng ăn thật ít, thật ít, chỉ một miếng nhỏ, nhưng nhịn như thế chỉ để cho Hoa Thiết Cán “thật thà” ních hết. Thủy Sinh nghĩ bụng: “Một vị đại hiệp đã thành danh, đến cửa ải nguy nan, lại không bằng một tên tiểu ác tăng của huyết đao môn!”

Một hôm, vào lúc nửa đêm, Thủy Sinh đang lúc mơ màng bỗng giật mình thức dậy vì tiếng cãi cọ, nghe thấy Địch Vân lớn tiếng quát:

– Thân thể của Thủy đại hiệp, lão không được động vào!

Hoa Thiết Cán lạnh lùng nói:

– Mấy hôm nữa, đến người sống cũng ăn! Ta ăn người chết trước là để ngươi sống thêm được mấy ngày đấy!

Địch Vân nói:

– Chúng ta thà ăn vỏ cây rễ cỏ, quyết không ăn thịt người!

Hoa Thiết Cán quát lên:

– Cút đi! La lối cái gì? Chọc tức ta, ta giết ngay.

Thủy Sinh vội chạy ra, thấy Địch Vân và Hoa Thiết Cán đứng bên mộ phụ thân. Thủy Sinh hét lên:

– Đừng động đến phụ thân ta!

Rồi cô lao tới thấy tuyết trắng đắp trên mộ phụ thân đã bị gạt đi, Hoa Thiết Cán tay trái đang chộp lên ngực thi thể Thủy Đại.

Địch Vân quát:

– Mau buông ra!

Thủy Sinh vội nói:

– Ngươi… ngươi…

Bỗng thấy hàn quang lóe lên, trong tay áo Hoa Thiết Cán lộ ra một cây đoản thương, lão nghiêng mình rút thương đâm nhanh vào giữa ngực Địch Vân. Cú đâm này cực nhanh, Địch Vân nội công tuy đã đại tiến nhưng chiêu thức ngoại công vẫn tầm thường, chẳng qua cũng chỉ là mấy chiêu thức quyền cước kiếm thuật mà Thích Trường Phát đã dạy trước kia, bị một đại gia như Hoa Thiết Cán bất ngờ ám toán, làm sao đối phó được? Đang ngơ ngác, mũi thương đã đâm vào ngực. Thủy Sinh kinh hãi kêu lên, không biết phải làm sao.

Hoa Thiết Cán định đâm một nhát xuyên từ trước ngực ra sau lưng Địch Vân, thành một lỗ thủng, nào ngờ mũi thương đâm tới ngực Địch Vân thì không vào được, bị cản ngay lại.

Sức mũi thương đi cực mạnh, Địch Vân ngã ngồi xuống, tay trái lật qua, đánh mạnh vào cán thương. “Cách” một tiếng, hổ khẩu của Hoa Thiết Cán rách toác, đoản thương tuột khỏi tay, bay thẳng lên trời. Thế chưởng vẫn còn ập tới, đẩy Hoa Thiết Cán loạng choạng, ngã ngửa ra. Đoản thương rơi xuống hang sâu đầy tuyết, mất tiêu.

Hoa Thiết Cán cả sợ thầm nghĩ: “Tên tiểu hòa thượng này võ công thần kỳ đến thế, không kém gì lão hòa thượng.” Lão lăn về sau mấy vòng, nhảy lên, chạy trốn ra xa.

Hoa Thiết Cán không biết nhát thương ấy bị “áo tằm đen” cản trở, không đâm được vào người Địch Vân nhưng lực đạo rất lớn khiến Địch Vân nghẹt thở, ngã ngất trên mặt đất. Nếu không phải là “thần chiếu công” đã được luyện thành, Địch Vân đã mất mạng bởi nhát thương này. Võ công của Hoa Thiết Cán so với Chu Kỳ ở thành Kinh Châu độ trước, tuy là đều đâm vào “áo tằm đen” nhưng kình lực thì bội phần mạnh hơn.

Vầng trăng vằng vặc giữa trời, hai con ưng xám thấy Địch Vân nằm trên tuyết, cứ bay lượn mấy vòng trên không trung.

Thủy Sinh thấy Địch Vân ngã không dậy được, tuồng như đã bị Hoa Thiết Cán đâm chết, chợt mừng rỡ: “Tiểu ác tăng đã chết rồi, từ nay không sợ có kẻ xúc phạm nữa.” Nhưng rồi lại nghĩ: “Hoa Thiết Cán muốn ăn di thể của phụ thân, tiểu ác tăng ra sức ngăn cản, đến nỗi bị giết. Tiểu ác tăng không có ý tốt, muốn lừa mình… lừa mình… hừ, ta không mắc lừa đâu. Nhưng y chết rồi, lão Hoa Thiết Cán độc ác kia lại phạm vào di thể của phụ thân thì mình làm sao được? Tốt nhất là tiểu ác tăng đừng chết.”

Tay cầm huyết đao, cô từ từ đi đến bên Địch Vân, thấy Địch Vân nằm ngửa bất động trên mặt tuyết, cơ trên mặt hơi nhăn nhó, hẳn là chưa chết. Thủy Sinh lại chợt mừng, cúi mình xuống, đưa tay sờ lên mũi thăm dò hơi thở, bỗng cảm thấy có hai luồng hơi nóng phả vào ngón tay.

Thủy Sinh sợ hãi nhảy lên, vội vàng rút tay lại, cô vốn nghĩ Địch Vân tuy chưa chết nhưng chắc hơi thở cũng yếu ớt, nào ngờ hơi thở ra lại nóng đến thế. Cô không biết lúc này nội công của Địch Vân đã rất thâm hậu, tri giác tuy mất, nhưng hơi thở vẫn mạnh, có điều nội công thượng thừa mới luyện được chưa bao lâu, hùng kiện thì có thừa mà trầm ổn thì chưa đủ, chưa đạt tới cảnh giới tự nhiên dung hòa.

Thủy Sinh nghĩ bụng: “Tiểu ác tăng đã ngất đi, đến khi tỉnh lại thấy mình đứng bên cạnh, thật là không ổn.” Vừa mới quay đầu đã thấy Hoa Thiết Cán đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn.

Hoa Thiết Cán đâm một nhát thương không giết chết được Địch Vân, lại bị phản chưởng đánh ngã trong lòng sợ hãi lạ thường, nhưng rồi thấy tiểu ác tăng kia ngã xuống đất không dậy nổi, sốt ruột muốn biết y sống chết ra sao, một lúc sau, thấy Địch Vân không hề nhúc nhích, bèn từng bước từng bước đi tới. Lúc này tay phải của lão vẫn còn ê ẩm, chỉ chực Địch Vân nhỏm dậy là lão lập tức quay mình, bỏ chạy.

Thủy Sinh cả sợ thét lên:

– Đừng tới đây!

Hoa Thiết Cán cười nanh ác:

– Sao lại không đến? Thịt người sống ngon hơn thịt người chết nhiều, chúng ta mổ hắn mà chén, cũng hay đấy chứ.

Vừa nói lão vừa bước gần thêm một bước. Thủy Sinh không biết làm sao, đánh bạo lay Địch Vân, kêu lên:

– Lão đến rồi kìa, lão đến rồi kìa.

Hoa Thiết Cán thấy Địch Vân hôn mê bất tỉnh, cả mừng, lập tức nhảy tới, vung hữu chưởng đánh xuống. Thủy Sinh vung huyết đao, một chiêu “kim châm độ kiếp” đâm vào Hoa Thiết Cán.

Cô sử theo kiếm pháp, nhưng huyết đao sắc bén lạ thường và đầy uy lực. Hoa Thiết Cán đã mất đoản thương, xích thủ không quyền, sợ cây huyết đao chém sắt như bùn này nên cũng không dám khinh địch bèn thi triển công phu “không thủ nhập bạch nhận”, phải đoạt được huyết đao cái đã, chuyện chi nói sau.

Trong hôn mê, Địch Vân loáng thoáng nghe Thủy Sinh kêu “lão đến rồi kìa”, mơ mơ hồ hồ không biết là ý gì rồi lại nghe thấy tiếng la hét liền mở bừng mắt ra, thấy Thủy Sinh tay múa huyết đao đang mải đấu với Hoa Thiết Cán.

Thủy Sinh tuy trong tay có lợi khí, nhưng một là không biết sử đao hai là võ công kém xa, tả che hữu tránh liên tiếp bước lui, về sau chỉ còn mong vũ khí trong tay không bị kẻ địch đoạt mất, nào có nghĩ đến việc sát thương địch thủ. Cô luôn miệng hô:

– Ê, ê, mau tỉnh lại, lão muốn giết ngươi đấy.

Địch Vân thoạt nghe, thấy ớn lạnh trong lòng: “Nguy hiểm thật! Cô ấy đã cứu mạng mình, nếu không có cô ấy ra sức ngăn chặn Hoa Thiết Cán đã đánh chết mình rồi. Tuy ngực và bụng mình có áo tằm đen bảo hộ, nhưng lão chỉ cần đá vào đầu một cái thì mình cũng mất mạng.” Bèn đứng vụt dậy nhảy tới vung chưởng đánh vào Hoa Thiết Cán.

Hoa Thiết Cán đưa chưởng ra đỡ, “bùng” một tiếng, hai người đều ngã ngồi xuống đất. Địch Vân nội lực thâm hậu, Hoa Thiết Cán chưởng pháp cao minh, hai chưởng gặp nhau không phân cao thấp.

Hoa Thiết Cán võ công cao, ứng biến nhanh, bị Địch Vân một chưởng hất ngã liền nhảy lên, chưởng thứ hai lại đánh tới. Địch Vân không kịp đứng dậy, đành ngồi mà đánh trả một chưởng. Tuy ngồi nhưng chưởng lực không hề yếu đi, lại nghe “bùng” một tiếng, Địch Vân bị chấn động lăn hai vòng, Hoa Thiết Cán cũng phải lùi lại ba bước, khí huyết nhộn nhạo, thầm sợ hãi: “Tên tiểu ác tăng này nội lực thật là thâm hậu!”

Địch Vân ngồi mà vung chưởng trả đòn, không ngờ chưởng pháp của Hoa Thiết Cán uyển chuyển linh hoạt vượt qua mặt Địch Vân, Địch Vân đánh một chưởng không trúng, nghe “phách” một tiếng ngực lại dính một chưởng, may mà có ô tàm y hộ thân, không đến nỗi bị thương nhưng cũng không chịu nổi, mới định đứng dậy đã ngồi phịch xuống. Hoa Thiết Cán đánh trúng một chưởng, chưởng thứ hai lại tới liền. Lão tuy nổi tiếng võ lâm bởi “trung bình thương”, hiệu là “trung bình vô địch” nhưng công phu quyền cước cũng rất giỏi, lúc này sử một lộ “Nhạc gia tán thủ”, bóng chưởng chập chờn, tả một chưởng hữu một chưởng, trong mười chưởng có bốn năm chưởng đánh trúng Địch Vân. Địch Vân đánh trả lão đều khéo léo tránh được. Võ công hai người cách nhau quá xa, nội lực Địch Vân dẫu có mạnh cũng không có dịp thi triển.

Về sau Địch Vân đành chỉ hai tay che kín đầu mặt, thân hình đành để lão đánh ngầu vừa đứng lên lại bị đánh ngã quay xuống. Hoa Thiết Cán muốn thanh toán Địch Vân ngay, khỏi sinh hậu hoạn nên chưởng nào cũng vô cùng hiểm ác. Địch Vân thổ liền ba búng máu thân pháp đã trở nên chậm chạp.

Thủy Sinh lúc đầu thấy hai người đấu kịch liệt không thể xen vào tương trợ được, đến khi thấy Địch Vân lâm nguy vội vung đao chém vào lưng Hoa Thiết Cán. Hoa Thiết Cán nghiêng mình né tránh, trở tay chộp lại, muốn đoạt huyết đao. Địch Vân vận kình vào chưởng bên phải vỗ ra, một luồng chưởng phong mãnh liệt chụp lấy toàn thân Hoa Thiết Cán. Hoa Thiết Cán không kịp né tránh đành đưa chưởng ra đỡ. Nói về nội lực thì Hoa Thiết Cán lại không phải là đối thủ của Địch Vân, bỗng cảm thấy mắt nảy đom đóm, nửa người tê dại, loạng choạng đứng không vững.

Thủy Sinh kêu lên:

– Chạy mau, chạy mau!

Rồi kéo Địch Vân chạy ngay vào hang. Hai người vội vội vàng vàng khuân mấy tảng đá lớn chặn trước cửa hang.

Thủy Sinh tay cầm huyết đao, thủ ở bên phải, chỉ cần lão ra tay khiêng đá Thủy Sinh sẽ vung đao chém hai tay lão.

Một lúc sau, bên ngoài không có động tĩnh gì. Thủy Sinh nói:

– Tiểu ác… tiểu…

Cô vẫn quen gọi “tiểu ác tăng”, lúc này cùng liên thủ đánh họ Hoa nếu gọi “tiểu ác tăng” thì thật không nên, bèn đổi giọng hỏi:

– Thương thế của ngươi ra sao?

Địch Vân đáp:

– Không sao…

Bỗng nghe Hoa Thiết Cán ở ngoài hang cười ha hả, kêu to:

– Hai con chó hoang này nấp trong hang làm trò ma gì đấy.

Thủy Sinh nóng mặt trong lòng cũng có chút sợ hãi, cô cho rằng Địch Vân là một tên “dâm tăng”, hành vi không đứng đắn, ở chung với hắn trong hang này thật là nguy hiểm, bất giác lùi ra mấy bước, tránh được hắn càng xa càng tốt.

Hoa Thiết Cán lại réo:

– Đôi trai gái chó má kia nấp mãi không ra, bố chúng mày lại muốn nướng thịt ăn đây, ha ha, ha ha!

Thủy Sinh cả sợ, nói:

– Lão muốn ăn thịt phụ thân ta, làm sao bây giờ!

Địch Vân mấy năm nay bị vu oan giá họa bao điều, lúc này lại nghe Hoa Thiết Cán ngậm máu phun người như thế, làm sao chịu được? Đột ngột đẩy tảng đá ra, nhảy chồm ra như một con cọp điên, vung quyền vung chưởng đánh loạn xạ.

Hoa Thiết Cán tránh được hai quyền, chưởng trái vạch một vòng cung, chưởng phải từ phía sau vỗ tới, “bình” một tiếng, đánh trúng lưng Địch Vân. Địch Vân thổ ra một ngụm máu tươi, đầu óc choáng váng, Hoa Thiết Cán tựa hồ đã biến thành Vạn Chấn Sơn, Vạn Khuê, tri huyện Giang Lăng, ngục tốt, Lăng Thoái Tư, Bảo Tượng… những kẻ ác đã lăng nhục ngược đãi Địch Vân hiện ra chập chờn từ bóng hình Hoa Thiết Cán. Địch Vân giang rộng hai tay, chồm tới ôm chặt lấy Hoa Thiết Cán.

Hoa Thiết Cán dộng một quyền vào sống mũi Địch Vân, máu tươi lập tức chảy ròng ròng. Nhưng Địch Vân đã không còn cảm thấy đau đớn, hai tay ôm ngang lưng Hoa Thiết Cán càng xiết chặt. Hoa Thiết Cán cảm thấy ngạt thở, thoáng kinh hãi, lại thấy Thủy Sinh tay cầm huyết đao, chạy gần đến bên mình. Lão cả sợ, hai nắm đấm đấm mạnh vào hai bên sườn Địch Vân. Địch Vân ngấm đòn, hai tay mềm ra. Hoa Thiết Cán gắng sức quẫy mạnh, thoát khỏi vòng tay Địch Vân, không dám đấu với thằng điên này nữa, nhảy liên tiếp về phía sau, hơn mười trượng mới dám đứng lại.

Thủy Sinh thấy Địch Vân lảo đảo đứng không vững, mặt đầy máu tươi, muốn đưa tay ra đỡ nhưng lại sợ, run rẩy chạy tới. Địch Vân quát:

– Ta là ác hòa thượng, là tiểu dâm tăng, đừng tới đây kẻo ô uế mất thanh danh tiểu thư của Thủy đại hiệp, cút đi, cút đi!

Thủy Sinh thấy thần thái dữ tợn của Địch Vân, mắt lộ hung quang, sợ quá lùi lại mấy bước.

Địch Vân thở hồng hộc, lảo đảo đi về phía Hoa Thiết Cán, thét lên:

– Lũ ác nhân các ngươi, Vạn Chấn Sơn, Vạn Khuê, các ngươi không hại chết được ta, đánh không chết ta. Lại đây, lại đây, tri huyện đại nhân, tri phủ đại nhân, các ngươi quen thói chà đạp người lương thiện, có gan thì lại đây, lại đây cùng ta một phen sống chết…

Hoa Thiết Cán nghĩ bụng: “Thằng này phát điên rồi, rõ là thằng điên!”. Lão lại nhảy lùi xa thêm nữa.

Địch Vân ngửa mặt lên trời gào thét:

– Lũ ác nhân các ngươi, ác nhân trong thiên hạ đến cả đây, Địch Vân ta không sợ các ngươi. Các ngươi giam ta vào ngục, xuyên thủng xương tì bà của ta, chặt đứt ngón tay ta, cướp sư muội của ta, đạp gãy chân ta, ta đều không sợ, băm vằm ta nát như tương ta cũng không sợ!

Thủy Sinh nghe Địch Vân lớn tiếng gào thét, tiếng gào thét như tiếng khóc, trong nỗi sợ hãi cô lại cảm thấy xót thương, nghe tiếng kêu “xuyên xương tì bà của ta, chặt đứt ngón tay của ta, cướp sư muội của ta, đạp gãy chân ta” trong lòng rúng động: “Thì ra tên tiểu ác tăng này trong lòng có bao nỗi khổ đau chất chứa, chịu đựng nhiều khổ sở, chân của y lại do mình cho ngựa xéo gãy.”

Địch Vân gào thét đến khản đặc cả tiếng, thân hình cứ lảo đảo rồi ngã vật trên mặt tuyết. Hoa Thiết Cán không dám lại gần, Thủy Sinh cũng không dám lại gần. Trên trời có hai con ưng xám cứ bay lượn vòng. Địch Vân nằm trên tuyết không hề động đậy.

Bỗng một con ưng xám lao xuống mổ lên trán. Địch Vân đang chập chờn nửa tỉnh nửa mê, bị ưng xám mổ một nhát, lập tức tỉnh lại. Con ưng xám thấy người động đậy, vội vỗ cánh bay lên. Địch Vân thét lên:

– Đến cả đồ súc sinh cũng ăn hiếp ta!

Chưởng phải dồn sức đánh lên. Con ưng xám chỉ cách mấy thước, bị chưởng lực chấn động, lập tức lông cánh rụng lả tả, rơi xuống. Địch Vân chụp ngay lấy, ha ha cười lớn, cắn một miếng vào cổ, con ưng hai cánh vỗ loạn xạ, gắng sức giãy giụa. Địch Vân cảm thấy một dòng máu nóng mằn mặn chảy vào trong miệng, như từng giọt từng giọt sinh lực chảy vào cơ thể, không kìm được hoa tay múa chân, kêu lên:

– Ngươi muốn ăn thịt ta? Ta ăn thịt ngươi trước, ăn thịt ngươi trước.

Hoa Thiết Cán, Thủy Sinh thấy Địch Vân ăn sống con ưng xám như một kẻ điên, đều kinh hãi tái mặt.

Hoa Thiết Cán sợ thằng điên này nổi khùng lên xông tới liều mạng với mình, nếu bị y ôm chặt như lúc nãy thì hỏng bét, thôi cứ tránh xa đi là hơn.

Khi chạy vòng về phía đông hang tuyết lão nghĩ cách bắt chim ưng của thằng điên kia cũng hay, bèn nằm ngửa trên mặt tuyết, định bắt chước Địch Vân, giả chết bắt ưng.

Nào ngờ lũ ưng xám tuy bị mắc lừa, nhào xuống mổ nhưng khi lão vung chưởng đánh lên lại không thể làm nó rơi xuống. Nội lực của lão kém xa Địch Vân, chưởng pháp tuy xảo diệu nhưng chim ưng né tránh nhanh hơn đường chưởng của lão.

Địch Vân uống mấy ngụm máu ưng xám, trong ngực trong bụng khí huyết nhộn nhạo, lại ngất đi. Đến khi tỉnh lại, trời đã sáng, bụng đói cồn cào, quờ tay cầm lấy con ưng chết bên mình, cắn một miếng, bỗng cảm thấy hương vị thơm ngon kỳ lạ, chăm chú nhìn bỗng ngơ ngác. Con chim đã bị vặt lông nhẵn nhụi, lại đã được nướng chín. Địch Vân nhớ rõ là chỉ mới uống mấy ngụm máu con ưng xám đã ngủ thiếp đi, vậy thì ai đã nướng? Nếu không phải là Thủy Sinh, lẽ nào lại là lão Hoa Thiết Cán bỉ ổi kia?

Đêm qua Địch Vân kêu gào một lúc, bao nhiêu uất khí kết đọng trong ngực đã phát tiết đi nhiều, bây giờ tỉnh lại cảm thấy thoải mái. Thấy tuyết trên mộ Thủy Đại đã được đắp lại ngay ngắn, nhìn vào cửa hang thấy Thủy Sinh đang phục trên tảng đá ngủ say sưa. Địch Vân nghĩ bụng: “Cô ấy cũng đói mấy ngày rồi, nướng con ưng xám này lại để hết cho mình, bản thân cô ấy thì không hề đụng đến dù chỉ là một cái chân cũng không ăn, thật khó có người như thế. Hừm, cô ấy tự cho mình là thiên kim tiểu thư của đại hiệp, chẳng coi mình ra gì. Cô không coi tôi ra gì thì tôi cũng chẳng coi cô ra gì, có chi là lạ.”

Nhưng một lúc sau, lại nghĩ: “Cô ấy nướng ưng cho mình, sao lại bảo là không coi mình ra gì, cô ấy mà chết đói thì cũng không hay.”

Thế là Địch Vân lại nằm im, không nhúc nhích, nhắm mắt giả chết, trong khoảng nửa canh giờ đã dùng chưởng lực đánh chết bốn con ưng xám, ném hai con cho Thủy Sinh. Thủy Sinh đi tới, cầm luôn cả hai con kia đi, vặt lông rửa sạch, nướng chín hết cả bốn, lặng lẽ đem hai con đến đặt bên cạnh Địch Vân.

Trong hang tuyết ưng xám khá nhiều, lại rất dại dột, thấy đồng bạn chết dưới chưởng của Địch Vân nhưng vẫn cứ đến nộp mạng. Nội lực của Địch Vân càng ngày càng tăng, chưởng lực ngày càng mạnh, về sau không cần phải nằm im giả chết nữa, chỉ cần thấy có chú nào đậu ở cành thấp hoặc bay qua gần bên thì đều có thể phóng chưởng đánh rơi. Trong tuyết cốc thỉnh thoảng lại có tuyết nhạn, chúng có thể mổ sâu trong băng mà ăn, tuyết nhạn rất mập trở thành món ăn ngon của hai người.

Bấm đốt ngón tay tháng chạp đã sắp hết, trong tuyết cốc cứ tám hoặc mười ngày lại có một trận tuyết lớn, suốt ngày đêm gió rét cắt da thấu xương.

Thủy Sinh ngoài việc nhặt nhạnh củi khô, nướng thịt chim thì đều ở trong hang. Địch Vân không hề nói với cô một lời, cũng không hề bước vào hang.

Một hôm tuyết lớn rơi suốt đêm, sớm hôm sau Địch Vân tỉnh dậy, cảm thấy thân mình rất ấm áp, mở choàng mắt ra thấy có vật gì đen đen phủ trên người mình. Địch Vân giật mình, đưa tay cầm lên, thì ra là một tấm áo rất cổ quái. Tấm áo này được kết lại từ muôn vạn chiếc lông vũ của ưng xám, đen là lông ưng xám, trắng là lông nhạn. Áo dài tới đầu gối mà rất nhẹ.

Địch Vân nâng tâm áo lông vũ lên, bỗng đỏ bừng cả mặt, biết đây là áo do chính Thủy Sinh may. Cô đã phải tỉ mẩn xâu kết không biết mấy ngàn mấy vạn chiếc lông vũ lại thành tấm áo này, thật là vất vả. Huống nữa trong tuyết cốc này lại không có dao kéo kim chỉ, không biết làm sao mà kết thành được. Địch Vân nâng trên tay ngắm nghía thật kỹ, thấy ở chân mỗi chiếc lông vũ đều có một lỗ nhỏ, nghĩ chắc là cô dùng chiếc trâm cài đầu để xâu qua. Những chiếc lông vũ được xâu liền lại bằng sợi chỉ vàng nhạt, hẳn những sợi chỉ này được rút ra từ tấm áo đoạn của Thủy Sinh. “Hi hi, con gái thật là kỳ quái, thế này thì mệt thật, chẳng phải là phiền toái lắm sao?”

Bỗng Địch Vân nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà Vạn Chấn Sơn trong thành Kinh Châu. Tối hôm ấy Địch Vân bị tám đệ tử Vạn môn vây đánh đến nỗi mắt tím má sung, tấm áo mới toanh cũng bị xé rách nhiều chỗ. Địch Vân tiếc hùi hụi, sư muội Thích Phương đã lấy kim chỉ vá và đơm nút lại cho.

Cảnh tượng ngày ấy hiện lên rõ mồn một trong tâm trí: Thích Phương đứng kề bên vá áo, tóc cô chạm vào cằm, Địch Vân cảm thấy ngứa ngứa nhột nhột mũi cảm thấy thoảng mùi hương thiếu nữ, bất giác lâng lâng, Địch Vân khẽ gọi: “Sư muội”, Thích Phương nói: “Không Tâm Thái, đừng nói chuyện kẻo người ta vu oan cho huynh trộm cắp.”

Nghĩ đến đó, cổ họng tắc nghẹn, nước mắt trào ra, mọi thứ đều nhòe đi, nghĩ bụng: “Quả nhiên người ta vu oan cho mình trộm cắp, lẽ nào là do khi sư muội vá áo cho mình, mình lại nói chuyện?” Nhưng mấy năm qua phải chịu đựng bao phen phong ba hiểm ác, Địch Vân đã không còn tin cái điều nhảm nhí ấy nữa. “Hi hi, người ta rắp tâm hại mình, trời sinh ra mình là một thằng ngố, người ta khinh rẻ hà hiếp là phải. Sư muội dạo ấy đối với mình rất chân thành, nhưng gã họ Vạn kia giàu có, thằng tiểu tử Vạn Khuê đẹp trai hơn mình nhiều, thế thì còn nói gì được nữa. Tệ nhất là ngày ấy mình bị trọng thương, nấp trong kho củi nhà cô ấy, cô ấy lại nói cho chồng biết, bảo y bắt mình lĩnh thưởng, ha ha, ha ha!”

Đột nhiên Địch Vân sằng sặc cười điên dại, cầm tấm vũ y, đi vào trong hang ném xuống, đạp mấy đạp lên tấm áo, lớn tiếng nói:

– Ta là hòa thượng ác, sao xứng được mặc tấm áo do tiểu thư may?

Lại phóng chân đá tấm áo vào trong hang, quay mình cười điên dại, mạnh bước sải chân đi ra.

Thủy Sinh phải mất cả hơn một tháng mới kết thành được tấm áo lông vũ này, lòng thầm nghĩ: “Tên tiểu ác tăng này bảo vệ di thể của phụ thân, không hề xúc phạm đến mình, những ngày này mình toàn nhờ ăn thịt ưng thịt nhạn do y bắt mà sống. Y ở ngoài hang chịu đựng giá rét lòng cảm thấy bất nhẫn, mong là tấm áo lông vũ này sẽ giúp y chống rét. Nào ngờ lòng tốt không được báo đáp, lại bị y đá tấm áo vào hang, y vô lễ khinh khi mình quá lắm.” Cô vừa thẹn vừa tức tối, đưa tay cầm lấy tấm áo dứt xé, không ngăn nổi từng giọt từng giọt rơi xuống trên tấm áo.

Cô hoàn toàn không ngờ, khi Địch Vân quay mặt đi sằng sặc cười điên dại, ngực áo cũng đầm đìa nước mắt. Có điều Địch Vân rơi lệ lại là vì thương mình số khổ, vì sư muội vô tình vô nghĩa.

Đến trưa, Địch Vân bắt được bốn cả ưng lẫn nhạn, vẫn đặt trước cửa hang. Thủy Sinh nướng chín rồi, vẫn chia làm hai cho hai người. Hai người không nói với nhau một lời nào, thậm chí không dám nhìn nhau.

* * *

Địch Vân và Thủy Sinh ngồi cách xa nhau, lặng lẽ ăn thịt nướng, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân đạp tuyết từ góc đông bắc vọng tới. Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiếng động, thấy Hoa Thiết Cán tay phải cầm quỷ đầu đao, tay trái cầm trường kiếm, cười hì hì bước tới. Địch Vân và Thủy Sinh cùng đứng dậy. Thủy Sinh quay mình bước vào trong hang, cầm lấy cây huyết đao, do dự một chút, rồi ném cho Địch Vân, bảo:

– Cầm lấy!

Địch Vân đưa tay đón lấy đao, hơi ngơ ngác: “Sao cô ta lại tin cậy mình như thế, đưa cây bảo đao quý như tính mạng này cho mình? À, cô ta muốn mình liều thân ngăn chặn Hoa Thiết Cán giúp cô ta đây. Hừ, Địch Vân này không phải là nô tài của cô!”

Lúc ấy Hoa Thiết Cán đã tới gần, cười ha hả, nói:

– Chúc mừng, chúc mừng!

Địch Vân trừng mắt:

– Chúc mừng cái gì?

Hoa Thiết Cán nói:

– Chúc mừng ngươi và Thủy cô nương hảo hợp. Đến cây bảo đao phòng thân người ta cũng giao cho ngươi, cái khác chẳng cũng giao cho ngươi sao? Ha ha, ha ha!

Địch Vân tức giận nói:

– Uổng cho lão mang danh đại hiệp Trung Nguyên, lại là kẻ tiểu nhân đê tiện như thế!

Hoa Thiết Cán cười hi hi nói:

– Nói đến sự đê tiện vô sỉ, nhân vật trong huyết đao môn nhà ngươi vị tất đã kém cạnh gì.

Lão vừa nói vừa chầm chậm bước tới gần, hít hít mấy hơi, nói:

– Ầy, thơm quá, thơm quá! Tặng cho ta một con ưng xám chén thử, được không?

Nếu lão xin một cách tử tế, Địch Vân chắc sẽ bằng lòng cho, nhưng lúc này thấy bộ dạng khinh bạc đáng ghét của lão, trong lòng bực bội nói:

– Võ công lão cao hơn ta nhiều, sao không săn bắt lấy?

Hoa Thiết Cán cười nói:

-Ta lười bắt lắm.

Trong lúc hai người nói chuyện, Thủy Sinh đã đi đến sau lưng Địch Vân, bỗng lớn tiếng kêu lên:

– Lưu bá bá, Lục bá bá!

Cô nhìn thấy Hoa Thiết Cán hai tay cầm trường kiếm của Lưu Thừa Phong và quỷ đầu đao của Lục Thiên Trữ, gió bấc thổi mạnh, thổi bay áo ngoài, lộ ra đạo bào của Lưu Thừa Phong và trường bào màu tía của Lục Thiên Trữ.

Hoa Thiết Cán nặng mặt nói:

– Thế nào?

Thủy Sinh nói:

– Lão… lão… lão ăn thịt hai bác ấy rồi sao?

Thủy Sinh nghĩ là Hoa Thiết Cán đã tìm được thi thể của hai người, chắc là đã ăn thịt họ. Hoa Thiết Cán tức tối nói:

– Việc gì đến ngươi?

Thủy Sinh kinh hoàng, run giọng nói:

– Lục bá bá, Lưu bá bá, hai… hai bác ấy… là anh em kết nghĩa của lão…

Hoa Thiết Cán nêu chịu khó săn bắt các loại chim, tất nhiên cũng không đến nỗi lấy thi thể của anh em kết nghĩa làm thức ăn, nhưng lão trăm phương ngàn kế săn bắt điểu tước, mới đầu cũng bắt được một vài con, được mấy hôm, chim chóc không mắc lừa nữa. Lão lại không có “Thần chiếu công” để có thể dùng chưởng lực đánh rơi ưng xám. Ngày hôm ấy, sau khi ăn hết thi thể của Lục Thiên Trữ và Lưu Thừa Phong, tay cầm đao kiếm quyết ý đến giết Địch Vân và Thủy Sinh, lại moi lấy thi thể của Thủy Đại và Huyết đao lão tổ trong băng tuyết mà ăn để có thể sống được đến đầu mùa hạ tuyết tan tìm đường ra khỏi cốc.

Lúc này nghe Thủy Sinh nói vậy, không nén được mặt bừng đỏ, lại ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, thèm nhỏ dãi. Bỗng dưng lão vung quỷ đầu đao hét lớn nhảy xổ tới chém vào Địch Vân, trái một nhát, phải một nhát. Địch Vân đưa huyết đao ra đỡ, “choang” một tiếng, quỷ đầu đao bật văng trở lại. Cây quỷ đầu đao này cũng là bảo đao, tuy không sắc bén tuyệt luân như huyết đao, nhưng thân đao dày và nặng, huyết đao không thể chặt đứt được nó. Ngày trước Lục Thiên Trữ giao chiến với Huyết đao tăng, quỷ đầu đao đã từng bị huyết đao chém mẻ ba miếng, nay hai đao lại gặp nhau, trên quỷ đầu đao cũng chỉ thêm một chỗ mẻ mới mà thôi.

Hoa Thiết Cán tuy không quen dùng đao, nhưng võ công cao cường, quỷ đầu đao xuất chiêu Địch Vân làm sao đối địch nổi. Sau mấy chiêu Địch Vân cứ phải bước lùi. Hoa Thiết Cán cũng không truy kích, lão cúi mình xuống, nhặt lấy nửa con ưng nướng Địch Vân ăn dở, ngoạm một miếng tướng, khen lia lịa:

– Ngon quá, ngon quá, mùi vị thật tuyệt, tuyệt thật!

Địch Vân quay đầu nhìn Thủy Sinh, cả hai đều lạnh người. Hoa Thiết Cán lần này cầm vũ khí đến khiêu chiến, tình thế khác lần trước. Đánh nhau tay không, Địch Vân bị lão tay đấm chân đá chẳng qua chỉ bị thương thổ huyết, không dễ gì bị đấm chết. Lúc này trong tay lão đã có đao kiếm, chỉ sơ hở một chút là mất mạng ngay. Lần giao chiến trước sở dĩ gắng cầm cự được là nhờ trong tay Thủy Sinh có thanh huyết đao mà Hoa Thiết Cán tay không, còn bây giờ lão có cả đao lẫn kiếm, lão hoàn toàn chiếm thượng phong.

Hoa Thiết Cán ăn xong nửa con ưng nướng, vẫn còn thòm thèm, thấy trong hang còn một con nữa, lại đến cầm lên chén. Lão quẹt mép nói:

– Ngon lắm, kỹ thuật nấu nướng hạng nhất.

Lão có vẻ lười nhác quay mình, bỗng nhảy vọt tới, “vù” một đao, nhằm Địch Vân chém mạnh. Nhát đao này vút tới rất nhanh, Địch Vân thảng thốt không kịp đề phòng, suýt bị chém vạt mất nửa đầu, vội vàng đưa huyết đao ra đỡ. Hoa Thiết Cán sợ Địch Vân nội công hùng hậu, nếu hai đao chạm nhau e rằng cánh tay tê dại, lão bèn đưa chếch lưỡi đao. Trong ba chiêu, Địch Vân đã luống cuống chân tay, cánh tay trái bị quỷ đầu đao xẻ một đường dài.

Thủy Sinh kêu lên:

– Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Hoa bá bá, tôi chia thịt chim ưng cho bác nữa đây.

Hoa Thiết Cán thấy đao pháp của Địch Vân quá đỗi tầm thường, chưa bằng loại ba trong võ lâm, nghĩ bụng hãy giết ngay tên tiểu tử này đã, việc chi nói sau, khỏi lưu hậu họa, bèn dồn sức vào cánh tay, miệng còn lải nhải:

– Cháu Thủy, cháu thương yêu tiểu tử này lắm hả, phải không? Sao không nhớ Uông biểu ca của cháu?

“Soạt soạt soạt” ba nhát lại chém trúng một nhát vào vai phải Địch Vân, may mà chỗ đao chém lại đúng vào vị trí có “áo tằm đen” bảo hộ, nếu không cánh tay trái của Địch Vân đã bị phế.

Thủy Sinh gào to:

– Hoa bá bá, đừng đánh nữa!

Địch Vân tức giận nói:

– Cô kêu cái gì? Ta đánh không lại, bị y giết là cùng.

Địch Vân điên tiết, vung đao chém phứa, bỗng tay phải chuyển đao sang tay trái, lật bàn tay đánh mạnh ra.

Hoa Thiết Cán đâu ngờ tên “tiểu hòa thượng” võ công kém cỏi kia lại có thề ra một kỳ chiêu như thế, vội vàng quay tránh, “bốp” một tiếng, một chưởng đập mạnh vào cổ họ Hoa khiến lão tê dại nửa người. Địch Vân ngơ ngác nghĩ bụng: “Đây là “nhĩ quang thức” mà bác ăn mày đã dạy.” Với một chiêu đắc thủ, Địch Vân lại ra tiếp hai chiêu “thích kiên thức” và “khử kiếm thức”. Hoa Thiết Cán kêu lên:

– Liên thành kiếm pháp, Liên thành kiếm pháp!

Địch Vân lại ngớ người, ngày ấy ở Kinh Châu tỉ kiếm với tám đệ tử Vạn môn, khi sử ba chiêu này, Vạn Chấn Sơn cũng nói là “Liên thành kiếm pháp”, lúc ấy Địch Vân cho rằng Vạn Chấn Sơn nói láo, nhưng Hoa Thiết Cán là đại hiệp Trung Nguyên, hiểu nhiều biết rộng, vẫn nói đây là “Liên thành kiếm pháp”, lẽ nào ba chiêu kiếm mà lão khất cái (ăn mày) dạy thật sự là “Liên thành kiếm pháp”?

Địch Vân lấy đao làm kiếm, liên tiếp sử ba chiêu này mấy lần nhưng võ công của Hoa Thiết Cán đâu phải tầm thường như đám Lỗ Khôn, Chu Kỳ, Vạn Khuê, trừ chiêu đầu tiên Địch Vân đắc thủ vì bất ngờ ra, ba chiêu này về sau đem dùng với Hoa Thiết Cán đã chẳng còn một chút hiệu quả nào nữa. Đến khi Địch Vân sử “khử kiếm thức” lần thứ tư, lấy huyết đao hất quỷ đầu đao đi, Hoa Thiết Cán đã có phòng bị, phóng chân trái lên, đá trúng cố tay. Huyết đao trong tay Địch Vân rơi mất, Hoa Thiết Cán ra một chiêu “Thuận thủy thôi chu”, hai tay đao kiếm cùng đâm vào ngực Địch Vân.

“Cách cách” hai tiếng, một đao một kiếm đều đâm trúng ngực, mũi đao mũi kiếm đều bị “ô tàm y” ngăn lại, không xuyên qua được. Thủy Sinh cầm một cục đá phòng thủ bên cạnh, thấy Địch Vân lâm nguy, bèn vung tay ném vào sau ót Hoa Thiết Cán. Hoa Thiết Cán lần trước đâm đoản thương vào ngực Địch Vân đã cảm thấy kỳ quái, nghĩ mãi không ra Địch Vân có để hộp sắt hay bài đồng gì đó trước ngực, mũi thương lại tình cờ đâm trúng vật cứng ấy nên không xuyên qua được, nhưng lần này đao kiếm cùng đâm, quyết không thể ngẫu nhiên như thế được. Lão ngẩn người ra, Địch Vân ráng sức vung chưởng đánh ra, Thủy Sinh lại ở đằng sau tập kích.

Hoa Thiết Cán ré lên:

– Có ma, có ma!

Trong lòng run sợ: “Phải chăng là Lục đại ca, Lưu tam đệ trách mình ăn thịt thi thể họ, hồn ma hiện về bắt mình?” Toàn thân lão toát mồ hôi lạnh, nhảy lùi mấy bước.

Địch Vân và Thủy Sinh nhân cơ hội đó, vội vàng chạy trốn vào trong hang, vần mấy tảng đá lớn chặn cửa hang. Hai người ban đầu đã chỉ đế một lối rất hẹp bây giờ vần thêm mấy tảng đá bịt kín.

Hai người thoát chết, tim đập thình thịch. Chỉ nghe Hoa Thiết Cán réo gọi:

– Ra đi, hai con rùa kia, định nấp trong hang suốt đời à? Các ngươi bắt ưng trong hang mà ăn à? Ha ha, ha ha!

Lão tuy cười vang nhưng trong lòng run sợ, không dám tới quật thi thể Thủy Đại lên để ăn nữa.

Địch Vân và Thủy Sinh nhìn nhau, đều nghĩ: “Lời của lão cũng không sai. Mình ở trong hang ăn gì? Nhưng nếu ra thì bị lão giết ngay, phải làm sao bây giờ?”

Hoa Thiết Cán nếu muốn, có thể khuân hết đá để vào hang, hai người đã mất huyết đao, cũng khó mà tự vệ, nhưng Hoa Thiết Cán hai lần đâm vào ngực Địch Vân không thủng, tưởng rằng hồn ma của hai người anh em kết nghĩa quở phạt, lão nổi hết da gà, toàn thân run lẩy bẩy.

* * *

Địch Vân và Thủy Sinh cố thủ trong hang một hồi lâu, thấy Hoa Thiết Cán không tới đánh nữa, hơi vững tâm. Địch Vân xem vết thương nơi cánh tay trái thấy vẫn còn chảy máu. Thủy Sinh xé vạt áo băng bó lại. Địch Vân đã kéo vạt tăng bào đã rách lên che trước ngực để Thủy Sinh khỏi thấy. Tay kéo vạt áo bỗng lộ ra một cuốn sách nhỏ, chính là cuốn “huyết đao kinh” lấy được từ Bảo Tượng.

Địch Vân vừa ác đấu với Hoa Thiết Cán, thời gian tuy ngắn, dùng sức chưa nhiều, tinh thần lại rất căng thẳng, lúc này nghỉ được một chút cảm thấy mệt mỏi không sao chịu nổi. Nhớ lại ngày ấy ở trong cái miếu đổ nát, lần đầu thấy “huyết đao kinh” đã từng học theo những tư thế của người đàn ông khỏa thân trong sách mà tập luyện tinh thần lập tức phấn chấn, nghĩ rằng Hoa Thiết Cán chắc chắn là không chịu buông, chẳng bao lâu nữa lại phải ác đấu với lão, dẫu lão có giết mình, mình cũng phải đánh cho lão mấy chưởng, nếu để thần suy lực kiệt thế này làm sao có thề kháng địch? Địch Vân bèn thuận tay giở một trang, thấy người trong hình vẽ đầu dưới chân trên, chống đầu xuống đất, tư thế của hai cánh tay càng kỳ lạ. Địch Vân bèn theo thế mà làm, cũng trồng chuối, đầu dưới chân trên.

Thủy Sinh thấy Địch Vân bỗng làm những động tác kỳ lạ, cho rằng y lại phát điên, nghĩ rằng ngoài thì có cường địch, trong thì có người điên, không biết phải làm sao, lòng rối như tơ vò không nhịn được khóc thút thít.

Địch Vân luyện chưa đến nửa canh giờ, đã cảm thấy toàn thân nóng ran như sưởi bên bếp lửa, thoải mái vô cùng. Lại giở một trang nữa, thấy người đàn ông trong hình vẽ tay trái chống xuống đất, thân hình song song với mặt đất, hai chân lại quặp lấy cổ. Tư thế này vốn cực khó, nhưng Địch Vân từ sau khi luyện thành “Thần chiếu công”, điều khiển tứ chi bách tiết một cách dễ dàng như ý, bèn cứ theo đồ hình mà luyện, nội tức cũng vận hành theo những đường nét xanh đỏ trong hình vẽ, các kinh mạch, huyệt đạo trong thân thể thảy đều quán thông.

Bộ “huyết đao kinh” này là tổng hợp yếu quyết cả nội công và ngoại công của “huyết đao môn”, đồ phổ trong mỗi trang đều phải luyện sáu tháng một năm mới thành thục. Nhưng mạch nhâm và mạch đốc của Địch Vân đã liên thông, có nội lực hùng hậu vô cùng của “Thần chiếu công” làm cơ sở, võ công dù khó mấy cũng đã luyện là thành. Địch Vân luyện hết thức này đến thức khác, càng luyện càng hứng thú.

Thủy Sinh thấy Thủy Sinh mở sách luyện công mới hơi yên tâm. Xem một lúc, thấy tư thức của y hi kỳ cổ quái không sao tưởng tượng nổi, cảm thấy vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Thiên hạ lẽ nào lại có thứ võ công như thế này?” Bèn bước tới hai bước, cúi xuống giở mấy trang “huyết đao kinh” ra xem, mới nhìn một cái, thấy người đàn ông khỏa thân trong hình vẽ bỗng đỏ bừng cả mặt, tim đập thình thịch: “Tên tiểu ác tăng này luyện đến cuối không biết có bóc hết áo quần đi không?”

May sao cái điều đáng sợ ấy không hề xảy ra.

Địch Vân luyện nội công một hồi, giở đến một trang khác, thấy người trong hình vẽ tay cầm một cây loan đao, vung tay chém xiên. Địch Vân mừng rỡ, buột mồm thốt lên:

– Huyết đao đao pháp.

Bèn nhặt một cành cây, tập sử theo hình vẽ.

Huyết đao đao pháp quả là cực kỳ quái dị, chiêu nào cũng chém vào những phương vị vốn không thể nào chém được, khiến đối phương không thể nào đoán được đường đao. Địch Vân chỉ luyện được ba chiêu thì đã lĩnh hội được yếu quyết – thì ra mỗi chiêu đao pháp đều từ những tư thức cổ quái phía trước diễn hóa mà thành. Trong đồ phổ phía trước có đảo vị, hoành thân, chân quặp cổ, chéo tay cầm tai… tất cả những tư thức quái dị ấy đều cần phải luyện thành thục mới có thể học được “huyết đao đao pháp”. Trong huyết đao đao pháp, các chiêu số cũng quái dị, khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi. Địch Vân bèn chọn lấy bốn chiêu đao pháp luyện tập thuần thục, lòng thầm nghĩ: “Mình phải nhanh chóng luyện được hai ba chục chiêu, sau bốn năm ngày lại ra tử chiến với lão họ Hoa. Ôi, đáng tiếc là không luyện đao pháp này sớm hơn.”

Nào ngờ Hoa Thiết Cán không để cho Địch Vân thong thả được nửa ngày. Địch Vân chuyên tâm luyện tập đao pháp, Hoa Thiết Cán ở ngoài hang réo om sòm:

– Tiểu hòa thượng, ngươi có ăn tim gan nhạc phụ đại nhân của ngươi không? Mùi vị tuyệt vời.

Thủy Sinh giật mình, đẩy tảng đá, nhảy vọt ra. Cô thấy Hoa Thiết Cán cầm quỷ đầu đao đang đào phần mộ của Thủy Đại, tuy chưa đào đến thi thể nhưng chẳng chóng thì chầy rồi cũng đến. Thủy Sinh la to:

– Hoa bá bá, Hoa bá bá, ông… ông… không nghĩ gì đến tình anh em kết nghĩa sao?

Vừa kêu la, cô vừa chạy tới.

Hoa Thiết Cán chính đang muốn lừa cô ra khỏi hang, đánh ngã cô trước rồi mới tính đến Địch Vân, nếu không hai người liên thủ chỉ tổ vướng tay vướng chân.

Lão thấy Thủy Sinh lao đến, làm như không thấy, vẫn cắm cổ đào. Thủy Sinh chạy đến sau lão, chưởng phải đánh mạnh vào lưng lão. Hoa Thiết Cán lật tay trái nhanh như chớp, đã nắm lấy cổ tay cô. Thủy Sinh hét lên:

– Ái chà!

Tay trái đánh ra. Hoa Thiết Cán nghiêng mình tránh, trở tay điểm ra, hông Thủy Sinh bị ngón tay lão điểm trúng, kêu khẽ một tiếng, ngã quay ra đất.

Lúc này Địch Vân tay cầm cành cây cũng đã chạy tới. Hoa Thiết Cán cười ha hả:

– Tiểu hòa thượng không muốn sống nữa rồi, dùng một cành cây để đấu với bố mày. Được, ngươi là ác tăng huyết đao môn, ta cũng dùng huyết đao bản môn cho ngươi chầu trời.

Lão rút huyết đao bên hông ra, vứt quỷ đầu đao xuống đất, trong khoảnh khắc đã chém Địch Vân ba nhát. Cây huyết đao này lưỡi mỏng như giấy, khi chém ra tiếng rít lên như gió, Hoa Thiết Cán thầm khen: “Bảo đao tuyệt vời!”

Địch Vân thấy bảo đao chém tới cực nhanh, lạnh toát sống lưng, chân tay luống cuống, cắn răng thầm nghĩ: “Ta cũng liều đồng quy u tận!” Tay phải vung cành cây, từ đằng sau lưng phản kích, “bốp” một tiếng, cành cây nện ngang vào sau gáy Hoa Thiết Cán. Chiêu này cực kỳ cổ quái, nếu trong tay Địch Vân không phải là cành cây mà là đao sắc thì tất nhiên Hoa Thiết Cán đã rụng đầu.

Kỳ thực võ công của Hoa Thiết Cán và Huyết đao lão tổ không hơn kém nhau bao nhiêu, dẫu cho Huyết đao lão tổ luyện thành thục huyết đao đao pháp cũng không thể giết Hoa Thiết Cán trong một chiêu được, huống hồ là Địch Vân. Có điều Hoa Thiết Cán mười phần khinh địch, không coi thằng nhãi võ công kém cỏi này vào đâu nên mới bất ngờ bị dính đòn như thế. Lão ngơ ngác vung đao muốn chặt, cành cây trong tay Địch Vân như mưa sa gió quét, chặt bừa chém phứa, thỉnh thoảng lại lồng vào một chiêu “huyết đao đao pháp”, “bốp” một tiếng lại đánh trúng xương sọ của lão. Hoa Thiết Cán loạng choạng, rú lên:

– Có ma, có ma!

Ngoái nhìn một cái, sợ đến nỗi chân tay bủn rủn, buông tay ra, huyết đao rơi xuống đất, lão quay mình co giò chạy trốn thật xa.

Từ sau khi ăn xác của nghĩa huynh nghĩa đệ, trong lòng hổ thẹn bứt rứt, cứ sợ hồn ma của Lục Thiên Trữ và Lưu Thừa Phong tìm lão thanh toán. Vừa rồi đao kiếm đâm không vào thân thể Địch Vân lão đã cho là có hồn ma ngầm giúp kẻ địch, lúc này Địch Vân chỉ cầm một cành cây đấu với lão, rõ ràng là đứng đối diện, Thủy Sinh thì bị điểm huyệt đang nằm dưới đất nhưng sau ót và sau xương chẩm của lão lại liên tiếp bị vật cứng nện vào. Trong cốc, ngoài lão và Địch Vân ra còn có ai nữa đây? Ám toán lão từ sau lưng một cách thần xuất quỷ một như thế, chẳng phải ma quỷ thì là cái gì? Lão ngoái đầu trông, bất luận là trông thấy cái gì cũng không sợ hãi đến thế. Nhưng lại chẳng thấy gì cả, lão bất giác hồn xiêu phách lạc, đâu còn dám trụ lại.

* * *

Địch Vân tay đánh trúng Hoa Thiết Cán hai nhát, nhưng rõ ràng lão không bị thương, thế mà lại chạy bán sống bán chết, thật là một điều không ngờ.

Địch Vân nhặt huyết đao lên, thấy Thủy Sinh nằm trên mặt đất không cựa quậy được, bèn hỏi:

– Cô bị lão điểm huyệt à?

Thủy Sinh nói:

– Phải.

Địch Vân lại nói:

– Tôi không biết giải huyệt, không cứu được cô.

Thủy Sinh nói:

– Chỉ cần ấn vào hông và phía trên chân…

Cô vốn định nói cho Địch Vân biết bộ vị của huyệt đạo, nhờ giải huyệt, nhưng mới nói đến “phía trên chân” lại nghĩ đến tên “tiểu dâm tăng” này tuy gần đây không vô lễ với mình nhưng trước kia phẩm hạnh rất không tử tế, nếu y thừa dịp mình không cử động được…

Địch Vân thấy ánh mắt cô lộ vẻ sợ sệt thầm nghĩ: “Hoa Thiết Cán đã bỏ chạy rồi, cô còn sợ cái gì?”, nghĩ một chút chợt hiểu ra: cô ta sợ mình. Nỗi tức giận trào lên đầy ngực, Địch Vân quát lên:

– Cô sợ tôi xâm phạm cô hả, sợ tôi đối với… đối với cô… Hừ, hừ! Từ nay về sau tôi không nhìn cô nữa.

Địch Vân tức giận đến nỗi hai chân giẫm loạn lên, đá tuyết bay tung tóe.

Thủy Sinh trong lòng hổ thẹn, thầm nghĩ: “Lẽ nào mình nghi ngờ một cách mù quáng, trách nhầm anh ta?”

Cô nằm trên mặt đất, bất động, sau hơn một canh giờ, một con ưng xám từ trên trời nhào xuống mặt cô, Thủy Sinh kêu thất thanh, bỗng một đạo hồng quang lóe lên, cây huyết đao bay chếch qua xả con ưng xám làm đôi, rơi xuống bên cạnh Thủy Sinh.

Thì ra, Địch Vân tuy tức giận cô ta nghi ngờ mình nhưng vẫn lo Hoa Thiết Cán quay lại gia hại cô, do vậy vẫn thủ vệ cách đó không xa, tiếp tục luyện huyết đao đao pháp. Địch Vân ném cây huyết đao lên xẻ đôi con ưng xám. Huyết đao bay hơn mười trượng nữa mới rơi xuống đất. Vậy là Địch Vân lại đã luyện được chiêu “lưu tình kinh thiên” trong “huyết đao đao pháp”.

Thủy Sinh nói:

– Địch đại ca, Địch đại ca, là muội sai rồi, trăm lần xin lỗi đại ca.

Địch Vân làm như không nghe thấy, không thèm đê ý. Thủy Sinh lại nói:

– Địch đại ca, huynh tha thứ cho muội, muội mất cha, côi cút một mình, suy nghĩ không chín chắn, đừng giận nữa, được không?

Địch Vân vẫn không thèm trả lời, nhưng nỗi tức giận trong lòng cũng dần dần tiêu tan.

Thủy Sinh nằm trên mặt đất, mãi đến hôm sau huyệt đạo mới tự giải khai. Cô biết Địch Vân tuy không nói một lời nhưng suốt đêm đã canh cho cô không hề chợp mắt, trong lòng thấy cảm kích. Cô vừa mới nhúc nhắc được đã tức khắc đem con ưng xám đi nướng, chia làm hai, đặt trước Địch Vân. Khi cô đến gần, Địch Vân nhắm mắt lại, tuân thủ lời mình đã nói: “Từ nay về sau tôi không cần nhìn cô nữa.”

Thủy Sinh đặt con ưng xám đã nướng chín xuống liền bỏ đi ngay. Địch Vân đợi cô ta đi đã xa mới mở mắt ra. Bỗng nghe thấy cô ta “a” lên một tiếng kêu sợ hãi, tiếp đó lại một tiếng “ái chà”, ngã xoài trên đất. Địch Vân nhảy lên, chạy gấp đến bên cô. Thủy Sinh mỉm cười, đứng lên, nói:

– Muội lừa huynh một chút. Huynh bảo từ nay không cần nhìn muội, thế này không phải là nhìn muội sao? Câu nói kia coi như không được tính nữa.

Địch Vân bực bội trừng mắt nhìn cô một cái, nghĩ bụng: “Bọn con gái trong thiên hạ đều tinh quái. Ngoài Lăng cô nương của Đinh đại ca ra, ai cũng biết lừa người ta cả. Từ nay về sau, từ nay về sau tôi sẽ không để cô đánh lừa nữa.”

Thủy Sinh lại cười khanh khách nói:

– Địch đại ca, huynh vội vàng đến cứu muội, cảm ơn huynh!

Địch Vân lườm cô ta một cái, quay mình sải bước.

** *

Hoa Thiết Cán sợ hồn ma tác quái, không dám đến quấy nhiễu nữa, đành bóc vỏ cây, bới rễ cỏ, khổ sở qua ngày. Có lúc lão dùng thủ pháp phóng ám khí để ném đá cũng bắt được một vài con tuyết nhạn. Địch Vân mỗi ngày luyện một vài chiêu “huyết đao đao pháp”, nội lực ngoại công đều tiến bộ rất nhiều.

Đông qua xuân tới, trời ấm dần, tuyết đọng trong sơn cốc không còn dày nữa, rồi tuyết bắt đầu tan.

Trong những ngày ấy, Địch Vân đã luyện thuần thục toàn bộ “huyết đao công” và “huyết đao đao pháp”. Lúc này Địch Vân đã kết hợp được sở trường võ công thượng thừa của hai phái chính tà, tuy kinh nghiệm từng trải còn rất khiếm khuyết và tinh hoa võ công của hai môn phái cũng chưa thật quán thông nhưng nếu chỉ luận về võ công thì đừng nói là vượt xa Hoa Thiết Cán và Huyết đao lão tổ, ngay cả so với Đinh Điển dạo ấy cũng chưa chắc đã thua kém, đó đều là nhờ luyện thành “Thần chiếu công” và liên thông hai mạch “nhâm-đốc”.

Thủy Sinh nói chuyện, Địch Vân sợ mắc lừa nên cứ làm như câm, không đáp một lời, trừ những bữa ăn, Địch Vân cứ ở thật xa cô ta, một mình luyện công. Ý nghĩ trong lòng Địch Vân chỉ có ba điều: Sau khi ra khỏi tuyết cốc, việc thứ nhất là về quê cũ Tương Tây tìm sư phụ; việc thứ hai là đến Kinh Châu hợp táng cho Đinh đại ca và Lăng cô nương; việc thứ ba – báo thù!

Thấy tuyết đã róc rách chảy thành khe, chảy mãi ra ngoài sơn cốc, tuyết đọng trên đường núi ngày càng mỏng. Địch Vân không biết còn cách tiết đoan ngọ mấy ngày nhưng biết là ngày ra khỏi sơn cốc không còn xa nữa.

Một hôm, sau buổi trưa, Địch Vân nhận từ tay Thủy Sinh con ưng xám đã nướng chín, đang định quay đi, Thủy Sinh bỗng nói:

– Địch đại ca, mấy ngày nữa chúng ta đã có thể ra khỏi sơn cốc được rồi đấy nhỉ?

Địch Vân “ừ” một tiếng.

Thủy Sinh khẽ nói:

– Đa tạ huynh trong những ngày này đã giúp muội rất nhiều. Nếu không có huynh muội đã chết bởi tay lão ác nhân Hoa Thiết Cán rồi.

Địch Vân lắc đầu nói:

– Không có gì.

Rồi quay người bước đi.

Bỗng nghe phía sau có tiếng khóc thút thít, bèn quay đầu lại, thấy Thủy Sinh nằm phủ phục trên một tảng đá, hai vai run rẩy. Địch Vân trong lòng cảm thấy kỳ lạ: “Có thể tìm đường ra khỏi sơn cốc, đáng ra phải vui mừng mới phải, có gì đáng phải khóc? Tâm trạng của bọn con gái thật quái lạ, mình mãi mãi không thể nào hiểu được.”

Kỳ thực, Thủy Sinh vì sao mà khóc, chính cô cũng không hiểu rõ, chỉ cảm thấy thương tâm, không nén được mà khóc, vậy thôi.

* * *

Một đêm, sau khi luyện công một hồi, Địch Vân nằm trên tảng đá lớn vẫn quen thuộc, ngủ thiếp đi. Tảng đá này cách cửa hang không xa lắm, để phòng Hoa Thiết Cán đến trộm thi thể hoặc ám hại Thủy Sinh. Nhưng trong những ngày này Hoa Thiết Cán không hề trở lại, nghĩ rằng chắc không có gì bất trắc nên yên tâm ngủ say.

Trong giấc ngủ, bỗng mơ màng nghe thấy tiếng chân bước. Lúc này, nội công của Địch Vân đã rất thâm hậu, mắt tinh tai thính khác xa ngày trước. Tiếng chân bước tuy còn xa lắm nhưng đã khiến Địch Vân tỉnh thức, liền trở mình ngồi dậy, lắng tai nghe ngóng, phát giác người đến khá đông, ít ra cũng đến năm sáu chục người, đang đi đến sơn cốc.

* * *

Địch Vân giật mình: “Sao lại có người đến tuyết cốc nhỉ?” Địch Vân không biết rằng ở chỗ này do các ngọn núi che khuất mặt trời nên rất lạnh, bên ngoài tuyết đã tan sớm hơn trong sơn cốc này cả tháng. Địch Vân thầm nhủ: “Những người này chắc chắn là quần hào Trung Nguyên đuổi đến. Nay Huyết đao lão tổ đã chết, bao nhiêu thù oán đều trút lên đầu mình. Ừ, biểu ca của Thủy cô nương nhất định cũng đến rồi, anh ta đón cô ta đi, thế thì tốt quá. Họ cho rằng mình là dâm tăng huyết đao môn, không thể nào biện bạch cho rõ được, có lẽ mình đừng gặp họ lại hay hơn. Để họ đón Thủy cô nương đi, mình sẽ từ từ ra sau cũng không muộn.”

Địch Vân đi vòng sang mé bên hang núi, nấp sau một tảng nham thạch lớn. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Bỗng phía trước ánh sáng chói lòa, một đám đông đi vào hẻm núi, tay họ đều giơ cao bó đuốc. Đám đông khoảng hơn năm mươi người, người nào cũng một tay cầm đuốc, một tay cầm binh khí. Người đi đầu tóc bọc phất phơ, tay không cầm đuốc, một tay đao một tay kiếm – lại chính là Hoa Thiết Cán.

Địch Vân thấy lão và những người mới đến xúm lại một chỗ, hơi lấy làm lạ, nhưng liền tỉnh ngộ: “Những người này từ Hồ Bắc, Tứ Xuyên đuổi đến, Hoa Thiết Cán là một trong những thủ lĩnh của họ, đương nhiên mới gặp đã nhập bọn. Chẳng biết lão đã nói gì?” Thấy một đoàn người tiến vào hang, Địch Vân bèn khom mình, đi mấy trượng, nấp trong một đám cỏ rậm. Lúc này Địch Vân cách đám người kia còn khá xa, nhưng vì nội công trong mấy tháng qua đã vượt xa trước kia nên đã có thể nghe rõ tiếng những người kia nói chuyện.

Một giọng thô trọc cất lên:

– Thì ra Hoa huynh đã giết chết ác tăng, thật là đáng kính đáng mừng. Hoa huynh lập đại công này, từ nay tất nhiên là thủ lĩnh của quần hiệp Trung Nguyên, mọi người đều tuân phục, nghe lệnh.

Một người khác nói:

– Đáng tiếc là ba vị Lục đại hiệp, Lưu đại hiệp và Thủy đại hiệp đã chết thảm, khiến mọi người xót thương.

Lại một người nói:

– Lão ác tăng tuy chết nhưng tiểu ác tăng còn chưa bị tru diệt, chúng ta cần phải tầm nã ngay, trảm thảo trừ căn, khởi sinh hậu họa. Hoa đại hiệp, ngài bảo thế nào?

Hoa Thiết Cán nói:

– Không sai. Lời Trương huynh rất đúng. Tên tiểu ác tăng này, đầy mình võ công tà phái, không hề thua kém lão ác tăng, có khi còn hơn nữa. Lúc này không biết hắn nấp đâu rồi. Hắn thấy nhiều người đến chắc là đã vội vàng chạy trốn. Các anh em, chúng ta đừng ngại gian khổ, cần phải giết tên tiểu ác tăng ấy, mới gọi là đại công cáo thành.

Địch Vân thầm kinh hãi:

– Lão họ Hoa kia ăn nói bậy bạ cực kỳ hiểm độc, may mà mình không lỗ mãng xông ra, nếu không họ xúm đến giết mình, mình làm sao chống cự nổi?

Bỗng một âm thanh thiếu nữ vang lên:

– Huynh… huynh ấy không phải là tiểu ác tăng, mà là một vị chính nhân quân tử! Hoa Thiết Cán mới là một kẻ xấu xa bại hoại!

Chính là tiếng nói của Thủy Sinh.

Địch Vân nghe mấy lời ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Lần đầu tiên nghe thấy chính miệng cô ấy nói ra: “Huynh ấy không phải là tiểu ác tăng, mà là một vị chính nhân quân tử!” Trong những ngày gần đây, Thủy Sinh rõ ràng là không còn căm hận nữa nhưng có thể thẳng thắn nói trước mọi người rằng Địch Vân là một chính nhân quân tử, thì điều ấy quả là ngoài tưởng tượng của Địch Vân.

Địch Vân bỗng trào nước mắt, lòng thầm nhắc: “Cô ấy nói mình là chính nhân quân tử, cô ấy nói mình là chính nhân quân tử!”

Thủy Sinh nói hai câu này, mọi người trong hang đều đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Dưới ánh đuốc, Địch Vân ở xa nhìn cũng thấy trên mặt những người kia đều lộ vẻ khinh bỉ, miệt thị, có người cười tủm tỉm mỉa mai, có người lại lộ vẻ “hạnh tai lạc họa”.

Một lúc sau, có một giọng già lão cất lên:

– Cháu Thủy, ta là bạn già lâu năm của cha cháu, không thể không nói với cháu mấy lời. Tên tiểu ác tăng kia đã hại chết cha cháu…

– Không, không…

– Cha cháu không phải là do tên tiểu hòa thượng kia giết à? Vậy thì lệnh tôn chết dưới tay kẻ nào?

Thủy Sinh nói:

– Y… y…

Cô nhất thời không nói tiếp được. Ông già kia lại nói tiếp:

– Hoa đại hiệp nói, ngày ấy kịch đấu ở trong hang, lệnh tôn kiệt sức bị khống chế, tên tiểu hòa thượng kia đã dùng cành cây đập nát thiên linh cái của ông ấy, có phải vậy không?

Thủy Sinh nói:

– Không sai. Nhưng… nhưng…

Lão nhân hỏi tiếp:

– Nhưng thế nào?

Thủy Sinh nói:

– Là cha cháu tự mình… tự mình cầu xin y đánh chết!

Lời cô vừa thốt ra, trong hang bỗng bùng vỡ một trận cười vang động. Tiếng cười chấn động khiến cho băng tuyết sắp tan trên các cành cây quanh hang rào rào trút xuống.

Trong tiếng cười xen lẫn vô số lời chế giễu:

– Tự mình cầu xin y đánh chết, ha ha ha! Láo toét đến mức quá tức cười.

– Thì ra Thủy đại hiệp chán sống, giơ đầu ra, mời ông con rể tương lai đánh một cú cho óc nở hoa!

– Ai bảo là con rể “tương lai”? Trước khi Thủy đại hiệp qua đời, e rằng tiểu hòa thượng đã sớm bồng ẵm cô nương kia rồi, ha ha ha!

Lại có mấy người nghiêm giọng chỉ trích:

– Thế gian lại có đứa con gái vô sỉ đến thế, vì một thằng đàn ông hoang dã đến cả cha đẻ của mình cũng không cần!

Cũng có người lạnh lùng giễu cợt:

– Cần trai hoang không cần cha đẻ, trên đời này cũng nhiều lắm, nhưng lại xui gian phu giết cha đẻ của mình thì quả thực khiến người ta kinh hãi.

Lại có một người nói:

– Tôi đã từng nghe nói “Mê trai cuồng nhiệt, mưu giết chồng ruột”. Nay thế đạo khác xa rồi, lại có cả “Mê trai cuồng nhiệt, mưu giết cha ruột”. Ha ha ha!

Mọi người nghe lời Hoa Thiết Cán, cho rằng Thủy Sinh và Địch Vân đã sớm làm những việc không thể nói ra… tức giận cô bênh vực “gian phu” vì vậy lời nói của họ mỗi lúc một khó nghe. Đây là những kẻ thô lỗ trên chốn giang hồ, còn có lời bẩn thỉu nào mà chẳng dám nói ra?

Thủy Sinh đỏ bừng cả mặt, lớn tiếng:

– Các người nói… nói cái gì? Thật là không biết xấu hổ.

Họ lại cười rần lên. Có người nói:

– Té ra chúng tôi không biết xấu hổ, thật là đại hài hước.

– Được, được! Thủy cô nương, chúng tôi không biết xấu hố. Cô và gã tiểu hòa thượng kia khanh khanh ngã ngã trong hang này, vứt bỏ mối đại thù của cha thì là biết liêm sỉ đấy nhỉ?

– Mẹ nó chứ, bố mày từ Hồ Bắc vội vội vàng vàng đuổi tới đây, ngựa không dừng vó, chỉ vì muốn cứu con nhãi ranh nhà ngươi. Con bé đê tiện này vô sỉ đến thế, bố mày một đao chém mày trước.

Có người bên cạnh khuyên can:

– Đừng làm thế, đừng làm thế, Triệu huynh không được lỗ mãng!

Thanh âm già lão kia lại nói:

– Các vị hãy bớt giận. Thủy cô nương còn quá trẻ, chưa hiểu biết. Thủy đại hiệp bất hạnh qua đời, cô ấy côi cút không có người chăm sóc, mọi người đừng làm khó cô ấy nữa. Từ nay về sau Hoa đại hiệp sẽ nuôi dưỡng cô ấy, dạy dỗ tử tế, sẽ trở lại nẻo chính. Mọi người hãy tích khẩu đức một chút, những chuyện ở trong tuyết cốc này, đừng để đồn đại trên chốn giang hồ. Thủy đại hiệp khi còn sống đối xử nhân nghĩa với người, nếu không sao mọi người lại chẳng nề gian khổ, đuổi đến tận đây đế cứu con gái ông ấy? Chúng ta cần phải giữ thể diện cho Thủy đại hiệp, không nhắc tới chuyện này nữa. Theo tôi, chúng ta nên tìm bắt tên tiểu hòa thượng kia trị tội, mổ nó để tế anh linh của Thủy đại hiệp.

Ông già vừa nói là một người đức cao vọng trọng, rất được mọi người tôn kính, ông ta vừa nói một hồi trong đám người có nhiều tiếng phụ họa:

– Vâng, vâng, lời của Trương lão anh hùng rất có lý, chúng ta tìm tên tiểu hòa thượng kia, băm thây vạn mảnh.

Trong tiếng ầm ĩ huyên náo của mọi người, Thủy Sinh “òa” lên một tiếng, khóc vang.

Bỗng nghe thấy xa xa có người kêu gọi:

– Biểu muội, biểu muội! Muội ở đâu?

Thủy Sinh nghe thấy tiếng kêu ấy, biết là biểu ca Uông Khiếu Phong đã đến, mình bị oan uổng, chịu sỉ nhục, bỗng nghe tiếng nói của người thân, mừng rỡ biết bao. Bèn nín khóc lao ra ngoài cửa hang.

Có người nói:

– Chàng si tình Uông Khiếu Phong kia biết được sự thật e phát điên mất!

Ồng già họ Trương lại nói:

– Mọi người đừng ồn, nghe tôi nói một câu. Vị thiếu hiệp họ Uông này dành cho Thủy cô nương một tấm chân tình, tuyết còn chưa tan hết anh ta đã xông vào cốc từ hai ngày trước, chắc là lạc đường, dục tốc bất đạt lại đến chậm sau chúng ta. Các vị, người này cũng thật không may, mọi người hãy kín miệng một chút, tích âm đức, những việc xấu xa của Thủy cô nương với tiểu hòa thượng kia, đừng nói với anh ta.

Trong quần hào cũng có những người trung hậu, thì nói:

– Đúng là nên như thế! Thủy cô nương nhất thời sa ngã, cần để cho cô ấy một con đường mới. Huống nữa đây cũng là tình thế bắt buộc, không biết làm sao được. Nếu không, một khuê nữ danh môn đoan chính như thế đời nào lại theo tên hòa thượng tà phái kia.

Lại có người nói:

– Uông Khiếu Phong là một chàng đẹp trai thế kia mà khi không lại phải đội mũ xanh, bị cắm sừng thì đáng tiếc cho anh ta quá, ha ha!

– Như thế gọi là có chơi có chịu. Tiền huynh, huynh đi lâu như thế, tẩu tẩu ở nhà đơn chiếc quạnh hiu, biết đâu đầu huynh cũng đội mũ xanh rồi?

– Mẹ kiếp, vợ của ngươi mới cô đơn quạnh quẽ!

– Đúng thế, không sai, vợ tớ cô đơn quạnh quẽ, còn tôn phu nhân của đằng ấy có người bầu bạn, phong lưu khoái hoạt, chẳng hề quạnh quẽ cô đơn…

Câu nói chưa xong, “bình” một tiếng vai đã bị một đấm. Mọi người cười rộ.

***

Nghe tiếng Uông Khiếu Phong gọi lớn:

– Biểu muội, biểu muội.

Tiếng gọi dần xa, chắc là không biết mọi người đang ở đây. Thủy Sinh lao ra ngoài cửa hang, gọi:

– Biểu ca, biểu ca! Muội ở đây, muội ở đây!

Uông Khiếu Phong lại gọi:

– Biểu muội, biểu muội, muội ở đâu?

Thủy Sinh gọi vang:

– Muội ở đây!

Từ góc đông bắc, một bóng người phóng tới, vừa chạy vừa gọi lớn:

– Biểu muội!

Bỗng trượt chân một cái, ngã quay xuống đất.

Thủy Sinh “a” lên một tiếng, hết sức quan tâm, đỡ chàng ta dậy. Thì ra Uông Khiếu Phong nghe giọng Thủy Sinh, vui mừng quá, không để ý đến rãnh nước trong hang, một chân đạp phải chỗ hõm, ngã một keo, liền nhảy ra, lao tới. Thủy Sinh cũng lao về phía chàng ta.

Hai người lao đến, cùng reo lên vui mừng, ôm lấy nhau.

Địch Vân thấy cảnh hai người gặp nhau vui mừng nồng nhiệt, không hiểu vì sao trong lòng hơi chua xót. Địch Vân không thể quên mối tình với sư muội Thích Phương, tuy ở cùng Thủy Sinh trong tuyết cốc nửa năm, nhưng trong lòng không hề có một chút tình nam nữ. Có điều ở với nhau lâu ngày, nay chia tay, không khỏi có chút ngậm ngùi, nghĩ bụng: “Cô ấy đi theo biểu ca, thế là tốt quá rồi, chỉ mong từ nay về sau không gặp tai nạn nữa, lấy biểu ca, suốt đời bình an hạnh phúc.”

Bỗng nghe Uông Khiếu Phong khóc vang, chắc là Thủy Sinh nói với chàng ta tin Thủy Đại đã qua đời. Một lúc sau, thấy Uông Khiếu Phong cầm tay Thủy Sinh sánh vai bước đi.

Uông Khiếu Phong nghẹn ngào nói:

– Cậu không may gặp nạn, huynh… huynh… huynh từ nhỏ được cậu nuôi dưỡng lớn lên, cậu coi huynh như con ruột.

Thủy Sinh nghe nhắc đến phụ thân, không cầm được nước mắt. Uông Khiếu Phong nói nhỏ:

– Biểu muội, từ nay về sau, huynh muội ta không xa nhau nữa, muội đừng buồn, huynh suốt đời đối tốt với muội.

Thủy Sinh từ nhỏ đã rất gắn bó với biểu ca, lần xa cách này lòng thương nhớ khôn nguôi, nghe nói vậy mặt ửng hồng, lòng cảm thấy ngọt ngào ấm áp.

Hai người dần dần đi tới gần hang núi. Thủy Sinh bỗng dừng lại, nói:

– Biểu ca, huynh và muội phải đi ngay, muội không muốn gặp những người kia đâu.

Uông Khiếu Phong lấy làm lạ hỏi:

– Vì sao? Các vị bá bá, thúc thúc và bằng hữu, mọi người không nề nguy hiểm đến đây cứu muội, đã chờ đợi ngoài tuyết cốc này hơn nửa năm, có thể nói là nghĩa khí sâu nặng, chúng ta sao lại có thể không cảm ơn họ.

Thủy Sinh cúi đầu, nói:

– Muội đã cảm ơn họ rồi.

Uông Khiếu Phong nói:

– Mọi người từ Hồ Bắc ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận đây, cùng đến cùng về, há chẳng tốt hơn sao? Huống nữa cần phải đưa di thể của cậu về quê hay là táng ở đây cũng phải thưa với các vị trưởng bối. Lục bá bá, Hoa bá bá, Lưu đạo trưởng ba vị ấy thế nào rồi?

Thủy Sinh nói:

– Huynh và muội cứ đi trước, dần dần muội sẽ kể huynh nghe. Hoa bá bá là con người rất xấu xa, huynh đừng nghe ông ta nói bậy!

Uông Khiếu Phong xưa nay chưa bao giờ trái ý với Thủy Sinh, lúc này trong bóng tối tuy không thấy phong tư, mới nghe giọng nói dịu dàng ngọt ngào, lòng đã như say, liền định chiều theo, đi khỏi sơn cốc trước.

Bỗng nghe ở cửa hang có người nói:

– Uông hiền diệt, cháu lại đây!

Chính là giọng Hoa Thiết Cán. Uông Khiếu Phong nói:

– Vâng, Hoa bá bá!

Thủy Sinh sốt ruột, giẫm chân:

– Huynh không nghe lời muội sao?

Uông Khiếu Phong nghĩ: “Hoa bá bá là nghĩa huynh của cậu, lệnh của người lớn sao lại dám trái? Ở đây có nhiều bằng hữu vì cứu biểu muội mà không nề gian lao vất vả, nay đại công cáo thành lại bỏ họ mà đi, dù sao cũng quá tệ. Cư xử như thế thì còn gì là thanh danh, làm sao có thể đứng trên giang hồ được nữa? Biểu muội tính khí còn trẻ con, rồi mình sẽ xin lỗi cô ấy sau cũng được.” Bèn cầm tay Thủy Sinh, bước đến cửa hang.

Thủy Sinh biết chắc điều Hoa Thiết Cán định nói quyết không phải là tốt đẹp gì, nhưng nghĩ rằng “Mình thanh bạch, lòng không có gì phải hổ thẹn, mặc cho lão vu cáo xấu xa cũng chẳng tổn hại gì được.” Bèn đi theo Uông Khiếu Phong, mặt không còn giọt máu.

Hai người đi đến cửa hang. Hoa Thiết Cán nói:

– Uông hiền điệt, cháu đến đây là rất tốt. Huyết đao tăng đã bị bác giết rồi, nhưng còn một tên tiểu hòa thượng lọt lưới, chúng ta phải bắt giết hắn ngay. Tên tiểu hòa thượng này là hung thủ giết cậu cháu.

Uông Khiếu Phong thét lớn, rút kiếm ra khỏi vỏ, rồi quay đầu nhìn Thủy Sinh, muốn nhìn xem biểu muội từ khi xa cách đến nay như thế nào.

Dưới ánh lửa, thấy cô dung nhan tiều tụy, nước mắt lưng tròng. Uông Khiếu Phong trong lòng thương xót, lại thấy cô khe khẽ lắc đầu, bèn hỏi:

– Thế nào?

Thủy Sinh nói:

– Gia gia của muội không phải là do người… người kia hại chết.

Cả đám người nghe cô nói như vậy, đều phẫn nộ, cùng nghĩ: “Chúng ta muốn ngươi từ nay về sau làm người tử tế, lại nể mặt Thủy đại hiệp, nên mới không tiết lộ những chuyện xấu xa của ngươi với tên tiểu dâm tăng kia, bây giờ ngươi lại ngang nhiên bênh vực hắn, thật là tội không thể dung thứ. Ngay cả ba chữ “tiểu hòa thượng” ngươi cũng không chịu nói, mà lại nói là “người kia, người kia”, thật là cực kỳ vô sỉ!”

Uông Khiếu Phong thấy mọi người đều đầy vẻ giận, rất lấy làm lạ, thầm nghĩ biểu muội không chịu gặp mọi người, mà mọi người lại có ý thù địch với cô ấy, hẳn có ấn tình gì đây, bèn nói:

– Biểu muội, chúng ta nghe lời dặn của Hoa bá bá, hãy bắt giết tên tiểu hòa thượng kia trước, băm thây vạn mảnh để tế anh hồn của cậu, còn những chuyện khác, từ từ hãy nói cũng chưa muộn.

Thủy Sinh nói:

– Y… y cũng không phải là tiểu hòa thượng.

Uông Khiếu Phong ngẩn ra, thấy những người ở bên cạnh đều đầy vẻ khinh miệt, bỗng thấy ớn lạnh trong lòng, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không hay. Chàng ta không muốn hỏi rõ chuyện này ngay, tra kiếm vào bao, cao giọng nói:

– Thưa các bác các chú, các vị bằng hữu, xin mọi người hãy chịu vất vả một phen để kết thúc chuyện này, Uông Khiếu Phong này xin lạy một lạy này, bái tạ đại ân đại đức của các vị.

Vừa nói vừa lạy sát đất.

Mọi người đều nói:

– Đúng thế, mau tróc nã tên tiểu ác tăng, đừng để hắn chạy ra khỏi sơn cốc!

Vừa nói họ vừa nhao nhao xông ra khỏi hang.

* * *

Không biết ai đánh rơi bó đuốc ở cửa hang ánh lửa bập bùng trong gió, chiếu lên gương mặt “Linh kiếm song hiệp” chập chờn. Hai người cầm tay đối diện, trong lòng đều có muôn vạn lời muốn nói, mà không biết nói lời nào.

Địch Vân nghĩ thầm: “Hai anh em họ chắc có rất nhiều điều muốn nói cùng nhau, mình đi thôi.” Đang muốn lặng lẽ lánh đi, lại nghe có hai người nhanh chân đi tới, một người nói:

– Huynh từ bên này sục tới, tôi từ bên kia lùng sang, trọn một vòng, rồi sẽ gặp nhau lại ở đây.

Một người nói:

– Được! Một dải đầy tuyết này, dấu chân loạn cả lên, e rằng tiểu dâm tăng nấp ở mé bên trái.

Người kia hạ giọng, cười nói:

– Ê, lão Tống, Thủy cô nương như một bông hoa, tiểu dâm tăng nửa năm nay diễm phúc quá ha.

– Ha ha, phải rồi, thảo nào anh chàng họ Uông kia cam tâm đội chiếc mũ xanh.

Hai người hi hi ha ha mấy câu, rồi chia làm hai phía đi lùng sục Địch Vân.

Địch Vân ở bên cạnh nghe thấy, rất buồn cho huynh muội Thủy Sinh, thầm nghĩ: “Lão Hoa Thiết Cán thật là tệ hại, đơm đặt những điều vô sỉ, làm tổn thương thanh danh của Thủy cô nương, như vậy thì hay ho gì cho lão?” Địch Vân không biết Hoa Thiết Cán sợ Thủy Sinh vạch trần những hành vi gian ác đê tiện của lão nên phải ra tay trước, làm bại hoại thanh danh của cô để mọi người không tin lời cô nữa. Địch Vân ngẩng đầu nhìn vào trong hang, thấy Thủy Sinh lùi lại hai bước, sắc mặt nhợt nhạt, toàn thân run rẩy, nói với Uông Khiếu Phong:

– Biểu ca, huynh đừng tin những lời bậy bạ đó.

Uông Khiếu Phong không đáp, những thớ thịt trên mặt giật giật. Rõ ràng là lời của hai người kia đã như con rắn độc cắn vào trái tim chàng ta. Nửa năm qua Uông Khiếu Phong ở ngoài tuyết cốc, ngày đêm chỉ nghĩ: “Biểu muội rơi vào tay hai tên dâm tăng đó, làm sao có thể giữ được sự thanh bạch? Chỉ cần cô ấy còn sống là đã tạ ơn trời đất rồi.” Nhưng khổ một nỗi lòng người không biết “tri túc”, lúc này gặp lại Thủy Sinh, lại mong cô giữ mình như ngọc, nghe hai người kia nói vậy, thầm nghĩ: “Trên chốn giang hồ, ai ai cũng biết chuyện này, Uông Khiếu Phong đường đường một đấng trượng phu, há có thể chịu nổi sỉ nhục này?” Nhưng thấy vẻ khổ sở của Thủy Sinh như thế, lòng lại mềm đi, thở dài lắc đầu nói:

– Biểu muội, chúng ta đi đi.

Thủy Sinh hỏi:

– Huynh tin lời mấy người kia không?

Uông Khiếu Phong cúi đầu buồn bã, lúc lâu sau mới nói:

– Lời chào xáo của người ngoài, để ý làm gì.

Thủy Sinh cắn môi, nói:

– Thế thì, huynh tin ư?

Uông Khiếu Phong lại cúi đầu, ngậm ngùi nói:

– Được rồi, huynh không tin là xong.

Thủy Sinh nói:

– Trong lòng huynh đã sớm tin những lời ngậm máu phun người kia rồi.

Lặng đi một lúc, lại nghẹn ngào nói:

– Từ nay về sau huynh đừng gặp muội nữa, coi như muội đã chết trong tuyết cốc này rồi.

Uông Khiếu Phong nói:

– Cũng chả cần phải thế.

Thủy Sinh trong lòng đau đớn, nước mắt trào ra, thầm nghĩ “người khác hiểu nhầm mình, nghi oan mình, vu miệt mình sao cũng được, nhưng ngay cả biểu ca cũng coi mình đê tiện như thế, chịu sao thấu?” Cô chỉ muốn bỏ đi ngay, rời xa bao nhiêu kẻ kia, trốn đến một nơi không ai biết cô cả, mãi mãi không gặp họ nữa.

Cô vụt lao ra ngoài, khi gần đến cửa hang, không kìm được lại ngoái đầu nhìn vào góc hang một cái. Nửa năm qua, cô ngày đêm trốn nấp ở góc hang này. Tính cô thích sạch sẽ, lại khéo tay, đã dùng vỏ cây, lông vũ bện thành mấy tấm chăn, nệm, áo lông vũ, nay sắp ra đi không khỏi ngậm ngùi lưu luyến những thứ đã gắn bó với mình suốt nửa năm qua. Chợt nhìn thấy tấm áo lông vũ mình đã may cho Địch Vân, ngày ấy Địch Vân tức giận không cần, đá trả cho cô, đêm đêm cô thường dùng làm chăn đắp để chống rét, lúc này trong lòng chợt xao động: “Những người kia cứ mồm năm miệng mười nói huynh ấy là dâm tăng, muốn hại huynh ấy, nếu họ bắt được, quả bất địch chúng, vậy thì biết làm sao?” Bèn dừng chân, đăm đăm nhìn tấm vũ y bàng hoàng bối rối.

Uông Khiếu Phong thấy tấm áo lông vũ trên tấm chăn của Thủy Sinh, áo rộng và dài, kiểu dáng rõ ràng là áo đàn ông, trong bụng nghi ngờ, hỏi:

– Đây… đây là cái gì?

Thủy Sinh nói:

– Là của muội làm đó.

Uông Khiếu Phong có vẻ thắc mắc:

– Là của muội à?

Thủy Sinh buột mồm định trả lời: “Không phải của muội”, nhưng lại cảm thấy không ổn, ngập ngừng không đáp. Uông Khiếu Phong lại hỏi:

– Là áo của đàn ông à?

Giọng nói khản đặc. Thủy Sinh gật gật đầu. Uông Khiếu Phong lại hỏi:

– Là muội may cho hắn à?

Thủy Sinh lại gật gật đầu.

Uông Khiếu Phong cầm tấm vũ y lên, xem tỉ mỉ một lúc, giọng lạnh lùng:

– May khéo lắm.

Thủy Sinh nói:

– Biểu ca đừng đoán lung tung, anh ta và muội…

Nhưng thấy ánh mắt đầy phẫn nộ căm hờn của Uông Khiếu Phong cô lại ngập ngừng không nói được nữa. Uông Khiếu Phong ném tấm áo lông vũ lên tấm chăn đắp, nói:

– Áo của hắn, lại ở trên chăn của muội…

Thủy Sinh lạnh buốt trong lòng, thầm nghĩ: “Huynh đã nghi ngờ muội, nghi oan cho muội, thì cứ đổ oan cho muội hoài hoài đi.”

* * *

Địch Vân nấp trong đám cỏ rậm ngoài cửa hang, thấy cô bị nghi ngờ một cách oan uổng, nét mặt quá đỗi thê lương, lòng buồn cực điểm: “Mình là một kẻ quê mùa thấp kém, đã quen chịu oan khuất, chẳng kể làm gì. Cô ấy là một cô nương tôn quý, làm sao có thê chịu được nỗi oan nhường này?” Nghĩ đến đó, nghĩa khí bừng lên, tuy biết trong hang ngoài hang đang có mấy chục cao thủ lùng sục mình, ai ai cũng muốn giết mình, nhưng cũng không thèm để ý nữa, liền lao vọt vào trong hang nói:

– Uông thiếu hiệp, huynh đừng hiểu nhầm như thế.

Uông Khiếu Phong và Thủy Sinh thấy Địch Vân nhảy vọt vào như thế đều giật nảy mình. Địch Vân lúc này đầu tóc đã hơi dài, không còn giống tiểu hòa thượng như dạo mới nhổ trọc đầu nữa. Uông Khiếu Phong phải định thần mới nhận ra, bèn tuốt kiếm, tay trái đẩy Thủy Sinh sang một bên, hoành kiếm trước ngực, mắt tóe lửa, trường kiếm không ngừng rung động, hận không thể lập tức băm vằm kẻ kia muôn vạn nhát.

Địch Vân nói:

– Tôi không đánh nhau với huynh, tôi chỉ nói với huynh biết rằng: Thủy cô nương băng thanh ngọc khiết, trong sạch như băng như ngọc. Huynh lấy cô ấy làm vợ, thật là phúc lớn trời ban, đừng nghĩ lung tung, tin lời đơm đặt của bọn người xấu.

Thủy Sinh hoàn toàn không ngờ Địch Vân lại xuất hiện đúng vào lúc này, huynh ấy đã không sợ nguy hiểm bước ra chỉ để chứng minh cho sự thanh bạch của cô. Cô vừa cảm kích vừa lo lắng, vội nói:

– Huynh… huynh chạy mau đi, rất nhiều người muốn giết huynh, ở đây thật quá nguy hiểm.

Địch Vân nói:

– Tôi biết chứ. Nhưng tôi không thể không nói cho Uông thiếu hiệp rõ điều này, để cho cô khỏi bị nghi ngờ oan uổng. Uông thiếu hiệp, Thủy cô nương là một cô nương tốt. Huynh… huynh muôn vạn lần không được hiểu nhầm cô ấy.

Địch Vân vốn vụng đường ăn nói, một việc bình thường cũng khó nói cho rõ, huống nữa lại là câu chuyện tế nhị đến thế, cứ nói ấp a ấp úng bảy tám câu, chỉ càng khiến cho Uông Khiếu Phong thêm nghi ngờ.

Thủy Sinh vội nói:

– Huynh… huynh chạy mau đi! Đa tạ hảo ý của huynh, kiếp sau muội xin báo đáp. Huynh chạy mau đi! Họ nhiều người lắm, mọi người đều muốn giết huynh…

Uông Khiếu Phong thấy Thủy Sinh từ vẻ mặt đến giọng nói đều quan tâm tha thiết đến Địch Vân như thế, lòng ghen tức sôi lên, quát lớn:

– Ta liều mạng với ngươi!

“Soạt” một kiếm, đâm mạnh vào ngực Địch Vân.

Nhát kiếm này thế đi rất ghê gớm, nhưng Địch Vân bây giờ đã tuyệt luân, kết hợp được sở trường tuyệt đỉnh võ học của cả hai phái chính-tà là “Thần chiếu” và “huyết đao”, thấy kiếm của Uông Khiếu Phong đến, chỉ hơi nghiêng mình một chút đã tránh được, nói với Uông Khiếu Phong:

– Tôi không đánh nhau với huynh. Tôi chỉ muốn nói với huynh rằng hãy cưới Thủy cô nương, đừng có một chút nghi ngờ nào đối với cô ấy. Cô ấy… cô ấy là một cô nương tốt.

Trong khi Địch Vân nói, Uông Khiếu Phong đã tả hai nhát, hữu ba nhát, liên tiếp đâm mạnh năm nhát kiếm vào người Địch Vân. Địch Vân chỉ hơi nghiêng mình né tránh, coi như không có những nhát kiếm hiểm ác ấy, trong lòng lấy làm lạ: “Người này trước kia võ công rất giỏi, sao nửa năm không gặp, kiếm pháp của anh ta lại trở nên vụng về như thế?”

Uông Khiếu Phong đâm mạnh, chém gấp, mỗi nhát kiếm đều bị Địch Vân coi như không có, càng giận phát điên lên, kiếm chiêu càng nhanh.

Địch Vân nói:

– Uông thiếu hiệp, huynh hãy nhận lời với tôi, không nghi ngờ sự thanh bạch của Thủy cô nương nữa, tôi sẽ đi ngay, bằng hữu của huynh đều muốn giết tôi, tôi không thể chần chừ được nữa.

Uông Khiếu Phong xuất kiếm càng nhanh, Địch Vân chỉ nhờ vào nội lực tinh thâm, khinh công thì lại xoàng, tuy nội công là gốc, khinh công là ngọn, nhưng về khinh công chẳng được ai chỉ dẫn, nên khi đối phương xuất kiếm nhanh thì cũng cảm thấy khó lòng ứng phó, bèn đưa tay búng một cái, “tách” một tiếng, ngón tay giữa đã búng vào lưỡi kiếm.

Uông Khiếu Phong cảm thấy hổ khẩu đau chói lên, trường kiếm tuột khỏi tay, rơi xuống đất, vội cúi mình lượm. Địch Vân đưa bàn tay đẩy vào vai chàng ta một cái, chưởng này không có mấy sức lực, không ngờ Uông Khiếu Phong chịu không nổi, ngã bổ chửng ra phía sau, “bình” một tiếng, lưng dộng vào vách đá.

Thủy Sinh thấy chàng ta ngã rất thảm hại, vội chạy đến đỡ.

Địch Vân ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ Uông Khiếu Phong lại bị đẩy ngã, chẳng qua Địch Vân chỉ muốn ngăn anh ta lượm kiếm đánh nữa mà thôi, đâu có ngờ Uông Khiếu Phong bị ngã nặng như thế. Địch Vân nhảy tới hai bước, cũng muốn đưa tay ra đỡ, nói:

– Xin lỗi, tôi thật… tôi không cố ý.

Thủy Sinh kéo tay phải Uông Khiếu Phong, nói:

– Biểu ca, có sao không?

Uông Khiếu Phong vừa ghen vừa tức, không thề kiềm chế được, cho rằng Thủy Sinh bênh Địch Vân, hai người sau khi liên thủ đánh mình, lại còn chế giễu, anh ta liền giơ tay trái lên, “bốp” một tiếng, giáng cho Thủy Sinh một cái tát rất mạnh, quát:

– Cút!

Thủy Sinh giật nảy mình, “biểu ca lại ra tay đánh mình”, đó là việc không sao tưởng tượng nổi, bèn đưa tay vuốt mặt, ngẩn người ra. Uông Khiếu Phong lại giang tay, tát vào má bên trái cô. Thủy Sinh kinh hãi gục lên vai Địch Vân, cảm thấy lúc này chỉ Địch Vân mới có thể bảo vệ mình.

Địch Vân nghiêng mình, ngăn phía trước Uông Khiếu Phong, giận dữ nói:

– Huynh… huynh sao lại đánh người?

Nghe thấy tiếng bước chân rầm rập ngoài cửa hang, có mấy người kêu lên:

– Trong hang có tiếng cãi cọ, mau vào xem xem, có phải tiểu dâm tăng trốn ở trong ấy không?

Thủy Sinh lùi lại hai bước, nói với Địch Vân:

– Huynh chạy nhanh đi… Muội… muội đa tạ hảo ý của huynh.

Địch Vân nhìn Uông Khiếu Phong, lại nhìn Thủy Sinh, nói:

– Tôi đi đây!

Rồi quay người đi ra cửa hang.

Uông Khiếu Phong kêu to:

– Tiểu dâm tăng ở đây, mau chặn cửa hang lại, đừng để hắn đào tẩu!

Thủy Sinh vội nói:

– Biểu ca, huynh như vậy chẳng phải là hại người sao?

Uông Khiếu Phong vẫn kêu to:

– Mau chặn cửa hang lại, mau chặn cửa hang lại!

Ngoài hang, bảy tám hán tử nghe tiếng kêu của Uông Khiếu Phong bèn chặn ngay cửa hang. Địch Vân bước nhanh ra, một người quát lên:

– Trốn đi đâu?

Rồi vung đao chém xuống đầu Địch Vân. Địch Vân giơ tay đẩy vào ngực, người kia ngã quay ra, đụng phải ba người bên cạnh, thế là cả bốn người ngã lổng chổng. Trong tiếng kêu gào mắng chửi của mọi người, Địch Vân chạy nhanh ra khỏi hang.

Quần hào nghe tiếng, từ bốn phương tám hướng đuổi đến, Địch Vân đã đi xa rồi. Có hơn mười người co chân đuối theo, Địch Vân trong lòng sợ hãi, nấp trong một đám cỏ rậm, trong đêm tối, không ai tìm được. Quần hào cho rằng Địch Vân đã chạy ra khỏi sơn cốc, kêu gào réo gọi, rầm rập đuổi, ra khỏi sơn cốc.

Một lúc lâu sau, Địch Vân thấy Uông Khiếu Phong và Thủy Sinh cũng đi, Uông Khiếu Phong đi trước, Thủy Sinh đi theo sau, hai người cách nhau hơn một trượng. Họ càng đi càng xa, rồi khuất bóng sau dốc núi.

Khoảnh khắc trước còn là tuyết cốc huyên náo ầm ĩ, giờ đây lặng lẽ im lìm.

Quần hào Trung Nguyên đi rồi, Hoa Thiết Cán đi rồi, Thủy Sinh đi rồi. Chỉ còn trơ trọi một mình Địch Vân.

Chàng ngẩng đầu lên, đến những con ưng xám thường ngày vẫn bay lượn trên trời giờ cũng không thấy đâu.

* * *

Thật là quạnh vắng, thật là cô đơn.

Chỉ có tuyết tan, lặng lẽ chảy ra ngoài sơn cốc.

——————————————————


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.