Trong khi chúng thê thiếp của Hy Bình tụ tập tại Trường Xuân Đường, Lôi Long và Hoàng Đại Hải dẫn theo bốn năm trăm người chia thành tám đạo tiến về Viễn Dương Phiêu Cục.
Tuy là võ lâm chính toàn là ân oán và cừu sát, nhưng quan sai không để ý tới, thậm chí là để mặc muốn làm thế nào thì làm, vì thế võ lâm nhân sĩ cũng không một ai động đến quan gia.
Vì thế, bốn năm trăm người không phải là con số nhỏ, tất sẽ gây ra sự chú ý của mọi người, vì thế phải phân chia ra mà đi, mọi người sau khi đến Viễn Dương Phiêu Cục, sẽ chuyển hướng đến Địa Ngục Môn.
Từ Phiêu Nhiên suất lĩnh một đội đi đầu, nhiệm vụ của đội của lão là đến Viễn Dương Phiêu Cục sớm nhất, an bài mọi thứ. Các đội còn lại mỗi đội cũng có một thủ lĩnh.
Hy Bình với Tứ Cẩu, Lôi Long, Độc Cô Minh, Hoàng Đại Hải, Hoa Tiểu Ba, Triệu thị huynh đệ, Thần Đao Tứ Hoa, Thiên Phong Song Hùng, Thiên Phong Song Kiều, Thiên Phong Tam Anh và Độc Cô Thi thành một đội, xuất phát sau cùng. Đội nhân mã này tuy ít người, chỉ có mười nam, mười nữ, nhưng lại chính là tinh anh của Tứ đại Võ lâm thế gia.
Sau khi xuất hành, ngựa đều do Bích Lục kiếm trang cung cấp, Bích Lục Kiếm Trang vốn là một mục trường cực lớn.
Tuy nhiên phải phi như điên với ngựa, chúng nhân không thể nào cười nổi, người của Thiên Phong Bảo cảm thấy rất không thuận nhãn, nhân vì sau khi Từ Thanh Vân bị giết dưới tay Thi Trúc Sinh, Hy Bình không dẫn mọi người đi báo thù ngay mà còn có thời gian ngắm cảnh, bảo sao Thiên Phong Bảo có thể cao hứng đây?
Một người di hành sau một ngày trường mệt nhọc, sẽ cần phải ngủ.
Đương nhiên, không phải ngủ trong trướng bồng, mà là trong phòng khách sạn, hoặc giả nếu không kiếm được khách điếm thì cũng cố mà kiếm một tòa miếu hoang để độ đường. Người võ lâm có thể tùy theo hoàn cảnh mà sinh hoạt, không cần cầu kỳ quá.
Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh nguyên lai quấn lấy Thần Đao Tứ Hoa nói chuyện, nhưng sau đó Hoa Tiểu Ba lại chỉ nói chuyện với quả phụ đang thụ tang Độc Cô Thi. Đó là do hắn bị Độc Cô Minh cưỡng bách.
Độc Cô Minh nói: “Muội muội của ta mới mười sáu mười bảy tuổi, không thể để muội ấy là quả phụ cả đời được, người phải truy cầu muội ấy.”
Hoa Tiểu Ba liền nói sẽ không làm chuyện thương phong bại lý như vậy, nhưng Độc Cô Minh vừa mềm mỏng vừa cứng rắn nói: “Nếu như đệ không làm, ta sẽ đánh đệ; nếu như đệ làm được, ta lập tức chỉ cho đệ võ công của ta.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Ta phải học huyết trảo.”
Độc Cô Minh nói: “Cái đó không dậy đệ được.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Tại sao trước đó không thấy huynh có thứ võ công lợi hại đó?”
Độc Cô Minh nói: “Vì khi truyền cho ta võ công đó, sư phụ không cho phép ta tùy tiện thi xuất, chỉ những lúc sinh tử quan đầu mới được dùng để cứu mệnh.”
Hoa Tiểu Ba hỏi: “Tên của loại võ công đó là gì?”
Độc Cô Minh nói: “Ta chỉ học võ công đó, không biết tên và lai lịch của nó. Sư phụ chỉ chỉ dạy võ công cho ta, cũng không nói với ta điều gì cả.”
Hoa Tiểu Ba không thoát khỏi sự làm phiền của Độc Cô Minh, đành phải đáp ứng đi an ủi Độc Cô Thi, với điều kiện Độc Cô Minh truyền thu cho hắn Tiên Hà Kiếm Pháp và Hư Hoa Kiếm Pháp, Độc Cô Minh cũng nhanh chóng đồng ý.
Hoa Tiểu Ba nói: “Đệ không phải vì truy cầu võ công của huynh, mà là vì muội muội của huynh, chỉ nhìn muội muội mỹ lệ của huynh đã thấy tiếc, đệ chỉ là sợ bị Từ Phiêu Nhiên sát tử, vì tội dám động đến con dâu của lão, sau này nếu có sinh hài tử, sẽ lấy tên của hắn đặt cho đứa bé. “
Độc Cô Minh nói: “Ngươi nghĩ là lão tuyệt hậu à? Lão còn có hai con gái sinh đôi, có thể sinh cho lão rất nhiều ngoại tôn, muốn có bao nhiêu tên tuổi để đặt, cần gì đến ngươi. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là phải mang tất cả hoan lạc ra tiếp đãi Thi nhi, tạm thời không được phép tiếp cận nữ nhân khác, đã biết chưa?”
Hoa Tiểu Ba cười khổ: “Sao huynh có thể chiếm tiện nghi với đệ như vậy?”
Độc Cô Minh gõ đầu hắn một cái: “Ta mang muội muội ta đến dâng cho đệ, đệ còn thấy chưa đủ à?”
Hoa Tiểu Ba nói: “Thế nào là đủ?”
Độc Cô Thi cương quyết không chịu chú ý đến Hoa Tiểu Ba. Nhưng Hoa Tiểu Ba chết cũng không buông, mặt luôn nở nụ cười cùng tình ý miên miên, cuối cùng cũng làm cho xuân tâm vốn cô tịch sau khi trượng phu ra đi của Độc Cô Thi tái động, chuẩn bị nở hoa thêm lần nữa.
Người của Thiên Phong Bảo nhìn thấy thế rất ngứa mắt, đặc biệt là Thiên Phon g Song Kiều, nhìn thấy Hoa Tiểu Ba ngang nhiên hí lộng vợ góa của đại ca, lưỡng nữ tựa hồ muốn vì người quá cố mà ra mặt cùng Hoa Tiểu Ba quyết đấu, nhưng vì bọn họ là nữ nhi, lại biết Độc Cô Thi đang rất đau thương nên không muốn to chuyện.
Huống hồ, bọn vừa nhìn Hoa Tiểu Ba, Hoa Tiểu Ba liền quay sang cười với họ, biểu lộ tình cảm sâu sắc như biển cả, làm cho bọn họ chao đảo, tự vệ còn chưa đủ, làm sao còn có thời gian quan đến chuyện của Độc Cô Thi?
Độc Cô Minh và Tứ Cẩu dùng mọi khả năng, làm cho Thần Đao Tứ Hoa cảm thấy vui vẻ.
Thần Hoa Tứ Đao bị Lãng Vô Tâm bỏ rơi, tuy vẫn còn hoài niệm về hắn, nhưng vì bị Độc Cô Minh và Tứ Cẩu ve đi vuốt lại, cuối cùng cũng cho Lãng Vô Tâm theo gió, theo mây mà đi, liền đưa mắt đưa tình lại bọn gã, phong tình vô cùng.
Bọn Mai Côi luôn luôn tìm cách tiếp cận Hy Bình, vừa như vô tình vừa như hữu tình. Hy Bình bản tính vốn không đổi, liền không bỏ qua cho bọn Mai Côi, cùng với bọn Độc Cô Minh và Tứ Cẩu xông vào trêu chọc bọn họ.
Triệu Tử Uy giống như thỏ tốt không ăn cỏ ở gần, hắn bỏ qua Thần Đao Tứ Hoa, tấn công Thiên Phong Song Kiều. Hắn nhớ Từ Thanh Vân có nói, sẽ đem hai muội muội giới thiệu cho hắn, lúc đó hắn đang mải mê với Mộng Hương, đem lời đó bỏ ngoài tai.
Bây giờ Từ Thanh Vân đã về trời truy cầu tiên nữ, Mộng Hương lại không ở bên, hắn nhận ra mình vô cùng có lỗi với Từ Thanh Vân, quyết định vì Từ Thanh Vân mà chiếu cố hai bảo bối muội muội của hắn. Đương nhiên, sau này nếu gặp lại Mộng Hương, hắn cũng sẽ vì Từ Thanh Vân mà thay thế, truy cầu ả.
Triệu Tử Hào, Hoàng Đại Hải và Lôi Long ba người nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, bọn họ ngoài ăn, đi và ngủ thì không có thời gian tán tỉnh nữ nhân.
Thiên Phong Song Hùng do lão bà của bọn họ đang cùng hài tử ở Thiên Phong Bảo, vốn để tình nhân lên đường đến Viễn Dương Phiêu Cục trước, vốn định đi sau truy cầu Thần Đao Tứ Hoa, nhưng chẳng ai thèm đế ý đến huynh đệ bọn họ, làm cho huynh đệ bọn họ cảm thấy hối hận vì đã đi cùng bọn Hy Bình – Bọn nam nhân đó vô luận võ công, gia thế, tướng mạo đối với bọn họ đều hơn xa, chúng nữ tự nhiên không lý gì đến bọn họ. Nếu như bọn họ đi cùng với Từ Phiêu Nhiên, thì đã có thể cùng đám tình nhân để vui vẻ rồi.
Thiên Phong Song Hùng chỉ hy vọng mau đến Viễn Dương Phiêu Cục, gặp lại đám tình nhân gặp gỡ hoan hảo, chẳng thèm quản đến chuyện của mọi người, cứ cúi đầu mà đi.
Thiên Phong Song Kiều bị đám nam nhân làm phiền đến điên lên, hận không thể hiều nổi bọn họ, sao trên đời này lại có đám nam nhân buồn tẻ đến như vậy? Trong lòng chẳng có chút ý tưởng báo thù gì cả, chỉ suốt ngày lo chòng hoa, ghẹo nguyệt, phong lưu khoái hoạt, nếu không phải bọn hắn võ công cao cường, hai người liền muốn đem bọn họ thiến đi, để bọn họ không nổi thú tính lên được nữa.
Nửa tháng sau, bọn họ đến một ngôi miếu hoang ở Vân Vụ San.
Lúc đó là hoàng hôn, phía trước có một đoạn núi cực dài chắn trước mặt, nếu đi tiếp, khó có thể đến đường cái trước lúc trời tối, liền quyết định ở lại ngôi miếu hoang đó ngủ lại một đêm.
Tòa miếu không lớn, nhưng có thể chứa đến 20 người.
Thiên Phong Song Kiều tự nhiên không nguyện ý, thứ nhất họ chỉ muốn nóng lòng báo thù, thứ hai bọn họ không muốn ở chung với đám nam nhân trong miếu hoang, đến lúc đi ngủ làm sao có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra với họ?
Hy Bình ra vẻ rất thông cảm với bọn họ, nói: “Bọn nàng nếu muốn đi nhanh thì cứ đi, nhưng tối nay bắt buộc phải nghỉ tại đây.”
Từ Bạch Lộ buồn bực nói: “Đi thì đi, liên quan gì đến bọn ngươi?” Ả đang thong thả liền chuyển sang tăng tốc, đám người Thiên Phong Bảo tự nhiên cũng phải đuổi theo.
Hy Bình phóng lên phía trước, bên trái, bên phải mỗi bên ôm lấy một ả, nói: “Phụ thân bọn nàng giao bọn nàng cho ta quản lý, nếu bọn nàng đi đường gặp bất trắc, ta làm sao ăn nói với cha bọn nàng?”
Lưỡng nữ không liệu nổi nam nhân này không có chút luân lí đạo đức, muốn ôm là ôm, chẳng nói lấy một câu đã ôm lấy bọn nàng vào lòng, giãy nảy đòi xuống, lăn trái, lộn phải, chửi mắng: “Hoàng Hy Bình, ngươi là đồ tử quỷ, sao dám ôm bọn ta?”
Hy Bình cười nói: “Nữ nhân vốn sinh ra để cho nam nhân ôm mà.”
Hoa Tiểu Ba vỗ tay nói: “Tỷ phu, cao kiến.”
Từ Bạch Lộ giận dữ nói: “Ngươi toàn nói lời bẩn thỉu! Nếu không thả bọn ta ra, sẽ đâm cho ngươi một kiếm.”
Tứ Cẩu và Hoa Tiểu Ba liền đến bên bọn họ đoạt kiếm chạy đi.
Hy Bình cười lớn nói: “Không còn kiếm nữa, còn muốn đâm ta nữa không?”
Từ Bạch Lộ gào lớn: “Bọn ngươi còn trơ mắt đứng đó à, sao không giết chết gã tử quỷ này cho ta? “
Thiên Phong Song Hùng và Thiên Phong Tam Anh không biết nên làm gì, nhìn hai sư muội của mình giận dữ đỏ cả mặt, lại nhìn Hy Bình đang nở nụ cười tà ác, không biết nên làm gì cho đúng.
Độc Cô Minh cũng nhận ra vấn đề, nói: “Chúng ta chia nhau ra đi săn thú rằng, và kiếm củi đi!” Nói đoạn, hắn liền đi ra phía ngoài miếu hoang, chúng nhân cũng đi theo, đám người của Thiên Phong Bảo không biết nghĩ thế nào, cũng đi theo.
Từ Hồng Hà kinh hãi kêu lên: “Đi săn thú và kiếm củi sao cần lắm người thế?”
Ngôi miếu hoang lúc này đã trở lên vô cùng lớn vì nó chỉ còn 3 người.
Lưỡng nữ kinh hoảng, dùng toàn lực để giãy ra, nhưng không làm lung lay được đôi tay của Hy Bình, chỉ biết quát lên yêu kiều: “Ngươi còn muốn ôm bọn ta?”
Hy Bình nói: “Vẫn còn chống đối cơ à? Nếu các nàng chịu yên tĩnh, ta sẽ không ôm các nàng nữa, tự nhiên các nàng sẽ được thả ra. “
Từ Bạch Lộ cay đắng nói: “Tại sao ngươi lại ôm bọn ta?”
Hy Bình nói: “Ta thích, thì ta ôm nữ nhân, không cần lý do, bọn nàng không biết à?”
Từ Hồng Hà nhỏ giọng nói: “Cầu xin ngươi thả ta và tỷ tỷ ra, được không?”
Hy Bình nói: “Thả bọn nàng ra, bọn nàng lại không nghe lời ta thì sao?”
Từ Bạch Lộ nói: “Là ngươi bảo bọn ta đi, bọn ta nghe xong liền chuẩn bị đi, sao lại ôm bọn ta lại?”
Hy Bình nói: “Miệng lưỡi ngươi thật là sắc bén, cần phải mài cho bớt lại.”
Hy Bình xuất kỳ bất ý hôn lên môi Từ Bạch Lộ một cái, Từ Bạch Lộ vội né mặt sang một bên, rống lên một tiếng.
Hy Bình nói: “Bọn nàng thừa biết ta không muốn bọn nàng đi, lại còn dám lên ngựa phóng đi, định làm ta xấu hổ à?”
Từ Hồng Hà nhỏ giọng nói: “Bọn ta không đi nữa, ngươi đừng ôm chặt quá, người ta khó thở lắm.”
Hy Bình cười nói: “Cuối cùng cũng thông minh ra rồi!”
Từ Bạch Lộ quay mặt lại nhìn Hy Bình gào lên: “Bọn ta đã nói không đi nữa rồi, còn không thả bọn ta ra khỏi đôi tay bẩn thỉu?”
Hy Bình ôm nàng ta chặt lại, kéo rịn chặt ngực nàng ta vào ngực mình, nói: “Ta chẳng có lý do gì vì các nàng không đi nữa mà thả bọn nàng ra. Nàng không biết thế nào là thân thể tuyệt hảo à? Được nam nhân ôm thư thái chứ?”
Từ Bạch Lộ nói: “Ngươi…” Sau đó không nói nữa, song quyền tung ra thay cho lời nói, dùng toàn lực nhằm ngực Hy Bình phóng tới, đánh một hồi rồi dừng tay, nằm trong ngực Hy Bình khóc lóc.
Từ Hồng Hà nói: “Tỷ tỷ, đừng khóc nữa, tỷ khóc nữa là muội cũng khóc đấy.”. Nói xong, liền nằm trong vòng tay của Hy Bình bắt đầu khóc lóc.
Hy Bình bất lực nói: “Bọn nàng là nữ nhân kiểu gì vậy, nói khóc là khóc, sợ bọn nàng luôn.”
Chàng liền lỏng tay thả bọn họ ra, lưỡng nữ không lập tức ly khai chàng, mà lại tiếp tục gục trong ngực chàng khóc lóc thảm khốc hơn.
Sau một hồi, Hy Bình thấy bọn họ hoàn toàn không ly khai, lấy làm rất kinh ngạc, nói: “Ta đã phóng khai bọn nàng, bọn nàng sao vẫn khóc? Ngực ta ướt hết rồi, bọn nàng khóc đã đủ chưa?”
Lưỡng nữ hoàn toàn không nói gì, chỉ dùng nước mắt để tốc cáo ủy khuất của bọn họ.
Hy Bình nghĩ một hồi, rồi nhẹ nhàng vỗ về bọn họ, ôn nhu ôm lấy vai bọn họ, nói: “Coi như ta có lỗi, hướng về bọn nàng nhận lỗi, thế có được không?”
Từ Hồng Hà ngẩng đầu lên nói: “Ngươi có thật thành tâm không?”
Hy Bình mệt mỏi: “Bọn nàng gục đầu vào ngực ta, chẳng lẽ không nghe thấy tim ta không hề đập nhanh? Một người nói thật liệu tim có đập nhanh không?”
Từ Bạch Lộ ngẩng đầu nói: “Không, tim không đập nhanh chỉ là chuyện hoang đường, không chứng tỏ chàng chân tâm thành ý, người ta làm sao có thể bỏ qua?”
Hy Bình nhấc tay ly khai khỏi bọn họ, vừa xoa tay vừa nói: “Không quản bọn nàng bỏ qua hay không, nếu bọn nàng muốn dựa, vẫn còn có vài bức tường, tuy hơi bẩn, nhưng rất chắc chắn, bọn nàng có muộn dựa vào không, hả?”
Lưỡng nữ nhận thấy Hy Bình rời bọn họ ra, bọn họ lúc đó vẫn còn nằm trong ngực Hy Bình, liền lập tức đưa tay ôm chặt lấy chàng, rồi chợt xấu hổ, lại vội bỏ tay ra, mặt đỏ tía tai.
Hy Bình nhìn bộ dạng của hai mỹ nữ trước mặt, vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, mặt vẫn còn vương vài giọt lệ như hạt ngọc, chàng bất giác đưa hai tay lên lau nước mắt cho cả hai, lưỡng nữ hoảng sợ lùi lại một bước, Hy Bình thở dài một tiếng, liền bỏ bọn họ lại bước ra bên ngoài.
Từ Bạch Lộ liền vội nói: “Ngươi đi đâu đó?”
Hy Bình nói: “Đi ra ngoài thư giãn chút, bọn nàng muốn theo thì theo.”
Từ Bạch Lộ hừ một tiếng, Từ Hồng Hà nhìn hình bóng to lớn của chàng.
Hy Bình đi ra rồi, Từ Bạch Lộ nói: “Lúc nãy hắn đưa tay ra định làm gì?”
Từ Hồng Hà nghĩ một hồi rồi nói: “Có thể chàng định lau nước mắt cho bọn ta!”
Từ Bạch Lộ giận dỗi nói: “Ra vẻ hảo tâm, cần gì hắn, bọn ta chẳng lẽ không biết lau? Hừ!”
Từ Hồng Hà đột nhiên hỏi: “Tỷ, lúc nãy tỷ dụng lực đánh hắn, hắn có đau không?”
Từ Bạch Lộ lắc đầu một cái, buồn rầu nói: “Hắn ta mà đau? Ngực hắn cứng như thép, tay ta đau thì có.”
Từ Hồng Hà lấy làm kỳ lạ, nói: “Vậy sao tỷ còn không ngừng đánh hắn?”
Từ Bạch Lộ chu miệng nói: “Người ta bực hắn mà!”
Từ Hồng Hà nhớ lại mùi vị, nói: “Tỷ, kỳ thật ở trong ngực hắn khóc thật là sảng khoái!”
Bên ngoài truyền lại giọng nói của Hoa Tiểu Ba: “Bị tỷ phu của ta ôm, đương nhiên thấy sảng khoái rồi.”
Lưỡng nữ vội vàng lau nước mắt, mọi người cũng cùng tiến vào.
Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu ta đâu?”
Từ Bạch Lộ nhìn hắn một cái, nói: “Chết rồi!”
Hoa Tiểu Ba cười nói: “Không phải chết dưới quần nàng, trở thành quỷ phong lưu chứ?”
Từ Bạch Lộ giận dữ nói: “Trả kiếm cho ta, để ta cắt cái mồm bẩn thỉu của ngươi ra.”
Hoa Tiểu Ba tự biết đánh không lại, do đó không làm ả giận nữa, đem kiếm trả cho ả, nhân tiện nịnh nọt: “Tỷ tỷ, ta chỉ nói đùa như thế, tỷ phải giận tỷ phu ta mới phải, tất cả là do huynh ấy mà ra, ta chỉ là kẻ bàng quan mà thôi. Thực sự ta rất muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mà huynh ấy là tỷ phu của ta, ta không thể cản trở huynh ấy được.” Hắn giải thích nguồn gốc sự việc luôn luôn tốt.
Tứ Cẩu cũng đem kiếm trả cho Từ Hồng Hà, nói: “Hy Bình đi đâu vậy?”
Từ Hồng Hà nói: “Hắn nói đi ra ngoài thư giãn, bọn ngươi có thấy hắn không?”
Tứ Cẩu nói: “Không.”
Lôi Long nói: “Không quản đến huynh ấy, huynh ấy chẳng gặp chuyện gì đâu, bọn ta làm đồ ăn đã.”
Chúng nhân bảy tay tám chân vội vàng tiến hành.
Đinh Phù nói: “Tiểu thư, hắn không đối đãi tệ với bọn tỷ chứ?”
Từ Bạch Lộ buồn rầu nói: “Ngươi còn nói nữa, sao lúc đó không giúp bọn ta?”
Hai nàng liền nhớ đến tình huống cũ, mới nghe Từ Bạch Lộ nói một câu, bọn người kia liền không nói không rằng ra vẻ bận rộn chuồn đi hết.
Đinh Phù bị Từ Bạch Lộ hỏi, không tìm ra lời nào để nói, chỉ biết ngậm miệng một hồi rồi giải thích: “Ta nghĩ tiểu thư hoan hỉ vì được hắn ôm.”
Từ Bạch Lộ đỏ mặt nói: “Ai nói với ngươi như vậy?”
Từ Hồng Hà vì Đinh Phù giải vây, nói: “Đinh Phù, đừng nói nữa, mau qua giúp mọi người đi.”
Đinh Phù nghe xong như nhận được thánh chỉ, vội quay đầu chạy về phía chúng nhân.
Từ Bạch Lộ trách muội muội: “Muội không thể để cho ta phát tiết một chút sao?”
Từ Hồng Hà cười nói: “Tỷ, khi hắnn quay lại, tỷ lại đánh hắn chẳng phải tốt hơn sao?”
Từ Bạch Lộ nói: “Ta chẳng quản đến hắn.”. Nói xong, hướng về phía Thiên Phong Tam Anh đi lại.
Từ Hồng Hà cười một tiếng, quay đầu ngóng ra bên ngoài.
Mặt trăng vốn đã lên cao.