Hy Bình theo ánh trăng đi vào trong rừng.
Không biết đã được bao lâu, cũng không biết đã đi được bao xa.
Rừng núi tĩnh lặng, động vật cũng đã đi ngủ, chẳng có một âm thanh nhỏ, cũng chẳng có một vật nào xuất hiện, có chăng thì chỉ có tiếng chân chàng đạp lên những miếng gỗ mục.
Hy Bình cảm nhạn được không khí thật là ôn noãn.
Trước mặt hắn xuất hiện một dòng nước.
Một dòng suối nước nóng.
Hy Bình không ngờ tại địa phương này lại có thể gặp suối nước nóng.
Đột nhiên lại nhớ đến lần gặp Hồ Điệp Thất Cơ đang tắm tại thủy đàm, liền nhớ đến bọn họ.
Bọn họ có sống tốt không?
Bây giờ đã sắp thu tàn, không khí cũng trở nên lạnh hơn.
Suối nước nóng thật là tốt.
Hai ngày không tắm rửa, được hưởng thụ suối nước nóng thật là sảng khoái.
Chàng liền cởi y phục, ngồi xuống suốt nước nóng.
Lúc này, chàng nhớ đến tình cảnh ngày đó, tại thủy đàm ôn tồn hưởng thụ Hồ Điệp LụcCơ, rồi lại nhớ đến Phong Ái Vũ, sau cùng lại kinh hãi nhớ đến cảnh hỉ hoan khi tắm táp cho Hoa Lôi.
Chàng đột nhiên ngừng cười.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nữ nhân nói: “Sư tỷ, bọn họ toàn bộ đã hạ sơn hồi am rồi!”
Lại có tiếng một nữ nhân khác nói: “Sư muội, đúng vậy, bây giờ suối nóng đã không còn ai, sợ gì mà không tắm?”
Nữ nhân kia nói: “Sư phụ cho chúng ta lên núi tìm thảo dược, chúng ta đi đã được một ngày, chưa quay về, đừng để sư phụ lo lắng cho chúng ta.”
Nữ nhân lớn tuổi hơn nói: “Tắm suối nóng đã rồi quay về.”
Hy Bình lập tức bơi đến chỗ nước sâu, lặn người xuống, vận khí bế tức.
Không lâu sau, cả hai nàng đã bước chân xuống nước.
Hy Bình dưới nước nhìn ngắm, không ngờ gặp được hai mỹ nhân ngư.
Điều làm chàng không ngờ là – hai nữ nhân này lại là hai nữ ni cô.
Chàng ở dưới nước nhìn thấy lõa thể của hai ni cô, dương căn dưới hạ thể đã chổng ngược lên.
Một nàng trầm mình xuống nước, đột nhiên phát hiện ra chàng, kinh hoảng vô cùng, không tự chủ nổi, bị chìm xuống, giống như bị chết đuối vậy, tay vỗ loạn xuống nước. Nàng còn lại bơi đến để cứu đồng bọn, nhưng phương pháp không đúng, bị nàng ta kéo xuống, làm cả hai gần như chết chùm một chỗ.
Hy Bình bơi lại, ôm họ bơi lên mặt nước, sau đó đưa lên bờ.
Nàng lớn tuổi hơn vốn đã hôn mê, nàng ta là một ni cô khoảng chừng 30 tuổi, Hy Bình nhận ra nàng ta rất quen thuộc.
Nàng còn lại vội nói: “Sư tỷ của ta bị làm sao?”
Hy Bình tử tế nhìn nàng ta một cái, dưới ánh trăng, chàng nhận ra nàng ta chính tiểu ni mỹ diệu tuyệt luân Diệu Duyên, nói: “Chưa chết được đâu.”
Diệu Duyên nhìn thần sắc mê muội của Hy Bình tại thân thượng và các bộ vị của nàng không ngừng đưa tới, xấu hổ nói: “Thí chủ, ngươi cứu tỉnh sư tỷ ta đã, được không?”
Nàng đã nhận ra nam nhân lõa thể này chính là Hoàng Hy Bình của Trường Xuân Đường.
Hy Bình nói: “Thân thể của nàng thật đẹp, khuôn mặt của nàng cũng thật là đẹp.” Rồi quay đầu sang nhìn lên thân thượng của trung niên ni cô, lại nói: “Nàng ta cũng đẹp!” Rồi cúi đầu xuống.
Diệu Duyên kinh hãi kêu lên: “Thí chủ, người làm gì đó?”
Hy Bình nói: “Hô hấp nhân tạo.”
Trung niên mĩ ni đã tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt là một khuôn mặt đầy nam tính, cực kỳ kinh hãi đẩy Hy Bình ra, nhưng liền phát giác đẩy không được, kinh hãi kêu lên: “Bỏ ra!”
Hy Bình nhìn thấy ả ta tỉnh lại, ngồi sang một bên thở gằn, nói: “Làm ta mệt gần chết” Đột nhiên phát giác huyệt đạo đã bị người điểm, nhất thời không thể động đậy được.
Trung niên mĩ ni nói: “Ngươi vừa làm gì với ta?”
Hy Bình tức giận nói: “Ngươi chết đi, ta cứu ngươi, ngươi lại còn ám toán ta à?”
Diệu Duyến cũng nói: “Sư tỷ, chàng sử dụng hô hấp nhân tạo cứu tỷ.”
Trung niên mĩ ni nói: “Không phải hắn, ta có thể bị sặc nước không? Chính là hắn hại ta.”
Hy Bình kêu lên: “Nếu nàng không giải huyệt đạo cho ta, ta sẽ gian dâm nàng đó.”
Trung niên mĩ ni đại nộ, xích lõa đi về phía y phục, mang lại một thanh kiếm, nói: “Ngươi định gian dâm ta? Ta cắt nó đi, để xem ngươi còn gian dâm ta được không?” Ả đưa tay, một tay cầm cái cục đó lên, một tay hạ kiếm kê vào nơi đó của Hy Bình, muốn một kiếm chém phứt đi.
Diệu Duyên kinh hãi nói: “Không được, sư tỷ”
Trung niên mĩ ni muốn muột kiếm tước đi nam căn của Hy Bình, nhưng quái sự đã phát sinh, kiếm của ả chém không được dương căn của chàng, ả thử lại lần nữa, nhưng đến một miếng da cũng không cắt được, cảm thấy vô cùng kinh hãi, nhìn Hy Bình, bán tín bán nghi.
Hy Bình cười nói: “Da của ta vốn rất dầy, nàng không thể cắt được đâu, nếu có thể nàng cứ làm mạnh hơn, dùng tận lực mà cắt.”
Trung niên mĩ ni do dự một hồi, rồi tóm chặt lấy dương căn của Hy Bình, đặt kiếm sang một bên, hai tay đặt lên nam căn của Hy Bình xoa nắn, rất thành thục.
Hy Bình thầm nghĩ: Không lẽ ni cô này lại muốn làm chuyện đó?
Diệu Duyên không dám nhìn nữa, đi đến bên cạnh mặc ni phục vào.
Trung niên mĩ ni nắn bóp một hồi, không thấy nam căn của Hy Bình dựng lên, cúi đầu xuống, ngậm lấy, ả vừa ngậm vào, đột nhiên phát giác nam căn lớn lên, nghẹn cả yết hầu ả, đầy hết cả miệng, vội vã nhả nam căng của Hy Bình ra.
Nhìn thấy vật đó, hùng tráng vô cùng.
Ả vội yêu kiều đứng dậy, rút kiếm ra chém, nhằm chính giữa mà chém, tuy nhiên dương căn của Hy Bình hoàn toàn không hư tổn, mà còn làm kiếm của ả mẻ đi vài miếng.
Hy Bình nói: “Nàng thực sự gian ác, lão tử nếu đêm nay không gian dâm nàng, thì sẽ cạo đầu làm hòa thượng.” Nói đoạn, liền phóng người tới, ôm lấy trung niên nữ ni.
Trung niên nữ ni tránh né một hồi, nói: “Sao huyệt đạo của ngươi lại được giải khai?”
Hy Bình cười nói: “Trò điểm huyệt của nàng với ta căn bản là vô hiệu, không ngờ à?”
Diệu Duyên đi đến bên, nói: “Thí chủ, không nên đối xử với sư tỷ như thế.”
Hy Bình nói: “Ni cô cũng là nữ nhân, với nữ nhân bình thường chẳng khác gì nhau, chẳng qua có cạo đi chút tóc, sao lại không được?”
Trung niên mĩ ni bị nam nhân cường tráng đè ra, tuy rằng xấu hổ và phẫn nộ vô cùng, nhưng trong lòng cỗ sóng tình nhiều năm bị đè nén đã chảy ra, ả kinh hoảng kêu lên: “Không được đâu!”
Nguyên lai khi ả đang nói, Hy Bình đã mạnh bạo tiến nhập hạ thể ả, ả kêu lên một tiếng kinh hãi, sau đó thì điên dại rên rỉ kêu lên một cách rất tự nhiên.
Hy Bình trên người ả cường mãnh đưa đẩy, dương căn cự đại đưa vào tận nơi sâu cùng, làm cho đầy chật nội thể ả, làm cho ả đau đớn dị thường.
Ả cũng không còn làm chủ được, bất giác tự động phối hợp cùng động tác của Hy Bình, nói: “Ngươi không phải là người, ngươi làm ta đau quá, ai da! Đừng làm nó lớn hơn, ta cầu xin ngươi.”
Hy Bình nghiến răng nói: “Để sau này có dám đòi cắt của ta không?”
Hy Bình không ngừng tăng kích cỡ của vũ khí, ôm lấy nhục thể của trung niên mĩ ni, tiến lui với tốc độ ngày càng nhanh và mạnh.
Diệu Duyên tiến đến bên kéo Hy Bình ra, liền bị Hy Bình vươn một tay ra nắm lấy, kéo lại một bên, tiếp túc động tác cường hãn không ngừng nghỉ.
Lưỡng nữ không ngờ đột nhiên bị một nam nhân tác ái như vậy, đã thế lại không có một chút biểu hiện mệt mỏi.
Một nam nhân đáng sợ
Cường tráng đến kinh người!
Trung niên mĩ ni sau một hồi đã không còn sức để né tránh, toàn lực đã được sử dụng để nghênh đón Hy Bình.
Hy Bình ôm Diệu Duyên đặt lên ngực trung niên mĩ ni, chuẩn bị cởi áo Diệu Duyên.
Diệu Duyên kinh hãi kêu lên: “Ta xin chàng, không được!”
Hy Bình ôm nàng sang một bên, nói: “Không muốn thì đừng đến, sao lại xông vào ta, để ta giúp nàng hoàn tục!” Hy Bình sau đó tập trung đối phó với thân thể trung niên mĩ ni, đột nhiên phát giác, thân thể nữ nhân này rất giống Đỗ Tư Tư – Trung niên mĩ ni này thực sự giống Tư Tư, có thể nói giống như tỷ tỷ của Tư Tư vậy.
Diệu Duyên nhìn những động tác kích tình của hai người, trái tim thuần khiết vô cùng của nàng bị kích động vô cùng — nguyên lai ni cô có thể làm việc đó với nam nhân.
Trung niên mĩ ni tuy không nguyện ý, nhưng sự tình cũng đã phát sinh, tình dục lâu năm bị đè nén lại bùng lên không kiềm chế nổi, gã nam nhân trên mình ả so với nam nhân trước kia vả ả thì cường tráng hơn nhiều lần, ga nam nhân tuấn mĩ trẻ tuổi này lại còn có thể đem lại cho nàng hoan lạc và khoái cảm cực độ, ả căn bản không thể khống chế nổi bản thân, chỉ biết rướn mình lên đón tiếp động tác của Hy Bình.
Ả vốn đã không làm chuyện này 20 năm, thậm chí đã quên thế gian có chuyện này rồi.
Thời gian trôi qua thật lâu, thời gian lúc này rất phong cuồng, suối nước nóng lúc này cũng sôi sục lên.
Sau một lúc lâu, trung niên mĩ ni cuối cùng cũng từ từ lăn ra ngủ.
Hy Bình hôn lên chiếc đầu trọc khả ái của ả, nói: “Đừng nên nghĩ đã là ni cô, thì không cần nam nhân. Mẹ ơi, định cắt trym ta? Lão tử sợ nàng muốn chết đi được!”
Diệu Duyên kinh hãi kêu lên: “Chàng làm sư tỷ ta chết rồi à?”
Hy Bình chuyển người, rút ra, nhìn nàng ta, nói: “Tạm thời coi như chết, lúc nữa sẽ sống lại. Nàng có muốn biết cảm giác hôn mê như thế nào không?”
Diệu Duyên không trả lời, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng của chàng, một hồi sau lại nói: “Tại sao chàng lại phải làm hỏng nghiệp tu hành của sư tỷ?”
Hy Bình hàm oan kêu lên: “Ai bảo ả dám dùng kiếm để cất đi bảo bối của ta, nàng nghĩ ả chặt tre hay sao hả?” Chàng vừa nói vừa ôm trung niên mĩ ni đi lại phía suối nước nóng.
Trung niên mĩ ni bị nhúng xuống suối nước nong, liền tỉnh trở lại, muốn đẩy Hy Bình ra, nhưng toàn thân không chút khí lực, đành phải bỏ ý định đó đi.
Hy Bình ở bên xoa nắn bờ ngực phong mãn của ả, nói: “Nàng tên là gì?”
Trung niên mĩ ni quay đầu, không lý đến chàng.
Diệu Duyên ở trên bờ nói: “Sư tỷ ta tên là Diệu Ý.”
Hy Bình quay mặt Diệu Ý lại, nhẹ nhàng hôn nàng ta một cái, nói: “Mở miệng ra, đưa lưỡi qua đây, nếu không, ta sẽ dìm nàng xuống nước.”
Diệu Ý nghe xong chỉ biết cùng Hy Bình nấu cháo lưỡi triền miên.
Một lát sau, Hy Bình ôm ả lên bờ, mặc lại y phục cho ả, nói: “Nàng có thể quay về.”
Diệu Ý buồn bực nói: “Ngươi làm cho ta toàn thân vô lực, ta làm sao đi được?”
Diệu Duyên nói: “Sư tỷ, ta đưa tỷ đi.” Nàng liền đi qua đỡ Diệu Ý.
Diệu Ý lườm Hy Bình, nói: “Ngươi tên là gì?”
Hy Bình nói: ‘Hỏi sư muội nàng, nàng ta biết không ít đâu.”
Diệu Duyên không nói gì, chỉ biết đỡ Diệu Ý đi.
Hy Bình đi đến bên ôm hai nàng lại, đầu tiên là hôn Diệu Ý, sau là hôn Diệu Duyên thật mạnh bạo.
Diệu Duyên giận dỗi: “Chàng không biết người ta la ni cô à? Chàng thật là xấu.”
Hy Bình đắc ý cười lớn, thả bọn họ ra, nói: “Đi đường may mắn, không gặp phải đạo tặc hái hoa.”
Lưỡng nữ trừng mắt nhìn chàng một cái, rồi theo ánh trăng đưa nhau xuống núi.
Hy Bình tắm lại một lần nữa, tâm tình hoàn toàn thư thái, tự nhiên muốn hát vài bài.
Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn đập, lại có người nói: “Nguyên lai ngươi ở đây hưởng thụ, hại bọn ta tìm đến khổ.”
Hy Bình quay đầu lại cười: “Là bọn ngươi?”
Chính thị là đám người ở miếu hoang, tất cả đều đã có mặt.
Lôi Long nói: “Bọn đệ thấy huynh không quay lại, vì thế mới ra ngoài đi tìm, nghe thấy tiếng ca của huynh, tự nhiên dễ dàng tìm ra huynh.”
Hy Bình cười nói: “Tất cả xuống đây! Đây chính là suối nước nóng.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Thật là chủ ý hay.” Liền chuẩn bị thoát y.
Chúng nữ liền vừa cười vừa chửi một phen.
Độc Cô Thi giận dỗi nói: “Nếu ngươi dám thoát y trước mặt mọi người, sau này ta không để ý đến ngươi nữa.”
Hoa Tiểu Ba nói: “Hai ngày nay không tắm rửa, nàng không muốn tắm rửa ả? Hơn nữa đây là suối nước nóng, rất dễ chịu đó. “
Hoàng Đại Hải nói: “Bọn ta ra bên ngoài đã được một thời gian, ngựa là hành lý vẫn còn ở miếu hoang, bọn ta phải quay về thôi.”
Lôi Long và Triệu Tử Hào cùng với Hoàng Đại Hải quay về, Trình thị huynh đề cũng đi theo.
Từ Bạch Lộ ngồi đối diện Hy Bình đang hưởng thụ suối nước nóng, nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi đã tắm rửa xong chưa? Chúng ta ngày mai còn phải nhanh chóng lên đường.”
Đột nhiên Hy Bình đứng dậy, chuyển thân tiến về phía chúng nữ.
Chúng nữ kinh hãi kêu lên, không ngờ nam nhân này lại đột nhiên xích lõa đứng dậy trước mặt bọn họ, thật là một thân thể hoàn mĩ dưới ánh trăng, giống như một bức tượng thần thánh bằng đá vậy.
Khi Thiên Phong Song Kiều phát giác được, thì bọn họ đã bị Hy Bình ôm lại.
Từ Hồng Hà duyên dáng oán trách: “ngươi làm ướt y phục của người ta.”
Hy Bình nói: “Vậy cởi ra nhé?” Rồi quay sang chúng nhân nói: “Sao vẫn đứng đây làm gì?”
Tứ Cẩu và Hoa Tiểu Ba ngay lập tức hiểu Hy Bình muốn gì, vội vã cởi quần áo, Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy cũng vội thoát ý, không thèm để ý đến chúng nữ trước mặt.
Bốn người mau chóng tắm ở suối nước nóng.
Cực kỳ sảng khoái!
Hoa Tiểu Ba quay đầu nói: “Thi tỷ, tỷ cũng xuống đi! Nước này thực là là người ta khoan khoái lắm đó!”
Hy Bình thả Thiên Phong Song Kiều ra, lại đi giữa họ, nói: “Thế nào? Ta tìm được chỗ này không tồi chứ?” Rồi quay đầu nhìn chúng nữ nói: “Bọn nàng còn chưa xuống à?”
Từ Bạch Lộ nhìn Thiên Phong Tam Anh nói: “Bọn ta quay về”
Thiên Phong Tam Anh nhìn năm gã nam nhân một cái, chuyển thân cùng Thiên Phong Song Kiều quay về.