Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 86 - Nguyệt Ánh Thi Tâm

trước
tiếp

Ánh trăng chiếu sáng mê người.

Trên bờ chỉ còn lại Độc Cô Thi và Thần Đao Tứ Hoa.

Hoa Tiểu Ba từ dưới nước chạy lên, ôm lấy Độc Cô Thi, lại chuẩn bị giúp nàng thoát y, hắn nói : “Xuống tắm đi, không có gì đáng lo cả.”

Độc Cô Thi vùng ra, nói: “Ta tự mình xuống.” Quả thật trước mọi người thoát y.

Hoa Tiểu Ba ôm Độc Cô Thi đã cởi sạch đồ đến ngồi xuống bên cạnh Hy Bình, nói: “Tỷ phu, đệ có mỹ nhân cùng tắm chung.”

Hy Bình cười, thò tay ra, vuốt nhẹ lên trên bộ nhũ phong mềm mại của Độc Cô Thi, nói: “Thi nhi, vú thật sự mềm mại.”

Độc Cô Thi sẳn giọng: “Ngươi lại không an phận, ta sẽ nói cho tỷ tỷ, ngươi khi phụ ta.”

Triệu Tử Uy quay đầu về hướng Thần Đao Tứ Hoa hô to: “Các nàng cũng xuống đi.”

Thần Đao Tứ Hoa do dự một lúc, cuối cùng quyết định xuống nước.

Triệu Tử Uy một tay ôm Cốc U Lan vào lòng, Độc Cô Minh cũng thỉnh Bạch Mạt Lị, Tứ Cẩu bổ nhào đến nghênh tiếp Dạ Lai Hương, Dã Mân Côi đầu dựa vào ngực Hy Bình.

Độc Cô Thi tuyên bố: “Hôm nay chỉ cho phép ngâm suối nước nóng, không cho phép làm gì khác đối với bọn ta.”

Hoa Tiểu Ba biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Làm gì khác là cái gì, Thi tỷ?”

Độc Cô Thi nắm nam căn của hắn, nói: “Ngươi nếu muốn giở trò, cũng phải chờ ta báo cừu cho Thanh Vân, sau đó nói rõ ràng với Từ Phiêu Nhiên.” Nói xong, nàng rời khỏi Hoa Tiểu Ba, bơi vào vùng sâu.

Hoa Tiểu Ba hướng về Hy Bình làm bộ dạng đáng thương, sau đó bơi đi truy đuổi theo Độc Cô Thi trong màn nước.

Tứ Cẩu ôm Dạ Lai Hương hôn tới tấp, nói: “Thơm, là ai chiếm được trinh tiết của nàng?”

Dạ Hương Lai liếc mắt nhìn Triệu Tử Uy, nói: “Là Uy sư huynh, lúc người ta mới mười sáu tuổi, hắn liền lừa người ta lên giường.”

Triệu Tử Uy kêu oan: “Dạ Lai Hương, nàng đừng đảo ngược lại nói, lúc đó là ba bọn nàng câu dẫn ta, chỉ có Dã Mân Côi, là ta trăm cay nghìn đắng mới có được lần đầu của nàng ta.”

Độc Cô Minh nói: “Nhìn không ra tiểu tử ngươi còn có tay nghề, thế tại sao đến bây giờ vẫn không theo đuổi được Mộng Hương?”

Triệu Tử Uy ngạo nghễ nói: “Đó là chuyện sớm muộn.”

Cốc U Lan nói: “Sư huynh, huynh đã lâu không cùng U Lan vui vẻ, đêm nay muốn U Lan, được không?”

Triệu Tử Uy cự tuyệt nói: “Không được, đêm nay chỉ ngâm suối nước nóng, không cho phép phong lưu.”

Tứ Cẩu lại nói: “Ta lại không cho là như vậy.” Tứ Cẩu ôm Dạ Hương Lai đi qua một bên, thật sự muốn làm chuyện vui vẻ này.

Độc Cô Minh bật cười nói: “Hắn đúng là thô lỗ.”

Bạch Mạt Lị nói: “Độc Cô công tử, người ta cũng muốn chàng thô lỗ một chút.”

Hy Bình liếc nhìn Độc Cô Minh, nói: “Mỹ nhân mời ngươi đấy.”

Độc Cô Minh ngẩng đầu nói: “Ánh trăng trong lòng chiếu, mỹ nhân trong lòng cười.” Hắn ôm Bạch Mạt Lị, cũng chậm rãi đi qua một chỗ khác.

Triệu Tử Uy thở dài: “Xem ra không ai nguyện ý thuần túy ở đây ngâm nước nóng. U Lan, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của nàng! Hy Bình, ta chưa thấy Dã Mân Côi chủ động đối với một nam nhân tỏ ý hài lòng, ta lúc trước cũng chỉ là cùng nàng thân mật hai ba lần, nàng lại không muốn cùng ta nữa, sau đó rất nhiều nam nhân theo đuổi nàng, đều chỉ sau lần thứ nhất liền bị nàng loại ra. Lần này nàng chủ động dựa vào lòng ngươi, quả thật là lần đầu tiên từ trước tới nay, không biết ngươi có đủ khả năng chinh phục hắc mã là nàng hay không? Không, là hoa hồng dại, đều cùng một loại!” Sau đó, hắn quay lại nhìn Cốc U Lan, nói: “Ta đến đây!”

Cốc U Lan thở nhẹ một hơi, nói: “Sư huynh, huynh thế nào so với trước kia thô dài hơn nhiều như vậy?”

Triệu Tử Uy đắc ý nói: “Toàn bộ đều đã trưởng thành, vở kịch hay còn ở phía sau.”

Mân Côi trong lòng Hy Bình nói: “Chàng không chuẩn bị sủng ái Mân Côi sao?”

Hy Bình nhìn Dã Mân Côi ở trong lòng, nữ nhân này không cao, sắc mặt kiều diễm, song vóc dáng nàng phối hợp với nhau cực tốt, eo nhỏ chắc mà có nhiều tính đàn hồi, hai bầu vú tròn trịa nhất lớn nhất trong năm nữ nhân đang trong suối nước, bờ mông cao đẹp hơn so với nữ nhân bình thường, âm hộ tuy không cao bằng Bạch Tư, nhưng cũng đẫy đà hơn nữ nhân bình thường, cùng một nữ nhân như vậy ân ái đúng là cảm giác cũng không tệ.

Hy Bình cười nói: “Tại sao là ta?”

Dã Mân Côi nói: “Ta thích sự cường tráng và vô lại của chàng, chỉ thế thôi.”

Hy Bình nói: “Nàng rất thẳng thắn, có chuẩn bị sau khi cùng ta vui vẻ lần đầu tiên rồi vứt bỏ ta hay không?”

Dã Mân Côi nói: “Chỉ dựa vào sức khỏe và tướng mạo của chàng, Mân Côi không muốn rời bỏ chàng, nhưng sau khi đã phải thử qua, mới quyết định cả đời có theo chàng hay không?”

Hy Bình nói: “Điều này thì không cần thử, ta dựa vào gương mặt kiếm cơm, tự nhiên cái món đồ phía dưới trông được phải xài được.”

Hắn ôm Dã Mân Côi một bên, bơi đến Độc Cô Thi ôm nàng vào trong lòng, nói: “Thi nhi, chúng ta lên bờ thôi! Tiểu Ba, ngươi đến cùng Mân Côi tỷ tỷ thử một chút.”

Hy Bình ôm Độc Cô Thi lên bờ, Hoa Tiểu Ba liền ở trong nước cùng Dã Mân Côi thử nghiệm mùi vị của đời người.

Trong suối nước có hơn bốn đôi uyên ương.

Hy Bình giúp Độc Cô Thi mặc quần áo, sau đó tự mặc cho mình, rồi ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, nói: “Thi nhi, chúng ta trở về.”

Độc Cô Thi không có kháng nghị, dựa vào ngực hắn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hai người men theo đường trở về mà đi.

Độc Cô Thi nói: “Ca, Thi nhi phạm lỗi sao?”

Hy Bình biết nàng muốn hỏi là gì, nói: “Nàng làm rất đúng, Từ Thanh Vân đã chết, mà nàng lại không nhớ thương hắn, nàng mới mười bảy tuổi, ai cũng không có quyền bắt nàng trông coi một kẻ đã chết. Sau khi báo cừu, tâm ý của nàng cũng tận, đến lúc đó ta sẽ nói chuyện với Từ Phiêu Nhiên, lão sẽ đồng ý cho nàng tái giá với Hoa Tiểu Ba.”

Độc Cô Thi đột nhiên lo âu trách móc: “Ca, vì sao chàng không cần Thi nhi?”

Hy Bình vuốt mũi nàng, nói: “Bởi vì ta có rất nhiều vợ, sợ sau khi nàng gả cho ta, sẽ phải sống trong cảnh nhạt nhẽo.”

Độc Cô Thi giận nói: “Người ta mới không tin! Ta nghe tỷ tỷ nói, chàng làm các nàng ta tối nào cũng cầu xin tha, sau này Thi nhi theo chàng làm sao sẽ sống cảnh nhạt nhẽo?”

Hy Bình giật mình nói: “Bọn tỷ muội các nàng lại bàn tán những loại việc thế này?”

Độc Cô Thi nói: “Ca, đặt tay chàng lên nhũ phong Thi nhi, được không?”

Hy Bình tay di chuyển một chút, đặt tại vùng mềm mại của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

Độc Cô Thi nói: “Thi nhi thật sự hy vọng con đường này vĩnh viễn đi không hết, ta có thể vĩnh viễn dựa vào ngực chàng. Ca, chàng biết hay không biết Thi nhi luôn rất yêu chàng?”

Hy Bình thở dài, nói: “Thật sao?”

Độc Cô Thi dựa sát vào, nói: “Cầm tỷ cũng thích chàng!”

Hy Bình ngạc nhiên hô ra tiếng: “Cái gì?”

Độc Cô Thi bĩu môi nói: “Có cái gì mà ngạc nhiên? Mẹ ta cũng có chút thích chàng, nhưng chàng đừng câu dẫn mẹ ta đấy.”

Hy Bình vội vàng nói: “Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối không.”

Độc Cô Thi cười nói: “Nhìn bộ dáng hoảng sợ của chàng kìa, người ta chỉ nói vậy thôi. Ca, ôm Thi nhi đi, được không?”

Hy Bình theo lời nàng ôm nàng vào lòng, nói: “Xem ra đến lúc đó nàng sẽ yêu cầu ta chiếm hữu nàng.”

Độc Cô Thi nói: “Người ta đã sớm đề xuất yêu cầu như vậy, là chính tự chàng không đáp ứng, trong lòng Thi nhi còn oán giận chàng đấy!”

Hy Bình phì cười: “Nghiêm trọng vậy?”

Độc Cô Thi yếu ớt nói: “Kỳ thật Thi nhi không yêu thương Từ Thanh Vân, mà hắn cũng không phải rất yêu Thi nhi. Trước khi gả cho hắn, là bởi vì hắn thắng cuộc mà được Thi nhi. Hắn chết rồi, Thi nhi cũng rất thương tâm, bởi vì hắn dù sao cũng là trượng phu của Thi nhi, mặc kệ yêu hay không yêu, trượng phu chết đi để lại thê tử còn trẻ của hắn sự đả kích rất là trầm trọng. Ta cũng không thương Hoa Tiểu Ba, cùng lắm chỉ là không chán ghét thôi, nhưng chàng muốn ta gả cho hắn, ta sẽ gả cho hắn, nhưng trong lòng ta yêu nhất chỉ là chàng thôi, ca!”

Hy Bình cảm thấy có chút lỗi đối với người ở trong lòng mình, nói: “Vì sao trước kia không nói?”

Độc Cô Thi nói: “Lúc đầu người ta cũng không thích chàng, sau này lúc chàng tranh đoạt Kỳ tỷ, người ta mới hối hận vì sao không phải chàng. Chàng có lẽ rất vô lại, mà còn háo sắc, nhưng có lúc chàng thật sự rất đáng yêu, rất có khả năng khiến nữ nhân mê muội. Huống hồ, bất luận là nữ nhân nào cũng không thể chán ghét vẻ ngoài của chàng, chàng là nam nhân tốt nhất Thi nhi từng thấy, Kì tỷ thật sự rất hạnh phúc.”

Hy Bình cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, nói: “Môi của nàng thật sự ngon ngọt.”

Độc Cô Thi cáu lên nói: “Thế sao chàng không ăn nó luôn đi.”

Hy Bình cười nói: “Ta sợ chính mình ngược lại bị nàng ăn mất.”

Hắn ôm Độc Cô Thi, cười vui vẻ tiếp tục tiến về phía trước.

Ngôi miếu vỡ đã gần trước mắt.

Hy Bình muốn để Độc Cô Thi xuống đất cùng vào, cúi đầu xuống nhìn, nàng đã ngủ say, hắn mỉm cười, ôm nàng vào trong ngôi miếu vỡ.

Năm nam nhân đã ngủ say, năm nữ nhân đột nhiên tỉnh dậy mở mắt nhìn chằm chằm hắn.

Từ Bạch Lộ nói: “Ngươi làm gì đại tẩu ta vậy?”

Hy Bình khẽ nói: “Đừng ồn, Thi nhi đã ngủ rồi, ta ôm nàng ấy trở về.” Hắn ôm Độc Cô Thi nằm xuống bên cạnh Từ Bạch Lộ.

Từ Bạch Lộ quát: “Nằm xa ra chút, đừng đến gần ta!”

Độc Cô Thi bị đánh thức, cảm thấy ngủ trong lòng Hy Bình không ổn thỏa lắm, bèn chui vào giữa Thiên Phong Tam Anh ngủ.

Hy Bình kéo Từ Bạch Lộ bên cạnh ôm vào người, sau đó lại vươn một cánh tay nắm lấy Từ Hồng Hà cũng ôm vào.

Từ Bạch Lộ đấm đá Hy Bình, làm cho tất cả mọi người đều tỉnh giấc. Bọn họ trợn mắt lên nhìn, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Từ Hồng Hà nói: “Tám người bọn họ đâu?”

Hy Bình nói: “Ở đó tắm uyên ương rồi.”

Từ Bạch Lộ đánh đấm mệt mỏi, thì chấm dứt hành vị bạo lực của nàng, nói: “Ngươi vì sao không tắm? Ngươi không phải rất muốn phát tiết thú tính sao?”

Hy Bình cười nói: “Ta biết các nàng ở đây chờ ta, cho nên ta mau mau trở về, bằng không các nàng sẽ trách.”

Từ Bạch Lộ nói: “Ngươi tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về! Buông ta ra, ta chẳng là gì của ngươi, ngươi không cảm thấy quá đáng sao?”

Hy Bình nói: “Quá đáng chính là nàng, người đang đè trên người ta là nàng nha, đại tiểu thư!”

Từ Bạch Lộ biết tên này da mặt siêu dày, nói không lại hắn, quay đầu lại không hề lý tới hắn nữa.

Hy Bình hướng về Từ Hồng Hà nói: “Vẫn là nàng biết nghe lời hơn.”

Từ Hồng Hà nói: “Ta cũng không thích giống như thế này, nhưng ta biết giãy giụa cũng vô dụng, nên thuận theo ngươi cho xong.”

Hy Bình nói: “À? Ta bây giờ buông nàng ra, nàng sẽ ngủ qua một bên hay không?”

Từ Hồng Hà trơ mắt nhìn hắn, kề miệng sát vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Xin chàng.”

Hy Bình sửng sờ một lúc, hiểu được nàng không muốn hắn buông nàng ra, trong lòng cười thầm: Cô bé ngốc nghếch!

Đúng vào lúc này, Từ Bạch Lộ cũng vùi mặt vào cần cổ rắn chắc của hắn, hơi thở như hoa lan.

Hy Bình cắn nhẹ vào vành tai của Từ Bạch Lộ, nhẹ nhàng nói: “Nàng muốn là người gì của ta cứ là người đó, ta thế nào cũng sẽ không buông nàng ra.”

Từ Bạch Lộ đè trên người hắn, thân thể mềm mại chuyển động uốn éo hai ba lần, ngẩng mặt lên, hai vành môi nhẹ nhàng lướt qua miệng Hy Bình, sau đó trở mình tuột xuống bên hông hắn, gối đầu lên cánh tay tráng kiện của hắn ngủ.

Hy Bình nhìn hai người hai bên đều có khuôn mặt tuyệt mỹ, nhịn không được hôn mỗi bên một cái, thở dài một tiếng, ôm hai nàng nhắm mắt ngủ.

Ánh trăng vẫn mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.