Chỉ nnửa ngày sau các đệ tử và trưởng lão Thái Dương Tông đã điều tra ra được sáng hôm nay thiếu tông chủ Lục Bình đã có một xung đột nho nhỏ với một tán tu và đã ra ngoài thành đuổi giết, bọn họ đã tra hỏi người truyền âm cho Lục Bình rồi bắt đầu mà điều tra đường đi.
Mà ở trong một hang động ở Thái Dương Tông đang ngồi hai thanh niên, nét mặt có bảy tám phần giống Lục Thống và Lục Bình.
“Đại ca, ta mới nhận được tin tam đệ đã chết rồi!” Lục Nghĩa vẻ mặt không thay đổi mà nói.
“Cái gì? Điều ngươi nói là thật? Đã tra ra ai là thủ phạm chưa? Hắn đã là Trúc Cơ hậu kỳ rồi mà vẫn dễ dàng bị chết sao?”
“Tông môn đã điều tra ra được là một gã tán tu, bắt đầu ban thưởng cho ai thấy được hắn và tam đệ đi chỗ nào rồi?”
“Hừ, hắn chết cũng tốt, chúng ta cũng phải đi ra ngoài tìm kiếm thôi”
Hai người nói xong liếc nhau mà cười rồi cùng nhau đạp phi kiếm bay ra Thái Dương Tông.
Mà Du Vân lúc này thì đang trên con rồng nhỏ hạ xuống, hắn đã như thế này một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy đáy của vực sâu, dùng tinh thần lực hay long nhãn cũng chỉ thấy một màu đen kịt. Rơi xuống nửa tiếng nữa thì Du Vân dùng long nhãn đã thấy mặt đất, mà ở dưới này rất là tăm tối nên Du Vân rất là cẩn thận, trong tay ngưng tụ ra một quả cầu lửa chiếu rọi một khu vực nhỏ bé, từ trên cao nhìn xuống giống như là một con đom đóm trong bầu trời đêm, Du Vân vừa đi về phía trước vừa tràn ra tinh thần lực mà quan sát, bỗng nhiên Du Vân thấy khoảng cách của mình khoảng mười hai mười ba trượng có một đống thịt nát như được băm vằm, máu tươi văng tung tóe trên mặt đất trông rất là kinh khủng, đây chính là thi thể của Lục Bình bị rơi xuống tạo nên tình trạng như vậy. Du Vân cũng không thèm nhìn nhiều mà tiếp tục đi về phía trước.
Du Vân cũng không biết đi bao lâu, một ngày hay là mười ngày, không có ngày và đêm để phân biệt rõ ràng. Bỗng nhiên Du Vân cảm thấy thiên địa linh khí bỗng nhiên đậm hơn và mang theo một khí tức lạ lẫm mà quen thuộc…
“Đây là…. Long Mạch!”
Du Vân mừng rỡ như điên mà bước nhanh về phía trước, càng đi thiên địa linh khí càng nồng đậm và mang theo nhiều khí tức của rồng.
Long mạch khác với linh mạch, linh mạch chỉ có thiên địa linh khí và có một số mạch khoáng sản xuất ra linh thạch, ở TU Tiên Gới có khá nhiều và bị các tông môn lớn chiếm cứ những linh mạch và mạch khoáng tốt nhưng long mạch lại khác, không chỉ hiếm thấy và gần như đã mất tích tại Tu Tiên Giới, long mạch có chứa thiên địa linh khí nồng đậm gấp mấy lần linh mạch mà còn mang theo khí tức của rồng, là bảo địa của Long tu giả và là ước mơ của tu sĩ, mà ở thế tục hoàng triều các vương gia và hoàng thân quốc thích cũng tìm kiếm long mạch mà xây cất mộ của mình.
Du Vân đi tới trước một vách đá, mà vách đá lộ ra rất nhiều khe hở, thiên địa long khí từ những khe hở này tràn ra, Du Vân bước đến quan sát những cái khe hở này, khe hở này rất là hẹp và nhỏ không đủ một người đi vào trong đó nhưng Du Vân cũng không thèm để ý.
“Thật tốt quá, ở đây đủ để ta tu luyện không biết bao lâu rồi, Thái Dương Tông, hừ hừ…”
Du Vân nói xong rồi ngồi xếp bằng trước khe hở điều chỉnh tốt pháp lực của mình.