Lục Chỉ Cầm Ma

Chương 48 - Chương 48

trước
tiếp

Mới sáng tinh mơ mà trên Nga My Sơn đã nhộn nhịp không khí lễ hội.

Lữ Lân bước vào sảnh đường, vừa thấy Đông Phương Bạch, Lữ Lân la lên:

– Sư phụ! Đông Phương Bạch đáp:

– Lữ Lân, con đi đâu hai năm nay. Ta sắp cử hành hôn lễ, con về thật đúng lúc quá. Sư mẫu của con là…

Vừa lúc ấy Đàm Nguyệt Hoa cũng chạy tới.

– Lân đệ!

– Hoa tỷ tỷ! Đông Phương Bạch bước đi tiếp khách, các môn phái lớn đều tới dự, mặc dù bị tan tác sau trận thảm khốc ở đỉnh Tiên Nhiên Phong năm nào.

Lữ Lân cùng Đàm Nguyệt Hoa tâm sự nhiều chuyện sau hai năm xa cách. Giờ đây Đàm Nguyệt Hoa sẽ là sư mẫu của chàng. Trái tim Lữ Lân như chùng xuống, chàng thẩn thờ trong nuối tiếc! Có tiếng gọi của thuộc hạ:

– Đàm cô nương! Mau trở về phòng, gần tới giờ hoàng đạo, sao cô nương còn ở đây? Lữ Lân chia tay Đàm Nguyệt Hoa, bước vào chính điện đã thấy đông đủ, Liệt Hỏa Tổ Sư vẫn với ngọn đuốc sáng, khói xông lên mù mịt trong điện làm mọi người khó chịu.

Khưu Quân Tố, Chưởng môn Phi Yến Môn trầm giọng quát:

– Này! Liệt Hỏa Tổ Sư ngươi có chịu dẹp cái đuốc quỷ quái đó không? Liệt Hỏa Tổ Sư ngồi yên trả lời:

– Đuốc còn người còn, đuốc mất người mất! Khưu Quân Tố, tức giận bước chân trái lên một bước nhằm ngọn đuốc tung ra một chưởng, kình phong ào ạt cuốn tới, mọi người tin chắc ngọn đuốc sẽ bị đánh văng ngay, Liệt Hỏa Tổ Sư gầm lên:

– Khưu Quân Tố! Ngươi dám…

Tiếng nói chưa dứt, lão ta phóng chưởng chặn ngang luồng kình phong của Khưu Quân Tố.

Bùng! Bùng! Hai tiếng dội vang ra, Khưu Quân Tố lùi lại liên tiếp bốn, năm bước dài.

Còn Liệt Hỏa Tổ Sư ngồi im bất động.

Thủy Kính Thiền Sư bước ra nói:

– Chưởng phong của Liệt Hỏa Tổ Sư thật đáng khâm phục. Bần đạo xin một ý kiến, chẳng hay Liệt Hỏa Tổ Sư có đồng ý chăng? Liệt Hỏa Tổ Sư vẫn ngồi im nói:

– Được, nhà ngươi cứ nói.

Thủy Kính Thiền Sư tiếp lời:

– Ngọn đuốc này tượng trưng cho phái Hoa Sơn, nên ý của bần đạo là không dập tắt nó, nhưng xin đem nó ra ngoài chính điện để mọi người dễ thở hơn.

Liệt Hỏa Tổ Sư đồng ý, đưa mắt ra hiệu cho Chưởng Hỏa Sứ Giả đem đuốc ra ngoài.

Đông Phương Bạch xuất hiện chúc an quần hùng.

Quần hùng ồ lên:

– Cô dâu đâu? Đến giờ hoàng đạo rồi, ra mắt bằng hữu đi thôi.

Cô dâu bước ra, đầu trùm khăn che kín mít, Đông Phương Bạch vừa đưa tay giở khăn ra, liền phát giác điều kỳ lạ, tiếp theo một luồng kình phong âm nhu tống mạnh tới trước ngực.

Đông Phương Bạch thối lùi lập tức.

Hắc Sát Thần Quân, Đàm Dực Phi, Hàn Ngọc Hà, Khưu Quân Tố, Đoan Mộc Hồng đều la lên kinh ngạc, tất cả đứng sau lưng Đông Phương Bạch đều thấy rõ cô dâu Đàm Nguyệt Hoa biến đâu mất mà thay vào đó là một lão bà mặt mày xấu xí.

Lão bà đó chính là Hắc Thanh Hoa, vợ của Hắc Sát Thần Quân Đàm Thăng.

Lão bà cất tiếng cười âm u ghê rợn nói:

– Này Đàm Thăng! Thế gian này hết đàn ông rồi hay sao, mà ngươi đem con gái ta gả cho lão già Đông Phương Bạch! Đàm Thăng nghẹn ngào nói:

– Hắc Thanh Hoa, không ngờ bà cũng còn nặng nợ giang hồ! Đàm Dực Phi bước tới la lên:

– Phụ thân! Đây là mẫu thân của con sao? Không! Không! Ta không thể có một người mẫu thân là tà phái như vậy được.

Hắc Thanh Hoa đáp:

– Đàm Thăng, ta xuất hiện giang hồ vì con gái ta, hiện nay ta còn có thêm đệ tử nữa đấy.

Bà ta đưa mắt nhìn Hàn Ngọc Hà một cách ý nhị.

Đàm Dực Phi lại còn bất ngờ hơn, chàng lớn tiếng hỏi:

– Hà muội! Hà muội làm đệ tử mẫu thân ta từ lúc nào? Mấy thứ võ công Hà muội cùng ta luyện tập có phải của mẫu thân truyền thụ? Hàn Ngọc Hà đáp:

– Đại ca! Đại ca để thong thả rồi muội muội sẽ kể cho đại ca nghe. Bây giờ đại ca tới bái kiến mẫu thân đi.

Đàm Dực Phi la lên:

– Không, ta không tin mẫu thân ta lại tà phái như vậy.

Hắc Thanh Hoa bất thình lình nhằm hướng Đàm Dực Phi quét ra một chưởng.

“Ầm!” Đàm Dực Phi phản xạ tự nhiên, lại đem thứ võ công mà mấy hôm nay Hàn Ngọc Hà chỉ cho ra chống đỡ. Hai mẹ con chớp mắt đã qua lại ba, bốn chiêu. Hắc Thanh Hoa nhảy ra ngoài cười lớn:

– Đàm Thăng! Người còn khinh khi ta nữa thôi? Ngươi hãy xem thằng con hiếu tử của ngươi sử dụng thứ võ công gì thế? Trong lúc hai mẹ con nhau, Đàm Thăng đã toát mồ hôi, vì thấy thứ võ công mà Đàm Dực Phi đang sử dụng chính là Ma Kinh Chưởng pháp. Trước đây cũng vì tranh luận chính tà, mà vợ chồng ông phải xa lìa cho tới ngày nay.

Hắc Thanh Hoa ôm mối hận bị Đàm Thăng hất hủi, lập tâm mượn tay Hàn Ngọc Hà để rửa hận.

Đàm Thăng suy tư một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:

– Hắc Thanh Hoa! Ta chịu thua ngươi. Hôm nay vì võ lâm đồng đạo, ngươi hãy nói cho ta biết ngươi bắt Đàm Nguyệt Hoa để đâu? Đông Phương Bạch không ngờ Hắc Thanh Hoa dám lên tận Nga My Sơn để phá hôn lễ trọng đại này, còn gì sĩ diện của một vị Chưởng môn. Đông Phương Bạch quát lên:

– Hắc Thanh Hoa! Ngươi để Đàm cô nương ở đâu? Hắc Thanh Hoa rít lên the thé:

– Ta sẽ chọn chồng cho con gái ta, nhưng người đó không phải là ngươi.

Hắc Thanh Hoa đảo đôi mắt sắc lạnh quét nhanh qua đám quần hùng, tới Lữ Lân bà gục gặc đưa tay lên.

Thình lình, bọn đệ tử Nga My phóng mình vào đại điện, bẩm báo:

– Chưởng môn! Bọn Lục Chỉ Cầm Ma và Tề Phúc đang tiến vào chánh điện! Tiếng đàn âm ma réo rắt vang lên, cùng lúc với giọng cười ha hả của Lục Chỉ Cầm Ma:

– Hắc Sát Thần Quân Đàm Thăng! Hôm nay ta tới đây để cầu hôn con gái ngươi cho Thạnh Phủ công tử! Cha con Quỷ Thánh Thạnh Linh bước ra nói:

– Ta nhờ chủ nhân ta làm mai mối trong vụ này, ngươi nghĩ sao? Đàm Thăng bất ngờ vung chưởng tấn công, chụp xuống người Quỷ Thánh.

“Ầm! Ầm!” Hai quái khách gặp lại nhau, kình phong chưởng lực đều tuôn ra như suối. Thạnh Linh sau phút bất ngờ phải thối lui năm, sáu bước miệng ứa máu tươi rỏ từng giọt.

Đôi mắt Đàm Thăng tràn đầy sát khí, ánh sáng quét ra như điện nhìn thẳng vào mặt Lục Chỉ Cầm Ma hét lớn:

– Lục Chỉ tặc! Ngươi đừng hòng xây một bá chủ đồ vương, hãy xem đây! Tiếng hét vừa dứt, Đàm Thăng vận công lực tung ra một chưởng bạt núi lấp sông.

Bùng! Chưởng phong bay thẳng tới.

Thạnh Linh tràn người che cho chủ nhân của hắn, nên hứng trọn ngọn chưởng của Đàm Thăng.

Lục Chỉ Cầm Ma liền vung tay lên cây Bát Long Cầm, dùng Bát Long Thiên Âm chống trả.

Tiếng đàn réo rắt du dương, làm quần hùng ngơ ngác, cả bọn đều vận công chống lại.

Hắc Thanh Hoa hốt hoảng chạy tới bên Lữ Lân:

– Tiểu tử! Tiểu tử! Ngươi xuống hang gần chân núi cứu Nguyệt Hoa rồi chạy đi.

Lữ Lân tung mình vọt đi tức tốc, tới nơi chàng vung tay giải khai huyệt đạo cho Đàm Nguyệt Hoa. Tiếng đàn vẫn tiếp tục mãnh liệt, Lữ Lân nói nhanh:

– Hoa tỷ tỷ! Chạy mau đi! Đàm Nguyệt Hoa cùng Lữ Lân vừa ra tới cửa hang, chợt thấy tâm thần bấn loạn, máu huyết dồn dập không sao kềm chế nổi. Bát Long Thiên Âm lại chuyển qua giai điệu êm dịu, tình ái yêu thương hoa rơi nước chảy. Trong lòng Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa bấy giờ đã dứt bỏ hết tạp niệm, chỉ còn lại một nỗi ham muốn nhục dục, tiếng đàn đưa đôi trai gái ấy vào chốn vu sơn ái ân.

Trong đại điện tất cả quần hùng đều ngơ ngác vì lần này tiếng đàn rất quái dị, như là không nhằm sát hại họ mà nhắm vào mục đích khác. Đàm Thăng chợt phát giác ra le lên:

– Thôi chết! Lữ Lân đâu mất rồi? Hắc Thanh Hoa đáp:

– Ta chỉ cho nó đi cứu Nguyệt Hoa ở dưới chân núi.

Đàm Thăng than lớn:

– Bà đã hại con gái bà rồi, tiếng đàn sắc dục vừa rồi ngoài sườn núi bà có nghe không…

Hắc Thanh Hoa chợt hiểu ra, lo lắng thầm không biết số phận Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa ra sao.

Mọi người đều im lặng, áy náy thay cho Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch chỉ ngồi im dưỡng thần không lên tiếng…

Đến chiều, thình lình thấy Lữ Lân phóng mình vào ôm chầm lấy Đông Phương Bạch nói dồn dập trong hơi thở:

– Sư phụ! Sư phụ! Đệ tử đã gây nên tội đáng chết… cũng vì tiếng đàn ấy, đệ tử đã không biết gì cả, sư phụ hãy giết đệ tử đi,… Đàm cô nương đã…

Đông Phương Bạch hiểu ra tất cả, cất tiếng thở dài ão não… Ông từ từ đứng dậy, mặt mày nổi lên làn sát khí trông đáng sợ. Đàm Thăng thấy thế lướt tới chụp lấy Lữ Lân nói:

– Đàm Nguyệt Hoa ra sao rồi? Nhìn thấy thần sắc Lữ Lân, áo quần nhếch nhác, ông chợt hiểu ra việc đau buồn mà ông đang lo trong lòng đã không tránh khỏi. Nhìn Đông Phương Bạch, ông nói:

– Đông Phương lão đệ. Sự việc đã xảy ra nông nổi này, ta còn mặt mũi nào trông thấy lão đệ nữa.

Trong cơn xúc động mãnh liệt, Hắc Thanh Hoa bước tới nắm tay Đàm Thăng nói:

– Phu quân! Thiếp cũng không ngờ lại xảy ra việc tày trời này, cũng chỉ vì Lục Chỉ tặc ác ma! Ta phải giết ngươi.

Đông Phương Bạch nghe Hắc Thanh Hoa chửi lảm nhảm, chàng quay lại nhìn bà ta, thì cũng vừa nhìn thấy Đàm Nguyệt Hoa thẫn thờ từng bước từng bước vào. Nàng phóng người ngã vào lòng Đàm Thăng nức nở:

– Phụ thân! Mẫu thân! Hoa nhi khổ quá…

Quần hùng từ khi phát hiện ra tình thế đáng thương của thầy trò Đông Phương Bạch, họ lần lượt rút lui xuống núi.

Đàm Nguyệt Hoa nước mắt giàn giụa bước tới trước mặt Đông Phương Bạch, nàng nói trong tiếng khóc:

– Bạch đại ca! Tiểu muội đã phụ lòng đại ca rồi…

Đàm Nguyệt Hoa thò tay vào áo lấy ra viên Tuyết Hồn Châu, nói tiếp:

– Tiểu muội xin trả lại vật kỷ niệm cho đại ca.

Nói xong, nàng lắc mình ra cửa, biến mất trong núi rừng Nga My Sơn trùng điệp…

Đông Phương Bạch quay lại thì Đàm Nguyệt Hoa đã biến mất, Lữ Lân đang quỳ gục đầu trước ông.

Đông Phương Bạch vung tay lên, chiếc ghế trước mặt ông ta vỡ ra như cám, bụi gỗ tung lên phủ xuống khắp người Lữ Lân, chàng chợt tỉnh kêu nức nở:

– Sư phụ! Sư phụ! Sau phát chưởng, lòng Đông Phương Bạch trầm tĩnh lại, ông bảo:

– Lữ Lân, con hãy đứng lên. Ta đã lớn tuổi rồi, không còn tham muốn gì nữa đâu.

Ông cầm lấy viên Tuyết Hồn Châu đưa cho Lữ Lân, đoạn nói:

– Con hãy giữ lấy, và hãy cố gắng chăm sóc cho Đàm Nguyệt Hoa.

Đông Phương Bạch từ từ quay mình bước ra khỏi đại điện, thẫn thờ xuống núi.

Đám đệ tử Nga My đồng loạt kêu lên ngậm ngùi:

– Sư phụ! Sư phụ! Đừng bỏ chúng đệ tử…

Bước chân của Đông Phương Bạch vẫn không dừng, ai hiểu cho nỗi lòng của chàng từ đây.

Lữ Lân, sau giây phút bàng hoàng, chàng thấy không thể nán lại đây giây phút nào được, lập tức bắn mình xuống núi.

Lúc đó Thạnh Phủ cũng đang dìu Quỷ Thánh Thạnh Linh vào cốc núi dưỡng thương, tình cờ lại gặp Đoan Mộc Hồng, hắn liền chạy lại bên Đoan Mộc Hồng nói rối rít:

– Đoan Mộc cô nương! Chuyện gì cô nương phải buồn cho thằng oắt Lữ Lân ấy chứ! Đoan Mộc Hồng gắt lên:

– Im đi, đồ tiểu quỷ. Cô nương đang muốn giết ngươi đây.

Thạnh Phủ đâu biết được cõi lòng Đoan Mộc Hồng đang buồn tê tái vì nàng đã thầm yêu trộm nhớ Lữ Lân. Sáng nay chứng kiến sự kiện ngỡ ngàng ở Nga My Sơn, nàng đâm ra thờ thẫn nên bỏ ra ngoài núi, mới gặp cha con Quỷ Thánh.

Thạnh Phủ trơ trẽn cười lên sằng sặc:

– Đoan Mộc cô nương! Ta muốn chết dưới tay cô nương lắm. Ta muốn cưới Đàm cô nương làm vợ nên mới nhờ chủ nhân ta ra tay. Bây giờ Đàm cô nương đã bỏ đi rồi, ta thấy cô nương cũng đẹp lắm, thôi thì hãy theo ta…

Đoan Mộc Hồng điên tiết quát lên:

– Ngươi thật muốn chết phải không? Nàng nghiêng mình dùng thế Nhủ Yến Bay Sào phóng tới vung tay giáng xuống.

Bất chợt lúc đó Quỷ Thánh Thạnh Linh rên lên:

– Thạnh Tài, lấy cho ta cái này.

Thạnh Linh đưa tay chỉ trong bọc áo. Thạnh Phủ cúi xuống định lấy, nhanh như chớp Đoan Mộc Hồng xẹt ngang đã đoạt được cái hộp nhỏ, mà nàng cũng không biết là vật gì.

Thạnh Linh cố kêu lên:

– Thạnh Phủ… lấy lại đi, viên thuốc Âm Thi mười năm công lực của ta…

Thạnh Phủ, quay mình tung ra một chưởng Âm Thi Chưởng, một vùng áp lực chụp xuống Đoan Mộc Hồng.

Đoan Mộc Hồng lẹ tay mở hộp bỏ viên thuốc vào miệng, đoạn lách mình ra sau, không ngờ chưởng lực Thạnh Phủ rất hùng hậu, song chưởng bủa ra liên tục kèm với môn Quỷ Khốc Thần Hiệu làm cho Đoan Mộc Hồng lúng túng, bị Thạnh Phủ điểm trúng huyệt Kiên Trinh, bất động.

Thạnh Phủ cười lên khả ố:

– Sao hả người đẹp, ta đã bảo là cô đâu thua kém gì Đàm cô nương… Hãy theo ta…

Hắn vừa ôm xốc Đoan Mộc Hồng lên định đi, thì dưới chân hắn, Quỷ Thánh Thạnh Linh đã ôm cứng, Thạnh Linh thều thào:

– Thạnh Phủ, con hãy cứu ta! Thạnh Phủ nghiêng người co chân còn lại tung ra một cước.

Bùng! Thạnh Linh văng qua một bên.

Thạnh Phủ ôm Đoan Mộc Hồng chạy đi, không quay lại xem phụ thân hắn ra sao.

Thạnh Linh cho đến phút chết cũng không ngờ được là mình chết về tay Thạnh Phủ.

-oOo-

Đàm Nguyệt Hoa băng mình ra khỏi Nga My Sơn, nàng chạy không cần phương hướng, chung quanh nàng núi rừng mịt mùng bao phủ, phía trước là một thung lũng sâu thăm thẳm.

Đàm Nguyệt Hoa nhắm mắt tung mình lao xuống. Hình ảnh Đông Phương Bạch chập chờn ẩn hiện, rồi nàng không biết gì nữa.

-oOo-

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, trong cơn mê tỉnh Đàm Nguyệt Hoa được hai Tam Khùng và Tứ Khùng cứu đem về sơn cốc. Sư phụ của Tam Khùng, Tứ Khùng ra tay cứu chữa cho Đàm Nguyệt Hoa tỉnh dậy.

Lão già hỏi:

– Này bé con! Ngươi ở đâu mà rơi xuống vực? Đàm Nguyệt Hoa đáp:

– Đa tạ lão tiền bối cứu mạng, nhưng tiểu nữ lại không muốn sống nữa, tiểu nữ họ Đàm.

Lão già hỏi tiếp:

– Họ Đàm à? Ngươi là sao với Hắc Sát Thần Quân Đàm Thăng? Đàm Nguyệt Hoa đáp:

– Là phụ thân của tiểu nữ.

Lão già bèn kể cho Đàm Nguyệt Hoa biết, lão ta là bạn với ông ngoại của Đàm Nguyệt Hoa, tức Cung chủ Ma Cung.

Đàm Nguyệt Hoa cố lắng nghe nói tới Ma Cung nên hỏi:

– Tiền bối nói Ma Cung chủ là ông ngoại của tiểu nữ? Lão già mỉm cười:

– Bộ phụ thân ngươi không nói cho ngươi biết à? Đàm Nguyệt Hoa liên tưởng tới cha mẹ nàng bất hòa mười mấy năm trời, chắc cũng là do chỗ này đây.

Đàm Nguyệt Hoa trầm tư giây lát rồi nói:

– Chẳng hay tiền bối có hay biết là Bát Long Thiên Âm…

Lão già biến sắc, cắt ngang:

– Ngươi nói gì? Bát Long Thiên Âm, tiếng đàn ma xuất hiện hả? Đàm Nguyệt Hoa chậm rãi kể cho lão nghe về Lục Chỉ Cầm Ma, và tiếng đàn quái ác.

Lão thở dài sườn sượt:

– Sát kiếp giang hồ đã lên rồi, phải có Hỏa Huyền Cung và Hỏa Liên Tiễn mới được.

Đàm Nguyệt Hoa lại biến sắc hỏi dồn:

– Tiền bối nói Hỏa Huyền Cung và Hỏa Liên Tiễn để làm gì? Lão già giải thích cho Đàm Nguyệt Hoa:

– Đó là hai vật khắc chế Bát Long Thiên Âm.

Đàm Nguyệt Hoa mừng quá reo lên:

– Tiểu nữ có thể làm được Hỏa Huyền Cung…

Niềm vui vừa lóe lên thì nàng lại tiu nghỉu, vì nàng chưa hiểu Hỏa Liên Tiễn là gì. Đàm Nguyệt Hoa hỏi tiếp:

– Lão tiền bối! Hỏa Liên Tiễn là gì? Nó ở đâu? Lão già lắc đầu nói:

– Hỏa Liên Tiễn là tên lửa kết hợp với Hỏa Huyền Cung đem lại hiệu quả khắc chế Bát Long Thiên Âm. Trước đây mấy mươi năm, ta có nghe nói nó ở mật thất của Ma Cung.

Đàm Nguyệt Hoa vui mừng nói:

– Ở chỗ ông ngoại của tiểu nữ? Lão già chậm rãi đáp:

– Khó hy vọng lắm, vì Ma Cung ở trên chốn giang hồ không ai biết được, mà dầu có biết được cũng không vào được, trận pháp biến ảo khôn lường vây bọc lấy Ma Cung. Trừ phi…

Đàm Nguyệt Hoa nôn nóng cắt lời:

– Sao hả tiền bối? Mẫu thân của tiểu nữ không biết sao? Lão già tiếp tục:

– Trừ phi ngươi tìm được tấm bản đồ Ma Cung, còn mẫu thân ngươi làm sao biết được đường vào mật thất.

Bao nhiêu niềm hy vọng trả thù của Đàm Nguyệt Hoa như chơi vơi, nàng từ tạ ra đi.

-oOo-

Hết chương 48


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.