Lục Chỉ Cầm Ma

Chương 49 - Chương 49

trước
tiếp

Lữ Lân chạy ra khỏi Nga My Sơn, nhắm thẳng hướng Bắc Mang Sơn đi tới, chợt phát hiện ra chiếc xe ngựa trên cùng hướng đi. Lữ Lân nhẹ nhàng bám vào gầm xe.

Có tiếng bên trong xe cất lên:

– Tâm Trực, sao con lại cứ phá kế hoạch của ta, không để ta tiêu diệt hết lũ chúng.

Ngày đại hội ta lên làm Minh chủ võ lâm cũng gần kề rồi.

Lữ Lân chợt động tâm thần, chàng không ngờ lại gặp cả hai nhân vật cùng một lúc như thế này. Chàng biết lúc này võ công của chàng cũng chưa địch lại nổi lão ác ma.

Quỷ Nô cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng:

– Phụ thân! Con đã bao lần nói với phụ thân, hãy bỏ ý định làm Minh chủ võ lâm đi.

Con chỉ cần phụ thân sống với con thôi. Phụ thân không nhớ thảm kịch của Xuyên Trung Lục Xú hay sao? Lục Chỉ Cầm Ma gằn giọng:

– Hừ! Tiếc rằng ta không tận tay băm vằm cái tên Trương Diệp ấy, cũng vì nó mà cha con ta phải xa nhau suốt mười năm trời.

Lữ Lân đâu biết rằng Đàm Nguyệt Hoa và Đàm Thăng đều nhầm lẫn bộ xương người trong động đá là cha của Quỷ Nô, nhưng đó chính là Trương Diệp trong nhóm Xuyên Trung Lục Xú.

Ngày ấy vì ba món báu vật Bát Long Cầm, Bát Long Thiên Âm Bí Kíp và Hỏa Huyền Cung nên huynh đệ tương tàn. Trương Diệp cướp được Hỏa Huyền Cung đồng thời bắt luôn Quỷ Nô mới một tuổi chạy trốn, sau đó bỏ xác trong động đá gần Bắc Mang sơn.

Còn Lục Chỉ Cầm Ma chính là đại ca trong nhóm Xuyên Trung Lục Xú lấy được Bát Long Cầm và bí kíp Bát Long Thiên Âm, lão ta là Xú Linh Quan Huỳnh Đông. Huỳnh Đông biết được Hỏa Huyền Cung là vật khắc tinh với Bát Long Cầm nên đã cất công tìm kiếm Trương Diệp cùng đứa con trai lão, nhưng bặt vô âm tín.

Lão tìm nơi hẻo lánh, ngày đêm luyện tập Bát Long Thiên Âm, mười tám năm sau lão đã tu luyện đến bậc thượng thừa, tham vọng độc bá quần hùng xuất đầu ló dạng. Một sự trùng hợp kỳ lạ là bàn tay lão cũng có sáu ngón nên đã giúp ích cho lão nhanh chóng thành đạt bí quyết của Bát Long Cầm.

Lục Chỉ Cầm Ma Huỳnh Đông nói tiếp:

– Tâm Trực! Con hãy giữ gìn Hỏa Huyền Cung cẩn thận. Nếu không vì con, thì ta đã đốt nó rồi.

Quỷ Nô đáp:

– Phụ thân lo lắng làm gì, nó tuy là vật khắc tinh với phụ thân, nhưng Hỏa Liên Tiễn ở đâu có mà phụ thân phải sợ. Hơn nữa Hỏa Huyền Cung là vật kỷ niệm của đời con. Không có nó thì con không sống được đến khi gặp phụ thân đâu! Lữ Lân nghe hai cha con lão ác ma nói chuyện, chàng đã hiểu ra liền nhẹ nhàng rời khỏi cỗ xe ngựa.

Lữ Lân định sẽ đi tìm sư phụ chàng để nói rõ câu chuyện, bất chợt chàng thấy một bóng trắng lướt ngang thấp thoáng trong cánh rừng trước mặt.

Lữ Lân lập tức phóng người theo, tung mình hét lên:

– Thạnh Phủ, ngươi chạy đâu cho thoát? Thạnh Phủ lúng túng, đặt Đoan Mộc Hồng đang hôn mê xuống đất, cất tiếng cười khằng khặc:

– A ha! Tiểu tử Lữ Lân, ngươi muốn gì? Lữ Lân mặt đầy sát khí quát lớn:

– Muốn cái đầu của ngươi! Cùng với tiếng quát, ngọn Tử Dương Đao trên tay Lữ Lân như giao long uốn khúc chụp xuống bốn đại huyệt trước ngực Thạnh Phủ.

Thạnh Phủ tung ra một chưởng Âm Thi chống trả, Lữ Lân nghiêng qua một bên, tay trái phóng ra Kim Cương Chỉ, với chiêu Nhất Trụ Kình Thiên uy lực xé gió.

“Ầm! Ầm…” Thạnh Phủ lảo đảo bước lui, Lữ Lân hét lên:

– Nạp mạng đây! Ngọn Tử Dương Đao đã đâm vào tử huyệt trước ngực Thạnh Phủ, một vòi máu tươi nóng hổi phun ra. Lữ Lân vội né tránh, tung mình đến bên Đoan Mộc Hồng, khẽ phất tay giải huyệt.

Đoan Mộc Hồng từ từ mở mắt ra nhìn Lữ Lân nói ngập ngừng:

– Đa tạ Lữ công tử ơn cứu mạng.

Lữ Lân hỏi:

– Đoan cô nương! Sao cô nương lại rơi vào tay tên tiểu quỷ…

Đoan Mộc Hồng đứng dậy, quay mình qua thấy Thạnh Phủ đã tắt thở, trong thâm tâm nàng vừa vui mừng vừa tức giận Lữ Lân, vì Đoan Mộc Hồng đã thầm yêu chàng. Đoan Mộc Hồng nói:

– Lữ công tử! Công tử có định đi tìm Đàm cô nương không? Lữ Lân cắt ngang:

– Đoan cô nương! Cô nương đừng hiểu lầm tại hạ! Đàm tỷ tỷ đối với tại hạ như hai chị em thân thuộc, chuyện quá khứ mong cô nương hãy quên và tha thứ cho tại hạ. Tại hạ sẽ giết chết tên ác ma.

Lữ Lân nói một Chương rồi cầm tay Đoan Mộc Hồng thong thả đi vào thành, nơi đây cũng gần Bắc Mang Sơn.

Tên tiểu nhị bước tới nói:

– Công tử và tiểu thư dùng gì ạ? Lữ Lân bảo:

– Ngươi hãy lấy cho chúng ta các thức ăn tối.

Đang uống, Lữ Lân chợt nghe có tiếng bước chân rầm rập từ ngoài cửa, một tên tiểu nhị nói khẽ:

– Chủ nhân đã về! Lữ Lân ngước mặt lên nhìn thấy vị chủ nhân khách điếm, chàng hơi giật mình vì trông thấy gương mặt hơi quen quen, nên bất ngờ không nhớ ra.

Chợt bàn bên cạnh có tiếng nói:

– Này sư huynh, tiểu đệ không hiểu Liệt Hỏa Tổ Sư dùng thần công gì mà làm cho lão Cầm Ma bị thương nặng được? Có tiếng ồm ồm đáp lại:

– Thần công gì, trong lúc bị hành hạ bởi Bát Long Thiên Âm, Liệt Hỏa Tổ Sư đánh vỡ một cái chuông đồng rồi đưa lên đỡ, không ngờ lại làm cho Lục Chỉ Cầm Ma bị tiếng đàn dội ngược nên nội thương trầm trọng.

Tên sư đệ lại hỏi tiếp:

– Lão ác ma đã bị trọng thương, cớ sao Liệt Hỏa Tổ Sư lại bỏ mạng ở Quỷ Cung.

Lữ Lân và Đoan Mộc Hồng nghe tới đây thật sự hoảng hốt, chàng không ngờ Liệt Hỏa Tổ Sư vang lừng trên chốn giang hồ mà cũng bị sát thương bởi Bát Long Thiên Âm. Đại hán sư huynh đáp:

– Tuy Lục Chỉ Cầm Ma bị trọng thương, nhưng Liệt Hỏa Tổ Sư cũng bị Bát Long Thiên Âm làm cho bị thương nặng, liền bị Hắc Thần Quân vừa đầu phục cho lão ác ma ra tay sát hại.

Thình lình bên ngoài có tiếng nói lớn:

– Điếm tiểu nhị đâu? Hãy đem rượu ra đây! Lữ Lân quay mình lại, chàng kêu lên:

– Đàm lão tiền bối, Hàn cô nương! Bọn vãn bối cũng mới vào đây.

Lữ Lân bèn kể lại cho Đàm Thăng nghe nội tình mà lâu nay chàng thu thập được.

Đàm Thăng nói:

– Ta đến đây để tìm gặp Đông Phương lão đệ.

Lữ Lân hỏi liền:

– Sư phụ của vãn bối.

Đàm Thăng nói tiếp:

– Vì sự an nguy của võ lâm đồng đạo, nên ta phải kêu gọi sư phụ của ngươi hợp tác cùng với ta. Ta biết sư phụ ngươi trốn tránh trách nhiệm nên mới tìm nơi hẻo lánh này mở tiểu điếm.

Lữ Lân chợt nhớ ra khi nãy chàng nhìn thấy lão chủ điếm có gương mặt sao quen quá.

Lữ Lân vội nói:

– Đúng rồi! Đúng rồi, vãn bối nhìn thấy nhưng không nhận ra sư phụ.

Hàn Ngọc Hà chen vào:

– Lữ công tử! Đông Phương Chưởng môn không thấy công tử à? Ta còn biết chỗ Đàm tỷ tỷ nữa đấy! Đoan Mộc Hồng đáp thay:

– Lúc đó chúng tôi đang ý đến câu chuyện Lục Chỉ ác ma và Liệt Hỏa Tổ Sư.

Đàm Thăng gọi:

– Tiểu nhị! Ngươi cho ta gặp chủ nhân của ngươi.

Mọi người đứng dậy theo chân tên tiểu nhị vào bên trong, Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch lúc này đã thay đổi trang phục, Lữ Lân vừa trông thấy liền chạy đến kêu lên:

– Sư phụ! Sao sư phụ lại làm thế này. Hàn cô nương đã biết chỗ Đàm tỷ tỷ…

Đàm Thăng ngắt lời Lữ Lân:

– Chuyện đó để sau, ta có chuyện muốn nói với Đông Phương lão đệ.

Hai người bước vào phòng trong, Đông Phương Bạch lên tiếng trước:

– Đàm huynh! Máu giang hồ của đệ đã nguội lạnh rồi.

Rồi Đàm Thăng cười ha hả:

– Chuyện nữ nhi thường tình, nhưng còn mối thù với Lục Chỉ Cầm Ma, Đông Phương lão đệ tính sao đây? Nghe nhắc tới Lục Chỉ Cầm Ma, máu nóng trong người Đông Phương Bạch lại luân chuyển rần rật. Đông Phương Bạch đứng lên vỗ vai Đàm nói:

– Đệ sẽ chung sức với huynh.

Lữ Lân, Hàn Ngọc Hà, Đoan Mộc Hồng thêm cả Hắc Thanh Hoa và Đàm Dực Phi cũng vừa tới nơi, mọi người sum họp vui vẻ, nhưng trên gương mặt Đông Phương Bạch vẫn hiện một mối u hoài.

Hàn Ngọc Hà kể lại:

– Trước đây mấy tuần tiểu nữ và Đàm đại ca trên đường về Tô Châu, khi đi ngang qua núi Hổ Khưu, tiểu nữ phát giác ra Đàm tỷ tỷ đang tá túc trong một ngôi chùa gần đó.

Đoan Mộc Hồng nói:

– Hàn cô nương, sao cô nương không khuyên Đàm tỷ tỷ về với Đông Phương Chưởng môn.

Hàn Ngọc Hà nói tiếp:

– Đến khi gặp lại Đàm tiền bối, ta mới biết Đông Phương Chưởng môn đã mở khách điếm. Chắc Đông Phương Chưởng môn mở tiểu điếm rồi muốn quên Đàm tỷ tỷ hay sao? Mọi người cười rộ lên, hẹn sáng mai lên núi Hổ Khưu.

Vừa đến chân núi Đông Phương Bạch một mình lướt lên trước ngôi chùa vắng vẻ đóng cửa im lìm, Đông Phương Bạch tung mình vào trong, nhìn thấy Đàm Nguyệt Hoa, Đông Phương Bạch kêu lên:

– Hoa muội muội!

– Bạch đại ca! Có phải là trong mộng chăng? Đông Phương Bạch khẽ nói:

– Hoa muội muội! Hãy quên đi chuyện đã qua, trong lòng ta chỉ có mình muội.

Nước mắt Đàm Nguyệt Hoa trào ra ướt cả ngực ông.

Cũng vừa lúc ấy đã thấy đoàn người kéo lên đông đủ. Đàm Nguyệt Hoa thốt lên:

– Phụ thân, mẫu thân! Lữ Lân bước tới cùng Đoan Mộc Hồng, chàng nói:

– Hoa tỷ tỷ! Sư phụ! Chúng ta phải nhanh chóng tìm Hỏa Liên Tiễn để diệt trừ tên ác ma.

Đàm Nguyệt Hoa bàn kể chuyện lão tà cứu sống cùng với bức họa đồ mật thất Ma Cung để lấy Hỏa Liên Tiễn, Hắc Thanh Hoa nói lên:

– Tất cả theo ta lên sơn cốc phía sau Nga My.

Đoàn người lại chia nhóm ra nhằm Nga My Sơn lướt tới.

Giang hồ các phái lúc này tình thế hết sức bi đát, hầu hết các bậc cao thủ võ lâm đều bị hại trên đỉnh Tiên Nhân Phong, sau đó lần lượt các môn phái đều bị Lục Chỉ Cầm Ma ra tay thôn tính, Hắc Thần Quân thì làm tay sai cho lão ác ma. Kim Cô Lâu, Từ Lưu Bản mai danh ẩn tích.

Ngang qua Nga My Sơn, Lữ Lân cùng Đoan Mộc Hồng, Đàm Dực Phi, Hàn Ngọc Hà tiến lên đại điện, ý định thăm Thủy Kính Đại Sư.

Cả ngọn núi vắng tanh, có hai đệ tử nhảy ra hỏi:

– Các vị là ai? Lên đây có mục đích gì? Lữ Lân đáp:

– Nhờ hai vị huynh đệ bẩm với Thủy Kính Đại Sư có Lữ Lân cùng các bằng hữu ghé thỉnh an đại sư.

Hai gã đệ tử đáp:

– Sư phụ bị nội thương do Bát Long Thiên Âm từ ngày ấy đến nay không ra ngoài. Các vị hãy chờ tại đây.

Hai gã quay mình vào trong, lâu lắm mới trở ra nói:

– Xin mời các vị.

Lữ Lân cùng cả bọn theo chân hai gã đệ tử vào căn nội thất mà Thủy Kính Đại Sư dưỡng thương, Lữ Lân lên tiếng:

– Bọn vãn bối Lữ Lân, Đàm Dực Phi, Hàn Ngọc Hà, Đoan Mộc Hồng đến Nga My Sơn thỉnh an đại sư lão tiền bối.

Thủy Kính Đại Sư mệt nhọc nói nhẹ:

– Lục Chỉ Cầm Ma! Các ngươi sao không lánh đi chờ cơ vận. Không thể chống lại nổi Bát Long Thiên Âm đâu! Cả bọn đều nghĩ lão đại sư đã qua một trận sát kiếp nên mới khuyên như thế.

Lữ Lân nói sang chuyện khác:

– Đại sư có biết Ma Cung ở nơi nào không? Thủy Kính Thiền Sư biến sắc ngó quanh đoạn thốt lên:

– Sư phụ ta Chương sinh tiền không bao giờ cho ta nhắc tới hai tiếng Ma Cung. Các ngươi sao lại tìm tới đó? Đàm Dực Phi liền đem chuyện Đàm Nguyệt Hoa kể lại cho Thủy Kính Đại Sư biết.

Giọng Thủy Kính Đại Sư trở nên yếu ớt:

– Ôi! Vận nạn võ lâm bao năm nay sắp giải được rồi…

Cả bọn Lữ Lân không sao hiểu được đại sư nói gì. Chợt đại sư lên tiếng gọi hai đệ tử:

– Đức Thông, Đức Mạnh! Hai gã đệ tử vội đến ngay, Thủy Kính Đại Sư nói tiếp:

– Hai con lấy gói tàng thư trên nóc điện xuống cho ta.

Đức Thông, Đức Mạnh liền phi thân lên nóc ôm xuống một gói to đủ thứ kinh Phật, giấy tờ đã cũ mèm.

Thủy Kính Đại Sư đoạn rút ra một bức lụa đã ố vàng cầm lên nhìn, đoạn nói:

– Ngày xưa sư phụ ta có nói, bức họa đồ Ma Cung này sẽ có ích cho võ lâm, nhưng ta nào có hiểu, không ngờ ngày nay…

Đại sư đưa mắt nhìn Đàm Dực Phi nói tiếp:

– Ngươi đưa họa đồ này cho mẫu thân ngươi, ắt bà ta sẽ tìm thấy. Thôi các ngươi lên đường gấp đi.

Lữ Lân cùng cả bọn đồng thanh nói:

– Đa tạ đại sư, bọn vãn bối thề sẽ giết chết tên ác ma.

Cả bọn kéo xuống núi nhắm hướng Ma Cung mà Thủy Kính Đại Sư đã chỉ, phóng người đi chớp nhoáng.

Đoạn Kết Lục Chỉ Cầm Ma từ khi bị Quỷ Nô phá hỏng kế hoạch tiêu diệt bọn Đông Phương Bạch, nên giữa hai cha con luôn xảy ra rắc rối. Quỷ Nô tánh tình trung hậu, bây giờ sống gần Lục Chỉ Cầm Ma và bọn Hắc Thần Quân, Tề Phúc với tham vọng bá chủ quần hùng, Quỷ Nô lại càng bực tức.

Một hôm bọn thuộc hạ vào báo với Lục Chỉ Cầm Ma:

– Bẩm Giáo chủ, bọn thuộc hạ phát hiện ra lũ Đông Phương Bạch, Đàm Thăng đang trên đường đến Nga My Sơn.

Lục Chỉ Cầm Ma cho gọi Hắc Thần Quân cùng Tề Phúc tới, lão nói:

– Ta phải giết sạch bọn chó chết này mới yên tâm được.

Hắc Thần Quân đáp:

– Thuộc hạ đã cho người theo dõi bọn nó, lần này nếu chủ nhân ra tay quăng mẻ lưới cuối cùng thì ngày lên ngôi Minh chủ đại toàn thắng.

Lục Chỉ Cầm Ma ra lệnh cho bọn thuộc hạ chuẩn bị lên đường. Quỷ Nô nói:

– Phụ thân! Nếu phụ thân quyết giết hết quần hùng thì lần này con quyết ra đi.

Lục Chỉ Cầm Ma quát lên:

– Ngươi đi đâu? Ta cấm ngươi không được xen vào công việc của ta. Ngươi đi bọn chúng sẽ giết ngươi ngay.

Quỷ Nô nói:

– Ý con đã quyết, bọn Đàm cô nương không bao giờ hại con.

Nói xong Quỷ Nô bỏ chạy vào trong biến mất. Tề Phúc, Hắc Thần Quân tung mình chạy tới chặn lại. Nhưng thân pháp Quỷ Nô nhanh quá sức. Chàng đi như một làn khói, chạy ra khỏi Bắc Mang Sơn.

Quỷ Nô đi liên tục ngày đêm không mục đích, chợt nhớ tới Đàm Nguyệt Hoa, Quỷ Nô quyết định đi tìm nàng. Quỷ Nô nhắm hướng Nga My đi tới.

Một ngày nọ đang đi Quỷ Nô chợt nghe tiếng nói bên đường:

– Đông Phương lão đệ, nếu lần này không tìm được Hỏa Liên Tiễn, thì với công lực của hai ta cộng lại với Hắc Thanh muội, chúng ta hãy một phen sống mái với lão ác ma.

Quỷ Nô nghe nói tới ba tiếng Hỏa Liên Tiễn chợt giật mình thở mạnh, bỗng có tiếng quát lớn:

– Ai đó? Cùng với tiếng quát đó, một luồng chưởng lực bao trùm chụp xuống vai Quỷ Nô. Đại huyệt sau lưng đã bị kềm chế. Quỷ Nô hoảng quá kêu lên:

– Lão tiền bối, vãn bối là kẻ qua đường, không có ý nghe lén câu chuyện của nhị vị tiền bối.

Chợt phía sau có một bóng trắng lướt tới hỏi:

– Quỷ Nô! Tâm Trực ngươi làm gì ở đó? Quỷ Nô nói:

– Đàm cô nương! Đàm lão tiền bối, vãn bối bỏ Quỷ Cung mà đi rồi.

Đông Phương Bạch lấy cây Hỏa Huyền Cung rồi nói:

– Tâm Trực! Ta mượn Hỏa Huyền Cung của ngươi. Vì công đạo võ lâm ngươi đừng buồn ta. Huyệt đạo sau mấy khắc là tự giải. Ngươi hà tất phải lo.

Quỷ Nô la lên:

– Không! Không! Các vị đừng sát hại phụ thân của vãn bối.

Quỷ Nô nói trong tiếng khóc, Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy áy náy vô cùng, nhưng đành phải chạy theo Đông Phương Bạch, Đàm Thăng và Hắc Thanh Hoa.

Đàm Nguyệt Hoa còn quay đầu lại nói:

– Quỷ Nô! Ta đi đây.

Quỷ Nô nức nở nói:

– Đàm cô nương! Tại hạ đã bỏ Quỷ Cung đi tìm cô nương.

Tiếng nói Quỷ Nô hòa vào trong gió, bốn người đang phi thân vun vút cũng còn nghe tiếng Quỷ Nô.

Qua ngày hôm sau, cả bọn gặp nhau sau sơn cốc Nga My. Đàm Dực Phi chạy đến nói:

– Mẫu thân! Bọn tiểu tử đã có họa đồ Ma Cung.

Hắc Thanh Hoa đưa tay chụp lấy, mở ra đọc cẩn thận. Mọi người theo bước Hắc Thanh Hoa dò tìm cửa động nằm ẩn sâu vào vách đá dựng đứng.

Hắc Thanh Hoa lên tiếng:

– Đường vào mật thất, cơ quan cạm bẫy chết người. Các ngươi phải bước theo đúng dấu chân của ta, không thì uổng mạng.

Nói xong, Hắc Thanh Hoa bước đi từng bước một, vừa đi vừa lẩm nhẩm:

– Tới năm, phải bốn, trái năm, tới ba…

Cả bọn Chương hộp bước dò theo từng bước.

Chợt nghe Đàm Dực Phi kêu lên:

– Phụ thân! Đông Phương Chưởng môn, bên ngoài có người.

Đàm Thăng nói:

– Ta nghĩ bọn Tề Phúc theo dò la tin tức đấy. Chúng nó không thể vào đây được.

Lữ Lân lên tiếng:

– Nhưng bọn chúng sẽ giữ chặt cửa động.

Hắc Thanh Hoa bất ngờ nói:

– Tất cả đứng lại, Lữ Lân hãy lên đây với ta.

Mọi người thắc mắc, không biết Hắc Thanh Hoa phát giác ra điều gì. Trong động tối lờ mờ, người nội công thâm hậu mới nhìn rõ được.

Hắc Thanh Hoa nhìn Lữ Lân nói khẽ:

– Ngươi dùng Kim Cương Chỉ đánh thẳng vào viên đá tròn bên trên cho ta.

Lữ Lân lập tức dùng chiêu Nhất Trụ Kình Thiên bổ tới.

“Ầm! Ầm!” Tiếng cơ quan rít lên nghe rùng rợn, để lộ một cánh cửa bên trong có ánh sáng lờ mờ.

Lữ Lân nhanh nhẹn lách vào trong đưa mắt nhìn quanh một vòng, chàng hết sức vui mừng la lớn:

– Hắc tiền bối, sư phụ! Vào đây mau! Mọi người đều vào hết bên trong và nhìn thấy trên vách đá có treo bảy mũi tên lửa theo hàng chữ nhất.

Đàm Thăng, Đông Phương Bạch không ngờ việc tìm kiếm Hỏa Liên Tiễn lại thuận lợi đến thế.

Bên ngoài cửa động, Lục Chỉ Cầm Ma ung dung ngồi trên ngọn đồi cạnh đó, chung quanh lão ta là Tề Phúc, Hắc Thần Quân cùng bọn thuộc hạ ăn mặc cực kỳ lộng lẫy như để tôn xưng cái danh hiệu hão huyền Minh chủ võ lâm mà lão hằng mơ ước.

Cả bọn đồng loạt nhỏm dậy và nhìn thấy bóng người thấp thoáng từ cửa động vọt ra nhanh như tên bắn. Cả bọn Lữ Lân đều bị bao vây. Đàm Thăng kêu lớn:

– Huỳnh Đông lão tặc, ta không ngờ ngươi lại dẫn xác tới.

Lữ Lân mặt nổi sát khí lướt lên quát:

– Ngày đền mạng của ngươi đã đến rồi đó.

Tề Phúc cùng Hắc Thần Quân định ra oai trước mặt chủ nhân nên xông lên vung chưởng tiến công Lữ Lân.

Đoan Mộc Hồng kêu lên:

– Lữ đại ca coi chừng.

Đồng thời nàng lướt tới sát vai cùng Lữ Lân.

Chưởng phong của Hắc Thần Quân vừa chụp xuống, Lữ Lân vận đến tám thành công lực ra chiêu Tam Hoàn Sắc Nguyệt trong Kim Cương Thần Chỉ, chỉ phong rít lên xé gió công thẳng vào giữa chưởng của Tề Phúc.

Chưởng chỉ giao nhau ầm… ầm… Cát bụi tung lên mịt mù.

Lữ Lân hét lớn hai mắt long lên đỏ ngầu:

– Tề Phúc! Trả mối thù Thiên Hổ Tiêu Cục đây.

Chàng vận Kim Cương Chỉ đến độ chót tung ra nhắm ngay mặt đối phương điểm tới.

Tề Phúc la lên:

– Ối chao! Chủ nhân… ra tay đi…

Máu tươi tuôn ra xối xả, thân hình lảo đảo ngã bịch xuống đất.

Bên cạnh Đoan Mộc Hồng, Hàn Ngọc Hà, Đàm Dực Phi đang chiếm thế thượng phong so với Hắc Thần Quân, ép lão ta lui dần ra vách động.

Lữ Lân đang cơn say máu la lớn:

– Để đó cho ta.

Cùng với tiếng hét, ngọn Tử Dương Đao đã bổ xuống vai Hắc Thần Quân nhanh như chớp.

Hắc Thần Quân bị trúng đao bất ngờ, máu tuôn ra như suối, cố bung ra một chưởng.

Hắc Thanh Hoa la lên:

– Coi chừng! Hắc Sa Chưởng! Cùng với tiếng la, Hắc Thanh Hoa vung song chưởng đẩy ra.

“Bùng!” Hắc Thần Quân bị bắn tung xuống vực thẳm. Phía trước Đàm Thăng, Đông Phương Bạch, Đàm Nguyệt Hoa đang đứng hàng ngang chuẩn bị đối phó Lục Chỉ Cầm Ma.

Đàm Nguyệt Hoa nói khẽ:

– Bạch đại ca, chúng ta ra tay trước đi.

Lục Chỉ Cầm Ma đâu ngờ hôm nay lão phải đối phó với Hỏa Liên Tiễn và Hỏa Huyền Cung.

Bất thình lình một mũi tên lửa xé gió lao đến trúng ngay cây Bát Long Cầm.

“Bùng! Bùng!” Lửa khói bốc lên mịt mù.

Tên lửa liên tục xé gió lao đến, Lục Chỉ Cầm Ma không kịp trở tay, lão bị trúng một mũi tên ngay ngực.

Tiếng la hét của lũ thuộc hạ tiếng đao chạm nhau vang lên rùng rợn.

Mọi người thẫn thờ nhìn nhau thầm nghĩ mà ớn lạnh cho tiếng Bát Long Thiên Âm.

Đàm Dực Phi lên tiếng phá tan bầu không khí chết chóc:

– Phụ thân chúng ta xuống núi thôi! Trong khách điếm giang hồ đang bàn tán xôn xao tin Lục Chỉ Cầm Ma bị Hắc Sát Thần Quân Đàm Thăng và Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch dùng Hỏa Huyền Cung bắn chết.

Lữ Lân và Đàm Dực Phi gọi tiểu nhị:

– Ngươi lo cho bọn ta phòng nghỉ và đồ ăn thức uống.

Lữ Lân nói với Đàm Dực Phi:

– Ngày mai đệ phải về Nam Xương để chấn hưng lại Thiên Hổ Tiêu Cục.

Đàm Dực Phi mỉm cười hỏi:

– Đoan Mộc cô nương cùng đi với Lân đệ chứ? Đoan Mộc Hồng cúi đầu nói:

– Hàn tỷ tỷ cùng Đàm đại ca đi Nam Xương với muội nhé? Đàm Thăng và Hắc Thanh Hoa ngồi cùng bàn với Đông Phương Bạch, Đàm Nguyệt Hoa, ông vui vẻ cười nói:

– Cho bọn ta cùng theo với! Sáng sớm hôm sau, Lữ Lân định qua phòng sư phụ để chào tạm biệt, chàng gọi hoài nhưng không nghe tiếng trả lời. Lữ Lân thắc mắc nên đẩy cửa phòng vào, chàng kêu khẽ:

– Sư phụ, sư phụ! Trong phòng không có ai cả, Lữ Lân hoảng hốt nhìn quanh thấy trên bàn có một bức thư, chàng vội mở ra xem.

“Đàm huynh, Hắc tỷ cùng Lân nhi thương mến! Ta cùng Đàm cô nương quyết định ra đi, các người đừng tìm kiếm vô ích. Giang hồ sẽ bình an trở lại. Lân nhi ghi nhớ lo phục hưng lại Nga My phái. Lòng ta đã nguội lạnh với chuyện giang hồ nên trọng trách này Lân nhi phải gánh vác.

Tuổi ta đã lớn, sống ở dương thế này không được bao lâu nữa. Những ngày còn lại ta mong sẽ được hạnh phúc bên Đàm cô nương.

Đông Phương Bạch cùng Đàm Nguyệt Hoa.

Kính cáo.” Lữ Lân vội chạy đi gọi Đàm Thăng, mọi người nghe thế đều đến đông đủ.

Đàm Thăng lên tiếng:

– Đông Phương lão đệ có lý, Hắc Thanh muội hãy theo ta, còn lại mọi việc các ngươi tự lo lấy.

Đàm Thăng cầm tay Hắc Thanh Hoa mỉm cười thỏa mãn.

Lữ Lân cầm lá thơ, hai mắt đỏ hoe. Đoan Mộc Hồng bước nhẹ tới khẽ nói:

– Lữ đại ca! Lữ Lân nắm chặt tay Đoan Mộc Hồng thốt lên:

– Hồng muội!

– o HẾT o –


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.