Một tòa Thanh Sơn không có tiếng tăm gì phía bên ngoài Thành Tây Lô, Âm châu có một dốc núi bằng phẳng quay về hướng mặt trời. Màu xanh hoa cỏ mềm mại, trên cây cành lá rậm rạp khẽ đong đưa mỗi khi gió núi thổi qua, quả là một nơi u tĩnh xinh đẹp. Một ngôi mộ nhỏ nằm trên sườn núi, bao quanh là cỏ xanh, hoa dại ngát hương. Trước mộ phần đặt một mặt bia phía trên không có chữ nào, là một mặt vô tự thạch bi.
Ngày hôm nay Thẩm Thạch đứng trước phần mộ vô danh này lặng yên đứng nhìn. Ngôi mộ này chính là nơi mai táng mẫu thân đã sớm qua đời của hắn, hôm nay lại thêm phần tro cốt phụ thân Thẩm Thái. Thể theo di nguyện của Thẩm Thái, Thẩm Thạch đưa cha về cố hương để mai táng cùng một chỗ với mẹ.
Rất nhiều năm về trước, Âm Châu Tây lô Thành đúng là nhà của bọn họ, chẳng qua là về sau xảy ra nhiều biến cố. Lúc Thẩm Thái quyết định phản lại Huyền Âm môn thì đã đoán trước được Huyền Âm môn nhất định sẽ trả thù. Mảnh đại địa bên trong Thiên Âm Sơn mạch này hầu như là thuộc phạm vi thế lực của Huyền Âm môn, nếu khi Thẩm Thái rời xa mà phần mộ của mẫu thân Thẩm Thạch vẫn tại vị thì chuyện khó tránh được sự trả thù của Huyền Âm môn có thể tưởng tượng được.
Cho nên Thẩm Thái đã sớm một bước đem dời phần mộ của vợ về nơi này, nhưng vì che dấu nên thậm chí không viết một chữ lên trên bia mộ. Nơi đây trên đời này ngoại trừ Thẩm Thái thì chỉ còn một người biết rõ chính là Thẩm Thạch.
Chẳng mấy chốc năm tháng trôi qua đến nay hắn đã trưởng thành, thế nhưng trên cái thế gian này cuối cùng lại chỉ còn có mình hắn.
Khối mộ bia trước mắt nhất định là nơi thân cận nhất với hắn trên cõi đời rồi.
Vô tự Thạch Bi cứ mãi lạnh băng như thế, tựa như là cánh cửa cách trở Âm Dương. Thẩm Thạch nhẹ nhàng quỳ xuống trước mộ phần, vuốt nhẹ bề mặt tấm bia cứng rắn, trong ánh mắt che giấu nỗi đau thương. Mãi lâu sau hắn mới bình tĩnh trở lại, sau đó dập đầu ba cái trước mộ phần rồi thấp giọng nói:
“Cha, mẹ. Hai người cứ thong thả mà đi. Hài nhi còn có sự tình chưa làm phải đi bây giờ. Chờ nhi tử làm xong nếu có duyên nhất định sẽ trở lại.”
Dứt lời hắn cười cười rồi lại cúi thấp người đoan đoan chính chính dập đầu một cái. Sau đó đứng dậy định muốn rời đi nhưng chợt nghĩ tới điều gì nên thân thể có chút khựng lại lập tức thò tay vào Như Ý Đại lục lọi một lát lôi ra một chiếc đồng hồ cát màu xanh biếc đã có chút cũ kỹ.
Từng hạt cát tinh tế vẫn như cũ lặng yên bên trong đồng hồ lại lần nữa chảy xuôi xuống, tựa như thời gian đã trôi quá nhanh, không còn gặp lại người giữa lúc bi hoan ly biệt. Thẩm Thạch khẽ siết chặt chiếc đồng hồ trong tay lần sau cuối rồi nhẹ nhàng đặt lên khối bia đá vô danh.
Hắn nhìn lại phần mộ sau đó xoay người đi xuống sườn núi. Phía sau hắn từng trận gió núi thổi qua, bóng cây lay động, cỏ xanh phập phồng, chiếc đồng hồ ngọc thạch vẫn đứng thẳng, từng hạt cát nhỏ trôi xuống, bóng lưng kia dần đi xa rồi biến mất ở phía cuối mảnh dốc núi.
&&&
Vạn năm về sau Nhân tộc lại lần nữa đánh vào Yêu Giới, kết cục lại nhanh hơn sự tưởng tượng của bất kì kẻ nào. Yêu tộc yếu đuối vượt xa tưởng tượng của Nhân Tộc, tuy vẫn còn có sự chống cự của nhiều bộ tộc nhưng đối với thực lực Nhân Tộc cường đại tích cóp nhiều năm thì hết thảy nhiệt huyết, phẫn nộ, chiến đấu như một bản anh hùng ca bi tráng cũng đều tan thành mây khói. Song, khi mới bắt đầu lại bị đại quân Quỷ Vật vây công, quả thật là phiền toái không ít.
Bất quá thì bây giờ Quỷ Vật cũng chỉ là một điểm phiền toái, từ khi mấy lần công Bình Yêu Thành thất bại thì đại quân Quỷ Vật lại chẳng có động tĩnh gì, rồi sau đó nhanh chóng tan tác một cách chóng mặt, cuối cùng bị Nhân Tộc triệt để đánh tan.
Dấu hiệu cuối cùng của chiến tranh là đại bộ phận tu sĩ Nhân tộc quét ngang toàn bộ Yêu giới, cuối cùng giết được một đám Yêu Tộc thực lực không kém trong Hắc Ngục sơn. Dựa theo lời nói của Yêu Tộc thì trong đám người này có giấu huyết mạch của Yêu Hoàng cổ xưa. Bất quá sự thật đến cùng có như thế nào thì Nhân Tộc cũng chẳng quan tâm. Tóm lại thì sau này bên trong cái Yêu Giới to đùng đã bao nhiêu năm ấp ủ mộng quật khởi của Yêu Tộc đã bị Nhân tộc triệt để thống trị.
Tất cả Yêu tộc có chút mạnh mẽ đã bị hủy diệt, còn lại những con cá lọt lưới cũng chỉ có thể liều mạng bỏ trốn tới biên giới, ăn bữa hôm lo bữa mai, vô lực chống đối với khí thế của Nhân Tộc đang như mặt trời giữa trưa.
Năm đó Nhân Tộc Lục Thánh không thể hoàn thành cơ nghiệp to lớn nhất thống Hồng Mông chư giới, nhưng một vạn năm sau cuối cùng con cháu họ đã hoàn thành.
Vô luận từ phương diện nào mà nói thì cũng sắp mở ra một thời đại mới, một thời đại huy hoàng của Nhân Tộc đạt đến mức đỉnh phong. Phóng mắt khắp Hồng Mông chư giới không còn bất kỳ một chủng tộc nào dám ngăn bước của Nhân Tộc, tất cả đều phải chịu quy phục.
Kéo theo những công lao to lớn này thì chính là mặc sức vui chơi, tràn đầy chúc tụng. Mấy vị chưởng môn Tứ chính cũng được gắn thêm vài cái mỹ danh như Thánh Hiền. Nhưng mà giữa lúc này cũng xuất hiện một ít tạp âm. Tân Nhân Tộc Tứ Thánh có thể đánh đồng cùng công danh năm đó của sáu vị đại Thánh Hiền sao? Công lao bọn hắn xây nên có thật sự lớn đến như thế không?
Cho dù là trong Tứ Chính danh môn nhưng cũng có không ít người bắt đầu lặng lẽ nghị luận. Ngoại trừ Nguyên Thủy Môn Nguyên Phong Đường cùng Thiên Kiếm Cung Nam Cung Lỗi thì hai vị còn lại là Hoài Viễn Chân Nhân và Thiên Khổ Thượng Nhân không phải là huyết mạch truyền thừa của Lục Thánh. Một số ít người thì căn bản không xem điều này có gì to tát, nhưng một số người khác lại cho rằng đây là một loại địch nghịch bất đạo, phản bội sư thừa*.
Mà trong hai người thì Thiên Khổ Thượng Nhân là người bị chỉ trích ít hơn. Dù sao mọi người cũng đều biết năm đó Cơ Vinh Hiên sáng lập Trấn Long Điện thì đã xuất gia, cho đến nay truyền xuống cũng chỉ là những chi khác, thật sự muốn so đo cũng không có cái gì gọi là lập trường. Tuy nhiên Lăng Tiêu Tông lại khác, thế lực Cam gia cũng không nhỏ, bởi vậy Hoài Viễn Chân Nhân đã nhận mội hồi ngôn luận công kích mãnh liệt nhưng bên ngoài thì vẫn như không có gì xảy ra.
(* Theo suy nghĩ của mình thì: phản bội sư thừa thì là hơi quá, chắc là cái kiểu hất chân sư thừa để mình lên thánh thế chỗ. Thế nhưng ai cũng là thánh chứ có phải là tui được phong thánh rồi thì ông ko được đâu.)
Thiên hạ vẫn là thiên hạ của nhân tộc, lúc này đây khắp nơi mừng vui.
Mà lúc này cách cái ngày Nhân Tộc đánh vào Yêu Tộc cũng chỉ mới qua hơn một năm.
Thẩm Thạch lần nữa về tới Lăng Tiêu Tông bắt đầu bế quan tu luyện, chẳng biết tại sao đối với ngoại giới phân tranh đột nhiên có cảm giác chán ghét. Có lẽ cẩn thận ngẫm lại kỳ thật cho tới bây giờ hắn đối với địa vị quyền thế vốn cũng không có mấy hứng thú, nhiều khi hắn cũng chỉ là bị các loại sự tình thúc đẩy phải bước về trước mà thôi.
Nhưng mà thế sự nhao nhao hỗn loạn cũng không chịu để cho hắn không thèm đếm xỉa đến. Thẩm Thạch nhanh chóng phát hiện tựa hồ mình đã bị cuốn vào một cơn phong ba hiểm ác hơn. Theo đại quân Nhân Tộc trở về, đội ngũ tinh nhuệ Lăng Tiêu Tông lại lao vào cuộc chiến tranh đoạt đại vị Chưởng giáo đời sau, dường như đã trở nên gay cấn.
Mà người trước tiên mở miệng hỏi hắn thì quả thật hắn cũng không ngờ tới, buổi sáng hôm ấy gõ cửa động phủ của hắn chính là Chung Thanh Trúc, nhưng không hiểu sao tâm tình nàng ta có chút lạnh nhạt.