Lục Tiên

Chương 847 - Q3 - Chương 418: Lời Thề

trước
tiếp

Bên trong Lăng Tiêu Tông, cuộc đấu tranh chức vụ Chưởng giáo đời sau dần từ mạch nước ngầm biến thành sóng to gió lớn đều có nguyên nhân của nó cả, mà thân là môn hạ đệ tử Lăng Tiêu Tông, đồng thời do Thẩm Thạch có cơ duyên đến gần đến một số nhân vật chủ chốt nên Thẩm Thạch đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không biết gì, trái lại, thậm chí có thể nói hắn đối với sự việc này rõ như lòng bàn tay.

Tất cả nguyên nhân đều đến từ đồ đệ được Hoài Viễn Chân Nhân tự tay dạy dỗ và coi trọng nhất,đại đệ tử Đỗ Thiết Kiếm.

Sau cuộc chiến Yêu Giới, Nhân tộc thống nhất Hồng Mông chư giới, hoàn tất sự nghiệp còn dang dở do Lục Thánh nhân tộc thời cổ để lại, Hoài Viễn Chân Nhân cũng được người trong thiên hạ coi là một trong tân Tứ Thánh, danh tiếng có thể nói như mặt trời giữa trưa. Nhưng bên trong Lăng Tiêu Tông, ngoại trừ những lời ca ngợi ra thì bên trong cũng lưu truyền một số chuyện cũng không dễ nghe, không những chất vấn Hoài Viễn Chân Nhân mà còn trực tiếp công kích Hoài Viễn chân nhân không xứng với danh hiệu tứ thánh cao quý này.

Cũng dưới sự tình này, đại đệ tử Đỗ Thiết Kiếm mà Hoài Viễn chân nhân vô cùng coi trọng và thương yêu, người vốn không thể nghi ngờ sẽ kế nghiệp đệ nhất nhân Chưởng môn đời sau, lúc này đây lại xảy ra một sự kiện chất động toàn Lăng Tiêu Tông.

Trong những người trẻ tuổi ở tông môn cũng là thuộc Lăng Tiêu Tam kiếm lừng danh, Cam Văn Tinh cuối cùng cũng chấp nhận thỉnh cầu, nguyện ý cùng Đỗ Thiết Kiếm kết làm phu thê. Bất kể từ phương diện nào mà nói, hai người đều là quần anh tụ hội, vô cùng xứng đôi nên khi tin tức này được truyền ra làm oanh động toàn bộ Lăng Tiêu Tông , không biết có bao nhiêu ánh mắt đệ tử Lăng Tiêu Tông trẻ tuổi hâm mộ cặp đôi này.

Nhưng khác so với những người trẻ tuổi suy nghĩ đơn thuần, đối với các tiền bối hoặc cũng có thể nói là những thế lực lớn bên trong Lăng Tiêu Tông thì cũng gây chấn động nhưng cái bọn họ chú ý là sự tình khác, cái bóng râm phía sau câu chuyện trai tài gái sắc như cổ tích này.

Đỗ Thiết Kiếm đương nhiên là Đại đệ tử Hoài Viễn Chân Nhân coi trọng thương yêu nhất, luôn gắng sức bồi dưỡng một lòng muốn đem chức vụ Chưởng giáo đại vị cho hắn, đây là chuyện ai ai cũng biết; mà thân phận Cam Văn Tinh cũng vậy, nàng xuất thân từ Cam gia, tuy không phải là huyết mạch ruột thịt nhưng ai cũng biết nàng luôn bảo vệ Cam Trạch và trung thành với Cam gia. Mà trừ lần đó ra, chuyện này còn có một nhân tố hết sức vi diệu, những người sau lưng phản đối trong Tông môn, họ vừa mỉa mai vừa đánh trống reo hò phản đối Hoài Viễn Chân Nhân trở thành một trong tân Tứ Thánh, hầu như đều đập vào cờ hiệu của Cam gia.

Tông môn tranh đấu quyền thế kịch liệt dưới tình cảm tốt đẹp, đến cùng là có thích thực hay không?

Vừa có thể tiếp tục kiên trì lại có được một kết quả tốt?

Không ai có thể trả lời vấn đề này nên tất cả mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt.

Sau đó không bao lâu, quả nhiên có một tin tức lặng yên truyền ra, chính từ bên trong Lăng Tiêu Tông: Cam Văn tinh đối với Đỗ Thiết Kiếm dường như là thật lòng, thậm chí nguyện ý lập lời thề sinh tử để chứng minh tình cảm, cả đời nghe lời Đỗ Thiết Kiếm vĩnh viễn không phản bội, nhưng nàng cũng đưa ra một điều kiện duy nhất:

Là Cam gia nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn, là Cam gia đã cho một bé gái bị bỏ rơi có được một cái dòng họ, cũng là Cam gia cho bé gái không một người thân ấy sự ấm áp. Phần ân tình to lớn này không cần nói cũng biết, mà Cam gia huyết mạch nay chỉ còn lại một mình Cam Trạch.

Cho nên yêu cầu này kỳ thực đặc biệt đơn giản,Cam Văn Tinh thỉnh cầu Đỗ Thiết Kiếm:

Đừng làm khó Cam Trạch.

Đừng làm khó.

Chẳng qua là một câu vô cùng đơn giản, chẳng qua chỉ ba chữ vô cùng đơn giản, yêu cầu này dường như quá bình thường đơn giản, nhưng mà Thẩm Thạch vẫn còn nhớ rõ khi hắn nghe được tin tức này, trong nội tâm đột nhiên có một cảm giác lạnh buốt.

Qua nhiều năm như vậy, hắn một mực đặc biệt kính trọng và khâm phục vị đại sư huynh, đồng thời hắn cũng hiểu rõ vị nam tử phóng khoáng hùng hồn này hơn rất nhiều người, sau đó hắn tràn ngập bất đắc dĩ lại một lần nữa phát hiện ra, trên đời này luôn luôn có một số chuyện mà dù cố gắng như thế nào đi nữa cũng không vãn hồi lại được.

Ví dụ như sinh ly tử biệt hay tình cảm bằng hữu, tình yêu nam nữ …

Thẩm Thạch tận tình khuyên bảo Đỗ Thiết Kiếm, tính trăm phương ngàn kế mà giữ hắn lại, nhưng không có tác dụng, Đỗ Thiết Kiếm đã đi tìm sư phụ Hoài Viễn Chân Nhân, đi vào bên trong tòa Vân Tiêu Điện. Bên trong Lăng Tiêu Tông, rất nhiều người đều hữu ý cũng như vô ý, trong sáng cũng như ngoài tối mà chú ý đến chỗ kia, về sau nghe được bên trong Vân Tiêu Điện, có tiếng người nổi giận lôi đình, như mưa gió nổi lên, như sóng lớn gào thét, trên đỉnh Kim Hồng Sơn phong vân biến sắc, mọi người trên dưới núi chỉ cười lạnh.

Bên ngoài Vân Tiêu Điện ngày đó, chỉ còn có hai người dám đứng, một người là Thẩm Thạch, người kia là Cam Văn Tinh.

Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào Cam Văn Tinh, Cam Văn Tinh thì kinh ngạc nhìn cái cổng lớn đang đóng chặt của Vân Tiêu Điện, sắc mặt tái nhợt.

Lại càng về sau, thanh âm nổi giận dần hạ xuống, như đã quá mệt mỏi, mưa gió đầy trời yên lặng tản đi. Đỗ Thiết Kiếm chậm rãi từ bên trong Vân Tiêu Điện đi ra, hai bên má hắn sưng vù lên, giống như bị người đang phẫn nỗ đến cực điểm liên tục giáng mười cái tát, đồng thời trên người có vài chỗ gãy xương, ngay cả đi cũng giữ lấy eo, từng bước từng một mà di chuyển, nhìn hết sức chật vật.

Chẳng qua nhìn hắn vẫn cười thoải mái, thương thế như vậy dường như không thể che đậy được niềm vui từ đáy lòng hắn, hắn chậm rãi đi đến thân thể đang khẽ run lên của Cam Văn Tinh, cười với nàng rồi nói: ”Tin tức tốt a, sư phụ ta đồng ý rồi.”

Cam Văn Tinh cắn răng không nói một lời nào, nhưng lệ rơi đầy mặt, sau đó nàng đỡ Đỗ Thiết Kiếm dựa vào người, quay bước rời đi.Trước lúc rời đi, Đỗ Thiết Kiếm còn hướng đến Thẩm Thạch bên cạnh, gật đầu cười, nụ cười kia dường như giống năm đó, lúc Thẩm Thạch mới gặp hắn.

Bắt đầu từ ngày đó, bầu không khí trên Kim Hồng Sơn thay đổi hoàn toàn, tất cả tranh đấu nổ ra kịch liệt.

Lúc Chung Thanh Trúc tìm đến cửa động Thẩm Thạch, Thẩm Thạch có phần chưa nghĩ tới, nhưng lúc nữ tử này bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, Thẩm Thạch không nhịn được ngẩng đầu lên danh nhan thanh tú của nàng, nhìn thật lâu.

Chung Thanh Trúc có chút rủ mắt xuống, một lát sau mới nói khẽ: ”Thạch Đầu, có phải ngươi …… cảm thấy ta biến thành xấu, trở nên ham muốn quyền lực, truy cầu danh lợi?”

Thẩm Thạch lắc đầu, nghĩ một lát sau mới nói: “Không phải, ta chỉ không nghĩ tới đến nay mà ngươi đã xuất sắc thế rồi, người hơn xa so với tưởng tượng của ta rất nhiều”.

Chung Thanh Trúc giương mắt nhìn hắn, trong mắt có vài phần ý chí nóng bỏng, nói: “Vậy ngươi có thể giúp ta sao?”

Thẩm Thạch im lặng một lát, sau lắc đầu, nói: “Xin lỗi Thanh Trúc, ta không muốn tham dự vào những chuyện này.”

Trên mặt Chung Thanh Trúc có vẻ ảm đạm, nhưng có lẽ từ đáy lòng làm có vài phần tình cảm cảm vi diệu, làm cho nàng cũng không cưỡng cầu thêm nữa, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lúc đang đi ra trước động phủ, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, dường như là lấy hết dũng khí, đôi má có chút đỏ lên, lớn tiếng nói với Thẩm Thạch:

”Thạch Đầu, người thấy chuyện của Đỗ sư huynh và Cam sư tỷ thế nào, nếu như ngươi nguyện ý, ta . . .”

Còn chưa nói xong đã thấy Thẩm Thạch chậm rãi lắc đầu, sau đó nở nụ cười có phần lạnh lùng, nói với Chung Thanh Trúc:

”Thanh Trúc, ta cảm thấy đối với chuyện kia, nếu hai người kia quả thật có lời nói tình cảm khác, có lẽ Cam sư tỷ cũng không cần phát lời thề kia để nói rõ tâm ý, người cảm thấy đúng không?”

Chung Thanh Trúc kinh ngạc nhìn hắn, một lát sau, nàng nhẹ gật đầu nói: ”Ngươi nói rất đúng”. Sau đó, nàng quay người đi ra khỏi động phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.