Tuế Nguyệt Lão Ma con ngươi co rút, tuế nguyệt thiên đao liên tục chém ra, khiến màn sáng đỏ xẹt tới thế chậm lại nhưng vẫn không cách nào chặn đứng thế công của Già La Sát, chỉ miễn cưỡng bảo vệ quanh thân ba trượng.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Màn sáng đỏ lan tràn đến, cuối cùng nhấn chìm mọi người sau lưng.
– A!
Tia máu xẹt qua, Long Ma Thiên Tôn đỉnh địa nguyên cảnh làm đầu tàu huyết khí tạc nổ.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Sau đó một chuỗi tiếng nổ vang lên, màn sáng đỏ liên tiếp tạc nổ, trừ số ít mấy cường giả địa nguyên cảnh lợi dụng bí pháp trốn một kiếp ra thì tất cả cường giả hoàng cảnh gần như chết sạch.
Khoảnh khắc tia máu lan đến gần Tử Long ở sau chót.
Tử Long biến sắc mặt, đem hạo nhiên kiếm ý phát huy đến cực độ, kiếm khí hùng hồn bện thành màn kiếm chắn trước mặt.
Nhưng chỗ tia máu đi qua màn kiếm như bọt khí vỡ tan, Tử Long cầm hạ nguyệt huyền không kiếm hai ngàn năm qua nay vỡ từng tấc, tiếp theo là xác thịt của gã.
Làm võ giả sơ kỳ hư hoàng cảnh, thực lực áp chót hệ ám, kết cuộc của gã gần như chú định.
Bây giờ Tử Long nhìn kiếm gãy cuối cùng trong tay, màn sáng đỏ đầy trời sắp đến, mắt gã lộ tuyệt vọng.
Gã cả đời phiêu dật tiêu sái, vô dục vô cầu, duy nhất mong chờ là chân ý kiếm đạo.
Nhưng người ở giang hồ, thân bất do kỷ.
Là thành viên hệ ám, trong trận thiên đạo biến thiên này không cách nào đứng ngoài, hôm nay gã khó tránh kết cuộc thân tử đạo tiêu.
*Ầm!*
Đột nhiên thiên địa rung lên, uy nhiếp thần khí hùng hồn lan tràn ập đến.
Lúc này dù là Đại Diễn Tôn Giả, Tuế Nguyệt Lão Ma, hay Già La Sát lòng như đè tảng đá lớn, trầm xuống.
Dưới uy nhiếp thần khí hùng hồn ba người cảm thấy mình rất nhỏ bé, mặt lộ hoảng sợ.
*Vèo!*
Có tiếng xé gió vang lên, vệt sáng vàng rực rỡ từ phía xa vọt tới, xé rách trời đêm, trong chớp mắt đến trước mặt Tử Long, dễ dàng tiêu diệt vệt sáng đỏ, giúp gã tránh một kiếp.
– Đây, đây là hơi thở ám ngục uy lực thần khí, bổn tọa tuyệt đối không nhận sai!
Đại Diễn Tôn Giả mắt sáng lên, vô cùng kích động.
Táng Thiên Lão Nhân cũng kích động nói:
– Đúng vậy, đúng là ám ngục, không, bây giờ thần tháp mười ba tầng đã quay về một chỗ, hợp thành huyền thiên thần tháp, lão phu để ấn ký trong đó vẫn còn.
Tuế Nguyệt Lão Ma mắt chợt lóe, lên tiếng nói với bóng tối phía xa:
– Không biết là vị cao nhân nào giúp cho hệ ám ta? Xin hiện thân gặp mặt!
Phút chốc Đại Diễn Tôn Giả, Tuế Nguyệt Lão Ma, Táng Thiên Lão Nhân, Tử Long vân vân, mọi người nhìn hướng phát ra kiếm quan.
Đám cường giả Tu La tộc Già La Sát cũng tim đập chân run không ra tay tiếp, hiển nhiên rất kiêng dè với uy nhiếp thần khí hùng hồn.
Sau đó trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một thiếu niên điển trai, khí chất tà dị, mặc áo đen từ bóng tối phía xa chậm rãi hiện ra.
Thiếu niên mắt sáng mà sâu thẳm, khí thế hùng hồn, toát ra hơi thở đỉnh thánh hoàng cảnh mạnh mẽ.
Khiên mọi người run sợ là quanh người thiếu niên có bóng sáng vàng nhạt uốn lượn xoay quanh, bao phủ thiếu niên vào trong. Uy nhiếp thần khí mênh mông đè ép trời đất nặng nề.
Bây giờ không ai nghi ngờ gì, bóng sáng vàng này có thể triệt để hủy diệt thiên địa.
Bị chí tôn thần khí uy hiếp, đám cường giả bản năng lùi một bước, biểu tình cực kỳ cảnh giác.
Chỉ mình Tử Long biểu tình cực ngạc, khó tin nhìn thiếu niên.
Phong Liệt chắp tay hướng Tử Long phía xa, biểu tình cung kính nói:
– Phong Liệt bái kiến sư phụ!
Hắn không định lộ mặt nhưng thấy Tử Long rơi vào nguy hiểm thì lòng bất nhẫn.
Lúc trước khi hắn yếu ớt nếu không có sư phụ Tử Long che chử thì sớm bị các đại gia tộc Ma Long giáo hủy diệt rồi, vậy nên lòng hắn luôn ghi nhớ ân tình của sư phụ Tử Long.
– Phong Liệt? Thật sự là ngươi. Hay, không ngờ đệ tử của Tử Long ta đạt đến hoàn cảnh như vậy, vi sư rất tự hào.
Tử Long cẩn thận đánh giá Phong Liệt rồi biểu tình vui vẻ, có chút kích động.
Nghe hai sư đồ nói chuyện, người hệ ám Đại Diễn Tôn Giả, Tuế Nguyệt Lão Ma ngây ra sau đó mắt sáng rỡ, biểu tình mừng như điên.
Đám cường giả Tu La tộc Già La Sát thì vẻ mặt khó coi, tăng cảnh giác.
Đại Diễn Tôn Giả cất tiếng cười to, nói:
– Thì ra ngươi chính là Phong Liệt? Đệ tử cuối của hệ ám ta? Hay, tốt quá, ha ha ha ha!
Mặc dù lão nói chuyện với Phong Liệt nhưng con mắt nhìn chằm chằm bóng sáng vàng vòng quanh hắn, không rời một giây.
Tuế Nguyệt Lão Ma cũng cười to nói:
– Ha ha ha ha, không ngờ dốc hết lực lượng cường giả các tộc căn nguyên đại lục chế tạ ra thần khí Huyền Thiên cuối cùng vẫn rơi vào tay hệ ám chúng ta. Ha ha ha ha, đây là ý trời!
Táng Thiên Lão Nhân vuốt râu, gật đầu nói:
– Đúng thế, đúng thế, hệ ám chúng ta có thần khí này thì sẽ dễ dàng diệt trừ Tu La giới man di, hoàn thành trách nhiệm quan trọng là thủ hộ đại đế.
Lão dứt lời, ánh mắt dời khỏi huyền thiên chiến kiếm, lạnh lùng liếc Phong Liệt, bỗng phát hiện mặt hắn không biểu tình, khóe môi giễu cợt làm lão nhíu mày.
Bây giờ mọi người nhìn chằm chằm Huyền Thiên chứ không hề để ý bản thân Phong Liệt.
Táng Thiên Lão Nhân ánh mắt suy tư, điều chỉnh sắc mặt, bày phong độ cao nhân, kiêu ngạo hạch hỏi Phong Liệt:
– Tiểu tử, nếu ngươi đã là truyền nhân của hệ ám ta thì tại sao không mau trước bái kiến các vị tổ sư gia?
Táng Thiên Lão Nhân dứt lời đám Đại Diễn Tôn Giả cũng tỉnh táo khỏi mừng như điên, cẩn thận liếc mắt Phong Liệt.
Một cường giả địa nguyên cảnh hừ lạnh, châm chọc nói:
– Hừ, tiểu tử ngươi có thần khí mà không sớm một bước xuất hiện cứu giá, hại hệ ám ta bị tổn thất nặng nề, thật nên phạt.
– Phạt thì không cần đâu, tiểu tử này cuối cùng là mang về Huyền Thiên cho hệ ám ta, xem như ưu khuyết ngang ngửa, không thưởng không phạt.
Đại Diễn Tôn Giả ra vẻ rộng rãi xua tay, mỉm cười nói:
– Tiểu tử, thần khí như Huyền Thiên uy lực quá lớn, sẽ chọc cường giả mơ ước. Bây giờ tu vi của ngươi còn thấp, sự là không có sức giữ gìn, nên giao cho bổn tọa bảo quản mới ổn.
Dứt lời Đại Diễn Tôn Giả vươn tay ngoắc, trong mắt lóe tia kích động.
Mọi người nín thở, đôi mắt đỏ rực khó giấu sự kích động trong lòng.
Trên căn nguyên đại lục hiện nay trừ hồn võ vệ của Hồn Võ đại đế ra có thể nói thần khí hiếm gặp, uy lực to lớn, đủ hủy diệt một phương thế giới, huống chi Huyền Thiên là chí tôn thần khí, độc nhất trên đời.
Nếu không phải biết Đại Diễn Tôn Giả có thực lực mạnh nhất thì e rừng mọi người kiềm không được tiến lên cướp đoạt rồi, trong lòng hâm mộ ghen tỵ vô cùng.
Nhưng tiếp theo khiến tất cả ngoài ý muốn là Đại Diễn Tôn Giả ý bảo mà tiểu bối hệ ám Phong Liệt vẫn không nhúc nhích.
Chỉ thấy hắn tủm tỉm nhìn đám tổ sư gia vẻ mặt tham lam, khóe môi cong lên thật cao, cuối cùng kiềm không được cất tiếng cười to.
– Ha ha, ha ha ha ha!
Trong tiếng cười tràn ngập trào phúng và xem nhẹ, còn có chút sát khí, vang vọng thật lâu không ngừng.
Đại Diễn Tôn Giả nét mặt sa sầm, nhíu mày hỏi:
– A? Ngươi cười cái gì?
Đám Tuế Nguyệt Lão Ma, Táng Thiên Lão Nhân cũng nhíu mày, mắt lóe tức giận.