Điên rồi!
– Không phải chứ. Là thật hay giả vậy?
– Người… Người kia…lại xử lý cả Giang Thắng rồi…
Trong nhất thời, bên trong khán đài truyến ra tiếng động như vậy.
Ngay cả thành viên của chiến đội Ưng Quang vốn đang nhàn nhã cũng hơi biến sắc. Hiển nhiên tình huống như vậy làm bọn họ hơi bất ngờ. Không hề nghi ngờ gì nữa, giờ khắc này bọn họ lại một lần nữa phải nhìn nhận lại chiến đội Bỉ Ngạn.
– Ngươi… Hắn không phải nói hắn là Tiêu Hoằng sao?
Giang Thắng ngã trên mặt đất, hai mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, liếc về phía Lý Nhạc, lên tiếng, giọng nói không hề phục, dường nhưng bừng tỉnh đại ngộ. Hắn bị lừa rồi.
– Khụ khụ.
Tiêu Hoằng ho nhẹ hai tiếng, khóe miệng hơi cong cong, nói khẽ:
– Hắn nói mà ngươi cũng tin.
Thật ra đều là Ngự Đồ cấp sáu, tính theo giá trị sinh mạng của đấu trường này thì Tiêu Hoằng muốn đánh chết Giang Thắng sẽ rất khó khăn. Nhưng không nên quên là Mặc Nại phụ văn của Tiêu Hoằng gia tăng thêm 10% công kích. 10% tăng thêm này chỉ cần đánh vào vị trí yếu hại là có thể đánh chết đối phương ngay.
– Ha ha! Ta đã nói các ngươi chỉ là rác rưởi. Thế nào? Ta còn chưa đánh ngươi đã ngã lăn ra đất, đúng là rác rưởi mà!
Lý Nhạc chầm chậm đi tới cạnh Giang Thắng, vênh váo nói, lời nói tràn ngập ý trào phúng.
Bị một Ngự Đồ cấp năm trào phúng như thế khiến Giang Thắng vừa tức vừa giận nhưng lại không thể làm gì bởi bộ giáp của hắn đã bị khóa cứng.
– Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nghỉ ngơi thôi.
Tiêu Hoằng nói khẽ, vươn nắm tay vỗ lên bả vai Lý Nhạc. Hai phần trăm sinh mệnh lập tức biến mất.
Giáp của Lý Nhạc cũng bị khóa cứng, ngã xuống mặt đất.
– Số 4 Lý Nhạc của Bỉ Ngạn bị coi như chết. Người đánh chết là số 5 Tiêu Hoằng của Bỉ Ngạn.
Tiếng nói lại vang lên một lần nữa. Thân ảnh Tiêu Hoằng nhoáng lên, biến mất trong rừng cây.
Mọi người trên khán đài nghe thấy tiếng nói này, vốn đã khiệp sợ giờ lộ vẻ khó hiểu. Người một nhà mà đánh chết nhau thì đúng là lần đầu bọn họ thấy.
– Đội trưởng. Cái tên Tiêu Hoằng kia rốt cục làm gì thế? Bọn họ đúng ra phải xuất hiện rồi chứ. Không phải muốn thắng thì còn cần phải tính cả người còn sống sao? Sao lại…
Một thành viên của chiến đội Ưng Quang khó hiểu hỏi.
– Chỉ có hai phần trăm máu, một tuyển thủ Ngự Đồ cấp hai rất khó bảo vệ nổi, thậm chí liên lụy toàn toàn đội, mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt Bạch Quân thoáng nghiêm túc, đáp lại.
– Hành động quả quyết lắm. Tuy nhiên nếu muốn nhờ vậy mà chiến thắng chiến đội Bắc Long, tiến vào vòng sau đúng là hơi mơ tưởng hão huyền hả?
Bạch Quân thì thào lẩm bẩm.
Trong đám người Trần Trì tất nhiên cũng nhận được tin tức Giang Thắng bị đánh nốc-ao. Trong nháy mắt bọn họ căng thẳng hẳn. Không hề nghi ngờ gì nữa, điều này khiến Trần Trì cũng phải nghi ngờ, hoặc nói là giật mình.
Về phần hai đội viên bên cạnh hắn thì tình huống trước mắt đúng là không thể đoán nổi. Người cấp sáu Giang Thắng của Bắc Long lại đổi mạng với Lý Nhạc – Ngự Đồ cấp hai của Bỉ Ngạn, tất nhiên Bắc Long thiệt thòi quá..
– Đội trưởng, chúng ta giờ phải làm gì?
Một gã đội viên hỏi Trần Trì, trong giọng nói không ngờ lại thể hiện vẻ bối rối.
– Đừng hoảng. Vừa rồi chỉ là chuyện bất ngờ thôi. Hiện giờ chúng ta vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Phải nâng cao tinh thần, hăng hái mà xử lý bọn chúng.
Trần Trì bình tĩnh nói, trong lòng tràn ngập tức giận, giống như một bị kiến cắn, ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức đạp bét đàn kiến này.
– Số 5 Bắc Long, Hạ Kỳ Minh bị phán tử vong. Người đánh chết, số 2 Hạ Trạch của Bỉ Ngạn.
Gần như Trần Trì vừa ổn định tâm lý của quân tướng thì tiếng phát thanh vang lên, thông báo lại một đội viên của Bắc Long bị xử lý.
Người xem trên khán đài tất nhiên có thể thấy rõ là Hạ Kỳ Minh bị Hạ Trạch vốn là Ngự Đồ cấp bốn và Trang Hải tóc vàng hợp lực vây giết, gần như chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Điểm số trên trường đấu là 4:3. Đội bị coi là kém cả rác rưởi đang tạm thời dẫn trước.
Cục diện như thế hiển nhiên là hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của khán giả. Nhất thời người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nói gì cho tốt. Vốn con voi đấu với con kiến, hiện giờ dường như lại biến thành thế lực ngang nhau.
Nhâm Tường và Trương Sơn vừa rồi sắc mặt còn ảm đạm, thậm chí hơi tuyệt vọng lúc này hai mắt ẩn hiện hào quang, có chút hy vọng.
– Chẳng lẽ thật sự có hy vọng sao?
Trương Sơn không kìm nổi nói. Đối mặt với sự trào phúng, với sự coi rẻ, bất kể là Trương Sơn hay Nhâm Tường đều không có lúc nào không nghĩ cách thoát khỏi cái từ rác rưởi kia. Hắn muốn dùng chiến đội Bỉ Ngạn chứng minh là nhỏ yếu cũng có thể chiến thắng cường đại.
Cách đó không xa, đội trường Bạch Quân chiến đội Ưng Quang tất nhiên cũng thấy rõ cảnh vừa rồi. Trong nháy mắt này, Hạ Kỳ Minh liền bị xử lý. Tuy rằng cấp bậc hắn không cao, chỉ là Ngự Đồ cấp bốn nhưng lại bị mấy người không biết tên xử lý trong nháy mắt thì vẫn khiến Bạch Quân kinh ngạc.
Loại kinh ngạc này không bởi điểm số mà bởi hắn quan sát thấy những điểm khác thường. Lúc trước bọn họ cũng từng giao thủ với Bỉ Ngạn, lực công kích tuyệt đối không cường đại như vậy, cho dù xử lý Hạ Kỳ Minh cũng mất không chút thời gian. Vậy hôm nay rốt cục có chuyện gì thế này?
– Hả?
Bỗng nhiên Bạch Quân chú ý tới chỗ khác. Đó là cánh tay ba người Hạ Trạch ẩn hiện hồng quang.
– Ma Văn phụ trợ?
Bạch Quân thì thào, đồng thời con ngươi nheo lại. Vẻ mặt không quan tâm vừa rồi giờ biến thành vẻ chăm chú.
Ma Văn phụ trợ này rốt cục là của ai thì không cần đoán cũng biết. Tất nhiên là Tiêu Hoằng rồi!
Từ điểm số thì thế cục bắt đầu bất lợi cho đội Bắc Long.
Trần Trì tất nhiên nghe thấy rõ ràng tiếng nói kia, trong lúc nhất thời biểu hiện rất khó coi. Hiển nhiên thực tế vô tình nói cho hắn biết là muốn thắng ngoạn mục chiến đội Bỉ Ngạn đã là không có khả năng. Giờ phải thắng mới là thực tế nhất.
– Đừng bối rồi. Chúng ta hiện giờ chưa tới tuyệt cảnh, thậm chí chúng ta còn vẫn giữ ưu thế như trước. Mọi người nghe kỹ đây. Toàn bộ đánh về hướng bên phải. Kẻ vừa giết Hạ Kỳ Minh chắc chưa thể đi xa. Bằng vào thực lực cường đại của chúng ta, tranh thủ vây kín bọn họ lại. Chỉ cần bọn chúng còn đó thì chúng ta nhất định xử lý được!
Cố gắng điều chỉnh tâm tình, Trần Trì tiếp tục nói.
Sau đó hắn dẫn hai gã đồng đội đánh bọc về phía kia rất nhanh.
Trần Trì cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Thông qua phân tích và phán đoán, hắn dẫn thủ hạ rất nhanh đón đầu ba người Hạ Trạch.
– Lúc trước chỉ là chúng ta sơ suất nhất thời, nhưng hiện giờ không thế, sẽ giải quyết hết bọn họ!
Trần Trì nói xong liền thông qua Ngự lực điều động Hỏa Vũ Chiến Văn, bắn một quả cầu năng lượng trạng thái như sao chổi to bằng quả dưa hấu đánh về phía tóc vàng. Trên đường nó đột nhiên nổ tung, hình thành một đám mưa lửa, bao phủ về phía tóc vàng.
Đồng thời hai gã đồng đội cũng sử dụng bản lĩnh của mình, phát động công kích trí mạng với Hạ Trạch, Trang Hải.
– Lần này Bỉ Ngạn hoàn toàn thua rồi. Bạch Quân vẫn biểu hiện nghiêm túc, lúc này hơi thoải mái hơn, nói khẽ.
Đánh giá như vậy cũng không đáng trách. Ba người Trần Trì có cấp bậc phân phối là 544, trái lại phía Hạ Trạch là 433, thực lực chỉnh thể ước chừng cao hơn hẳn một bậc, thế thì còn đánh gì?
Mà quan trọng hơn là ba người này mà thua, Tiêu Hoằng dù thần thông quảng đại, có thể ngăn cơn sóng dữ, chiến thắng ba người Trần Trì thì trên trường đấu cũng chỉ còn mình hắn, Bỉ Ngạn vẫn bị nốc-ao.
Đối mặt với chiến đội Bắc Long điên cuồng công kích, đám người tóc vàng tuy có phản kích nhưng thực lực lại rất chênh lệch. Song phương ước chừng kém một bậc, cho dù có phụ văn của Tiêu Hoằng thì cũng chỉ có thể phản kích linh tinh, khó thoát khỏi thế cục bất lợi.
Hai phút.
Hai phút ngắn ngủi qua đi, tóc vàng và Trang Hải liền bị đánh bại, điểm số biến thành 2:3. Bắc Long phản công mạnh mẽ.
– Nói cho ngươi biết, đây là thực lực của Bắc Long!
Biểu hiện của Trần Trì lạnh lùng như băng, ra vẻ cường giả nói với Hạ Trạch.
Hạ Trạch không đáp lại, vẻ mặt ác liệt. Hắn biết rõ nếu hắn thua thì Bỉ Ngạn hoàn toàn mất hy vọng vào vòng sau.
Nhưng chuyện này đúng cái gọi là hai tay không địch lại bốn quyền. Trải qua một trận đấu kịch liệt, tuy tạo được tổn thương nhất định đối với đám người Trần Trì nhưng vẫn còn lâu mới đủ. Lúc này bản thân hắn còn không tới 50 điểm sinh mệnh!
Ngay vào lúc Hạ Trạch đang cố nghĩ biện pháp thì lại thấy Trần Trì vung tay lên. Một đám mưa lưa cuồn cuộn ập tới Hạ Trạch!
Rơi vào đường cùng, Hạ Trạch nhảy vọt sang phía bên phải.
Nhưng đúng lúc này hắn lại thấy ngón trỏ của Trần Trì có thêm một điểm sáng màu bạc, sau một lát liền bắn ra một chùm sáng màu bạc dài một thước, đánh thẳng vào trán Hạ Trạch, góc độ, tốc độ, thời cơ ra tay đều không sai chút nào.
Lần này mà bị đánh trúng thì Hạ Trạch nhất định bị đánh bại, phán định tử vong, cũng có nghĩa là chiến đội Bỉ Ngạn bị tuyên án tử hình!
Vốn Nhâm Tường còn một tia hy vọng giờ đã nắm chặt tay, hai mắt thể hiện vẻ không cam lòng. Loại cảm giác khi hy vọng sắp tan biến này khiến tim hắn đau như dao cắt. Tuy rằng đây chỉ là một trận đấu nho nhỏ nhưng đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, chứng minh mình không phải là rác rưởi!
Người xem toàn trường lúc này cũng đều tập trung nhìn vào màn hình lớn, xem Hạ Trạch và Trần Trì quyết đấu. Không nghi ngờ gì nữa, biểu hiện vừa rồi của chiến đội Bỉ Ngạn khiến người ta tôn trọng vài phần. Nhưng giờ phút này chiến đội Bỉ Ngạn chắc sẽ khó thoát khỏi vận rủi. Một khi Hạ Trạch bị đánh bại thì dù chiến đội Bỉ Ngạn thắng được trận này cũng không hề có ý nghĩa.
– Đã xong.
Nhìn Hạ Trạch di chuyển thân thể, né luồng năng lượng màu trắng, Trần Trì hiện lên vẻ tươi cười. Chỉ cần Hạ Trạch thua thì bảo đảm thế cục đã định. Hơn nữa ba đấu một, dù bản lãnh Tiêu Hoằng có cao cường cũng không thể làm nên chuyện gì.
Nhưng gần như trong nháy mắt nét tươi cười của Trần Trì hiện ra thì đột nhiên liền biến thành một tia cảnh giác.
Chỉ thấy trong một tán cây rậm rạp, đột nhiên một cái Kinh cức đằng bắn ra, như tia chớp quấn lên cổ tay Hạ Trạch gần như đã bỏ cuộc, sau đó kéo khiến hắn thay đổi quỹ tích, tránh thoát đi, đồng thời thoát khỏi phạm vi công kích của Trần Trì!