– Nhìn sắc mặt ngài không tốt, hẳn là tâm sự phải không.
Nhâm Tường đánh sắc mặt Tiêu Hoằng cố cười gượng, nhẹ giọng nói:
– Theo ta thấy, hẳn là kinh doanh dược quán không tốt lắm.
Thấy Nhâm Tường nói trúng chỗ ngứa, Tiêu Hoằng cười khổ gật đầu, thần sắc tràn ngập bất đắc dĩ.
– Đi, theo ta ăn một bữa, đoàn người chúng ta giúp ngài nghĩ biện pháp, ta cảm giác hình thức kinh doanh của ngài không đúng.
Nhâm Tường kéo tay Tiêu Hoằng nói, hiển nhiên lần này hắn thiếu Tiêu Hoằng một cái nhân tình, lẽ ra phải đền đáp. Trọng yếu hơn là tuy rằng phụ thân của Nhâm Tường không phải thế lực lớn siêu cấp gì, nhưng mà ở Thái Ngô thành cũng coi như thương nhân khôn khéo, nếu không Nhâm Tường sẽ không tiêu tiền như nước tổ chức chiến đội đốt tiền.
Điểm quan trọng hơn là từ nhỏ Nhâm Tường tai nghe mắt thấy đã quen, có kiến thức nhất định trong ngành nghề này.
– Này…
Tiêu Hoằng có chút do dự, chỉ là lúc này Hoàng mao cùng Trang Hải đã kéo Tiêu Hoằng khuyên can mãi, kéo Tiêu Hoằng tới gần xe Ma Văn, Lý Nhạc khóa kỹ cửa dược quán đi theo cùng.
Tiêu Hoằng cũng không kháng cự quá mức, vừa lúc muốn nghe kinh nghiệm của người lăn lộn xã hội quanh năm, dù sao phần lớn từng trải của mình đều đặt trên Ma Văn cùng bệnh lạ, đạo lý kinh doanh đã thiếu lại còn ít.
Đi vào quán ăn, hiển nhiên đám người Hoàng mao rất quen thuộc nơi này, xuống xe Ma Văn, bảo vệ cửa đã cẩn thận tới tiếp đón.
– Ôi chà, Hoàng ca, đã lâu ngài không tới, nghe nói Bỉ Ngạn lọt vòng trong, thật là đáng chúc mừng.
Bảo vệ cửa cung kính nói.
Kỳ thật năm đó bản nhân Hoàng mao cũng là một thế hệ lưu manh, sau đi theo Nhâm Tường mới “cải tà quy chính”, chẳng qua không sửa được hoàn toàn, thường hay tụ tập tiểu đệ xảy ra đấu đá.
Trên đại hội Khôi Đấu xem như là hạng kẻ yếu, nhưng vẫn còn đánh được ở trong giới lưu manh.
Hoàng mao liếc bảo vệ cửa, bày ra bộ dạng xa cách.
– Nhìn kỹ xe Ma Văn cho ta, hôm nay có khách quý, đừng làm loạn.
Hoàng mao làm ra vẻ cao ngạo, tiện tay ném một cái ngân tệ cho bảo vệ cửa, liền xoay người nháy mắt đổi thành bộ dáng cung kính:
– Hoằng ca, Tường ca, mời vào trong.
Rất nhanh, đám người Tiêu Hoằng tiến vào gian phòng hoa lệ, Tiêu Hoằng chưa bao giờ tới nơi như thế này, nhưng cũng không lộ ra vẻ quá không thích ứng.
Dọn xong bàn tiệc, nói chuyện vài câu, Tiêu Hoằng luôn luôn không thích vòng vo hỏi thẳng Nhâm Tường:
– Trước đó ngươi nói hình thức kinh doanh dược quán của ta có vấn đề, có thể nói rõ ràng không?
Nhâm Tường cũng không giấu diếm nhiều, suy nghĩ rồi nói:
-Trước khi ta trả lời vấn đề này, ta muốn hỏi Hoằng ca mục đích cuối cùng ngài mở dược quán là gì? Cứu thế an dân? Có lẽ có chút, nhưng mà ta nghĩ mục đích cuối cùng là vì kiếm tiền, đúng không?
– Đúng vậy.
Tiêu Hoằng gật đầu đáp.
– Nếu là kiếm tiền, vậy thì vấn đề tiếp theo mà chúng ta phải cân nhắc đó là kiếm tiền của ai mới là tốt nhất? Thái Ngô thành có tổng cộng bao nhiêu dược quán lớn nhỏ? Ta nói cho Hoằng ca biết: 149 nhà, tuyệt đối là một con số khổng lồ, hơn nữa mỗi dược quán đều khác nhau. Dù sao không phải có người bị bệnh mỗi ngày, hơn nữa trong 149 dược quán có 5 nhà đã lũng đoạn 50% người bệnh Thái Ngô thành, 50% người bệnh còn lại chia cho 144 nhà, dược quán như Hoằng ca đây mà muốn kiếm tiền… quá khó.
Nhâm Tường phân tích.
Tiêu Hoằng không trả lời, mà khẽ gật đầu, tuy rằng Nhâm Tường chỉ nói mấy câu, nhưng mà nói rất có lý.
– Bởi vậy muốn phát triển thì nhất định phải thay đổi hình thức kinh doanh, vấn đề trước tiên, là kiếm tiền của ai dễ nhất. Ta nói cho ngài, đó là phụ nữ.
Nhâm Tường nhấp chút rượu nhẹ, vỗ vai Tiêu Hoằng bày ra ánh mắt quỷ dị nói:
– Mà phụ nữ để ý cái gì nhất? Hai chữ: xinh đẹp, bao gồm các thứ quần áo, trang sức…
Nghe nói như thế, thần sắc Tiêu Hoằng không khỏi chợt động, dường như nghĩ tới gì đó.
– Biện pháp của ta là vì cái gì Hoằng ca cứ chết dính vào dược quán chứ? Ta đã thấy thủ đoạn của Hoằng ca, rất là mạnh mẽ, cho nên ta cảm thấy nếu Hoằng ca có thể lợi dụng Ma Văn chế tạo ra một ít Dược văn có thể làm cho phụ nữ trở nên xinh đẹp hơn, vậy thì sẽ kiếm tiền to. Hơn nữa ở Thái Ngô thành chỉ có ba nhà làm nghề này, quan trọng nhất là ba nhà này làm không tới đâu, hiệu quả Dược văn không rõ ràng, dù thế cũng vẫn làm ăn không tệ.
Nhâm Tường chỉ ra đề nghị.
Tiêu Hoằng chú ý nghe không khỏi chợt động, giống như có ý tưởng, vốn đầu óc trống rỗng ở mặt này bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển. Trước đó Tiêu Hoằng chế tạo Dược văn chữa trị tế bào, thay đổi một chút là hoàn toàn có thể chế tạo ra Dược văn hoạt hoá tế bào, chế tạo ra Dược văn trắng da, xóa tàn nhan, nếp nhăn, không phải chuyện khó đối với Tiêu Hoằng, thậm chí còn có thể chế tạo ra Dược văn giảm béo.
Có một loạt ý tưởng này, ánh mắt Tiêu Hoằng lấp lánh ánh sáng chói lọi, tiếp theo vỗ đùi quả quyết nói:
– Cứ quyết định như thế, trở về ta chuẩn bị ngay.
– Vậy chúc cho sau này Hoằng ca kiếm nhiều tiền, cũng chúc mừng chúng ta đạt được quyền vào vòng trong!
Hoàng mao cười ha ha nâng ly rượu nói.
Cởi bỏ rắc rối lớn nhất, trong lòng Tiêu Hoằng vô cùng vui vẻ, cũng mỉm cười nâng ly rượu.
Thẳng đến đêm khuya, tiệc chúc mừng mới chấm dứt, còn Tiêu Hoằng vác Lý Nhạc quay về Đại Hoằng dược quán.
Đi dưới đèn đường, Tiêu Hoằng chỉ hơi đỏ mặt một chút, cả người vẫn rất tỉnh táo. Bởi vì vừa rồi Tiêu Hoằng lấy bệnh từ chối, chỉ uống mấy ly rượu nhẹ, ngược lại Lý Nhạc thì khác, khó có lần gặp đại tiệc phong phú như thế, khó có khi được thấy rượu ngon đắt tiền, vì thế đã biến thành cái dạng này.
Đi vào hậu viện, Tiêu Hoằng tiện tay ném Lý Nhạc vào phòng của hắn, liền trở về phòng mình, ngón tay gõ bàn bắt đầu suy ngẫm chiêu Nhâm Tường dạy cho hắn.
Cùng lúc suy nghĩ sách lược kinh doanh, cũng đang ngẫm nghĩ phương pháp chế tạo các loại Ma Văn dược thẩm mỹ.
Bây giờ Tiêu Hoằng coi như hoàn toàn thông suốt, sở dĩ kinh doanh sôi động ở mỏ đá Đông Thành là vì thiếu người cạnh tranh, hơn nữa thợ mỏ đều là người nghèo, ở đó không nghĩ tới cái gì xinh đẹp hay không, khỏe mạnh ăn no mặc ấm mới là điều họ cần. Còn ở Thái Ngô thành thì khác, khắp nơi là người có tiền, ăn no mặc ấm còn dư tiền, tự nhiên suy nghĩ các loại tiêu xài hưởng thụ.
Mở đèn Ma Văn, Tiêu Hoằng đi tới giá sách tìm kiếm một lát, rốt cuộc tìm ra hai quyển sách. Một quyển là về cấu tạo làn da, một quyển khác là về dưỡng sinh, tiếp theo trở lại bàn học nghiên cứu tỉ mỉ.
Đối với cái gọi là thẩm mỹ, kỳ thật bản chất không có khác biệt với nghề Dược sư, chỉ là trước kia là trị bệnh, bây giờ là vì làm đẹp.
Thông qua nghiên cứu, trong đầu Tiêu Hoằng đã có một số ý tưởng, vấn đề làn da cũng chỉ có mấy loại: làm trắng, xóa vết nhăn, tàn nhan, cùng với dưỡng sinh điều trị cơ năng thân thể.
Tiêu Hoằng ghi lại toàn bộ ý tưởng trên sách, bắt đầu chế tạo Dược văn, tranh thủ chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.
Nghiên cứu thẳng đến hai giờ sáng, mới coi như xong một giai đoạn.
Tỉnh dậy, đã là buổi sáng, Tiêu Hoằng cũng không lựa chọn mở cửa tiệm, mà là treo bảng tạm nghỉ. Về phần Tiêu Hoằng thì ăn vài thứ qua loa, không ngừng nghỉ đi tới cửa hàng Ma Văn Hành Giả, mua tài liệu cần dùng chế tạo Dược văn thẩm mỹ.
Xuân Ngôn dược xá đối diện Đại Hoằng dược quán từ sáng sớm đã bắt đầu mở cửa, làm ăn không nói là sôi động, nhưng cũng coi như náo nhiệt.
Có Tịch Phúc chiếu cố, cùng với Trạch Lôi gia tộc, còn có Phó Ngôn Dược sư Ngự giả cấp một, mọi mặt đều dẫn trước Đại Hoằng dược quán.
– Ồ, ông chủ, ngài xem kia, hình như Đại Hoằng dược quán đóng cửa rồi.
Người nói là tiểu nhị đứng đầu Xuân Ngôn dược xá, cũng là đồ đệ của Phó Ngôn, tên là Chung Ninh.
Lúc này hắn chỉ vào tấm bẳng tạm nghỉ của Đại Hoằng dược quán đối diện, hứng thú nói, vẻ mặt cười cợt.
– Hừ, có thể chống đỡ lâu như vậy cũng rất giỏi rồi, đóng cửa chỉ là chuyện sớm muộn.
Phó Ngôn ngồi trước quầy điều chế Ma Văn dịch, nhướng mắt liếc đối diện một chút, khinh thường nói.
– Ai nói không phải chứ, dám mở dược quán ở đối diện chúng ta, đúng là không biết lượng sức. Đóng cửa tính là họ sáng suốt, tưởng là dược đồng của Tang Hoành Vân thì giỏi lắm sao.
Chung Ninh nói tiếp, hoàn toàn quên mất là Đại Hoằng dược quán mở ra trước, bọn họ mới là tu hú chiếm tổ.
– Không cần để ý, một con kiến mà thôi, đóng cửa coi như chúng sáng suốt.
Phó Ngôn thần sắc không đổi, một bộ người trên nói, tiếp theo theo bắt đầu rót Dược văn vào một khối Tái thạch chiến huyết.
Tiêu Hoằng tự nhiên không nghe được những lời Phó Ngôn cùng Chung Ninh nói, cũng không muốn nghe, bây giờ chỉ đang suy nghĩ làm sao hoàn thiện kế hoạch tiếp theo.
Mua tài liệu cần thiết từ cửa hàng Ma Văn Hành Giả, Tiêu Hoằng trở về phòng mình, lần này ngoại trừ mua tài liệu cần chế tạo Dược văn thẩm mỹ, còn có chút tài liệu khác, như là Ma Văn chế tạo Hàm Vận.
Loại Ma Văn này học được từ Đức Thức Ao Diện Văn, không phải Chiến văn hay Dược văn, mà cùng giống như Ma Văn Ngự hương, được dùng để huấn luyện Ngự lực, chẳng qua là huấn luyện độ chính xác Ngự lực.
Đơn thuần theo huấn luyện độ chính xác Ngự lực sẽ cao cấp hơn Thể thái huấn luyện pháp, nhưng mà Tiêu Hoằng không định bỏ qua Thể thái huấn luyện pháp.
Có thể nói trong trận chiến với Bắc Long, Tiêu Hoằng đã nhấm nháp đầy đủ chỗ tốt của Thể thái huấn luyện pháp, thậm chí là độ chính xác Ngự lực mang tới. Tuy rằng huấn luyện độ chính xác Ngự lực sẽ ảnh hưởng tới tốc độ thăng cấp Ngự lực, dù sao mỗi người một ngày chỉ có bấy nhiêu Ngự lực.
Nhưng mà Tiêu Hoằng không cần, đừng quên Ma Văn Châu xanh đen có thể cho Tiêu Hoằng sử dụng lượng Ngự lực gấp đôi mỗi ngày.
Ngoài ra, còn có Ma Văn Ngự hương…