Ngao Tử Thanh đi đến một gian nhà nhỏ khác ở Lão gia tập thì dừng chân lại.
Gian nhà này thấp nhỏ, đơn sơ, xem ra chủ nhân của nó không khá giả lắm.
Chủ nhân gian nhà dành ra ba phòng, một cho Lý gia phụ tử, một cho Cổ Đại Hổ và phòng còn lại thì dành cho hai tên đầu mục của Đại Lôi giáo. Bên ngoài gian nhà còn có bốn tên đệ tử Đại Lôi giáo lãnh nhiệm vụ canh phòng, để cho những người bên trong yên tâm nghỉ ngơi.
Thấy Ngao Tử Thanh đến, bốn tên đệ tử lập tức cúi người thi lễ, xong rồi lập tức tránh ra một bên nhường đường. Vừa bước vào nhà, Ngao Tử Thanh đã nghe một mùi ẩm mốc xộc lên mũi.
Trời đã tối, trong nhà chỉ có một chiếc đèn dầu nhỏ, tỏa ánh sáng vàng vọt, không đủ để xua hết bóng tối ra ngoài. Lý Toàn Sáng đang ngồi trên một chiếc ghế, trầm tư suy nghĩ. Lúc này lão không còn là Bang chủ nhất hô bá ứng nữa, sắc mặt lão hơi tái, dáng ngồi trông cũng cô đơn đến lạ lùng.
Thấy Ngao Tử Thanh bước vào, Lý Toàn Sáng lập tức đứng dậy mời chàng ngồi. Chờ Ngao Tử Thanh ngồi xuống, lão mới từ tốn nói :
– Ngao thiếu hiệp, người ta thường nói đánh nhau vỡ đầu mới nhận ra bằng hữu. Ngao thiếu hiệp chặt đứt ba ngón tay của lão phu, lão phu vốn ôm hận trong lòng. Không ngờ sau này cũng lại chính Ngao thiếu hiệp cứu cha con lão phu, làm cho lão phu lại rất cảm kích…
Ngao Tử Thanh gượng cười nói :
– Việc xung đột lúc trước tại hạ thực tình áy náy không yên. Lúc ấy… lúc ấy tại hạ cũng quả thật có nóng nảy…
Lý Toàn Sáng lắc đầu nói :
– Lão phu nhắc lại chuyện này không phải là trách cứ thiếp hiệu, trong lòng lão phu bây giờ chỉ còn có cảm kích mà thôi. Thật ra lúc đó chính lão phu mới là người không phải. Giang hồ là như vậy, chỉ vì một chuyện cỏn con người ta cũng có thể đỏ mặt tía tai, rồi sau đó động can qua với nhau.
Ngao Tử Thanh thở dài nói :
– Lý bang chủ không trách cứ nhưng tại hạ vẫn thấy áy náy trong lòng.
Lý Toàn Sáng mỉm cười nói :
– Hôm nay lão phu tìm thiếu hiệp không phải để nói những chuyện này, mà là muốn thương nghị với thiếu hiệp chuyện có liên quan đến Mai Lâm môn.
Ngao Tử Thanh thoáng ngạc nhiên, sau đó lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói :
– Mai Lâm môn triệt phá Thiết Hổ bang, nỗi lòng của Lý bang chủ tại hạ hoàn toàn hiểu được. Chỉ cần có cơ hội thì tại hạ nhất quyết sẽ giúp Bang chủ đòi lại món nợ này, bắt Mai Lâm môn phải trả giá ngang bằng như thế.
Lý Toàn Sáng nở một nụ cười cổ quái, thong thả nói :
– Những thứ đã mất đi không thể nào lấy lại được, cho dù Thiết Hổ bang có thể trùng hưng thì cũng không thể nào là Thiết Hổ bang của năm xưa nữa. Giả sử Mai Lâm môn có bị tiêu diệt thì cũng chẳng ích lợi gì cho Thiết Hổ bang.
Ngao Tử Thanh lạnh lùng nói :
– Con người sống dưới gầm trời này thì ai cũng có quyền được sống giống như nhau. Mai Lâm môn đã không cho người khác có cơ hội sống thì chúng cũng không nên sống trên cõi đời này nữa.
Lý Toàn Sáng giọng rầu rầu nói :
– Trước đây lão phu cũng nghĩ như Ngao thiếu hiệp. Nhưng sau một thời gian tịnh tâm suy nghĩ thì lão phu mới nhận ra rằng danh lợi trên đời cũng như trăng dưới nước, cuối cùng mọi thứ cũng trở về hư không mà thôi, tranh giành với nhau làm gì cơ chứ?
Ngao Tử Thanh trầm giọng nói :
– Lý bang chủ, đây không phải vì danh lợi mà là vì một chữ nghĩa mà thôi, chúng ta quyết không thể để cho một môn phái vô nhân đạo như Mai Lâm môn tồn tại mà gây họa cho võ lâm. Tất cả các môn phái đều có quyền đứng chân trên giang hồ, không kẻ nào có quyền lấy sinh mạng của kẻ khác để thỏa mãn dã tâm của mình cả.
Lý Toàn Sáng gật đầu, nhẹ nhàng nói :
– Ngao thiếu hiệp nói chí phải, lão phu sống uổng mấy chục năm, vậy mà một chút đạo lý giang hồ như vậy cũng phải nhờ một người trẻ tuổi giải lý hộ.
Nhưng đến giờ tiếc rằng hiểu ra chuyện đó thì đã quá muộn.
Ngao Tử Thanh dịu giọng nói :
– Lý bang chủ không nên quá bi quan như vậy.
Lý Toàn Sáng cất giọng cười bi tráng nói :
– Lão phu không có ý bàn luận với Ngao thiếu hiệp về những chuyện này, mà là việc có liên quan đến các bí mật của Mai Lâm môn…
Dừng một lát, lão trầm giọng nói tiếp :
– Sau khi Ngao thiếu hiệp cứu phụ tử lão phu ra khỏi địa lao của Mai Lâm môn, lão phu không ngừng suy nghĩ về những quái sự xảy ra mà chính mình đã tai nghe mắt thấy ở đó, cuối cùng phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ. Nay lão phu xin nói ra để Ngao thiếu hiệp tham khảo thêm cho biết…
Ngao Tử Thanh không kìm được, buột miệng hỏi :
– Lý bang chủ đã tìm ra manh mối gì rồi chăng?
Lý Toàn Sáng nhìn thẳng vào Ngao Tử Thanh với ánh mắt rất cổ quái, lát sau lão mới từ tốn nói :
– Cứ mỗi lần nghĩ đến việc đó thì lão phu lại không khỏi rùng mình ớn lạnh, bởi vì… nó… nó quá khủng khiếp…
Ngao Tử Thanh cố giữ bình tĩnh, thong thả nói :
– Xin Lý bang chủ minh thị.
Lý Toàn Sáng nhắm mắt lại, từ từ nói :
– Phong Vân bảng hiện ở trong tay thiếu hiệp, và việc một số cao thủ được liệt danh trong Phong Vân bảng bị giam cầm trong địa lao của Mai Lâm môn thì Ngao Tử Thanh cũng đã biết. Mỗi lần bọn này bị gọi đi, khi trở về thì đều có thần thái trông rất quái dị, miệng cứ lẩm bẩm “thôi hết rồi”, hoặc là “không còn hy vọng gì nữa rồi”.
Ngao Tử Thanh nhíu mày, các nếp nhăn trên trán hằn sâu lại, hỏi tiếp :
– Còn gì nữa không?
Lý Toàn Sáng nói tiếp :
– Bọn họ đều như si si dại dại, giống như là cho dù được thả ra cũng không đào tẩu, hình như là chẳng thèm để tâm đến việc người của Mai Lâm môn đối xử với mình ra sao. Thậm chí trong địa lao xuất hiện thêm hai phụ tử lão phu mà bọn chúng cũng không thèm để ý, không hỏi chuyện mà cũng không nhìn đến bọn lão phu. Lúc Ngao thiếu hiệp thả chúng ra thì chắc cũng có thấy thần thái quái dị của chúng, Ngao thiếu hiệp có thử nghĩ xem tại sao lại như vậy hay không?
Ngao Tử Thanh rời ghế, đi đi lại lại trong phòng, trong đầu chàng ngổn ngang nhiều ý nghĩ. Không khí trầm lắng hẳn xuống, thời gian như cũng ngừng cả lại.
Một lúc lâu sau mà vẫn không thấy Ngao Tử Thanh lên tiếng, Lý Toàn Sáng hắng giọng ho mấy tiếng rồi nói :
– Ngao thiếu hiệp sai không lấy Phong Vân bảng ra xem thử, biết đâu câu trả lời lại nằm trong đó thì sao?
Ngao Tử Thanh cả quyết lắc đầu nói :
– Lúc tại hạ nhận Phong Vân bảng thì đã có nhận lời với Tiết Thiên Hòa là không mở nó ra xem, nay không có lý do gì để tại hạ có thể bội tín với người đã chết được.
Lý Toàn Sáng nhìn Ngao Tử Thanh một lúc rồi nghiêm giọng nói :
– Đây chỉ là một việc bất đắc dĩ mà thôi, nếu không xem thì e rằng bí mật sẽ không bao giờ có thể giải thích được. Chỉ cần không xuất phát từ mục đích tư lợi thì Tiết Thiên Hòa có linh thiêng trên trời cũng sẽ không trách cứ thiếu hiệp đâu.
Ngao Tử Thanh lắc đầu nói :
– Quan trọng nhất là tín nghĩa, dù xuất phát từ bất kỳ động cơ gì thì cũng không thể phạm vào tín nghĩa được.
Dừng lại một chút, Ngao Tử Thanh lại nói tiếp :
– Lúc nãy Lý bang chủ nói có phát hiện ra một việc đáng sợ, đó là việc gì mà khiến cho Lý bang chủ phải tỏ vẻ lo sợ đến vậy?
Lý Toàn Sáng hít một hơi dài rồi từ từ thở ra, trầm tĩnh nói :
– Khi vừa bước chân vào giang hồ thì lão phu đã nghe đồn đại không ít về Phong Vân bảng. Lúc đó ai cũng nghe nói rằng chỉ cần có Phong Vân bảng trong tay thì sẽ dễ dàng giành được ngôi vị Minh chủ Võ Lâm.
Ngao Tử Thanh trầm giọng nói :
– Việc cụ thể thế nào, xin Lý bang chủ nói rõ một chút.
Lý Toàn Sáng sửa lại tư thế, nở một nụ cười cổ quái, rồi từ từ nói :
– Ngay sau khi Phong Vân bảng thất lạc thì trong giang hồ những lời đồn đãi về nó không lúc nào ngưng, mà mỗi người lại nói mỗi kiểu. Đa số các nhân vật võ lâm đều biết đó chẳng phải là chuyện liên quan đến mình, trong đó chỉ ghi lại lộ số võ lâm của các cao thủ giang hồ mà thôi, nên cũng không có gì quá đáng xảy ra trong thời gian đó. Mãi tới khi Phong Vân bảng tái xuất hiện thì hình như có kẻ nào đó muốn lợi dụng việc này để làm bá chủ võ lâm nên mới làm cho nảy sinh phong trào cướp đoạt Phong Vân bảng…
Lão dừng lại, nhìn Ngao Tử Thanh một lúc rồi nói :
– Cũng vì Phong Vân bảng mà Tiết Thiên Hòa đã mắc họa diệt thân, may mà Phong Vân bảng rơi vào tay thiếu hiệp. Từ ngày cất giữ Phong Vân bảng tới giờ thì chắc là Ngao thiếu hiệp đã gặp không ít phiền phức, chứng tỏ công dụng của nó phải cực kỳ to lớn, nếu không đã không có nhiều người chết vì nó như vậy.
Ngao Tử Thanh gật đầu nói :
– Tầm quan trọng của Phong Vân bảng thì tại hạ đã từng nghe nói, nhưng lại không biết rằng người giữ Phong Vân bảng thì sẽ nghiễm nhiên trở thành Minh chủ Võ Lâm. Bởi nếu giữ nó thì cùng lắm cũng chỉ có thêm được một số tay cao thủ võ lâm trợ lực, làm sao trấn áp được cả giang hồ?
Lý Toàn Sáng cũng đứng lên đi lại quanh phòng, trầm giọng nói :
– Nếu lời đồn đãi trong giang hồ là đúng sự thực thì bí mật trong Phong Vân bảng còn nhiều lắm. Nghe đâu nó có nhắc đến Chí Tôn bài, một bảo vật đã thất lạc cả trăm năm nay…
Ngao Tử Thanh nghe đến Chí Tôn bài thì giật mình. Đó là một cái lệnh bài được đúc bằng vàng ròng, có khảm ba viên ngọc bích giá trị liên thành. Hơn trăm năm trước võ lâm có lệ tuyển chọn Võ lâm Minh chủ, tấm lệnh bài này đại diện cho quyền uy tối thương của Võ lâm Minh chủ, vì vậy nó là vật mà các nhân vật trong võ lâm đều mơ ước chiếm lấy.
Vào thời ấy chức Võ lâm Minh chủ cứ mười năm thì tuyển chọn lại một lần.
Thông lệ này được giữ liên tục qua mười đời Minh chủ, mãi cho đến người cuối cùng là Vô Úy Kim Cang. Nhưng lão lại không muốn truyền lệnh bài cho người kế nhiệm nên hai người bèn hẹn nhau quyết đấu để xác định quyền sở hữu lệnh bài.
Nào ngờ hai người đấu liên tục mười ngày vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng cả hai đồng rơi xuống một tuyệt cốc, Chí Tôn bài từ đó cũng tuyệt tích giang hồ. Sau đó không ai còn đủ năng lực đứng ra để tiếp tục thông lệ tuyển chọn Minh chủ Võ Lâm, đành để thông lệ này trở nên mai một.
Nghe đâu lúc đầu có nhiều nhân vật võ lâm không cam lòng, họ mạo hiểm xuống dưới tuyệt cốc hầu mong tìm lại Chí Tôn bài để dùng nó phục hồi quyền vị Minh chủ, nhưng chẳng có kết quả. Ngày qua tháng lại, mọi việc dần rơi vào quên lãng, từ đó đến nay cũng đã gần trăm năm, chẳng có ai đứng ra thống nhất võ lâm, xưng bá giang hồ, và Chí Tôn bài cũng không nghe ai nhắc tới nữa.
Những việc như vậy được truyền miệng từ đời này qua đời khác và hệ quả đương nhiên của nó là ngày càng có nhiều điểm dị biệt giữa những lời truyền ngôn, không ai còn biết sự thực ra sao nữa, nó trở thành truyền thuyết trong võ lâm.
Ngao Tử Thanh tuy còn nhỏ tuổi nhưng thời gian đi lại trên giang hồ cũng nhiều, về những truyền thuyết lưu truyền trong võ lâm cũng có nghe đôi chút. Khi nghe nói đến Chí Tôn bài thì chàng cũng chỉ cho rằng đó là những chuyện nói chơi trong lúc trà dư tửu hậu mà thôi, nay nghe Lý Toàn Sáng nhắc lại thì chàng không khỏi hoài nghi, nói :
– Lý bang chủ, việc này e rằng không xác thực.
Lý Toàn Sáng gật đầu nói :
– Điều này tuy được lưu truyền trong võ lâm, nhưng từ trước đến giờ chưa có ai tận mắt nhìn thấy Chí Tôn bài cả. Lão phu cũng không dám chắc, nhưng không có lửa thì sao có khói? Kẻ mang dã tâm nghe những lời đồn đãi này chắc chắn sẽ phải động lòng.
Ngao Tử Thanh chừng như nghĩ ra được điều gì đó, nói :
– Ngày trước tại hạ cũng có nghe đồn về Chí Tôn bài như vậy, có một số bang phái buộc người kế tục chức vị chưởng môn phải thề phục tùng Chí Tôn bài, hễ gặp người nào nắm giữ Chí Tôn bài thì phải lập tức suy tôn làm Võ lâm Minh chủ, không biết việc này có thực hay không?
Lý Toàn Sáng gật đầu đáp :
– Không sai! Phàm những bang phái thành lập trong thời kỳ tồn tại chức vụ Võ lâm Minh chủ đều có bang quy như vậy, còn những bang phái thành lập sau thì không có.
Song mục Ngao Tử Thanh bỗng sáng bừng lên, miệng lẩm bẩm :
– Vậy thì phải rồi, tại hạ hiểu rồi, hiểu rồi…
Lý Toàn Sáng vội hỏi :
– Ngao thiếu hiệp hiểu ra chuyện gì?
Ngao Tử Thanh nở một nụ cười cổ quái nói :
– Lý bang chủ đã từng tìm hiểu xem tại sao Mai Lâm môn lại tận diệt Thiết Hổ bang, đối địch với Đại Lôi giáo và còn có thể liên kết được với Hoàng Long bảo và Vũ Đao môn chưa? Rồi tại sao lại nhốt số người điên điên dại dại kia vào địa lao?
Lý Toàn Sáng trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Việc Mai Lâm môn cử đại binh tiêu diệt Thiết Hổ bang có thể bắt nguồn từ xích mích nhỏ nơi Trần gia trang năm xưa.
Ngao Tử Thanh lạnh lùng nói :
– Theo tại hạ phán đoán thì đó chỉ là cái cớ. Mục đích chính của chúng là tiêu diệt thị uy những bang phái thành lập sau này, những bang phái mà không chịu phục tùng Chí Tôn bài. Để tăng cường thực lực thì Mai Lâm môn đã liên kết với Hoàng Long bảo và Vũ Đao môn, rất có thể giữa chúng có những điều kiện ràng buộc nhau mà chúng ta chưa biết. Còn những người bí mật trong địa lao là vũ khí của Mai Lâm môn.
Lý Toàn Sáng gật đầu tán đồng :
– Kiến giải của thiếu hiệp rất hữu lý, nhưng chúng chưa lấy được Phong Vân bảng, có nghĩa là chưa có được Chí Tôn bài trong tay mà đã hoành hành ngang ngược như vậy thì phải chăng chúng có chỗ dựa vững chắc nào chăng?
Ngao Tử Thanh gật đầu nói :
– Đúng vậy, chúng đã biết Phong Vân bảng trong tay tại hạ, với sức lực một người thì tại hạ đương nhiên không thể nào địch nổi cả Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo liên thủ, vì vậy chúng hí hửng coi như đã nắm chắc Phong Vân bảng trong tay. Đáng tiếc là chúng đã tính nhầm.
Lý Toàn Sáng trầm tư một lúc rồi nói :
– Nói đến co thủ trong địa lao của Mai Lâm môn thì vẫn còn vài điều nghi vấn, nếu như chúng là vũ khí của Mai Lâm môn thì tại sao lại bị giam trong địa lao? Tại sao chúng chẳng có chút nào phản kháng? Sau khi bị dẫn đi dẫn về tại sao cứ lẩm bẩm “hết rồi”, “không còn hy vọng nữa rồi”? Điều làm lão phu e ngại là khi nhìn vào đôi mắt của chúng thì chỉ như một tuyệt cốc sâu không đáy, không thấy biểu lộ một chút cảm xúc nào, vì vậy…
Lý Toàn Sáng bỏ lửng câu nói, rồi hai người cùng chìm vào tâm tưởng của riêng mình. Một lát sau, Ngao Tử Thanh bỗng kêu lên :
– Lý bang chủ cho rằng chúng bị trúng Nhiếp Hồn đan?
Lý Toàn Sáng gật đầu khẳng định :
– Ngoài nguyên nhân đó ra thì lão phu chưa còn cách giải thích nào hợp lý hơn nữa.
Ngao Tử Thanh nghe nhắc đến Nhiếp Hồn đan thì bất giác cảm thấy rùng mình, bởi nó là thứ đan dược vô cùng lợi hại và tàn độc. Người nào trúng phải thì sẽ trở nên mê muội, chẳng còn biết mình là ai nữa, cả ngày sẽ như si si dại dại, để mặc cho người ta sai khiến thế nào cũng được. Điểm đặc biệt của loại đan dược này là người uống vào công lực sẽ đại tiến, giết người mà không biết là mình đang giết người. Tuy nhiên, nhược điểm của nó cũng có. Đầu tiên là dược tính chỉ có tác dụng trong vòng ba ngày, vì vậy muốn khống chế người bằng Nhiếp Hồn đan thì cứ ba ngày phải cho uống một lần mới được. Ngoài ra người trúng nó không phân biệt được ai là người đã thuốc mình, vì vậy người đầu tiên ra lệnh cho hắn kể như là chủ nhân của hắn, sai bảo gì hắn cũng làm theo, người khác có kêu gào khản cả cổ cũng không được. Loại đan dược này vì quá vô nhân nên bị các nhân vật trong giang hồ lên án mạnh mẽ, vì thế xưa nay ít có ai dám dùng nó để khống chế nhân tính.
Ngao Tử Thanh trầm ngâm một chút rồi nói :
– Theo những gì Lý bang chủ kể lại thì những kẻ trong địa lao của Mai Lâm môn đúng là đã trúng Nhiếp Hồn đan thật rồi. Nhưng “hết rồi” và “không còn hy vọng gì nữa rồi” có ý nghĩa gì? Trong số đó ngoài mấy người trong Thập đại cao thủ ra thì còn những ai nữa?
Lý Toàn Sáng ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp :
– Lão phu cũng không hiểu. Có điều Mai Lâm môn đang tiến hành một âm mưu gì đó thì là điều chắc chắn rồi, có thể chúng muốn xưng bá võ lâm cũng nên.
Ngao Tử Thanh ngồi xuống, trầm giọng nói :
– Lý bang chủ, có một việc tại hạ cũng muốn nói để cho Lý bang chủ tham khảo…
Lý Toàn Sáng cũng ngồi xuống, nói :
– Ngao thiếu hiệp xin cứ nói.
Ngao Tử Thanh chậm rãi mang việc chàng bị Mai Lâm môn bao vây công kích ở Phù Dung sơn, sau gặp được Phòng Ngục, cả những lời lão nói về Phong Vân bảng kể lại hết cho Lý Toàn Sáng nghe.
Lý Toàn Sáng ngồi im lặng lắng nghe, thần thái biến đổi liên tục, lúc kinh ngạc, lúc phẫn nộ, lúc thở dài hoài nghi. Ngao Tử Thanh kể xong đã lâu mà lão vẫn lặng im không lên tiếng, chàng thở dài nói tiếp :
– Lý bang chủ, nhưng điều Phòng Ngục nói về Phong Vân bảng, người cho rằng tính xác thực được bao nhiêu phần?
Lý Toàn Sáng trầm ngâm nói :
– Rất đáng ngờ, theo chỗ lão phu được biết thì con người của Kim Ngột không đến nỗi thâm độc như Phòng Ngục nói, lão không có lý do gì để hạ độc Thập đại cao thủ, lại không thông độc tính. Lúc giang hồ dấy lên phong trào tuyển chọn Thập đại cao thủ để liệt danh vào Phong Vân bảng thì lão phu mới bước chân vào giang hồ, việc này bị chìm vào quên lãng rất nhanh chứ không phải được nhiều người quan tâm như hiện nay. Ngoài ra… Kim Ngột tự tử chết chứ không phải bị người ta ám toán.
Ngao Tử Thanh ngẩn người ra, lẩm bẩm :
– Phòng Ngục gạt mình ư? Tại sao lão phải làm thế? Kim Ngột vì sao phải tự tử?
Nhíu mày suy nghĩ một lúc, Ngao Tử Thanh bật cười nói :
– Lý bang chủ, chúng ta quên mất một người.
Lý Toàn Sáng nhướng mày nói :
– Ai?
Ngao Tử Thanh buông gọn :
– Thiên Phật Thủ Bạch Tôn.
Lý Toàn Sáng hơi ngẩn người ra rồi cũng bật cười. Ngao Tử Thanh bước ra ngoài nhìn hai tên đệ tử Đại Lôi giáo đang canh gác bên ngoài, cười nói :
– Nhị vị huynh đệ cảm phiền báo với Cầu giáo chủ rằng tại hạ có việc muốn hỏi riêng Bạch Tôn, nếu người đồng ý thì xin nhị vị mang Bạch Tôn đến thẳng đến đây giùm tại hạ.
Các đệ tử Đại Lôi giáo rất kính nể Ngao Tử Thanh, cả hai nghe dặn dò xong thì lập tức cúi người đi ra.
Ngao Tử Thanh quay trở vào, thong thả nói :
– Có thể Bạch Tôn sẽ cung cấp cho ta những nguồn tin rất có giá trị.
Một lúc sau thì bốn tên đại hán đã khiêng Bạch Tôn bị xiềng xích khóa chặt chân tay vào, ném phục hắn xuống đất. Một người trước đây còn là Môn chủ Mai Lâm môn, oai phong lẫm lẫm mà giờ trở thành một tù nhân không còn chút tôn nghiêm nào, nghĩ cũng tội nghiệp.
Bạch Tôn nghiến răng, giọng khàn khàn nói :
– Họ Ngao kia! Các ngươi dám đối xử với lão phu thế này thì Hoàng Long bảo sẽ bắt các ngươi phải trả giá gấp vạn lần như vậy.
Ngao Tử Thanh không thèm để ý đến lão, quay sang bốn tên đệ tử Đại Lôi giáo, hỏi :
– Cầu giáo chủ có dặn dò gì không?
Một tên đại hán khom lưng đáp :
– Giáo chủ nói lão này do Ngao đại hiệp bắt thì tùy người muốn xử lý sao cũng được.
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói :
– Cầu giáo chủ khách sáo quá! Thôi được rồi, các huynh đệ đi làm phận sự của mình đi, hỏi việc xong thì tại hạ sẽ đích thân đem lão trả về chỗ cũ. Làm phiền các huynh đệ, thật áy náy quá.
Cả bốn đại hán đồng thanh đáp “không dám” rồi cúi người chào, sau đó lui ra, khép cửa lại cẩn thận. Ngao Tử Thanh mỉm cười, thầm biết ơn Cầu Thu Bang đã rất hiểu ý chàng là không muốn đệ tử nào của Đại Lôi giáo làm phiền, tâm dạ của lão thật đáng cho người ta kính phục.
Ngao Tử Thanh quay lại nhìn Bạch Tôn, lạnh lùng nói :
– Tại hạ lấy làm tiếc phải để Bạch môn chủ chịu khổ như vậy, nhưng cái đó cũng là gieo gió thì gặt bão mà thôi.
Bạch Tôn nghiến răng kèn kẹt nói :
– Họ Ngao kia, chớ vội đắc ý, rồi ngươi sẽ phải trả giá gấp vạn lần.
Lý Toàn Sáng cười lạnh nói :
– Bạch Tôn! Ngươi không nghĩ được rồi cũng có ngày hôm nay phải không? Ngày xưa ngươi phá Thiết Hổ bang, bắt lão tử làm tù nhân, chắc không nghĩ có ngày này chứ?
Bạch Tôn ngẩng cao đầu, ngạo mạn nói :
– Lý Toàn Sáng, hạng người như ngươi thì đừng hòng mà lớn lối trước mặt lão phu. Các ngươi muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên, Bạch Tôn này mà kêu rên một tiếng thì quyết không phải là anh hùng hảo hán.
Ngao Tử Thanh điềm tĩnh nói :
– Tại hạ không muốn đấu khẩu với Bạch môn chủ, chỉ muốn hỏi ngươi vài việc mà thôi.
Song mục Bạch Tôn bắn ra những tia lửa. lão nghiến răng nói :
– Tiểu súc sinh, ngươi đừng hòng moi được tin tức nào từ lão phu. Nếu muốn trừ hậu hoạn thì ra tay ngay đi, bằng không thì hối hận không kịp đó.
Ngao Tử Thanh cười lạnh nói :
– Từ trước đến giờ Ngao mỗ chưa từng biết đến hai chữ hối hận, mà hạng người như ngươi cũng chưa đủ tư cách làm cho Ngao mỗ phải hối hận đâu.
Bạch Tôn chửi rủa ầm lên :
– Mẹ nó, đồ súc sinh, tiểu tạp chủng. Ngươi tưởng làm vậy thì lão phu phải cúi đầu ư?
Ngao Tử Thanh đứng phắt dậy, gằn giọng nói :
– Ngươi nên biết ta không phải là kẻ nhân từ, ta có đủ thủ đoạn để hành hạ ngươi ngày này qua ngày khác, cho ngươi đau đớn tột cùng, chết không được mà sống cũng không xong, lúc đó mở miệng cầu xin ta thì cũng chưa chắc ta đã để ý.
Bạch Tôn nói to :
– Ngao Tử Thanh! Nếu là hảo hán thì không nên dùng thủ đoạn hạ lưu để phục người. Lão phu tuy là tù nhân nhưng dù sao cũng là tông chủ một phái, ngươi đối xử tệ bạc như vậy không sợ giang hồ bằng hữu chê cười ư?
Ngao Tử Thanh lạnh lùng nói :
– Tiếng tăm Quỷ Tiêu Ảnh vốn chẳng tốt đẹp gì, ta việc gì phải e ngại? Chỉ e khi bằng hữu giang hồ biết được Thiên Phật Thủ Bạch Tôn, Mai Lâm môn Môn chủ mà bị hành hạ như một con chó thì…
Bạch Tôn căm hận đến tột độ, thở hổn hển nói :
– Thôi được, lão phu chịu thua ngươi. Nhưng sau này đừng trách lão phu đòi lại món nợ với cách thức độc ác hơn gấp vạn lần đó.
Ngao Tử Thanh cười khẩy nói :
– Có bản lãnh thì cứ việc, Ngao Tử Thanh này sẵn sàng bồi tiếp, chỉ sợ ngươi không có cơ hội mà thôi.
Bạch Tôn lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi :
– Có chuyện gì?
Ngao Tử Thanh nói :
– Bạch môn chủ quả là biết thức thời. Có điều tại hạ xin nói trước là đừng giở trò ra đây, tính khí của tại hạ không tốt lắm, nếu lỡ tay thì sau này gặp nhau lại khó nói chuyện.
Bạch Tôn thở dài nói :
– Họ Ngao kia! Ngươi đừng quá xem thường lão phu, ta đã nói sẽ cung khai thì không có lý do gì gạt ngươi cả, đừng nhiều lời nữa.
Ngao Tử Thanh gật gù, mỉm cười nói :
– Tại sao các ngươi đối địch với Đại Lôi giáo? Tại sao lại tiêu diệt Thiết Hổ bang.
Bạch Tôn ngạo nghễ cười nói :
– Khoa trương thanh thế chứ gì. Mấy năm gần đây Đại Lôi giáo và Thiết Hổ bang phát triển khá nhanh, e rằng sẽ uy hiếp Mai Lâm môn của ta.
Ngao Tử Thanh cười nhạt nói :
– Bạch môn chủ còn quanh co làm gi? Mai Lâm môn người đông thế mạnh, chỉ cần các ngươi không gây sự với ai thì thiên hạ đã lấy làm may mắn lắm rồi, làm gì có ai dám gây sự với các ngươi chứ?
Bạch Tôn run run nói :
– Vậy rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì?
Ngao Tử Thanh nghiêm mặt nói :
– Ta muốn biết những chuyện có liên quan tới Phong Vân bảng, những cao thủ bị các ngươi giam giữ trong địa lao, điều kiện hợp tác giữa Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo. Ta muốn biết hết, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Bạch Tôn chấn động toàn thân, há hốc mồm, kinh hãi nói :
– Ngao Tử Thanh, ngươi đã biết những gì?
Ngao Tử Thanh lạnh lùng nói :
– Ở đây chỉ có ta mới có quyền hỏi, ngươi nên nói cho rõ ràng. Ta đã nhúng tay vào việc này thì không bao giờ dừng lại. Tính khí của ta ngươi cũng biết rồi, không từ bất kỳ thủ đoạn nào đễ đạt mục đích đâu, ta đã gần hết kiên nhẫn rồi đó.
Bạch Tôn cảm thấy lạnh người, lão biết Ngao Tử Thanh không dọa suông nên đành lắc đầu, thở dài nói :
– Lão phu chịu thua ngươi! Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo hợp nhất muốn xưng bá võ lâm. Để làm được như vậy thì bọn ta phải tiêu diệt dần dần những bang phái cứng đầu, bất phục mà Thiết Hổ bang là Đại Lôi giáo là những ví dụ điển hình.
Ngao Tử Thanh buông gọn :
– Các ngươi đã lấy được Chí Tôn bài chưa?
Bạch Tôn lắc đầu :
– Chưa, nghe nói bí mật về Chí Tôn bài có ghi chép trong Phong Vân bảng, mà Phong Vân bảng thì lại đang ở trong tay ngươi…
Lý Toàn Sáng chen lời nói :
– Ngươi giam giữ các cao thủ dưới địa lao để làm gì?
Bạch Tôn nói :
– Chúng là tử sĩ của lão phu, có điều đã bị các ngươi thả ra hết, bao nhiêu tâm huyết của lão phu cũng trôi theo dòng nước.
Lý Toàn Sáng hỏi tiếp :
– Chúng cứ lẩm bẩm “hết rồi”, “không còn hy vọng gì nữa rồi” nghĩa là sao?
Bạch Tôn chậm rãi đáp :
– Lão phu dạy cho chúng nói như vậy cho quen miệng, sau này gặp địch nhân thì nói ra để chọc giận địch nhân. Địch nhân tấn công thì chúng sẽ tự vệ, chẳng cần lão phu thúc ép chúng cũng giở toàn lực ra giết địch.
Gương mặt tuấn tú của Ngao Tử Thanh như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh, chàng lạnh lùng nói :
– Những người này ngoại trừ trúng Nhiếp Hồn đan ra còn trúng phải độc dược nào khác không?
Bạch Tôn lắc đầu :
– Không có.
Ngao Tử Thanh đanh giọng :
– Thật không?
Bạch Tôn với thân phận tông chủ một phái mà chịu để người khác tra hỏi như vậy thì quả là quá sỉ nhục đối với lão, lão bất giác uất ức gằn giọng nói :
– Không tin thì tùy.
Ngao Tử Thanh cười nhẹ, hỏi sang chuyện khác :
– Điều kiện hợp tác giữa Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo là gì?
Bạch Tôn cười nhạt nói :
– Võ lâm Minh chủ đầu tiên sau khi khôi phục chức vị đó sẽ do Hoàng Long bảo chủ đảm nhiệm, tiếp theo là do đời trước tiến cử. Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo cùng nhau gây dựng bá nghiệp trên giang hồ.
Ngao Tử Thanh nhắm mặt lại không hỏi nữa, bao nhiêu ý nghĩ vùn vụt lướt qua trong đầu chàng.
Lý Toàn Sang kề tai Ngao Tử Thanh thì thầm :
– Ngao thiếu hiệp đã nghĩ ra vấn đề gì rồi chăng?
Ngao Tử Thanh lắc đầu không đáp, chàng đột ngột hỏi :
– Bạch Tôn, Độc Thánh Phòng Ngục với các ngươi có thỏa ước gì không?
Bạch Tôn biến sắc lắp bắp nói :
– Phòng Ngục… còn chưa chết sao?
Ngao Tử Thanh nhìn chằm chằm Bạch Tôn, từ từ nói :
– Lão chưa chết, thậm chì còn…
Bạch Tôn vội hỏi :
– Thế nào?
Ngao Tử Thanh cười khẩy nói :
– Ta nghĩ ngươi không nên biết thì tốt hơn. Có nhiều việc mà ta vẫn thấy rối rắm, nhất thời chưa thể lần ra hết đầu mối. Tuy nhiên cũng cám ơn Bạch môn chủ đã chỉ giáo, nếu còn cần ngươi giúp đỡ thì ta sẽ thỉnh giáo thêm…
Bạch Tôn nghiến răng nói :
– Ngao Tử Thanh, ngươi định làm gì lão phu?
Ngao Tử Thanh nói :
– Hiện thời ta chưa thể quyết định, nhưng nhất định sẽ có cách xử trí thỏa đáng.
Bạch Tôn căm hận nói :
– Ta đã bất kể uy danh, khai ra với ngươi mọi đều ta biết, chẳng lẽ ngươi còn muốn lăng nhục lão già này nữa ư?
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói :
– Bạch môn chủ quá lo xa rồi, tại hạ lẽ nào lại làm như vậy, xin cứ yên tâm.
Nói xong chàng mở cửa ra ngoài gọi hai tên đệ tử Đại Lôi giáo đang đứng tuốt ngoài xa vào, nhẹ nhàng nói :
– Phiền nhị vị đưa Bạch môn chủ về lao, từ nay dùng lễ mà đãi người, đừng để Bạch môn chủ chê cười chúng ta là không biết lễ số giang hồ nhé. Nếu các Giáo đầu có hỏi thì cứ nói là ý của tại hạ, tại hạ sẽ giải thích sau.
Hai tên đệ tử ngẩn người ra, đứng yên không nhúc nhích.
Ngao Tử Thanh cười nói :
– Nhị vị không cần nóng giận, để cho lão sống rồi sau này chúng ta còn có lúc dùng đến mà.
Cả hai cùng yên lặng suy nghĩ rồi một lúc sau mới đồng thanh nói :
– Tuân lệnh Ngao đại hiệp.
Rồi bước vào nhà khệ nệ khiêng Bạch Tôn ra.
Cửa vừa khép lại thì Lý Toàn Sáng đã vội hỏi :
– Ngao thiếu hiệp dường như đã sáng tỏ điều gì chăng?
Ngao Tử Thanh gật đầu nói :
– Có một ít, nhưng chưa rõ ràng lắm. Tuy nhiên chắc chắn rằng ngoài Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo ra thì còn có người khác cũng đang dòm ngó Phong Vân bảng. Cũng tức là ngoài Hoàng Long bảo Bảo chủ ra thì cũng còn người khác đang muốn lăm le ngôi vị Minh chủ Võ Lâm.
Lý Toàn Sáng tròn mắt nói :
– Là ai?
Ngao Tử Thanh buông gọn :
– Độc Thánh Phòng Ngục.
Lý Toàn Sáng ngạc nhiên nói :
– Chẳng phải lão đã thành một phế nhân rồi ư?
Ngao Tử Thanh thở dài nói :
– Mấy ai qua khỏi cửa ải danh lợi chứ. Người càng tàn khuyết thì càng muốn đứng trên thiên hạ, dùng quyền uy để bù đắp tự ti. Tại hạ nghi ngờ Phòng Ngục sở dĩ biến thành phế nhân cũng là do tranh giành chức Võ lâm Minh chủ mà ra…
Lý Toàn Sáng gật gù nói :
– Có lý, nhưng nếu nói lão có dã tâm xưng bá võ lâm thì tại sao lúc trị thương cho Ngao thiếu hiệp, lão không nhân đó cướp đi Phong Vân bảng?
Ngao Tử Thanh ngẩng đầu lên, chậm rãi nói :
– Mấu chốt chính là ở chỗ đó. Chính tại hạ cũng không biết tại sao lão không lấy đi Phong Vân bảng, tại sao lão yêu cầu tại hạ bắt sống Tần Bình rồi giao cho lão. E rằng mục đích không đơn giản như là khi lão giải thích với tại hạ.
Lý Toàn Sáng trầm ngâm nói :
– Vậy bây giờ Ngao thiếu hiệp định làm gì?
Ngao Tử Thanh nói :
– Tại hạ sẽ làm rõ từng vấn đề một. Trước tiên sẽ tìm Tần Bình, sau đó tìm Phòng Ngục, chỉ cần hai người này đối chất thì sự thể sẽ rõ ràng. Việc liên quan đến Mai Lâm môn và Hoàng Long bảo cũng giải quyết cho thỏa đáng.
Bỗng có một bóng người yểu điệu xuất hiện nơi ngưỡng cửa, chính là Lý Mộng Hàn. Nàng nhìn Ngao Tử Thanh một cái rồi quay sang Lý Toàn Sáng, mỉm cười nói :
– Phụ thân, hai người nói chuyện lâu như vậy ư? Mọi người đang chờ cả hai để ăn tối đó.
Lý Toàn Sáng cười ha hả nói :
– Ta cũng cảm thấy đói rồi, để cho Cầu giáo chủ cùng các vị Giáo đầu chờ thật là không phải quá.
Ngao Tử Thanh cũng mỉm cười nói :
– Không có gì quan trọng hơn việc ăn lúc này.