Mr.bu Không Phải Idol Của Tôi

Chương 27 - Chương 27

trước
tiếp

Sau khi Bắp Cải Trộn về, Mr.Bu nói, “Em thấy chưa, Mr.MOF mà em ngày nhớ đêm mong cũng có hoàn mỹ gì đâu”.

Tôi thừa nhận, “Xem ra yêu đương với người nước ngoài cũng mệt mỏi ra phết”.

Anh đắc ý tới nỗi chỉ còn thiếu nước vẫy đuôi chào mừng thôi, “Cả đời này em cứ yên tâm mà làm Mrs.Bu đi”.

Nói rồi anh mở tủ lạnh, lấy bít tết, mì udon và rau diếp xoăn ra, còn ngâm nga một ca khúc nào đó.

Này, này, này, anh cười trên nỗi đau của người khác thì cũng phải có giới hạn thôi chứ!

104.

Tôi là diện “mù nấu nướng” điển hình. Lần đầu tiên tôi vào bếp làm món ăn cho Mr.Bu là món canh trứng cà chua.

Mr.Bu lấy thìa khuấy khuấy bát canh thấy một ít vỏ trứng, “Đây là cái gì?”.

Tôi nói, “Can-xi” (Trong vỏ trứng có chứa lượng lớn can-xi mà).

Sau này, tôi lại làm cả món cháo bí đỏ cho anh. Anh nhai phải một thứ gì đó cứng, “Đây là cái gì?”.

Tôi nói, “Kẽm” (Trong hạt bí đỏ có chứa hàm lượng lớn nguyên tố kẽm mà).

105.

“Thời đi học anh từng có thiện cảm với con gái không?”, tôi hỏi Mr.Bu.

“Hồi cấp hai anh ngồi cùng bàn với một cô bạn rất dịu dàng, thường giúp anh dọn dẹp sách vở, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu. Anh rất thích ngồi cùng với cô ấy. Nhưng sau đó cô ấy viết thư tình cho anh, bị bạn học khác nhìn thấy. Từ đó thầy cô đã tách bọn anh ra”.

“Hả? Cô ấy cũng thích anh? Sau đó thì sao?”

“Cô ấy vẫn cho rằng chính anh mách giáo viên, từ đó không thèm để ý đến anh nữa. Sau khi ngồi tách ra, cô ấy trở thành một người hoàn toàn khác. Năm lớp mười anh còn nhìn thấy cô ấy hút thuốc ngoài hành lang, nuôi mái dài, trông rất chơi bời”.

“Sao lại như vậy?”

“Anh cũng không biết nữa. Năm lớp mười một, cả nhà cô ấy di dân sang Canada, đêm trước khi đi, cô ấy gọi điện cho anh, chắc là khi đó uống say. Cô ấy nói từ nay về sau không còn có thể nhìn thấy anh nữa, sau đó cô ấy lại bắt đầu khóc”.

“Từ đó về sau, hai người không liên lạc nữa sao?”

“Biết đâu sau này còn có cơ hội gặp lại, nhưng dù có gặp cũng chẳng nghĩa lý gì”, anh cảm thán, “Anh chỉ cảm thấy tiếc nuối, vì sao khi đó không giải thích một câu. Rõ ràng anh rất muốn dịu dàng với cô ấy một chút, nhưng cuối cùng cái tôi thuở thiếu thời đã chiến thắng tất cả”.

Mr.Bu im lặng một lúc, lại nói, “Sau khi giáo viên tách hai bọn anh ra, anh đã rất buồn. Nhưng từ trước đến nay, anh là người không thích thể hiện tâm trạng của bản thân ra ngoài, thế nên khi đó cô ấy nhất định cho rằng anh không hề buồn bã chút nào. Có một điều mà cô ấy mãi mãi không biết, đó là hôm anh nhìn thấy cô ấy hút thuốc, anh đã thức trắng cả một đêm”.

Tôi im lặng một lúc lâu, cho tới khi Mr.Bu nói, “Được rồi, phần hỏi đáp này đã xong, tối nay ăn gì nào?”

Tôi nắm lấy tay anh, “Trước kia anh cũng có thiện cảm với người con gái khác, sao cuối cùng lại chọn em?”.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, “Anh chưa từng chọn lựa, anh chỉ muốn thử xem sao”.

“Thử cái gì?”

“Thử cứ thế này cùng em sống tới già”.

106.

Sau khi có nhà riêng, mặc dù công việc rất bận rộn, Mr.Bu vẫn tranh thủ trồng rau ở sân trước nhà. Anh mua phân bánh dầu ở trên mạng làm phân bón lót, màu đất đen hòa quyện với màu xanh mơn mởn của lá cây khiến người ta liên tưởng đến tranh của Phong Tứ Khải.

Hành và rau cải chip mùa nào cũng có. Mùa xuân, trước bữa ăn, anh thường xuyên hái rau tề thái, tông du và cải cúc, sau đó rửa sạch sẽ cho tôi ăn. Ngày trước chỉ khi nào ăn mỳ Ý hoặc gà ba chén kiểu Đài Loan tôi mới ăn húng quế, thế mà anh cũng trồng.

Tôi nhìn anh đứng trong bùn đất hái từng lá húng quế bỏ vào rổ, sau đó mang vào bếp để xào thịt bò, tuy chỉ là cảnh rất đời thường của cuộc sống, nhưng luôn khiến tôi thấy rung động.

“Hồi còn bé hay trồng rau cùng bà ngoại, thật không ngờ cả đời cũng không quên được kỹ thuật trồng rau”, anh nói, “Kỹ năng mà cả đời anh không quên được còn có bơi lội và đi xe đạp”.

Tôi nói chen vào, “còn có yêu em nữa”.

Anh mỉm cười âu yếm véo má tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.