013.
Thỉnh thoảng tôi cũng bị mắc chứng sợ không gian hẹp, vì khi còn bé bị người ta quên mất, nhốt lại trong phòng học thể dục. Việc đó đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng tôi, đôi khi vẫn có một vài ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại.
Có lần, tôi cùng Mr, Bu ngồi tàu điện ngầm, nhìn khung cảnh tối om ngoài cửa sổ, đột nhiên tim tôi đập liên hồi, hô hấp khó khăn. Tôi vội vàng nhắm mắt lại, có gắng nghĩ tới những điều tốt đẹp để quên đi bóng ma tâm lý của mình.
Lúc ấy, Mr. Bu nắm chặt tay tôi, không ngừng nói bên tai, “Có đỡ chút nào không em?”.
Tôi cắn chặt môi không nói gì, lại nghe anh nói, “Có cách này có khi hữu dụng. Em không cần phải mở mắt ra đâu”, sau đó anh nâng cằm tôi lên, cúi đầu xuống và hôn lên môi tôi. Đó là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.
Trông bề ngoài Mr. Bu có vẻ rất lạnh lùng, nhưng anh là người dịu dàng, ấm áp. Nội tâm của anh rất nhạy cảm nhưng lúc nào cũng tỏ ra bất cần, không quan tâm. Sau khi kết hôn, Mr. Bu nói với tôi rằng, không phải là anh cố tỏ ra lạnh lùng với phái nữ, chẳng qua là “ chứng sợ người khác phái” của tuổi thanh xuân phát tác mà thôi.
“Thế sao anh không sợ em:”
“Sợ chứ, nhưng so với việc sợ em, anh càng sợ để lỡ mất em hơn.”
014.
“Mr. Bu, trên đời có hai loại phụ nữ, anh thử nói xem?”
“Một loại là vợ anh, một loại không phải vợ anh.”
“Thế còn, trên đời này có hai loại đàn ông?”
“Một loại là idol của vợ anh, một loại không phải idol của vợ anh.”
Mr. Bu, tặng anh hẳn 101 điểm, cộng thêm 1 điểm cho sự thẳng thắn, thật thà của anh, mong anh hãy tiếp tục phát huy!
Thế là tối hôm đó, Mr. Bu nói với tôi, “Xem phim Vì sao đưa anh tới cùng anh đi”.
Tôi hào sảng trả lời, “Được thôi”.
“Em chắc chứ?”
“Đương nhiên.”
“Sẽ không hối hận?”
“Quyết không hối hận.”
Kết quả, tôi bị ép xem phiên bản Vì sao đưa anh tới của Indonesia nguyên một tiếng đồng hồ. Đúng là “không so sánh sẽ không xó đau thương”, cuộc đời tôi không còn gì để yêu thương nữa rồi…
015.
Có lần trong một kỳ nghỉ lễ, chúng tôi nhìn thấy “ông xã quốc dân” Vương Tư Thông ở quảng trường Nhân Dân Thượng Hải đang gắp thú bông cho ba người đẹp. Mặc dù xung quanh có rất nhiều người vây xem nhưng “ông xã” Tư Thông vẫn điềm nhiên, kỹ thuật gắp gấu bông xem ra rất tốt, mấy người đẹp kia tay ôm được không ít đồ chơi rồi.
Tôi nói với anh: “Cơ hội ngàn năm có một, em chạy lên xin chụp chung một kiểu với anh ấy, anh chụp cho em nhé?”.
Mr. Bu nói, “Thế thì anh cũng muốn chụp chung với ba người đẹp kia. Em chụp cho anh?”.
Mẹ ơi, phản ứng của tên này lúc nào cũng nhanh nhạy. Trong lúc chúng tôi đang giằng co thì “ông xã” Tư Thông đã chuyển chiến trường sang cửa hàng xa hoa bên cạnh. Tôi nói, “Hay là anh đưa em vào trong cửa hàng đó mua một cái túi?”.
Mr. Bu giơ chiếc bánh bao nóng hổi trong tay tôi lên, “Em chắc chắn muốn mang theo toàn thân bốc mùi hẹ này vào trong đó chứ?”.
Tôi cảm thấy hình ảnh “băng sơn mỹ nam” thuở mới quen đang ngày một rời xa anh rồi…
Còn nhớ có lần, tôi xem một đoạn quảng cáo buồn đến rơi nước mắt, cảm thấy thật mất mặt. Đúng lúc đó thì Mr. Bu mở cửa bước vào, tôi vội vàng chuyển sang cái khác, lại bật đúng video của Tương Papi1 , còn đúng tập vlog với chủ đề Fan girl, Tương Papi nói, “Tôi phải trang điểm cho thật xinh đẹp, sẵn sàng gã cho anh bất cứ lúc nào”.
1Tương Papi, tên thật là Khương Dật Lỗi, là diễn viên người Trung Quốc. Tuy nhiên, cô được biết đến rộng rãi với vai trò blogger, sở hữu rất nhiều vlog trên mạng.
Mr. Bu nhìn thấy mắt tôi đỏ hoe, vô cùng hoảng sợ, “Em muốn ly hôn thì cứ nói với anh, đừng trốn sau lưng anh khóc thầm như thế”.
Tôi đang định giải thích đôi câu thì thấy Mr. Bu bị Tương Papi nhập vào: “Anh biết sau khi kết hôn với anh, em vẫn luôn không vui vẻ, em muốn mua nhà ở cùng một khu với idol của em, nhưng anh không có tiền. Idol của em làm tour diễn vòng quanh thế giới, em muốn chạy theo người ta nhưng anh lại không để em đi. Bộ phim điện ảnh mà idol của em đóng, đưa em ra rạp xem đến lần thứ ba thì anh không thể xem nổi nửa, vì thế không đưa em đi xem lần thứ tư. Album mới của idol, anh chỉ mới mua cho em có một trăm bản, em muốn mặc đồ giống hệt như idol, cùng idol của em trình diễn đồ đôi, nhưng anh lại cứ bắt em phải mặc đồ đôi với anh. Em muốn dùng tiền thật để mua tiền ảo cho idol của em, anh còn mắng em là não tàn. Anh là một ông xã hoàn toàn thất bại, thế mà còn ích kỷ muốn em đừng ly hôn với anh…”
Hình tượng lạnh lùng năm xưa của anh đâu rồi? Đột nhiên tôi muốn “trả lại hàng”, làm sao bây giờ?
016.
Tôi hỏi Mr. Bu vì sao lại liều mạng kiếm tiền như vậy. Anh nói, “Hồi anh học lớp mười, ông nội bất cẩn ngã từ trên lầu xuống, phải nằm viện suốt ba tháng trời. Sau đó cả nhà cùng nhau tụ tập, cô anh đột nhiên giơ ngón tay lên đếm khoản tiền suốt thời gian ông điều trị bệnh. Lúc ấy anh có quay ra nhìn ông, đôi tay đang gắp thức ăn của ông khẽ run lên, thức ăn rơi cả xuống bàn. Trong khoảng khắc ấy, anh thấy rất thương ông. Khi đó điều kiện sống của gia đình còn chưa cao, anh không muốn trải qua tình cảnh buồn bã vô vọng như vậy một lần nữa”.
Tôi nắm chặt lấy tay anh, “Hồi bé anh đã sống rất khó khăn, em biết”.
Anh nắm lại tay tôi, “Thế nên mới gặp được em”.
Tuy rằng tôi cứ hay cười nhạo anh người sặc mùi tiền, nhưng khi tôi chạy đôn chạy đáo đi tìm việc, anh lại trình trọng nói với tôi, “Nếu như em không thích cuộc sống công sở ngày làm việc tám tiếng, em có thể làm nghề viết lách tự do mà em yêu thích, anh sẽ nuôi em”.
“Nhưng bố mẹ em không đồng ý…”
Anh ngắt lời tôi, “Anh sẽ thuyết phục bố mẹ em”.
Trong tác phẩm Tỏ Tình không lời, Ngũ Ỷ Thi có viết:
“Cuộc đời chúng ta cần phải bỏ qua những mong mỏi của người khác để tìm thấy chính mình.”
Tôi cũng không mong sẽ khám phá ra được những tiềm lực của bản thân, chỉ mong được sống là chính mình, không quan tâm cái tôi ấy bị người ta bình phẩm ra sao.
Thật may mắn khi Mr. Bu luôn hiểu tôi, càng đáng quý hơn là anh sẵn sàng giúp đỡ tôi, cho dù là chống lại cả thế giới này.
Đối với rất nhiều người, hôn nhân là sự ràng buộc, nhưng thứ mà Mr. Bu cho tôi lại là tự do.
017.
Tôi gọi điện cho anh, “Hình như…em yêu anh mất rồi”.
“Không được.”
“Hả?”
“Anh nói là không được.”
“Ồ, thế xin lỗi đã làm phiền anh. Coi như em chưa nói gì, chúng ta vẫn cứ làm bạn bè…”
“Anh yêu em.”
“Hả?”
“Em nói thì không tính, câu này nên để anh nói.”
“…”
“Anh còn bận vài việc, cúp máy trước nhé.”