018.
Hai mươi tuổi, năm thứ tư đại học, tôi bước vào kỳ Gap Year, làm tình nguyện viên tại Nhà khách Thanh niên Quốc tế Cổ Lãng Tự.
Vừa đặt chân lên đảo ngày đầu tiên, tôi đã bị lôi tới phòng hòa nhạc để nghe một bản hòa tấu piano và cello.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mr.Bu, một thân âu phục đen bóng ngồi bên chiếc dương cầm màu trắng, đu đưa theo giai điệu, ngón tay lướt như bay trên những phím đàn.
Giai điêu ca khúc Rolling in the Deep của Adele như đi vào lòng người, cũng rất hợp với tâm trạng của tôi lúc đó.
Hoạt động tình nguyện ở Cổ Lãng Tự thường chia theo từng đoàn. Trong đoàn chúng tôi năm đó, ngôi sao tỏa sang khiến các cô gái say như điếu đổ chính là Mr.Bu, bởi vì anh luôn tỏ ra lạnh lùng, từ chối biết bao nhiêu cô gái, thế mà lúc ấy tôi không hề hay biết.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là lần mà tôi đã lấy hết dung khí của cả cuộc đời. Mặc dù sau đó tôi bị cô em họ chê cười là “háo sắc”, tóm lại, sau khi buổi hòa tấu kết thúc, tôi đã chủ động bắt chuyện với anh, “Hi! Kết bạn được không?”.
Anh nhìn tôi bằng nửa con mắt, “Không cần thiết”.
Rất nhiều năm sau, tôi hỏi anh về ấn tượng ban đầu ấy.
Mr.Bu áy náy nói, “Không có ấn tượng. Thực ra khi đó anh đang rung động với cô gái chơi cello”.
“Bởi vì cô ấy rất xinh đẹp?”
“Đúng vây, chỉ đơn giản là bởi ngoại hình của cô ấy. Quá nông cạn, phải không?”
Tôi không biết nói gì hơn, một lúc sau mới mở miệng, “Thực ra ngay cả nằm mơ em cũng muốn mơ thấy có người thích em đơn giản chỉ bởi ngoại hình của em!”.
019.
Lần thứ hai nhìn thấy Mr.Bu, anh mặc áo sơ mi trắng, đứng sau quầy bar lau ly bằng khăn bông trắng.
Tôi lặng lẽ tiến đến nhìn bảng lịch trực, quả nhiên có tên của anh. Tôi đọc họ của anh thành âm “piao”.
Anh đính chính lại, “Là ‘bu’, thanh ba”.
Tôi không vui nói, “Là từ đa âm đúng không, đọc là ‘piao’ hay hơn nhiều, giống tên của các oppa”.
Mr.Bu lúc này mới nghiêm túc quan sát tôi kỹ lưỡng, “Em là dân 9x đúng không?”.
Sau này tôi càng nghĩ càng thấy…câu này giống câu “đá xoáy”.
“Lúc đó sao anh có thể đối xử với em như thế? Lần đầu tiên gặp thì cự tuyệt em, lần thứ hai thì đá xoáy em.”
Lúc nói câu này tôi đang ngồi trên đùi anh cùng xem phim Hậu duệ mặt trời.
Song Joong Ki đang nói với Song Hye Kyo, “Em muốn chia tay với anh sao?’.
Song Hye Kyo rơi lệ nói, “Em đang nghĩ, anh có phải là người đàn ông mà em có thể chịu đựng được hay không”.
Khi đó, anh lạnh lùng nói, “Anh đang nghĩ, em có phải là người phụ nữ mà mình có thể chịu đựng được hay không”.
Tôi giật mình, vội vàng nhảy xuống, “Anh có ý gì? Muốn ly hôn sao?”.
Mr.Bu kéo tôi ngồi lại lên đùi anh chỉ bằng một cánh tay, “Ý anh là, sao em càng ăn kiêng lại càng nặng hơn thế?”.
020.
Công viên Bút Sơn ở Cổ lãng Tự ban ngày thì hoang vắng, đêm đến lại càng âm u. Đợt đó tôi tham gia một hoạt động có tên “Ai to gan hơn”, một nam một nữ phải cùng vào công viên buổi tối để chụp ảnh “tự sướng”.
Cuối cùng tối hôm đó, chàng trai cùng đội của tôi bỏ cuộc, tôi quyết định quay về. Gió đêm thổi qua tai mang theo âm thanh nức nở của ai đó. Tôi sợ hãi tới mức đông cứng cả người lại, ngồi thụp xuống, vội vã lôi điện thoại ra cầu cứu.
Tay run lập cập thế nào, tôi lại gọi vào số của Mr.Bu.
Đang định cúp máy thì anh lại bắt mắt rồi, “A lô”.
Hình như anh vẫn còn ngái ngủ, giọng nói có chút mơ hồ, mông lung.
“Em đang ở công viên Bút Sơn, đáng sợ quá, anh đến đón em được không?”.
Thực ra khi đó tôi và anh không tính là thân thiết, mới chỉ gặp nhau có hai lần mà thôi. Chắc chắn là anh không lưu số của tôi trong điện thoại.
Nhưng rất nhanh, anh đã gọi tên tôi.
Giây phút ấy, nước mắt tôi bỗng trào ra, khóc nức nở, “Liệu em có chết ở đây không? Anh mau đến cứu em đi!”.
Mr.Bu không trả lời, cũng không cúp máy, sau đó, tôi nghe thấy từng nhịp thở gấp gáp trong điện thoại.
Anh đang chạy.
Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không sao quên được âm thanh thở gấp của anh ngày hôm đó. Khi Mr.Bu chạy tới trước mặt, tôi liền đứng dậy, đôi chân tê cứng, tôi đứng cũng không vững nữa, ngã nhào vào lòng anh, nước mắt nước mũi thấm lem nhem trên áo anh.
Sau đó, anh hỏi tôi, “Khi đó sao em lại có số điện thoại của anh? Em thầm mến anh lâu rồi đúng không?”.
Tôi hỏi lại, “Lúc ấy sao anh nhận ra giọng em nhanh thế? Anh thầm mến em lâu rồi đúng không?”.
Thực ra sâu thăm trong trái tim, tôi có chút sợ hãi. Nếu lúc đó tôi không lỡ tay gọi cho anh, chúng tôi liệu có đi đến ngày hôm nay không?
Sai một ly, đi ngàn dặm.
Thực ra, tôi rất may mắn.
021.
Tôi và Mr.Bu chính thức thân thiết với nhau từ một mùa hè rực rỡ. Máy làm đá của nhà hàng nơi tôi làm thêm bị hỏng, ngày nào cũng phải sang quán cà phê mà Mr.Bu làm thêm để xin đá. Đó là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của tôi.
Dù cho nắng cháy đỏ da, dù cho đường đi mấp mô, gập ghềnh, khách lại đông, tôi vẫn ôm theo thùng đá, nghênh đón ánh mặt trời, chen chúc giữa dòng người tấp nập, có khi còn bị người ta va phải, ấy vậy mà trên khuôn mặt vẫn treo nguyên một nụ cười ngây ngốc.
Tình yêu có lẽ vô cùng phức tạp, những thích một người lại quá đỗi giản đơn.
Thích một người, đó là khi chỉ cần nghĩ đến người ấy, ta sẽ bất giác mỉm cười.
Hôm đó, tôi cả người mồ hôi mồ kê đứng trước mặt Mr.Bu, cảm tưởng như mình sắp mềm nhũn ra đến nơi rồi. Anh chỉ liếc nhìn tôi một cái, không nói năng gì, xoay người làm cho tôi một bát dương chi cam lộ(*), còn cho thêm ba viên đá.
(*) Dương chi cam lộ là loại đồ ngọt tương tự như chè, thành phần chủ yếu gồm có bưởi, xoài, trân châu.
Những viên đá va leng keng trong cốc khiến trái tim tôi như muốn chìm đắm trong đó.
Sau khi kết hôn, có một lần chúng tôi cãi nhau, anh cũng làm cho tôi một bát dương chi cam lộ. Tôi nghi hoặc hỏi, “Có phải là xoài với bưởi đều đã bị nẫu rồi không?”
Anh lạnh lùng đáp, “Không ăn thì thôi”.
Tôi do dự giây lát rồi cũng ăn hết bát chè. Anh khẽ nhếch môi cười, “Thực ra đó là nửa bát anh ăn thừa”.
Hôm đó lúc ăn tối, hiếm khi tôi động tay động chân để dọn cơm. Mr.Bu cảm thấy có gì đó không đúng, “Bát cơm sao lại có vị xoài nhỉ?”
“Em dùng luôn cái bát anh đưa cho em đó, chưa rửa”.