Này, Cái Muôi Của Em

Chương 69 - Chương 69

trước
tiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng, ngay cả túi Trì Trĩ Hàm cũng không lấy, ra khỏi thang máy rồi lao thẳng đến chỗ Tề Trình dừng xe, thở hổn hển mở cửa ra, phản ứng đầu tiên chính là kéo tay anh nhìn máy theo dõi.

“Anh không sao.” Tề Trình đưa cho cô một chai nước khoáng, vặn mở nắp chai: “Đã bảo em đừng chạy rồi.”

“…” Trì Trĩ Hàm nhận nước, sau đó ngây ra nhìn Tề Trình lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô.

Sắc mặt anh không tốt lắm, so với mấy ngày nay trên mặt đã có chút huyết sắc thì sắc mặt đã tái nhợt hơn rất nhiều.

Tóc hơi ẩm ướt, bị ép phải đi dạo một mình cả ngày, chắc hẳn là đã đổ rất nhiều mồ hôi.

Bởi vì mệt mỏi nên con ngươi càng nhạt màu.

Nhưng lại vẫn dịu dàng tới mức khiến cô muốn khóc.

“Trên người cả hai chúng ta đều là mồ hôi.” Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu.

“Hả?” Tề Trình dừng động tác lại.

“Cho nên ôm nhau thì đừng có ai ngại trên người người kia có mồ hôi.” Trì Trĩ Hàm nhếch miệng, dùng tư thế ôm thú bông để ôm lấy Tề Trình, xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh.

“… Mấy hôm trước em còn bảo mồ hôi của anh cũng thơm.” Giọng của Tề Trình mang theo ý cười, ôm lại cô, cũng xoa xoa tóc cô.

“Thật là tốt.” Trì Trĩ Hàm nhắm mắt, thở dài.

Không bao giờ có thể tìm được một người như vậy nữa, cũng không bao giờ có thể gặp được một người mà cho dù chỉ nhìn thấy tên cũng có thể khiến lòng cô dâng trào như thủy triều như vậy nữa.

***

Sau khi cô lên xe, chiếc xe yên ổn rời đi, ra khỏi bãi đỗ xe, âm thanh ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.

Hơn sáu giờ tối là thời gian tan tầm của phần lớn dân công sở, kẹt xe khiến tiếng còi xe to nhỏ nối tiếp nhau một cách không kiên nhẫn, trán Tề Trình lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Quá trình điều trị giải mẫn cảm hệ thống của anh vẫn chưa tính là thành công, phản ứng đáp trả kích thích khi ở giữa đám đông vẫn không khác với lúc dùng thuốc trước kia là bao, chỉ là không cùng phát tác với chứng uất ức nên nhìn qua có vẻ nhẹ hơn rất nhiều.

Bởi vì cơ thể anh căng thẳng và đổ mồ hôi nên Trì Trĩ Hàm buông vòng tay đang ôm anh ra, đổi thành che tai anh.

Hai người đối diện, trong mắt in ảnh ngược của đối phương, đều nhíu chặt mày, vẻ mặt giống nhau một cách thần kỳ.

Sau đó, không hẹn mà cùng bật cười.

“Hiện giờ rốt cuộc em cũng hiểu được tại sao anh lại không muốn bình phục rồi.” Lúm đồng tiền thấp thoáng trên má Trì Trĩ Hàm, cô thở dài: “Mới chỉ nửa năm mà em cũng đã không thích ứng được rồi.”

Tề Trình tựa lưng vào ghế, ý cười lúc nãy còn chưa biến mất.

“Nếu anh hoàn toàn khỏe hẳn thì sẽ làm gì nhỉ?” Trì Trĩ Hàm có chút tò mò.

Trong khoảng thời gian này cô mất rất nhiều sức lực để bù đắp nửa năm bỏ trống kia, những lúc mệt nhoài sẽ nghĩ đến anh.

Thứ anh cần phải bù đắp là mười năm trắng.

“Chắc hẳn là anh vẫn sẽ giống như bây giờ.” Tề Trình hơi nheo mắt lại, nâng tay, lòng ngón tay lành lạnh mò mẫm vành tai Trì Trĩ Hàm, tiếp tục híp mắt, cười cười nhìn cô rụt rụt cổ.

“Anh chỉ muốn chữa khỏi những chức năng cơ thể đã bị bệnh ảnh hưởng, hẳn là cuộc sống vẫn sẽ như thế này.” Anh không định sẽ rời khỏi căn nhà lớn: “Chỉ là những lúc cần thiết thì có thể ra khỏi cửa mà không có chướng ngại.”

Ví dụ như đưa đón cô đi làm.

Ví dụ như với tình huống như hôm nay, có thể giúp cô làm được chút gì đó.

“Không quay lại nhà họ Tề làm việc sao?” Trì Trĩ Hàm hỏi lời này có chút dè dặt.

“Hai chi nhánh này sẽ giao cho người chuyên nghiệp quản lý.” Tề Trình cười cười: “Anh cũng không có khiếu kinh doanh.”

“Cho dù có khôi phục hay không thì anh cũng không thích đám đông, cũng không thích quá ồn ào.”

“Uống thuốc mười năm, không thể nào vẫn vui tươi cởi mở như trước kia.”

Tề Trình lại duỗi tay ra, tiếp tục sờ lỗ tai Trì Trĩ Hàm.

Làm cho cô bị lạnh co rúm người lại, làm đi làm lại không biết mệt.

Cuối cùng chọc cho cô tức giận, bị cô hung dữ trừng mắt một cái, vùi cả đầu vào trong lòng anh.

“Tâm tình đã tốt hơn chút nào chưa?” Tề Trình dừng động tác lại, xoa xoa tóc cô.

Cuối cùng bầu không khí cũng không còn trầm lặng như lúc vừa lên xe nữa rồi.

Thật ra cô rất dễ dỗ dành, ôm rồi xoa xoa mấy cái là sẽ đỏ mặt cười hì hì ngay.

“Nhìn thấy anh là đã tốt hơn nhiều rồi.” Trì Trĩ Hàm nói ồm ồm: “Mẹ em đã về nước, đến nhà em tìm em, sau đó bị cô cô em dẫn đi rồi.”

“Em có hơi sợ, không biết tại sao bà ấy lại tìm em, cũng không biết cô cô em sẽ nói với bà ấy cái gì, buổi chiều em đã gọi cho cô cô mấy lần nhưng đều không có ai nghe máy.”

“Ừ.” Giọng của Tề Trình trầm thấp.

“Buổi chiều Nhậm Tuấn Hữu đăng một bức thư của luật sư, kiện em tội phỉ báng.” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, bởi vì vùi đầu vào lòng anh nên cái mũi bị cọ cho đỏ đỏ: “Lần đầu tiên em nhìn thấy tên em trên thư của luật sư, còn nữa, số lượt chuyển tiếp Weibo đã vượt quá mười vạn…”

“Nhưng buổi chiều mấy người luật sư Lý do Tề Ninh tìm đến đã nói là đối phương không có chứng cứ chứng minh em nói anh ta sao chép, chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết.” Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Lúc ra về luật sư Lý cũng nói với em chuyện người đầu tư cho nền tảng, việc này bọn họ sẽ tiếp tục tiến hành.”

Lần này Tề Trình không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ đầu cô.

Cô cúi đầu, nhìn nhìn máy theo dõi.

Vừa rồi bên ngoài xe có tiếng chửi đổng, nhịp tim Tề Trình nhanh hơn một chút.

Sau đó hai người lại cau mày nhìn thoáng qua, mấp máy môi, trong mắt đều có ý cười.

Những chuyện trước kia cần chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch, bởi vì có kiểu đối diện ăn ý này nên bây giờ lại xen lẫn chút cảm xúc ái muội.

“Sắp về đến nhà rồi.” Tề Trình cúi đầu nhìn nhìn bản đồ trên di động, mỉm cười.

“Ừ.” Trì Trĩ Hàm gật đầu, bởi vì từ ‘nhà’ này mà yên tĩnh một chút.

“Sau khi về nhà, chúng ta đi dạo bên ngoài một lát?” Tề Trình vươn tay ra nắm tay cô, quơ quơ.

Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu.

“Mùa hè, bên ngoài có đom đóm.” Ở trong xe, con ngươi trong mắt Tề Trình trông có vẻ rất ấm áp: “Trước kia lúc còn một mình, anh chỉ có thể nhìn qua cửa kính.”

“Được.” Trì Trĩ Hàm mỉm cười gật đầu.

Nhà đấy.

Đã rất lâu rất lâu rồi, cô không nghe có ai nhắc tới từ này với mình.

***

Trì Trĩ Hàm sửa kế hoạch đi bên ngoài một chút của Tề Trình thành một bữa cơm dã ngoại.

Thực đơn quay video ban ngày vốn là trứng rán cộng thêm bánh rau tươi hải sản, bởi vì công việc kết thúc trước thời gian nên còn dư lại không ít cà chua, rau xanh và hải sản.

Trì Trĩ Hàm nhanh nhẹn dùng cà chua và sò đun một một nồi nước dùng, bưng nồi nước nóng hôi hổi ra thì lại phát hiện Tề Trình vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm cái giá nướng.

“Vẫn còn chưa nhóm lửa sao?” Trì Trĩ Hàm cũng choáng váng theo, đây là giá nướng điện tử, chỉ cần mở nguồn điện rồi bỏ than củi lên là được rồi.

Trong lòng cô nghĩ chắc hẳn là Tề Trình không có kinh nghiệm ăn cơm dã ngoại bên ngoài, cho nên tự cho là mình chu đáo, phân cho anh phần việc đơn giản nhất…

“… Anh bưng đi.” Để Tề Trình nhận lấy cái nồi, Trì Trĩ Hàm bắt đầu kéo dây điện mở nguồn quăng than củi vào.

Tề Trình vẫn cứ mím môi, bưng cái nồi nhìn có vẻ vô cùng ngon miệng, đáy mắt bị hơi nước thổi mờ.

“Làm sao thế hả?” Than lửa nhanh chóng đỏ lên, Trì Trĩ Hàm nhận nồi rồi mới phát hiện ra dường như Tề Trình không được vui lắm.

“Không sao.” Tề Trình cười cười.

Chỉ là trong thoáng chốc đó, anh chợt nhớ tới lai lịch của cái giá nướng này.

Bốn năm trước, anh từng có một lần chuyển biến tốt đẹp.

Bác sĩ Triệu đề nghị anh ra ngoài đi dạo một vòng quanh nhà, anh vẫn mãi không chịu.

Đến cuối cùng, ông nội mua cái giá nướng, muốn dùng mỹ thực hấp dẫn anh.

Cuối cùng đương nhiên là thất bại. Bốn năm sau, ông nội đi rồi, mà đến tận bây giờ anh vẫn không biết dùng cái giá nướng này.

Hiện giờ đã sắp khỏi hẳn, anh lại không cách nào nhớ ra nổi tại sao lúc trước lại không chịu ra khỏi phòng.

“Có hơi nhớ ông nội thôi.” Tề Trình xoa xoa đầu Trì Trĩ Hàm: “Cái giá này là do ông nội mua.”

“Thảo nào lại xịn như vậy…” Trì Trĩ Hàm vò đầu: “Cái giá kiểu này đã ngừng sản xuất rồi, bây giờ muốn mua hàng cũ cũng khó.”

Tề Trình cười tít mắt.

“Em thật sự rất thích ông nội anh.” Tất cả những chuyện có liên quan đến ông nội anh, Trì Trĩ Hàm đều khen đến mức dùng hết sức lực.

Cho dù chỉ là một cái giá nướng đã hơi cũ.

Trì Trĩ Hàm đỏ mặt, nhăn nhăn cái mũi, đợi cho nước sôi, bỏ rau ria đã cắt xong từ trước, khoai môn cắt nhỏ, tôm tươi và bạch tuộc vào nồi nước dùng.

“Sau khi ba em gặp chuyện không may, người thân trong nhà bớt đi nhiều, người sợ bị liên lụy thì giả bộ như không biết em, người nhìn trúng căn phòng mà ba để lại cho em thì bắt em bán nhà.” Trì Trĩ Hàm quấy nước canh trong nồi một lát, chờ sôi rồi múc một muôi lên thử một ngụm, sau đó đưa cho Tề Trình: “Đã đủ mặn chưa?”

Tề Trình ghé tới thử một ngụm, gật gật đầu: “Vừa vặn.”

“Cho nên em rất hâm mộ nhà anh, mặc dù ít người nhưng tình cảm đều rất sâu đậm.” Trì Trĩ Hàm múc thêm một bát canh đưa cho Tề Trình: “Anh có một người ông rất tốt.”

Có bậc trưởng bối như vậy thì trong nhà mới có phúc, có gốc rễ.

Cho dù con cháu có xảy ra chuyện gì, có đi xa đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ luôn trở về, bởi vì gốc rễ ở đây.

Trì Trĩ Hàm nấu nước dùng khá đặc, bỏ thêm không ít hải sản, thử một chút, thơm ngon tới mức tâm tình cũng thoải mái.

Trong rừng có tiếng dế mèn kêu, xa xa có vài con đom đóm.

Than củi cháy gần hết sẽ vang lên tiếng nổ lách tách, càng làm nổi bật màn đêm yên tĩnh.

Tề Trình quay đầu, nhìn Trì Trĩ Hàm đang chuyên tâm cầm đũa vớt vỏ hàu.

“Anh có phương thức liên hệ của mẹ em, trong mớ tư liệu lần trước em đưa cho anh có số điện thoại của bà ấy.”

Chiếc đũa của Trì Trĩ Hàm động đậy một chút, vỏ hàu lại rơi vào trong bát.

“Có muốn gọi điện thoại cho bà ấy không?” Tề Trình hỏi rất dịu dàng: “Anh vẫn luôn ở đây, nếu khó chịu, anh cũng sẽ có cách làm cho em khóc được.”

Trì Trĩ Hàm duy trì tư thế cầm bát không nhúc nhích.

“Nếu mộng du, anh sẽ gọi em tỉnh.” Giọng của Tề Trình càng dịu dàng hơn.

Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu.

“Quả nhiên anh đã nhìn thấy em mộng du.”

“Ừ.”

“Rất xấu sao?”

“Xấu, nhưng mà chỉ có mình anh nhìn thấy.”

“…”

Than củi lại bắn ra hoa lửa, ánh mắt Trì Trĩ Hàm bị hoa lửa làm sáng lên.

“Có phải bà ấy… tới từ biệt em không?” Rốt cuộc vẫn hỏi ra.

Rối rắm cả một ngày, giữa lúc bị một đống chuyện loạn thất bát tao khác làm cho mơ hồ, thực ra trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.

Bà ấy đã tái hôn, có con khác, cuộc sống cũng không quá tệ.

Lại chọn thời điểm này mà trở về tìm cô.

Có phải là để từ biệt lần cuối hay không.

Gặp rồi, cô liền hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi.

Tề Trình thở dài.

Buông bát, lấy di động của cô, nhìn tờ giấy, nhập số điện thoại của mẹ cô vào, sau đó đưa cho cô.

“Tính cách của anh rất bi quan, chuyện em hỏi anh, anh sẽ nghĩ đến kết cục tệ nhất, gọi đi.” Quơ quơ di động, lặp lại một câu: “Tệ nhất cũng chỉ là như thế thôi.”

Dường như cô đã từng dùng những lời như vậy để khuyên anh.

Tệ nhất cũng chỉ là như thế mà thôi.

Thì ra, loại tình huống này, đến lúc thật sự xảy ra ở trên người mình, vẫn sẽ muốn trốn tránh.

Cả buổi chiều đều không nhận được điện thoại của cô cô, ngoại trừ lo lắng ra thì thật ra cô vẫn còn cảm thấy có chút may mắn.

Cảm thấy vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, cho dù trong lòng biết rằng có lẽ cả đời này cô cũng không cách nào chuẩn bị tốt được chuyện này.

Quả thật, đúng như những gì Thích Tình nói, cô cần một lời giải thích cuối cùng, cho dù trong lòng cô đã sớm biết rõ, lời giải thích này, mẹ cô đã sớm cho cô đáp án.

Rốt cuộc cũng gọi đi, chuông vang vài tiếng, có người nghe rồi.

Bên kia điện thoại là giọng nói cô rất quen thuộc.

Giọng nói mà cô muốn nghe nhất những lúc tủi thân, những lúc không có tiền, những lúc đói bụng, những lúc bị bệnh.

“Mẹ…” Cô cúi đầu, gọi một tiếng, tay nắm thành quyền.

“Bé à?” Mẹ cô rất ngạc nhiên: “Sao con lại có số điện thoại của mẹ?”

“Cô cô con đưa cho con rồi sao? Buổi chiều bọn mẹ cãi nhau ầm ĩ một trận, mẹ còn cho rằng bà ấy sẽ không nói cho con biết mẹ đã về rồi.” Vẫn là dáng vẻ trong ấn tượng của cô, nói hơi nhiều, thích tự hỏi tự đáp.

Tay Trì Trĩ Hàm nắm thật chặt.

Cô chưa từng đổi số điện thoại, cho dù là vào lúc bị chủ nợ đòi gắt gao nhất, cô cũng chưa từng tắt máy.

Mẹ cô không còn nhớ số điện thoại của cô rồi.

“Là thế này, số nợ ba con để lại còn bao nhiêu nữa?” Giọng của mẹ cô không có phập phồng gì lớn, cũng… không gần gũi.

Chỉ giống như một vị trưởng bối ân cần hỏi thăm.

“Mẹ hỏi cái này làm gì?” Trì Trĩ Hàm nhắm mắt, than lửa lại nổ tóe ra, cô rụt vai lại.

Tề Trình đi tới, yên lặng ôm lấy cô.

“Để trả chứ.” Dường như mẹ cô bị giọng điệu của cô làm cho bật cười: “Con bé ngốc này, con thật sự cho rằng số tiền này một mình con trả được hết sao?”

“Vậy thì phải bao lâu nữa chứ, dù sao con cũng phải lập gia đình, định mang nợ đi lấy chồng sao?”

“…” Trì Trĩ Hàm lại trợn mắt, không rõ rốt cuộc mẹ cô muốn làm cái gì.

“Lần này mẹ chỉ có thể về hai ngày, hôm nay đã cãi nhau ầm ĩ với cô cô con một trận rồi, nhưng mà bà ấy cũng cầm tiền rồi.”

“Hai trăm vạn, con cầm trả trước đi, phần còn lại, con gửi số tài khoản của con tới số điện thoại này, mấy tháng nữa mẹ sẽ gửi phần còn lại cho con.”

“Mẹ đã lập gia đình lần nữa rồi, sống cũng không tệ, còn sinh cho con thêm một đứa em trai.”

“Mẹ biết mấy năm nay con sống không dễ dàng, nhưng mà số tiền đó đều là tiền riêng mẹ góp được, thật ra cũng rất khó khăn, con đã trưởng thành rồi, nhưng em trai còn vẫn còn rất nhỏ, cho nên cũng không bỏ đi được.”

“…” Trì Trĩ Hàm cảm thấy mũi mình giống như bị người ta đánh mạnh một cái, đau nhức đến tận hốc mắt, sau đó cơn đau lan tràn đến tận gáy.

“Nghe cô cô của con nói, cuộc sống của con cũng không tệ, lương cao, gần đây còn làm đầu bếp riêng ở nhà họ Tề.”

“Số tiền ba con nợ, con không cần phải lo nữa, để mẹ trả cho hết.”

“Việc mẹ có thể làm cũng chỉ có thế này, con trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện mẹ không cần nói rõ nữa, chăm sóc tốt cho bản thân có được không?”

“Còn nữa, số điện thoại này, hiện giờ mẹ định cư ở nước ngoài, con gọi tới chắc hẳn mẹ sẽ không nghe máy, con có chuyện gì thì có thể gửi tin nhắn, nhất là chuyện tiền mặt, có chủ nợ tìm con thì con cứ gửi tin nhắn cho mẹ, có nghe không?”

“Sau đó mẹ sẽ gọi lại mắng bọn họ sao?” Trì Trĩ Hàm cười ra tiếng: “Ngay cả sống ở nước nào mẹ cũng chẳng nói cho con, gửi tin nhắn là để trong lòng mẹ bớt áy náy sao?”

“Số điện thoại của con chưa từng đổi, mấy năm nay, ngay cả một cái dấu chấm câu mẹ cũng không gửi cho con.”

“Con đã tìm rất lâu, toàn bộ tiền kiếm được, ngoài trả nợ ra thì đều ném vào tin tìm người.”

“Mẹ, đây là bốn năm, không phải là bốn tháng.”

“Còn chẳng bằng mẹ nói mẹ không muốn về!”

Kết cục thế này gọi là gì?

Cô đã trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ.

Mẹ cô sống rất tốt, có chồng có con trai cũng có tiền, cho nên, sau khi trả hết nợ, coi như cô không có người mẹ này.

“Mẹ không có thu nhập mà.” Mẹ cô cũng nóng nảy: “Mẹ chỉ là một người phụ nữ, không có thu nhập, mang theo một đứa con gái còn chưa tốt nghiệp đại học, sáu trăm vạn tiền nợ đấy, mẹ còn có thể làm sao?”

“Bốn năm đã là tốt lắm rồi, con cho là mẹ con còn trẻ sao? Lấy được số tiền này để trả nợ là dễ lắm sao?”

“Bé à, thực tế một chút đi.”

“…” Trì Trĩ Hàm hít sâu.

Phía sau, Tề Trình giật lấy chiếc điện thoại cô đang bóp chặt, cắt đứt cuộc gọi.

“Không gọi nữa.” Anh vỗ vỗ lưng cô: “Sau này không cần gọi tới số điện thoại này nữa.”

“Số tiền này, tự em có thể trả hết được.” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu.

“Ừ.” Tề Trình gật đầu.

“Kết cục còn tệ hơn kết cục bi quan nhất mà anh nghĩ.” Trì Trĩ Hàm duy trì tư thế ngẩng đầu.

“Ừ.” Tề Trình tiếp tục gật đầu.

“Cho nên phải làm sao bây giờ?” Trì Trĩ Hàm hỏi lại hoàn toàn là theo bản năng.

Trong đầu cô trống trơn.

Đã từng xem trên TV rất nhiều cảnh mẹ con xa cách lâu ngày mới gặp lại, đều là ôm nhau khóc rống lên.

Nhưng mẹ cô lại bảo cô thực tế một chút.

“Lúc đó em cũng không có thu nhập mà.” Trì Trĩ Hàm thì thào tự nói, ngoan ngoãn nghe lời thực tế một chút, sau đó rốt cuộc trong cái đầu trống rỗng cũng bắt đầu cảm thấy tủi thân.

Tề Trình thở dài một hơi, ôm lấy cô đi vào bên trong căn nhà lớn.

Trì Trĩ Hàm cúi đầu, rất ngang bướng muốn nhìn máy theo dõi của anh, sau khi xác định các số đo không có vấn đề gì thì lại ngẩng đầu.

“Anh không uống thuốc đấy chứ?” Cau mày rất nghiêm túc.

“Không có.” Tề Trình lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra sự khác biệt giữa cuộc sống của anh và Trì Trĩ Hàm, anh vẫn luôn biết rằng quá khứ của Trì Trĩ Hàm gập ghềnh nhấp nhô, nhưng tận mắt thấy thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Bởi vì mấy phút trước, cô vẫn còn đang khen ông nội anh.

Bởi vì những lúc cô ở bên cạnh anh, tất cả các chuyện xảy ra đều rất nhẹ nhàng.

Cho nên anh chưa từng cảm nhận được loại gập ghềnh nhấp nhô này ở khoảng cách gần như thế.

Tình cảm giữa anh và người nhà có đánh cũng không mất, câu mà người nhà bọn họ thường nói nhất là, chúng ta là người nhà họ Tề.

Mang theo sự kiêu ngạo.

Cho nên người từ nhỏ đã suy nghĩ bi quan, lại mang theo chứng uất ức như anh, kết cục tệ nhất có thể nghĩ đến cũng chỉ là một lời từ biệt nhẹ nhàng.

Mẹ Trì Trĩ Hàm lại khác, bà sống những ngày an ổn, cho nên chỉ muốn xác nhận xem con gái sống thế nào, cuối cùng đều tự cáo biệt, đều tự lo cho cuộc sống của riêng mình.

Lời nói ở đầu bên kia điện thoại, anh đều nghe được.

Nhưng lại không thể phán xét được cái gì.

Quan hệ cốt nhục, xa cách bốn năm, lời khuyên duy nhất lại là thực tế một chút.

Để bù đắp lại, mẹ cô chọn cách trả nợ, trả hết, mối quan hệ với con gái cũng kết thúc.

Lúc này anh cảm thấy may mà Trì Trĩ Hàm giống ba cô, cho dù là về tính cách hay là về tam quan.

“Hiện giờ năng lượng tiêu cực của em có phần bùng nổ.” Cô gái trong lòng vẫn còn đang thì thào, hoảng loạn, không biết làm thế nào: “Em về nhà một chuyến trước đã có được không? Em gọi điện thoại cho Tề Ninh.”

“Hiện giờ chắc anh có thể ở một mình chứ? Mở camera?”

“Thuốc đặt trong hộp ở tủ đầu giường của anh, em bỏ theo tuần, ngày mai là ngăn màu xanh lam.”

“Chắc là em không cần nhiều thời gian để bình tĩnh lắm đâu.”

“Anh để em về nhà trước đã có được không?” Lải nhải, nghĩ ra cái gì thì nói cái đó.

“Anh đừng có nhìn em như vậy.” Trì Trĩ Hàm cúi đầu: “Em cũng đâu phải là không có ai cần.”

“25 tuổi rồi, cũng không phải mới chỉ 15.”

“Vứt bỏ thì vứt bỏ, không có bà ấy, bốn năm nay em vẫn sống rất tốt.”

“Tề Trình…” Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng không chịu đựng được nữa, túm lấy anh gắng sức muốn xuống đất: “Anh bắt em đợi ở đây, em sẽ xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Rốt cuộc Tề Trình cũng mở miệng.

Trì Trĩ Hàm ngớ ra.

“Khóc không được thì đừng khóc.” Tề Trình đứng giữa căn phòng trống trải, trong lòng ôm Trì Trĩ Hàm, nói rất rõ ràng: “Năng lượng tiêu cực tạm thời không phát tiết được cũng không sao cả.”

“Thật sự khó chịu quá thì cứ ngủ một giấc, ngày mai lại thử lại xem có thể khóc được không.”

“Anh không thể nào đồng cảm được, nhưng hiện giờ cảm xúc của anh cũng không ổn định lắm.” Tề Trình cúi đầu: “Anh cũng rất giận.”

“Bà ấy dựa vào cái gì mà bảo em thực tế một chút? Dựa vào cái gì mà không cần em?”

Quả thật cảm xúc của Tề Trình rất bất ổn.

Từ trước tới giờ anh đều rất ôn hòa, lúc không vui thì sẽ nói ít, âm cuối trong lời nói sẽ trở nên cụt ngủn.

Câu hỏi vừa rồi của anh, mỗi chữ đều không có âm cuối.

Không khí yên tĩnh trở lại.

Bàn tay Trì Trĩ Hàm đang túm anh đòi xuống đất dừng lại.

Lúc nước mắt chảy ra rơi lên áo phông của Tề Trình, thậm chí cô còn chẳng nhận ra mình đã khóc rồi.

“Hôm nay có lẽ em thật sự sẽ gặp mộng du.” Trì Trĩ Hàm cười khổ.

“Ừ.” Âm cuối trong lời nói của Tề Trình vẫn không dài.

“Hiện giờ em không có chút cảm xúc nào.” Ngay cả đau lòng cũng không.

“Anh biết.” Vỗ vỗ đầu cô.

“Chờ em phản ứng kịp, anh để em về nhà ở hai ngày đi.”

“Không được.”

“Có lẽ em sẽ ném đồ tứ tung, biến thành một người đàn bà chanh chua chửi đổng lung tung, sau đó ra tay với anh.”

“…”

“Xấu lắm, em không muốn để anh thấy.”

“…”

“Chúng ta để cái giá nướng ở bên ngoài như vậy sẽ có cháy.”

“Sẽ có người đến dọn.”

” Tề Trình…”

“Hử?”

“Cảm ơn…”

“Ừ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.