Ngày thứ hai, Kình Lệ và Tằng Phát Cố đến đây cùng bọn họ mật đàm một canh giờ, cuối cùng đã xác định không đề cập đến chuyện Trương Minh, chỉ nói bùa xuất trận của hắn cùng Phó Dung Tiệp có vấn đề, dẫn đến việc bị yêu thú vây quanh, Phó Dung Tiệp đối phó không được, trước khi chết đã đem bùa xuất trận cùng phi kiếm cho người Phái Thánh Trí, lấy Cương Tâm Mộc làm thù lao, xin người Phái Thánh Trí chuyển lời cho sư tôn giúp nàng, thay nàng hướng Phái Phách Thiền lấy lại công đạo. Lời giải thích này trải qua cân nhắc xác định không sai, Kình Lệ cũng Tằng Phát Cố liền hiện vẻ mặt tức giận, mời Phái Thống Chướng, Phái Thượng Sư làm nhân chứng, cũng nhau đến Phái Phách Thiền tìm Bùi Bản và Dương Cố đòi công đạo.
Bùi Bản cùng Dương Cố hôm qua đã phát phi kiếm truyền thư về môn phái cầu viện, để lại mấy đệ tử trẻ tuổi không biết chuyện gì chịu trách nhiệm xử lý công việc, còn họ dẫn người cả đêm chạy về Phái Phách Thiền.
Phái Thống Chướng cùng Phái Thượng Sư sau khi nghe Kình Lệ cùng Tằng Phát Cố tường thuật chuyện xảy ra, cũng vừa sợ vừa giận, Phái Thượng Sư thì không sao, nhưng Phái Thống Chướng nghe nói Phó Dung Tiệp xé không được bùa Truyền Tống Phù, kết hợp lời với một đệ tử nói, liền giận đến mức muốn xé xác mấy đệ tử Phái Phách Thiền kia.
Lúc này Nhị trưởng lão Phái Thống Chướng phi kiếm quay về môn phái bẩm báo mọi chuyện cho chưởng môn phái là Nguyên Anh tổ sư, sau đó cũng Kình Lệ vằ Tằng Phát Cố thương nghị làm như thế nào để lấy lại công đạo.
Sau vài ngày hỗn loạn, chưởng môn phái Phách Thiền phải tự mình ra mặt, hi sinh một trưởng lão Kết Đan là Dương Cố làm người chịu tội thay mà tuyên bố kết thúc, ngoài mặt lửa giận của Phái Thánh Trí cũng Phái Thống Chướng tạm thời bình ổn, Nhưng quan hệ của ba môn phái cũng đã gần như trực tiếp vạch rõ mặt nhau.
Kết thúc đại hội ở Đoạn Tiên Cốc, họ đã tuyên bố chiến thắng đệ tử Phái Thánh Trí mà không có thể phủ nhận được, cuối cùng nội bộ Phái Thánh Trí tổng kết: Chu Chu giết yêu thú nhiều nhất, trong đó có hai con Ngân giác Tuyết Xà cấp bốn, nên việc nhân đức không nhường ai nàng đã trở thành người vô địch.
Xét thấy tình huống đặc biệt, ngoại trừ các đệ tử Trúc Cơ Kỳ cá biệt, phần lớn không đến ba ngày đều bị buộc phải xuất cốc, còn lại các đệ tử Luyện Khí Kỳ cũng lục tục xuất hiện ở Truyền Tống Trận.
Lần đại hội này, tổn thất thảm trọng nhất không ai khác là Phái Phách Thiền. Mất đi Thiên Tinh Như Ý không nói, còn phải động thủ giết chết một trưởng lão Kết Đan Kỳ. Xuất ra một lượng lớn bảo vật hướng Phái Thống Chướng và Phái Thánh Trí bồi tội và một đệ tử tinh anh Trúc Cơ Kỳ một đi không trở lại – – chính là “người nhát gan”người đã bán đứng đám Doãn Tử Chương để cầu mạng sống ở trong miệng Chu Vương, bất hạnh thay, người này lại là một trong hai đệ tử nhập thất của Bùi Bản.
Phái Thống Chướng cũng hết sức buồn bực, không nghĩ tới từ trước đến giờ Phái Phách Thiền vốn quan hệ tương đối gần với bọn họ, lại hung ác như vậy, không ra tay thì không sao. Vừa ra tay liền diệt hai tinh anh đệ tử Trúc Cơ Kỳ của họ, Trương Minh là đệ tử nhập thất của Nguyên Anh tổ sư bọn họ, là thiên tài mà môn phái kỳ vọng. Mặc dù không xác định được tin đã chết, bất quá mọi người đều biết lành ít dữ nhiều. Phó Dung Tiệp cũng nổi tiếng là kỳ tài trong phái, nữ tu có thể vừa bốn mươi đã thành công Trúc Cơ quá ít rồi, lần này lại cùng nhau dâng tính mạng đi
Nhắc tới Phái Phách Thiền. Phái Thống Chướng hận đến nỗi cắn ra máu. Chứ đừng nói chi lần Đại hội Đoạn Tiên Cốc này, Phái Thánh Trí còn được lợi cả hai bên là một khối Ly Hỏa của yêu thú cấp bảy và Nguyên dương của Ngạc yêu tinh.
Phái Thống Chướng oán hận Phái Thánh Trí không thua gì Phái Phách Thiền , chuyện lần này nghĩ cẩn thận cũng biết Phái Phách Thiền muốn đối phó Phái Thánh Trí . Nhưng mà Phái Thống Chướng của họ đã bị liên lụy, kết quả thành trì cháy không có chuyện gì, nhưng tai họa là cá trong chậu chết sạch, làm thế nào khiến người khác không hận chứ? Hơn nữa mọi người Phái Thống Chướng cho là, Phó Dung Tiệp và Trương Minh chết thảm, chính là do Phái Thánh Trí thấy chết không cứu, ngay cả đưa thư cũng muốn lấy Cương Tâm Mộc mới đáp ứng, có thể thấy người Phái Thánh Trí độc ác lạnh lùng như thế nào.
Lúc Kình Lệ và Tằng Phát Cố thương nghị giải thích, cố ý không che dấu việc bọn họ thấy chết không cứu, thu lễ mới bằng lòng báo tin. Chính là sợ Phái Thống Chướng hoài nghi, dù sao hai phái quan hệ luôn như nước với lửa, nếu Phái Thánh Trí có lòng làm việc tốt, lại khó làm người khác tin được.
Quả nhiên Phái Thống Chướng suy bụng ta ra bụng người tin tưởng mà không hề nghi ngờ, nhưng bọn hắn sẽ không tra xét lại. Đồng dạng nếu ở dưới tình huống đó, đệ tử của mình càng thêm ác độc lạnh lùng hơn so với Phái Thánh Trí, chỉ biết để người khác cầu xin họ.
Đến ngày thứ bảy, đệ tử có thể ra được đều đi ra, các môn phái xem lại nhân số, cũng không muốn ở lâu, lưu lại vài đệ tử đợi mười ngày sau thu pháp trận đưa thi thể hoặc người còn sống sót ra ngoài, liền dẫn đội ngũ rời đi.
Đệ tử Phái Thánh Trí cùng Phái Thượng Sư bị thương không ít, nhưng không có chết người, có thể toàn bộ rút lui, chỉ còn lại Phái Thống Chướng cũng Phái Phách Thiền canh giữ bên cạnh Truyền Tống Trận của Đoạn Tiên Cốc.
Kết quả mười ngày sau không nhận được thi thể, những người này ngược lại trở thành thi thể – – đúng là người ra ngoài không ít, nhưng đều đã bị yêu thú cấp năm đoạt xác hơn nữa còn là đệ tử tinh anh của hai phái, nên khi ra khỏi trận việc đầu tiên là giết chết tất cả người chứng kiến, sau đó rời đi tìm nơi ẩn núp.
Bọn họ đoạt xác thành công không bao lâu, nên thân thể vô cùng yếu ớt, pháp lực cũng chỉ đến Trúc Cơ Kỳ, nếu như bị phát hiện, thì việc giết bọn họ hết sức dễ dàng.
Phái Thánh Trí cũng không nói đến việc yêu thú trong cốc có ý đoạc xác, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không rời đi dễ dàng như vậy.
Ý định của Cơ U Cốc là dù sao bị đọat xác cũng là người Phái Phách Thiền cũng Phái Thống Chương, đúng lúc cứ để mầm tai họa này lại cho hai phái, về phần tương lai những yêu thú này có trả thù bọn họ hay không, thì không cần quá lo lắng.
Đệ tử hai phái bị giết bên ngoài Đoạn Tiên Cốc trở thành nghi án chưa được giải quyết, Tây Nam tứ phái trong lúc này lại thêm…một khoảng nợ máu, nhưng mà chuyện này sẽ nói sau.
Kình Lệ cùng Tằng Phát Cố dẫn một đám đệ tử thắng lợi trở về, nhưng càng đến gần Phái Thánh Trí, thần sắc mọi người càng nặng nề, hoàn toàn không có bộ dạng hăng hái lúc trước.
Chuyện lần này, Chưởng môn Phù Ngọc cùng Nguyên Anh tổ sư Vưu Thiên Nhận đến cuối cùng cũng không có ra mặt, hơn nữa phái bọn hắn đi đàm phán hòa giải, không phải là vì tín nhiệm bọn hắn, nguyên nhân chủ yếu là do gần đây Phái Thánh Trí đã xảy ra chuyện, nên họ không rảnh đến giải quyết.
Căn cứ vào thư Phù Ngọc cùng Vưu Thiên Nhận vội vàng đưa tới, thì Tông môn đã phái người quay lại, chẳng những hỏi việc đám người Tô Kinh bị mất tích, mà tiến thêm một bước yêu cầu Phái Thánh Trí phải hợp nhất với bọn họ, yêu cầu phái Thánh Trí phải giao ra vài món bảo vật mà tổ sư sáng lập môn phái Thánh Trí đã mang đi nhiều năm trước – – Thiên Tinh như ý là một trong số đó.
Tông môn có thái độ hăm dọa, nói gần nói xa lộ ra ý vô cùng cứng rắn.
Phái Thánh Trí ở Tây Nam gian khổ dốc sức nhiều năm mới có địa vị hôm nay, mấy trăm năm qua Tông môn cũng chưa từng trợ giúp, bây giờ lại muốn đến hái quả, người của phái Thánh Trí dĩ nhiên không muốn.
Nhưng ban đầu lập phái, hai bên có quan hệ phụ thuộc, tông môn dựa vào nguồn lực để xây dựng nền tảng, vì vậy tông môn phái người đến đây giơ tay múa chân cũng có đạo lý của bọn họ.
Song phương đàm phán lâm vào giằng co, đối phương có hai Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ trấn giữ, Vưu Thiên Nhận đương nhiên không thể rời đi, thậm chí Trịnh Quyền làm lục phẩm đỉnh Luyện Đan Sư, đối mặt Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không đủ trọng lượng, nên phải ở lại trên núi.
Kình Lệ đem chuyện trên núi nói rõ với đám người Đề Thiền Thượng, mọi người tâm tình vốn vui vẻ lại chím xuống đáy cốc…..