Cô hỏi hai tuần sau cô có thể tham gia biểu diễn vũ đạo hay không, bác sĩ Chung trực tiếp bác bỏ, lúc này mới nghỉ ngơi chưa đến hai tháng, nói hoàn toàn hồi phục là không thể nào, nói trong thời gian ngắn tham gia biểu diễn ở trường là không thể nào.
Nhưng Nhan Tiêu cảm thấy vẫn còn một chút cơ hội, tuy rằng chưa có khôi phục hoàn toàn, nhưng ít ra có thể xuống giường, tiến hành những động tác cơ bản để khôi phục.
Đi đường có thể, khiêu vũ thì có gì khó khăn?
Cô không nói gì thêm nữa, trong lòng vẫn là im lặng quyết định.
Bên kia trường học tự nhiên tìm được người thích hợp thay thế cô, nếu không có, cô vẫn muốn chủ động tham gia.
Rất nhanh tới lúc Nhan Tiêu ra viện, lần này là Hoắc Bình Quả chủ động nói lái xe tới đón cô, tiện thể cả mẹ Nhan.
Ở chỗ này lâu như vậy, quan hệ của Nhan Tiêu với các y tá cũng khá tốt, lập tức nói đi, đúng là có chút luyến tiếc, lúc cô nắm tay y tá nói hẹn gặp lại mẹ Nhan ở bên cạnh liều mạng nháy mắt ra hiệu, chờ y tá đi rồi mới giáo huấn Nhan Tiêu: “Nói hẹn gặp lại cái gì? Nơi này là bệnh viện con biết không? Còn muốn quay trở lại?”
Nhan Tiêu nghe phiền: “Mẹ người có thể có một chút tình người được không? Nói nữa, tới bệnh viện chính là tới nằm viện? Bệnh nhân không thể tới thăm bác sĩ được hay sao?”
Hoắc Bình Quả ở một bên thêm mắm thêm muối: “Đúng vậy, lại nói anh trai cháu cũng làm việc ở đây, không có việc gì A Tiêu còn sẽ đến thăm anh trai cháu!”
Nói xong nhướng mày nhìn Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu nhìn lông mày của Hoắc Bình Qủa lại cười một chút, lọt vào trong mắt mẹ Nhan, quả thực dáng vẻ của cô giống thiếu nữ mới yêu, không thể làm gì mà vẫy vẫy tay: “Người trẻ tuổi các con nói thế nào mà chẳng được!”
Đi xuống lầu, Nhan Tiêu đi ngang qua phòng khám bệnh của Hoắc Trạch Tích, Hoắc Bình Quả hỏi có muốn nói một tiếng hay không, bị Nhan Tiêu cự tuyệt: “Thôi đi, anh ấy còn phải làm việc, đừng quấy rầy!”
Mặc dù nói như vậy, lại vẫn nhịn không được nhìn về phía bên kia, ánh mắt Hoắc Bình Qủa, hơi có chút ý cười.
“Đúng rồi, Gia Gia nói rất muốn gặp chị, nếu hôm nay không phải đi nhà trẻ, hôm nay sẽ đi đến cùng em!”
Nhan Tiêu lên xe, cô cất xe lăn, ngồi vào ghế lái.
Đã lâu Nhan Tiêu chưa có gặp Gia Gia, nghe được những lời này trong lòng cảm thấy vui mừng, lại nói: “Bệnh viện nhiều người bệnh như vậy, sức đề kháng của đứa bé vẫn yếu, vẫn là đừng nên tới đây!”
Nghe được lời này của cô, Hoắc Bình Quả trầm ngâm hai giây: “Anh trai em nói chị vẫn chưa thành thục, em cảm thấy có đôi khi chị rất hiểu chuyện, nghĩ nhiều hơn so với em.”
Nhan Tiêu sửng sốt một chút, bác sĩ Hoắc nói chuyện của cô với người trong nhà sao?
Vậy ở trong mắt anh, bản thân mình có dáng vẻ như thế nào?
“Anh ấy còn nói cái gì?” Nhan Tiêu nhịn không được hỏi.
“Nói có đôi khi chị rất giống một đứa bé, yên tâm! Chưa có nói xấu chị!” Hoắc Bình Quả lái xe cười nói.
Nhan Tiêu không lên tiếng, mẹ Nhan ở một bên nhịn không được chen vào nói: “Nhan Tiêu cũng không sao? Lớn như vậy ngày thường điên lên vẫn giống như một cô gái mới lớn, cũng không có chiếu cố tốt bản thân!”
Nhan Tiêu: “……”
Ở người khác trước mặt không buông tha bất kỳ cơ hội nào để làm tổn thương con gái, quả nhiên là mẹ ruột!
Lúc sau về nhà, đã hơn một tháng Nhan Tiêu chưa có ở nhà, rõ ràng có cảm giác không muốn rời xa.
Ngày thường phòng ngủ vẫn được quét dọn, trong phòng đồ vật đều sạch sẽ lại yên tĩnh chờ cô quay trở lại, Nhan Tiêu trực tiếp nhào lên giường, phịch lại kêu lên hai tiếng, đã quên chân vẫn què……
Cô vẫn chưa có bình tĩnh lại, lúc sau lại muốn gọi điện thoại cho Nhiếp Sơ Sơ, lại lấy ra điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Trạch Tích:
Bác sĩ Hoắc, về nhà cảm giác thật là tốt ~
Nói chung là anh đang làm việc, một lúc vẫn chưa có nhắn lại, Nhan Tiêu cũng không để ở trong lòng, ngồi ở ghế trên xem Weibo.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy Weibo của Hoắc Trạch Tích, đăng một hoạt động chính thức của Weibo.
Anh chính là chủ của trang web radio, tên hoạt động là:
《 có tiếng thư tình 》
Tên hoạt động này đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Nhan Tiêu, ấn ngón tay click mở:
Trước ngày hoạt động hết hạn người nghe phải gửi đến những bức thư tình, sẽ chọn ra năm bức thư tình để đọc lên, lúc phát sóng trực tiếp chủ radio Zain sẽ đọc lên. Hoan nghênh bức thư tình của fans!
……
Trực tiếp bỏ qua những tin tức vô nghĩa, Nhan Tiêu nhanh chóng xem xong, lập tức bốc cháy lên ý chí chiến đấu.
Khiến Hoắc Trạch Tích đọc bức thư viết cho anh, suy nghĩ liền cảm thấy rất lãng mạn!
Nhưng mà viết thể loại văn này, từ nhỏ viết văn không tốt nên Nhan Tiêu có vẻ không đủ tự tin, vậy làm thế nào mới khiến bản thân trổ hết tài năng viết văn?
Đang suy nghĩ đau khổ, bỗng nhiên điện thoại kêu lên một tiếng, cô lấy lại đây nhìn thấy, là tin nhắn của Hoắc Trạch Tích:
Được nghỉ ngơi cho tốt.
Một câu nói rất bình thường không có ý nghĩa gì, Nhan Tiêu vẫn ôm điện thoại cười rộ lên, cô kích động mà nhắn tin cho Nhiếp Sơ Sơ:
Mình vẫn duy trì liên hệ với nam thần!!!
Nhiếp Sơ Sơ trả lời: Sao cảm thấy nhĩ thối đoạn chi hậu, còn nhờ họa được phúc?
Nhờ họa được phúc?
Nhan Tiêu: Phúc là?
Nhiếp Sơ Sơ: Bác sĩ Hoắc giống như đối xử với cậu có chút thay đổi!
Nhan Tiêu cẩn thận nghĩ lại một chút, hình như là vậy!
Nhưng mà nói nhĩ thối đoạn chi hậu, không bằng nói là cô đã nói ra hoàn toàn những lời ở trong lòng.
Thích một người ba năm, đối phương sẽ cảm thấy cảm động?
Nhan Tiêu ngã vào trên giường, lại hứng thú bừng bừng mở lịch sử trò chuyện với Hoắc Trạch Tích ra, nhìn tới nhìn lui mấy lần.
Mấy ngày nay không có phát video lên mạng, khán giả cảm thấy Nhan Tiêu biến mất, cô đăng một bài thông tin lên mạng, nói chuyện bản thân bị ngã xuống lầu gãy xương, có một số fans đau lòng bảo cô nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, lại sức sống tràn đầy mà trở về.
Ở trong thế giới mạng được mọi người quan tâm cổ vũ, Nhan Tiêu bỗng nhiên hiểu được câu kia “Gặp họa biết đâu sau này lại có phúc”.
Khi còn nhỏ cha mẹ thường thường không ở nhà, rất nhiều lúc cô đều ở nhà một mình, ăn cơm một mình, đến giờ đi ngủ một mình.
Cô sợ ma, ban ngày thường xuyên nghe bạn học kể chuyện ma, về nhà sợ tới mức ngủ không yên, tuy rằng sau này nói ra sẽ khiến người khác chê cười, nhưng cô vô cùng sợ hãi loại cô độc này sẽ đến với cô lần thứ hai.
Khi đó hy vọng có người làm bạn ở bên cạnh, chẳng sợ một câu không nói, chỉ cần không để cô lại một mình là tốt rồi, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, cô đã dần quen với cảm giác khi ở một mình.
Khả năng nguyên nhân bản thân có tính cách này chắc là trải qua mấy năm đó, cho nên có cô rất có nhiều bạn bè sau bao nhiêu năm, nhưng thời gian dần trôi qua, bên cạnh vẫn chỉ còn lại có một mình Nhiếp Sơ Sơ.
Kỳ thật cô không thích dùng hai chữ “Khuê mật” để hình dung vị trí của mình trong lòng Nhiếp Sơ Sơ, một là cảm thấy có chút làm ra vẻ, hai là cảm thấy cái này danh hiệu giống như quá mặt ngoài, nhận định cả đời là bạn bè tốt, không cần xưng hô đặc biệt, nhưng vẫn biết rõ ràng ở trong lòng nhau.
Nhưng mà sau này càng ngày càng lớn lên, ba mẹ sẽ ở nhà chờ cô, bên người càng ngày càng nhiều người quan tâm, thậm chí là người xa lạ.
Từ nhỏ cô đã không được sự ấm áp của mọi người vây quanh, cho nên cảm thấy xúc động, cảm thấy bản thân đã rất may mắn.
–
Vào cuối tuần, không biết mẹ Nhan nghe được thông tin ở chỗ nào, nói ở ngoại ô có một ngôi chùa rất linh, còn có thể tai tiêu nạn khỏi, nói Nhan Tiêu đi cùng bà đến xin một quẻ, thuận tiện bái Bồ Tát cho tiêu tai.
Nhan Tiêu chỉ vào cái chân bị gãy của mình: “Con bị như vậy, mẹ buông tha cho con đi!”
“Chính là bởi vì chân con bị gãy cho nên mẹ mới muốn con đi cùng mẹ, con nghĩ xem, vì sao con lại vô duyên vô cớ ngã xuống lầu? Không chừng là trêu chọc tới cái gì……”
Mẹ Nhan còn chưa có nói xong, Nhan Tiêu đã đoán trước được mà che lỗ tai lại, một bên kêu “lạp lạp lạp” che đi tiếng nói của mẹ.
Mẹ Nhan bị cô kêu cảm thấy phiền lòng: “Kêu la cái gì?”
“Mẹ đừng nói thần nói quỷ khiến con sợ! Một chút con cũng không sợ!”
“Có đi hay không?” Mẹ Nhan hỏi một câu.
Nhan Tiêu nghĩ nghĩ, nghĩ vốn dĩ đánh chết cũng không đi, bị mẹ dọa cho một trận như vậy…… Đột nhiên không còn dũng khí, “Ở trước mắt bao nhiêu người con ngồi xe lăn đến chùa?”
Người khác khẳng định người này chân què rồi còn không quên mê tín, thân tàn nhưng ý chí cũng quá kiên định?
Mẹ Nhan thản nhiên: “Sợ cái gì, như vậy mới có thành ý, Phật Tổ mới có thể cảm giác được lòng thành kính!”
Vì thế thứ bảy, Nhan Tiêu ngồi xe lăn, đeo khẩu trang bị mẹ cô đẩy đi chùa.
Sợ bị nhận ra, lại mặc quần áo của mẹ cô, đội mũ lên, cả người đều đồ cải trang.
Nghĩ thầm như vậy còn bị nhận ra, vậy liền đâm chết cô tại chỗ này.
Nhưng mà không khí trong chùa tương đối trang nghiêm, trong viện bay đầy khói hương, rừng cây cao lớn rậm rạp, xen lẫn trong màu lá xanh là mấy quả nhỏ, nơi chốn yên tĩnh, lại nơi chốn có thiền ý.
Người tới bái phật xin quẻ cũng không dám cao giọng ồn ào, ngoài cửa có tiểu hòa thượng hoặc ni cô đang quét rác thần thái rất điềm tĩnh, lập tức Nhan Tiêu cảm thấy bản thân mặc trang phục này cảm thấy rất có lỗi với Phật Tổ.
Mẹ Nhan đưa cho Nhan Tiêu một chuỗi Phật châu, “Vừa mới nhận miễn phí ở cửa, không biết có linh nghiệm không, con cầm trước đi.”
Nhan Tiêu nhận Phật châu được làm bằng gỗ đàn, đeo ở trên cổ tay, lại nhịn không được ngửi ngửi.
Vì thế ở trong mắt người khác, chùa chiền có một người kỳ lạ ngồi ở trên xe lăn, đeo khẩu trang và mũ, trên tay đeo Phật châu, nhìn có cảm giác giống như…… Đại sư khiêm tốn.
Lúc ngẩng đầu, đối diện nhìn thấy một cậu bé, lúc sau nhìn thấy Nhan Tiêu, dáng vẻ có chút vâng vâng dạ dạ, Nhan Tiêu hoảng sợ, nghĩ thầm không thể nào? Như vậy cũng bị nhận ra sao?
Nhan Tiêu làm bộ nhìn đi chỗ khác, người đàn ông kia đi đến gần, cất tiếng: “Cái kia…… Có thuận tiện hay không tôi hỏi một chút?”
Da đầu căng ra, Nhan Tiêu quay đầu, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm anh ta.
Vẫn là mẹ Nhan mở miệng trước: “Cậu hỏi cái gì?”
“Cái kia, tôi nhìn thấy đại sư khí chất bất phàm, có thể cho tôi xin một quẻ được không?”
……
Nhan Tiêu phát ngốc, vị nhân huynh này, anh tới là kể chuyện hài sao?
“Chúng ta lại không phải đoán mệnh, cậu nhầm rồi?” Mẹ Nhan không thể hiểu được.
“Đại sư là cao nhân, tôi vừa thấy liền đã nhìn ra!” Người đàn ông kia vẫn không từ bỏ, vẻ mặt khẩn cầu mà nhìn Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng, giải thích: “Tôi thật không phải đại sư!”
Người đàn ông: “…… Thế nhưng giọng nói lại là nữ, quả nhiên đạo hạnh thâm hậu!”
Nhan Tiêu xem như hoàn toàn phục, đoán chừng đăng đoạn này lên Weibo đêm nay người này sẽ trở thành người đứng đầu.
Tâm tình của Nhan Tiêu không khỏi bộc phát: “Vị này thí chủ, kỳ thật vừa rồi tôi giúp anh tính……”
Người đàn ông kia nghe vậy kinh ngạc, vẻ mặt chờ mong: “Thỉnh giảng!”
“Anh cái gì cũng tốt, chính là trong số anh thiếu thận trọng!”
Người đàn ông kia một lúc mới phản ứng, không thể tưởng tượng mà nhìn Nhan Tiêu: “Ai cô sẽ không phải đang mắng tôi chứ?”
Nhan Tiêu hoàn toàn nhịn không được, cười run không ngừng.
“Ai anh nghĩ như thế nào có thể mắng chửi người chứ?”
Nhìn thấy người đàn ông kia sắp làm ầm ĩ lên, Nhan Tiêu vội vàng quay lại vỗ tay mẹ cô: “Mẹ đi mau, đừng để ý đến anh ta!”
Vào trong miếu, Nhan Tiêu còn đang cười, bị Nhan mẹ đánh cho một cái: “Nghiêm túc chút!”
“Người nọ quá dễ dụ dỗ!” Nhan Tiêu nói đột nhiên thấy bên cạnh Lão hòa thượng nhìn chằm chằm cô liếc mắt một cái, lập tức thu ý cười ngậm miệng.
Bởi vì chân Nhan Tiêu bị thương không thể quỳ lạy, trực tiếp cắm mấy nén hương đi bên cạnh xin quẻ.
Mẹ Nhan thì tại một bên nói chuyện với Lão hòa thượng trong miếu, hỏi làm thế nào để giúp con cái tiêu tai.
Tuy rằng ngày thường miệng nói không thể nào tin điều đó, chính là Nhan Tiêu tới xin quẻ vẫn có chút khẩn trương, lắc lắc ống thẻ, rút ra một cây xiên tre……
Lúc sau thấy mẹ Nhan nói chuyện với Lão hòa thượng xong, thấy Nhan Tiêu đã ở ngoài chùa chờ bà.
“Con không rút quẻ?”
“Rút rồi, là thẻ tốt nhất.” Nhan Tiêu nói vẻ mặt có chút che dấu.
Mẹ Nhan vui mừng: “Nói như thế nào?”
“Chính là…… Thân thể sẽ khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc sự nghiệp thành công gì đó.” Nhan Tiêu nói chuyển động xe lăn, “Chúng ta về nhà đi.”
“Kia cũng không tệ lắm!” Mẹ Nhan đẩy cô cảm thán.
Có ngu mới nói ra ha ha: “Dạ, là không tồi.”
Trên đường về nhà, tâm trạng Nhan Tiêu có chút lạ thường phức tạp.
Cô rút là quẻ tốt nhất không sai, nhưng mà kia là lừa mẹ cô, tự nhiên kia là một quẻ cầu con trai!
Nội dung bên trong cô chỉ cần liếc mắt một cái liền nhớ kỹ ——
Sinh con trai là chuyện vui, con gái song toàn.
“Tôi mới hai mươi tuổi, tại sao lại có con gái song toàn?”
Sau khi về nhà, Nhan Tiêu liền gọi điện thoại cho Nhiếp Sơ Sơ kể về chuyện hôm nay cô đi chùa rút thăm: “Hiện tại mình cảm thấy rất sợ, một chút mình cũng không muốn sinh con, vạn nhất mình còn chưa có tốt nghiệp đại học liền sinh hai con không phải sẽ bị người cười chết? Cha chúng là ai?”
Cô kinh hoảng mà vứt ra một đống lớn vấn đề, Nhiếp Sơ Sơ cười đến phong khinh vân đạm: “Là ai ngay từ đầu còn nói đó là phong kiến mê tín?”
“Kia không giống nhau, xảy ra ở trên người mình, tại sao lại không để tâm!” Đầu bên này Nhan Tiêu tiếp tục ở trong điện thoại ai oán, “Mình không muốn sinh con……”
“Thôi đi bà, muốn sinh con hiện tại cũng không có người sinh với cậu đâu, chó độc thân không tự mình hiểu được sao?” Nhiếp Sơ Sơ khôi phục lại phong cách, chanh chua mà nói.
Hết lần này tới lần khác Nhan Tiêu phải chịu dáng vẻ này của cô, nghĩ lại lại cảm thấy giọng điệu Nhiếp Sơ Sơ thật sự không tốt, nhịn không được: “Cậu có cảm thấy mình có khuynh hướng thích ngược không! Tại sao cậu mắng mình một câu mình cảm thấy rất thoải mái?”
“Tiềm tàng khuynh hướng M! Về sau tìm một người S dạy dỗ một chút.” Nhiếp Sơ Sơ giống như ăn phải đồ vật đồ gì, không đi trêu chọc không được.
Nhan Tiêu cười nhạo một tiếng: “Mình thích chính là bác sĩ Hoắc kia, cái gì mà S?”
Nhiếp Sơ Sơ “Nha” một tiếng: “ Cậu cho rằng bác sĩ Hoắc là một người đàn ông dịu dàng ấm áp sao? Chưa tới lúc thôi, không cần kết luận quá sớm!”
“Không tới khi nào?” Nhan Tiêu nghi hoặc hỏi.
Nhiếp Sơ Sơ dừng lại hai giây, cười nói: “Ai biết được? Lúc kết hôn vẫn là lúc lên giường, nói không chừng……”
Vừa nói đến lúc này, Nhan Tiêu liền biết Nhiếp Sơ Sơ muốn nói cái gì, nhưng mà tình huống lần này không bình thường, đối tượng cô thích là Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu thật sự không thể kiên nhẫn, ngắt lời: “Nhưng mà cậu nói, mình phải tiến hành khôi phục.”
Cô đang muốn ngắt điện thoại, giọng nói Nhiếp Sơ Sơ truyền ra di động: “Đợi chút đợi chút!”
“Còn muốn nói gì?”
Nhiếp Sơ Sơ: “Cậu không dưỡng thương cho tốt, khôi phục cái gì? Gãy xương lại không phải bị thương dây chằng!”
Nhan Tiêu không nói chuyện cô muốn tham gia ngày thành lập trường cho quá nhiều người biết, do dự một chút, chậm rì rì mà nói: “Mình nói chuyện này cậu đừng mắng mình!”
Nhiếp Sơ Sơ tùy ý nói: “Nếu cậu đều nói như vậy, mình khẳng định mắng cậu, yên tâm đi!”
Nhan Tiêu: “……”
“Nói đi!” Nhiếp Sơ Sơ không kiên nhẫn nói.
“Chính là, mình có khả năng sẽ đi tham gia biểu diễn vũ đạo ở trường học, bởi vì vị trí của mình vẫn chưa tìm được người thích hợp, mình bảo Tiểu Giai nói nếu không được mình liền đến……”
Sau khi cô nói xong, kỳ tích Nhiếp Sơ Sơ không có giữa chừng ngắt lời cô, Nhan Tiêu kinh nghi: “Tại sao cậu không nói lời nào?”
“Mình cảm thấy được, cơ thể của cậu chính cậu là người hiểu rõ nhất.” Giọng nói của Nhiếp Sơ Sơ còn rất đứng đắn.
Quả thực là ngoài ý liệu hồi phục, không cần phải nói Nhan Tiêu cũng biết Nhiếp Sơ Sơ nhất định ủng hộ cô.
Nhan Tiêu lập tức cảm động: “Nhiếp Sơ Sơ, mình cảm thấy cậu rất tốt, mình rất muốn khóc.”
Đầu kia im lặng hai giây, giọng nói không kiên nhẫn của Nhiếp Sơ Sơ vang lên: “Được rồi, ai muốn cậu cá sấu nước mắt?”
Người này………
Nhan Tiêu vừa tức vừa cười, “Tạm biệt tạm biệt, mình cúp máy.”
Tuy rằng ngoài miệng nhắc mãi huấn luyện khôi phục, càng nhiều thời gian nhàn rỗi, Nhan Tiêu còn đang sầu não chuyện thư tình trên radio, cô không cần đoán cũng biết người gửi bài nhất định rất nhiều, nhưng vẫn là ôm thái độ “Không thử một lần làm sao biết được người đó cũng sẽ không biết đó là mình”, không có việc gì liền ở trước máy tính xem mấy câu văn hay.
Nhưng mà những lời nói này ở trên mạng hoặc là chính là nói không hay, hoặc là chính là từ ngữ quá đơn điệu, Nhan Tiêu chọn lọc muốn phát điên.
Kiên nhẫn hấp hối hết sức, nhịn không được ở cập nhật trạng thái hỏi bạn bè:
Trình độ viết văn của tôi giống như học sinh tiểu học, muốn viết thư tình nên viết thế nào?
Rất nhanh có người trả lời cô, Nhan Tiêu xem qua mấy cái, tất cả đều hỏi cô có phải viết thư tình hay không, hoặc là hỏi viết cho ai, bỗng nhiên lại có một cái bình luận:
Không cần hành văn, chỉ cần có tình cảm là tốt.
Nhìn chằm chằm nick vô danh này một lúc, Nhan Tiêu mới bỗng nhiên nhớ tới cô cũng quen một tác giả, có rất nhiều ca khúc cổ phong do cô ấy biên soạn.
Tại sao ngay từ đầu không tìm đại thần bên cạnh giúp đỡ?
Nhan Tiêu vội vàng nhắn tin cho cô ấy: Đại đại, muốn làm phiền cô một chút.
Đầu bên kia trả lời rất nhanh: Thư tình?
Nhan Tiêu: Không sai! Cô quá thông minh!
Trả lời: Sao, thỉnh giáo thư tình có cái gì tốt? Do chính cô cảm nhận, nghĩ đến cái gì, logic lưu loát, đủ chân tình thật cảm động liền ok.
Nhan Tiêu: Vậy tôi viết xong cô xem giúp tôi một chút?
Trả lời: ok!
Vùi đầu viết sơ thảo, khi còn nhỏ Nhan Tiêu viết văn thường phụ thuộc vào tâm trạng, một từ một câu, muốn gãi đúng chỗ ngứa, trở lên đơn thuần ở trong lòng.
Ai nói yêu đơn phương là lãng phí thanh xuân?
Cô cảm thấy có thể vì một mục tiêu, muốn đi về phía trước một bước, một chút một chút nỗ lực sẽ cảm giác tốt hơn không thể lùi bước.
Về sau chuyện tình yêu không có ai có thể nói chính xác được?
Cho nên tất cả đều có rất nhiều khả năng.