Ngọt Ẩn

Chương 26 - Thạch Thảo Mộc Đài Loan 〔2〕

trước
tiếp

Tuy rằng gần đây tình trạng khôi phục của Nhan Tiêu rất tốt, nhưng cô vẫn không dám nói chuyện bản thân sẽ tham gia buổi biểu diễn của trường học, nếu cô nói cho mẹ biết, mẹ cô nhất định sẽ đi hỏi bác sĩ Chung, sau đó người đó nói không được, nói không chừng mẹ cô còn dọa người đó nói không được, đến lúc đó muốn tham gia lại càng khó.

Chính là như vậy ai cũng không nói đồng ý với hành động của cô, giống như cũng không tốt lắm……

Cô luôn do dự mãi, cũng không nghĩ ra được chủ ý tốt, những người bạn bên cạnh cũng không chỉ cô cách giải quyết tình huống này, cuối cùng do dự một lúc lâu vẫn nhắn tin cho bác sĩ Hoắc, nói cụ thể về tình huống hiện tại, cũng nói rõ nguyên nhân bản thân muốn tham gia biểu diễn ngày thành lập trường.

Ở trong lòng của cô, Hoắc Trạch Tích còn hiểu tính cách cô hơn người trong nhà cô, cũng biết bệnh tình của cô, anh trưởng thành, trong tiềm thức của Nhan Tiêu cô hoàn toàn tin tưởng anh.

Lúc cô nhắn tin đã là 10 giờ tối, sau khi nhắn tin trong lòng vẫn luôn lo sợ, vừa thất thần xem tổng nghệ vừa chờ tin nhắn của anh, trung bình mỗi phút đồng hồ lại giơ điện thoại nhìn một lần.

Đợi hơn mười phút, cuối cùng điện thoại cũng kêu lên, Nhan Tiêu vội vàng cầm lấy điện thoại, mở khóa màn hình.

Trả lời:

Nếu cô muốn kiên trì, vậy không có gì đáng ngại. Nhưng mà, không cần quá miễn cưỡng.

Xem xong tin nhắn của anh, Nhan Tiêu cong khóe miệng, trong lòng cảm thấy cảm động:

Phương thức mà mọi người cảm thấy đó là quan tâm cô chính là khiến cô không bị thương, không cần làm bọn họ gọi là chuyện ngu xuẩn, nhưng mọi người sẽ hiểu, hiểu cô giấu chuyện này ở trong lòng, sẽ tôn trọng ý kiến và quyết định của cô.

Trước kia là Nhiếp Sơ Sơ, hiện tại là anh.

Không biết có phải hay là do ban đêm nên cảm xúc dễ xúc động hay không, vốn là một chuyện rất nhỏ, thậm chí chỉ có một mình cô mới cảm nhận được điều này, giờ phút này trở nên thật tốt đẹp, rất chân thật.

Bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn, cô vẫn luôn không có từ bỏ.

Nhan Tiêu nằm ở trên giường, nhìn đi nhìn lại tin nhắn của anh mấy lần, đóng lại rồi nhắn tin:

Cảm ơn anh.

Cô nằm ở trên giường, duỗi tay đến bức màn từ từ kéo ra, bầu trời đêm của thành phố không có sao, đêm tối đặc sệt như mực, thành phố bởi vì một người nào đó, giống như ánh đèn, trở nên ấm áp lại sáng ngời……

Sau đó cô trở lại trường học một lần nữa, bởi vì chân Nhan Tiêu bị thương nên có rất nhiều bạn học chiếu cố, ngày thường nhóm Tiểu Giai cũng giúp Nhan Tiêu mua cơm mua đồ ăn vặt, Nhan Tiêu thụ sủng nhược kinh*, ngày thường nhóm bạn trong phòng này đều bắt nạt cô, hiện tại săn sóc khiến người ta muốn rơi nước mắt.

*)thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ

Ngày đó thầy giáo vũ đạo tới thăm cô, Nhan Tiêu biểu hiện bản thân rất quyết tâm tập luyện muốn tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, luôn nói với thầy là bản thân cô không sao, thầy giáo mới đồng ý cho cô tham gia luyện tập xem hiệu quả, nói vốn dĩ vị trí trống của cô đã tìm được người phù hợp thay thế, nhưng độ phối hợp ăn ý còn chưa đủ, nếu Nhan Tiêu muốn tiếp tục quay lại, cũng có thể bởi vì mấy ngày này không có tham gia tập luyện động tác mới lạ, cần thiết phải thay thế bổ sung mới được.

Vì thế Nhan Tiêu chú trọng đầu tư vào luyện tập.

Bởi vì vị trí gãy xương tuy rằng phải bỏ đi thanh nẹp, nhưng mà sợ bị thương, vẫn là quấn băng vải rất dày.

Nhan Tiêu luyện tập rất cẩn thận, nhưng cường độ vẫn rất lớn, nhóm Tiểu Giai nhìn mà đau lòng, Nhan Tiêu lại cười trêu ghẹo: “Cái này có tính là gì? Có minh tinh không phải sốt cao bảy mươi độ, hôn mê hơn mười ngày vẫn còn tập luyện vũ đạo sao?”

Nghe cô còn có thể nhẹ nhàng mà nói đùa như vậy, mọi người cũng đều ngừng câu chuyện.

Gần đây hầu như mỗi ngày có thời gian rảnh rỗi Nhan Tiêu đều chôn mình trong phòng tập, mấy ngày bị ốm khi ra khỏi trường gầy đi mấy cân thịt, cuối tuần lúc về nhà bị mẹ cô mắng cho một trận, nói không dễ dàng gì mới có tí thịt, hiện tại lại biến thành người như trang giấy.

Kỳ thật Nhan Tiêu muốn biến thành người như trang giấy vẫn còn một khoảng cách rất lớn, mặt có chút mũm mĩm giống trẻ con, cho nên gầy như thế nào nhìn cũng sẽ không khô cằn.

“Mấy ngày hôm trước không phải mẹ đi chùa giúp con hỏi cầu phúc tiêu tai sao? Có đại sư nói với mẹ mua cho con một chuỗi quang đá thạch lựu*, con đeo ở trên cổ tay mấy tháng, nhớ kỹ mấy tháng này ngàn vạn đừng để người xa lạ chạm vào.” Mẹ Nhan nói liền cầm tay đưa cho Nhan Tiêu một cái hộp, “Mẹ cũng chưa trực tiếp chạm tay vào.”

Nhan Tiêu múc một muỗng sữa chua đưa vào trong miệng, tùy ý tiếp nhận: “Người xa lạ chạm vào sẽ như thế nào?”

“Liền không linh, muốn một lần nữa tiêu từ tinh lọc.” Mẹ Nhan lại nói thêm, “Kỳ thật tốt nhất là đừng cho người khác chạm vào, trừ phi đặc biệt là người thân mật.”

Nhan Tiêu bị dáng vẻ nghiêm túc của mẹ khiến cô buồn cười, “Mẹ càng lớn tuổi tại sao lại càng tin điều đó?”

Nhan Tiêu liếc mắt nhìn cái hộp đựng chuỗi hạt châu, óng ánh màu đỏ tím, các viên này đứng cạnh nhau, sờ lên lành lạnh từ từ mà còn rất có khuynh hướng cảm xúc.

Đều nói thủy tinh ngọc thạch đồ vật linh tinh đều là có sinh mệnh, có thể dưỡng người, cũng có thể tiêu tai.

Vẫn là câu nói kia, thà rằng tin là có……

Nhan Tiêu đeo ở trên cổ tay xoay xoay, “Được, con sẽ cố gắng không cho người khác chạm vào.”

“Chờ đeo thời gian lâu rồi, nó liền nhận con, không cần kiêng kị nhiều như vậy.” Mẹ Nhan sát lại nói chuyện lạ.

Nhan Tiêu vừa uống sữa chua vừa cười liếc mẹ cô, đột nhiên cảm thấy người phụ nữa này ấu trĩ lại đáng yêu.

Lần này về nhà Nhan Tiêu còn có một việc, chính là gửi thư tình cho bác sĩ Hoắc, lần trước thư tình của cô đứt quãng sửa lại vài lần, lại gửi cho vị kia xem xét rồi mới thận trọng gửi đi.

Bởi vì trước kia cô thấy có người ở bình luận ở Weibo hỏi biên tập Zain có thể xem thư tình này hay không, biên tập nói sẽ, bỗng nhiên cô muốn thử một lần Hoắc Trạch Tích có thể nhìn thấy hay không, liền yên lặng viết tên mình ở đuôi bức thư, nếu anh sẽ xem thư tình, nhất định có thể nhìn thấy.

Sau khi bài viết được gửi đi, Nhan Tiêu không khỏi cảm thấy đã làm một chuyện lớn, tâm trạng đều dồn vào ngày cuối tuần.

Quay lại trường học, lúc tập nhảy có người hỏi trên tay cô đeo cái gì, Nhan Tiêu nhớ tới lời nói của mẹ, tận lực tránh cho bọn họ chạm vào, lại ở trong lòng cười bản thân, còn cảm thấy mẹ cô mê tín đến buồn cười, kỳ thật bản thân còn không phải như vậy. Đối với mấy thứ mê tín này, nói chung là quan niệm này đã ăn sâu vào đầu người Trung Quốc.

Lần luyện tập cuối cùng cho ngày thàng lập trường là ba ngày trước, Nhan Tiêu đã luyện tập các động tác tương đối thành thục, chỉ là có rất nhiều động tác chân vẫn có chút khó khăn, sẽ có cảm giác đau đớn, nhưng mà kìm nén lại để không ảnh hưởng đến hiệu quả của bài múa, cô rõ ràng có thể tham gia biểu diễn.

Trước biểu diễn một ngày, Nhan Tiêu cảm thấy áp lực có chút khẩn trương, bỗng nhiên lại muốn nói vài câu với Hoắc Trạch Tích.

Tóm lại lúc sau vẫn nhắn tin duy trì liên lạc với anh, mỗi ngày Nhan Tiêu cảm thấy xúc động khi thường nhắn tin cho anh, thấy cái gì lạ là muốn nói cho anh nghe, nghe được cái gì buồn cười cũng muốn chia sẻ với anh, cuối cùng vẫn lưu vào tin nhắn nháp, không thật sự nhắn đi.

Đã là hơn 11 giờ tối, cô cầm điện thoại lên trong chốc lát, đeo tai nghe lên, cuối cùng lại ngủ mất, ngày hôm sau bị Tiểu Giai đánh thức, điện thoại cũng chưa kêu.

Trong phòng ngủ chỉ có cô và Tiểu Giai muốn tham gia biểu diễn, cô không kịp sạc điện thoại, lúc sau rửa mặt liền trực tiếp lấy trang phục biểu diễn chạy về phía hậu trường sau đại sảnh.

Tới đại sảnh hậu trường, vừa thấy quả thực giống như người mẫu đi tuyển chọn, lộn xộn, váy áo treo tứ tung, khắp nơi đều có người trang điểm.

Nhan Tiêu cũng bị kéo qua đi thay quần áo biểu diễn, lần này nhảy vũ đạo là phong cách Trung Quốc, yêu cầu mặc sườn xám, chuyên viên trang điểm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Nhan Tiêu một lúc lâu, lại lấy từ trong túi ra một hộp đưa cho Nhan Tiêu.

Lúc sau Nhan Tiêu thấy rõ thiếu chút nữa hộc máu, cư nhiên là hộp lót ngực.

Chuyên viên trang điểm với vẻ mặt “ Cô hiểu được” nhìn Nhan Tiêu, Nhan Tiêu nhắm mắt lại, ra tư thế tay “ok”.

Thế giới này đối giống như không có chỗ dành cho người ngực lép……

Lúc sau kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu, một người lãnh đạo lớn lên đọc diễn văn, Nhan Tiêu liếc mắt một cái nhìn xuống phía dưới sân khấu, kỷ niệm ngày thành lập trường tập hợp tất cả, có rất nhiều học trưởng học tỷ đã tốt nghiệp rồi, mênh mông cuồn cuộn có vài ngàn người.

“Chờ một chút khi lên sân khấu, nhất định nhớ rõ vị trí diễn tập ngày hôm qua, không được rối loạn đội hình……” Trước khi lên sân khấu, thầy giáo còn dặn dò đi dặn dò lại.

Ngày thường tuy rằng Nhan Tiêu cũng sẽ tham gia rất nhiều chỗ, mời làm khách quý khiêu vũ, nhưng mà hôm nay trường hợp nghiêm túc, lại bởi vì nguyên nhân chân bị thương, cũng bị không khí khẩn trương làm ảnh hưởng, ở dưới sân khấu điều chỉnh hô hấp.

Nghe thấy tiết mục giới các cô, người nữ sinh đứng thứ nhất dùng tay ra hiệu cho các cô tập trung lại, cùng nhau vỗ tay, nhanh chóng lên sân khấu.

Ánh đèn dần dần giảm xuống, lúc âm nhạc chưa có vang lên, Nhan Tiêu nhìn thoáng qua phía dưới sân khấu, bỗng chốc hình như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lại rất nhanh tập trung tinh thần không hề nhìn nữa.

Lúc cách buổi biểu diễn không xa Nhan Tiêu cảm thấy có chút khẩn trương, tập luyện rất nhiều lần, biểu diễn hết sức cẩn thận, dưới sân khấu Nhan Tiêu nhìn thấy rất nhiều người bắt đầu lấy ra điện thoại máy ảnh ra chụp.

Âm nhạc dừng lại, nhảy hoàn chỉnh điệu nhảy, khom lưng cúi chào tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, thầy giáo ở dưới sân khấu duỗi ngón cái, dùng tay ra hiệu ý bảo các cô từ bên phải xuống sân khấu.

“Quả nhiên là có rất nhiều mỹ nữ khoa vũ đạo, quả thực màn mở đầu toàn nữ sinh có giá trị nhan sắc……”

“Tôi biết nữ sinh đứng ở giữa, là em gái nhảy với Trạch Vũ ở trên mạng, không nghĩ tới cũng có thể gợi cảm như vậy!”

……

Xuống sân khấu đi qua thính phòng còn có thể nghe thấy mọi người nghị luận, dọc theo đường đi có rất nhiều người tìm nhóm người Nhan Tiêu chụp ảnh chung, cô phối hợp vài lần, nhưng thấy phía trước thấy giáo chỉ đạo thúc giục, đành phải xua tay cự tuyệt xin lỗi.

Một đường chạy chậm, sắp đi ra hội trường, cô ngẩng đầu thấy một bóng dáng đứng ở cửa, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Dòng người đi tới, Hoắc Trạch Tích đứng ở chỗ đó, ăn mặc áo sơmi cổ đứng màu trắng gạo, bóng dáng cao dài, trang phục tùy ý, ôn nhu nhìn cô.

Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ xung quanh đều hóa thành hư không, Nhan Tiêu cảm thấy bức tranh này thật đẹp.

Chậm chạp mà phản ứng lại, cô lại chậm chạp chạy lên, không thể tin được mà che miệng lại, nhìn một lúc lâu mới cất tiếng: “Sao anh lại tới đây?”

Hoắc Trạch Tích cười một cái, “Tối hôm qua cô nhắn tin cho tôi, hôm nay nghỉ liền tới nhìn xem.”

Tối hôm qua……

Chắc là cô mơ mơ màng màng buồn ngủ mà gửi tin nhắn……

Nhan Tiêu bị chuyện vui đột nhiên xảy ra này khiến cho không biết làm sao, đi ở thấy giáo đi ở phía trước dừng lại nhìn cô mấy cái cũng không có phát hiện.

“Đó là người mà cô ấy thích, thấy giáo người cũng đừng thúc giục!” Tiểu Giai ở bên cạnh cười giải thích.

Vẻ mặt cô vẫn vui vẻ tươi cười mà đứng ở chỗ đó, bên cạnh có mấy học đệ học muội muốn chụp ảnh, Hoắc Trạch Tích thấy vậy ánh mắt ý bảo Nhan Tiêu, lại nhẹ giọng nói: “Hình như là tìm cô chụp ảnh.”

Nhan Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, dường như bừng tỉnh, lại phối hợp cùng bọn họ chụp ảnh chung, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hoắc Trạch Tích đứng ở bên này.

Lúc sau chụp ảnh xong cô vội vàng lôi kéo Hoắc Trạch Tích đi ra phía đại sảnh: “Ở đây quá nhiều người, chúng ta đi ra ngoài trước.”

“Cô mặc như vậy ở bên ngoài sẽ không lạnh?” Hoắc Trạch Tích đột nhiên nói.

Nhan Tiêu cúi đầu nhìn bản thân một chút lại nhìn cái sườn xám xẻ bên đùi……

Ở trước mặt anh sao cô có cảm giác bại lộ thế này?

Cô câu lệ cười một chút, trả lời: “Không phải quá lạnh, chờ một chút tôi đi thay.”

Ánh mắt người bên cạnh nhìn về phía bên này, Hoắc Trạch Tích trầm mặc hai giây: “Vẫn là đi thay quần áo trước.”

Nhan Tiêu chạy nhanh: “Vậy anh……”

“Tôi chờ cô.”

Mới vừa vào phòng ngủ, nhóm Tiểu Giai thấy Nhan Tiêu, cười vẻ mặt tà mị: “Nha, nam thần tới thăm cậu?”

Vẻ mặt Nhan Tiêu đầy cảnh xuân muốn dấu cũng không dấu được, cũng không cố kỵ cái gì, xông lên đi: “Giúp kéo khóa sườn xám xuống.”

“Lúc cậu nhìn thấy anh ta cảm thấy thế nào kinh ngạc không?” Tiểu Giai giúp cô kéo khóa, một bên cười hỏi.

“Mình cũng không biết anh ấy sẽ đến, lúc ấy trực tiếp liền phát ngốc.” Nhan Tiêu nói lau son trên môi, thay một màu sắc hồng anh đào, cảm thán: “Hiện tại mình cảm thấy có chút không chân thật.”

“Đừng quá kích động, chân còn không có khỏi đâu!” Nhìn cô thay quần áo chuẩn bị phải đi, Tiểu Giai nhắc nhở.

Nhan Tiêu phất tay lên tiếng, vội vàng ra khỏi phòng ngủ.

Xa xa thấy bóng dáng của Hoắc Trạch Tích, anh giống như đang xem phong cảnh trong trường học. Nhan Tiêu nổi lên muốn trêu đùa, lặng lẽ đến gần, chọc một chút vào cánh tay trái anh, lúc anh nhìn qua lại chạy sang phía bên phải.

Hoắc Trạch Tích bị cách trêu đùa của cô làm cho cười, mu bàn tay Nhan Tiêu để ở sau người, cúi đầu đá hòn đá nhỏ, “Tôi đưa anh đi tham quan trường học!”

“Chân cô tốt chưa?” Anh không trả lời hỏi lại.

Kỳ thật vẫn chưa có khỏi hoàn toàn, ngày thường đi đường chân có chút đau, nhưng lúc này cô rất không muốn bị điều này gây mất hứng, Nhan Tiêu quyết đoán lắc đầu: “Tốt rồi! Tôi đều có thể khiêu vũ!”

Mới hơn hai tháng sao có thể tốt hoàn toàn……

Hoắc Trạch Tích không phản bác lại lời nói của cô, lại hỏi: “Hôm nay nghỉ?”

Nhan Tiêu “Ukm” một tiếng, anh lại nói: “Tôi đưa cô về nhà. “

Nhan Tiêu: “……”

Cô một chút cũng không muốn về nhà?

Nhìn thấy ánh mắt cô có chút do dự, Hoắc Trạch Tích hơi hơi híp mắt: “Không muốn về nhà?”

Nhan Tiêu chần chờ: “Tôi muốn……”

Tôi muốn ở cùng anh nhiều một chút.

Lời nói tới bên miệng rồi, cô lại thay đổi, dù sao ngồi xe anh về nhà cũng đã ở bên cạnh anh rồi, hôm nay thứ sáu vốn dĩ cũng muốn về nhà.

Cô đơn giản đáp ứng: “Vậy được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.