Xe dừng ở bên ngoài trường học, hai người vẫn ở trong trường học đi một lúc, Hoắc Trạch Tích cố tình thả chậm bước chân, Nhan Tiêu biết anh đang đợi bởi vì chân cô bị thương, hai người cứ như vậy chậm rãi đi trong vườn trường, Nhan Tiêu cảm thấy rất lãng mạn nói không nên lời.
Đi rồi trong chốc lát, cô phá vỡ sự trầm mặc: “Bác sĩ Hoắc, anh tới đây lâu chưa?”
Hoắc Trạch Tích không có trực tiếp trả lời, nói: “Tóm lại đến kịp buổi biểu diễn của cô.”
Nhan Tiêu cười trộm trong lòng, cô hiểu là: Tóm lại là đến xem cô biểu diễn.
“Vậy anh cảm thấy hôm nay tôi biểu diễn thế nào?” Nhan Tiêu cười, tiếp tục hỏi.
Hoắc Trạch Tích không cần nghĩ ngợi: “Khá tốt.”
Nhan Tiêu được bác sĩ Hoắc khen ngợi, vui vẻ thỏa mãn, trong lúc vô tình nhìn thấy cửa hàng bán đồ lạnh, nhịn không được lôi kéo góc áo của anh: “Bác sĩ Hoắc, tôi muốn ăn sữa chua đông lạnh.”
Hoắc Trạch Tích khẽ cau mày: “Lạnh?”
Nhan Tiêu phủ định: “Ăn vào trong bụng liền không lạnh!”
Lời này nghe có vài phần giống với Gia Gia, Hoắc Trạch Tích không hề chần chừ gật đầu, theo cô đi vào.
Lấy được kẹo bông gòn sữa chua đông lạnh, Nhan Tiêu múc một muỗng cho Hoắc Trạch Tích: “Ăn không?”
Vốn tưởng rằng Nhan Tiêu nói đùa, nhìn thấy cô chớp đôi mắt, dáng vẻ ” Anh không ăn tôi ép anh ăn”, Hoắc Trạch Tích thật không biết nói gì, cảm thấy ấu trĩ, cô rõ ràng là thật lòng, cảm thấy ái muội, giống như cô không có ý khác.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ cười, “Cô ăn đi.”
Nghĩ đến cũng là, đối xử với Nhan Tiêu, anh không tự giác mà đối với Nhan Tiêu giống như đối với đứa bé.
Đi đến cổng trường, Hoắc Trạch Tích ấn chìa khóa xe, Nhan Tiêu tự giác mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Lúc sau ngồi xong, Hoắc Trạch Tích nhìn kính chiếu sau chuyển động xe, vô tình thấy Nhan Tiêu đang nhìn chằm chằm anh, lại dời tầm mắt tùy ý hỏi: “Có nghe nhạc hay không?”
Nhan Tiêu thu hồi ánh mắt, “Chỗ này của anh có tìm được nhạc của Tôn Yến Tư không?”
Cô thích ca khúc của Tôn Yến Tư.
Hoắc Trạch Tích vừa lái xe, vừa mở hướng dẫn bên trong xe, “Cô tìm một chút.”
Nhan Tiêu mới vừa mở ra, liền thấy danh sách truyền phát tin, chắc là bình thường anh cũng nghe nhạc.
Phần lớn đều là nhạc tiếng anh, Nhan Tiêu lập tức cảm thấy không còn hứng thú với Tôn Yến Tư nữa, click mở một đầu 《i will love you》.
Là một bài hát cũ, Nhan Tiêu nhớ rõ có nghe qua bài hát này.
Hoắc Trạch Tích nhìn thoáng qua đĩa nhạc: “Tại sao không nghe của cô?”
“Không có việc gì, trước hết nghe của amh.” Nhan Tiêu cười nói với anh.
Hoắc Trạch Tích khẽ cười, không nói lời nào.
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nhớ đây là nhạc phim của bộ điện ảnh nào, nhịn không được nói: “Tôi nhớ tới, chính là bộ phim điện ảnh xuyên không khiến lịch sử bị thay đổi, sau đó lúc nam nữ chính kết hôn là lúc trời mưa to……”
“Vì sao đưa anh tới.” Hoắc Trạch Tích bình tĩnh nói ra đáp án.
“Đúng!” Nhan Tiêu thiếu chút nữa muốn vỗ tay, đang chuẩn bị nói tên phim.
Nói đến điện ảnh, Nhan Tiêu như là tìm được đề tài: “Bác sĩ Hoắc, anh thích nhất bộ phim nào?”
Hoắc Trạch Tích vòng vo một lúc, giống như đang nghĩ, “《127 giờ 》 là tôi nhớ nhất, 《 khủng bố du thuyền 》 cùng 《 Leon the professionnal 》 cũng xem qua mấy lần.”
Để bác sĩ Hoắc nói những gì mình thích cũng khá khó khăn……
Sau khi Nhan Tiêu nghe xong, nhớ tới cốt truyện, “《 khủng bố du thuyền 》 tôi xem một nửa không hiểu liền bỏ.”
Anh không trả lời, Nhan Tiêu nhịn không được hỏi: “Có phải rất hack não hay không?”
“Vẫn tốt”, giọng nói của anh bình tĩnh, “Quan hệ vòng vo nhưng khá rõ ràng, cũng không phải quá phức tạp.”
Nhan Tiêu cảm thán: “Anh thông minh như vậy đương nhiên xem phim sẽ cảm thấy hay, lúc trước tôi xem 《 ký ức mảnh nhỏ 》, đều phải xem phân tích phim mới hiểu.”
Hoắc Trạch Tích hỏi: “Ngày thường thích xem phim?”
“Như thế nào, nhìn tôi không giống?” Giọng điệu của cô có chút không phục.
“Tôi cho rằng cô xem phim hoạt hình.” Anh cười trả lời.
Không nghĩ tới bác sĩ Hoắc cũng sẽ nói đùa kiểu này……
Nhưng có cảm giác giống như đang khing bỉ cô!
Lần này Nhan Tiêu thật sự có chút để ý: “Cho nên ở trong mắt anh tôi ấu trĩ như vậy?”
“Phim hoạt hình cũng có không ấu trĩ.” Thái độ của anh phong khinh vân đạm mà giải thích.
Nhan Tiêu giống như đánh vào bông, suy nghĩ trong chốc lát vẫn là không cam chịu, nhịn không được hỏi: “Tôi ấu trĩ chỗ nào?”
Hoắc Trạch Tích nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Tôi nói cô ấu trĩ khi nào?”
“Ánh mắt với giọng điệu của anh, đều nói cho tôi, anh cảm thấy tôi rất ấu trĩ!” Nhan Tiêu lên án.
Hoắc Trạch Tích dở khóc dở cười, “Tại sao tôi không biết ánh mắt với giọng điệu của tôi có ý này?”
Nhan Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ trong chốc lát, chậm rãi trút giận, “Vậy sao trước kia anh nói tôi giống đứa bé……”
Trầm ngâm hai giây, Hoắc Trạch Tích giải thích: “‘ Đứa bé ’ không phải nghĩa xấu.”
Vậy anh lại không thích đứa bé……
Tuy Nhan Tiêu nói thầm như vậy, nói chung vẫn không dám nói ra, cúi đầu ngắm nghía vòng đá thạch lựu trên tay, lại cầm lấy soi ra ngoài ánh nắng, xem hoa văn bên trong tinh thể.
Đột nhiên lại nghĩ tới trước kia mẹ cô nói cái này không thể để những người khác chạm vào, trừ phi là người rất thân.
Không nhịn được, ánh mắt cô nhìn về phía Hoắc Trạch Tích đang lái xe……
Cô cười mỉm mở miệng: “Bác sĩ Hoắc, tôi có thể cho anh một đặc quyền, những người khác đều không có, anh có muốn không?”
Hoắc Trạch Tích cười cất tiếng, “Đặc quyền gì vậy?”
Cô mở tay ra, một chuỗi hạt châu màu tím nằm trong lòng bàn tay, “Người khác đều không thể sờ cái này, trừ bỏ anh.”
Hoắc Trạch Tích hơi cúi đầu nhìn, “Đây là cái gì?”
“Vật may mắn của tôi, mẹ tôi nói cho tôi đeo để tiêu tai.” Nhan Tiêu nói xong để ở trước mặt anh, “Muốn nhìn một chút hay không?”
Phía trước là đèn đỏ, sau khi dừng xe anh mới nhận một chuỗi hạt châu nhỏ trong tay Nhan Tiêu, “Vì sao người khác không thể chạm vào?”
“Mẹ tôi nói người khác chạm nên sẽ đen……” Vừa nói, khóe miệng Nhan Tiêu nhếch lên , “Nhưng người tôi thích, thì không có việc gì.”
Hoắc Trạch Tích hơi sửng sốt, đưa vòng tay trả lại cho cô.
Đen đỏ thay bằng đen xanh, anh dẫm chân ga quẹo trái đi vào đường hầm, một lần nữa Nhan Tiêu đeo vòng vào cổ tay, muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, ánh sáng ở đường hầm lại rất mờ nhạt, chỉ có thể thấy mơ hồ sườn mặt của anh.
Rất nhanh là về đến nhà, Nhan Tiêu cũng không hề nói lời nào, yên tĩnh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nghĩ thầm anh im lặng là biểu hiện cho điều gì.
Nhà của Nhan Tiêu nằm ở khu phố Lâm Âm, là đường một chiều, dừng xe ở đây cũng không tốt, có nói có thể xuống xe ở ngõ nhỏ phía trước, Hoắc Trạch Tích cũng đã đi vào.
Ở đường phố, ánh mặt trời chiếu vào cây tạo thành bóng giống như những hình ghép, đen trắng rõ ràng chiều theo con đường, lay động theo gió.
Sau khi xe dừng lại, Nhan Tiêu tháo dây an toàn, mở cửa xe, “Tôi về đây, bác sĩ Hoắc đi trên đường cẩn thận.”
Hoắc Trạch Tích gật đầu, Nhan Tiêu vừa đi được một bước lại nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên xoay người: “Thứ hai tôi tới bệnh viện khám lại, đến lúc đó…… Gặp lại.”
“Được.” Anh mỉm cười.
Nhan Tiêu lập tức cười to, lùi lại vài bước vẫy tay, lại xoay người đi vào khu chung cư.
Đưa Nhan Tiêu về nhà, Hoắc Trạch Tích lại lái xe về chung cư, trên đường nhận một cuộc điện thoại, là biên tập bản thảo.
“Zain, tôi đã xem và gửi một số bài viết cho anh, tự anh tính toán thời gian chọn bản thảo, buổi tối ngày mai phát sóng trực tiếp.” Giọng nói của biên tập có chút mệt mỏi, “Có mấy nhìn bản thảo của fan, chúng tôi xem đến mù mắt luôn rồi!”
Hoắc Trạch Tích cười nhẹ một tiếng, “Vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”
“Hiện tại anh không ở nhà?” Biên tập nghe thấy tiếng còi.
“Ukm.”
“Hẹn hò?”
“Đưa bạn về nhà.”
Biên tập cười không hề hỏi đến, “Vậy lúc về nhà anh nhớ chọn bản thảo, đến lúc đó phát sóng trực tiếp không có nhiều thời gian để chuẩn bị.”
Hoắc Trạch Tích ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, đỗ xe dưới hầm để xe.
Về nhà mở máy tính ra, Hoắc Trạch Tích pha một cốc cafe đen, vừa bắt đầu mở hòm thư, chọn được hai mươi mấy phong thư.
Ngồi ở trước máy tính xem từng cái một, vừa xem vừa uống.
Mỗi phong thư có hai ba trăm chữ, Hoắc Trạch Tích vội vàng xem xong muốn tắt đi, bỗng nhiên nhìn thoáng qua góc bên phải có tên một người:
Nhan Tiêu.
Anh dừng lại con chuột, lại lần nữa nhìn về phía phong thư xem thoáng qua:
Thích một người, có lẽ là bởi vì mùi hương trên quần áo của anh ấy, giọng điệu nói chuyện của anh ấy, cũng có lẽ là bởi vì giọng nói của anh ấy, anh ấy lơ đãng nói ra câu.
Giống như có rất nhiều lúc, em mơ hồ có cảm giác em không thích anh ấy, nhưng ban đêm em rất thích nghe giọng nói của anh ấy, thích ánh mặt trời chiếu lên người anh ấy, thích cùng anh ấy ngắm phong cảnh.
Không có chiếm hữu, không quan tâm kết cục.
Em biết có rất rất nhiều người thích anh ấy, có lẽ em cũng không phải là một người thích hợp, nhưng em sẽ chèo đèo lội suối không quản ngày đêm, đi về phía anh ấy, sẽ trở thành người mà anh ấy thích.
Anh phải chờ em.