Ngọt Ẩn

Chương 35 - Bánh Quy Hoa Anh Đào 〔5〕

trước
tiếp

Lúc sau về nhà, quả nhiên dạ dày Nhan Tiêu rất khó chịu, ngủ đến nửa đêm bò dậy tìm thuốc dạ dày trong tủ thuốc.

Cô ngồi ở phòng khách uống thuốc, nửa đêm mẹ Nhan đi vệ sinh nhìn thấy cô, đi tới nhỏ giọng hỏi: “Tại sao còn chưa đi ngủ?”

“Dạ dày khó chịu, uống thuốc.” Nhan Tiêu cau mày vừa nói vừa xoa bụng.

Lập tức mẹ Nhan nghiêm mặt, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này?”

Trong khoảng thời gian này Nhan Tiêu vẫn chưa có nói với bố mẹ về chuyện của cô và bác sĩ Hoắc, muốn tìm một thời gian thích hợp để nói, kết quả lại kéo dài, hiện tại không biết nên mở miệng như thế nào, đơn giản mà nói: “Đi ra ngoài ăn cơm với bạn, không cẩn thận ăn nhiều.”

Mẹ Nhan dở khóc dở cười, trừng cô: “Không cẩn thận ăn nhiều? Con lớn rồi đến sức ăn của mình bao nhiêu cũng không biết?”

Nhan Tiêu nghĩ thầm bác sĩ Hoắc gắp đồ ăn cho cô, cô quên không từ chối, thật là “Không cẩn thận ăn nhiều”.

Lại cười: “Không có gì, trước kia con ăn buffet còn ăn đến ói ra.”

“Không biết xấu hổ còn nói!” Mẹ Nhan nhìn thoáng qua vỉ thuốc mà cô uống, lại ngáp một cái.

Nhan Tiêu thấy thế: “Mẹ đi ngủ trước đi, con uống thuốc xong sẽ không có việc gì. “

“Vậy con đi ngủ sớm một chút, không thoải mái ngày mai đi khám bác sĩ.” Mẹ Nhan dặn dò hai câu rồi về phòng.

Nhan Tiêu vẫn ngồi ở phòng khách, nhớ tới vừa rồi nói chuyện ăn buffet đến ói ra.

Đó là lúc cô học trung học, tham gia sinh nhật của bạn học, đấu với một bạn mập mạp cùng lớp xem ai ăn được nhiều hơn, cô cầm mấy bát, sau đó ăn đến mắt trợn ngược lên, thẳng đến lúc bạn con trai kia nhận thua, cô mới không chịu nổi chạy về phía nhà vệ sinh, nôn hết ra.

Hiện tại nghĩ lại cảm thấy thật ngốc, vì sao lại so đấu ăn nhiều với cậu con trai đó làm gì? Thắng thì như thế nào?

Sau thời gian đó có nhiều bạn học tham gia cũng thường xuyên nhắc tới chuyện này, còn đặt biệt danh cho cô là “Đại Vị Vương”.

Trước kia còn cảm thấy danh hiệu này rất phong cách, hiện tại cảm thấy rất ngu xuẩn.

Nhớ rõ lúc tốt nghiệp trung học, tất cả mọi người đều nói thi đỗ đại học là một chuyện rất khó khăn, Nhan Tiêu cũng cảm thấy lo cho tương lai của mình, cảm thấy thật sự không thi được sẽ phát sóng trực tiếp ăn cơm để kiếm tiền, noi theo em gái có dạ dày lớn bên Nhật Bản……

Nhớ tới lúc đó nhịn không được rất muốn cười, không biết là do tâm lý hay sao, Nhan Tiêu cảm thấy dạ dày không còn khó chịu nữa, lại rón ra rón rén về phòng ngủ.

Theo thói quen cô mở điện thoại lên, thấy có một tin nhắn chưa đọc.

Là của một bạn trước kia cùng hợp tác khiêu vũ nhắn tới:

Ngày mai có một buổi tụ họp, buổi chiều lúc hai giờ tại quán cafe hầu gái phía nam, có đến không?

Nhan Tiêu hồi phục: “Có có có!”

Kết quả ngày hôm sau, Nhan Tiêu ngủ thẳng đến 12 giờ trưa, lúc đánh răng bỗng nhiên nhớ tới hôm nay có cuộc hẹn, vội vàng trang điểm nhẹ rồi thay quần áo, một lúc sau chạy như bay ra ngoài cửa.

Liên tiếp hai bữa cơm không ăn cũng không đói, bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy tối hôm qua ăn bữa cơm kia rất được.

Trước kia Nhan Tiêu cũng làm ở quán café này, vẫn luôn là nơi mà bọn họ tụ tập, ông chủ có nuôi mấy con mèo, ngày thường cũng để ở trong tiệm để mọi người chơi đùa.

Lúc Nhan Tiêu tới cũng có vài người đến, lần này có chú Miêu, mang theo hai em gái mới, đều tầm mười lăm mười sáu tuổi, nhìn thấy Nhan Tiêu rất lễ phép chào hỏi.

Lập tức Nhan Tiêu cảm thấy thương cảm khi mình đã thành người cũ, “Chú Miêu, em nhớ rõ lần đầu tiên khi tiến vào cũng là tuổi thành niên, anh nói tại sao anh lại đi dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên?”

“Nói giống như tôi là một tội phạm vậy, tôi mang theo hai em ấy chỉ chụp tấm ảnh thôi, nào có như em nói bỉ ổi như vậy?” Chú Miêu ngồi nhìn màn ảnh camera, nói.

“Anh đi dụ dỗ trẻ vị thành niên cũng khá tốt, em thích nhìn tiểu shota.” Nhan Tiêu vừa nói vừa gọi kem dâu tây.

“Chú Miêu cũng có thể dụ dỗ bác gái!” Cô gái lên tiếng.

Hai cô gái nói xong cười rộ lên.

Đây là khinh bỉ các bác gái sao?

Nhan Tiêu nghĩ thầm nam mặc quần áo phụ nữ cũng rất được ưa thích……

Lúc sau mọi người tới đủ, chơi game chơi game, xem vài lần, Nhan Tiêu có đôi khi muốn hỏi chơi Nhất Tộc Ngự Trạch có ý nghĩa gì, đối với bọn họ mà nói, chỉ là thay đổi một chỗ tiếp tục chỗ đó mà thôi……

Trước kia Nhan Tiêu chơi giữ vững được 100, kết quả chơi hai tuần vẫn không được năm sao cấp vương tử, vẫn luôn ở cấp người Phi Châu, dưới sự tức giận đã gỡ cài đặt trò chơi.

Vừa rồi bỗng nhiên thấy có hai em gái chơi điện thoại cư nhiên chơi đến Keil Baader mà trước kia cô vẫn muốn, tâm lý hoàn toàn sụp đổ: “Vì sao mỗi lần tôi chơi đến cấp vương lớn lên giống biến thái? “

“Nói chung bởi vì nhân phẩm có vấn đề.” Chú Miêu ở bên cạnh nói vào.

Nhan Tiêu không phục: “Nhân phẩm của tôi vẫn luôn không có vấn đề!”

“Được, vậy chúng ta chơi trò chơi đi, xem nhân phẩm của cô thế nào?” Chú Miêu đề nghị.

……

Kết quả Nhan Tiêu cũng không dám nghĩ đến bọn họ chơi “Trò chơi giết người”.

Cô nhớ rõ lúc tiểu học có chơi trò này, chủ yếu chính là kỹ thuật diễn……

Bọn họ cho thêm thành bảy cái, hai cảnh sát, một thẩm phán, một ăn trộm, còn lại chính là bình dân.

Ván thứ nhất Nhan Tiêu là cảnh sát, một cô gái khác cũng nói mình là cảnh sát, xét thấy chú Miêu là một con cáo già xảo quyệt, hai người cùng nhau chỉ anh là ăn trộm.

Kết quả người chết lại là Nhan Tiêu, cô càng thêm tin tưởng chú Miêu là kẻ trộm, chú Miêu oan uổng chết thảm.

Hai cảnh sát thua.

Kết quả hôm nay Nhan Tiêu giống như người bị nguyền rủa, vĩnh viễn đều là bị giết oan, không làm được kẻ trộm quá một lần.

Chú Miêu bỏ đá xuống giếng: “Cô còn nói nhân phẩm của cô không có vấn đề? Chỉ cần cô làm cảnh sát, kẻ trộm luôn thắng!”

“Thật đúng là, Nhan Tiêu thua quá thảm đi?”

“Đổi trò chơi đi! Tôi không tin không trở mình được!” Nhan Tiêu xắn tay áo lên, “Chơi bao kéo búa, đây là sở trường của tôi!”

“Tôi chơi với cô, cô nói cô mà thua thì làm sao bây giờ?” Chú Miêu chỉ vào cô, cười không có ý tốt.

Nhan Tiêu cũng nở nụ cười: “Vậy anh thua làm sao bây giờ?”

Chú Miêu buông tay: “Tôi thua tùy cô xử trí, cô thua nói…… Nhất định phải ở chỗ này nhảy điệu múa ma quỷ, cho tôi quay lại rồi phát lên trên mạng.”

Điệu múa ma quỷ……

Nhan Tiêu do dự một chút, chú Miêu khiêu khích: “Như thế nào? Không thể tin được nhân phẩm của cô?”

“Ai sợ ai!” Nhan Tiêu nói uống một hụm nước, “Tới tới tới!”

Ngày thường Nhan Tiêu cũng thường chơi bao kéo búa, tự nhận công lực mình cũng là thâm sâu, cảm thấy mình vẫn tốt đẹp, trò chơi ngay từ đầu cao thủ còn dùng ánh mắt đe dọa nhìn chú Miêu.

Chú Miêu cười mà không nói, vài người bên cạnh nói cố lên cổ vũ.

Kết quả trò chơi ngay từ đầu, Nhan Tiêu liền biết chú Miêu sử dụng kỹ thuật cũng không hay ho, phản ứng cũng khá nhanh, tốc độ hai người nhanh hơn, người ở bên cạnh đều vây lại xem.

Tới tới lui lui rất nhiều lần hai người đều nhẹ nhàng thông qua, trước mấy lần Nhan Tiêu ra bao kéo búa thắng, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ muốn chỉ bên kia, kết quả bỗng nhiên cô ra kéo, chú Miêu ra đá, chính là tốc độ quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng, ngón tay cũng đã chỉ về phía bên trái, tự sụp đổ.

Chú Miêu lập tức nắm tay cười to.

Nhan Tiêu không phục: “Ba ván quy định thắng hai!”

“Ai, tùy cô tùy cô, dù sao cô cũng đã định là thua rồi!” Chú Miêu dựa vào cô, kết quả ván thứ hai vẫn là chú Miêu thắng, Nhan Tiêu đến cả cơ hội cũng không có.

Chuyện càng làm cho mọi người thất vọng buồn lòng hơn là mọi người vây xem đều chọn Nhan Tiêu nhảy điệu múa ma quỷ.

“Giang Nam Bì Am! Cái này siêu cấp ma quỷ!”

“Cái này một chút đều không phá hủy, muốn tới liền tới, nhảy ‘ Động ba ba ’!”

Nhan Tiêu đổ mồ hôi: “Tôi sẽ không! Cái này chắc sẽ không!”

Cuối cùng vẫn là chú Miêu lên tiếng: “Tôi nghĩ đến một cái!”

Trong lòng Nhan Tiêu bỗng nhiên nhắc nhở, người này không thể không phòng, thật sự quá nguy hiểm!

Chú Miêu: “Trước kia không phải bảo Nhan Tiêu nhảy 《 óc nổ nữ hài 》 cô ấy không muốn sao? Lần này thử xem!”

Óc nổ nữ hài……

Cả người Nhan Tiêu muốn hôn mê, “Nhảy cái kia xong tôi tuyệt đối sẽ ngất xỉu!”

Tóm lại chính là không ngừng điên cuồng vung chân tay, 《 óc nổ thiếu nữ 》 tốc độ của ca khúc rất nhanh, hơn nữa yêu cầu đồng bộ 400%, lúc cô nhảy sẽ cách xa so với âm nhạc, sau đó hậu kỳ phối video với âm nhạc dài ngắn, liền sẽ hiện ra một loại âm nhạc điên cuồng.

Cho nên người nhảy khúc đầu của bài này phần lớn đều là khôi hài hoặc bỏ cuộc……

“Sẽ không, ngất xỉu chúng tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện!” Chú Miêu vừa nói vừa lấy camera, bảo người bên cạnh bật nhạc lên.

Nhan Tiêu khóc không ra nước mắt, “Các người thật là đáng sợ!”

Chính là sau đó mọi người phát hiện, đáng sợ nhất hóa ra là Nhan Tiêu.

Sau khi tiếp thu được hiện thực này, Nhan Tiêu nhìn thấu được sinh tử giống nhau, lúc sau âm nhạc vang lên, Nhan Tiêu yên lặng hai giây, đột nhiên bắt đầu nhảy một loạt động tác giống như động kinh, cơ hồ mọi người ở đây đều sửng sốt, vài giây sau bắt đầu cười ha hả.

“Kính Nhan Tiêu là hán tử! Quá chuyên nghiệp!”

“Trí não hoảng thành như vậy, nhảy xong thật sự sẽ không ói sao?”

……

Kết quả là, Nhan Tiêu nhảy được hơn một nửa, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người mà phi đầu chạy về phía nhà vệ sinh.

Lần đầu tiên trong đời nhảy đến ói ra……

Đại khái là sau lần ăn buffet, cô lại bị mọi người truyền miệng chê cười?

Lần này chú Miêu phát video vào ban đêm, còn không có xóa đi đoạn cô chạy vào nhà vệ sinh, lúa sau Nhan Tiêu cảm thấy thật đáng sợ, đặc biệt là lúc sau tốc độ nhanh hơn, toàn bộ hành trình giống như nổi điên ở bệnh viện tâm thần.

Sau khi chú Miêu phát đi, Nhan Tiêu cũng chia sẻ.

Lý do chia sẻ: Nhảy xong ói ra thật……

Rất nhanh liền có fans nhắn lại, lần này hưởng ứng tương đối mãnh liệt:

“Nói người này nhảy vũ điệu cuồng ma sao có cảm giác rất quen thuộc”

“Cảm giác giống như đang xem video ở bệnh viện tâm thần……”

“Tiểu Nhan cô bị chịu đả kích gì vậy?”

……

Nhan Tiêu dở khóc dở cười, nằm ở trên giường nhìn một hồi lâu, lại đột nhiên lướt ra một tin nhắn:

n: Tại sao không có mang cô ấy đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.