Nhan Tiêu mở cửa, nhìn thấy Hoắc Trạch Tích trước, nháy mắt ra hiệu với anh rồi cười bối rối.
Rồi sau đó nhìn thấy ba mẹ, lập tức da đầu căng thẳng, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt của ba, tự giác cúi đầu.
“Nhan Tiêu đứa nhỏ này, cái gì cũng không nói, con nói xã hội hiện tại có phải luyến ái đâu mà dấu diếm?”
Lúc sau ngồi ở trên ghế sofa, mẹ Nhan đi thẳng vào vấn đề.
Nhan Tiêu đang muốn nói không có cố ý muốn dấu diếm, Hoắc Trạch Tích lại nói trước cô: “Cô ấy và cháu đã nói rồi, muốn xác định quan hệ rồi mới nói cho dì.”
Nhan Tiêu: Muốn vỗ tay tán thưởng cho tốc độ phản ứng và bản lĩnh nói dối của bác sĩ Hoắc!
Tuy rằng chuyện xảy ra có hơi vội vàng, nhưng lại biến thành ngồi nói chuyện với gia trưởng, Nhan Tiêu có thể nhìn ra, bác sĩ Hoắc hoàn toàn thành thạo khi đối mặt với trường hợp này, bản lĩnh nói chuyện rất cao, khiến cho Nhan Tiêu nghi ngờ có phải anh gặp gia trưởng rất nhiều rồi nên luyện thành hay không……
Nhưng thật ra Nhan Tiêu ở một bên pha trà quy củ giống như cô con dâu.
Vấn đề trọng tâm mẹ cô nói “Gía tỏi ở dưới chợ đang tăng giá”, mãi cho đến lúc ba cô nói vấn đề “ Tình hình kinh tế Mỹ đang chuyển biến xấu Trung Quốc ở bên ngoài hóa giải nguy cơ”, từ góc độ nào đó Nhan Tiêu có thể hiểu được bác sĩ Hoắc.
Nhìn xem, loại người này tại sao lại có thể ở trong xã hội hô mưa gọi gió!
Làm bác sĩ làm chủ bá không được, còn có thể đi lột tôm phải không? Lột tôm không được còn có thể dựa vào thân này đi diễn thuyết phải không? Diễn thuyết không được còn có thể dựa đầu óc đi lừa dối tập đoàn lừa dối người phải không?
Tóm lại, Nhan Tiêu tin tưởng bác sĩ Hoắc là người đáng để gả.
Đang nói được một nửa, Nhan Tiêu bị mẹ cô đuổi vào phòng chơi.
Chờ đến lúc cô đọc xong nửa quyển truyện tranh, cuối cùng bọn họ mới nói chuyện xong, cửa bị đẩy ra.
Là Hoắc Trạch Tích.
Nhan Tiêu không nói chuyện, chỉ rất có thâm ý mà nhìn anh cười, trong ánh mắt không giấu được sự vui vẻ.
Lúc sau anh vào cửa bắt đầu đánh giá phòng của Nhan Tiêu.
Tất cả đều là hồng nhạt, trên tường dán các loại poster manga anime.
Nhan Tiêu không nói lời nào liền đi qua ôm anh, người sau trở tay đóng lại cửa phòng, đón nhận cái ôm hung hãn giống koala của cô.
Cô nhảy lên người anh, có chút tụt xuống, Hoắc Trạch Tích nâng đùi cô, cúi đầu tới gần.
Định hôn môi.
Lần trước không phải chỉ chạm qua như chuồn chuồn lướt, lần này mới thật sự, trực tiếp đến không thể trực tiếp hơn.
Môi dưới môi trên, đến đầu lưỡi, không tiếng động mà cuốn lấy nhau.
Nhan Tiêu không hề có kinh nghiệm, rất nhanh bị anh hôn đến hô hấp dồn dập, lúc đầu cô trống rỗng, anh lại đột nhiên dừng lại.
Hô hấp chưa bình ổn, anh lại hôn lên môi cô một chút, rồi buông cô xuống.
Trong giây phút chân vừa chạm đất, cả người Nhan Tiêu nhũn ra, suýt chút nữa đứng không vững, Hoắc Trạch Tích đỡ lấy cô, Nhan Tiêu chột dạ ngẩng đầu, thấy trong mắt anh hiện lên ý cười không đứng đắn.
Nhất thời mặt Nhan Tiêu đỏ lên, cũng mặc kệ vừa rồi là cô chủ động nhảy lên người anh, nói: “Ba mẹ em ở bên ngoài mà anh còn dám như vậy?”
Hoắc Trạch Tích đột nhiên kéo cô qua, nói chuyện ở bên tai cô: “Chính là bởi vì ba mẹ em, nên anh mới dám như vậy.”
……
Còn muốn như thế nào nữa?
Mặt cô lại càng đỏ hơn, rõ ràng là muốn trừng anh, lại không nhịn dước, dưới ánh mắt anh lại từ từ nở nụ cười, lại thay đổi đề tài khác: “Chờ một chút em ra giúp mẹ em nấu cơm, em khẳng định mẹ em sẽ giữ anh lại ăn cơm trưa.”
“Không cần.” Anh giữ chặt Nhan Tiêu đang chuẩn bị ra khỏi cửa,
“Anh đã nói với bọn họ, chờ một chút đi ra ngoài ăn cơm……”
Nhan Tiêu đang muốn nói ra ngoài ăn cơm để làm gì, anh lại nói: “Còn có người nhà của anh.”
–
Đời này Nhan Tiêu chưa từng ăn bữa cơm nào mà lại khẩn trương như vậy, bởi vì đề tài nói chuyện dường như không rời khỏi người cô, người nhà Hoắc đều khen Nhan Tiêu, người trong nhà cô đều khen bác sĩ Hoắc.
Tình huống này rất trật tự hài hòa.
Bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy tò mò, ba mẹ cô có tràn đầy hảo cảm với bác sĩ Hoắc, mẹ cô không cần phải nói, ngay cả ba cô, ánh mắt nhìn bác sĩ Hoắc cũng mang theo vẻ khen ngợi.
Cô nhịn không được hỏi Hoắc Trạch Tích ở bên cạnh: “Lúc em không có ở đó, anh đã nói chuyện gì với ba mẹ em vậy?”
“Nếu đã bảo em rời đi, đương nhiên là không muốn cho em nghe thấy.” Hiển nhiên bác sĩ Hoắc không muốn nói cho cô.
Không muốn cô nghe thấy nói gì?
Nhan Tiêu đoán mò: “Em không phải con ruột của ba mẹ?”
“Có khả năng.” Bác sĩ Hoắc cười ba phải trả lời.
Nhìn thấy không hỏi được điều gì……
Nhan Tiêu từ bỏ, cúi đầu ăn cơm: “Không nói thì không nói!”
Bởi vì phía trước hai nhà cũng có quen biết nhau, không khí lúc ăn cơm rất tốt, cơm nước xong mẹ Nhan Tiêu còn hẹn mẹ Hoắc đi làm đẹp, còn muốn nếu có thời gian thì lại ăn cơm.
Tuy rằng chỉ nói chuyện hai người yêu nhau, nhưng từ một phương diện nào đó hai nhà vẫn duy trì được quan hệ lâu dài. Hoắc Trạch Tích không nói, Nhan Tiêu mơ hồ cũng có thể đoán được, đại khái là tối hôm qua cô nói cảm thấy bác sĩ Hoắc không cần cô, cho nên muốn cô yên tâm, nên anh mới vội vàng sắp xếp để hai nhà gặp mặt.
Không phải chỉ hứa qua miệng, nhưng làm như vậy cũng đủ để khiến cô tin tưởng anh, anh rất nghiêm túc, nghiêm túc muốn cùng cô sống bên nhau.
Sau khi về nhà, Nhan Tiêu vẫn nhịn không được, cuối cùng cái nhìn của ba đối với bác sĩ Hoắc là gì, kết quả ba cô liền tổng kết một câu:
Tiểu Hoắc người này, biết hiểu đời mà không phải cố tình.
Kỳ thật Nhan Tiêu rất ít khi nghe ba cô khen người khác, muốn khen phải khen dạng người giống như một danh nhân, cho nên một câu như vậy đã khiến cô biết: Ba cô đã bị bác sĩ Hoắc hàng phục thành công rồi.
Buổi tối cô nhắn tin cho Hoắc Trạch Tích:
Bác sĩ Hoắc, em muốn cúng bái anh! Anh là Kế…… ( hài hòa ) lúc sau lại khiến cho ba em khen một người hiện đại!!
Nhìn thấy tên một người trong lịch sử Trung Quốc thời đại mới, Hoắc Trạch Tích nhịn không được cười, trả lời:
Cực kỳ sợ hãi.
Nhan Tiêu trả lời: Vẻ mặt sợ hãi! Cửa nhà em luôn mở rộng
(* ̄3 ̄*)
Bác sĩ Hoắc trả lời: Biểu tình vụn vặt.
Nhan Tiêu:……
Bác sĩ Hoắc anh chú ý trọng điểm một chút được không?
–
Lúc sau Nhan Tiêu nhắn tin lại, tâm trạng rất tốt.
Đầu tiên là, mang theo một đống đồ ăn lớn cho các bạn cùng phòng, sau đó là, đi xuống lầu mua sữa cũng không quên mua cho các bạn cùng phòng, lại là, hoa quả trong tay bạn cùng phòng là lúc Nhan Tiêu đi vội quá nên vội vàng mua.
Nhìn thấy đủ loại đồ ăn, bởi vậy nhóm người Tiểu Giai quyết định tra khảo.
“Nhan Tiêu, có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với bọn tớ hay không?”
Nhan Tiêu đang xem gameshow, ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của các cô, lập tức không hiểu: “Có ý gì?”
Tiểu Giai: “Giống như có bán hình ảnh lõa thể của bọn tớ lên trang web linh tinh.”
Nhan Tiêu: “…… Các cậu lõa thể cho tớ xem tớ cũng không dám, còn bán cho các trang Web?”
Tráng Tráng trực tiếp: “Mấy ngày nay hành động của cậu rất khả nghi!”
“Oan uổng!” Nhan Tiêu bỏ que cay trong tay xuống, “Tâm trạng tớ tương đối tốt, đối với các cậu mới tương đối hào phóng như vậy, tại sao lại thành hành động khả nghi?”
Tiểu Giai nhìn chằm chằm cô đánh giá: “Vì sao tâm trạng của cậu tốt?”
Đương nhiên là bởi vì chuyện của bác sĩ Hoắc……
Nhan Tiêu không nói chuyện gặp mặt gia trưởng, tùy ý có lệ: “Bởi vì bạn trai mình lớn lên đẹp trai.”
……
“Cách ly Nhan Tiêu, đang có một thế lực tà ác đang khống chế não bộ của cậu ấy!” Tráng Tráng vừa nói vừa vận công để ngăn cách.
Nhan Tiêu: “……”
Tiểu Giai lui về phía sau hai bước, một bàn tay đặt ở trên tai, một bàn tay bịt mũi: “Hương vị của tình yêu đã tran ra, đừng để chúng ta bị nhiễm!”
Hai người các cô múa may vận công trong không khí, kỹ thuật diễn có thể nói rất phô trương.
Nhan Tiêu thật sự chịu không nổi: “Qủy ấu trĩ! Hai người các cậu không đi diễn tiểu phẩm quả thực rất đáng tiếc!”
Buổi tối Nhan Tiêu lên Wetchat thấy tin nhắn của Hoắc Bình Qủa:
Đều gặp mặt phụ huynh rồi?
Mấy ngày hôm trước Hoắc Bình Quả đi Hàn Quốc, hơn hai ngày mới về, cho nên không thể tới buổi gặp mặt phụ huynh ngày hôm qua, nghe được mẹ Hoắc nói, liền lập tức lên mạng hỏi kỹ Nhan Tiêu về tình huống hôm qua.
Nhan Tiêu liền nói đại khái một chút tình huống ngày hôm đó, các phương diện cũng chưa có vấn đề gì.
Nói chuyện một chút, Hoắc Bình Quả lại gửi mấy hình ảnh cho Nhan Tiêu, là hôm nay cô đi dạo cửa hàng nên chụp hình lại, hỏi Nhan Tiêu có cần cái gì hay không.
Nhan Tiêu nghĩ thầm quả nhiên muốn nhờ mua đồ mình thích đều phải nhờ bạn bè, nhưng mà cô vẫn chọn một ít đồ dùng và son môi, nghĩ thầm dù sao cũng tiện nghi hơn so với đồ trong nước, cũng coi như là ủng hộ cửa hàng của cô ấy.
Không thể không nhắc tới chuyện chuyển khoản, Hoắc Bình Quả kiên quyết không cầm tiền của, nói là tặng cô, nếu Nhan Tiêu còn muốn trả tiền chính là không cho cô ấy mặt mũi.
Nhan Tiêu vẫn luôn không thích thiếu người khác cái gì, mặc dù là ở cùng Nhiếp Sơ Sơ, phần lớn thời gian là tính sổ rõ ràng, nhưng mà Hoắc Bình Quả nói như vậy, cô xác thật cũng không thể cự tuyệt.
Tóm lại cô ấy là em gái của bác sĩ Hoắc, về sau vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt, tương lai còn dài.
Nghĩ như vậy, liền đồng ý trước.
Kết quả nghe nói Nhan Tiêu nhờ người mua đồ dùng Hàn Quốc, lúc sau các cô gái trong phòng hỏi có thể tin cậy được không, sau đó đều nói muốn mua đồ dùng bên Hàn.
Tất cả mọi người trong phòng ngủ náo nhiệt nói đều muốn mua.
Gọi cho Hoắc Qủa Bình nói bạn cùng phòng muốn mua, bên này Nhan Tiêu đang nhớ các đồ vật mà các cô ấy muốn mua, đầu kia Hoắc Bình Qủa nhắn tin tới:
Tiêu Tiêu, bỗng nhiên nhớ tới có chuyện nói với chị một chút!
Nhan Tiêu đoán được cô ấy định nhờ cô giúp các gì, trả lời: Em nói đi.
Hoắc Bình Quả: Em biết ở trên mạng chị có mấy vạn fans, không bằng chị giúp em tuyên truyền một chút!
Bảo Nhan Tiêu tuyên truyền? Anh trai cô ấy không phải rất nhiều fans sao?
Nhưng mà nghĩ lại, làm người giống bác sĩ Hoắc có khả năng sẽ không giúp Hoắc Bình Qủa tuyên truyền một quảng cáo nhỏ.
Xác thực Nhan Tiêu sẽ giúp tuyên truyền cho mua sắm Vi Thương, phần lớn là quảng cáo, đối phương sẽ phải chi tiền cho quảng cáo các loại, kỳ thật loại bạn bè này còn chưa có, nhưng mà trước đó quan hệ của cô với Hoắc Bình Qủa cũng không tồi, bác sĩ Hoắc lại là anh trai của cô ấy, Nhan Tiêu cũng tuyệt đối hỗ trợ, cho nên cô trực tiếp đồng ý:
Chị chờ một chút em gửi cho chị mấy sản phẩm, thuận tiện dán mấy hình ảnh của chị tại một số nơi ở Hàn Quốc để tăng độ tin cậy, làm xong gửi em là được.
Đầu kia lại nhắn lại: Nói phí tuyên truyền, ngày thường giá cả của chị như thế nào?
Bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy buồn cười, chính cô cũng hiểu rõ cô, Hoắc Bình Quả cũng là, cô biết Hoắc Bình Qủa cũng không phải nghĩ cô ham lợi, tiền đối với loại chuyện này, tuy rằng nói tiếp lại cảm thấy tục, nhưng vẫn nói rõ ràng là tốt nhất, cho nên cô ấy mới hỏi như vậy.
Nhan Tiêu trả lời: Em cho chị mua mấy hộp làm đẹp da Brownie là ok rồi!