Ngọt Ẩn

Chương 44 - Thạch Đen Đông Lạnh 〔2〕

trước
tiếp

Nhan Tiêu nghe không hiểu ý của cô lắm, tưởng ở trạm xe điện ngầm quá ầm nên nghe nhầm, lại nói: “Em chờ một chút rồi nói chuyện, chỗ này của chị quá ồn!”

Nói Nhan Tiêu bước nhanh đi ra khỏi nhóm người, lại cất tiếng: “Alo! Hiện tại có thể nghe rõ, em nói đi!”

Đầu điện thoại bên kia cất cao giọng nói, Hoắc Bình Quả nói: “Tại sao chị lại có ảnh chụp của Ngụy Tâm Trúc?”

Nghe giọng nói của cô, cảm giác cảm xúc rất nôn nóng và kích động, Nhan Tiêu nghĩ nghĩ: “Ngụy Tâm Trúc là ai?”

“Là cô gái mà vừa rồi chị đăng lên trang bạn bè đó!”

Nhan Tiêu “Ukm” một tiếng, lại nghĩ tới vừa rồi cô ấy nói câu xóa trạng thái hoạt động đó đi, trong lúc nhất thời tò mò: “Đó là chị của bạn chị, em biết cô ấy?”

Hoắc Bình Quả yên tĩnh hai giây, sau đó giọng nói bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn: “Cho nên chị không biết cô ấy là ai?”

Nhan Tiêu đột nhiên buồn cười, “Không phải em vừa mới nói sao? Gọi Ngụy Tâm Trúc.”

Đầu kia lại trầm mặc, một lát sau cất tiếng: “Chị mau xóa trạng thái hoạt động kia đi.”

Nhan Tiêu nghi hoặc: “Vì sao? Em có thù oán gì với cô ấy sao?”

“Đừng hỏi, mau xóa!” Giọng điệu của Hoắc Bình Qủa có chút nôn nóng.

Cô ấy càng nói như vậy, Nhan Tiêu càng cảm thấy tò mò, lại không thể hiểu được: “Em không nói nguyên nhân, vì sao muốn chị xóa?”

Trầm mặc thật lâu, Hoắc Bình Quả mới cất tiếng: “Cô ấy chính là bạn gái cũ của anh trai em!”

Nói xong, Hoắc Bình Quả thở dài, không nghe được giọng nói của Nhan Tiêu, lại nói: “Đã biết, để anh trai em nhìn thấy chị liền không nói rõ được rồi.”

Trong đầu Nhan Tiêu đang là một mớ hỗn độn, trong lòng một lần lại một lần lặp lại “Sao có thể”, sao có thể khéo như vậy?

Vừa rồi ở nhà Phùng Thi Dư, xác thật cô ấy có nói qua chị cô ấy học ở nước ngoài, học y, gần đây mới về nước……

Tất cả đều trùng hợp như vậy, căn bản khiến Nhan Tiêu không có khả năng nghi ngờ.

Cô cầm điện thoại đứng ở trạm đường sắt không nói ra lời, cả người đứng im, thật lâu mới tỉnh lại.

Cũng may đầu điện thoại bên kia Hoắc Bình Qủa không tắt điện thoại, im lặng cùng với cô.

Trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng tới bên miệng rồi, lại biến thành một câu “Chị đã biết”.

Ngoài dự đoán mà bình tĩnh, cắt đứt điện thoại, xóa trạng thái hoạt động kia đi.

Trên đường trở về nhà, Nhan Tiêu nắm điện thoại, muốn tâm trạng của mình thoát khỏi sự tò mò và muộn phiền này, lại phí công.

Lúc đến dưới lầu chung cư, cô dừng lại bước chân.

Bỗng nhiên không nghĩ lại phải đối mặt với anh nhanh như vậy, không nghĩ coi như chưa xảy ra chuyện gì, cũng không biết dáng vẻ, cũng không nghĩ muốn làm một người bạn gái như vậy, hỏi chuyện về bạn gái cũ của anh.

Huống hồ trước kia cô cũng biết được một chút.

Do dự trong chốc lát, Nhan Tiêu ngồi ở ghế dưới lầu nghỉ chân, nhịn không được tò mò, lấy ra điện thoại ra mở Wetchat tìm Phùng Thi Dư, nhắn tin:

Chị gái cậu là người như thế nào?

Vấn đề tới không đầu không đuôi, Nhan Tiêu cũng không có tâm trạng tìm lý do, trực tiếp hỏi như vậy.

Phùng Thi Dư hồi âm:

Hỏi cái này để làm gì? Muốn quen biết chị mình?

Nhan Tiêu trả lời: Xem như vậy đi.

Phùng Thi Dư: Vậy cậu có muốn thêm Wetchat của chị ấy sao?

Thêm WeChat……

Nhan Tiêu: Không cần, thôi.

Tắt điện thoại, bỗng nhiên Nhan Tiêu có cảm giác chán ghét bản thân.

Rõ ràng, một chút cũng không nghĩ bản thân trở thành cái loại đi dò xét, cân nhắc người khác.

Nhưng không nhịn được muốn biết, muốn hiểu biết.

Một buổi tối thất thần, cái gì cô cũng không dám nói, không dám hỏi, buổi tối nằm ở trên giường, tại sao lăn qua lăn lại đều không ngủ được.

Cho nên hiện tại, Hoắc Trạch Tích biết cô ấy về nước sao?

Vì sao trong nhà anh lại để thuốc trị dạ dày?

Vì sao cô ấy phải về nước?

…………

Các loại vấn đề rắc rối giống như rễ cây, hơi duỗi ra một chút, dây dưa, không ngừng sinh trưởng ở trong đầu Nhan Tiêu.

Lúc này cả người lâm vào trạng thái nghi ngờ, trở nên giống như bị tâm thần, những chi tiết đó, vốn dĩ những chuyện đó không có liên quan nặng nhẹ, liền biến thành những manh mối quan trọng, giống như mỗi một sự kiện, đều ở chỉ hướng cho người khác thấy nghi ngờ.

Ngụy Tâm Trúc……

Nhan Tiêu thật sự nhịn không được, mở điện thoại ra, tìm tên cô ở trên Baidu.

Điền từ tìm kiếm, ngoài ý muốn tìm được Weibo của cô ấy.

Là dùng tên thật, số lượng theo dõi Weibo cũng không phải là nhiều.

Lần đăng gần đây nhất là ở sân bay, đánh hàng chữ: Tôi đã trở về.

Nhìn Weibo của thần tượng cũng không cẩn thận như vậy, Nhan Tiêu xem xét từng cái một.

Cô ấy không có nhiều ảnh chụp, phần lớn là chia sẻ một ít trạng thái sinh hoạt và cảm ơn, ảnh chụp cũng phần lớn là chụp cùng bạn bè, hoặc là bạn bè chụp cho cô ấy, rất tự nhiên, cười rộ lên mi mắt cong cong, khí chất rất giống với Phùng Thi Dư, là cô gái khiến cho mọi người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà nhiều trạng thái như vậy, không sai biệt lắm hầu như là đều ở chung với bạn bè, không biết có bạn trai hay không.

Lướt từ hôm nay đến năm trước, lướt từng dòng trạng thái ở Weibo, giống như đi vào sinh hoạt của cô ấy, dần dần hiểu biết cô ấy từng chút một.

Sau đó nhìn lại, có một dòng trạng thái khiến Nhan Tiêu: tata sinh em bé, bé sinh ra là một điều tốt đẹp.

Phối với dòng trạng thái là hình ảnh con mèo màu vàng và hai con mèo con.

Đó là hai năm trước, đại khái là lúc Hoắc Trạch Tích về nước không lâu.

Giống như cuối cùng cũng tìm được đồ vật mình mong muốn, ánh mắt Nhan Tiêu nhìn thất thần, trong lòng nói không nên lời khổ sở.

Rõ ràng biết bản thân nhàm chán tự tìm phiền muộn, nhưng vẫn là nhịn không được muốn nhìn, trong giây phút đó nhìn thấy bắt đầu hối hận. Lo sợ không đâu.

Nhan Tiêu tắt Weibo, rồi tắt máy.

Nhưng một chút cô cũng không chán ghét Ngụy Tâm Trức, cô ấy sáng ngời ưu tú như vậy, nếu có thể làm nam sinh, cô cũng sẽ thích con gái như vậy.

Nhưng vì sao lại muốn chia tay?

Nếu chỉ là bởi vì ở riêng hai nơi không có phương tiện nói, ý là cũng không liên quan gì đến tình cảm? Bây giờ cô ấy về nước, có thể hay không……

Dừng lại!

Không thể lại suy nghĩ miên man nữa, đều chỉ là bản thân đoán mà thôi……

Bởi vì đêm nay ngủ quá muộn thêm mất ngủ, khiến cho mắt Nhan Tiêu có thêm quầng thâm giống như ma nữ trong phim kinh dị.

Sợ bị Hoắc Trạch Tích phát hiện điều gì, Nhan Tiêu đánh phấn qua, đánh lần phần che khuyết điểm mới che đi được.

Trong giây phút mở của ta, Hoắc Trạch Tích bảo Nhan Tiêu mặc thêm một chiếc áo vào, Nhan Tiêu nói không cần, anh lại nhấn mạnh một lần, thái độ cứng rắn.

Ngày thường đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, nhưng không biết vì sao, giờ khắc này bỗng nhiên cô lại do dự, cơ hồ là buột miệng thốt ra: “Anh đối với bạn gái cũ cũng như thế này sao? Dùng lời nói trưởng bối, giống như hạ mệnh lệnh vậy?”

Những lời này nói không nghĩ, lúc hỏi ra cô mới nhảy dựng lên, yên lặng nắm chặt ngón tay, lại vẫn là cưỡng ép bản thân ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hoắc Trạch Tích sửng sốt, trầm mặc chớp mắt một cái hơi trầm xuống mở miệng: “Lời này có ý gì?”

Nhan Tiêu cắn môi, lại nói: “Em chỉ là không thích…… Không thích anh đối với em như vậy.”

Anh nhàn nhạt nhìn nàng: “Anh đối với em như thế nào?”

Nhan Tiêu không thể nói ra, cái mũi bỗng nhiên có chút chua xót.

Cô đứng tại chỗ, tất cả trạng thái đều không thể hiểu được.

Không thể hiểu được mà tức giận, không thể hiểu được muốn khóc, nội tâm bối rối, không ai nhìn hiểu.

Hoắc Trạch Tích nhìn cô trong chốc lát, mặt mày nhăn lại: “Làm sao vậy?”

Sau khi trở về nhà từ tối hôm qua, cô liền thất thần, luôn ở trạng thái cái gì cũng không biết.

Muốn cô nói như thế nào?

Muốn nói có phải anh thật sự thích em hay không? Nói bản thân không có bao nhiêu tự tin? Nói có phải anh mong nhớ người yêu cũ hay không?

Không thể nghĩ nhiều, tất cả ý nghĩ đều nối gót nhau tới, cô căn bản vô lực chống đỡ.

Trong nháy mắt cảm thấy, lúc bản thân muốn nói rõ chuyện kia, rất cẩn thận như vậy, sợ rằng tất cả mọi thứ đều là giấc mơ.

Cuối cùng cô hít sâu một hơi, thoáng điều chỉnh cảm xúc: “Không có gì, đi thôi.”

Đi đường không nói chuyện, xe chạy đến trường học Nhan Tiêu, cô đang muốn cởi bỏ dây an toàn, ấn đến cái nút, Hoắc Trạch Tích bỗng nhiên cầm tay cô.

Nhan Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, đối mặt với ánh mắt thâm thúy đen nhánh của anh, bên trong có một hình ảnh nho nhỏ của cô.

“Nếu có chuyện gì làm em cảm thấy rất khổ sở, có thể nói cho anh.”

Khi anh nói chuyện sắc mặt rất bình tĩnh, giọng nói lại trầm thấp, có thể làm người khác cảm thấy rất nghiêm túc.

Trong nháy mắt như vậy, Nhan Tiêu thật sự rất muốn nói hết tâm sự ra, nhưng mà cô biết, không được.

Cô không xác định, không xác định được vị trí của mình ở trong lòng anh là như thế nào, cũng không dám tùy tiện nhắc tới Ngụy Tâm Trúc.

Tưởng rằng bản thân cất giữ tâm sự tốt như vậy, nhưng vẫn không nhịn được khẽ run.

Cuối cùng cô cười gật đầu, đẩy cửa xe ra rời đi.

Lúc nghỉ trưa, cô lại nhịn không được nhắn tin cho Hoắc Bình Quả, hỏi có biết Ngụy Tâm Trúc đã về nước hay không, Hoắc

Bình Quả trả lời rất nhanh biết, hơn nữa biết từ mấy ngày hôm trước.

Cô lại hỏi: Vậy Hoắc Trạch Tích biết không?

Lúc sau Hoắc Bình Qủa gửi cho cô một đoạn ghi âm, ý là trước kia Hoắc Trạch Tích và Ngụy Tâm Trúc là bạn học, bên người có nhóm bạn bè, anh biết cũng rất bình thường, bảo Nhan Tiêu không nên lo lắng những cái không cần thiết.

Lúc buổi chiều, Nhan Tiêu vẫn luôn ở trạng thái mơ hồ, buổi chiều học xong, đi thẳng đến trung tâm vũ đạo, bỗng nhiên thể xác và tinh thần đều mệt.

Phùng Thi Dư nhìn ra Nhan Tiêu có chút khác thường, hỏi cô có phải không thoải mái hay không, Nhan Tiêu trả lời qua loa lấy lệ, Phùng Thi Dư nghe ra, cũng không hề hỏi nhiều, sau khi thực tập kết thúc hai người cùng đi xuống lầu, đi đến dưới lầu cô mới phát hiện không có điện thoại ở trong túi.

Trên phòng trung tâm vũ đạo cũng không có, dùng Phùng Thi Dư gọi điện thoại, lại không có tắt máy, chắc không phải là bị trộm.

Nhan Tiêu nghĩ một chút, nói: “Chắc là để ở trường học, Thi Dư cậu về nhà trước đi, mình về trường học tìm một chút.”

Phùng Thi Dư đồng ý, dặn dò hai câu, đợi Nhan Tiêu ngồi lên taxi rồi mới rời đi.

Đã chạng vạng 8 giờ, Nhan Tiêu không có cách nào liên lạc với Hoắc Trạch Tích, lúc sau tới trường học đi thẳng đến phòng ngủ, quả nhiên lúc nghỉ trưa đã để ở chỗ này.

Tiểu Giai nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Nhan Tiêu, cắn quả táo từ từ nói: “Vừa rồi bạn trai cậu gọi điện thoại cho cậu, mình giúp cậu nhận, nói điện thoại cậu để ở trường học, anh ta nói rất nhanh sẽ đến lấy, đoán chừng bây giờ đang trên đương, hiện tại cũng được một lúc rồi cậu gọi điện thoại cho anh ta đi……”

Nhan Tiêu đồng ý một tiếng, đang chuẩn bị mở điện thoại ra gọi đi, bỗng nhiên tiếng chuông lại vang lên.

— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —-

“Giọt lệ”…

Cũng giống như muối một gia vị trong mọi món ăn…

Chẳng ai thích, một món ăn nhạt nhẽo…

Cũng giống như chẳng ai khi “yêu” mà không rơi “lệ”…

Tuy nhiên …

Món ăn dù hình thức đẹp nhưng quá mặn thì không ai có thể thưởng thức…

Tình dù đẹp nhưng quá nhiều nước mắt…

… Nào ai có thể tiếp tục!

(sưu tầm)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.