“Em đã tìm thấy điện thoại, anh ở chỗ nào?” Nhan Tiêu gọi được điện thoại, cất tiếng hỏi.
Nghe thấy đầu kia của điện thoại có tiếng còi xe, tiếng còi cách Hoắc Trạch Tích khá xa, chắc bật loa ngoài, “Rất nhanh đến cổng trường, em đi ra chưa?”
“Anh chờ em một chút, em lập tức đi ra.”
Cúp điện thoại, Tiểu Giai nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Nhan Tiêu, có chút lo lắng: “Có phải cậu mệt hay không? Lại muốn đi học lại muốn đi làm.”
Nhan Tiêu lắc đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói như thế nào, nghĩ lại có lệ qua đi: “Không có việc gì, mình đi trước, ngày mai gặp.”
Tiểu Giai nhìn ra được tâm trạng của Nhan Tiêu không được tốt, khẳng định trốn không thoát được đôi mắt của Hoắc Trạch Tích, cô hít sâu một hơi, trên đường đi đến của hàng bán đồ lạnh mua một chai nước chanh, vô tình nhìn thấy có người quen.
Phía trước cô là xã trưởng của hội manga anime, là một trạch nam chính hiệu.
Xã trưởng cũng liếc mắt một cái thấy cô, đi tới: “Ai, Nhan Tiêu? Đã lâu không gặp em!”
“Đại khái là gần đây tương đối bận.” Nhan Tiêu cười tiếp nhận chai nước chanh mà nhân viên cửa hàng đưa.
Xã trưởng thấy Nhan Tiêu cầm chai nước, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng, “Tính tiền chung đi.”
Cũng không từ chối, Nhan Tiêu cười cười: “Cảm ơn xã trưởng.”
“Cảm ơn cái gì? Em nói anh thật vất vả xuống lầu một chuyến, cư nhiên liền gặp được em, có phải là duyên phận trong truyền thuyết hay không?” Xã trưởng cười nói.
Nói thêm vài câu nữa, Nhan Tiêu nhìn thoáng qua thời gian, đoán chừng bác sĩ Hoắc đã tới cửa, muốn cáo từ: “Xã trưởng, em đi trước, còn có chút việc.”
“Ân…… Ai, em ở đâu vậy?” Xã trưởng đột nhiên lại gọi cô lại.
Nhan Tiêu nói: “Mấy ngày nay em ở bên ngoài, hiện tại ra khỏi trường.”
“Anh cũng đi ra ngoài tìm bạn ăn cơm, cùng nhau đi thôi.” Xã trưởng nói đứng lên, tạm biệt với ông chủ cửa hàng.
Xã trưởng kể về tình hình gần đây của xã đoàn, Nhan Tiêu ngẫu nhiên nói vài câu, nói nếu không vội thì chờ thêm một thời gian nữa, sẽ giúp anh ấy tuyên truyền một chút.
Mới vừa đi ra cửa trường học, đột nhiên một chiếc xe máy lao đến, cửa rất hẹp, xe máy không giảm tốc độ, Nhan Tiêu đang cúi đầu mở điện thoại xem có tin nhắn hay không, chiếc xe máy kia bỗng nhiên xoẹt qua người Nhan Tiêu.
Xã trưởng ôm lấy bả vai Nhan Tiêu kéo sang bên cạnh, ngay sau đó chửi ầm lên : “Tôi đánh ông có phải không có mắt hay không?” Lại cúi đầu hỏi Nhan Tiêu: “Có chuyện gì hay không?”
Tay anh vẫn để ở bả vai của cô, Nhan Tiêu có chút không được tự nhiên, cười cười: “Cảm ơn, em không có việc gì.”
Cô ngẩng đầu, liền thấy Hoắc Trạch Tích dừng xe ở gần đó, anh chậm rãi đóng cửa sổ xe lại.
“Xã trưởng, em đi trước đây!” Nhan Tiêu nói rồi vẫy tay với xã trưởng, đi qua đường cái.
Lúc sau lên xe, Nhan Tiêu giải thích chuyện điện thoại của mình, Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nghe, tùy ý mở miệng: “Người vừa mới đi ra cùng em, là bạn học?”
Nhan Tiêu dừng hai giây, “Là xã trưởng của hội manga anime , là người khá tốt.”
“Đối với em khá tốt?” Anh nhìn thẳng phía trước, xe đi không nhanh không chậm.
Có ý gì?
Không biết có phải đa nghi hay không, Nhan Tiêu cảm thấy lời nói của anhcó hàm nghĩa khác, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi anh thấy xã trưởng kéo cô sang bên cạnh, có chút nóng vội mà nói: “Anh không cần nghĩ lung tung? Vừa rồi là bởi vì anh ấy sợ xe đụng vào em, cho nên mới kéo em một chút.”
Cái gì cũng chưa có hỏi, cô đã hoảng loạn sửng sốt như vậy, Hoắc Trạch Tích liếc nhìn cô một cái, nửa là trêu chọc: “Lúc này còn không nói thật?”
Rốt cuộc nhịn không được, cuối cùng cả ngày áp lực sầu lo phiền lòng không kiềm chế được, bỗng nhiên cảm xúc cô bộc phát, cất cao giọng nói: “Anh dựa vào cái gì mà nghi ngờ em như vậy? Em nó sai cái gì sao?”
Anh thu mắt lại: ” Bỗng nhiên em ầm ĩ cái gì?”
Rất lâu chưa từng có áp lực như vậy, Nhan Tiêu chỉ cảm thấy nghẹn lại, phát tiết nói: “Đúng vậy, chuyện nhỏ mà em cũng làm ầm ĩ, em nói đều là sai, anh nói đều là chân lý, anh là người lớn em là trẻ con, có phải anh muốn nghe như vậy không?”
Thay đổi hướng xe, dừng xe ở ven đường, Hoắc Trạch Tích cau mày nhìn qua, “Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?”
Nhan Tiêu chỉ cảm thấy cảm xúc cam chịu đang thâm nhật và khuyếch tán trong lòng, cô không hề do dự mở miệng: “Anh có biết Ngụy Tâm Trúc về nước hay không?”
Ven đường chỉ còn lại ánh đèn mờ nhạt và ánh nhìn chăm chú, yên tĩnh, triền miên, giống như yêu cầu làm người yêu.
Không khí cũng ngưng trọng lại, qua một hồi lâu, lông mày Hoắc Trạch Tích cau lại cũng dãn ra một chút, biến thành vẻ mặt không có gì, giọng nói hơi thấp: “Vì sao lại nhắc đến cô ấy?”
“Em không thể nhắc đến cô ấy?”
“Em vô cớ gây rối!”
Cuối cùng Nhan Tiêu nhịn không được, nói ra tất cả những nghi ngờ ở trong lòng, cô chất vấn: “Tại sao ở trong nhà lại có thuốc dạ dày giống nhà cô ấy?”
Anh dùng ánh mắt không thể nói lý nhìn Nhan Tiêu, cười một tiếng: “Là bởi vì cái này sao? Em tức giận?”
“Còn có lần trước em thổ lộ, vì sao lúc em nhắc tới bạn gái cũ anh liền cắt ngang? Vì sao em không thể so sánh với cô ấy? Căn bản anh cảm thấy em vô pháp phải không?”
Nhan Tiêu liên tiếp chất vấn, nói xong lời cuối cùng gần như nghẹn ngào, giống như là gào lên.
Hoắc Trạch Tích nghe cô phát tiết xong, dựa lưng vào ghế, mệt mỏi mà thở dài một hơi.
Nhan Tiêu nắm chặt ngón tay, cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn như là nằm mơ, lại cảm thấy giống như tỉnh lại, chính vì nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng thất bại.
Một trận gió thổi qua, giống như gào thét ở bên cạnh, qua một lúc, anh mới một lần nữa điều khiển ô tô, ánh mắt lặng im, dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Không thấy trả lời, Nhan Tiêu cũng không nói chuyện nữa, dọc theo đường đi chỉ có tiếng gió thổi, ở bên cửa sổ tàn sát bừa bãi.
Mãi cho đến nhà anh, hai người cũng không có nói thêm lời nào nữa.
Nhan Tiêu tắm rửa xong, đang muốn về phòng, lại bỗng nhiên nhìn thấy Hoắc Trạch Tích đứng ở cuối hành lang.
Không có bật đèn, anh đứng ở trong bóng tối, mơ hồ thấy hình dáng, dựa lưng vào vách tường, lẳng lặng nhìn cô, chờ cô ở phòng ngoài.
Nhan Tiêu không có dừng lại bước chân, muốn đi qua người anh để về phòng, lại đột nhiên bị anh giữ chặt: “Chúng ta nói chuyện.”
Cô sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu.
Đi vào phòng khách, ngồi ở sô pha, giống như cảnh tượng ngày thường cô và anh ngồi xem TV.
Trong lòng Nhan Tiêu hoang mang, ngồi ở bên cạnh anh, chờ anh mở miệng.
“Nghe em nói nhiều như vậy, anh mới phát hiện hóa ra em có rất nhiều cái nhìn về anh, anh muốn biết cuối cùng tại sao hôm nay tâm trạng của em thất thường.” Giọng nói của anh vẫn như cũ trầm ổn, nghiêm túc mà nhìn Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu hơi cúi đầu, trả lời không được.
“Bởi vì vừa rồi khi ra cổng trường ……”
“Không phải.” Nhan Tiêu đánh gãy.
Anh im lặng thật lâu sau mở miệng: “Đó là bởi vì cái gì?”
Nhan Tiêu cắn môi, giọng nói không tự giác mà thấp xuống: “Có phải anh chưa buông tay Ngụy Tâm Trúc phải không?”
Vòng tới vòng lui vẫn không thoát được cái đề tài này, Hoắc Trạch Tích dừng lại một giây, hỏi: “Cho nên là bởi vì cô ấy?”
Nhan Tiêu nói: “Trước kia Hoắc Bình Quả nói anh lâu như vậy không yêu đương là bởi vì cô ấy.”
“Nếu anh nói không phải, em tin em ấy hay là tin anh?”
“Vậy có phải anh thật sự thích em hay không?” Nhan Tiêu không trả lời hỏi lại,Hoắc Trạch Tích nhìn cô, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Anh thở dài, chậm rãi nói: “Em vẫn luôn hỏi anh vì sao anh thích em, kỳ thật không có gì phức tạp, lúc ở chung với em anh cảm thấy được thư giãn, rất đơn giản, là rất lâu chưa từng có cảm giác……”
Anh nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, trong lòng Nhan Tiêu khẽ nhúc nhích, sợ hãi anh muốn nói lại thôi.
Anh cúi đầu trầm ngâm một lát, lại tiếp tục nói: “Anh cho rằng anh đã qua cái tuổi yêu đương rồi, nhưng nếu em cho rằng bình đạm chính là không thích em, anh đây không có cách để chứng minh.”
Tất nhiên Nhan Tiêu nhìn anh: “Vậy có phải anh tưởng nói, hiện tại em làm anh cảm thấy rất mệt mỏi?”
“Nếu em vẫn luôn giống như vậy, anh rất mệt mỏi.” Anh trầm giọng trả lời.
Nhan Tiêu ngẩng đầu, hít cái mũi, nói: “Em nhớ rõ trước kia, anh nói ‘ vậy thử xem ’, hiện tại thử, có phải rất thất vọng hay không?”
Cô nói, không chờ Hoắc Trạch Tích trả lời, cô lại bổ sung: “Kỳ thật em chưa từng nghĩ muốn cùng anh bước tiếp, nếu ở dừng lại ở chỗ này, em cũng cảm thấy khá tốt.”
Chưa từng nghĩ tới sẽ bước tiếp……
Ánh mắt Hoắc Trạch Tích dần dần lạnh lẽo, “Ý tứ của em là muốn chia tay?”
Nhan Tiêu đã không thể gánh vác được, “Có lẽ vậy.”
Anh đứng dậy nói, trên cao lạnh lùng nhìn cô, giống như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên cười: “Cho nên căn bản em không phải nghiêm túc, thích ba năm cũng là giả?”
Tay Nhan Tiêu đỡ trán, không nói lời nào.
Cô im lặng hoàn toàn chọc giận Hoắc Trạch Tích, trong giọng nói của anh kiềm chế tức giận: “Vậy em chơi đủ rồi sao?”
Khóe mắt Nhan Tiêu nóng lên, liều mạng nhịn xuống nước mắt: “Chơi đủ rồi! Vậy chia tay đi!”
Trong lồng ngực kìm nén tức giận, phát ra cùng với những lời nói này, cô nói xong che lại đôi mắt, rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt.
Cãi nhau vì sao lại khiến cho con người mất đi lý chí, giống như càng nói càng không lựa lời, càng có thể tổn thương bản thân, làm cho đối phương đau đớn, giống như đánh thắng một trận chiến.
Hoắc Trạch Tích nghe được sửng sốt trong chốc lát, tựa hồ không thể lý giải, lông mày cau lại: “Em nói cái gì?”
Nhan Tiêu lau nước mắt: “Nếu anh đã rất mệt, vậy chia tay!”
Thời tiết oi bức, thành thị ở thật lớn giống như một cái lồng hấp, Nhan Tiêu mơ hồ nghe
thấy bên ngoài có một tiếng sấm rền.
Trong không khí chỉ có tiếng khóc của Nhan Tiêu, giống như qua một thế kỷ, giọng nói của
Hoắc Trạch Tích trầm thấp, mở miệng: “Anh đã biết……”
Anh đi vào phòng ngủ, suýt ngã ở cửa, phòng khách chỉ còn lại một mình Nhan Tiêu, nước mắt như vỡ đê, cô làm như thế nào cũng không kìm nén được.
Không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, nhưng rõ ràng, người lựa chọn vứt bỏ trước, là cô.
Bảo vệ tự tôn, tất cả mọi thứ đều không giữ lại được.
Lý trí bị toàn bộ cảm xúc cắn nuốt, Nhan Tiêu nghe được trong giây phút anh dùng sức đóng cửa, bỗng nhiên khổ sở muốn rời khỏi đây, ý nghĩ vừa mới xuất hiện, cô đã chạy đến cửa, chưa kịp đổi giày, vội vàng chạy ra khỏi nhà anh.
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —–
Ra đi không phải bao giờ cũng đồng nghĩa với sự từ bỏ, đó cũng có thể là một cách để giữ gìn những gì đã trải qua, nếu người ta biết ra đi trước khi quá trễ.
(Sưu tầm)