Không như dự kiến, giữa trưa ngày hôm sau lúc Nhan Tiêu rời giường, cả người như là tan giã, eo đau lưng đau, nghĩ thầm ngày thường luyện tập vũ đạo cường độ cao cũng không có khó chịu như vậy, cũng không biết vì sao, anh là người chủ động, mệt mỏi lại là bản thân mình.
Bởi vì thời gian rời giường quá muộn, Nhan Tiêu đang muốn nói dứt khoát xuống lầu ăn cơm trưa, Hoắc Trạch Tích mặc xong quần áo đi ra, nói chờ lát nữa đi đến nhà ba mẹ anh một chuyến, trực tiếp đi qua bên kia ăn cơm, Nhan Tiêu đi cùng anh.
Tuy rằng mỗi lần thấy ba mẹ anh, Nhan Tiêu không hiểu sao có chút khủng hoảng, lại vẫn không có lý do để từ chối, đồng ý một tiếng.
Nhưng mà trước đây, có một số chuyện xen vào, khiến cho lần này vào đến cửa cũng không vui sướng như vậy.
Rửa mặt xong, Nhan Tiêu chuyển một vài bộ quần áo đến tủ quần áo của Hoắc Trạch Tích, trong đó có mấy cái khoa váy kiểu Lolita, còn có một bộ trang phục thủy thủ, ngày thường đều mặc ra ngoài chụp ảnh, cơ hồ thường xuyên mặc một ngày, nhưng bác sĩ Hoắc giống như cảm thấy rất hứng thú, nhìn vài lần, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Nhan Tiêu: “Tại sao em lại thích sắm vai nhân vật?”
Ngày thường đều gọi là “cosplay”, bỗng nhiên lại có nề nếp gọi là “ sắm vai nhân vật”, không biết tại sao nghe cảm thấy có chút không đứng đắn, Nhan Tiêu không phải không có từ giải thích, suy nghĩ sau một lúc lâu: “Bởi vì rất thích nhân vật trong tiểu thuyết, tự mình thử sắm vai, liền rất thú vị.”
“Vậy lúc khiêu vũ, tại sao lại mặc loại quần áo này?” Anh chỉ cái váy ngắn trong trang phục thủy thủ.
Kỳ thật vấn đề này, Nhan Tiêu thật đúng là không hiểu gì, giống như tất cả mọi người đều như thế này, vậy đi theo như vậy, không nghĩ tới quá nhiều.
Cô mơ hồ trả lời: “Rất đẹp mắt.”
“Là bởi vì nam thích xem?” Giọng điệu của anh không gợn sóng, vốn là hỏi câu, nghe lại giống như là sửa lại câu trả lời của cô.
Lập tức Nhan Tiêu vẫn chưa kịp phản ứng lại, lại bắt đầu cảm thấy tức giận, bỏ quần áo trong tay xuống, nhìn anh: “Lời nói của anh là có ý gì? Anh cảm thấy em mặc bộ quần áo này chỉ để cho đàn ông nhìn?”
Vốn dĩ trước kia Hoắc Trạch Tích cũng nghi ngờ vấn đề này, sau lại thấy cô giống như rất thích, không có can thiệp quá, nhưng cũng không phải là không thèm để ý, bắt đầu chuyện này, cũng dứt khoát nói rõ:
“Em không biết những người đó thấy như thế nào, nói như thế nào?”
“Em không quản bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng đó là yêu thích của em!”
“Nhưng anh không thích.”
Nhan Tiêu nói không nên lời lời nói, nhìn anh, “Vì sao anh không thích?”
“Anh tin tưởng không có bất kỳ một người con trai nào, hy vọng bạn gái của mình bị những người con trai khác công khai bàn luận như vậy.” Anh nói rồi cau mày.
Ngày thường xác thật rất nhiều bạn nam trên mạng bình luận trên video của cô, nói cũng có chút không đứng đắn, nhưng Nhan Tiêu không biết nên giải thích như thế nào, kỳ thật nhìn nhiều chính cô lại cảm thấy không có gì, lại không nghĩ tới Hoắc Trạch Tích sẽ để ý.
Cô tận lực muốn giải thích cho Hoắc Trạch Tích, nói: “Giống như anh cũng có rất nhiều bạn nữ nghe, cũng có gọi anh là “chồng”, nói là bạn gái anh, đó không giống nhau sao? Lý giải một chút được chưa?”
Nghe cô nói như vậy, Hoắc Trạch Tích nhịn không được nói rõ: “Tính chất giống nhau sao?”
“Tại sao không giống nhau?”
“Phương thức tư duy của nam nữ không giống nhau, bọn họ nhìn thấy em lộ chân, gọi em là vợ, có ý tứ gì em không rõ ràng sao?”
Nói xong cảm xúc của anh không tốt lắm, lại hơi cúi đầu, thoáng khống chế.
Ngôn ngữ vô hình giống như mang Nhan Tiêu vào một loại trạng thái thẹn, cô không biết nói cái gì cho tốt, muốn bảo vệ cái mà bản thân yêu thích, lại có chút thẹn quá thành giận: “Vậy ý của anh là bọn họ muốn lên giường với em? Vậy những người gọi anh là “chồng” cũng muốn lên giường với anh? Anh dựa vào cái gì mà nói tính chất không giống nhau?”
Hoắc Trạch Tích thở dài nhìn về nơi khác, ánh mắt lại quay lại nhìn cô, con ngươi đen nhánh như được tẩy rửa, “Bất luận có phải muốn lên giường với anh hay không, không có một chút ảnh hưởng nào đối với anh, bởi vì anh là đàn ông, hiểu không?”
Nghe anh nói xong, Nhan Tiêu quăng quần áo trong tay sang một bên, bỗng chốc cất cao giọng: “Cho nên anh cảm thấy về phương diện đó đàn ông không sao cả? Lên giường hay không cũng không có ảnh hưởng phải không? Tư tưởng của anh có vấn đề! Anh kỳ thị giới tính!”
Cảm xúc của cô quá mức kích động, Hoắc Trạch Tích dần dần thu lại, bình tĩnh nhìn cô: “Giống như tính xâm phạm và quấy rối tình dục, nhược điểm là con gái, điểm này không thể phủ nhận, hơn nữa không có liên quan đến kỳ thị giới tính.”
Anh nói dừng một chút, lại tiếp tục: “Nếu em muốn nhấn mạnh quyền của phụ nữ, vậy trước đó em nên làm rõ là ai không tôn trọng người của em, xem những cái em khiêu vũ bàn luận về dáng người bàn luận về diện mạo, vẫn là anh.”
Giọng điệu của anh vẫn như cũ duy trì bình tĩnh, chuyên chú mà nhìn cô.
Bỗng nhiên Nhan Tiêu cảm thấy được vẻ lý trí bình tĩnh của anh nhưng lại có chút không hợp lẽ, rồi lại không có cách phản bác, chỉ có thể căm giận: “Tại sao anh lại so đo với những người khác bởi vì những lời nói trêu đùa như vậy?”
Hoắc Trạch Tích nói: “Trêu đùa? Làm người bạn trai có liên quan, anh không cảm thấy buồn cười.”
Bị anh nói cho không có lời nào để nói, Nhan Tiêu cúi đầu nghịch ngón tay, tuy rằng biết anh nói không sai, vẫn là cảm thấy không đến mức, nghĩ thầm quả thực anh là đại hán tử chủ nghĩa.
Bởi vì chuyện này, hai người ầm ĩ có chút không thoải mái, khi lên xe Nhan Tiêu cũng không có nói lời nào, Hoắc Trạch Tích cũng không chủ động nói chuyện với cô, cứ như vậy mỗi người có tâm sự riêng.
Lúc đến nhà ba mẹ anh, Nhan Tiêu thoáng thả lỏng tâm tình, lúc nhìn thấy gương mắt tươi cười của mẹ Hoắc, qua ôm một cái.
“A Tiêu tại sao lại càng ngày càng xinh đẹp?” Mẹ Hoắc lôi kéo Nhan Tiêu nhìn kỹ, lại sờ sờ mặt cô.
Hoắc Bình Quả ở một bên cắn hạt dưa, nghĩ đến câu thơ “Tình yêu thấm nhuận.”
Nhan Tiêu nghe được da gà nổi hết lên một cánh tay, cố ý nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, phảng phất giống như anh không nghe thấy, lại hỏi Hoắc Bình Qủa Gia Gia ở chỗ nào.
“Gia Gia ở trên lầu, không biết làm gì.” Hoắc Bình Quả tiếp tục cắn hạt dưa xem phim Hàn.
Ánh mắt Hoắc Trạch Tích nhìn lên trên lầu, “Tại sao em không trông nó?
“Tự nó chơi ở trên, chơi mệt thì ngủ, rất ngoan.” Cô vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nhan Tiêu ở bên này vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ thầm cũng có đã lâu không có gặp Gia Gia, vì thế mở miệng: “Em đi lên thăm bé.”
Nói xong cô đi lên trên lầu, nghe thấy trong phòng nào đó có tiếng vang, tới gần cửa kia, cố ý gõ gõ.
Nghe thấy bên trong tiểu nam hài lộc cộc tiếng bước chân, Nhan Tiêu khóe miệng treo một tia cười.
Gia Gia mở cửa lúc nhìn thấy Nhan Tiêu sửng sốt một chút, lại đột nhiên nhớ tới, cao hứng tiến lên ôm chặt chân cô: “Dì Nhan Tiêu~”
Tốc độ trưởng thành của trẻ con nhanh kinh người, Nhan Tiêu phát hiện đứa trẻ này giống như cao lên một chút, sờ đầu bé: “Rất vui, Gia Gia còn nhớ rõ dì Nhan Tiêu.”
“Con đương nhiên nhớ rõ dì Nhan Tiêu…… Vậy dì tới chơi trò chơi đua xe với cháu được không?” Gia Gia nói lôi kéo tay Nhan Tiêu đi vào trong phòng.
Ngồi lên cái đệm, Gia Gia đưa cho Nhan Tiêu một cái điều khiển từ xa, “Của dì là chiếc xe việt dã màu xanh, của cháu là xe thể thao màu đỏ.”
Nhan Tiêu không có lý do cự tuyệt, tiếp nhận xe con, nghĩ thầm việt dã và xe thể thao cũng không có tính khả thi gì, căn bản không phải một cái quan trọng?
Nhan Tiêu cầm chiếc xe việt dã màu xanh đặt ở trên vạch xuất phát, lúc sau Gia Gia ra lệnh một tiếng, hai chiếc xe con chạy lên theo quỹ đạo, Nhan Tiêu không thành thạo điều khiển từ xa, kỹ thuật rất kém cỏi, đụng vào hàng rào chắn hai ba lần, kết quả tự nhiên là Gia Gia thắng.
Bàn thứ hai, Gia Gia nói để Nhan Tiêu đi trước năm giây, chính mình mới bắt đầu chạy, Nhan Tiêu có chút kinh ngạc, nhỏ mà đã thân sĩ phong độ như vậy?
“Ai dạy cháu như vậy?” Cô nhịn không được hỏi.
“Mẹ dạy, bởi vì lần trước mẹ thi với cháu, mẹ cháu vẫn luôn thua, mẹ cháu bảo cháu nhường, nói ưu tiên con gái.”
Nhan Tiêu: “……”
Người mẹ là Hoắc Bình Quả này, chơi món đồ chơi lại bảo con trai hai ba tuổi nhường mình!
Có thể tưởng tượng trong sinh hoạt chồng cô ấy và con trai có bao nhiêu ủy khuất……
Nhan Tiêu nghĩ nhịn không được cười, nghĩ thầm vẫn là sinh con trai rất tốt, đã nuôi dưỡng dễ, lại biết bảo vệ mẹ.
Chơi vài lần, ánh mắt Nhan Tiêu mới chú ý tới bóng dáng đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn qua là Hoắc Trạch Tích, cũng không biết đứng ở chỗ kia bao lâu.
Ánh mắt giao nhau, cô lại nhớ tới hiện tại hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh, lại cúi đầu tránh đi tầm mắt.
Gia Gia lại kích động mà đứng lên, đang chạy xe thì bỏ lại, chạy qua ôm cậu.
Hoắc Trạch Tích đón được bé, nhẹ nhàng bế bé lên, ôm ở một bên tay, cười nhìn bé: “Chơi rất vui sao?”
“Chơi rất vui.”
Một tay khác của anh lại sờ đầu Gia Gia, “Tại sao lại ướt?”
“Mồ hôi.”
“Ai cho cháu mặc nhiều như vậy? Cởi áo khoác.”
……
Nhan Tiêu nhìn trong ánh mắt anh đều là sự dịu dàng, giống như trước kia mà cô cảm thấy, dáng vẻ ôm trẻ con rất gợi cảm nói không nên lời. Nhan Tiêu nhớ rõ, anh giống như rất thích cậu bé.
Gia Gia ôm bả vai anh, kích động lúc sau lại bắt đầu ủy khuất đề ra nghi vấn: “Mấy ngày hôm trước tại sao cậu đều không tới thăm cháu?”
Hoắc Trạch Tích vô tình nhìn thoáng qua Nhan Tiêu, sau đó lập tức quay người nhìn cậu bé, anh từ từ nói: “Bởi vì cậu muốn ở nhà chăm sóc một bạn nhỏ khác.”
Nhan Tiêu nghe được trong lòng khẽ nhúc nhích, Gia Gia tò mò truy vấn: “Là em bé của anh?”
Anh trầm ngưng chớp mắt một cái, trả lời: “Cậu.”
Nhan Tiêu ở một bên yên lặng không nói gì, mặt đỏ lên, bị kích động tim đập nhanh hơn.
Không phải tức giận sao? Nói ra lời này muốn cô phản ứng như thế nào?
Chỉ có Gia Gia nghe không rõ: “Lúc nào mà cậu đã có em bé?”
“Đi, chúng ta xuống lầu ăn kem.” Hoắc Trạch Tích nói sang chuyện khác, ôm bé muốn xoay người.
Gia Gia vẫn còn hỏi, Nhan Tiêu nhịn không được khẽ nở nụ cười, ngẩng đầu thấy bóng dáng anh xa dần. Chờ bóng dáng anh biến mất ở cửa thang lầu, cô mới đột nhiên phát hiện…… Vì sao mình lại bị bỏ lại?
Hóa ra không phải anh muốn hòa giải với cô?
……
Nhan Tiêu cũng theo sau, cách Hoắc Trạch Tích hai bước xa, đi ở phía sau anh, hơi hơi cúi đầu, do dự rốt cuộc có nên chủ động nói chuyện với anh hay không.
Không nghĩ tới lúc hạ quyết tâm, trên đường lại bị mẹ Hoắc lôi kéo thử bánh kem bà làm, Nhan Tiêu bất đắc dĩ bị gọi đi.
Bỏ lỡ một cơ hội mở miệng, Nhan Tiêu sẽ không bao giờ biết nên mở miệng như thế nào nữa, nghĩ thầm tuy rằng có thể lý giải được ý nghĩ của bác sĩ Hoắc trước, nhưng lần này cô cũng không có làm sai cái gì, nhiều nhất nói vài câu có chút nặng lời, trái lại đã không còn tức giận, vẫn không nên làm mất mặt.
Cơ hồ cả một buổi trưa hai người không có nói chuyện, liền bị mẹ Hoắc và em gái anh nhìn ra có chút không thích hợp, vẫn là Hoắc Bình Quả nhịn không được, lôi kéo Nhan Tiêu đi ra ban công hỏi chuyện: “Tại sao hôm nay hai người có chút kỳ lạ?”
Nhan Tiêu: “Không có gì.”
“Có phải anh trai em khi dễ chị hay không?”
“Không, em hỏi như vậy làm gì?”
Hoắc Bình Quả trầm ngâm vài giây, lại nói: “Nói lại với em không có việc gì, em và chị một đội.”
“Buổi sáng hôm nay bởi vì một vài chuyện, không có gì.”
Chuyện của hai người cô nghĩ không nên nói cho người khác.
Hoắc Bình Quả cũng không hề hỏi, đi ra ngoài lúc sau lại cùng nhau ăn cơm chiều, trên bàn cơm mẹ Hoắc lại nói chuyện bà của Hoắc Trạch Tích, trước kia bà bị bệnh suy tim, phải phẫu thuật nối mạch máu, ra viện thì tĩnh dưỡng ở trong núi, gần đây thân thể khôi phục rất khá.
Hoắc Trạch Tích nghe vậy sửng sốt, không biết chuyện bà tĩnh dưỡng ở trong núi, hỏi: “Bà nội xuất viện khi nào? Tại sao không ai nói cho con?”
“Mấy ngày hôm trước, bà không muốn ở bệnh viện, nói bên trong không khí không tốt, ba con liền đón bà vào núi tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng.”
Nhan Tiêu chưa từng nghe qua chuyện về bà nội Hoắc Trạch Tích, rất là tò mò, lúc này cũng không biết có nên hỏi hay không, chỉ yên lặng mà ăn cơm, yên lặng nghe.
Hoắc Trạch Tích lại hỏi: “Ngọn núi kia ở đâu?”
“Kiều Sơn, không khí tương đối tốt.” Mẹ Hoắc trả lời.
Anh khẽ gật đầu, gắp một miếng thịt thăn chua ngọt bỏ vào trong chén Nhan Tiêu, một bên nói chuyện: “Vậy ngày mai con đi thăm bà.”
Nhan Tiêu nhìn chằm chằm kia miếng thịt sửng sốt trong chốc lát, hoài nghi Hoắc Trạch Tích có phải thuận tay mới gắp thịt cho cô hay không, quên hai người bọn họ vẫn còn chiến tranh lạnh.
Nhưng rất nhanh cô ngẩng đầu, nhìn anh: “Em đi cùng với anh.”