Đêm nay mẹ Hoắc bảo Hoắc Trạch Tích và Nhan Tiêu ở lại trong nhà, Hoắc Trạch Tích không từ chối, nhìn về phía Nhan Tiêu, cô cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong lúc mọi người cùng nhau đi tản bộ, Hoắc Bình Quả đi cùng một chỗ với Nhan Tiêu, Nhan Tiêu nhớ tới chuyện hôm nay, tuy rằng đã qua đi, nhưng vẫn có chút nhịn không được, thử hỏi Hoắc Bình Quả: “Em cảm thấy, anh trai em anh ấy là người như thế nào?”
“Anh trai em, là người rất tốt.” Hoắc Bình Quả trả lời có lệ.
Nhan Tiêu nghĩ, lại nói: “Không phải, kỳ thật chị muốn hỏi, có phải đôi khi anh ấy hay gia trưởng phải không?”
Hoắc Bình Quả nghe ra có chút cau mày, “Hôm nay chị cãi nhau với anh ấy, là bởi vì cái này?”
Nhan Tiêu do dự một chút, đại khái vẫn nói một chút nguyên nhân, không nghĩ tới Hoắc Bình Quả nghe xong lúc sau thật ra rất bình tĩnh: “Tác phong của anh ấy có chút cổ hủ, nguyên nhân đại khái là từ nhỏ đến lớn luôn rất ưu tú, dưỡng thành một chút tật xấu luôn quyết định theo ý mình, nhưng mà cũng không quá để bụng, anh ấy cũng sẽ không để ý nhiều như vậy.”
Nhan Tiêu không có trả lời, Hoắc Bình Quả lại nói: “Nói là gia trưởng cũng chưa tới mức độ kia, chỉ là anh trai em người này rất truyền thống, rất nhiều chuyện thích nói đạo lý, chính anh ấy cũng là một người rất chú trọng, huống chi chị là bạn gái anh ấy, loại chuyện này, với ánh mắt của đàn ông mà nhìn vào, nói chung là cảm thấy bạn gái mình bị xâm phạm gì đó, tóm lại tính chiếm hữu của đàn ông rất đáng sợ……”
Yên lặng mà nghe coi nói, Nhan Tiêu thả chậm bước chân.
Lúc về đến nhà, thấy Hoắc Trạch Tích ôm Gia Gia xem cá vàng nhỏ trong ao ở vườn hoa, Nhan Tiêu nhìn mỉm cười, đi đến đứng sau lưng anh không lên tiếng.
“Cậu, cậu có thích con cá lớn kia hay không, toàn thân đều là màu vàng kia kìa?”
“Cậu thích nó ở bên cạnh con cá nhỏ màu hồng kia……”
Nghe được hai người bọn họ đối thoại, Nhan Tiêu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Cá hồng nhỏ là con nào?” Bỗng nhiên Nhan Tiêu mở miệng.
Hoắc Trạch Tích xoay người, Gia Gia cũng xoay người lại theo: “Dì Nhan Tiêu dì tới rồi!”
Cô beo mặt Gia Gia một cái: “Đúng vậy, các người đứng ở đây làm gì vậy?”
“Xem cá, có rất nhiều cá, cháu thích con cá chuối kia nhất.” Gia Gia nói kích động mà đi chỉ cá.
Nhan Tiêu học giọng điệu ngây thơ của anh bạn nhỏ: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì nó rất lớn, thịt rất nhiều, nhất định ăn rất ngon.”
“……”
Lúc này câu trả lời quả thực ngoài dự đoán, cô nghi ngờ nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, Hoắc Trạch Tích nhìn hiểu ánh mắt của cô, thề thốt phủ nhận: “Không phải anh nói.”
Nhan Tiêu không tin, cố ý lớn tiếng: “Hoắc Bình Quả, mau đến nhìn xem anh trai em dậy con trai em như thế nào, quá hung tàn!”
……
Đây là điều thứ nhất mà cùng vượt qua buổi tối với người nhà của anh, Nhan Tiêu cảm thấy rất thả lỏng, giống như trở lại nhà của mình, nghĩ thầm gặp được người nhà bạn trai thân thiết như vậy, cô đúng là rất may mắn.
Mẹ Hoắc muộn một chút mới chuẩn bị phòng, tuy rằng biết chuyện hai người bọn họ ở chung, nhưng rốt cuộc không biết nội tình, xuất phát từ đủ loại vẫn là dò hỏi ý kiến Nhan
Tiêu một chút, có phải muốn ngủ một mình hay không.
Nhan Tiêu sợ làm phiền mẹ anh, không nghĩ nhiều như vậy, “Không cần, con ở chung phòng với Hoắc Trạch Tích, không cần sắp xếp lần nữa đâu.”
Mẹ Hoắc nghe vậy cười thâm ý, nhưng thật ra Gia Gia ở một bên làm ầm ĩ, hỏi bà ngoại:
“Con có thể ngủ với dì Nhan Tiêu được hay không?”
Thấy Gia Gia dáng vẻ lôi kéo góc áo mẹ Hoắc cầu xin, Nhan Tiêu có chút ngoài ý muốn, Hoắc Bình Quả ở bên cạnh ngăn cản Gia Gia, “Tại sao muốn ngủ chung với dì Nhan Tiêu? Con đã sớm ngủ một mình rồi, chẳng lẽ còn sợ hãi?”
“Bởi vì con thích dì Nhan Tiêu, con có thể chia sẻ bí mật nhỏ với dì ấy.” Gia Gia nói rồi kéo tay Nhan Tiêu lại đây, nói nhỏ ở bên tai cô.
Loại tình huống này, rốt cuộc có nên từ chối hay không? Nhan Tiêu lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bác sĩ Hoắc im lặng đứng ở bên cạnh cuối cùng nhịn không được nói: “Giường cháu nhỏ như vậy, hai người các cháu ngủ làm sao được?”
Gia Gia phản bác: “Vậy các cậu hai người lớn ngủ một cái giường, vì sao có thể ngủ?”
Anh bạn nhỏ này……
Nhan Tiêu muốn cự tuyệt, lại không muốn làm Gia Gia thất vongh, tìm kiếm ý kiến mà nhìn về phía Hoắc Trạch Tích.
Anh bỏ tờ giấy trong tay xuống, đi tới, “Lục Tư Gia, buổi tối hôm nay con cần ngủ một mình.”
Chung quy bác sĩ Hoắc vẫn giống một ác nhân……
Gia Gia òa lên một tiếng khóc, Hoắc Bình Quả ở một bên không yên tâm an ủi: “Gia Gia, chờ về sau con có vợ, con sẽ không phải ngủ một mình.”
Mọi người nghe được đều cười, Gia Gia lại càng thương tâm: “Vậy con muốn dì Nhan Tiêu làm vợ con.”
Lời này vừa nói ra, Hoắc Bình Quả lại muốn mắng bé lại vừa muốn cười, Nhan Tiêu cũng cười đến không được.
Nói chuyện không kiêng kị.
Bị cháu trai nói cho một tràng bác sĩ Hoắc thu ý cười, tuyên thệ chủ quyền với Nhan Tiêu, ra vẻ nghiêm túc: “Nhưng mà dì ấy đã là vợ của cậu.”
Phảng phất giống như sét đánh giữa trời, Gia Gia không dám tin tưởng mà nhìn cậu, cuối cùng òa lên khóc to hơn.
Lại một lần đi vào phòng Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu nhớ lại lần trước ở chỗ này còn nháo đến rất xấu hổ, vừa vặn đụng phải lúc anh đang thay quần áo, mà hiện tại, cư nhiên đã có thể quang minh chính đại mà nhìn.
Nghĩ, cô vừa bôi kem dưỡng da vừa nhìn gáy anh cười ngây ngô, Hoắc Trạch Tích ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của cô, sửng sốt một chút, ngay sau đó cũng cười.
Xoa mặt xong, Nhan Tiêu lại tìm quần áo trong tủ quần áo của anh, tìm một cái áo thun màu trắng mặc vào, vạt áo che khuất nửa đùi, lại nhảy nhót trên giường anh, rồi nằm xuống trở mình trên giường của anh.
“Hoắc Hoắc, anh khi còn nhỏ lớn lên rất đáng yêu, không giống hoàn toàn với hiện tại.”
Nhan Tiêu thấy ảnh khi còn nhỏ của anh, kẹp ở một quyển sách.
Hoắc Trạch Tích bưng sữa bò tới, đưa cho Nhan Tiêu một ly, “Hiện tại anh làm sao?”
Nhan Tiêu nhận sữa bò uống một ngụm, lại đánh giá anh nói: “Rất không đáng yêu.”
Hoắc Trạch Tích cười cười không nói lời nào, Nhan Tiêu lại bổ sung: “Rõ ràng là tiểu thịt tươi hai mươi lăm tuổi, cố tình sống thành dáng vẻ của một lão già cố chấp, thật sự! Một chút cũng không đáng yêu!”
Hoắc Trạch Tích nghe cô nói xong, cũng không trả lời, chỉ là hơi hơi híp mắt nhìn cô.
Nhan Tiêu nói xong lại tiếp tục uống sữa bò, Hoắc Trạch Tích biết bởi vì chuyện tranh chấp ngày hôm nay, trầm mặc trong chốc lát, hơi hơi rũ mắt nói: “Hôm nay thái độ của anh không tốt lắm.”
Thong thả uống sạch ly sữa kia, Nhan Tiêu không nói chuyện, anh lại tiếp tục: “Anh sẽ không can thiệp vào thứ mà bản thân em yêu thích, nhưng anh cũng hy vọng em có thể tôn trọng ý nghĩ của anh.”
Dừng vài giây, Nhan Tiêu chậm rãi thả lỏng khóe miệng, chuẩn bị tốt những lời sắp nói ra:
“Em ước định với anh, về sau em khiêu vũ, trang phục quá đầu gối, không mặc chế phục.”
Đều lui một bước, trời cao biển rộng.
Nửa người Hoắc Trạch Tích dựa vào đầu giường như suy nghĩ điều gì, nhạt nhẽo mà ừ một tiếng, Nhan Tiêu lại dịch qua, ghé vào bên tai anh nói: “Chỉ cho một mình anh nhìn.”
Anh cúi đầu bỗng chốc cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, Nhan Tiêu thuận thế nằm ở trong lòng ngực anh, lại nghĩ tới cái gì: “Trang phục hầu gái có phải có chút khẩu vị hay không……”
“Không liên quan, không nhiều quy tắc như vậy.” Hoắc Trạch Tích để tay trên bả vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cọ cọ ở trong ngực anh, Nhan Tiêu lại ngẩng đầu, “Anh muốn em mặc cái gì?”
Đôi mắt cô chớp chớp, Hoắc Trạch Tích có chút không biết nói cái gì, lời này hỏi ra……
Anh tránh nặng tìm nhẹ: “Ngày thường ăn mặc bình thường thì tốt rồi, sáng sủa một chút.”
“Không phải ngày thường, là chỉ lúc chỉ có hai người chúng ta.” Nhan Tiêu vươn hai ngón tay, bắt chéo, đi tới đi lui ở trong ngực anh.
Cô nói đủ hiểu, Hoắc Trạch Tích đơn giản trả lời: “Mặc cái gì đều được, không mặc cũng được.”
Không mặc……
Tay cô đang chỉ dừng lại, lại đánh anh một cái: “Lại không phải là người nguyên thủy!”
Hoắc Trạch Tích cũng cười, Nhan Tiêu thoáng ngồi dậy nói: “Giống như rất nhiều nam sinh thích trang phục mèo, anh cảm thấy đẹp hay không đẹp?”
Đối lập với việc né tránh giống trước kia, hôm nay Nhan Tiêu đối với phương diện này phá lệ cảm thấy rất vui vẻ, Hoắc Trạch Tích có chút nghi hoặc, cũng không hỏi, nửa cười trả lời: “Có thể thử xem.”
“Có phải hay không còn muốn mèo kêu, kêu anh là‘ chủ nhân ’?” Nhan Tiêu tiếp tục thăm dò hỏi.
“……”
Anh không trả lời, Nhan Tiêu hồ nghi: “Anh cảm thấy ấu trĩ?”
“Cái này có chút quá.”
“Vì sao?”
Anh híp mắt nhìn cô: ” Em muốn chơi S.M với anh?”
Nhan Tiêu có xem loại truyện tranh này của Nhật Bản, cảm giác rất khác biệt chơi khá tốt, đột nhiên nghe anh nói như vậy, có chút phản cảm: “Đó không phải đều là lấy roi đánh người sao?”
Hoắc Trạch Tích không giải thích nhiều, ôm Nhan Tiêu nằm xuống, “Ngày mai muốn rời giường sớm một chút, mau ngủ.”
“Đi ngủ?”
Hoắc Trạch Tích hỏi: “Em còn muốn làm sao?”
“Bác sĩ Hoắc, cái kia…… Em muốn……” Nhan Tiêu có chút không biết nên mở miệng như thế
nào, sợ anh cự tuyệt.
Hoắc Trạch Tích nhìn dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của cô, đoán ra cái gì, có chút muốn cười, “Ukm?”
Vạn phần rối rắm, nội tâm cô vẫn khát vọng nói ra: “Anh…… Anh có thể kể chuyện xưa cho em.”
Nói xong vẻ mặt mong mỏi nhìn anh.
Hoắc Trạch Tích: “……”
“Kể một chuyện thôi, kể một chuyện thôi!” Nhan Tiêu hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt hơi cứng của bác sĩ Hoắc, tiếp tục ôm cánh tay anh xoắn đến xoắn đi.
Ngượng ngùng một lúc lâu, cư nhiên chính là muốn kể chuyện trước khi đi ngủ?
Vừa rồi quả nhiên là đánh giá cao cô……
Giọng nói anh lạnh nhạt: “Kể câu chuyện 《 ba con Nhan Tiêu 》.”
“Cái quỷ gì? Anh mới là heo!” Nhan Tiêu không biết bác sĩ Hoắc tại sao lại khinh người rồi.
Bác sĩ Hoắc cũng không có dừng lại ngôn ngữ công kích: “Vậy 《 công chúa Bạch Tuyết cùng bảy cái Nhan Tiêu 》.”
Nhan Tiêu phản kích: “Em còn muốn kể cho anh hệ liệt《 mỹ nữ cùng Hoắc Trạch Tích 》!”
“……Được , em kể.”
Giọng nói Nhan Tiêu trong trẻo: “Từ trước, có mỹ nữ gọi là Nhan Tiêu, có dã thú, gọi là Hoắc Trạch Tích……”
Bắt đầu nghe, Hoắc Trạch Tích liền cười ti, Nhan Tiêu đáng anh: “Cười cái gì mà cười? Hôm nay anh còn nói em là gì của anh?”
“Được, em tiếp tục kể.” Hoắc Trạch Tích thu lại ý cười.
“Anh mau trả lời, hôm nay anh nói với Gia Gia em là gì của anh?”
“…… Vợ.”
“Còn có gì nữa?”
“Làm gì còn gì nữa?”
“Anh nói em là cô gái nhỏ của anh!” Nhan Tiêu căm giận.
Giờ phút này cảm thấy xưng hô này thật sự buồn nôn, anh hỏi: “Tại sao anh không nhớ rõ?”
“Gia Gia hỏi anh, nói anh chiếu cố cô gái nhỏ nào, anh nói là ‘ em ’.”
Hoắc Trạch Tích thỏa hiệp: “Được rồi……”
“Vậy anh lặp lại lần nữa.” Nhan Tiêu ôm cánh tay anh, một chân để ở trên người anh.
Hoắc Trạch Tích tắt đèn, “Ngày mai lại nói.”
“Không! Anh phải nói bây giờ!” Nhan Tiêu mới không tin ngày mai anh sẽ nói.
Anh bỏ chân Nhan Tiêu xuống, trầm mặc vài giây, bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, đầu tiên là
Nhan Tiêu sửng sốt, rồi sau đó chủ động đáp lại, môi răng cuốn nhau.
Thẳng đến lúc cô sắp hít thở không thông, anh mới thở dốc gọi một tiếng bảo bối, giọng nói mơ hồ không rõ, chôn vùi cùng nụ hôn của hai người.