Sáng sớm ngày hôm sau phải đi ra ngoại thành, Hoắc Trạch Tích lái xe, Nhan Tiêu ngồi ở ghế phụ mơ màng sắp ngủ.
Ra khỏi nội thành đến núi đoạn này hầu như là đường cao tốc, lái xe dễ dàng mệt mỏi, Nhan Tiêu lại luôn duy trì sự tỉnh táo, nói chuyện phiếm với Hoắc Trạch Tích, để cho anh đỡ mệt mỏi khi điều khiển xe.
Lần này là đi thăm bà nội anh, Nhan Tiêu cảm thấy đầu tiên cần biết được tình hình của bà nội anh, hỏi: “Bà năm nay bao nhiêu tuổi?”
“73.”
“Tim không tốt?” Tối hôm qua còn nghe người nhà anh nói phải làm phẫu thuật nối mạch máu ở tim.
Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn phía trước, nói: “Suy tim, năm trước có cấy ghép khởi bác khí*, trước đó không lâu có làm một cuộc phẫu thuật lúc đó mới phát hiện trái tim của bà không biết khi nào, đã đập rất yếu.”
*)Khởi bác khí: một loại máy dùng cho bệnh tim.
Đó toàn là thuật ngữ y học cô nghe không hiểu, lại nghe hiểu một câu cuối cùng, lập tức sửng sốt không nói lên lời.
Hoắc Trạch Tích liếc nhìn cô một cái, giọng điệu hơi nhẹ: “Nhưng mà trước đó cấy ghép khởi bác khí, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Cô nhịn không được hỏi: “Khởi bác khí là trợ giúp trái tim đập bình thường sao?”
“Là máy móc điện tử, trợ giúp cơ tim co rút lại hoạt động, trái tim cung cấp đủ máu.”
Kia không phải tương đương với, trái tim đã không có đập, toàn dựa máy móc để duy trì tính mạng?
Nhan Tiêu chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn, có chút khổ sở, cũng không biết nói cái gì, thay đổi đề tài: “Vậy bà anh có thân thiện không?”
Anh im lặng một giây, nhàn nhạt ừ một tiếng, lại như suy tư gì mở miệng: “Là người rất đặc biệt.”
Nhan Tiêu tò mò: “Đặc biệt?” Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy, bà sẽ thích em sao?”
“Nhất định sẽ.”
Nhan Tiêu dựa vào ghế dựa cười, trên đường cao tốc cũng không nhiều xe lắm, anh chạy rất nhanh, cảnh vật bên cạnh rất nhanh biến mất trong tầm nhìn, bỗng nhiên trong lòng Nhan Tiêu vô cùng bình tĩnh.
Lúc đến núi đã là gần giữa trưa, xe không thể chạy lên núi, đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới chân núi, muốn đi bộ lên núi.
Trong núi cảnh vật rất tốt, lên núi là có thể ngửi được mùi hương tươi mát của lá cây, trên đỉnh đầu các loài chim kêu uyển chuyển, không khí mát mẻ, không khí tươi mát.
Có một đoạn đường rất dốc, là một con đường nhỏ vòng quanh núi, chỉ có hàng rào cao nửa thước che chắn, Nhan Tiêu đi phía trước, Hoắc Trạch Tích ở phía sau đỡ cô, lúc đi ra Nhan Tiêu đã thở hồng hộc, túm cánh tay Hoắc Trạch Tích thở dốc: “Đã lâu không có leo núi, mệt mỏi quá……”
“Không chịu rèn luyện, về sau không có việc gì anh sẽ mang em tới đây leo núi.” Hoắc Trạch Tích nhìn mái tóc cô ướt bởi vì toàn mồ hôi, lại nói: “Đi được không?”
“Không có việc gì, nghỉ ngơi một phút đồng hồ thì tốt rồi.” Nhan Tiêu lấy khăn giấy lau mồ hôi, lại giúp anh lau.
“Anh cõng em.” Hoắc Trạch Tích nói.
Nhan Tiêu hơi kinh ngạc, lại lắc đầu: “Không cần……”
Hoắc Trạch Tích nửa cười mà nhìn cô, “Cơ hội khó có được, bỏ lỡ là không còn đâu.”
“Được! Vậy anh cõng em!” Nhan Tiêu sảng khoái đồng ý.
Bị anh cõng lên, Nhan Tiêu nhịn không được cười, tay để ở bả vai anh, nhẹ giọng hỏi: “Em rất nhẹ phải không?”
“…… Rất nặng.”
“Thôi đi, lần trước một tay là anh đã có thể ôm được em.”
Anh không trả lời, cười cười.
Đựa ở trên vai anh trong chốc lát, Nhan Tiêu lại giơ tay túm nhánh cây, lực đạo rất lớn, những cành chìa ra, những con chim trên cây đều bị Nhan Tiêu làm cho sợ hãi bay đi, tất cả ở trên đỉnh đầu ríu rít nháo lên.
Cô vội vàng vỗ bả vai Hoắc Trạch Tích: “Hoắc Hoắc đi mau!”
“Làm gì?”
“Những con chim đó sẽ trả thù em, những con chim đó đang kéo nhau xuống dưới!!”
“……Em nghĩ quá xấu cho chúng rồi.”
Nhan Tiêu còn nghi thần nghi quỷ mà ngẩng đầu nhìn, đám chim kia tiếp tục ríu rít.
Hoắc Trạch Tích chống đỡ một chút, Nhan Tiêu đột nhiên ôm lấy đầu của anh: “Đi mau đi mau!”
Hoắc Trạch Tích giận: “…… Tay em che mắt của anh!”
“Em sợ chúng nó đậu trên đỉnh đầu anh!”
“……”
Nhan Tiêu nhịn không được: “Mau bỏ em xuống!”
Hoắc Trạch Tích không buông tay, Nhan Tiêu lại đánh bả vai anh: “Mau!”
Anh bất đắc dĩ, thoáng ngồi xổm thả cô xuống dưới, Nhan Tiêu vội vàng nắm tay anh rồi chạy nhanh.
Ngay từ đầu Hoắc Trạch Tích chưa kịp ứng phó đã bị cô kéo chạy được vài bước, sau đó Nhan Tiêu càng chạy càng hăng hái, anh nhìn nhịn không được cười, cũng chầm chậm chạy theo cô.
Quay đầu nhìn anh, Nhan Tiêu chậm rãi nghĩ lại chuyện vừa rồi, đột nhiên không nín được cười ra tiếng, vừa chạy vừa cười, cười đến rơi cả nước mắt, cuối cùng cũng nắm tay anh thả chậm bước chân.
Hô hấp không đều, Nhan Tiêu túm chặt anh, đầu dựa vào ngực anh, cúi đầu thở dốc điều chỉnh hô hấp.
Hoắc Trạch Tích ôm cô vào trong ngực, xoa xoa đầu cô, mang theo ý cười hỏi: “Em vụng về chứ không ngu?”
Nhan Tiêu lắc đầu: “Không ngu.”
Đi đến phiến rừng cây kia, mới phát hiện bọn họ đã đến lưng chừng núi, gần một vách núi, có thể thấy được dưới dốc núi cây cối được bao trùm một tầng sương mù, dòng suối mơ hồ.
Rốt cuộc cũng thấy một căn nhà cách đó không xa, Nhan Tiêu kích động hô lên: “Có phải chỗ đó hay không?”
Hoắc Trạch Tích cũng nhìn qua, “Hình như vậy.”
Đi qua mới thấy dưới tang cây dưới lầu có một bà cụ đang ở đó, ngồi ở trên xe lăn, Nhan Tiêu nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, anh hơi hơi cúi đầu: “Là bà nội.”
Đến gần mới thấy rõ bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu tóc ngắn ngủi, trắng hơn một nửa, có chút mảnh khảnh.
Hoắc Trạch Tích nhẹ giọng gọi bà, bà mới chậm rãi mở to mắt, lúc nhìn thấy rõ ràng có chút sửng sốt, lại chậm rãi phản ứng lại, cười: “Trạch Tích à?”
Hoắc Trạch Tích nhìn bà, cũng cười.
Nhan Tiêu nhìn anh có chút rung động, anh cười rộ lên rất dịu dàng.
Anh lại kéo Nhan Tiêu qua, “Bà nội, đây là bạn gái cháu, tên là Nhan Tiêu.”
Thính lực của bà không được tốt lắm, giọng nói của anh to hơn ngày thường, thả chậm tốc độ.
Nhan Tiêu tiến lên, tươi cười: “Chào bà nội!”
Bà nội có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc vài giây, mới đánh giá Nhan Tiêu một chút, lại cười gật đầu.
Thời tiết oi bức, âm u giống như trời muốn đổ mưa, Nhan Tiêu đi đến sau xe lăn, cúi đầu nói: “Bà nội, bên ngoài trời sắp mưa, cháu đẩy bà đi vào được không?”
Bà nội cười đồng ý, Nhan Tiêu thong thả đẩy xe lăn, Hoắc Trạch Tích đi ở phía sau.
Trong phòng còn có một dì để chiếu cố bà, ở một bên giúp bọn anh lấy nước.
Phòng khách có một cửa sổ sát đất, tầm nhìn trống trải, thấy phong cảnh bên ngoài, trời sắp mưa.
Bên cửa sổ có một cái bàn nhỏ, có một bộ dụng cụ pha trà, màu xanh nhạt men sứ, rất đẹp và tinh xảo.
Bà nội Hoắc tìm Nhan Tiêu nói chuyện, lại không dò hỏi được vấn đề gì, chỉ nói cảnh vật trong núi, các cô đang nói chuyện, Nhan Tiêu phát hiện Hoắc Trạch Tích đi đến bộ dụng cụ pha trà bên cạnh bàn trang điểm.
Ấm tử sa* nấu nước, lọc lá trà, hâm chén trà……
Động tác của anh rất chậm, yên tĩnh nhưng rất chuyên chú.
Giống như là một nghi thức cố định rất chuyên nghiệp, lại rất thành thạo.
Nhan Tiêu nhìn thấy hơi sững sờ, bà nội nhìn theo ánh mắt cô, cười cười: “Mỗi lần nó tới đều phải pha một ấm trà.”
Bác sĩ Hoắc nhìn như vậy rất có cảm giác văn nhã cổ phong, Nhan Tiêu yên lặng cười, lại nhìn về phía bà nội anh, phát hiện bà nội cho cô một cảm giác rất bất đồng, sẽ không đặc biệt thân thiện với người khác, nhưng rất có khí chất, mơ hồ nhìn mặt mũi có thể biết, lúc còn trẻ là một mỹ nhân.
Pha trà xong, Hoắc Trạch Tích đẩy bà nội đi qua, bỗng nhiên bế bà từ trên xe lăn, đặt ở trên chiếc ghế nhỏ có khắc mấy hình bông hoa.
Chắc là tập mãi thành thói quen, bà nội bê chén trà lên uống một hụm, lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Trạch Tích: “Tại sao lại không châm trà cho bạn gái con?”
Lúc này Nhan Tiêu mới phản ứng lại, vội vàng chạy lai: “Tự cháu đến đó.”
Nghĩ thầm để bác sĩ Hoắc bưng trà rót nước cho cô, tại sao sẽ cảm thấy lương tâm bất an……
Hoắc Trạch Tích lại bưng bình trà lên, một tay đè lại cái nắp, rót nước chè màu hổ phách vào chén trà, nhìn về phía Nhan Tiêu.
Cô bưng lên uống một ngụm, tuy không phải người biết về trà, cũng cảm thấy hương vị trà thanh thanh, đọng lại lâu dài.
Cô nhịn không được hỏi: “Đây là trà gì vậy?”
Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt đáp: “Phổ Nhĩ*.”
*)Trà Phổ Nhĩ :là loại trà trải qua quá trình lên men sau chế biến, thường là trong quá trình lưu trữ, so với các loại trà thông thường chỉ có quá trình oxy hoá ngay trong quá trình sản xuất.
Quá trình lên men sau chế biến giúp cải thiện hương vị của trà, vị chát dần ngọt hơn, vị gắt dần dịu hơn, trà được biến đổi dần qua thời gian lưu trữ, từ màu xanh, vàng thành đen.
Cũng như ấm tử sa thường gắn với đất Nghi Hưng, trà Phổ Nhĩ cũng gắn chặt với các phẩm chất trà tại vùng Phổ Nhĩ, một khu vực phía cận nam Trung Quốc, nơi có giống trà cổ thụ, mọc hoang dã trên các dãy núi cao, phẩm chất tốt.
“Nhưng em nếm thử có mùi hương hoa nhài.” Nhan Tiêu nói lại uống một ngụm.
Anh giải thích: “Hoa nhài được sấy khô, cho nên loại trà này có hương vị hỗn hợp với nhau.”
Nhan Tiêu cười nhìn chằm chằm anh, bác sĩ Hoắc rất hiểu……
Ba người ngồi cùng nhau không nói nhiều lắm, Hoắc Trạch Tích nói tay nghề nấu ăn của bà nội rất tốt, tán gẫu vài câu, Nhan Tiêu muốn bà nội dậy cô là bánh táo đỏ, hai người vào phòng bếp, để lại Hoắc Trạch Tích một mình bên ngoài.
Nhan Tiêu học được hình dạng bánh, cho khuôn vào lò nướng, mới đẩy bà nội đi ra.
Hoắc Trạch Tích đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bên ngoài, đôi tay nhét trong túi quần, Nhan Tiêu thấy bóng dáng thon dài của anh, nghĩ thầm đại khái là anh đang thất thần, gọi anh một tiếng, anh mới xoay người.
Bà nội bắt đầu khen ngợi Nhan Tiêu: “Bạn gái con học rất nhanh, rất thông minh.”
Hoắc Trạch Tích cúi đầu cười, nói: “Bà nội, cô ấy không thông minh.”
Nhan Tiêu trừng anh, lại không tự giác nở nụ cười.
“Vậy con thông minh?” Bà nội giúp Nhan Tiêu nói chuyện.
Nhan Tiêu thấy vậy nói thêm vào: “Đúng vậy, anh thông minh?”
Lấy nhiều thắng ít, bác sĩ Hoắc bại.
Bỗng nhiên bên ngoài bắt đầu gió to, Nhan Tiêu thấy cách đó không xa có một cây đào, đã biến thành màu hồng, nếu trận này quá lớn, đoán chừng là hỏng hết.
Cô hỏi: “Bà nội, ai trồng cây đào kia vậy?”
“Chắc là chủ nhân của căn nhà này trồng.”
Nhan Tiêu nói: “Vậy chúng ta có thể hái xuống ăn không? Con thấy chúng rơi xuống thì hỏng hết.”
“Đang lo không ai muốn, con muốn hái thì hái đi.” Bà nội cười nói.
Hoắc Trạch Tích từ ban công tiến vào, vừa vặn thấy Nhan Tiêu muốn ra cửa, hỏi: “Bên ngoài trời mưa, em đi ra ngoài làm gì?”
“Em đi hái đào.” Nhan Tiêu chỉ vào cây đào bên ngoài.
Cái cây lớn kia ở gần đường núi, ra quả còn rất cao.
Hoắc Trạch Tích ngăn lại: “Không cần đi ra ngoài.”
Nhan Tiêu không tình nguyện: “Không hái sẽ rơi mất, rất đáng tiếc!”
“Bên ngoài đang mưa, trên mặt đất lại ướt, em ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Ngã xuống……
Đây là bác sĩ Hoắc coi cô giống như đứa trẻ mấy tuổi!
“Bà nội đã đồng ý, hơn nữa chúng nó rất cực khổ để ra quả lại không có người hái, chẳng phải là rất thảm?” Nhan Tiêu thảm thiết nhìn anh.
Bà nội nghe được cười, lại nhìn về phía Hoắc Trạch Tích: “Con quản quá nghiêm rồi! Nhan Tiêu lại không phải cô bé.”
Nhan Tiêu nghe được lời này có chút chột dạ, sợ câu tiếp theo của bác sĩ Hoắc là “Cô ấy chính là một cô bé”.
Cũng may không có, anh trầm ngưng vài giây nói: “Vậy anh đi.”
Qủa thực bên ngoài bắt đầu mưa, Nhan Tiêu sống chết đòi đi ra ngoài với anh, vốn dĩ muốn đi hái, Hoắc Trạch Tích bảo cô đứng ở dưới tán cây, anh hái Nhan Tiêu tiếp nhận.
Mưa lớn dần, Hoắc Trạch Tích ôm lấy Nhan Tiêu trở về.
Nhan Tiêu rửa sạch quả đào rồi bắt đầu ăn, kỳ thật hương vị có chút chát, vẻ mặt cô lại ăn rất ngon, Hoắc Trạch Tích nhìn dáng vẻ của cô, dường như rất giống một anh bạn nhỏ, làm cho người ta rất muốn cười.
Vừa rồi Nhan Tiêu đứng ở dưới tàng cây, không có gặp mưa, quần áo của anh lại có chút ướt.
Nhan Tiêu đi qua sờ quần áo trên người anh: “Quần áo anh ướt rồi, mặc thế này có sợ bị cảm hay không?”
Bà nội đứng ở bên cạnh cũng thấy, kêu Hoắc Trạch Tích lấy máy sấy sấy khô trước, vì thế Nhan Tiêu lôi anh đi vào trong phòng hong khô quần áo.
Hoắc Trạch Tích ngồi ở trên ghế, Nhan Tiêu cắm máy sấy, độ ấm trung bình, vừa thổi vừa lay, không cho nhiệt độ tiếp xúc với làn da.
Bàn tay cô luồn vào quần áo anh vừa kéo vừa thổi, luồn từ bụng đến ngực, quần áo bị kéo lên, lộ ra một vùng eo của anh, Hoắc Trạch Tích nhìn cô: “Chơi trò lưu manh?”
Vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy, anh vừa nói như vậy, Nhan Tiêu lập tức đùa dai sờ soạng ở trên người anh, hừ lạnh: “Đại gia ta còn muốn chơi với ngươi!”
Hoắc Trạch Tích vươn một bàn tay, nhàn nhạt nói: “Sờ một chút cho một trăm.”
Nhan Tiêu: “……” Đúng là đầu óc thương nghiệp!
Cô thổi rất chậm, một chút một chút, động tác cũng nhẹ nhàng dịu dàng, Hoắc Trạch Tích nằm, bị cô làm cho rất buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Nhan Tiêu cho rằng anh nghỉ ngơi, kết quả thổi xong anh cũng không có động tác, nhẹ nhàng gọi một tiếng, cũng không trả lời.
Ngủ rồi……
Đại khái là buổi sáng ngày hôm nay chạy xe, mệt mỏi.
Nhan Tiêu không có đánh thức anh, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi về phía cửa.
Vừa rồi làm bánh táo đỏ cũng rất được, đặt ở trên bàn, hương táo tỏa ra rất ngon.
Trong phòng lại không thấy bóng dáng bà nội, Nhan Tiêu nhìn về phía dì đứng bên cạnh: “Bà nội đâu?”
“Về phòng ngủ trưa.”
Cô lấy một miếng bánh ăn, hương vị cũng không tệ lắm, có chút nóng, vừa ăn cô vừa hà hơi, ngồi trong chốc lát, cảm thấy thật sự rất nhàm chán, lại đi đến phòng ngủ Hoắc Trạch Tích đợi.
Anh nằm ngủ ở trên ghế, nhìn qua có chút thích ý, Nhan Tiêu ngồi ở một bên chơi điện thoại, lại đứng ở bên cửa sổ nhìn mưa rơi, nghĩ thầm thời tiết vì sao lại oi bức như vậy.
Ngày thường không có thói quen ngủ trưa, hơn nữa lại hoàn toàn xa lại với hoàn cảnh chỗ này, Nhan Tiêu ngồi một lúc lâu cũng không có buồn ngủ, lại ngồi nhìn Hoắc Trạch Tích ngủ.
Nhưng mà nhìn kỹ…… Trên trán anh rất nhiều mồ hôi.
Nóng như vậy?
Nhan Tiêu lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi cho anh, anh cau mày, không biết có phải nằm mơ thấy cái gì hay không.
Ghế nằm bên có một cái quạt hương bồ*, Nhan Tiêu lấy một cái ghế nhỏ đến, ngồi ở bên cạnh anh, giúp anh quạt, cô quạt rất nhẹ nhàng chậm chạp, liên tục dịu dàng.
*)Quạt hương bồ: quạt được làm bằng lá cây hoặc giống kiểu quạt được làm bằng bẹ cau giống Việt Nam.
Lông mày anh dần dần thả lỏng, Nhan Tiêu nhìn cười, ngón tay mơn trớn ấn trên mi tâm của anh.
Bỗng nhiên anh giật mình, lẩm bẩm nói: “Bà nội……”
Giọng nói nhỏ có chút mơ hồ, nhưng Nhan Tiêu nghe thấy, anh còn nói một câu “Rất xin lỗi”.
Có ý gì? Coi cô như bà nội của anh?
Nhan Tiêu có chút buồn cười, lúc sau nghĩ thầm loại hành vi cầm quạt quạt cho người khác, đích xác có chút có thể liên tưởng tới bà nội bà ngoại và mấy vị trưởng bối.
Cô chống cằm nhìn anh, bỗng nhiên muốn thân mật với anh, hơn nữa xác thực cô cũng làm như vậy, đặt một nụ hôn trên gương mặt anh, lại tiếp tục chống cằm nhìn anh.
Lại không dự đoán được, giây tiếp theo, anh không hề do dự mở mắt ra.
Căn bản Nhan Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, vẫn còn duy trì vẻ mặt si mê, như là ngồi im.
Hoắc Trạch Tích khẽ cau mày, lại nhìn về phía bên kia, giọng nói trầm thấp hỏi: “Anh ngủ quên?”
Vỗ vỗ mặt mình, Nhan Tiêu ho: “Đúng vậy, ngủ…… Ngủ một giờ.”
Hẳn là vừa rồi anh không biết cô hôn anh……
Anh quay lại tầm mắt, hơi híp mắt, nhìn cô: “Em vừa mới hôn trộm anh?”
Sát? Cư nhiên biết?
Nhan Tiêu: “…… Cái gì ‘ hôn trộm ’, nói kiểu em rất đáng kinh!”
Giống như chưa hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, Hoắc Trạch Tích nhắm mắt lại, cười một chút.
Nhan Tiêu nhớ tới vừa rồi anh nói mê, nhịn không được hỏi: “Vừa rồi anh mơ thấy cái gì?”
Anh dần dần thu lại ý cười, không nói chuyện, một lát sau mới mở mắt ra: “Em giúp anh rót chén nước.”
Lên tiếng, Nhan Tiêu ra cửa rót nước, lại trở về đưa cho anh, nói: “Bà nội cũng đang ngủ trưa.”
“Ukm.”
Nhìn anh uống nước, Nhan Tiêu tiếp nhận cái ly, “Còn muốn nữa hay không?”
“Không cần, em ngồi đi.”
Hai người trầm mặc một lúc, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, tự nhiên yên tĩnh.
Nhan Tiêu nhìn thấy thái dương anh vẫn còn ướt, lại lần nữa hỏi: “Vừa rồi anh nằm mơ thấy ác mộng?”
Anh không phủ nhận, sau một lúc lâu mới nói: “Vừa rồi mơ thấy chuyện khi còn nhỏ……”
Nhan Tiêu nhìn anh, “Ukm, chuyện gì?”
Anh khẽ cau mày, ánh mắt có chút không tập chung, như là ở hồi ức: “Lúc anh mười tuổi, đi leo núi với bà nội, còn có Hoắc Bình Quả……”
Giọng nói của anh trầm thấp, nói rồi dừng lại.
Sau đó chắc còn một câu chuyện, Nhan Tiêu tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
Anh cúi đầu, giọng nói bình tĩnh: “Bà nội bị tách ra với bọn anh, ngày đó trời mưa to, đất đá trên núi trôi xuống, ông nội đi tìm bà, bảo anh với em gái ở dưới chờ, chờ không thấy ông trở về, anh liền ôm em gái về trước, sau lại bà nội được người khác tìm thấy, ông nội của anh lại không trở về.”
“Vậy sau đó?” Nhan Tiêu nắm chặt ngón tay, chần chờ hỏi.
“Thi thể cũng không tìm được.”
Vẻ mặt anh không có gì kể rõ ràng, Nhan Tiêu nghe có chút khổ sở, vừa rồi anh nằm mơ thấy chuyện này?
Nhan Tiêu nhớ rõ, lúc anh ngủ, nói “Rất xin lỗi”.
Ở sâu trong nội tâm, có phải tự trách hay không?
Nhưng anh chưa nói, Nhan Tiêu cũng không hỏi, yên tĩnh ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên cô đứng lên ôm Hoắc Trạch Tích.
Cô đứng ở giữa chân anh, nhẹ nhàng xoa tóc anh, ôm chặt anh vào lồng ngực cô.
Hoắc Trạch Tích sửng sốt một chút, phản ứng lại sau đó nhàn nhạt cất tiếng, “Không cần như vậy.”
Nhan Tiêu nói: “Em chỉ là muốn ôm anh một chút.”
Yên tĩnh một lát, hai tay ôm eo cô, kéo cô lại gần.
Nhìn Hoắc Trạch Tích dán ở trong lồng ngực cô, Nhan Tiêu nhẹ nhàng sờ tóc anh, mềm mại khô ráo, tóc phía sau cổ ngắn ngủi sở rất ngứa, lại rất thoải mái.
Lần đầu tiên cảm giác được, anh cũng có một mặt giống như một đứa bé.
Ngẫu nhiên cũng yêu cầu, có người ôm anh một cái.
Giống như đã qua một thế kỷ, mưa cũng đã dừng, cảnh vật bên ngoài được rửa sạch, trong không khí có hơi thở của thực vật.
Bỗng nhiên anh gọi tên Nhan Tiêu, giọng nói phá vỡ sự yên lặng.
Nhan Tiêu khẽ ừ một tiếng, anh không hề do dự mở miệng: “Không bằng chúng ta kết hôn đi.”
Giọng nói trước sau như một, giọng nói phập phồng bình tĩnh không có gì.
Hoàn toàn không kịp trở tay, thoáng chốc Nhan Tiêu cho rằng mình nghe nhầm, sau một lúc lâu mới cất tiếng, trong giọng nói tràn đầy không thể tin được: “Anh nói cái gì?”
“Anh muốn kết hôn.”
Giờ khắc này có vẻ phá lệ không chân thật, Nhan Tiêu thậm chí nghe không rõ chính mình thanh âm, trong đầu logic toàn bộ loạn rớt, chần chờ hỏi: “Hiện tại?”
Hoắc Trạch Tích đột nhiên thấp giọng cười, cũng như là thanh tỉnh một chút, buông cô ra, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cô: “Em đã đủ hai mươi tuổi rồi?”
“Đủ, đủ rồi.”
Đôi mắt như là bị cơn mưa to bên ngoài rửa sạch, ánh mắt Nhan Tiêu nhìn không rời.
Anh thong thả thấp giọng hỏi, “Vậy em nguyện ý gả cho anh không?”