Ngọt Ẩn

Chương 55 - Bánh Hoa Quế 〔2〕

trước
tiếp

Chuyện kết hôn, đối với trải qua hai mươi năm kinh nghiệm của Nhan Tiêu là con số không, tự nhận là xa xôi không thể với tới, mà muốn Hoắc Trạch Tích nói được câu kết hôn, vốn tưởng chuyện này là xa tận chân trời, ngay lập tức xuất hiện trước mặt, khiến cô trở tay không kịp.

Tuy là một chuyện rất bình thường, nhưng lại xảy ra trên người mình, lại khó tránh khỏi thiếu sót.

Nhan Tiêu lúng túng không nói nên lời, chỉ là không thể tưởng tượng mà nhìn anh, cau mày, lại cười, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô đã từng nghĩ đến chuyện này, cho rằng sẽ giống như phim điện ảnh ôm đối phương khóc, lúc này tới rồi, đầu óc lại trống rỗng, cư nhiên ngơ ngác nói ra một câu: “Em còn chưa có tốt nghiệp.”

Hoắc Trạch Tích hơi ngẩn ra, trầm mặc nhìn cô, thật lâu sau thu hồi ánh mắt: “Có phải anh quá nóng vội hay không?”

Lúc này mới phản ứng lại cảm thấy bản thân có chút mất hứng, có thể khiến anh có cảm giác bị từ chối hay không.

Nhan Tiêu nhìn anh, lắc đầu: “Em chỉ là…… Chỉ là có chút…… “

Nói cũng không thể nói rõ được cảm giác là gì, rõ ràng biết anh là nghiêm túc, rồi lại sợ anh không phải nghiêm túc, sau lại có chút king ngạc, lại không thể nói rõ.

Nhìn dáng vẻ mâu thuẫn của cô, Hoắc Trạch Tích chần chờ vài giây, “Nếu chưa nghĩ ra, bây giờ chưa cần trả lời.”

Cô cúi đầu, cắn môi: “Xin lỗi……”

Anh giơ tay sờ lên má cô, cười cười: “Là anh quá nóng vội.”

Anh nói rất phong vân khinh đạm, Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo.

Lúc xuống núi trời đã chạng vạng tối, bà nội nhìn theo, mỗi bước đi Nhan Tiêu rất lưu luyến, vẫy tay liên tiếp.

Đồng ý yêu cầu của Nhan Tiêu, lúc sau xuống núi Hoắc Trạch Tích mang theo cô vào quán bán hàng rong nhỏ ven đường ăn bánh lạnh, Nhan Tiêu ăn một phần bánh rán, mà bác sĩ Hoắc lại đứng quan sát.

Nhan Tiêu biết, bác sĩ Hoắc người này rất không thú vị, ngày thường toàn từ chối quán ăn ven đường, từ chối thức ăn nhanh, không có ngăn cản cô, xem như là anh nhượng bộ.

Nhưng cô vẫn giơ cái bánh rán trong tay lên, khuyên anh: “Anh không nếm thử sao! Không nếm thử làm sao anh biết thích hay không?”

Hoắc Trạch Tích vẫn như cũ lắc đầu.

Nhan Tiêu giơ lên bên miệng anh: “Ukm! Bà chủ đang nhìn, anh như vậy là không cho người ta mặt mũi!”

Hoắc Trạch Tích cau mày, thoáng nhìn qua bà chủ bán hàng rong đang nhìn sang bên này, chần chờ một chút, vẫn cắn một miếng bánh rán.

Vẻ mặt anh không có gì, Nhan Tiêu vui tươi hớn hở hỏi anh hương vị, anh hơi gật đầu.

“Em đã nói là ăn rất ngon mà!” Vẻ mặt Nhan Tiêu đắc ý dào dạt.

Hoắc Trạch Tích giúp cô lau hạt mè dính trên miệng, “Đã quên nói với em, hai ngày nữa anh phải đi thành phố H tham gia một hội nghị học thuật.”

“Vậy đi bao lâu?”

“Khoảng một tuần, còn muốn đi thăm quan mấy bệnh viện.”

Một tuần……

Đôi mắt Nhan Tiêu trừng lướn: “Lâu như vậy?”

“Em ở một mình cảm thấy cô đơn, thì ở lại trường học.”

Đương nhiên là ở lại trường học, bằng không một mình ở một căn nhà lớn rất trống trải, lại sợ hãi lại tịch mịch.

Biết được tin này, Nhan Tiêu ăn cái gì cũng không còn cảm thấy ngon như ban đầu nữa, ngồi ở trong xe đều không ngừng nhắc đi nhắc lại chuyện này, trong chốc lát lo lắng thành phố H bên kia có quá nóng hay không, trong chốc lát lại suy nghĩ người đi cùng có thể là một nữ bác sĩ lớn lên xinh đẹp hay không……

Hoắc Trạch Tích chỉ cười, yên tĩnh ngồi nghe cô ồn ào, sau đó cô nói nhiều mệt mỏi, đường về nhà lại cảm thấy rất dài.

Trước mắt chỉ có phong cảnh đường cao tốc lặp lại, Nhan Tiêu nhìn đến mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ, quay đầu nhìn về phía Hoắc Trạch Tích: “Bác sĩ Hoắc nếu em ngủ, anh có phải cũng cảm thấy buồn ngủ hay không?”

Giọng nói Hoắc Trạch Tích dịu dàng: “Em ngủ đi.”

Nhan Tiêu dặn dò: “Vậy anh điều khiển xe đừng quá mệt mỏi, đường cao tốc rất nguy hiểm.”

“Yên tâm.”

Chờ Nhan Tiêu điều chỉnh ghế nằm thấp xuống một chút, nằm ngủ yên, Hoắc Trạch Tích mới chậm rãi nhìn về phía cô.

Còn lo lắng anh lái xe mệt mỏi, cô không biết, lúc cô ở trong xe, liền đủ để cho anh không dám chậm trễ.

Chờ sau khi bác sĩ Hoắc đi thành phố H, lại một lần nữa Nhan Tiêu quay trở lại ký túc xá trường, khôi phục lại sự gió êm biển lặng trước kia, ngày thường cũng trở nên đơn giản, sinh hoạt là ba điểm thẳng hàng.

Đêm thứ nhất ở ký túc xá, cô hàn huyên với bọn Tiểu Giai rất lâu, cho đến tận rạng sáng, bạn bè chân chính là, mặc dù xem nhẹ một đoạn thời gian, không cần lo lắng quan hệ gắn bó như thế nào, cũng không cần quá nhiều thời gian, rất nhanh quay trở về tình trạng trước kia không giấu diếm nhau điều gì.

Mấy ngày nay radio cũng tạm dừng, Nhan Tiêu không biết ban ngày bác sĩ Hoắc có phải không có thời gian hay không, không muốn làm phiền tới anh, ngày thường anh thường gọi điện thoại đến trước khi đi ngủ.

Nội dung nói chuyện cũng rất đơn giản, kể mấy chuyện vụn vặt mà ban ngày gặp phải ở trường học.

Chuyện bác gái ở nhà ăn cãi nhau với một nam sinh khóa dưới; món thịt gà cay ở căng tin ăn rất ngon; bạn học nam học Latin té ngã cầu thang, kết quả té ngã trong tư thế bổ dựng lên……

Chắc là Hoắc Trạch Tích đang đeo tai nghe nói chuyện với cô, có đôi khi nghe được tiếng anh uống nước ở bên kia, có đôi khi lại nghe thấy tiếng anh đi xuống lầu mua đồ ăn vặt, xung quanh anh là tiếng ô tô, cho rằng lúc đó anh đang không nghe, kể đến chỗ thú vị là anh lại cười trầm thấp.

Nhưng mà bác sĩ Hoắc thuộc kiểu đang ăn sẽ không nói chuyện, chỉ cần Nhan Tiêu nói xong lời này, đại khái sẽ kết thúc luôn cuộc trò truyện, so ngày thường thì ít hơn một chút.

Một bên chỉ phụ trách kể, một bên chỉ phụ trách nghe, phân công nhưng thật ra rất hài hòa.

Nhan Tiêu nghi ngờ có phải trong phòng anh có người khác hay không, lúc hỏi ra lại bị bác sĩ Hoắc trêu chọc: “Em đến xem phòng anh có người khác hay không.”

Nhan Tiêu đứng sát cửa sổ ký túc xá, đứng cạy vách tường, một bên hừ cười: “A, em biết rất nhiều khách sạn, mỗi nơi có một tấm thẻ, cái gì tịch mịch. Phụ nữ đã có chồng, học sinh thuần khiết, gọi điện thoại qua là sẽ có người đến.”

Nhưng thật ra Hoắc Trạch Tích trả lời rất nghiêm túc: “Khách sạn chính quy sẽ không có điều đó.”

“Anh phủ nhận như vậy làm gì?”

Ném lại vấn đề, nghe được câu trả lời thích đáng lúc sau lại có thái độ nghi ngờ, đúng là tâm tư của những cô gái.

Hoắc Trạch Tích dừng lại hai giây, rốt cuộc cũng biết được “phụ nữ thật khó dỗ”, giọng điệu không biết làm thế nào: “Không phủ nhận chẳng lẽ muốn anh thừa nhận sao?”

Nghe ra giọng điệu của anh không tốt, Nhan Tiêu “Hắc” một tiếng, hù dọa vui đùa: “Lời này của anh có nghĩa khác, bác sĩ Hoắc em nói cho anh, nếu anh không trong sạch em không cần anh nữa.”

Đầu bên kia bỗng nhiên cười, giọng nói anh trầm thấp: “Bị em nhúng chàm, vỗn dĩ anh đã không còn trong sạch.”

Nhan Tiêu sửng sốt một chút, mới biết được ý vị trò đùa của bác sĩ Hoắc, mệt mà anh còn dùng giọng nói dễ nghe như vậy, Nhan Tiêu vừa tức vừa buồn cười: “Anh chờ đấy cho em!”

Hoắc Trạch Tích chỉ cười, thúc giục cô đi ngủ sớm một chút, Nhan Tiêu lại nhịn không được, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, anh đã rời đi được bốn ngày, nhưng anh vẫn chưa nói là bao giờ anh sẽ về.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, không chờ suy xét kỹ lưỡng, cô lấy điện thoại ra, ở trên mạng đặt một vé máy bay, thứ sáu, bay đến thành phố H.

Ban đêm kích động đến không ngủ được, cô không có nói chuyện này cho bác sĩ Hoắc, mấy ngày hôm trước nói chuyện đã thăm dò được anh đang ở chỗ nào, đi tìm anh, đi một chút là có thể đến tìm anh.

Đơn giản thô bạo trực tiếp.

Ngày hôm sau bay vào buổi tối 8 giờ, hành trình bay chỉ mất khoảng một tiếng, Nhan Tiêu nghỉ ngơi ngắn ngủi, đã bị tiếp viên hàng không đánh thức, lúc tỉnh lại đi ra cabin.

Sân bay to như vậy lại có chút trống vắng, liếc mắt một cái nhìn ra bên ngoài là có thể thấy được một màu đen nhánh hoang vu, hương vị của biển thổi vào mặt, là hương vị thuộc về thành phố này.

Nhan Tiêu mông lung buồn ngủ rất nhanh tỉnh táo lại, lần đầu tiên một mình ở sân bay chờ xe buýt vào đêm khuya, cảm giác rất đặc biệt, nơi xa nhìn thấy máy bay bay lên, ánh sánh ở trong đêm tối lập lòe nhạt nhòa, trong lòng cảm thấy rất yên tĩnh.

Lần đầu tiên ngồi máy bay một mình đến thành phố xa lạ này, chỉ để nhìn thấy một người.

Đã 9 giờ rưỡi, thành phố vừa mới bắt đầu về đêm, ra đại sảnh, thấy bên ngoài có ngọn đèn dầu màu hồng, ngựa xe như nước, ồn ào náo động xa lạ người đến người đi.

Gọi được một chiếc xe taxi, cô lên xe sau đó nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Tài xế nhìn thấy Nhan Tiêu không mang theo hành lý gì, nói chuyện nhưng nhìn hành động hình như là lần đầu tiên tới đây, nhàn hạ tùy ý nói chuyện phiếm: “Cô gái đi đến đây tìm người?”

Tài xế là một người đàn ông trung niên, nhìn dáng vẻ cũng ngang tầm chú của Nhan Tiêu, câu gọi “Cô gái” khiến cho Nhan Tiêu cảm thấy khá thân thiết, kinh ngạc hỏi: “Tại sao chú biết?”

Tài xế cười cười, không trả lời hỏi lại: “Tới tìm bạn trai?”

Bác tài xế quả thật liệu sự như thần, Nhan Tiêu muốn giơ ngón cái lên, cười kinh ngạc cảm thán: “Làm sao chú biết được?”

“Lái xe lâu rồi, người lên xe là trạng thái gì, muốn làm gì, có đôi khi rất nhanh là có thể nhìn ra.”

Nghe ông nói như vậy, Nhan Tiêu nghĩ thầm đây mới chân chính là“Tài xế già”.

Đi trên đường rất ổn định, xem GPS ở điện thoại, xem lộ trình rất nhanh và tiện.

Biết là không mang gì bên người mà còn dám đi xa, lập tức Nhan Tiêu cảm thấy rất có hảo cảm với bác tài xế và thành phố này.

Trước khi xuống xe Nhan Tiêu còn đưa cho bác tài xế một thanh chocolate.

Đại khái là khách sạn cũng có sắp xếp, đãi ngộ cũng không tệ lắm, khách sạn cao cấp bốn sao, Nhan Tiêu ngồi ở đại sảnh, lúc này mới nhớ tới xuống máy bay quên không khởi động điện thoại.

Mở điện thoại ra, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, quả nhiên là bác sĩ Hoắc.

Cô gọi lại, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy, nhưng mà nghe tiếng có chút ồn ào.

Anh đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi anh gọi điện thoại cho em sao không nghe máy?”

“Vừa rồi em tắt nguồn điện thoại……Anh ở bên ngoài?”

“Ukm, ăn cơm với một số bác sĩ quen biết ở bên này, em ở đâu?”

Nhan Tiêu cười cười, nhìn một vòng chung quanh đại sảnh khách sạn: “Em, em ở khách sạn chờ người.”

Đầu kia tạm dừng trong chốc lát, Nhan Tiêu không tiếng động cười trộm, quả nhiên anh nghi ngờ hỏi: “Khách sạn? Chờ ai?”

Suýt nữa cười phá lên, giọng nói Nhan Tiêu vui sướng: “Chờ người thuê phòng cho em.”

Cô nói như vậy giống như lọt vào sương mù, cố ý khiến anh không rõ nguyên do.

Tiếng ồn ào bên anh dần dần nhỏ lại, đại khái là thay đổi chỗ nói chuyện điện thoại với cô, một lâu không nghe được câu trả lời, Nhan Tiêu “Alo” một tiếng, giọng nói của anh mới truyền đến: “Nói rõ, hiện tại em ở chỗ nào?”

Chắc là anh đã đoán được vài phần rồi……

Cũng không có giấu diếm nữa, Nhan Tiêu nói ra tên khách sạn cho anh, trầm mặc một hồi lâu, anh cũng không hỏi nhiều, giọng nói hơi đè thấp: “Anh rất nhanh sẽ trở về.”

“Không có việc gì, anh và bọn họ cứ từ từ ăn, em có thể đến chỗ gần đây đi dạo.”

Anh không tỏ thái độ, lại lặp lại một lần: “Đừng đi xa, rất nhanh anh sẽ trở về.”

Cúp điện thoại, Nhan Tiêu đi ra khách sạn, đến một cửa hàng bán đồ uống gần đó mua một lon nước bưởi, chậm rì rì mà đi, nhìn thấy các cửa hàng gần đó rất yên tĩnh, biển báo giao thông hiện ra cách đó không xa.

Đi trở về khách sạn, cô còn chưa có đi vào, đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô lặng lẽ đi qua, giống lần trước nhìn thấy anh ở trường học cũng như vậy, vỗ bả vai bên trái của anh, lại nhanh chóng đứng ở bên phải anh.

Chỉ là năm ngày không thấy mà thôi, bỗng nhiên Nhan Tiêu có cảm giác như là đã lâu không nhìn thấy, ánh mắt anh rất sâu, đặc biệt là lúc cúi đầu nhìn cô.

Nhan Tiêu cười, anh lại không có vẻ mặt gì, đôi môi hơi mấp máy, giống như là áp lực điều gì.

Phát hiện ra có một chút không thích hợp, Nhan Tiêu nghĩ thầm có phải bởi vì trước khi đến đây không nói với anh một tiếng nên anh không cao hứng phải không, thế nhưng khiến cô có chút không dám đi lên ôm anh, chỉ đi theo rồi lên lầu, một đường im lặng không nói lời nào.

Gần đến cửa, tích một tiếng mở cửa ra, Nhan Tiêu vừa muốn bước vào, bỗng nhiên cánh tay bị anh giữ lại, vội vàng kéo vào phòng, anh trở tay đóng cửa lại, Nhan Tiêu bị anh dồn vào vách tường, anh cúi đầu tới gần, hôn lên môi cô, hô hấp dồn dập nóng bỏng.

Phía sau là vách tường lạnh như băng, Nhan Tiêu cảm giác được tay anh đang để ở trước ngực cô, động tác không có chút gì gọi là dịu dàng.

Nhan Tiêu hừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm tình huống này là như thế nào? Còn chưa nói câu nào tại sao lại đi đến bước này?

…… Hơn nữa vách tường cọ vào khiến xương cốt rất đau!

Không để cho cô suy nghĩ, tay anh dần dần đi xuống.

Cởi đôi tất màu trắng ra, nâng một chân cô lên……

…………

Nhan Tiêu rất may mắn ngày thường bản thân có luyện tập một chút động tác cơ bản nên không sao, nhưng mà xương bả vai bị nắm chặt đến hoảng, giọng nói run rẩy nêu ra ý kiến với bác sĩ Hoắc, vì thế bị bế lên.

Anh ở bên trong cô, không biết có phải cố ý hay không, đi một bước liền vào sâu bên trong cô, Nhan Tiêu chịu không nổi, lộn xộn, tay anh nâng lên vỗ vào chỗ đó một cái.

Không nhẹ không nặng, như là trừng phạt.

Nhan Tiêu ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh, lại bị anh giữ lại hôn sâu, đặt ở trên giường.

…………

Xong việc, Nhan Tiêu nằm chôn mình trong chiếc chăn màu trắng, nhìn trần nhà treo trên đỉnh đầu, hai mắt thất thần, “Trước khi loại chuyện này xảy ra, chúng ta có thể giao lưu trước một chút không được sao?”

Hoắc Trạch Tích nằm ở bên cạnh cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Giao lưu thân thể còn không đủ hiểu?”

“………”

Muốn ngồi dậy xem thời gian, cánh tay mới vừa khởi động, đã bị anh cầm, lôi kéo, nửa người trên của cô mất lực, ngã ở trên người anh.

Nhan Tiêu muốn tránh ra, anh lại không buông tay, đột nhiên cảm thấy mệt, dứt khoát cũng cứ nằm như vậy.

Tiếng xe cộ bên ngoài cửa sổ tối tăm giống như ở trong nước, tất cả như biến mất, trầm mặc rất lâu, Nhan Tiêu chọc ngực anh, “Không nghĩ em sẽ tới?”

Anh tùy ý mà lên tiếng, Nhan Tiêu cảm giác được lồng ngực anh có chút chấn động.

Nghe thấy rất thoải mái, Nhan Tiêu thò lại gần, đôi môi lướt qua xương quai xanh của anh, nhẹ giọng như là lẩm bẩm tự nói: “Nhưng em là tới tìm anh.”

Hoắc Trạch Tích như có như không vuốt ve cái lưng trơn bóng của cô, khẽ cười.

Thời gian hai người im lặng, cảm giác được mỗi giây trôi qua đều rất rung động.

Môi đụng chạm đến da thịt, Nhan Tiêu nhẹ nhàng cắn mút, một lát sau, mới vừa lòng nhìn dấu ấn dâu tây in trên xương quai xanh của anh, “Cho anh một dấu ấn.”

Khóe miệng Hoắc Trạch Tích nở nụ cười, một bàn tay gối lên sau đầu, một cái tay khác véo mặt cô: “Đi một mình tới?”

“Đúng vậy.”

“Không mang theo cái gì?”

Anh hỏi, Nhan Tiêu mới nhớ tới bản thân cũng không mang theo sạc điện thoại.

Quan trọng nhất chính là, trừ bỏ cái váy mặc tới đây, cũng không mang theo quần áo tắm rửa, hơn nữa cái váy liền áo cũng không phải dễ cởi, dưới tình huống vừa rồi, Nhan Tiêu còn nghe được tiếng xé quần áo……

Nhan Tiêu trở mình xuống khỏi người anh, duỗi tay lấy cái váy ở mép giường, cầm lấy vừa thấy, quả nhiên không ngoài dự liệu……

Vẻ mặt Nhan Tiêu hoảng sợ: “Vậy em mặc cái gì đây?!”

Ánh mắt Hoắc Trạch Tích dừng lại ở cái váy trên tay cô vài giây, sờ lông máy, không hiểu sao rất muốn cười: “Hiện tại đi mua?”

Đã đến 11 giờ, đại khái là cửa hàng bán quần áo hoặc trung tâm thương mại đều đã đóng cửa?

Nhan Tiêu giữ chặt chăn che ở trước ngực, “Hiện tại có thể mua được?”

“Không biết.”

“Em cũng không thể ra ngoài!” Nhan Tiêu khóc không ra nước mắt, túm anh: “Bác sĩ Hoắc, anh giúp em đi ra ngoài nhìn xem……”

Đại khái bởi vì lần này anh cũng có trách nhiệm, chưa nói cái gì liền đồng ý rồi, chờ sau khi bác sĩ Hoắc ra khỏi cửa, Nhan Tiêu tính toán thời gian tìm cửa hàng quần áo hơn nữa thời gian chọn quần áo, ít nhất khoảng hơn một tiếng, chắc là rất lâu mới trở về, không thể tưởng được mười lăm phút sau, Hoắc Trạch Tích liền xuất hiện ở cửa.

Nhan Tiêu đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, kinh ngạc mà nhìn bác sĩ Hoắc và cái hộp anh cầm trong tay.

Sự thật chứng minh, đây thật là trang phục của nữ, tuy rằng nhìn có chút quái dị, kiểu dáng là trang phục cổ, tinh xảo xinh đẹp, không giống như nơi bình thường có thể mua được.

Mà lúc Nhan Tiêu nhìn thấy, thiếu chút nữa bị hù chết, mà là vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

Đầu tiên là kinh ngạc, nhãn hiệu là Vintage, đẳng cấp của Châu Âu, cùng với giấy chứng nhận.

Thứ hai là hoảng sợ, giá cả.

“Gần đây có nhà này bán quần áo.” Bác sĩ Hoắc rót chén nước, vừa giải thích vì sao lại mua quần áo có kiểu dáng kỳ lạ này.

Gì?!

Bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một trang phục cổ như vậy? Bác sĩ Hoắc anh có bị làm sao hay không?

“Em không mặc cái này! Anh mang nó đi đi?” Nhan Tiêu từ chối mặc bộ quần áo này.

“Đã trễ thế này, em còn muốn anh đi ra ngoài?”

“Em tình nguyện mặc quần áo của anh!”

“…… Vậy em mặc quần áo của anh đi.” Bác sĩ Hoắc không kiên nhẫn.

Nghĩ nghĩ, Nhan Tiêu lại thay đổi một loại phương thức khuyên bảo: “Em còn nghe nói, mặc quần áo có lịch sử nhiều năm, sẽ bị chủ nhân của quần áo này bám vào người!”

Hoắc Trạch Tích: “……”

Vẻ mặt cô sống không còn gì luyến tiếc, giọng nói càng ngày càng thấp: “Cho nên lúc sau mặc nó, có lẽ anh nhìn thấy em, lại không phải là em, từ nay về sau anh sẽ cùng một nữ quỷ đã chết nhiều năm lên giường, kết hôn sinh con……”

Hoắc Trạch Tích đang chuẩn bị uống nước, tay đang cầm ly bỗng nhiên run lên, ly nước theo đó rơi xuống đất, rơi vỡ tan.

Anh nhìn chằm chằm Nhan Tiêu: “……”

……

Mười phút sau, bác sĩ Hoắc mang quần áo kia đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.