Ngồi máy bay từ thành phố H về, Nhan Tiêu nằm mơ.
Trong mơ toàn một thế giới màu đen, trời mưa to, gió như gào thét, phía chân trời có vài tia sét rạch ngang trời, như là tận thế.
Cô đứng ở dưới trời mưa, tóc ướt dầm dề dán ở trên má, cả người đều ướt đẫm.
Cô không nhớ được mình sẽ làm cái gì, tóm lại chỉ nhớ rõ mình đang đi, những người bên cạnh che ô đi tới đi lui, cảnh tượng vội vàng giống như không nhìn thấy cô, đều không nhìn rõ mọi người ở xa, chỉ toàn là một màu đen, tất cả thành phố cũng là một màu đen, ánh sáng dường như không tồn tại.
Cô đi qua đường cái, đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc đứng ở bên kia đường, là ba.
Cô chạy tới gọi ông, mắt ông vẫn cứ nhìn thẳng đi, giống như cái gì cũng không nghe thấy.
Dần dần, ở chỗ ba dần đông người, đều là bạn bè người thân của cô, mẹ, Nhiếp Sơ Sơ,
Tiểu Giai……
Đều che ô màu đen, cùng đi về một phía.
Nhưng trong nhóm người đó, không có Hoắc Trạch Tích.
Cô rất sợ hãi, cô cầu xin rồi gọi mỗi người một tiếng, lại không có một ai có thể nghe thấy tiếng cô, nhìn thấy cô, giống như cô không tồn tại.
Cô theo ở phía sau, theo bọn họ đi vào một cái vườn, trong vườn toàn hoa màu trắng, âm nhạc có chút nặng nề……
Cô theo bản năng muốn trốn tránh, vòng qua đường lớn, đi về phía phòng nhỏ yên tĩnh ở bên cạnh.
Trong phòng tất cả đều là màu đen, chỉ có nhìn qua cửa sổ mới thấy một tia ánh sáng, Nhan Tiêu mơ hồ nhìn thấy bên trong có một bóng người, lẳng lặng mà đứng ở trong bóng tối.
Bóng dáng cao lớn quen thuộc, toàn thân mặc một màu đen, cô biết được là ai.
Nhan Tiêu đang muốn gọi anh, lại bỗng chốc thấy ở trong phòng có một người đang nằm, trên người đắp một cái vải trắng, gió thổi qua tấm vải, cô nhìn thấy rõ gương mặt kia.
So với cô đều rất rõ ràng, đó chính là cô, chuẩn xác nói, cô là một thi thể.
Hoắc Trạch Tích đứng ở chỗ đó, đứng ở bên cạnh thi thể, trầm mặc, vẻ mặt áp lực thâm trầm.
Bất luận gọi anh như thế nào, anh đều nghe không thấy, lần đầu tiên Nhan Tiêu cảm thấy vô lực rơi vào tuyệt vọng, khóc đến khàn cả giọng, thế cho nên đến cuối cùng, cô bị sự sụt sịt của mình khiến cho tỉnh dậy.
Vừa mở mắt nhìn thấy, là ánh sáng màu trắng, bên trong cabin rất yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng có tiếng gáy cách đó không xa, không biết khi nào trên người cô đắp một cái chăn mỏng.
Vừa rồi cảnh trong mơ quá mức chân thật, khiến cho Nhan Tiêu cảm thấy bi thương cảm xúc chưa có giảm xuống, quay đầu nhìn về phía Hoắc Trạch Tích ngồi ở bên trái, anh yên tĩnh dựa vào ghế, ngủ rất an ổn.
Chân thật, người ở bên cạnh cô, dưới bầu trời đêm cách mặt đất ba chục ngàn thước.
Chưa bao giờ thấy may mắn trào ra từ đáy lòng, vạn sự tốt nhất nhưng mà “Vẫn sợ bóng sợ gió”.
Không thể kiềm chế được cảm giác giống như trùng sinh, Nhan Tiêu đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay anh.
Hoắc Trạch Tích bị cô làm cho tỉnh giấc, theo thói quen sờ má cô, bỗng nhiên cảm thấy ướt.
Anh ngồi dậy nhìn cô, quả nhiên thấy khóe mắt có nước mắt.
Không chờ anh hỏi, Nhan Tiêu mở miệng trước: “Vừa rồi em nằm mơ thấy em đã chết……”
Anh trầm ngâm một lát hỏi: “Sợ hãi?”
“Mọi người đều không nhìn thấy em, anh đang đứng cạnh thi thể của em, dáng vẻ rất bi thương, em gọi anh anh đều không nghe thấy……”
Máy bay gắp khối khí, có chút xóc.
Hoắc Trạch Tích lại nhắm mắt lại, giọng nói nhàn nhạt: “Chỉ là mơ thôi mà.”
Đúng vậy, vẫn tốt, chỉ là mơ mà thôi.
Nhan Tiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sâu không lường được khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, bóng tối giống như vô số con quái vật.
Hầu như đa số, người ta sợ bóng tối, sợ không biết, sợ chết.
Nhan Tiêu hỏi: “Anh có biết hay không, ở trong mơ em thấy mình đã chết, ý nghĩ đầu tiên mà em nghĩ đến là gì không?”
“Là gì?”
Một lát sau, Nhan Tiêu mới nói: “Là rất hối hận, thật đáng tiếc…… Không có kết hôn với anh.”
Hoắc Trạch Tích không nói chuyện, giống như sửng sốt.
“Nếu em đã chết, thân phận chỉ là bạn gái cũ không minh bạch, mà kết hôn, ít nhất có thể chứng minh anh thích em, hơn nữa em muốn anh ở bên cạnh em cả đời……”
Cô nói rồi dừng lại, giọng nói nhỏ đi: “Con người của em kỳ thật rất ích kỷ.”
Dừng vài giây, Hoắc Trạch Tích mới chậm rãi nói: “Bất luận có kết hôn hay không, anh đều ở bên cạnh em.”
“Em nói kia là mơ, nếu như em chết……”
Lời cô còn chưa nói xong, Hoắc Trạch Tích lạnh nhạt cắt ngang, “Vì sao không phải là anh chết trước?”
Nói lên cái chết của bản thân, Nhan Tiêu cảm thấy rất thản nhiên, như là không nghe thấy lời nói này.
Căn bản cô không có nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên luống cuống, mũi đau xót, nước mắt liền rơi xuống, “Anh không cần nói như vậy……”
Hoắc Trạch Tích thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Vậy lúc em nói bản thân mình, tại sao không nghĩ tới cảm giác của anh?”
Nhan Tiêu ngừng sụt sịt, không nói.
Đề tài này giống như quá trầm trọng, nhưng nhất thời không thể tìm thấy đề tài nào để rời đi, Nhan Tiêu mở PTV ra, đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Còn có nửa tiếng nữa mới xuống máy bay, Nhan Tiêu nhắm mắt lại, cái chết quá trầm trọng, không biết quá nhiều, cô cũng không nghĩ lại.
Đã không có buồn ngủ, rất nhiều ký ức xuất hiện trong đầu.
Bỗng nhiên cô phát hiện, thích anh ba năm, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, mà cuối cùng lại đến bước này, người có thói quen lo được lo mất, sợ có phải không đủ yêu mình hay không, sợ bao lâu sẽ chia lìa……
Cũng may, những cảm xúc đó giống như hồng thủy mãnh liệt, có người nguyện ý giúp cô trấn an; những cái đó có đáng giá bằng nước mắt hay không, có người nguyện ý giúp cô bảo quản; trong quãng đời còn lại, có người nguyện ý ở bên cạnh cô.
Cô nhịn không được quay đầu nhìn Hoắc Trạch Tích, nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mi nhỏ dài rõ ràng, lúc ngủ rất yên tĩnh dịu dàng.
Mọi người đều không biết thời điểm bản thân mình đẹp nhất, Tương tự như vậy, khi một người không biết bản thân tốt như thế nào, thì đó là điều tốt nhất..
Cô thích người này, không hoàn mỹ, nhưng nhất định là tốt nhất.
Trên máy bay, tai nghe đang đến bài hát của nữ ca sĩ nước Mỹ Lana Del Rey, cô ấy hát:
Will you still love me when I”m no longer young and beautiful?
( khi em không còn ở lúc đẹp nhất, anh vẫn còn yêu em sao )
Will you still love me when I got nothing but my aching soul?
( khi em hai bàn tay trắng mình đầy thương tích, anh sẽ còn yêu em sao )
I know you will, I know you will
( em biết anh sẽ, em biết anh sẽ )
I know that you will
(Bài hát young and beautiful)
……
Cô nhịn không được cất tiếng: “Hoắc tiên sinh……”
Cách xưng hô này có chút khó hiểu, Hoắc Trạch Tích nghi hoặc trợn mắt, “Ukm?”
“Anh có để ý không, khi em thành Hoắc phu nhân?”
【 Hoàn chính văn】
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Duyên là do ông trời địch đoạt, những phận là do chính chúng ta tạo ra. Vì thế hạnh phúc là do ta năm giữ chứ không phải ai khác. Hãy năm giữ những gì mình đã có và đang có nha bạn.
(Sưu tầm)