Ngũ Long Tuyệt Mệnh

Chương 15 - Kiếm Tiên Và Cửu Ma

trước
tiếp

Ở phía bắc của Kim Thành trấn, nép đằng sau một lũy tre dày là một ngôi nhà khá khang trang Ngắt giữa chừng lũy tre là một công nhỏ bằng gạch nung đỏ được xây lên, các nghệ nhân đã khéo léo đắp ở phía trên cổng một vòm cuốn cong cong về bốn phía góc cổng. Do đó, thoạt nhìn vào người đứng xem ngỡ là cổng tam quan của một ngôi đình nào đó.

Ngôi nhà tuy không lớn nhưng do hình thái hài hòa, dễ gây ấn tượng cho người khác là ngôi nhà có bề thế.

Kèm theo đó là một khung cảnh tỉnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua lũy tre gây nên tiếng xào xạc làm nền cho khung cảnh này, vì thế sự bề thế của ngôi nhà được tôn cao thêm băng sự uy nghiêm của khung cảnh!

Trên sân ở phía trước ngôi nhà được trồng hai cây lý, gốc được vun gọn lại.

Làm cho sân được thoáng mát! Đồng thời nhờ sự chăm chú quét dọn, trên sân không một chiếc lá nào rơi rụng, ngôi nhà đượm hẳn vẻ khang trang sạch sẽ.

Nếu khách tinh ý một chút, sẽ thấy ngay trên mái nhà, tại đỉnh ngọn của hai mái ngói giao lại với nhau có cắm đứng một vật nhọn chứa mũi lên trời!

vả nếu khách là nhân vật võ lâm, sẽ dễ dàng nhận ra hai vật nhọn này là hình tượng rưng cho một thanh kiếm.

Và đã là nhân vật đã thành danh trên giang hồ, khách sẽ hiểu đây là tiêu ý của chủ nhân ngôi nhà này. Do đó khách đến đây càng thêm phần tôn nghiêm hơn.

Tôn nghiêm bởi khung cảnh, bởi sự bề thế của ngôi nhà và bởi uy danh của chủ nhân ngôi nhà trên chốn giang hồ. Khách giang hồ có đến năm bẩy loại. Nhưng đa phần khách không sao hiểu được một điều ĐÓ là tại sao chủ nhân ngôi nhà lại chọn nơi này để ở.

Nếu chủ nhân ngôi nhà còn thích nếp sống giang hồ thì một là không cần có cơ ngơi như thế này. Hai là, nếu đã có, thì chí ít cũng là một nơi rộng rãi, có hồ có sông, hoặc cũng có đông gia nhân, thuộc hạ mới phải chứ?

Còn nếu chủ nhân ngôi nhà này muốn có một cuộc sống yên tĩnh, vui thú với tuổi già thì đâu lại phải chọn nơi này? Mà phải là một sơn cốc nào đấy, một khu vực nào đấy kín đáo, hoàn toàn yên tĩnh, xa nơi thị tứ mới đúng đạo lý tiêu dao hạc nội mây ngàn chứ?

Chỉ có những bậc lão thành những người có lịch duyệt phong phú, có đủ sự hiểu biết gọi là thông thiên triệt địa mới hiểu được ý của chủ nhân đó là: ở non cao chỉ là tiểu ẩn! Còn bậc đại ẩn ở thị tứ!

Không biết là đúng thế hay không?

Chỉ biết là, đã sáu mươi năm, ở đây hầu như không có khách tìm đến! CÓ chăng chỉ là bọn tặc đạo, do không biết chủ nhân ngôi nhà là ai mới dám táo gan tìm đến để kiếm chác!

Còn sau đó là “cạch” luôn, cho vàng cũng không dám đến lần thứ hai!

Nhưng Hôm nay là ngày thứ hai, ngôi nhà có khách tìm đến!

Một lão bà lúm cụm, chống gậy, bước ra cổng, nhìn xem khách là ai, mà mới sáng sớm đã đến réo gọi om sòm.

Khách là một hiệp khách giang hồ, vì có đeo theo thanh đại đao!

Khách là một trang nam tử, tuấn tú, tuổi chưa đến hai mươi!

Vừa thấy lão bà đến gần ngay cổng, khách đã thủ lễ và nói:

– Lão tiền bối! Hậu sinh là Hoàng Trang Long! Xin lão tiền bối cho được cầu kiến với chủ nhân!

Lão bà lùm cụm, nheo đôi mắt đã mờ, nhìn kỹ khách nhân, đoạn cất giọng già nua, hỏi:

– Quý khách nhân xin thứ cho ở đây không có lệ tiếp khách!

Hoàng Trang Long vội nói thêm:

– Lão tiền bối! Hậu sinh có việc khẩn cấp cần báo cho chủ nhân được rõ! Xin lão tiền bối rộng lượng cho hậu sinh được bái kiến chủ nhân!

Lão bà lùm cụm không đáp, vì lão bà đã xoay người, bỏ đi vào trong.

Hoàng Trang Long vụt kêu lớn lên:

– Lão tiền bối! Đây là việc sống chết, xin lão tiền bối giúp cho!

Lão bà vẫn tiếp tục đi…

Hoàng Trang Long lại gào lên:

– Việc này có liên quan đến Cửu Ma!

Xin lão tiền bối trình báo giùm hậu sinh!

Tiếng “Cửu Ma” như là câu bùa chú của các thuật sĩ! Hoàng Trang Long vừa dứt tiếng, đã thấy bà lão dừng lại. Nhưng vẫn đứng yên một chỗ, không màng quay đầu nhìn Hoàng Trang Long.

Nghĩ đây là dịp may duy nhất để trình bày, Hoàng Trang Long lại nói:

– Lão tiền bối! Xin trình báo hộ hậu sinh Cửu Ma năm xưa vẫn còn sống sót đến nay! ĐỘ ba ngày nữa ắt bọn này sẽ tìm đến! Hậu sinh muốn được chủ nhân tiếp kiến để liệu phương đối phó!

Không rõ lão bà có nghe hay không, mà giờ đây lão bà lại tiếp tục đi vào trong.

Khẩn trương, chàng lại kêu lên:

– Lão tiền bối! Lão tiền bối!…

Hoàng Trang Long càng kêu thì bà lão càng đi xa hơn…

Đến lúc bóng dáng của bà lão đã khuất sau ngôi nhà, Hoàng Trang Long mới thôi kêu…! Và chàng đành đứng ngay trước cổng để… chờ đợi!

Vì chàng tin rằng bà lão đã nghe, và giờ đây ắt là bà lão đang báo lại với chủ nhân!

Và rồi chàng cũng tin, nếu chủ nhân nghe được tin này thì làm gì chủ nhân lại không cho chàng tiếp kiến? Làm gì chủ nhân lại không muốn tìm hiểu thêm cho rõ ràng? Nếu vây, trước sau gì chàng cũng được hội ngộ với chủ nhân. Hội ngộ với vị võ lâm tiền bối, nổi danh đồng thời với hai vị nữa, được giang hồ xưng là võ lâm tam tiên.

Nào ngờ, chàng đã đứng chờ đã khá lâu! Cho mãi đến tận giờ ngọ, vẫn không thấy ai xuất hiện! Vẫn không thấy chủ nhân cho mời chàng vào để hỏi cho biết thực hư!

Bực dọc chàng bỏ về, tìm một khách điếm để nghỉ trọ.

Ngày thứ hai, chàng lại đến!

Vẫn vào lúc sáng sớm, chàng đã có mặt trước cổng ngôi nhà khang trang, bề thế uy nghiêm và tênh lặng!

Tịnh lặng đến không có một bóng người lai vãng!

Nếu không có dấu vết của sự quét dọn sạch sẽ trước ngôi nhà, ắt là Hoàng Trang Long đã nghĩ ngôi nhà này là ngôi nhà hoang! Không có sự sống xuất hiện ở đây!

Vì đến gia cầm cũng không thấy bóng, một tiếng kêu Hoàng Trang Long cũng không nghe.

Mặc cho chàng kêu réo…

Khác hẳn ngày hôm qua, chàng kêu đã mòn hơi mỏi tiếng, vẫn không thấy bà lão lúm cụm, chống gậy hiện thân!

vẫn không nản lòng, Hoàng Trang Long cố chờ… và chờ luôn đến giờ ngọ.

Chán nản, chàng lại bỏ về…

Ngày thứ ba!

Hoàng Trang Long lại đến!

Lần này, chàng không buồn lên tiếng gọi! mà chang khoanh tay đứng dựa lưng vào cổng, chờ!

Hoàng Trang Long chờ gì?

Chàng đang chờ Ngũ Ma trong Cửu Ma năm xưa xuất hiện. Hay ít ra, cũng phải có sự xuất hiện của tên giáo chủ Cửu Trùng giáo!

Vì chàng biết chắc là như vậy! Vì phải là như vậy mới đúng! Trừ phi…

Phải! Trừ phi tổng đà của Cửu Trùng giáo không ở gần đây mà thôi!

Điều này, chính Hoàng Trang Long cũng không khẳng định được! Vì… chàng nào có biết tổng đà Cửu Trùng giáo ở đâu?

Cách đây ba ngày, Hoàng Trang Long đã tự tay viết thơ, đã tự tay buộc thư vào chân chim câu truyền tin, tự tay chàng đã thả chim câu bay đi! Và cũng chính chàng đứng nhìn chim câu bay ngày càng cao, càng xa về phía tây.

ánh nắng càng ngày càng gay gắt!

Mặt trời càng lúc càng lên cao!

Phía trong ngôi nhà vẫn tênh lặng như thùa nào! Không một hiện tượng nào chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà đã có sự chuẩn bị để đón tiếp hay đề phòng gì nếu địch nhân xuất hiện…

Và bóng dáng bọn người Cửu Trùng giáo cũng không thấy đâu.

Nhờ có sự chuẩn bị trước, Hoàng Trang Long giở luôn lương khô ra để lót dạ.

Vầng dương ngày càng thấp xuống!

Rồi hoàng hôn kéo về… Màn đêm buông phủ xuống che mờ vạn vật.

Hoàng Trang Long vẫn tựa lưng vào cổng kiên tâm đợi chờ.

Phía trong ngôi nhà, ánh đèn leo lắt hắt ánh sáng vào các cửa đang đóng chặt.

Canh ba điểm!

Tử trong ngôi nhà có tiếng nói vọng ra:

– Các hạ báo có địch nhân xuất hiện vào hôm nay! Điều này có đúng không?

Hoàng Trang Long bằng giọng mui hừ nhẹ một tiếng… và vẫn đứng im như pho tượng Không đáp lời.

Giọng nói từ bên trong lại vang ra:

– Sao các hạ không đáp?

Hai lần nói với âm thanh khác nhau, nhưng không có âm thanh nữ nhân khiến Hoàng Trang Long biết họ không phải là chủ nhân ngôi nhà này. Điều này càng làm cho chàng thêm bực dọc! Vì không ngờ chủ nhân ở đây lại quá kiểu cách, không buồn lớn tiếng đối thoại với chàng… do đó, chàng cũng ăn miếng trả miếng! Quyết không trả lời lại.

Một âm thanh khác lại từ ngôi nhà khang trang vọng vào tai chàng:

– Hừ! Phách lối… Thật đáng ghét!

Vẫn chưa là âm thanh của nữ nhân…

Hoàng Trang Long vẫn lặng im…

Một lúc rất lâu sau đó, như hết kiên nhẫn giọng nữ nhân thánh thót vang ra!

Nhưng ngôn từ phát ra không tương xứng với giọng nói. Nếu không muốn nói là khó nghe:

– Việc của nhà họ Lam không cần các hạ phải bận tâm! Nếu các hạ không hứng đối thoại xin các hạ hãy về đi. Đừng đứng mãi nơi đó trông chướng mắt lắm!

Đến bây giờ, Hoàng Trang Long mới chịu lên tiếng. Nhưng… chàng vẫn cái kiểu ăn miếng, trả miếng. Chàng nói:

– Việc nhà họ Lam, tại hạ không màng bận tâm làm gì! Còn vấn đề tại hạ đi đâu, đứng đâu đấy là việc riêng của tại hạ! Xin cô nương miễn phải xen vào!

Giọng nói của nữ nhân liền tiếp nối ngay:

– Các hạ nhìn lại xem! Suốt ngày các hạ đứng ám ngay cổng nhà người khác, các hạ không tự minh thấy chướng sao?

– chướng hay không chướng mắt…

vẫn là việc riêng của tại hạ! Đa tạ cô nương đã quan tâm!

Nữ nhân tức bực, nói:

– Xì! Bản cô nương cần gì phải quan tâm đến các hạ? Nhưng bản cô nương không muốn các hạ cứ đứng lì như thế!

Các hạ nghe rõ không?

– Ha… ha… đất là đất của vua, luật lệ nào ngăn cản tại hạ đứng đây cơ chứ?

Nữ nhân nói, gần như là quát lên:

– Nhưng các hạ có biết các hạ đang đứng ở đâu không? Các hạ có biết chủ nhân nơi này là nhân vật nào không?

– Sao lại không biết cơ chứ? Nhưng…

xét lại không liên quan gì đến tại hạ!

Nữ nhân lại nói lớn hơn:

– Đã biết chủ nhân là ai, mà xem ra các hạ vẫn ngông cuồng! RÕ là hạng…

– Hạng gì? Hừm! Kiếm Tiên thì đã làm gì được ai? Nếu không vì địch nhân sắp đến nơi này, tại hạ quyết một phen ấn chứng võ công cho biết rõ cao thấp!

Nữ nhân tức thì quát lên lanh lảnh:

– Hay! Tội Vô lê này, bản cô nương quyết phải rừng trị!

Tiếng quát vẫn chưa dứt đã thấy có bóng người theo cửa sổ băng mình ra, hiện thân đứng trước ngôi nhà khang trang Màn đêm đã phủ dày nên Hoàng Trang Long khó nhận định được diện mạo của người này, khi khoảng cách từ nơi chàng đến chỗ người nọ hiện thân là mười một, mười hai trượng.

Bóng người kia vừa ổn định Hoàng Trang Long đã nghe người đó nói:

– Thế nào? Sao các hạ không vào đây mà ấn chứng võ công? Sợ rồi à?

Nghe giọng nói này, Hoàng Trang Long biết ngay đây là nữ nhân nãy giờ đối thoại với mình. Rồi chàng đáp:

– Tại hạ những tưởng…

– Tưởng… sao? Nếu các hạ không dám vào thỉ hãy cút đi! Đừng để bản cô nương phải ra tay!

Hoàng Trang Long cười lên và nói:

– Ha… Ha…! Đạo lý của chủ nhân, ít ra cô nương phải ra mở cổng và thỉnh cầu khách vào nhà đã chứ? Hay đây là thói quen đã thành tệ của Kiếm Tiên lưu lại?

– Các hạ không xứng đáng làm khách của bản cô nương!

Qua câu nói này của nữ nhân chàng biết ngay nàng là hậu nhân của Kiếm Tiên. Quyết ở lại mấy ngày qua khổ sở, chàng định tâm bắt nàng phải mở cổng để đón tiếp chàng! Không là một thượng khách được mời thì ít ra cũng là… đối thủ đến để ấn chứng võ học.

Do đó chàng nói:

– Xứng hay không xứng bây giờ cô nương nói còn sớm lắm! Hay là cô nương ngại – Các hạ bảo bản cô nương ngại gì?

Làm gì lại phải ngại chứ? Vào đây xem nào!

Hoàng Trang Long nói châm chọc:

– Cô nương ngại… không là địch thủ của tại hạ! Cô nương sợ thanh đại đao nhà họ Hoàng đã thắng được kiếm nhà họ Lam! phải thế không?

– Hừ! Quá lắm! Được! Bản cô nương phá lệ phen này vậy!

Hoàng Trang Long thấy nữ nhân họ Lam này tánh tình khá hung hãn, nhưng không hiểu sao cô nàng cư nằng nặc kêu chàng phải vào, mà lại không dám vượt qua cổng để… rừng trị chàng như cô nàng đã nói! Đến bây giời đã quá tức giận, cô nàng cũng không xông ra, mà đành chịu lép, bước đến mở cổng mời chàng vào để…

Mở xong cánh cổng, cô nàng lùi lại năm trượng, đứng im nhìn Hoàng Trang Long đang (rỉnh đạc bước vào.

Dừng chân lại cách cô nàng hơn trượng, Hoàng Trang Long cố gượng mục lực nhìn vào diện mạo cô nàng trong khi đó chàng vừa thủ lễ vừa nói:

– Tại hạ là Hoàng Trang Long! Vừa qua có đối xử ngạo mạn, chỉ vì muốn được bái kiến chủ nhân mà thôi! Xin chủ nhân thứ lỗi!

Nhờ mục lực tinh tường, chàng thấy cô nàng này không kém phần nhan sắc, nhưng vì cô ta đang giận giữ, nên Hoàng Trang Long kém phần thiện cảm.

Nghe xong lời phân tỏ của Hoàng Trang Long, cô nàng không bớt giận đi, mà lại càng giận hơn! cô ta nói:

– Các hạ đừng tưởng nói thế là xong!

Nào động thủ đi! Để bản cô nương xem các hạ có bao nhiêu cân lượng tài các mà dám cuồng ngôn!

Hoàng Trang Long lại chắp tay xả dài mà nói:

– Xin cô nương bớt giận! Đây không phải là ý của tại hạ! Tại hạ chỉ muốn cùng cô nương liệu định kế sách tuyệt trừ hẳn Ngũ Ma! Tội Vô lễ này, tại hạ xin cô nương rộng lượng thứ tha!

Nhưng cô nàng vẫn khăng khăng:

– Bản cô nương không dễ dàng tha thứ được đâu! Trừ khi…

– Trừ khi thế nào? Xin cô nương hãy nói! Nếu có cách gì để được cô nương thứ tha, tại hạ quyết không từ nan!

Cô nàng âm trầm nói:

– Trừ khi các hạ tự tuyệt trước vong – Đối với nữ nhân, tại hạ không khi nào ra tay trước! Mời!

– Hừ! Đối với bản cô nương, các hạ không xứng đáng để bản cô nương ra tay đâu!

Hoàng Trang Long cũng nói:

– Tuyệt học của Kiếm Tiên lão nhân gia không đủ làm cho tại hạ sợ đâu! Chỉ vì bình sinh tại hạ không đánh nhau với nữ nhân! Nếu cô nương không cần ra tay, thì thôi vậy! Tại hạ xin cáo từ!

Trước thái độ không biết điều của cô nàng này, quả là Hoàng Trang Long thấy thất vọng! Chàng đã định bỏ mặc, để cô nàng chống cự với Ngũ Ma, nếu bon chúng đến đây cho biết thân.

Nhưng chàng vừa đi được mấy bước thì tai liền nghe thấy tiếng gió rít ở sau lưng, kèm theo tiếng thét giận của cô nàng:

– Ngạo mạn! Xem kiếm đây!

Không ngờ đến tính khí quá nóng nảy của một nữ nhân như vậy, chàng đành quay người lại đẩy chưởng ra, xô luồng chưởng phong vào kiếm của nữ nhân đang ập đến…

Cô nàng không chút e dè trước luồng chưởng kình của Hoàng Trang Long, kiếm chiêu nương theo bóng chưởng đâm bổ vào đối phương.

Hoàng Trang Long lạng người sang bên, nhường hẳn kiếm chiêu của cô nàng đi qua.

Nào ngờ, kiếm chiêu của nữ nhân họ Lam vẫn đeo bám như bóng với hình theo thân pháp của Hoàng Trang Long kèm theo tiếng nạt:

– Chạy đi đâu!

Nhìn kiếm quang cứ loang loáng chiếu vào Hoàng Trang Long cất bổng người lên theo thân pháp thượng thừa: Kim Long thân pháp, nhương chỗ cho kiếm quang quét qua dưới chân chàng.

Thân thủ của cô nàng không kém, người và kiếm chiêu đã lăng không đuổi theo.

Hứ lên khe khẽ, Hoàng Trung Long uốn mình hai lượt, bức vượt ra xa, và lươn tròn khắp sân không một lần nào chạm đất.

Sở học của Kiếm Tiên nào kém! Cô nàng dùng bàn chân tả đạp vào bàn chân hữu, lấy đà, tiếp tục đuổi bám! Vừa đuổi bám cô nàng vừa nói:

– Không tiếp chiêu à?

Kiếm chiêu vẫn đuổi bám mãi không một lần biến thế, trong khi cô nàng vẫn ung dung phát thoại. Thân thủ này khiến Hoàng Trang Long biết ngay nội lực của nàng ta không kém sút chàng! Nhưng chàng không tin thân pháp của nàng hơn được kim long thân pháp! Do đó, chàng vẫn tiếp tục uốn người, đảo ra xa, cố thoát được kiếm chiêu cho cô nàng biết mặt.

Nhìn thân pháp của Hoàng Trang Long, đã hàng hai mươi trượng lăng không mà chưa có dấu hiệu chàng ta đuối sức. Nàng ta biết ngay đã gặp đối thủ không vừa!

Nếu không muốn nhìn nhận chàng ta hơn hẳn nàng.

Tuy nhiên, nàng vẫn không phục, quyết một phen dậy cho chàng ta một bài học nhớ đời! Do đó nàng liền biến chiêu, tận dụng hết sở năng, đảo chân một lần nữa, lượn xéo người một cái, cắt ngang đường lăng không của chàng ta. Và hét lớn:

– Đỡ!

Lần biến chiêu này của cô nàng thập phần lăng lệ!

Đòn cắt ngang đường lăng không của Hoàng Trang Long, cô nàng phải vượt ngang tàng cây của cây lý được trồng trước sân nhà Hoàng Trang Long những tưởng cô nàng phải hạ thân vào và dừng kiếm. Vì không lẽ lại đâm sầm vào tàng cây rậm rạp kia.

Nào ngờ, cô nàng vẫn không dừng thân pháp! Cứ lăn xả múa tít thanh kiếm, phá huỷ tầng lớn tàng cây, và tiếp tục duy trì thân pháp, đâm thẳng vào Hoàng Trang Long!

Đến nước này, chàng đành phải vung đao đón đỡ.

Vì không lẽ dùng đôi tay thịt mà hòng chặn đứng thế liếm của nàng ta…

Keng… Keng… Keng…

Tiếng chạm vang lên không ngớt. Hai người vẫn tiếp tục di chuyển và đao, dù thân hình cả hai đã rơi cả xuống đất.

Hoàng Trang Long thì lẳng lặng đón đỡ kiếm pháp lợi hại của nàng.

Còn cô nàng thì luôn miệng quát tháo:

– Xem này!

– Hay!

– Đỡ!

– Đỡ nữa nào!

– Đao pháp khá linh diệu thảo nào các hạ không ngông cuồng. Xem đây!

Cả hai trải qua trên trăm chiêu kiếm không áp đảo được đao. Và ngược lại, đao pháp của Hoàng Trang Long vẫn không qua được kiếm pháp lợi hại của cô nàng.

Bông dưng, Hoàng Trang Long thét lên:

– Dừng tay lại nào!

Hét xong, chàng lùi bộ ra xa. Cắp đao vào thân Hoàng Trang Long đứng nhìn cô nàng cũng đã định thân.

Nhìn cô nàng hơi thở vẩn bình thường, chàng phục thầm. Chàng nói:

– Cô nương! Tuyệt học của Kiếm Tiên quả là danh bất hư truyền. Tại hạ thập phần kính phục! Bây giờ cô nương có thể cho tại hạ đôi lời giải thích chứ?

Phục thì có phục, nhưng nàng ta vẫn bướng bỉnh. nàng nói:

– Đừng có tưởng các hạ cầm cự được bản cô nương hơn trăm chiêu la đủ đâu đấy nhé Nếu không vì tiếc tài năng này, bản cô nương đã xuống tay từ lâu. Sở học của tổ phụ không chỉ có thế thôi.

Hoàng Trang Long thoáng giận lên.

Nhượng vì đại cục, chàng ta đành nén lại.

Hít một hơi chân khí để dằn lại cơn giận, chàng nói:

– Đa tạ cô nương đã hạ thủ lưu tình.

Một lần nữa, xin cô nương thứ cho tội mạo phạm!

– Được! Bản cô nương bằng lòng bỏ qua việc này. Giờ thì… các hạ hãy về đi!

Chưa nói được lời nào, không ngờ nàng ta đã hạ lệnh trục khách. Hoàng Trang Long ngẩn người vội nói ngay:

– Cô nương. Nguyên ủy việc này, cô nương không cần biết đến hay sao? Bọn Ngũ Ma vì thù xưa sẽ kéo cả đến đây, đó là sự thực. Cô nương không thể không quan tâm. Nhưng nàng ta vẫn nói:

– Việc của nhà họ Lam, các hạ bất tất phải quan tâm. Bản cô nương tự lo liệu được Xin mời đi ngay cho.

Không biết nói sao, chàng đành hậm hực bỏ đi.

Nhưng trong thâm tâm, Hoàng Trang Long quyết không bỏ cuộc. Không phải vì chàng lo lắng cho nàng ta, nhưng đây là dịp may duy nhất của chàng, có thể giáp mặt thù gia để trả thù báo hận. Hơn nữa, việc xảy ra liên lụy đến cô nàng là do chàng gây ra. cho nên, chàng tự thấy mình phải có trách nhiệm.

Vừa đi về khách điếm, Hoàng Trang Long âm thầm tìm cách thế…

Suốt năm ngày tiếp theo sau đó, Hoàng Trang Long âm thầm tiếp cận ngôi nhà, không cho chủ nhân ngôi nhà biết đến sự hiện diện của chàng.

Đêm cũng như ngày, chàng phục cách ngôi nhà độ năm mươi trượng. Chàng quan sát và nghe ngóng mọi động tĩnh nêu có…

Qua năm ngày này, Hoàng Trang Long nghi hoặc, chàng tự hỏi:

“Ngôi nhà to lớn thế này có bao nhiêu người ở? Theo những giọng nói ta nghe được đêm đó thì phải có ít nhất là ba nhân vật với lão bà nữa, vị chi là bốn người mới phải. Cớ sao đã năm ngày nay không thấy người nào xuất hiện? HỌ không việc gì phải ra ngoài sao? Không lẽ bọn họ chỉ dùng lương khô suốt?” Rồi hết vấn đề này, chàng lại nghi nan khi nghĩ đến bọn Cửu Trùng giáo:

“Hôm nay nữa là tám ngày, bọn Ngũ Ma không đến? Thư do chim câu đưa đi có đến tay bọn họ không? Nếu đã đến, cớ sao lại không tìm đến đây? Bọn Ngũ Ma không quan tâm đến việc trả hận sao? HỌ bỏ qua cho Kiếm Tiên được sao? Hay là bọn họ đang có mưu tính gì, quan trọng đến nỗi phải gác lại chuyện này? Chuyện gì? Không lẽ ta đợi ở đây suốt cả đời ư?

Lạ thật! Khó hiểu thật!” cảng nghĩ càng thấy nản, Hoàng Trang Long định bụng:

“Cố đợi thêm một ngày nữa xem sao!” Và chàng đành bấm bụng, phục người, nép sát vào bụi lùm, chỉ cách ngôi nhà độ năm trượng.

Trưa đến… chiều tàn… đêm về…

Hoàng Trang Long mơ màng, mệt mỏi, nằm ngủ ngay dưới lùm cây.

Chợt có tiếng hú trầm trầm vang vọng vào không trưng làm cho Hoàng Trang Long tỉnh dậy.

Ngơ ngác, chàng nhìn sao trời ước định thời gian. Gần Hết canh hai. Rốt cuộc, bon Cửu Trùng giáo cũng đến.

Tiếng hú càng lúc càng gần lại.

Rồi tiếng hú này chưa tắt, thì đã có thêm hai tiếng hú nữa cũng vang dội không kém, đang kéo đến ngôi nhà.

Ba tiếng hú vừa dứt, Hoàng Trang Long nghe có tiếng quát tháo văng vẳng, nhưng không rõ là của ai, và đang quát cái gì? Vì chàng ẩn thân khá xa, nên khó mà nghe được.

Cố ngồi im một lúc để nghe ngóng, khi biết chỉ có ba người phía địch nhân đến thôi ngoài ra không có sự trợ thủ nào khác Hoàng Trang Long bèn lướt gần đến ngôi nhà hơn.

Tiếng cười hung tợn đập vào tai chàng, lảm cho chàng càng thêm khẩn trương.

Chàng cố đến gần hơn nữa.

Lợi dụng lũy tre dày bao quanh ngôi nhà chàng phục người nép vào chân lũy tre.

Và chàng nghe giọng nói của nữ nhân nọ:

– Bổn cô nương không cho sở học của mình là cao cường, nhưng nếu các ngươi đã muốn động thủ thì xin chớ nói nhiều, cứ việc ra tay đi. Bản cô nương xin được hầu giáo!

Một trong ba tên vừa đến cười lên khả – Khẹc Khẹc Khẹc Dứt trang cười, hắn ta nói:

– Tiện tỳ! Chỉ vì bản nhân thương hoa tiếc ngọc nên mới bảo ngươi đơn đấu.

Chứ thật ra, xét về nguyên ủy sự việc trước đây của tiền nhân, bản nhân dù có băm vằm ngươi, ngươi cũng không thể trách bản nhân được.

Nữ nhân khinh khỉnh nói:

– Ngươi nói sao thì bản cô nương biết vậy thôi Còn nếu nói về đơn đấu các ngươi không xứng đâu!

Một tên khác nửa cất giọng lạnh lùng nói:

– Hừ! Quả là ngạo mạn không kém gì lão già lúc xưa. Con tiện nhân kia! Hôm nay, bản nhân quyết đòi lại món nợ năm xưa mà lão quỷ Kiếm Tiên đã vay ở sư phụ bản nhân. Để thử xem Kiếm Tiên mà không có người giúp sức có làm gì nổi sở học của gia sư không cho biết!

Nữ nhân kia liền cười lên lảnh lót, sau đó nàng ta nói:

– Nãy giờ bản cô nương tưởng là ai mà dám đến đây gây sự, nào ngờ là bại tướng trước đây của tổ phụ. Nào, còn chờ gì nữa? Vào cả đi, xem các ngươi đòi được nợ cũ hay phải cuốn vó chạy dài.

Đã biết đối phương ba người đến đây trả hận, đã biết đối phương dám đến đây chứng tỏ thân thù không vừa, thế mà một hai, cô nàng bảo đối phương cứ hợp công.

Khiến ba tên kia vừa giận vừa tức Một tên nhảy xô tới, tay vung kiếm, tay vươn rộng ngũ chỉ. Hắn thét lớn:

– Được! Xem bản nhân ra tay đây, tiện tỷ láo xược!

Nhìn thấy thân pháp này của tên kia, Hoàng Trang Long biết ngay hắn đã quá giận. Hắn quyết một đòn đoạt mạng địch nhân Chàng cũng hoang kinh giùm nàng kia, chờ xem nàng đối phó bằng cách nào. Và chàng chực chờ sẵn, để có gì thì kịp thời giải nguy cho nàng…

Phản ứng của nàng ngoài sở liệu của Hoàng Trang Long, và ngoài luôn ý nghĩ của ba tên họ.

vỉ nàng ta không đón đỡ, cũng không phản kích lại kiếm và ngũ khí của đối phương. Nàng chỉ khẽ xê mình ra để lách tránh, rồi lập tức vung kiếm đánh áp vào hai tên còn đứng ngoài. Trong khi đó, nàng hét lên:

– Bản cô nương đã bảo cùng vào kia mà. Đừng để bản cô nương phải cực nhọc đánh những ba lần!

Lối ngông cuồng (xem trời bằng vung) này của nàng khiến ba tên nọ giận lên. Cả ba đồng loạt vung chưởng, đẩy vào cô nàng…

Còn Hoàng Trang Long thì vừa sợ hãi, vừa khâm phục ngầm dũng khí của cô nàng. Vô tình chàng đã đứng lên từ lúc nào không biết.

Lần lần, chàng dịch dần về phía cổng để nhìn cho rõ hơn cuộc đấu không cân sức nhưng không kém phần hấp dẫn.

Nói không cân sức là vì một bên có một người, lại là nữ nhân. Còn bên kia có đến ba tên lực lưỡng, nam nhi đại trượng phu ràng ràng.

Nhưng cuộc chiến vẫn hấp dẫn vì đôi bên đồng tài đồng sức. tuy chỉ có một mình cô nàng không hề tỏ ra sút kém.

Bên tám lạng, bên nửa cân.

Cứ thế mà hai bên quần thảo nhau.

Cô nàng lâu lâu lại châm chọc:

– sức chỉ có thế này mà dám vác mặt đến đòi trả hận ư?

Hay là:

– Về đi! Về luyện cho hết sở học của Cửu Ma đi, rồi hẵng đến đây. May ra…

Còn bọn kia thì càng lúc càng tức giận.

Vì bọn chúng không ngờ một nữ nhi như nàng có thể một mình chống chọi lại một lúc bọn chúng ba tên. Huống chi, so về niên kỷ thì cô nàng chưa bằng một nửa tuổi của từng tên trong bọn. Đồng thời, cả ba đều là cao nhân đương thời, bọn chúng đang hy vọng ngoài việc báo thù này chúng sẽ làm mưa làm gió trên giang hồ, mặc tình mà vùng vẫy, mặc tình thao túng. Không ngờ, chỉ có một nữ nhân mà chúng đã…

Quan chiến ở phía ngoài, Hoàng Trang Long biết rằng khi trước nàng ta nói nàng ta nương tay với chàng đó là sự thật.

Nhưng thật ra, nàng ta cũng không biết là chàng cũng đã nới tay với nàng ta. Bằng không, chàng nghĩ thầm:

“Nàng làm sao đủ sức chống đỡ lại Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao!” Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Trang Long đang thấy tình hình trận đấu trở lên gay go.

Do sự gắng sức càng ngày càng cao của đôi bên đang tham chiến mà trận đấu cảng lúc càng quyết liệt.

Vẫn đứng yên một chỗ ngoài cổng, Hoàng Trang Long đang căng mắt theo dõi trận đấu, hầu có nhận định chính xác về sở trường, cũng như sở đoản của đôi bên. Thì, bên tai chàng nghe có giọng cất lên rin rít:

– Thế nào? Thân thủ con bé ấy cũng khá đấy chứ! Xem có thú không?

Kinh hoàng, Hoàng Trang Long không thể nào ngờ có người lại đến gần chàng như thế mà chàng không phát hiện được mảy may.

Và Hoàng Trang Long càng sửng sốt hơn khi nhìn thấy người vừa nói đó chỉ đứng ngang hàng với chàng. Vai chàng và vai người nọ chỉ cách nhau không đầy ba thước.

Hình thái này y như là chàng và người nọ đang đứng cùng nhau xem tuồng diễn, và lại còn đàm luận khen chê những vai diễn nữa.

Há miệng ra, Hoàng Trang Long định lên tiếng hỏi, xem người nọ là ai mà võ công cao thâm đến vậy. Miệng đã há ra, chàng không thể thốt ra lời nào. Vì chàng đã kịp biết người đó là ai?

Tóc xõa dài bạc trắng.

Khuôn mặt xương xầu.

Còn dưới bả vai hữu, đang chìa về phía Hoàng Trang Long là một ống tay áo đang phất phơ theo gió đêm thổi nhẹ.

Thân hình đó, hình dạng này. Hỏi làm sao họ Hoàng lại không sửng sốt, lại không nhận ra đấy là ai?

Nếu có thể la lên được thì chàng đã la to lên rằng: “Cửu Ma.” Đúng như dự đoán của Hoàng Trang Long, ngay từ lúc cuộc chiến diễn ra, chàng đã nghi ngờ đây chỉ là trận đánh để dò xét thực lực mà thôi.

Vì chàng đã nghe bọn kia cứ nằng nặc đòi đơn đấu để ai đó ở bên ngoài nghiên cứu và ước lượng sức lực của cô nàng kia sao? Và nếu đúng như vậy, thì ai ở đây sẽ đứng ngoài quan chiến? Nếu không có những tay như là Cửu Ma thì bọn kia cần gì phải cố tình kéo dài trận đấu? Và đến bây giờ trận đấu mới trở nên căng thẳng, khẩn trương!

Đã hiểu được như thế, Hoàng Trang Long âm thầm vận tụ công lực. Vừa quan sát trận đấu ở bên trong, vừa đề cao cảnh giác với nhân vật mới hiện thân ở ngoài này.

Không nghe tên oắt con cắp đại đao đứng gần bên mở miệng đáp, lão già Độc Tý này hừ lên lạnh lẽo nói:

– Hừ… cứ xem đi, để chết xuống âm phủ khỏi phải luyến tiếc.

Nghe lão già nói mà Hoàng Trang Long giận muốn sôi gan, chàng lại định mở miệng nạt lại lão thì…

Diễn biến trận đấu bất ngờ đổi khác đi.

Cô nàng kia không hiểu bằng cách nào, thay vì giáp công ba mặt, bây giờ cô nàng đã làu như đàn dê gom vào một chỗ. Đợi đến lúc này, như đã có toan tính trước cô nàng loang rộng vầng kiếm che kín thân thủ của ba tên nọ, đồng thời lại hét lên:

– Xem chiêu!

Tiếng thét của cô nàng còn đang âm vang, lập tức Hoàng Trang Long nghe đồng một lúc có hai tiếng quát cực lớn.

Một tiếng từ trên đỉnh mái nhà vọng xuống.

Một tiếng nữa thì ngay bên tai chàng.

– Trích Huyết kiếm!

– ĐỒ nhi! Tránh mau!

Xoạch! Vù!

Cùng với hai tiếng quát như xé tan bầu không gian, bóng nhân ảnh từ trên đỉnh mái nhà đã lao ào xuống giữa trận và lão già ngay bên Hoàng Trang Long cũng nhảy vù qua cổng, lao xộc vào giữa cuộc chiến.

Cả hai lão già đều vươn cánh tay còn lại duy nhất. Một chụp vào trường kiếm của nàng kia, còn một thì vỗ vào hậu tâm của nàng.

Đang khi đó, ba tên nọ lúc nghe tiếng hai lão già quát đã nhảy ra, bây giờ lại ào cả vào Bọn chúng vung đủ sáu chưởng đập vào tấm thân kiều diễm của nàng.

Tình hình này khiến tánh mạng nàng trở nên thập phần nguy hiểm, không khác nào chỉ mành treo chuông.

Đôi mắt nàng toát ra ánh sáng lạnh toát Nàng vội rút kiếm về, hai chân đạp vào nhau, lăng không vượt lên. Nàng định làm cho sáu chưởng của ba tên phía trước sẽ đập vào hai người vừa mới chen vào đánh ẩu.

Nhưng nàng nào ngờ, hai nhân vật mới đến là ai, do đó nàng đã đánh gia sai lầm bản lãnh của hai nhân vật này.

Bóng nhân ảnh của nàng vừa vượt lên trên, thì tai nàng đã nghe tiếng quát:

– Bé con! Còn định chạy ư!

Hồn vía nàng vụt bỗng lên mây, khi nghe được tiếng gió rít vẫn lao ào ào vào hậu tâm của nàng không đổi.

Lúc này nếu nàng muốn xoay kiếm đánh bọc hậu về sau, cũng không sao kịp.

Còn nếu nàng trầm người trở xuống thì sẽ gặp tình trạng lúc nãy, tiền hậu đều vây kín.

Hồn bất phụ thể.

Nàng định phen này chắc là hết sống…

Nào ngờ, mắt nàng vụt hoa lên một cái, tức thì tai nàng liền nghe:

– Tặc nhân Vô sĩ! Đỡ!

Tiếng gió của vũ khí nào đấy vượt qua tai nàng, đồng thời âm thanh của cái vỗ vào hậu tâm cũng biến mất. Không bỏ lỡ dịp may ngàn năm có một này, nàng đảo thân sang bên, nhường cho ai đó đỡ đòn lén phía sau, rồi nàng cấp tốc trầm mình xuống kịp lúc vào ba tên nọ cũng vừa hạ thân CÓ tiếng quát lớn:

– Oắt con! Mi là ai, lại xen vào việc của ĐỒ Tâm Ma này?

Giọng nói quen thuộc đối với nàng đã lên tiếng đáp trả:

Già mà hiếp trẻ, cậy đông đánh ít, bảo sao ta lại không xen vào. Để ta moi tim lão ra, xem lão có phải là loại tim chó không nhé?

Biết rõ ai đã đến trợ thủ cho nàng, nàng hơi giận. Nhưng nghĩ lại, không lẽ lại mang ơn chàng ta sao? Do đó, nàng trút nỗi căm hờn vào đầu ba tên nọ.

Vẫn giữ lối đánh cũ mới đây, nàng dùng kiếm quang gom lần lần đối phương lại đồng thời nhanh mắt liếc nhìn sang trận đấu bên kia đang diễn ra sao.

Không nhìn đến thì thôi, nàng vừa nhìn thấy khiến lòng nàng nao nao khó tả.

Bởi vì, chàng ta đang dùng đại đao, độc đấu với hai lão già quái gở. Đồng thời đao pháp của chàng thập phần nguy hiểm, khác với lần cùng nàng giao đấu trước đây Bây giờ nàng mới vỡ lẽ, lúc trước không những nàng đã nhượng chàng ta, mà chàng ta cũng không nỡ đánh lại nàng…

Bất ngờ, trong lúc phân tâm suy nghĩ viển Vông, nàng không ngờ bọn ba người đối phương của nàng, do đã biết được đường lối ra chiêu của nàng qua lần gặp hiểm lúc mới rồi, nên bây giờ bọn chúng đã có ít nhiều kinh nghiệm. Chúng quyết không để nàng toại nguyện tự do làm theo ý nàng nữa Lợi dụng phần nào lơi lỏng của nàng, một tên đã cất bóng người lên, cất tiếng cười cuồng dại.

Ha ha ha…

Tiếng cười còn đang vang dội, hắn đã nhảy vút qua đầu nàng.

Tiếng cười đã cảnh tỉnh nàng. Nàng kịp thời biến chiêu, hất kiếm thích vào Dũng Tuyền huyệt của hắn.

Nào ngờ, đó chỉ là kế dụ địch của ba tên đối phương.

Ngay lúc nàng hất kiếm bám sát theo tên nọ, thì hai tên còn lại lập túc phân khai, một tả một hữu cùng ập vào bủa kín thân hình của nàng bằng những bóng trào chập trừng…

Bọn chúng vùng cười lên trước thái độ luống cuống của nàng.

Ha… ha…

Ha… ha…

Nhưng quả là nàng là hậu nhân xứng đáng của Kiếm Tiên, lâm nguy bất loạn!

Thu trường kiếm về, nàng liền vũ lộng kiếm, thoắt thích, thoắt phạt, lúc đánh tả, lúc đánh hữu.

Bóng kiếm đan xen vào bóng trào, tiếng gió rít của kiếm chiêu hoà lẫn với tiếng gió kình từ những ngón tay của hai tên nọ phát ra, nghe rợn cả người.

Véo! Véo!

Vù! Vù!

Nhưng dẫu sao nàng ta do niên kỷ còn chưa cao, kinh nghiệm chiến trường còn ít lịch duyệt không phong phú bằng đối phương là bọn cáo già đã thành tinh.

Nàng ta không ngờ, đấy chỉ là hư chiêu của hai tên đang quần thảo với nàng. Mục đích chỉ là khoá chặt đường kiếm thập phần lợi hại của nàng mà thôi. Còn đòn công thực sự chính là đòn của tên lúc nãy đã nhảy vượt qua đầu nàng. Khi nàng vừa thu kiếm để lo đối phó với hai tên đồng bọn, tên này trầm người xuống thật nhanh theo pháp Thiên Cân Trụy và hắn đã đứng ngay sau lưng nàng.

Hắn lại vươn ngũ chỉ, án từ từ vào hậu tâm hoàn toàn để trống trải của nàng.

Hắn đắc ý nở nụ cười đanh ác, đang khi chầm chậm phát kình, không để nàng nọ nghe tiếng động mà phát giác được.

Bên kia, Hoàng Trang Long cũng không hơn gì nàng ở bên này. tuy chàng chỉ có hai địch nhân, nhưng đây là hai nhân vật đã thành danh cách đây hàng sáu mươi năm dư. Dù là ác danh, nhưng võ công đã đạt đến mức tối thượng thừa.

Công phu nội lực tu vi của hai ma trong Cửu Ma cơ hồ đã xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực. Lúc này hậu nhân của Kiếm Tiên đưa mắt nhìn sang Hoàng Trang Long và thấy chàng đang tỏ ưu thế bức người bằng đao pháp thập phần nguy hiểm. Chính là lúc mà nhị ma chỉ cố đánh cầm chừng, để dò xét qua đường đao nhằm nhận biết lai lịch sư thừa của chàng cũng như để tìm hiểu mức độ nông sâu của đao pháp.

Ngay sau đó, một trong hai nhị ma cất tiếng nói Oà ề khó nghe, nói với ma kia:

– Ngũ kha! Tiểu oa nhi này cũng có đôi chút thực lực. Ngũ ca hãy nghỉ tay để ĐỒ Tâm Ma này được dịp đùa giỡn cho giãn gân cốt một tý nhé.

Lão già kia – chính là lão già đã đứng sánh vai cùng Hoàng Trang Long lúc ở ngoải cổng. Nghe ĐỒ Tâm Ma nói thế liền ngừng tay thật. Và lão lượn mình nhảy ra.

Đến lúc này, ĐỒ Tâm Ma mới dở hết sở học, vung tay còn lại của lão vỗ ào ào bóng đao của Hoàng Trang Long.

Bấy giờ, Hoàng Trang Long mới thực sự kinh khiếp cho võ công của Cửu Ma qua đấu pháp của ĐỒ Tâm Ma.

Giữa vần đao loang loáng, không chút kẽ hở mà ĐỒ Tâm Ma vẫn an nhiên thò cánh tay nhục thể vào như thò vào chỗ hư không.

Không những thế, những cái vồ, cái chụp của ĐỒ Tâm Ma hoàn toàn khống chế làm loạn đao pháp của chàng, khiến Hoàng Trang Long thập phần luống cuống.

Chính lúc này, ĐỒ Tâm Ma lại cười vang lên thập phần ngạo mạn. ĐỒ Tâm Đao vươn ngũ chỉ nhằm chụp vào đốc đao của Hoàng Trang Long, mong tước đoạt binh khí của chàng.

Cả kinh, Hoàng Trang Long lật đật trầm tay xuống, tránh được cái chụp thập phần hiểm ác của lão ĐỒ Tâm Ma.

ĐỒ Tâm ma lại cười to hơn.

– Ha… ha… ha…

Và lão nhanh chóng đảo bàn tay, vấu đủ ngũ chỉ vào ngực Hoàng Trang Long, khóa cứng năm trọng huyệt của chàng.

Hoàng Trang Long Vô phương trở tay, nhưng không lẽ đứng yên chịu chết!

Để ứng phó với đòn hiểm ác này của ĐỒ Tâm Ma, Hoàng Trang Long chỉ còn một cách duy nhất.

Hoàng Trang Long cấp tốc vận khởi toàn bộ nội công Kim Long hộ thể nên.

Giữa đêm đen như mực Kim Long hộ thể vừa được Hoàng Trang Long vận khởi, lập tức sáng lòa lên, soi tỏ cuộc chiến của hai người. Giữa một đại ác ma tuổi đã gần trăm. Và một trang hậu bối sinh nam tử tuổi đời chưa đến đôi mươi.

ĐỒ Tâm Ma thấy sự thể phát sinh đột ngột lão không kim được tiếng kêu thang thốt:

– HỘ thân cương khí!

Đối với cương khí hộ thân, nhị ma như “kinh cung chi điểu nên ĐỒ Tâm Ma nhanh tốc hồi bộ không dám cự chiến thắng vào lớp sáng sắc kim này.

Vào lúc đó Hoàng Trang Long đã nghe tiếng cười ngạo nghễ từ phía đấu trường bên kia vọng lại.

Quay đầu nhìn sang chàng liền biến sắc Lớn tiếng nạt đùa, Hoàng Trang Long không kịp xả công, đã sừ dụng thập phần thân pháp Kim Long lao nhanh về phía đấu trường bên kia.

– Hay cho loài chuột nhắt! Lui mau!

Vầng sáng vàng sắc kim rực rỡ đã cuộn ào đến tên đang âm thầm vỗ ngũ chỉ vào hậu tâm nàng kia như một ánh chớp, khiến hai tên đang giáp công tả hữu của nàng thấy được liền im ngay tiến cười.

Nhờ vậy nàng kia nghe được tiếng gió kình nhè nhẹ đang nhằm vào hậu tâm nàng mà cuộn tới…

Nhân hai tên phía trước đã nơi tay, nàng liền nhanh tốc nhảy xổ về phía trước đồng thời khoa kiếm về che chở sau lưng.

Trường kiếm loan nhanh, khiến tên đang đánh lén giật mình. Hắn ngừng tay, nhưng lúc đó tay hắn chỉ cách lưng nàng không đầy đến một thước. Thấy miếng ăn đã đến miệng, bây giờ sắp vuột đi mất, hắn không đành tâm, quyết không buông tha nàng một cánh dễ dàng.

Hắn lập tức vận thêm công lực, xả bắn ngũ kình vào bóng nhân ảnh của nàng đang thoát dần ra xa.

Thân pháp của nàng có nhanh đến đâu đi nữa, cũng không thoát khỏi ngũ kình của đối phương xạ tới.

Hai trong ngũ kình đã chạm vào thân kiếm của nàng, làm cho hổ khẩu nàng tê dại đi, trường kiếm rời tay rơi xuống đất.

Còn ba luồng kình còn lại của đối phương đã đánh trứng thân nàng. Nàng liền kêu lên một tiếng đau đớn, mắt hoa lên, chân loạng choạng, không kiềm giữ nổi thân mình, bèn ngã nghiêng người xuống đất.

Còn tên đắc thủ đòn đánh lén cũng không đắc ý lâu. Do hắn chuyên tâm chuyên ý vào việc hạ thủ nàng, nên hắn không nghe được tiếng nạt vang lên ở sau lưng, ngũ kình từ bàn tay hắn vừa làm rơi kiếm của đối phương và còn làm cho đối phương phải trứng thương té ngã, thì hắn cũng vừa lãnh đủ một kình cứu nguy của Hoàng Trang Long đẩy mạnh vào…

Tiếng âm vang của chưởng kình đánh vào người hắn như tiếng đánh vào bị gạo, làm cho tên nọ văng hẳn người theo hướng chạy và ngã của nàng kia.

Đả lao tới cỉa Hoàng Trang Long chưa dứt, chàng khoa nhanh đại đao qua châu thân để hộ thể, và rồi chàng hạ thân đứng về bên hai người vừa bị đánh ngã.

Hoàng Trang Long vươn tả thu xốc nàng kia lên giữ sát vào thân, tay hữu thu đại đao trước mặt. Còn hai chân thì một chân làm trụ chịu thân hình, một chân còn lại án vào hậu tâm tên kia của đối phương đang hôn mê trầm trầm, nằm sấp mặt xuống đất ngay bên chàng.

CÓ đôi ba tiếng quát phát lên:

– Tiểu oa nhi! Mau buông tha người!

– Đừng hại mạng đệ đệ ta!

– Oa nhi! ngươi định làm gì thế?

Hoàng Trang Long gườm gườm đôi mắt, nhìn đối phương bốn người đang tiến lại gần chàng. Chàng quát lớn:

– Đứng lại! Nếu các ngươi không muốn tên này phải chết!

Vừa quát Hoàng Trang Long vừa hạ đại đao xuống, đặt ngay lưỡi đao bén ngót vào Bách Hội huyệt tên đang nằm hôn mê.

Ném chuột sợ vỡ đồ.

Bốn tên kia, hai già, hai trẻ, hai lão già thì nghiến răng trèo trẹo, căm tức nhìn chàng, như muốn ăn tươi nuốt sống. Còn hai tên đồ nhi hoặc diệt nhi của hai lão, vì chân diện đã được che kín, nên Hoàng Trang Long chỉ thấy những ánh mắt giận giữ đang xạ vào người chàng.

Nhưng cả bốn tên đều dừng chân lại.

Lão già vừa được gọi là Ngũ Kha vừa gục gặc đầu, nhìn Hoàng Trang Long nói:

– Tiểu oa nhi khá lớn mật đấy! Ngươi có lượng được tình thế lúc này không?

Còn không mau cút đi à?

Hoàng Trang Long làm gì không hiểu được điều này. Chàng tự lượng sức mình biết không thể nào chống cự nổi hai lão già thành tinh này. Huống hồ, lại còn thêm hai tên kia nữa. Tên nào tên ấy đều có thân thủ bất phàm, đến tam vị đại đao nhân đương thời còn không là đối thủ của chúng.

Hoàng Trang Long đang âm thầm tìm cách tháo lui an toàn. Không những riêng chàng, mà còn cô gái đang ngất đây nữa.

Hoàng Trang Long hy vọng bọn người kia, sẽ vì quý sanh mạng tên đang bị chàng uy hiếp, như thế chàng dễ dàng đối phó hơn. Do đó, chàng nói với lão Ngũ kha:

– Tình thế trước mắt ta biết. Ta không là đối thủ của các ngươi, đó là nói trường hợp các ngươi hợp công… Nhưng, còn sanh mạng tên này, các ngươi đành để hắn phải chết uổng sao?

ĐỒ Tâm Ma tức thì quát lên:

– Ranh con! Sức của ngươi bao lăm, mà dám uy hiếp bọn ta!

Chàng cười mỉa, nói:

– Lão ma, lão nói hay lắm. Cớ sao lúc nãy lão lại rụt tay về?

Giận đến run người ĐỒ Tâm Ma đưa tay tả chỉ vào mặt chàng, nói:

– Ngươi đừng tưởng ta không phá được cương khí hộ thân của ngươi. Không tin, ngươi dám đấu lại lần nữa với ta không?

Ha… ha… ha… ha…

Hoàng Trang Long thốt lên tràng cười dài với công lực phổ vào âm thanh.

Tiếng cười như tiếng sấm động khiến cho bọn người đối phương phải biến sắc.

Nhất là nhị ma. Hai lão già không ngờ đối phương niên kỷ quá trẻ mà lại có nội công thâm hậu đến thế.

Dứt tiếng cười, chàng đáp:

– ĐỒ Tâm Ma! Nói sao thì nói. Ta không mắc mưu của lão đâu. Bây giờ các ngươi nói đi. Các ngươi muốn tên này sống hay chết nào?

Vừa nói đến đây. Hoàng Trang Long nói nhỏ vào tai nàng kia. Vì lúc này, nàng ta đang lần lần hồi tỉnh:

– Lam cô nương! Hãy an tâm và cố điều hòa chân lực, ổn định thương thế. Là tại hạ đây! Hoàng Trang Long đây!

Nàng chưa kịp đáp lời, thì đã nghe có tiếng người hỏi lớn:

– Muốn sống thì sao? Chết thì sao?

Tiểu oa nhi dám đặt điều kiện với bọn ta à?

Nàng mở mắt ra, nhìn xem ai vừa nói và nói thế nghĩa là sao? Nàng từ từ quan sát trong khi Hoàng Trang Long lớn tiếng đáp lại:

– Điều kiện thì ta không dám đặt. Đây chỉ là một cuộc trao đổi công bằng thôi.

Lão Ngũ kha của ĐỒ Tâm Ma liền hỏi:

– Trao đổi là trao đổi làm sao? Ngươi nói ta thử xem!

– các ngươi hãy rời khỏi nơi này lập tức ĐỘ tàn một nén nhang, ta sẽ buông tha tên này. Đồng ý không?

Lão Ngũ kha vụt cười khan lên, kéo theo đó là tiếng cười châm chọc của ĐỒ Tâm Ma…

– Kha… kha… kha…

– Ha… ha… ha…

Hoàng Trang Long cả giận, nạt lên:

– Câm ngay! Tại sao các ngươi lại cười? Các ngươi không muốn tên này sống sao?

Lão Ngũ kha nhìn rừng rừng vào Hoàng Trang Long lão nói:

– Tiểu oa nhi! Ngươi xem ta đầu tóc đã bạc trắng thế này, dễ dàng mắc lửa ngươi sao hừ? Thế mà ngươi nói là công bằng đấy sao?

Nghe đến đây nàng kia vụt hiểu tất cả mọi chuyện.

Nàng liền cựa mình thoát khỏi tay giữ của Hoàng Trang Long, nàng nói với lão Ngũ kha:

– Hóa ra các ngươi đây là Cửu Ma năm xưa đấy phải không? Hừ! Đẹp mặt thật!

Nói sao? Các ngươi không cho đó là công bằng, vậy muốn thế nào đây hừ?

Nói xong, nàng tiến lại và xốc tên nọ ngồi lên. Đồng thời, nàng đẩy luôn đại đao của Hoàng Trang Long rời khỏi tên nọ. Thay vào đó, nàng đặt tay vào Linh Đài huyệt của hắn, nàng nói:

– Ta không sợ các ngươi đâu! Dòng dõi Kiếm Tiên không dễ dàng thua các ngươi đâu Ta hạn cho các ngươi trong mười tiếng đếm, nếu các ngươi không lui đi, thì ta sẽ hạ thủ tên này. Sau đó muốn sao thì muốn. Ta sẵn sàng hầu giáo các ngươi.

ĐỒ Tâm Ma kêu lên:

– Ngươi dám!

Nàng nói:

– Dám hay không các ngươi đợi mà xem. Một!

Bọn nhị ma và hai tên nọ không ngờ nàng này quá quyết liệt. Nói đếm là đếm ngay, không cho phép bất cứ ai phải làm ca.

Nàng vẫn tiếp tục đếm…

Hai!

Bối rối hai lão già đưa mắt nhìn nhau…

Ba!

Hai lão già đơm chân bước đến gần một bước… rồi luống cuống dừng lại…

Bốn!

Năm!

Tiếng đếm như tiếng trống ở pháp trường, càng làm cho bốn người đối phương phải sợ hãi thêm…

sáu!

Bẩy!

Tám!

Hai lão già như đứng chôn chân tại chỗ. Căm tức, hai lão già nghiến răng, trợn mắt.

Chín!

Vừa đếm xong tiếng thứ chín, nàng mím môi chặt lại, xạ cái nhìn quyết liệt vào hai lão già.

Còn Hoàng Trang Long vận khởi công lực bước đến đâu lưng lại với nàng ta, chàng âm thầm chuẩn bị giáp chiến nữa…

Nhưng tình thế hết khẩn trương ngay liền đó. Vì hai lão già đã giậm mạnh chân, lượn người bay biến đi.

Hai tên còn lại thấy hai lão già kia đã đành lòng bỏ đi. Hai tên không còn cách thế nào khác, cũng đành bỏ đi, sau khi ném lại một câu:

– Hừ! Liệu mà giữ lời! Bằng không…

Tên nào đó không nói dứt câu đã mất hút.

Nàng đợi cho đến lúc không thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa, mới thở dài một tiếng, rồi khuỵu người xuống, ngồi cạnh tên nọ theo cái buông tay của nàng đã ngã vật xuống đất.

Hoảng hồn, Hoàng Trang Long vội đeo đại đao vào thắt lưng, và bồng nàng lên hai tay. Hoàng Trang Long đưa mắt nhìn quanh định tìm đường để chạy.

Bất chợt chàng nghí tiếng nàng nói thều thào:

– Đừng lo cho ta. Hãy để ta xuống các hạ hãy chạy…

Hoàng Trang Long liền nói:

– Lam cô nương! Lam cô nương!

– Tại hạ không thể bỏ mặc cô nương được Cô nương có nghe tại hạ nói không? Nói đi, Lam cô nương. Gần đây có chỗ nào kín đáo có thể ẩn nấp được không?

Nàng nhường mắt, nhìn vào Hoàng Trang Long để xem chàng nói thế có thật lòng hay không? Đến khi thấy vẻ mặt lo lắng của chàng là thật, không có chút nào hư dối, nàng liền cố gượng nói:

– Các hạ thật tình quan tâm đến ta sao?

Các hạ không… trách cứ ta sao?

Hoàng Trang Long thấy thời hạn càng lúc càng sắp hết. Do đó chàng nói ngay cho nàng yên tâm và hỏi:

– Tại hạ không có gì để trách cứ cô nương hết. Lam cô nương, hãy nói mau đi CÓ chỗ nào ẩn thân không, Lam cô nương?

Nhẹ gật đầu, nàng đáp:

– Hãy vào nhà trước đã!

Không cần nghĩ ngợi, Hoàng Trang Long liền tức tốc tiến vào ngôi nhà.

Khi đã vào tiền sảnh, chàng lại hỏi:

– Đi đâu?

Nàng nói:

– Đến từ đường, ở phía trước các hạ đó!

Y lời, Hoàng Trang Long bước thẳng vào Ngay phía trước là tấm rèm châu, nàng bèn vén tấm rèm ra và bước luôn vào trong.

Hoàng Trang Long thấy ngay đây là nơi thờ tự của dòng họ Lam. Trên bàn thờ có tất cả bốn thẻ bài vị.

Do tôn trọng nơi tôn nghiêm này Hoàng Trang Long hỏi nhỏ:

– Đến rồi! Làm gì đây Lam cô nương?

Nàng mở mắt ra nhìn, nói khe khẽ:

– Các hạ hãy gỡ tấm bài vị ở chính điện ra và chờ một lúc.

Nghe thế, Hoàng Trang Long khẽ đặt nàng đứng xuống, và giữ bằng một tay.

Còn tay kia chàng nhón rút tấm lệnh bài ngay chính điện lên.

Trong lúc chờ đợi, Hoàng Trang Long không hiểu là chờ đợi cái gì đây, thì chàng đã nghe nàng nói:

– Đưa cho ta!

Biết ngay nàng bảo đưa là đưa cái gì, Hoàng Trang Long lập tức đưa cho nàng tấm bài vị. Lúc nàng vừa cầm lấy tấm bài vị thì Hoàng Trang Long liền phát giác đất ở dưới chân đang từ từ chuyển động.

Kinh nghi, Hoàng Trang Long đưa mắt nhìn, chàng nhận thấy thân hình chàng và nàng, cả hai đang tụt dần xuống… xuống thấp dần… thấp dần…

Càng lúc càng xuống thấp, thấp đến mức mà Hoàng Trang Long không còn nhìn thấy nền nhà đâu nữa.

Nhưng như thế đã thôi đâu.

Thân hình hai người vẫn tiếp tục xuống nữa.

Bất ngờ, Hoàng Trang Long nghe nàng nói gấp:

– Lùi lại mau! Nhảy!

Vẫn giữ nàng trong tay Hoàng Trang Long cấp tốc nhảy lùi thật nhanh về phía sau. Và chàng đã đề phòng, vì thân hình của cả hai sẽ va vào vách đất phía sau lưng.

Nhưng không ngờ Hoàng Trang Long và nàng không va vào đâu cả, mà lọt thỏm vào một đường hầm sâu hun hút.

ôn định ngay thân hình Hoàng Trang Long cố giữ thăng bằng cho cả hai. Đồng thời chàng đưa mắt nhìn lại chỗ mà chàng và nàng vừa rời bỏ lúc nãy.

Thất kinh, khi Hoàng Trang Long nhìn thấy chỗ nàng đã đặt chân lúc nãy chỉ là một tấm bưng bằng sắt khá dày. Tấm bưng sắt bây giờ đang từ từ đảo ngược lại lấy mặt dưới làm mặt trên và ngược lại Nếu Hoàng Trang Long không biết mà vẫn đứng yên đó, chắc chắn sẽ bị tấm bưng sắt trút xuống phía dưới. Và chàng cũng không biết ở sâu tít dưới là gì?

Nhưng Hoàng Trang Long vẫn có thể đoán được ở dưới sâu là nơi hiểm địa, nếu rơi xuống đó thì chắc chắn phải chết.

Và giờ đây sau khi đảo mình tấm bưng sắt từ từ được nâng lên, đậy kín lại chỗ mà tấm bưng sắt đã yên vị trước đó. Đến khi mọi tiếng động đều ngừng bặt, không gian xung quanh chỗ Hoàng Trang Long yên vị và nàng kia đều tối om om, chàng mới nhẹ thở dài và lên tiếng hỏi:

– Lam cô nương! Bây giờ thì đi đường nào đây?

Tiếng nói của Hoàng Trang Long do ở chỗ kín, nên âm thanh vang vang khiến chàng phải giật mình.

Và càng giật mình hơn nữa, khi chàng đợi mãi mà không nghe nàng lên tiếng trả lời Chàng lại nên tiếng gọi nữa, nhưng chàng cố hạ thật thấp giọng xuống khi gọi. Vì chàng e ngại bọn người phía ngoài lúc này đã trở lại để nhận tên kia, chắc có lẽ họ đang sục tìm đây đó, họ có thể nghe thấy âm thanh của chàng thì nguy mất.

– Lam cô nương! Nào! Tỉnh dậy Lam cô nương! Chúng ta ở đây chưa hẳn là an toàn đâu Lam cô nương! Lam cô nương!

Chực…

Sau một lúc gọi, Hoàng Trang Long buông một tiếng chực chán nản.

Một tay vẫn giữ lấy nàng ta đứng thẳng lưng tựa vào người chàng. Hoàng Trang Long đưa cánh tay còn lại vào bọc áo lấy ra vật đánh lửa.

Xoạch! Xoạch! Xoạch!

Ba lần tia lửa nháng lên trong chớp mắt, đủ để Hoàng Trang Long xem xét lại ba mặt của căn hầm mà chàng đang nhờ vào đó để ẩn thân Ngay phía trái, cách chỗ nàng đang đứng độ một trượng nữa Hoàng Trang Long lờ mờ thấy có một cái miệng ngách hang khác.

Mơ hồ, Hoàng Trang Long nhớ đến cái ngách hang dài, thật dài. Nơi đã từng là đệ nhị phân đà của bọn Cửu Trùng giáo.

Do vậy, thoạt đầu chàng mừng, nghĩ rằng theo ngách hang trước mặt, chàng sẽ tìm được lối thoát thân Giông y như tình trạng ở đệ nhị phân đà của Cửu Trùng giáo.

Không chút chậm trễ, Hoàng Trang Long đặt cô nàng đã hôn mê lên vai, và chàng tiến nhanh đến nơi có ngách hang.

Đúng là một ngách hang như chàng đã dự liệu trước. Không chút e dè, Hoàng Trang Long đi sâu vào ngách hang.

Ngách hang này không được rộng rãi bằng ngách hang của phân đà đệ nhị. Chỉ vừa đủ hai người đi sát vào nhau. May thay, chiều cao thì hơn tầm với tay của một người bình thường. Nhờ vậy, Hoàng Trang Long đi lại khá thuận tiện với một người nằm vắt vẻo trên vai. Chưa đi được năm trượng mũi chân giày phía phải của Hoàng Trang Long đã đụng vào một vật chướng ngại nào đó ở phía trước Sững sờ, Hoàng Trang Long vội dừng lại nhưng do đà người đang đi tới, nên chàng vẫn để đôi chân đang thõng xuống của nàng kia va vào vật chướng ngại phía trước khiến nàng phải bật tiếng rên.

Lớp sợ, lớp lo ngại, do đó Hoàng Trang Long không dám lên tiếng gọi và hỏi nàng để biết xem hiện giờ chàng đang ở đâu? Chàng phải làm gì để thoát thân?

Bế khí, vận mục lực, Hoàng Trang Long vừa căng mắt nhìn và đưa tay đang rảnh rỗi sờ sờ vào phía trước, xem cho biết chướng ngại ở phía trước là gì?

Rụng rời, kinh khiếp khi Hoàng Trang Long thấy tay của chàng vừa đụng vào lớp đất đá chắn ngang. Biểu hiện cho biết, ngách hang đến đây là hết. Cùng đường Lại đánh đá lửa lên, Hoàng Trang Long trút ra một hơi thở nhẹ nhõm.

Phía sau chàng độ ba bước chân, cũng ở mé tả. Lại là một ngách hang khác nữa.

Do vì chàng đang đi trong bóng đen dày đặc nên chàng không thể nhìn thấy được.

Vững tâm, Hoàng Trang Long đi theo ngách hang vừa phát hiện. Để an toàn hơn, lần này chàng vừa đi vừa đưa tay huơ huơ vào khoảng không trước mặt, phòng lúc cùng đường, để người khỏi va vào vách đất dựng đứng.

Không được bao lâu, tay Hoàng Trang Long đã chạm phải vách đất đằng trước.

Do đã có kinh nghiệm, lần này Hoàng Trang Long hoàn toàn điềm tĩnh đánh đá lửa lên, để tìm chỗ rẽ khác.

Quả nhiên là có chỗ rẽ, lần này là ở mé hữu.

Vừa bước vào nghệch hang này, Hoàng Trang Long đã khấp khởi mừng. Vì đằng trước đã có một luồng ánh sáng mờ mờ.

Ngỡ là đến chỗ có thể ngoi lên mặt đất, Hoàng Trang Long bước nhanh đến.

Do quá dỗi mừng vui, mà chàng không để ý đến một vấn đề. ĐÓ là từ lúc chàng di chuyển qua mấy lượt ngách hang đến giờ, độ cao của nền đất dưới chân chàng không đổi.

Nghĩa là chỗ sáng mờ mờ mà chàng thấy đó chưa chắc đã là lối thoát thân. Vì tính kỹ ra, chang vẫn còn ở dưới độ sâu ước chừng năm trượng. Là độ sâu mà tấm bưng sắt đã hạ xuống, đưa chàng và nàng đã lọt đến độ sâu này. Và còn nữa không khí chàng đang thở đây vẫn không có gì khác so với nãy giờ. Nghĩa là, không mát mẻ hơn, không thoáng hơn. Vân là lớp không khí đặc rưng ở những hầm sâu trong lòng đất luôn có.

Đến khi Hoàng Trang Long nhìn được vật phát sáng thì chàng cơ hồ muốn nản.

Vì khi Hoàng Trang Long theo ngách hang mé hữu được ba trượng, thì lại cùng đường Tiếp giáp với chỗ tận cùng này là một ngách hang cũng ở mé hữu.

Nhìn vào đó, chàng thấy phía trước có gắn với một viên dạ minh châu to bằng quả rừng gà. Viên dạ minh châu đã bắt ánh sáng lọt ra ngoài ngách hang, khiến chàng lầm tưởng đấy là ánh dương quang rọi vào, chỉ lối thoát khỏi hang sâu ngoằn ngèo này.

Dù sao có ánh sáng ở nơi này, Hoàng Trang Long cũng thấy dễ thở hơn, thoải mái hơn là không có. Cố tiến lại chỗ có gắn viên dạ minh châu, Hoàng Trang Long lại chợt mừng lên, khi phát hiện viên dạ minh châu được khảm vào một cánh cửa. Do đã lâu năm ở nơi ẩm thấp này, nên cánh cửa có màu tiệp với màu đất Nên mới thoạt nhìn, Hoàng Trang long mới thấy nản do tưởng đá bít lối.

“có cửa là có lối đi. Mà có lối đi là còn hy vọng!” Vừa nghĩ thầm Hoàng Trang Long đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ.

Không nhúc nhích.

Đến khi Hoàng Trang Long dùng đến ba thành hoả hầu, thì cánh cửa gỗ mới chịu theo tay chàng mà mở vào trong.

Cánh cửa mở vào trong làm cho viên dạ minh châu nằm trên cánh cửa cũng xoay vào trong, rọi sáng hẳn khung cảnh trước mặt chàng.

Vừa nhìn được toàn cảnh bên trong cánh cửa gỗ, Hoàng Trang Long đã phải buột miệng kêu lên chán nản:

– sao lại là mật thất?

Quả vậy, trước mặt Hoàng Trang Long toàn cảnh phía trong là:

Một sập đá.

Một bàn đá.

Vài cái đôn đá Hết! Nếu không kể đến ngay phía trên sập đá người nào đó đã ghi lại mấy chữ đại tự viết theo lối chữ khải.

“Khổ Luyện thất.” Nét chữ được khắc sâu vào sập đá có đến một lóng tay, lại hướng về phía cửa, nên Hoàng Trang Long thoạt nhìn vào đã thấy ngay.

Mỏi mệt thì ít, nhưng Hoàng Trang Long lại thấy chán nản nhiều hơn.

Hoàng Trang Long tiến về sập đá, sau đó chàng đặt nàng nằm lên sập.

Còn chàng thì thẫn thờ, buông người ngồi xuống đôn đá, thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.