Ngũ Long Tuyệt Mệnh

Chương 14 - Nhất Thời Xác Định Thù Gia - Đường Thù Vạn Nẻo Biết Tra Đường Nào

trước
tiếp

Ngồi một mình bâng khuâng trong một tửu điếm, Hoàng Trang Long suy nghĩ nhiều về những điều chàng thu nhập được ở Đệ nhị phân đà của Cửu Trùng giáo.

Đà chủ phân đà đệ nhị là đệ tam lệnh chủ. Cứ cho là như thế đi, thì đệ nhất phân đà chủ sẽ là đệ nhị lệnh chủ. Vậy không lẽ tên giáo chủ Cửu Trùng giáo là đệ nhất lệnh chủ? Đã là lệnh chủ, sao lại có danh xưng là giáo chủ? Là một, hay là hai người với hai chức vị khác nhau?

chưa hết. Sư thừa của bọn lệnh chủ này là ai? Nhân vật thành danh nào lần lượt là lệnh chủ, và là đã chủ các phân đà? VÕ công của các lệnh chủ này ra sao, so với đường chủ? Ngoài tên giáo chủ Cửu Trùng giáo ra, còn nhân vật nào trong Cửu Trùng giáo là hậu nhân của Cửu Ma, những tên đại ác ma đã thành danh sáu mươi năm trước?

Còn rất nhiều điều mà Hoàng Trang Long cần phải điều tra rõ ràng chân tướng mà thời gian không còn là bao nhiêu Vì bây giờ đã là tháng năm. Chỉ còn khoảng bốn con trăng nữa là đã đến tiết Trùng Cửu. Cũng chính là thời hạn bọn Cửu Trùng giáo tổ chức điển lễ cáo thành đại công.

Khi nào bọn chúng bắt đầu giương vây xòa vuốt?

Giang hồ vẫn hoàn toàn yên tĩnh, nếu không kể đến sự thất tung kỳ bí của hai vị tuyệt đại cao nhân vừa mới đây, và sự thiêu hủy toàn Hồ gia trang.

Hồ Bá Trung, đối với toàn thể võ lâm, vẫn là một trong tam vị tuyệt đại cao nhân đương thời. Vậy sự phá hủy Hồ gia trang này của bọn Cửu Trùng giáo có được kể là sự khởi đầu cơ đồ bá nghiệp của Cửu Trùng giáo không?

CÓ thể lắm!

vậy kế tiếp, tên giáo chủ sẽ có hành động gì? Nhằm vào đâu? Nhân vật nào sẽ được chúng viếng thăm sau tam vị tuyệt đại cao nhân? Là thất bại môn phái ư?

Hay là chính chàng? Hoặc giả mục tiêu kế tiếp của giáo chủ Cửu Trùng giáo sẽ là VÕ Lâm Tam Tiên, để rửa lại mối hận sáu mươi năm trước của Cửu Ma?

Ai cũng đều là đối tượng để bọn chúng nhắm tới cả, vậy chàng biết tính sao đây?

Làm gì đây? Cáo tri để cảnh tỉnh võ lâm ư? Môn phái nào Vô hình, không ai nghe đến? Trừ chàng, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung.

Rối rắm! Khó nghĩ Khó tính toán!

Hoàng Trang Long chưa biết định lẽ nào, thì chợt thấy có một thực khách có cử chỉ khác lạ.

Người thực khách này rất vội. Vừa vào tửu điếm gọi thức ăn đã nhanh, đến lúc ăn lại còn nhanh hơn. Còn nữa, người này lại còn mua một ít thực phẩm của tửu điếm. Cầm lấy thực phẩm do tiểu nhị trao, người thực khách này vội vàng bỏ Bình thường, có lẽ Hoàng Trang Long không buồn để ý đến hành động thất thường này của người kia. Nhưng hôm nay lại khác, Hoàng Trang Long lúc này luôn nhìn mọi cảnh quan trước mặt bằng ánh mắt dò xét, nghi ngờ…

Không chậm trễ, Hoàng Trang Long cũng quảy quả bỏ đi sau khi thảy lên bàn một nén bạc. Chàng cũng không màng lưu tâm đến việc chàng làm đã gây cho số thực khách còn lại không ít hoang mang, dao động.

Hoang mang, dao động, chỉ vì thần thái của Hoàng Trang Long rất mực khẩn trương. Kèm theo đó là sắc lạnh của thanh đại đao toát ra, mà Hoàng Trang Long đeo kè kè bên người.

Bước ra ngoài chỗ tương đối vắng, Hoàng Trang Long khẳng định chàng đã nghi ngờ không sai. Vì người thực khách nọ là… nhân vật võ lâm. Hắn đang lao người đi vun vút ở phía trước.

Lẳng lặng, Hoàng Trang Long đuổi bám theo sau cách hắn độ mười trượng, chàng quyết không để bị mất dấu của hắn như lần vừa rồi, khi từ Hồ gia trang đuổi đến đệ nhị phân đà.

Hắn, người thực khách đi phía trước, do có điều gì bận tâm, suy nghĩ do đó hắn cứ cắm đầu chạy đi, không buồn quay nhìn về phía sau.

Hoàng Trang Long theo hắn được năm dặm đường. Cuối cùng chàng thấy hắn lao thẳng về phía có một ngôi miếu đường nhỏ Biết là đã đến nơi, Hoàng Trang Long dè dặt, tạt người nép vào một thân cây bên vệ đường, quan sát từng hành vi của hắn.

Đến lúc này, khi sắp sửa đến miếu, hắn mới dừng chân, quay nhìn về phía sau, quan sát xem có nhân vật nào bám theo hắn không?

Không thấy có điều gì khác lạ, hắn mới an tâm, đi thẳng vào miếu.

Nhẹ nhàng Hoàng Trang Long tốc người lướt đến, và tung người lên nóc miếu, áp tai sát vào mái ngói, chàng cố lắng nghe.

– Đà chủ! Đã có thức ăn đây!

Hoàng Trang Long chợt thấy ở sống lưng như nổi giá. “Đi mòn chân không tỉm thấy. Đến khi tìm được, thì lại không chút khó khăn!” – Để đấy cho bổn lệnh chủ! Thế nào?

Ngươi có để lộ tung tích không đấy?

– Không! Thuộc hạ đã rất cẩn mật.

Thức ăn thì mua ở một tửu điếm nhỏ ven ngoại trấn Còn khi đi về đây thì không có ai để ý, thuộc hạ đã quan sát rất kỹ. Đà chủ an tâm. Đà chủ! Thương tích của đà chủ…

– Hừ! Đừng nhắc đến nữa, được không? Ngươi không để ta ăn cho ngon à?

– Ngươi đã về báo tin cho phân đà biết để đến đón ta chưa?

– Chưa! Thuộc hạ định chờ đà chủ dùng bữa xong, sẽ quay về điều động sau.

– Còn chờ gì nữa? Còn không đi mau!

Này, còn nữa! Ngươi về đến phân đà, trước hết hãy báo tin về cho tổng đà đã, hãy đưa người đến đây! Nhớ chưa?

– Báo tin về tổng đà? Bằng cách nào?

Và báo tin ra sao?

– Hừm… Ta quên là các ngươi không biết điều này… Được rồi! Nghe đây, ở phía sau ngôi phủ đệ, có một chuồng câu nhỏ ở góc tả dãy nhà ngang. Trong đó có nuôi một con chim câu. ĐÓ là chim truyền tin về tổng đà. Ngươi viết một bức thư ngắn, rồi buộc vào chân chim, thả chim bay đi. Thế là xong.

– Đà chủ! Thế… thuộc hạ biết viết gì bây giờ? Hay là đà chủ viết đi, thuộc hạ đem về thả chim câu bay đi là được rồi!

– Ngươi không thấy cánh tay hữu của ta đã bị đứt mất rồi sao? Nếu ta làm được cần gì phải sai phái ngươi cơ chứ?

Đây ngươi viết thế này: “Cấp báo đại sư huynh: Đã tìm được tông tích của Kiếm lão tặc! Lão đã chết, chỉ còn hậu nhân!

Đệ đã bị hủy mất một cánh tay, giống như trường hợp trước đây của… các bậc trưởng bối. Thơ này đệ nhờ người viết thay. Đại sư huynh hãy gấp rút bẩm báo, vả đến gặp đệ ngay! Đệ rất trông tin.

Tam.” – Ngươi nhớ rõ nội dung chưa?

– Đã nhớ Thưa đà chủ, vậy thuộc hạ xin cáo từ. Đà chủ hãy an tâm, đợi người đến.

– ừ! Đi nhanh đi!

Nghe được mẩu đối thoại này, Hoàng Trang Long Vô tình biết thêm được nhiều điều khá thú vị. Nhưng quan trọng nhất là có tin tức về hậu nhân của Kiếm Tiên.

Còn bây giờ, Hoàng Trang Long suy tính thật nhanh:

“Có nên để gã kia về đến phân đà không? Khi đã phát hiện phân đà đã hủy diệt thì sẽ xảy ra điều gì? Lợi hay hại cho Hoàng Trang Long đây? CÓ nên để gã kia báo tin về tổng đà, rồi Hoàng Trang Long chờ đợi tên đại sư huynh của tên Đệ tam lệnh chủ đến mà tiêu diệt không? Nếu không thì phải làm sao đây?” Nghĩ được đến đây, Hoàng Trang Long chợt nảy ra một ý…

Nhẹ nhàng Hoàng Trang Long tung người, rời nóc miếu, tiếp tục đuổi bám theo tên nọ.

Khi đã cách xa ngôi miếu được trăm trượng, Hoàng Trang Long lạng người đến phía trước, chặn đường tên nọ.

vừa thấy có người chặn đường, hắn đã giật mình và quát hỏi:

– Tiểu tử là ai? Sao lại chặn đường đại gia? Muốn chết hừ?

Hoàng Trang Long xạ ánh mắt kinh khiếp nhìn hắn, chàng hỏi:

– Ngươi là người đệ nhị phân đà, Cửu Trùng giáo?

– Phải! Đã biết đại gia là người Cửu Trùng giáo, tiểu tử ngươi còn không mau chạy đi? Định chờ đại gia ra tay hóa kiếp sao?

Hừ lên một tiếng lạnh lẽo, Hoàng Trang Long cất giọng không kém lạnh lùng hơn tiếng hừ, chàng lại hỏi hắn:

– Ngươi biết ta là ai không? Còn dám đứng đó mà quát nạt ta à?

– Tiểu tử là ai? Chỉ là hạng Vô danh tiểu tốt chứ có gì mà phải khoe khoang, khoác lác Tránh đường mau! May cho ngươi là đại gia có việc gấp, bằng không…

– Sao? Bằng không ngươi sẽ làm gì…

Hoàng Trang Long ta?

– Hoàng Trang Long? Là tiểu tử ngươi à? Đã vậy đại gia đành phải lập công thôi! Xem chưởng đây!

Quả là chưa thấy quan tài, nên hắn không sợ chết. Vừa dứt tiếng, hắn đã vung chưởng vỗ vào chàng ngay.

Hoàng Trang Long vẫn yên vị, chờ cho chưởng của hắn đến gần, kèm theo tiếng nạt khẽ:

– Ngươi còn kém lắm. Xem đây!

Vút! B ùng…!

Hự!…

Chỉ với bốn thành chân lực, Hoàng Trang Long đã gây nội thương cho hắn.

Hắn loạng choạng lùi mãi ra sau.

Rồi không hiểu nghĩ sao, hắn quay đầu chạy trở lại ngôi miếu.

Hắn hoành thân bỏ chạy chưa được một trượng, đã hoảng hốt khi lại thấy Hoàng Trang Long đã án ngữ ngay trước mặt hắn.

Bị chặn mất đường chạy, hắn liều lĩnh, cố vận sức tàn đẩy vào Hoàng Trang Long một chưởng nữa, đồng thời há miệng thật to định kêu lên báo động cho đà chủ của hắn.

– CÓ âm thanh đầu tiên vừa phát ra, Hoàng Trang Long biết ngay liền ý định của hắn.

Trong chớp mắt, chàng đành phải khóa miệng hắn lại trước, và đỡ chưởng của hắn sau.

Tuy là hai hành động có trước có sau, nhưng đối với tên nọ, thân thủ của Hoàng Trang Long quả thần tốc, khiến hắn tin rằng: Chàng đã làm hai động tác này củng một lúc. Một chỉ kình cách không điểm vào á huyệt làm hắn ngưng ngang tiếng báo động… Rồi một chưởng đẩy lùi chưởng phong của hắn. Xô hắn ngã dúi dụi về phía sau đến năm bước chân.

Vừa ổn định lại cước pháp, hắn đã thấy mắt hoa lên… Rồi hắn nghe lành lạnh ở sau gáy.

CÓ tiếng của Hoàng Trang Long vang lên ngay sau lưng hắn, sau khi chàng đã giải khai á huyệt cho hắn:

– Đứng im! Đại đao ta đang kề vào cổ ngươi đấy! Thế nào? Ngươi muốn sống hay muốn chết?

Hắn khuỵu người xuống, sợ sệt nói:

– Ta… Ta… Ta muốn… muốn s ống!

Hoàng Trang Long vẫn đặt đao sát cổ hắn, chàng hỏi:

– Tên đà chủ của ngươi bị ai đả thương?

– Là một nữ nhân… tuổi còn… còn trẻ – Nữ nhân này… ở đâu?

Nguyên lai Hoàng Trang Long định hỏi hắn: Nữ nhân này tên gọi là gì? Nhưng chàng nghĩ hắn không sao biết được, vì hắn có đi theo tên đà chủ của hắn đâu? Vì nếu có hắn cùng đồng hành, thì hắn không khi nào hỏi thăm thương tích của tên đà chủ. Do vậy, chàng bèn hỏi địa điểm của nữ nhân, hy vọng hắn đã nghe tên đà chủ nói.

Quả vậy, hắn nghe chàng hỏi, liền ứng tiếng đáp ngay:

– Ngay trong Kim Thành trấn! Là một ngôi nhà khang trang ở phía bắc trấn Kim Thành.

Hoàng Trang Long thập phần kinh ngạc Vì không ngờ Kiếm Tiên lại ở nơi thị tứ chứ không như Nhị Tiên kia ẩn nơi hẻo lánh.

Đạo lý này Hoàng Trang Long không sao hiểu được, do đó chàng gặng hỏi:

– Chính tên đà chủ nói thế à?

– Đúng đúng vậy! Quả là đà chủ…

đã nói… nói thế!

– Được rồi! Ngươi không cần về phân đà để báo tin nữa! Đã có ta sẽ đến đưa đà chủ của ngươi đi.

Hắn kinh hoàng, khi nghe Hoàng Trang Long nói lên điều này. Vì hắn ngờ là hắn sẽ bị chàng hạ thủ, giết hắn. Hắn lắp bắp, van nài:

– Thiếu… thiếu gia! Xin… đừng…

đừng giết tiểu… tiểu nhân.

Hoàng Trang Long đáp:

– Cứ an tâm! Ta đã hứa thì ta không khi nào sai lời đâu.

Mừng quýnh, hắn nói:

– Đa…!

Lời đa tạ hắn chưa nói hết, thì hắn đã im ngay, vì Hoàng Trang Long, một lần nữa, đã dùng Kim Long Triệt Mạch Thủ phế đi tâm não và võ công hắn.

Hoàng Trang Long bỏ mặc hắn ngơ ngẩn ngồi đấy chàng tung thân lướt về ngôi miếu, nơi có tên đệ tam lệnh chủ đang chờ chàng đến.

Đứng trước ngôi miếu, Hoàng Trang Long khẽ đằng hắng. Tử trong ngôi miếu, tên đà chủ vội vàng lên tiếng:

– Bọn ngươi đã đến rồi sao? Còn không vào đi!

Hoàng Trang Long cũng lên tiếng đáp lời tên đà chủ:

– Đà chủ! Chỉ có một mình tiểu nhân đến thôi!

– Sao vậy? Còn bọn kia đâu? Chúng…

Vừa quát hỏi, tên đà chủ vừa xô cửa miếu bước hẳn ra ngoài. Đến chừng hắn chỉ thấy có một người, lại là người lạ mặt, hắn bèn ngưng lời giữa chừng…

Hoàng Trang Long không để hắn hỏi chàng là ai, chàng đã nói ngay:

– Ta đến để… tạ ơn đà chủ! Cám ơn đà chủ đã ban tặng vật khá hậu hĩnh. Một lần nữa, Hoàng Trang Long thâm tạ ơn sâu của đà chủ!

Tên đà chủ tuy đã nghe danh của Hoàng Trang Long, và tuy hắn đã được lệnh của giáo chủ là phải hạ thủ đối với chàng, nhưng đây là lần đầu tiên mới gặp.

Do đó, khi nghe Hoàng Trang Long tự xưng danh tánh, hắn hồ nghi. Hắn hỏi:

– Hoàng Trang Long là ngươi? Ngươi xử đao à? Lạ vậy? Ngươi không chết sao?

Hoàng Trang Long cũng đang nhìn dò xét tên đà chủ. Đúng như đã kể, tên đà chủ niên kỷ độ bốn mươi, trắng, không để râu. Vóc người tấm thước và tuy hắn đã bị đứt mất hữu thủ nhưng vẫn còn dắt trường kiếm trên vai. Biết đúng là tên đệ tam lệnh chủ, đà chủ phân đà đệ nhị của Cửu Trùng giáo, chàng liền hỏi hắn:

– Liệt Hỏa Thần Đạn làm sao có thể hại được ta? Thế nào? Ngươi đã gặp Kiếm Tiên rồi, phải thế không? Ngươi cũng là bại tướng, cũng bị mất đi một chi như bọn sư phụ của ngươi cách đây sáu mươi năm phải không?

Tên đệ tam lệnh chủ ngớ người ra…

hắn không ngờ Hoàng Trang Long đã biết sự cố xảy đến với hắn. Và lại không thể ngờ chàng lại biết rõ ràng sự cố đã xảy ra cách đây cả một giáp tý. Vì nếu không, thì tại sao tên oắt con, miệng còn hôi sữa mẹ đã nói được vanh vách như thế? Hắn ngoác miệng ra, hỏi:

– Làm thế nào… ngươi biết được việc này? Không lẽ ngươi là môn hạ của Nhị Tiên kia?

Hoàng Trang Long khinh khỉnh đáp lại:

– Không lẽ là người của VÕ Lâm Tam Tiên mới biết được điều này sao?

Thấy Hoàng Trang Long nói mà lời lẽ như là phủ nhận việc chàng là đồ đệ, hoặc là người có liên quan đến VÕ Lâm Tam Tiên, hắn thấy hơi vững tâm. Vì thật ra, Hoàng Trang Long tự xưng chàng là người của bất kỳ nhân vật nào trong VÕ Lâm Tam Tiên, thì tên Đệ tam lệnh chủ này ắt kiếm đường đào tẩu ngay. Tia hàn quang từ đôi mắt của hắn bắt đầu uy hiếp Hoàng Trang Long, hắn nói cuồng ngạo:

– Tiểu tử! Nguyên việc Kim Long chân kinh trước đây, giáo chủ của bổn giáo đã có lệnh tiêu diệt ngươi không tha! Giờ đây ngươi lại Vô tình biết đến việc này nữa, vậy đừng có trách bổn lên chủ sao quá nặng tay nhé!

Hắn vừa nói, vừa đưa chân bước đến gần Hoàng Trang Long, chực hờ ra tay.

Hoàng Trang Long nào để lời hăm dọa của hắn lọt vào tai, chàng hỏi:

– Ngươi là huynh đệ với tên giáo chủ chuyên co đầu rụt cổ như loài rùa, hẳn ngươi đã nghe sư huynh ngươi nói cho ngươi nghe về võ công của họ Hoàng này rồi chứ?

Lúc này tên Đệ tam lệnh chủ đã đưa lần lần tả thủ lên với ngủ chỉ xòe rộng ra, hắn đáp lại lời chàng:

– Tiểu tử ngươi, ngoài chút kỹ xảo về kỳ môn đôn giáp ra thì nào có tài cán chi mà khoác lác. Hôm nay ngươi đã gặp bổn lệnh chủ, là ngươi đã đến ngày tận số rồi!

Đỡ!

Hoàng Trang Long diễn vận khởi Kim Long hộ thể lên, để bảo vệ toàn thân, chàng lại còn cười vang, và nói:

– Ha… Ha… Tuyệt học của Cửu Ma truyền lại cho các ngươi chỉ có mỗi một công phu mèo quào này thôi à? Ha…

Ha… Ha…

vẫn như lần đụng độ trước đây với tên giáo chủ ở Lưu Sa lâm kỳ trận, Ngũ quỷ khô lâu chỉ không thể làm gì được Hoàng Trang Long một khi chàng đã vận dụng Kim Long hộ thể. Nhưng lần này có hơi khác vì chàng đã quyết không cho tên đệ tam lệnh chủ thoát thân như tên giáo chủ ở lần trước Huống chi lúc này tên đà chủ đệ nhị phân đà của Cửu Trùng giáo đã bị thương tích khi giáp chiến với hậu nhân của Kiếm Tiên. Do vậy, chàng không cần ra đòn phản công, mà chàng chỉ đứng yên chờ cho Ngũ Quỷ Khô Lâu Chỉ va vào lớp cương kình hộ thể của chàng.

Đúng như vậy, khi ngũ chỉ của hắn xạ năm luồng kình lực, sức như phá thạch, vào lớp cương kình, ánh lên sắc vàng kim của Hoàng Trang Long. Hắn thoạt tiên cười đắc ý sau đó, thần sắc thay đổi. Hắn ngớ người, không tin vào hiện tượng đang xảy ra cho hắn lúc này.

Ngũ chỉ như đâm vào tường đồng vách sắt đau buốt đến tận tâm can. Chưa hết, năm luồng kình lực khi va vào lớp cương kình này, liền bị sức phản chấn đẩy bật ngược ra, lao vào thân hình của hắn hiện đang đứng gần kề Hoàng Trang Long.

Đòn này hoàn toàn ngoài sở liệu của hắn.

Năm luồng kình lực dội lại, cắm vào người hắn làm cho huyết trong người hắn một lần nữa phải tuôn trào. Máu đổ ra lảm người hắn phải lảo đảo. Tâm can nhói đau làm hắn phải điếng hồn, hoa mắt.

Đến khi ổn định lại tinh thần, hắn vẫn thấy Hoàng Trang Long đang cười cợt nhìn hắn. Còn thân hình hắn hoàn toàn bất động, chỉ còn đưa qua đưa lại được ánh mắt và miệng còn nói được. Hắn nói trong sự căm phẫn:

– Tiểu tử! Té ra ngươi là môn đồ của lão Đạo Tiên lỗ mũi trâu?

Cả cười Hoàng Trang Long hỏi lại hắn:

– Ha… Ha… Ta đường đường là nam nhi đại trượng phu, nếu ta là đồ để của Đạo Tiên cớ sao lại phủ nhận? Ha…

Ha… Ngươi chỉ là hạng ếch nằm đáy giếng! Đừng ngộ nhận công phu này của ta mà cho ta là đồ đệ của Đạo Tiên! Ha…

Ha… Thế nào? Đến tên giáo chủ sư huynh của ngươi cũng phải lủi đầu, chạy như chuột khi đụng phải ta. Hắn không nói lại việc này cho ngươi nghe sao?

Hắn tròn mắt nhìn chàng, không tin là chàng nói thật. Nhưng qua lời nói gần như là đoan chắc của chàng, hắn không tin thì cũng phải tin. Giờ đây, hắn chờ đợi mọi sự an ủi của chàng. Nhưng hắn cũng hỏi:

– Ngươi… thật sự ngươi là ai? CÓ ý gì khi muốn đối địch cùng bổn giáo?

Hoàng Trang Long đưa mắt nhìn hắn, chàng không đáp, mà lại hỏi:

– Ngươi thật sự không biết ta là ai? Chí ít ra ngươi cũng nhận được thanh đại đao này chứ? Nào! Cố nhớ xem! Ngươi đã gặp người nào dùng đại đao này chưa?

Nhìn kỹ vào Hoàng Trang Long, rồi lại nhìn chằm chằm vào thanh đại đao mà chàng đang giữ. Một lúc sau, hắn lắc đầu nói:

– Bổn lệnh chủ không nhận biết thanh đại đao này là của nhân vật nào đã xử dụng.

Thoáng bất ngờ khi chàng nghe hắn cả quyết là chưa từng nhìn thấy thanh đại đao của phụ thân chàng. Nhưng nhanh trí, chàng lại đưa đại đao đến gần, hầu như là sát vào mặt hắn. Chàng nói:

– Nào! Ngươi chưa xem kỹ càng kia mà, khoan hãy đáp vội! Nhìn lại đi!

Ngươi hãy nhìn vào đốc đao xem nào!

Thoạt thấy Hoàng Trang Long đưa đao kề vào đầu hắn, hắn đã ngỡ chàng định khai đao giết hắn, đến khi nghe chàng bảo nhìn lại, hắn mới tĩnh tâm nhìn thật kỹ vào đốc đao.

Đợi cho hắn đã đọc được chữ Hoàng ở mặt bên này, Hoàng Trang Long mới trở mặt đao, cho hắn nhìn vào mặt kia của đốc đao, nơi có khắc chữ Minh chủ…

Không ngoài dự định của Hoàng Trang Long, hắn dễ dàng ghép chữ Hoàng vào với chữ Minh chủ. Và hắn bật la hoảng lên:

– Ngươi… Hoàng Trang Long! Không lẽ ngươi là di tử của Hoàng Thạch Nguyên Minh chủ? Sao ngươi lại còn sống! Không phải Hồ Bá Trung đã…

Quá bất ngờ, phần vì đang bị Hoàng Trang Long khống chế, hắn đã không kịp gìn giữ lời nói. Hắn đã Vô tình nói lên điều mà chàng đang chờ đợi hắn khai ra.

Đến khi nhớ lại, hắn dừng lời lại ngay.

Nhưng bao nhiêu đó đã quá đủ đối với chàng.

Hoàng Trang Long ngẩng mặt nhìn lên trời cười dài… cười hờn nghe còn ghê rợn hơn là tiếng kêu khóc.

Ha… Ha… Ha… Ha… Ha… Ha…!

Dứt tràng cười, Hoàng Trang Long xạ cái nhìn căm phẫn vào hắn, và nói:

– Nói đi! CÓ phải ngươi đã tiêu hủy Hoàng gia trang? Phụ thân ta, Hoàng minh chủ, phải do tay ngươi hạ thủ?

Thấy hắn dù đang sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố tình không đáp, Hoàng Trang Long đưa đao kề vào cổ hắn, gầm lên:

– Nói mau! Hay ngươi muốn đại đao này uống huyết ngươi?

Trợn mắt, cố nhìn xuống thanh đại đao sáng lạnh đang được Hoàng Trang Long kê sát lưỡi vào cổ, hắn tái cả mặt nói:

– Tiểu tử… đừng có hiếp người thái quá! Hành vi này của ngươi nào phải là đại trượng phu, chính nhân quân tử!

Gằn giọng, đồng thời đè lưỡi đao vào cổ hắn, chàng đáp:

– Ngươi xứng đáng là gì mà nói đến chữ đại trượng phu? Nếu các ngươi không giở trò ám muội làm sao các ngươi giết được phụ thân ta? Sức của các ngươi làm sao chống đỡ được Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao của tiên phụ? Nói! Chớ bảo ta uy hiếp ngươi!

Hắn đảo tròn mắt, rồi lại nói cứng:

– Tiểu tử! Ngươi tưởng Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao của phụ thân ngươi là Vô địch sao? Ngươi cho rằng chúng ta không qua được đại đao của phụ thân là sao? Hừ! Dưới tình thế này, ngươi muốn nói gì lại không được! Nhưng… ta không phục, không phục! Ngươi nghe chưa?

Nếu ngươi bằng sở học của phụ thân ngươi mà thắng được ta, ta mới phục! Ta mới đồng ý với ngươi là Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao của phụ thân ngươi là Vô địch!

Dù biết rằng hắn đang dùng lời để đối khích chàng, nhưng chàng không ngại, không tin rằng hắn đủ năng lực chống đỡ lại sở học của phụ thân. Nên chàng lấy đao về, nói với hắn:

– Được! Ta cho ngươi một cơ hội! Kẻo không, ngươi lại nói là không phục! Nào, động thủ đi!

Tên đệ tam lệnh chủ không vội vã, hắn cứ dùng dằng, lâu lâu lại đưa mắt nhìn về phía có phân đà của hắn, rồi chậm chạp rút trường kiếm xuống cầm bằng tay tả.

Biết hắn ta đang nghĩ gì, nên Hoàng Trang Long nói ngay:

– Ngươi đừng trông chờ bọn thuộc hạ của ngươi đến cứu viện cho ngươi. Bọn đệ nhị phân đà ấy, ta đã đưa xuống trình diện diêm vương cả rồi!

Hoàng Trang Long đã nói đúng tim đen của hắn. Và khi nghe chàng nói là chàng đã hủy diệt phân đà của hắn, hắn mới thực sự căm giận chàng. Rồi vừa lao tới, vừa vung kiếm, hắn lại thét lên vang trời:

– Giết ngươi! Ta giết ngươi!

Khí thế của hắn lao tới thật là khủng khiếp Kiếm pháp chân truyền của Cửu Ma thập phân lợi hại. Thảo nào hắn lại toàn mạng khi đối địch với hậu nhân của Kiếm Tiên, chỉ phải để lại một cánh tay mà thôi.

Hoàng Trang Long không sao đếm xuể, chỉ trong một kích của hắn, hắn đã đánh ra được bao nhiêu chiêu. Chàng chỉ biết là hắn đã đánh rất nhiều chiêu, màn kiếm quang loang loáng, phủ chụp kín toàn thân chàng không chừa một kẽ hở.

sát khí đã bốc mờ lên khuôn mặt Hoàng Trang Long, chàng mím chặt miệng, vận dụng tột độ công phu, vung liền một lúc ba đao Cầm long, Nã long và Tróc long đao. Với ý tưởng muốn lưu lại mạng sống của hắn để chàng còn điều tra một số nghi vấn cần thiết.

Choang! Choang! Choang!

Đại đao như ánh chớp đã đâm vào màn kiếm quang, va vào kiếm của tên Đệ tam lệnh chủ vang lên một loạt tiếng kêu chát chúa.

ánh đao dừng lại, màn kiếm quang cũng biến mất. Hoàng Trang Long sững sờ nhìn tên đà chủ đệ nhị phân đà vẫn còn an tường đứng trợn mắt nhìn chàng.

Không sững sờ sao được, khi chàng còn đầy đủ khí lực vẫn không gây thiệt hại gì cho đối phương, nhất là đối phương đã bị thương tích trước đó. Và chàng đâm ra ngờ vực uy lực của Thất Long Tuyệt Mệnh Đao.

Tên đệ tam lệnh chủ sau một lúc điều hòa chân lực, hắn nói:

– Tiểu tử! Thấy chưa, Ngũ long Tuyệt Mệnh Đao đã là gì đâu? Ta nói không sai chứ?

Hoàng Trang Long uất ức đến mức muốn thổ huyết. Chàng không cam tâm nhìn nhận sở học của phụ thân chàng là kém. Chàng nghĩ là chàng chưa tìm được bí quyết thật sự của Ngũ long Tuyệt Mệnh Đao! Chàng lại còn hồ nghi không biết cái chàng xử dụng đây có phải là Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao đã thành danh của phụ thân không? Hay là một môn công phu tầm thường mà chàng đã ngộ nhận là Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao!

Quyết thử nghiệm lại một lần nữa, Hoàng Trang Long hét lớn:

– Chớ có khinh thị, xem đây!

ánh đao lại chớp lóe lên, xạ ngay vào người tên đệ tam lệnh chủ, với tất cả bốn chiêu còn lại là: sách, nhược, triệt và trảm long đao.

Lần này chàng đánh ra không một chút e ngại đối phương phải chết. Vì chàng tin rằng đối phương thừa lúc đón đỡ, sẽ không dễ dàng bị thiệt mạng dưới đao của chàng.

Nào ngờ, lần này lại khác hẳn.

Dù cho tên đệ tam lệnh chủ cố đón đỡ đến đâu đi nữa, dù hắn cố gắng vùng vẫn mọi khả năng của hắn có được, hắn không tài nào đón đỡ được đại đao của Hoàng Trang Long. ánh chớp của thanh đại đao cứ cuốn ào ào tới, vây kín thân hình tên đà chủ đệ nhị phân đà. Đao pháp cứ như thần long bủa chặt lấy kiếm pháp của hắn. Màn kiếm quang của hắn không thể nào tái hiện được dưới sức áp đảo kinh nhân của đao pháp Tuyệt Mệnh.

Hắn kinh hoàng hơn nữa, khi ánh đao lọt qua kẽ hở kiếm chiêu mà để ép vào người hắn.

Hắn không đành lòng chịu chết. Hắn cố xoay trở thân mình, đưa bả vai nhục thể đón đỡ lấy cái bén sắc của lưỡi đại đao đang cuốn tới.

Phập!

Tiếng kêu ngọt lịm như đứa trẻ dùng dao chẻ củi chém vào thân cây chuối.

May cho hắn, khí thế lần này của đao pháp đã làm cho Hoàng Trang Long một lần nữa phải sững sờ. Sững sờ và mừng rỡ. Vì chàng đã ngộ được một điều, ngay khi nhìn thấy sự uy mãnh của đao pháp tuyệt mệnh.

Do vậy, chàng tin chắc rằng: nếu chàng không nới tay, ắt kẻ thù hết đất sống. Và như thế nghĩa là chàng cũng hết đường mà truy tìm rõ ràng được thù gia. Chàng cũng không thể dò hỏi được những điều nghi vấn mà chàng cần biết.

Và chàng đã nới tay. Nên tên đệ tam lệnh chủ vẫn còn sống.

Hắn đang sống, và hắn đang đau đớn nhìn cánh tay còn lại duy nhất của hắn đang nằm trước mặt hắn ở dưới đất.

Trường kiếm vẫn còn được bàn tay đã rời thân thể hắn nắm chặt.

Mím môi, rừng mắt, hắn đang nhìn về phía Hoàng Trang Long đắc ý, mỉm cười, và nhìn lại hắn.

Hoàng Trang Long nói:

– Thế nào, mùi vị của Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao ra sao? Nếu ta không kịp dừng lại có phải giờ này ngươi đã hồn về chín suối rồi sao? Đã phục chưa, hở tam lệnh chủ?

Dù có phục, không lẽ hắn lại thú nhận, do đó, hắn chỉ nói:

– Hừ! Nếu ta không mất trước đó một cánh tay, nếu ta trong người không mang thương tích thì Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao làm gì được ta.

Không giận dữ trước lời nói huênh hoang của hắn, Hoàng Trang Long chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

Chỉ có mình Hoàng Trang Long mới hiểu được ý nghĩa của cái cười này. Sao lại cười mà lại không giận dữ?

Chàng cười vì nhờ có một lần thể nghiệm đao pháp này, nhờ có địch thủ cỡ đó chàng mới hiểu được một điều. Một điều căn bản, cốt lõi của đao pháp. ĐÓ là, chàng không thể vận dụng được toàn bộ uy lực toàn bộ của đao pháp Ngũ Long Tuyệt Mệnh một khi chàng tự thêm vào đó hai chiêu đao hoàn toàn khác hẳn về nguyên lý võ học. Hoàng Trang Long tuy chưa hiểu được lý do tại sao, nhưng chàng nhận thấy uy lực của lần công trước với ba chiêu đao, trong đó chỉ có một chiêu là của phụ thân, còn hai chiêu là của chàng. Lần công đó kém hẳn uy lực so với lần công sau cùng. Lần công này hoàn toàn là biến chiêu đao trong Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao, nên sự uy mãnh của đao pháp, khí thế của đao kình hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của chàng.

Trước mắt, Hoàng Trang Long tạm cho là: chàng đã thật sự ngộ nhận, thật sự đã sai lầm khi đưa kiếm pháp Kim Long vào đao pháp Ngũ Long.

Dùng vào để tạm biến chiêu trong lúc đối địch thì được, nhưng muốn xen vào hòng uy bức địch nhân với mong muốn uy thế của đao pháp không giảm là không đúng Do đó chàng chỉ cười, mà không giận dữ là vậy.

Chàng cười và bảo hắn:

– Ngươi không phục thì ta đành chịu thôi Vì bây giờ có muốn, ngươi cũng không làm sao đối chiêu được với ta, phải thế không?

Hỏi đến đây, chàng trầm giọng lại, bắt đầu truy vấn hắn:

– Bây giờ thì ngươi nói đi, có phải chính ngươi đã hạ sát phụ thân ta?

Hắn quắc mắt nhìn chàng, không đáp.

Hoàng Trang Long lại hỏi:

– chính ngươi đã sát hại toàn gia nhà họ Hoàng phải không? Nói!

Hắn vẫn lặng câm không đáp một lời.

– Được! Ngươi tưởng ta không dám hạ thủ với ngươi sao?

Giận dữ, Hoàng Trang Long tiến lại gần hắn. Hắn không chút sợ sệt, đứng im nhìn Hoàng Trang Long đang điểm vào một chỗ nào đó trên người của hắn.

Hắn cảm nhận được sự đau đớn ở bên chân tả, ngay khi Hoàng Trang Long đã dừng tay.

Nhìn hắn rung rung người, cố chịu đựng cơn đau và cố đứng vững trên chân còn lại của hắn.

Khâm phục cho đởm lược của hắn, chàng giận dữ quát lên :

– Cẩu tặc ! Nếu ngươi không nói, ta sẽ phế hủy nốt Túc khuyết âm can hữu kinh của ngươi !

Ta sẽ biến ngươi thành phế nhân ! Ngươi không sợ sao ? Nói mau !

Nhìn hắn trợn mắt đến gần rách cả khoé mắt mà không nói gì, chàng căm giận hơn, bước tới hủy luôn chân còn lại của hắn.

Huỵch !

Hắn ngã nằm xuống như thân cây bị đốn ngang, nhưng không một tiếng kêu rên.

Chàng gầm lên :

– Nói ! Nói ! Nói !

Hắn vẫn câm lặng, mím chặt đôi môi lại.

Trước tình hình này, Hoàng Trang Long không biết phải làm sao ? Kiểu này, dù chàng có giết hắn, hắn cũng không chút e sợ.

Giận dữ không làm gì được hắn ta, chàng đành xuống giọng, nói :

– Nếu ngươi chịu đáp lời ta. Ta sẽ nối lại kinh mạch cho ngươi ! Ta thừa năng lực làm việc này, ngươi tin không ?

Đối với tên đệ tam lệnh chủ, hắn hoàn toàn như không màng đến sống còn nữa ! Hoặc giã, hắn lo sợ sự trừng phạt khủng khiếp của bọn Cửu Ma nếu một khi hắn nói lộ ra bất cứ một điều gì cho chàng nghe ! Nên hắn không mảy may mừng khi nghe chàng hứa nối lại kinh mạch cho hắn.

Hoàng Trang Long đành chịu bó tay. Không thể cạy miệng hắn đễ nghe được dù chỉ nửa câu.

Cơn giận bùng nổ lên dữ dội, khiến chàng như hoá thành tượng đá! Chàng đứng yên nhìn hắn, như kẻ đã chết rồi vậy !

Nhờ một lúc đứng yên như thế, chàng dần dần trầm tỉnh lại, chàng nói với hắn, giọng nói thật lạnh lùng, khốc liệt :

– Được ! Nếu ngươi không thèm nói, ta sẽ huỷ luôn tâm não ngươi ! Ta biến ngươi thành một quái nhân dở dở ương ương ! Người không ra người ! Ngợm không ra ngợm !

Lời đe doạ nầy của Hoàng Trang Long lọt được vào tai hắn, làm cho hắn kinh hoàng đến tột độ ! Và hắn tin rằng chàng đã nói là chàng sẽ làm, chàng thừa khả năng để làm! Còn hắn thì… Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi, là hắn đã rùng mình lên vì quá sợ ! Sợ còn hơn sợ chết !

Nhìn vào đôi tròng mắt của hắn. Hoàng Trang Long biết là hắn đã thật sự biết sợ ! Biết là hắn sẽ nói ! Nói để rồi chết hắn cũng nói, còn hơn là gánh chịu nổi nhục hình thảm khốc ấy.

Hắn bắt đầu nói :

– Không phải ta là hung phạm đối với cái chết của phụ thân ngươi, cũng như ta không nhúng tay vào huyết án nhà họ Hoàng ngươi !

Hoàng Trang Long tin là hắn không nói dối, do đó chàng lại hỏi :

– Vậy kẻ nào là chủ hung ?

– Đại sư huynh ta !

– Đại sư huynh ngươi có phải là giáo chủ Cửu Trùng giáo không ?

– Phải !

– Là đệ nhất lệnh chủ, phải không ?

– Phải !

– Còn đệ nhị lệnh chủ là gì ? Phó giáo chủ phải không ?

– Không phải! Mà là đồng giáo chủ !

– Sao ? Lại có hai giáo chủ trong một giáo phái sao? Ngươi không nói sai chứ ?

– Nếu ngươi không tin, sao lại hỏi ta làm gì ?

– Nếu vậy, vị giáo chủ mà ta đã gặp là đệ nhất hay đệ nhị lệnh chủ ?

– Là đệ nhị !

– Hai giáo chủ, ắt phải có hai nhiệm vụ, phải không ?

– Đương nhiên !

– Thế đại sư huynh ngươi có nhiệm vụ gì ?

– Điều khiến giáo chúng mưu đồ nghiệp bá võ lâm Trung Nguyên.

– Còn đệ nhị ?

– Thu phục nhân tài !

– Thu phục hay huỷ diệt ?

– Cả hai !

– Ý ngươi muốn nói : Nếu mua chuộc được thì mua chuộc như trường hợp Hồ Bá Trung, còn bằng không thì triệt hạ như La Sát sư thái, Lãnh Diện cư sĩ và… và… phụ thân ta phải không ?

– Đúng !

– Thế sao ngươi lại nói kẻ giết thác phụ thân ta là đại sư huynh ngươi ?

– Vì nhị sư huynh không đủ năng lực đối phó với phụ thân ngươi!

– Thế đại sư huynh ngươi đủ năng lực à ? Đại sư huynh ngươi chống đỡ được Ngũ Long tuyệt mệnh đao sao ?

– …..

– Sao ngươi không nói nữa ?

– Vì ta không rõ, thì làm sao ta đạt được điều nầy ?

– Ngươi không biết ? Sao lạ vậy ? Đại sư huynh không nói cho ngươi biết sao ?

– Không ! Đại sư huynh ta chỉ bảo là đã làm xong. Thế thôi! Còn làm bằng cách nào, thì ta không biết !

– …..

– Ngươi không tin à ?

– Thôi được ! Ta tin ngươi ! Thế Cửu Ma hiện giờ ở đâu ?

– Lần nầy hắn không hồi đáp, mà hắn chỉ nhắm mắt lại…

Hoàng Trang Long hỏi lại lần nữa :

– Quý lệnh sư hiện đang ở đâu ?

Vẫn thế, hắn không mở miệng đáp nửa lời, mắt vẫn nhắm chặt.

Chàng liền hỏi gặng :

– Sao ngươi không đáp ?

Đến lúc nầy, hắn mới mở miệng. Nhưng không phải hắn đáp lại câu hỏi của Hoàng Trang Long, mà là hắn nói như phân minh :

– Thế ngươi nghĩ ta dễ dàng bán đứng sư môn ta cho ngươi sao ?

Hoàng Trang Long hiểu được điều nầy, chàng khâm phục hắn ! Vì dù hắn có là thù nhân của chàng đi chăng nữa, thì hắn cũng là người có tư cách theo quan điểm tôn sư trọng đạo ! Chàng bèn hỏi hắn câu khác :

– Quý lệnh sư chín vị, bây giờ còn đủ cả chín không ?

Hắn đáp ngay, vì điều nầy xét ra không ảnh hưởng gì đến mưu đồ của sư đồ bọn hắn :

– Còn được năm người !

– Theo như ngươi đã nói, nếu ta có hỏi đến địa điểm Tổng đà và hai phân đà còn lại, chắc ngươi sẽ không nói, đúng không ?

Hắn gật đầu, nói :

– Đa tạ ngươi đã hiểu được lòng của ta ! Ta không sao nói được !

Ngẫm nghĩ một lúc, Hoàng Trang Long lại hỏi :

– La Sát sư thái và Lãnh Diện cư sĩ còn sống không ? Hiện giờ đang được giam giữ ở đâu? Điều nầy chắc ngươi nói được chứ ?

Hắn lại gật đầu và đáp :

– Còn sống ! Hiện đang ở Tổng đà của bổn giáo ! Ngươi còn gì để hỏi nữa không ?

Hoàng Trang Long cũng gật đầu, chàng nói :

– Còn ! Đây là câu hỏi cuối cùng : Có phải quý lệnh sư đợi giải quyết xong võ lâm Tam Tiên rồi mới xuất đầu lộ diện để thôn tính võ lâm Trung Nguyên không ?

Hắn thoáng lưỡng lự… giây lát, sau mới chịu nói :

– Đúng ! Bây giờ.. ngươi xử trí ta sao đây ?

Mỉm cười, chàng hỏi lại hắn :

– Ngươi không hỏi ta về võ lâm Tam Tiên sao ? Ngươi không quan tâm đến chỗ ẩn cư của Nhị Tiên còn lại sao ? Đây không phải là điều tâm huyết của quý lệnh sư của sư huynh đệ ngươi sao?

Thoạt nghe Hoàng Trang Long hỏi, hắn đã sáng bừng đôi mắt lên. Nhưng sau đó, mắt hắn tối sầm lại, hắn nghẹn lời, nói :

– Biết để làm gì ? Ngươi… liệu ngươi có để ta sống sót không ?

Chàng đáp :

– Ngươi cũng là kẻ thức thời đấy ! Kính nể ngươi là người đởm lược, kính trọng ngươi là kẻ biết giữ nghĩa với sư môn ngươi ! Ta hứa, sau khi ngươi chết, ta sẽ chôn cất ngươi kín đáo, không để ngươi phải lộ liễu ! Được chứ ?

Hắn nhìn ngay vào mắt chàng hắn nói :

– Được ! Hạ thủ đi !

Tuy Hoàng Trang Long không đang tay giết người đã bị ngã ngựa. Nhưng chàng nhớ đến cái chết oan ức của Nhuế thúc thúc, chàng nghiến răng, điểm mạnh vào tử huyệt của hắn !

Nhặt lấy cánh tay tả của hắn, chàng đặt lên ngực hắn. Chôn cất xong cho hắn, chàng nhìn trời chiều mà ai oán ! Chàng khẻ than :

– Làm sao tìm được địa điểm Tổng dà của Cửu Trùng giáo đây ? Việc nầy xem ra thập phần gian nan đây.

Than thở xong, Hoàng Trang Long nhớ lại ý định mà chàng đã nghĩ ra, khi hạ thủ tên đồng bọn và là thuộc hạ của tên Đệ Tam lệnh chủ. Chàng khẽ chắc lưỡi, rồi nói với chính chàng :

– Đành phải làm vậy thôi ! Hoàng Trang Long hỡi ! Biết người ta có đồng ý việc làm của ngươi không ?

Nói xong, chàng khẽ nhún người, khinh thân lướt như bay về, lại đệ nhị phân đà của Cửu Trùng giáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.