Người Tình Trí Mạng

Chương 60 - Cũng Còn Hơn Dối Lòng Tác Thành Cho Người

trước
tiếp

Cho dù là bất chấp thủ đoạn, cũng còn hơn dối lòng mình, tác thành cho người…

Câu hỏi ấy giống nhau một lưỡi dao cứa qua tim, cứa đau đớn, khiến Tưởng Ly không có chút nào phòng bị. Cô vô thức dùng tay phải che đi vết hình xăm trên cổ tay trái. Nhưng ngay sau đó cô lại ý thức được rằng động tác này không ổn, như vậy sẽ chỉ càng lộ rõ chuyện quá khứ ra mà thôi.

Khi buông tay ra lần nữa thật ra đã muộn, từ ánh mắt như hiểu hết mọi điều của Lục Đông Thâm, không khó để nhận ra quá khứ kinh khủng của cô đã lô nhô xuất hiện như những mỏm đá sau khi thủy triều rút, mọi góc cạnh chân thực nhất đều đã hiển hiện trước mắt. Nhưng dù sao cô cũng là Tưởng Ly, cô hơi ngẩng đầu lên, hất cằm, có phần kiêu ngạo: “Tôi tưởng kiểu người như anh Lục có lẽ không có thời gian để tò mò chuyện của người khác đâu, người khác sống thế nào đâu liên quan gì tới anh, phải không?”.

Câu nói này tràn đầy ý thù địch, nhưng Lục Đông Thâm không tức giận, ngược lại hỏi cô với vẻ thản nhiên: “Ở trong lòng cô, tôi là loại người gì?”.

“Làm việc gì cũng chỉ xem trọng kết quả, không màng tới quá trình, thời gian là số một và vì lợi ích có thể không từ thủ đoạn.” Tưởng Ly nhận xét không hề khách khí.

Lục Đông Thâm mỉm cười: “Tôi còn tưởng sau vài ngày ở bên nhau, chí ít cô sẽ thay đổi cái nhìn về tôi chứ”.

“Tôi nhìn một người chỉ nhìn bản chất, dù bề ngoài trông có ôn hòa dịu dàng thì bản tính vẫn khó mà thay đổi được.” Có lẽ vì bị người ta dòm ngó bí mật của mình, Tưởng Ly càng thêm thẳng thắn.

Nghỉ ngơi cũng đã tạm đủ, nói xong câu ấy cô bèn đứng dậy, xoa xoa ngón tay, lòng bàn tay ban nãy được anh quấn chặt có phần ngứa ngáy.

Thật ra trong lòng cô cũng có chút nghịch ngợm. Người này kỳ thực không xấu như những gì cô nhận xét, dọc đường anh cũng coi như đã vượt bằng mọi chông gai, có mấy lần đã cứu cô thoát chết trong gang tấc. Nếu anh không vạch trần quá khứ của cô ra…

Nhưng nghĩ lại cô càng thêm phẫn nộ, Lục Đông Thâm có tư cách gì để hỏi thẳng như vậy chứ? Ngay cả Đàm Diệu Minh cũng biết rằng nỗi đau quá khứ của cô là việc cần phải né tránh, Lục Đông Thâm, anh có tư cách gì?

Lục Đông Thâm cố tình lờ đi biểu cảm phẫn nộ bất bình của cô, cười nói: “Xem ra cô vẫn chưa đủ hiểu về tôi đâu, chúng ta còn ngày rộng tháng dài”.

Một câu nói khiến da đầu Tưởng Ly căng ra, cô quay phắt lại nhìn anh chằm chằm.

Khóe miệng anh rướn lên, vẫn không nóng không lạnh: “Nhưng, cô nói đúng một điểm đấy”.

“Chuyện gì?”

“Con người tôi đích thực không có hứng thú gì với chuyện của người khác.” Nụ cười nhẹ nhàng đong đầy trong ánh mắt Lục Đông Thâm, giống như đựng cả dòng suối nguồn trong vắt suốt dọc đường tới đây. Nói đây anh ngừng lại, đổi giọng: “Nhưng đối với quá khứ của cô Tưởng đây, tôi lại vô cùng hứng thú”.

Bên cạnh Tưởng Ly rất hiếm xuất hiện kiểu đàn ông như Lục Đông Thâm, làm việc và ăn nói đều kín kẽ, không sai một từ, khả năng sinh tồn và khả năng tấn công đều cực mạnh. Vì thường ngày cô tính tình cứng rắn, cộng thêm thân phận của cô bày ra đó, thế nên đánh mắt đi khắp Thương Lăng, phàm những ai biết đến Tưởng Ly cô đều phải tôn trọng và kính nể. Cứ cho là Đàm Diệu Minh là dân anh chị ở đây, lại còn là một đối tượng không dễ chọc vào, nhưng anh ấy cũng không xấc xược như Lục Đông Thâm.

Cô rảo nhanh bước chân hơn một chút, miệng vẫn đáp lại: “Không phiền anh Lục nhớ nhung, Tưởng Ly tôi chẳng có quá khứ nào đáng tiền cả”.

“Có đáng tiền hay không, phải xem đó là ai.”

“Lục Đông Thâm…” Tưởng Ly quen miệng lại định chửi bậy, nhưng cuối cùng cô vẫn ép mình nuốt xuống. Cô nhìn Lục Đông Thâm chằm chằm, vô tình nhớ lại lời nói của anh khi ở bên cạnh cô hôm đó: Còn chửi bậy nữa, anh sẽ không tha cho cô.

Cô không biết anh nói không tha là như thế nào, chí ít thì những lời như vậy đối với cô chẳng được tính là uy hiếp. Bao năm qua, Tưởng Ly đâu có bị ít người uy hiếp, dù là lộ liễu hay ngấm ngầm, dù bằng ngôn ngữ hay hành động. Có kẻ chỉ nói miệng, nhưng cũng có những kẻ đã trực tiếp dùng dao. Có nguy hiểm hơn nữa Tưởng Ly cũng chưa biết sợ hãi là gì. Thế nên câu nói đó của Lục Đông Thâm chẳng bõ bèn gì.

Vậy mà không hiểu tại sao, nó lại giống như mọc thêm chân len lỏi vào đầu óc cô không chịu đi ra nữa, thậm chí còn như ươm mầm bén rễ trong đó, khiến cô buộc phải thường xuyên nhớ tới. Biết rõ anh sẽ chẳng thể vì một câu nói mà làm gì được cô, nhưng cô không sao mắng khỏi miệng được nữa. Cô đang e sợ sự uy nghiêm đằng sau vẻ ôn hòa của anh sao? Hình như vẫn không phải.

Thế là khi lên tiếng lần nữa, ngữ khí của cô đã thay đổi: “Anh Lục, so với việc tò mò chuyện riêng của tôi, chi bằng anh hãy để sức vào việc tìm đường đi, hình như chúng ta lại đi lòng vòng rồi đấy”.

Lục Đông Thâm cũng không định trêu chọc cô thêm nữa. Anh cũng hiểu Tưởng Ly là một cô gái tính cách hoang dã, nếu thật sự chọc cô điên lên, chưa biết chừng cô rút cả dao ra với anh nữa. Tuy rằng anh chẳng sợ gì con dao của cô, có điều một người đẹp như cô, vẫn nên để cô ôn hòa nhã nhặn nói chuyện là hơn.

Họ lại tập trung trở về chuyện đường rừng.

Đúng như cô nói, sau khi đi một đoạn quả nhiên phát hiện họ vẫn đang lòng vòng, giống như tình trạng từng trải qua trước đó vậy. Có điều trước đó phóng tầm mắt nhìn qua là từng hàng linh sam, còn bây giờ trước mặt là các loại thực vật sinh trưởng, nhưng không hề có giá trị tham khảo nào.

Chỉ toàn là linh sam thì đã dễ nói, chí ít biết rõ linh sam không độc không hại, còn lúc này phía trước có thể là sống, có thể là chết. Sống là một khi phân biệt ra được vị trí sẽ có thể mở một con đường thoát mới, mà những loài thực vật này cũng coi như là vật tham chiếu có ích. Nhưng chết chính là chưa biết chừng trong này có những loài cây kịch độc, ẩn chứa nguy cơ lấy mạng sống của họ.

Ngày hôm nay nắng rất yếu, đáng lẽ đây phải là thời gian mặt trời gay gắt nhất nhưng ánh sáng trên đầu vẫn cứ nhợt nhạt, chẳng khác nào bị che chụp một lớp sương mù không thể tan đi. Không tìm được phương hướng, chướng khí lại lan tỏa bốn xung quanh như linh hồn vậy.

“Xem ra úm bát chỉ có thể dẫn chúng rời khỏi căn nhà kia, con đường còn lại phải xem may mắn của chúng ta rồi.” Tưởng Ly khẽ thở dài. Đúng như cô từng nói trước đó, xuyên qua đám úm bát, “sống chết có số, phú quý tại trời”.

Nhưng Lục Đông Thâm xưa nay không phải là một người thích đấu may mắn. Anh xung phong đi trước: “Đi tiếp”.

Đi thám hiểm luôn cần có một người làm lãnh đạo tinh thần, hoặc là quyết định phương hướng, hoặc là quyết định sống chết.

Trong cuộc đời thám hiểm trước kia, Tưởng Ly từng trải qua sự sống chết. Lúc đó, dù ý chí có kiên cường đến đâu thì cũng sẽ chao đảo trước sự đê hèn của nhân tính. Thế nên, có rất nhiều lúc Tưởng Ly thích đi một mình, vì cô không thích bị người khác an bài số phận, cũng vì cô không tin vào một người lãnh đạo có ý chí kiên định. Thế nên cô tình nguyện tự làm lãnh đạo tinh thần cho mình, cho dù thật sự đối mặt với cái chết, cũng là cô cam tâm tình nguyện lựa chọn.

Nhưng Lục Đông Thâm ở trước mặt lại khiến cô dần dần nghi ngờ phán đoán trước kia của mình. Trên người anh có một thứ kiên định gọi là nghị lực. Loại nghị lực này mạnh mẽ tới mức vượt trên cả người thường. Dù có gặp khó khăn hay hoàn cảnh tuyệt vọng, cô cũng không thấy anh có chút dấu hiệu nào của sự thỏa hiệp. Nó cũng giúp cô yên lòng hơn, giống như, anh chính là thủ lĩnh tinh thần của hai người họ vậy.

“Anh đã bao giờ từ bỏ chuyện gì chưa?” Cô đi bên cạnh anh và hỏi.

Thật ra trong lòng cô quá sáng tỏ. Nếu không tìm ra đường được thì khả năng họ thoát được khỏi ngọn núi này càng lúc càng nhỏ nhoi. Thậm chí cô còn không dám chắc, đây có thật sự là con đường dẫn ra ngoài núi Kỳ Thần không, một khi đâm sâu vào bụng núi thì thứ chờ đợi họ chỉ có cái chết.

Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô.

Tưởng Ly hỏi xong câu này lại tự cảm thấy buồn cười, cô nói: “Với thân phận và địa vị hiện tại của anh, e là sẽ chỉ có cơ hội khiến người khác bỏ cuộc thôi”.

Lục Đông Thâm không đáp lại, anh tiếp tục đi về phía trước. Xuyên qua đám chướng khí nặng nề, gạt bỏ những nhánh cây trước mắt, rất lâu sau anh mới nói: “Tôi đã từng thỏa hiệp”.

Tưởng Ly sững người, sau đó quay đầu nhìn anh.

Lục Đông Thâm dừng bước, nhìn đám chướng khí trắng xóa vấn vít vào những cành cây trước mắt, trầm giọng đáp: “Nhưng kết quả của sự thỏa hiệp lại không được như ý, thậm chí là hại người hại cả mình, thế nên kể từ ngày đó, tôi đã hiểu ra một đạo lý: So với việc tạm thời nhân nhượng, chi bằng hãy dốc sức để tranh giành”.

Nói tới đây, anh mới quay đầu nhìn cô, dằn mạnh từng từ từng chữ để bổ sung toàn bộ ý tứ của mình: “Cho dù là bất chấp thủ đoạn, cũng còn hơn dối lòng mình, tác thành cho người”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.