Cát bay đời trời, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, nhưng ánh sáng của lưỡi dao thì lạnh lẽo nhức mắt.
Đập vào tầm nhìn của Tưởng Ly.
Cô giật mình, né người theo phản xạ. Lưỡi dao xẹt ngang qua bả vai của cô, vạt áo cọ vào mũi dao, che đi ánh sáng sắc lẹm. Cũng may cô né nhanh, bằng không con dao này chắc chắn sẽ đâm thẳng vào giữa lưng cô!
Gió cát cuộn tung trời, phóng tầm mắt nhìn qua, trời đất như bị quét một lớp cát vàng lên vậy. Đám lạc đà vốn đang dựa vào nhau cũng vì thời tiết khắc nghiệt này mà phân tán.
Ông già bịt mũi bịt miệng, hai mắt nheo lại thành một đường thẳng vừa quát lạc đà vừa tìm kiếm bóng dáng mấy người họ. Trong giây phút đất trời tăm tối, hai con lạc đà của Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ đều không thấy tăm hơi đâu, còn con của Tưởng Ly cũng đã lao về một phía khác điên cuồng chạy, còn tên thuộc hạ thì bám sát phía sau.
Ông già không nhìn thấy cảnh hắn vung dao nên hét to về phía Tưởng Ly: “Giữ chặt lạc đà, đừng chạy về bên đó nữa! Nguy hiểm lắm!”
Chưa kịp thở, một đống cát đã chui vào miệng, khiến ông già ho sặc sụa.
Nhưng tình hình trên sa mạc thật ra khác với những gì ông già nhìn thấy. Không phải là sự hung hãn của tự nhiên mà đã trở thành sự ác độc lộ liễu nhất của nhân tính.
Tránh được một dao, Tưởng Ly mới ý thức được ban nãy đã xảy ra chuyện gì. Mấy năm nay cô đi khắp Thương Lăng, không học được gì khác, ngược lại học được tinh thần cảnh giác với những nguy hiểm bất thình lình, nó đã trở thành sự đề phòng theo bản năng của cô.
Cô quay đầu lại, tên thuộc hạ của Nhiêu Tôn mặt đã biến sắc từ lâu, không còn sự cung kính như suốt chuyến hành trình mà đổi lại là một sát khí đằng đằng, quyết tâm thực hiện tới cùng.
Nhưng ban nãy nhát dao của hắn đâm xuống cực kỳ vững vàng, không ngờ Tưởng Ly có thể tránh né, vì vậy lúc này khi nhìn Tưởng Ly, trong mắt hắn ngoài sát khí còn có sự cảnh giác.
Hắn nhân lúc bão cát dâng lên để tiếp tục lao về phía Tưởng Ly. Con dao chuyển hướng trong không trung, định cứ thế đâm thẳng vào tim cô.
Lần này Tưởng Ly không né không tránh mà thẳng thừng đón đợi.
Khi con dao đâm xuống, cô một tay giữ chặt cổ tay hắn, mũi dao cách ngực cô chỉ chút xíu. Sức mạnh của nam giới và nữ giới dù sao cũng khác biệt, nếu Tưởng Ly chỉ đơn thuần dốc sức thì hậu quả sẽ là để mũi dao sắc đâm vào tim. Thế nên, khi đánh nhau với người khác, cô không bao giờ đọ sức, phần nhiều là chớp thời cơ, bằng không lúc trước khi đi theo Đàm Chiến, chẳng biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi.
Khi cô giữ chặt cổ tay đối phương, đối phương cười khẩy, rõ ràng đang cười cô không biết tự lượng sức mình. Hắn đang định dồn sức nhưng suy nghĩ ấy vừa lóe lên, khóe mắt hắn đã liếc thấy một mũi nhọn. Hắn chưa kịp phản ứng gì, mũi nhọn đã xoẹt qua cổ tay cầm dao!
Hắn bàng hoàng, giương mắt nhìn cổ tay mình bị cứa một vết rất mảnh, máu từ đó trào ra. Một giây sau hắn mới cảm nhận được đau đớn, kêu gào một tiếng, khi muốn bịt chặt cổ tay lại thì máu đã chảy đến mức không thể cầm được.
Thì ra vào lúc túm cổ tay đối phương, một giây sau Tưởng Ly đã rút ra con dao Phần Lan luôn mang bên người, dứt khoát tiến hành phản kích.
Trước kia Tưởng Ly có không ít các loại dao, duy chỉ có con dao Phần Lan này được cô coi như báu vật, nguyên nhân nằm ở tính năng cực cao của nó, vừa có thể dùng trong cuộc sống vừa có thể phòng thân. Nhất là lưỡi dao sắc bén. Cứ lấy ví dụ nhát dao vừa rồi, sau khi dao sắc lướt qua, không hề tạo cảm giác đau đớn, đủ thấy tốc độ của nó nhanh cỡ nào. Đến khi người ta có cảm giác thì máu đã chảy đầm đìa rồi.
Tên thuộc hạ đó thấy mình bị thương, nổi điên lên, vung tay thoát khỏi cô, ngay sau đó lại vung dao đối đầu trực diện, nhưng hắn quên mất mình đang cưỡi lạc đà.
Còn Tưởng Ly trong lúc né tránh và tấn công cũng quên mất con lạc đà dưới hông, hai người họ đấu qua đấu lại, vốn dĩ đã khiến hai con lạc đà đang bất an triệt để sợ hãi. Sau khi kêu lên, chúng bắt đầu lao ầm ầm theo hướng gió.
Tưởng Ly bị hất văng ra xa, suýt nữa tắt thở mất mạng. Lúc bị đập xuống đất, cô chỉ cảm thấy cơ thể như chìm xuống cát, khắp người không còn chút sức lực nào.
Cô gắng sức mở mắt, con lạc đà của mình vẫn ở xung quanh, điên cuồng xoay vòng tròn nhưng không dám xông pha đi đâu khác. Cách đó vài mét, cô tinh mắt nhìn thấy bóng Nhiêu Tôn. Anh ôm Nguyễn Kỳ, gắng sức đi về phía bên này, xem ra Nguyễn Kỳ đã bình an vô sự rồi.
Đang định thở phào thì quay đầu lại, cô nhìn thấy tên thuộc hạ kia cầm dao xông tới. Lần này trông hắn có vẻ như quyết chiến tới cùng, gào thét đâm dao về phía cô.
Không còn ngồi trên lưng lạc đà, ngược lại Tưởng Ly càng không bị trói buộc. Cô bò sát đất, tung một cước đá vào trúng ngực đối phương. Đối phương xoay mình trên đất. Cô lập tức bò dậy, đầu tiên nắm một vốc cát hất vào mặt hắn, làm mờ mắt mắt hắn, sau đó lao tới đá thêm một cước, đá rất mạnh vào kheo chân của hắn. Hắn vừa định bò dậy lại khuỵu xuống, mắt nheo lại vừa đau vừa nhức.
Tưởng Ly theo đà giữ chặt cổ hắn, đè mạnh xuống đất, tay kia cầm con dao Phần Lan kề lên động mạch cổ, quát lạnh lùng: “Người thuê anh chưa nói cho anh biết rằng nếu không giết được tôi ngay từ nhát dao đầu tiên thì anh không còn cơ hội giết tôi nữa sao?”
Người đó cố gắng giãy giụa, sự u ám lướt qua ánh mắt Tưởng Ly. Cô giơ tay, lưỡi dao đổi hướng, đâm thẳng xuống bả vai hắn. Người đó kêu lên thảm thiết, bả vai nhuộm đỏ màu máu trong giây lát.
“Ai sai anh đến đây, nói!” Tưởng Ly nghiêm giọng quát.
Người này chắc chắn không phải kẻ trà trộn vào đội ngũ của Nhiêu Tôn. Thường ngày Nhiêu Tôn kiêu ngạo tự tin là thế, nhưng đối với an toàn của bản thân, anh rất thận trọng, nhất là sau vụ tai nạn giao thông lần trước, anh lại càng cẩn thận hết sức. Vì vậy những người anh đưa vào sa mạc đều là những người anh biết rõ gốc gác.
Thế nên, cách lý giải duy nhất chính là người này đã bị mua chuộc.
Ai có thể mua chuộc người của Nhiêu Tôn? Có thể một tay che trời như vậy, còn nhắm vào cô vậy thì có đến tám, chín phần liên quan tới Lục Môn. Nói cách khác, liên quan tới công thức.
Nhưng, Lục Môn còn ai có bản lĩnh này?
Người thuộc hạ đó không lên tiếng, vẻ như muốn chịu đựng tới chết.
“Muốn chết hả?” Tưởng Ly lại quát, ánh mắt sắc lạnh. Gió dữ nổi lên, cát vàng bay qua, mũ của cô đã sớm bị cuốn đi, mái tóc dài tung bay theo gió, trông lại càng lạnh lùng và mạnh mẽ.
Nơi này không thể so được với Trung Quốc đại lục, khi bị thương có thể đưa thẳng vào bệnh viện là được. Đây là nơi có thể bị cát vàng nhấn chìm, nếu chảy máu rất có thể sẽ mất mạng.
Tưởng Ly có ý hăm dọa, nhưng xem nhẹ khả năng giữ mồm giữ miệng của đối phương. Đối phương rõ ràng muốn lấy cái chết để kết thúc, mặc cho máu chảy, hất Tưởng Ly ra.
Hắn một lần nữa đâm dao.
Tưởng Ly lăn tròn né tránh, liên tục né được ba lần, sau đó bắt đầu đánh nhau với đối phương.
Trong hơi thở có mùi tanh của máu, bên tai là tiếng va đập của cát vàng. Tưởng Ly loáng thoáng nghe thấy Nhiêu Tôn đang gọi mình, cô muốn lên tiếng nhưng không thể, chỉ biết giữ chặt con dao của đối phương. Gió dường như bắt đầu lớn hơn, cát bên dưới chảy rất dữ. Cô chưa kịp phản ứng, cả người đã lún dần xuống.
Cát chảy!
Cô sửng sốt kêu lên, vô thức túm lấy đối phương. Hắn bị cô giữ quá chặt, con dao trong tay bị đánh văng ra. Khi hắn muốn với lại thì con dao cũng đã nhanh chóng bị cát nhấn chìm. Hắn hoảng sợ, muốn đứng lên bỏ chạy nhưng chân bị Tưởng Ly ghìm chặt.
Hắn quay đầu nhìn Tưởng Ly chằm chằm, cả hai cơ thể bắt đầu lún dần, giống như lốc xoáy, càng giãy giụa chỉ càng chìm xuống nhanh hơn.
Không thể thoát được nữa.Hắn nheo mắt lại, trở ngược tay giữ chặt Tưởng Ly, lôi cô cùng rơi vào dòng cát chảy.
“Hạ Hạ!” Trên sa mạc vang lên tiếng kêu vang vọng của Nhiêu Tôn, sau đó là bóng anh lao về phía trước.
Mồm miệng Tưởng Ly đựng đầy cát, cô muốn hét mà không thể hét lên, chỉ có thể liều mạng lắc đầu với Nhiêu Tôn. Cô muốn ngăn anh tiến tới, muốn bảo anh tránh xa một chút, đừng cứu cô…
Bả vai cô đã được Nhiêu Tôn túm chặt!
Nhưng đồng thời, Nhiêu Tôn cũng rơi xuống dòng cát chảy.
Tính nguy hiểm của cát chảy cao hơn nhiều với trải nghiệm ban nãy của Nguyễn Kỳ. Nhiêu Tôn rơi xuống không thể lên được nữa, giương mắt nhìn cơ thể mình chìm dần.
Nhưng anh vẫn giữ chắc Tưởng Ly. Tưởng Ly lắc đầu nguầy nguậy, nhổ cát trong miệng ra, nói với anh: “Đi đi! Anh mau đi đi!”
Có thể đi đâu?
Rõ ràng tên thuộc hạ kia muốn kéo Tưởng Ly cùng chết, một đầu giữ chặt cô. Nhiêu Tôn bên này đã chìm xuống cát chỉ có thể giãy giụa chứ không còn chút sức nào.
Trên sa mạc loáng thoáng bóng Nguyễn Kỳ. Nhìn thấy cảnh này, cô ấy gần đau như xé ruột xé gan. Cô ấy gọi to tên của họ, lao về phía này. Sau lưng cô ấy là ông già, bước chân loạng choạng, quát lớn: “Đừng lại gần! Nguy hiểm!”
Nhiêu Tôn sốt ruột, nghiêm giọng quát to với ông già: “Giữ cô ấy lại!”
Một giây trước khi Nguyễn Kỳ giẫm chân vào dòng cát chảy, cô đã bị ông già túm lấy, sau đó lôi ra xa vài mét. Nguyễn Kỳ liều mạng giằng co, vừa khóc vừa gào về phía này: “Nhiêu Tôn! Tưởng Ly!”
Bên kia, Nhiêu Tôn cố gắng gắng gượng chút sức cuối cùng, tiếc rằng tốc độ chảy của cát quá nhanh, anh không thể thoát ra được nữa, chỉ biết nhìn theo cảnh ông già kéo Nguyễn Kỳ đi, nhìn cô, nhìn cô… và nhủ thầm một câu trong lòng: Xin lỗi, anh yêu em.
Trước khi bị chôn vùi hoàn toàn, Tưởng Ly dùng chút sức cuối cùng để hét to về phía này: “Nguyễn Kỳ!”
Sau đó cô bị chôn vùi cùng tên hung thủ.
Cả Nhiêu Tôn cũng chỉ bị chôn ngay sau cô một chút. Cát vàng vùi lấp cả cơ thể anh, quần áo của anh, ngón tay của anh…
Chợt nghe thấy một tiếng lạc đà kêu, một cái bóng lao vút tới.
Nhưng nó vẫn không thoát khỏi số phận vì cát chôn vùi, biến mất trong khoảnh khắc.
Là Lạc Tiểu Ngưu.
Có lẽ, sau giây phút hoảng sợ quá độ, nó đã không còn quan tâm mình chạy về đâu nữa…