Nghiêm Hạo đỡ Mễ Giai quay lại, vì lấy máu truyền cho Mạc Liên Huyên nên sắc mặt cô thoạt nhìn cũng tái nhợt, hai hốc mắt vẫn còn sưng đỏ. Cánh tay quấn băng gạc, đó là vết trầy xước lúc Mạc Liên Huyên đẩy cô ngã.
“Rất xin lỗi. . .”. Hôm nay cô không biết đã nói ba chữ này bao nhiêu lần, nhưng ngoại trừ ba chữ này ra, cô không thể tìm được từ nào khác để diễn tả tâm trạng của mình.
Mạc Chấn Huân không nói gì, cũng không quay lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Liên Huyên đang nằm trên giường bệnh. Hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt.
Đối với lời xin lỗi của Mễ Giai anh có thể nói gì? Làm gì? Quay đầu mỉm cười bảo cô ấy không cần day dứt? Anh không làm được, dù sao cũng vì cô nên hiện giờ Liên Huyên mới phải nằm trong phòng bệnh, thậm chí đã qua thời kỳ nguy hiểm hay chưa bác sĩ cũng không thể nói chính xác, sinh mệnh của em ấy vẫn đang lay lắt, anh không cao thượng đến mức có thể nói với cô lời tha thứ. Còn trách cứ cô ư, quay sang quát tháo cô vì sao lại khiến Liên Huyên như thế, vì sao nhìn thấy mà không tự tránh ra, vì sao để liên lụy đến Liên Huyên? Mạc Chấn Huân hít mạnh một hơi, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, anh có thể làm vậy không? Anh không thể, cũng không thể nói rằng Liên Huyên vốn không nên ra tay cứu cô.
Tay đấm mạnh lên tường như muốn phát tiết cảm xúc trong lòng, không quay lại, Mạc Chấn Huân cắn răng hỏi, “Không bắt được kẻ đã gây tai nạn sao?”.
“Kẻ đó đã chạy trốn, cảnh sát đang bắt đầu triển khai điều tra, rất may là đoạn đường này có lắp camera, sẽ nhanh chóng tìm được manh mối”. Ôm lấy Mễ Giai, Nghiêm Hạo trả lời.
Vừa rồi anh cũng đã tới bên cảnh sát tìm hiểu tình hình, phía cảnh sát nghi ngờ rằng đây không phải là một vụ tai nạn đơn giản, nơi xảy ra sự cố là đường dành cho xe thô sơ, vì thế họ cho rằng một chiếc xe hơi đi trên đoạn đường này với tốc độ đó, cộng thêm nhân chứng tại hiện trường cũng khai, chiếc xe có dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên khởi động rồi một tiếng hét vang lên, lập tức xảy ra tai nạn. Dựa vào những điều đó, họ ngờ rằng đây không phải là một vụ tai nạn đơn giản, mà là có người đứng đằng sau. Nghe xong lời của cảnh sát, Nghiêm Hạo không khỏi căng thẳng, đây là một âm mưu? Vậy rốt cuộc là ai muốn đẩy Mễ Giai vào chỗ chết?
“Có tiến triển gì thì cho tôi biết”. Mạc Chấn Huân mấp môi, giọng điệu lạnh lẽo tàn nhẫn.
“Anh. . .”. Mạc Khả Huyên ôm bụng, vẻ mặt kích động chạy tới, Trương Dương cũng vội vàng theo sát phía sau cô.
Mạc Khả Huyên chạy tới, nắm chặt lấy áo Mạc Chấn Huân hỏi, “Anh. . . Chị, chị thế nào rồi? Có sao không? Tại sao tự nhiên lại bị tai nạn, sao lại như vậy. . . Hôm qua. . . Hôm qua lúc chị đến thăm em vẫn rất ổn mà, hôm nay sao lại. . . Sao lại. . .”. Mạc Khả Huyên che miệng, có phần khó nói, nước mắt không kìm nén được chảy xuống. Cô vừa mới gọi điện thoại về nhà, vì Trương Dương dường như mỗi ngày đều đến ngồi ngoài cửa nhà cô, cho nên cô muốn dọn về nhà cha mẹ ở vài ngày, lại không nghĩ rằng nghe được tin Liên Huyên gặp chuyện không may.
“Khả Huyên, em đừng kích động, cẩn thận đứa bé trong bụng”. Trương Dương tiến lên trấn an vợ, chỉ sợ cô nhất thời kích động lại xảy ra chuyện.
“Anh. . . Anh. . .”. Mạc Khả Huyên hai mắt đẫm lệ nhìn anh trai mình, cô muốn nghe tin chị mình không có việc gì từ chính miệng anh.
Mạc Chấn Huân quay lại nhìn em gái, hốc mắt hồng lên, ôm lấy cô, kiên định nói bên tai cô, “Liên Huyên rất tốt, em ấy sẽ không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu”. Lời này anh nói với Mạc Khả Huyên cũng như đang tự an ủi chính mình.
Nhìn hai người, trong lòng Mễ Giai càng thêm tự trách, rơi lệ dụi đầu vào ngực Nghiêm Hạo.
Lo lắng Mạc Khả Huyên đang mang thai, buổi tối Mạc Chấn Huân bảo Trương Dương đưa cô về trước, hai ngày tới là thời kỳ nguy hiểm của Liên Huyên, anh không thể đi đâu được. Nhớ hồi nãy mẹ vì chuyện thân phận thật của Liên Huyên mà té xỉu, không biết hiện giờ thế nào rồi. Nghĩ vậy, Mạc Chấn Huân chuẩn bị đi qua thăm mẹ. Quay đầu thấy Mễ Giai và Nghiêm Hạo vẫn ngồi ở ghế chưa rời đi.
“Hai người cũng về trước đi”. Mạc Chấn Huân lạnh nhạt mở miệng.
“Không. . . Tôi muốn ở đây chờ Liên Huyên tỉnh lại”. Nước mắt đã không chảy nữa nhưng hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, tựa vào vai Nghiêm Hạo, Mễ Giai lắc đầu nói.
Nghiêm Hạo có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Mễ Giai, nhưng cô cứ suy sụp như vậy cũng không ổn, vừa mới mua chút đồ về, cô đều không ăn một miếng, anh lo rằng còn chưa đợi được Liên Huyên tỉnh lại thì cô đã quỵ trước rồi, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lại nhìn lớp băng gạc trên cánh tay, anh thấy đau lòng, giọng điệu dịu dàng, đưa tay vén gọn tóc trên má cô, phụ họa theo lời của Mạc Chấn Huân, dỗ dành cô, “Chúng ta về trước, sáng mai lại đến, được không?”.
“Không đâu. . . Em chờ ở đây, em muốn chờ Liên Huyên tỉnh lại”. Mễ Giai nói quật cường, trong lòng tự trách khiến cô không có cách nào rời đi, cô phải xác định Liên Huyên không có việc gì trước đã.
Nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của cô, sắc mặt tái nhợt, nếu không có Nghiêm Hạo đỡ, Mạc Chấn Huân nghi ngờ cô ngồi cũng không nổi. Anh đau đớn nhắm chặt mắt, sau khi mở mắt hung dữ nhìn cô, quát lớn, “Cô ở lại đây thì làm được gì? Cô là bác sĩ hay y tá? Cô có ở lại cũng chẳng giúp được gì, cô cút về cho tôi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, nếu không do cô thì Liên Huyên cũng không đến mức phải nằm trong này”.
Mễ Giai run rẩy, vì lời nói của Mạc Chấn Huân nên tự trách trong lòng lại dâng lên, bắt đầu lầm bầm, “Đúng, đúng, đều do tôi đều do tôi, nếu không vì tôi thì Liên Huyên cũng sẽ không thành như vậy, đều tại tôi, đều tại tôi. . .”.
“Mạc Chấn Huân!”. Buông Mễ Giai ra, Nghiêm Hạo tức giận nắm lấy cổ áo Mạc Chấn Huân, anh có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của anh ta, nhưng anh ta có nhất thiết phải quá đáng như vậy không, rõ ràng đã biết Mễ Giai đang rất khổ sở tự trách, bây giờ anh ta nói vậy khác nào càng khiến cô ấy cảm thấy tội lỗi hơn.”Anh. . . .”.
“Tôi làm sao? Tôi nói sai à?”. Mạc Chấn Huân không hề sợ hãi trừng mắt với Nghiêm Hạo, gạt mạnh hai bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình ra, sau đó quay sang Mễ Giai đang ngồi trên ghế mắng, “Cô nhìn bộ dáng hiện giờ của cô xem, chỉ biết tự trách với xin lỗi thì có ích gì, Liên Huyên sẽ vì thế mà khỏe lên sao? Ha! Sớm biết như vậy tôi thấy Liên Huyên vốn không nên cứu cô”.
Mễ Giai nhìn anh, nước mắt không kìm nén được chảy xuống, anh nói không sai, Liên Huyên vốn không nên cứu cô.
Nghiêm Hạo tiến lên đẩy Mạc Chấn Huân ra, ôm Mễ Giai vào lòng, tức giận nói với Mạc Chấn Huân, “Tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của anh, nhưng anh cũng đừng quá đáng”.
“Hừ”. Hừ lạnh một tiếng, “Đều cút hết cho tôi, tôi không cần một kẻ chỉ biết khóc sướt mướt ở lại đây, khiến người khác cảm thấy phiền phức”. Nói xong cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
“Không sao không sao, nín đi nín đi, Mạc Chấn Huân chỉ là lo lắng cho Liên Huyên thôi, anh ta không có ý đó đâu . .”. Thở dài, Nghiêm Hạo vỗ nhẹ lưng cô trấn an. “Chúng ta về trước, rửa mặt rồi ngủ một giấc, ngày mai lúc quay lại Liên Huyên sẽ tỉnh, tin anh đi, Liên Huyên cô ấy nhất định sẽ không có việc gì đâu”.
Nước mắt còn chảy dài trên má, Mễ Giai ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nghiêm túc nhìn anh, hỏi vô định, “Thật ư?”. Hiện giờ cô cần được an ủi, cho dù là nói dối, chỉ cần nói với cô Liên Huyên sẽ không sao là tốt rồi.
“Thật chứ, Liên Huyên nhất định sẽ không có việc gì, mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Nghiêm Hạo gật đầu khẳng định.
“Ừm. . .”. Mễ Giai nhìn anh, mắt vẫn còn vương lệ, cố gượng cười, không ngừng gật đầu, cô tin, cô tin Liên Huyên sẽ không có chuyện gì, sẽ nhanh chóng khỏe lên, nhất định là thế.
“Chúng ta về trước, sáng mai quay lại thay cho Mạc Chấn Huân, được không?”. Nghiêm Hạo nhẫn nại dỗ dành.
“Sáng mai quay lại”. Mễ Giai nhìn Nghiêm Hạo, nói nghiêm túc.
“Ừ, sáng mai quay lại”. Nghiêm Hạo cười trấn an, gật đầu cam đoan, sau đó ôm Mễ Giai đi về phía thang máy.
Trên bãi đất trống dưới lầu Mạc Khả Huyên và Trương Dương đang đứng giằng co, Mạc Khả Huyên ôm bụng, đôi mắt sưng đỏ oán hận lườm Trương Dương.
Trương Dương có phần bất đắc dĩ, đưa tay muốn kéo cô lại bị Mạc Khả Huyên xoay người tránh đi. Thấy vậy, Trương Dương mỏi mệt mở miệng, “Khả Huyên, đừng náo loạn nữa, đã muộn rồi, để anh đưa em về”.
“Không cần phiền anh, tôi có thể tự về”. Mạc Khả Huyên không nhìn anh, bởi vì vừa mới khóc nên giọng mũi rất nặng, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng điệu lạnh lùng.
“Khả Huyên. . .”. Trương Dương tiến lên, nắm lấy vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh, “Để anh đưa em về”.
Mạc Khả Huyên hất tay anh ra, “Tôi bảo không cần!”. Lớn tiếng quát lại, “Anh về sau yêu ai thì đi mà tìm người đó, đừng tới tìm tôi, tôi không muốn gặp lại anh”. Nói xong xoay người định rời đi.
“Em náo loạn đã đủ chưa, sao tự nhiên lại trở nên ngang ngược như vậy”. Trương Dương nắm tay cô, sự nhẫn nại của anh cũng đã dần cạn kiệt, thời gian này cho dù anh đến tìm cô thế nào cô vẫn đóng cửa coi như không thấy, nếu không phải hôm nay Mạc Liên Huyên xảy ra chuyện, cô khóc lóc chạy đến, phỏng chừng anh vẫn không có cách nào gặp được cô. Nếu anh thật sự làm sai việc gì, anh sẵn sàng xin lỗi cô, nhưng cô một câu cũng không nói với anh, anh không biết mình phải làm gì nữa, vì sao thái độ của cô bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, tục ngữ có câu trước khi phán tội chết phải cho bị can cơ hội kháng cáo.
Trương Dương dùng lực hơi mạnh, khiến cổ tay cô thấy đau, Mạc Khả Huyên nhìn anh, tủi thân trong lòng dâng lên, nhưng người quật cường kiêu ngạo như cô vẫn cố nén nước mắt, “Đúng, tôi ngang ngược như vậy đấy, anh đi mà tìm người khác, còn nói với tôi làm gì, buông tôi ra, buông ra. . .”. Nói xong giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh.
“Khả Huyên, giờ em đang mang thai, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến con, muộn thế này sao anh có thể để em đi về một mình được, để anh đưa em về, được không?”. Sợ cô quá kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, Trương Dương thấp giọng dỗ dành.
Đứa bé, đứa bé, anh chỉ nghĩ cho đứa bé, vì sao cô làm nhiều chuyện thế nào anh cũng coi như không thấy, trái tim anh vẫn luôn hướng về Mễ Giai, trở về bên cạnh cô cũng chỉ vì cô mang thai con của anh, nếu không có đứa bé, có lẽ anh sẽ chẳng đoái hoài gì đến cô. Trong lòng nghĩ vậy, Mạc Khả Huyên càng cảm thấy tủi thân, đẩy mạnh anh ra, anh không thể cho cô tình yêu như cô mong đợi, vậy cô cũng không cần sự thương hại bố thí của anh, “Đứa bé là của tôi, không liên quan gì đến anh hết”.
“Nó là con của chúng ta, sao lại không quan hệ gì đến anh?”. Trương Dương nắm lấy vai cô, trợn mắt quát cô, thật sự anh bị thói ngang bướng cố tình gây sự của cô bức điên rồi.
Mạc Khả Huyên bị sự giận dữ của anh dọa sợ, tủi thân khóc òa, đưa tay đánh anh, tất cả ức chế và bất mãn đều phát tiết ra, “Anh vẫn luôn yêu Mễ Giai, anh tới tìm tôi chỉ vì tôi mang thai đứa bé, anh vốn không thương tôi, anh vốn không yêu tôi. . .”. Mấy câu nói đó dường như Mạc Khả Huyên đã dùng hết sức hét lên.
Đúng, không thể phủ nhận, ban đầu anh cũng cho rằng mình vẫn còn yêu Mễ Giai, sau khi ly hôn với Khả Huyên mới nhận ra những điểm tốt của cô, mới hiểu rằng Mễ Giai đối với anh mà nói chỉ là một giấc mộng đẹp thời tuổi trẻ, có lẽ lúc trước anh có cơ hội biến nó thành hiện thực, nhưng chính anh đã buông bỏ, hiện tại giấc mộng đó đã quá xa xôi không thể chạm tới, còn người luôn ở bên cạnh anh, cùng anh dựng xây hạnh phúc là cô, con người luôn phải đợi đến sau khi mất đi rồi mới biết quý trọng, đạo lý này sau khi ly hôn với cô anh mới hiểu, rất may vẫn còn kịp, đứa bé đã mang bọn họ quay trở lại bên nhau một lần nữa, lần này anh sẽ không buông tay.
“Anh không có”. Trương Dương phủ nhận. “Anh. . .”. Định nói thì bị Mễ Giai đi từ phía sau tới ngắt lời.
“Trương Dương, Mạc tiểu thư”. Mễ Giai cùng Nghiêm Hạo xuống dưới, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi của bọn họ.
“Mễ Giai. . .”. Trương Dương có chút bất ngờ quay đầu nhìn Mễ Giai, bên cạnh cô còn có Nghiêm Hạo.
Mạc Khả Huyên nhìn Mễ Giai, lau mặt, xoay người bỏ đi.
Trương Dương cười áy náy với bọn họ, xoay người chuẩn bị đuổi theo.
“Chờ, chờ một chút”. Mễ Giai rời khỏi vòng ôm của Nghiêm Hạo, chạy chậm về phía trước, đến trước mặt Mạc Khả Huyên nói, “Chúng ta. . . Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”.
Mạc Khả Huyên lạnh nhạt nhìn cô, quay đi, lạnh lùng đáp, “Chúng ta không có gì để nói hết”.
“Trưa nay tôi và Liên Huyên vốn là đến tìm cô để nói chuyện”. Sợ Mạc Khả Huyên đi mất, Mễ Giai vội vàng nói.
Mạc Khả Huyên quay ngoắt lại, chị đến tìm cô? Trưa nay hai người vốn cùng nhau đến tìm cô? Hai hàng lông mày hơi nhăn lại, hoài nghi nhìn Mễ Giai.
“Chúng ta tâm sự chút đi, có một số chuyện có lẽ là cô đã hiểu lầm”. Giữa trưa vốn định đến tìm cô ấy, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện giờ gặp nhau ở đây, Mễ Giai cảm thấy nên giải thích những hiểu lầm này cho rõ ràng. Quay đầu bảo Trương Dương, “Học trưởng, để em và cô ấy nói chuyện một lát”.
Hai người ngồi xuống một cái ghế đá nhỏ bên cạnh bãi đất trống của bệnh viện, hai người đàn ông đứng cách đó không xa cùng nhìn về phía này.
Mễ Giai chậm rãi mở miệng, “Kỳ thực tôi và Trương Dương không hề có gì, hy vọng cô không hiểu lầm, tôi. . . .”.
“Không cần nói với tôi những lời đó, cô bảo trưa nay chị tôi vốn định dẫn cô đến tìm tôi, để làm gì?”. Mạc Khả Huyên lập tức ngắt lời Mễ Giai, vừa nãy thấy cô ta và Nghiêm Hạo ôm nhau, cô tin rằng Mễ Giai không có ý gì với Trương Dương, nhưng việc này không có nghĩa là trong lòng Trương Dương không có cô ta, không còn yêu cô ta. Nếu đã không thể có được tình yêu của anh thì giữ anh bên cạnh còn có ý nghĩa gì, như vậy chẳng bằng buông tay.
Nhìn cô một hồi lâu, Mễ Giai mới nói, “Liên Huyên tới tìm tôi là vì chuyện của cô và Trương Dương, trưa nay muốn đến tìm cô là để làm rõ hiểu lầm giữa cô và anh ấy”.
Mạc Khả Huyên có chút bất ngờ nhìn Mễ Giai, chị là vì cô mới. . . .
Mễ Giai nói tiếp, “Thật ra cô ấy vốn là đến tìm Trương Dương, nhưng lúc ấy Trương Dương lại đi ra ngoài, cô cũng biết, hiện giờ tôi và anh ấy cùng làm việc trong một văn phòng luật, vậy nên chúng tôi có nói về chuyện của cô và Trương Dương, kỳ thực hết thảy đều là hiểu lầm, hôm đó do tôi đi đứng không cẩn thận, cũng may có Trương Dương kịp thời đỡ lại, thật sự không có gì hết”.
“Cứ cho là vậy đi, nhưng thế thì sao chứ, trong lòng Trương Dương vẫn nhớ đến cô, anh ấy vẫn còn yêu cô, trở về bên cạnh tôi chỉ vì tôi mang thai, muốn chịu trách nhiệm mà thôi, người đàn ông như vậy tôi không cần”. Mạc Khả Huyên nắm chặt làn váy, cả người có hơi cứng ngắc, cô để ý chẳng phải một cái ôm ấp kia, mà là trái tim của anh.
Mễ Giai nắm tay Mạc Khả Huyên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói nghiêm túc, “Trương Dương anh ấy yêu cô”.
Mạc Khả Huyên rút tay về, quay đầu nhìn xa xăm, đường xá vẫn sáng đèn, hiện giờ vẫn chưa quá muộn, trong bệnh viện còn có vài người đi qua đi lại. Trương Dương yêu cô, ha, Mạc Khả Huyên nhếch miệng tự giễu, “Trương Dương yêu hay không yêu tôi, trong lòng tôi rất rõ, trong lòng anh ấy cũng vậy”. Quay lại nhìn vào mắt Mễ Giai, “Trong lòng cô cũng biết”.
“Tôi. . .”. Mễ Giai muốn nói lại bị Mạc Khả Huyên ngắt lời.
“Lúc trước vì sao anh ấy chia tay cô để cưới tôi trong lòng cô hẳn rõ, sau này gặp lại biểu hiện tình cảm của anh ấy và anh ấy để ý đến cô thế nào cô cũng không phải không biết, vì cô, anh ấy không tiếc ly hôn với tôi, từ bỏ mọi thứ lúc trước anh ấy đã cố gắng theo đuổi. . . . Cô nói xem trong tim anh ấy có tôi sao?”. Mạc Khả Huyên hỏi cô, Mễ Giai có thể trông thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô ấy.
“Không, không phải như thế. . .”. Cô cảm giác được mấy ngày này Trương Dương đã thay đổi, tuyệt đối không phải như Mạc Khả Huyên nói là anh không có tình cảm với cô ấy.
“Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, vì sao vì sao, nếu không phải tại tôi, chị ấy sẽ không. . .”. Nghĩ đến Liên Huyên là vì mình mà đến tìm Mễ Giai nên mới xảy ra tai nạn xe, trong lòng Mạc Khả Huyên không khỏi tự trách, nước mắt cũng không kìm nén được rơi xuống, che miệng nghẹn ngào, “Tôi. . . Tôi lẽ ra không nên nói với Liên Huyên, nếu không phải vì tôi, chị ấy, chị ấy cũng sẽ không. . . .”.
“Cô hiểu lầm rồi, Trương Dương yêu cô, chúng tôi làm cùng một công ty nên thời gian tiếp xúc cũng tương đối nhiều, nhưng gần đây tôi thấy anh ấy như người mất hồn, cả ngày cứ lờ đờ, đôi khi gọi anh ấy vài lần cũng không có phản ứng. Hôm qua tôi nghe Liên Huyên nói mới biết anh ấy là vì cô, vì cô không để ý đến nên anh ấy mới thành như vậy, thử hỏi, nếu một người không thèm để ý đến người kia, thì sao anh ấy có thể như thế, cô nói xem là vì sao?”. Mễ Giai khuyên, “Khả Huyên, đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, ngẫm lại hiện giờ anh ấy đối với cô như vậy, chẳng lẽ cô thật sự không cảm giác được chút nào ư?”.
Mạc Khả Huyên nhìn Mễ Giai, có chút nghẹn lời, không thể phủ nhận trong thời gian này Trương Dương đối với cô rất tốt, săn sóc chu đáo cẩn thận, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo vẻ dịu dàng mà trước nay chưa từng có, cũng chính bởi vậy nên cô mới tự thuyết phục mình cho hai người cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, nhưng anh thật sự có thể quên Mễ Giai sao? Cô không chắc cũng không dám tự tin.
Thấy Mạc Khả Huyên không nói Mễ Giai tiếp tục khuyên, “Thời gian trước tôi thấy tâm trạng Trương Dương không tệ, hỏi anh ấy có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, anh ấy cười nói với tôi là cô đồng ý bắt đầu lại với anh ấy, Trương Dương còn nói lần này sẽ rất quý trọng, lúc anh ấy nói câu này vẻ mặt rất tha thiết chân thành, tôi nhìn ra được là anh ấy thật lòng, Trương Dương trở lại bên cạnh cô chắc chắn không phải chỉ vì đứa bé, mà quan trọng hơn là anh ấy biết anh ấy yêu cô”.
Mạc Khả Huyên nhìn Mễ Giai, có phần bất định, hoài nghi hỏi, “Cô nói. . . Đều là thật?”.
Mễ Giai nắm tay Mạc Khả Huyên, quay đầu nhìn hai người đàn ông đứng cách đó không xa, “Cô nhìn anh ấy bây giờ đi, so với lúc trước quả thực là một bên thiên đường, một bên địa ngục, như vậy cô còn chưa tin anh ấy yêu cô ư?”.
Mạc Khả Huyên quay đầu nhìn Trương Dương, đương nhiên cô biết mấy ngày nay anh tiều tụy đi nhiều, nhưng anh thật sự giống như Mễ Giai nói sao? Lắc đầu, “Tôi không biết. . .”.
“Lúc trước tôi cùng Nghiêm Hạo kết hôn không hề có chút tình yêu nào, nhưng hiện thời anh ấy chính là người đàn ông tôi yêu và muốn dựa dẫm cả đời này”. Mễ Giai nói kiên định.
“Cô. . .”. Mạc Khả Huyên kinh ngạc nhìn Mễ Giai, không biết nên nói gì.
Mễ Giai cười nhẹ, nói, “Có lẽ cô không biết, ngày tốt nghiệp năm đó Trương Dương nói chia tay tôi, khi tôi còn chưa kịp thương tiếc mối tình đầu của mình thì lại nhận được tin cha tôi vừa qua đời, khi đó dường như bầu trời của tôi bỗng chốc sụp đổ, nhanh đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị, người đâm chết cha tôi sau này lại thành cha chồng tôi”.
“Trời ạ, sao có thể. . .”. Mạc Khả Huyên kinh hô, chuyện này làm người ta khó có thể tin được.
“Lúc đó cha chồng tôi đang từ sân bay về, cha tôi vì vội vàng đến tham gia lễ tốt nghiệp của tôi nên đã vượt đèn đỏ, và chuyện không may xảy ra. Tôi biết việc này cũng không thể trách cha chồng tôi, khi đó tôi chỉ tự dằn vặt mình, nếu không phải vì tôi, có lẽ cha tôi đã không. . .”. Mặc dù chuyện đã qua từ lâu, nhưng khi nhắc lại cô vẫn có cảm giác muốn rơi lệ. Ngẩng đầu nhìn trời, đêm mùa hè luôn có thể nhìn thấy rất nhiều sao sáng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Lúc trước cha chồng tôi vì muốn bồi thường cho tôi nên đã đề nghị tôi gả cho Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo bị ép cưới tôi, vào thời điểm đó anh ấy giống như một đoạn gỗ trôi, xuất hiện đúng lúc tôi cần nhất, hôn nhân của chúng tôi bắt đầu không hề có tình yêu, anh ấy không thương tôi, tôi cũng không cần anh ấy, vậy nên cuộc hôn nhân này không được công khai”. Nhìn Mạc Khả Huyên nói nghiêm túc, “Nhưng thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như là tình cảm của con người, hai con người vốn không hề có tình cảm, sống lâu cùng nhau, hiểu từng thói quen của nhau, không biết từ lúc nào đã cất đối phương vào đáy lòng, bất tri bất giác yêu thương. Cho nên tôi muốn nói, lâu ngày nảy sinh tình cảm nhất định là đạo lý, huống chi là vợ chồng chung sống cùng nhau. Tôi và Nghiêm Hạo có thể, vì sao cô và Trương Dương lại không?”.
Mạc Khả Huyên nhìn Mễ Giai, trong lòng nghĩ về những lời cô vừa nói, cô ấy nói thật ư? Trương Dương đối với cô cũng là lâu ngày sinh tình sao?
“Đừng tự dồn ép mình, cũng đừng không tin bản thân mình hay không tin Trương Dương như vậy, hãy lắng nghe anh ấy nói, có một số việc thật ra rất đơn giản, chỉ là do chúng ta cứ nghĩ nó phức tạp, nói chuyện rõ ràng là xong hết”. Đây cũng là kinh nghiệm mà cô cùng Nghiêm Hạo mới học được, có đôi khi tất thảy những suy đoán nghi ngờ, chỉ cần vài câu nói là có thể sáng tỏ hiểu lầm, “Cho người khác cơ hội cũng là cho mình một cơ hội. Hạnh phúc không dễ có được, nhất thời buông lỏng nó sẽ lập tức chạy đi rất xa, đến lúc đó muốn bắt lại cũng không còn dễ dàng nữa”.
Mạc Khả Huyên nhìn Mễ Giai, không nói gì, hiện giờ cô vẫn còn băn khoăn, không biết liệu có đúng như Mễ Giai nói hay không, tay nắm chặt làn váy, mím môi.
Biết Mạc Khả Huyên cần thời gian suy nghĩ cẩn thận, Mễ Giai cũng không giục cô, nói, “Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cô mang bầu lớn như vậy, một mình đi về thật sự không tiện, đừng nói Trương Dương sẽ lo lắng, đến chúng tôi cũng không yên lòng. Chưa cần nghĩ đến những chuyện khác, chỉ nghĩ vì đứa bé trong bụng mà để Trương Dương đưa cô về được không?”.
Trầm mặc hồi lâu, Mạc Khả Huyên vẫn như trước không nói gì, khó khăn đứng lên, đi về phía hai người đàn ông đứng cách đó không xa.
Thấy các cô đi tới, hai người đàn ông đang đứng chờ vội vàng tiến lên.
“Học trưởng, anh đưa Khả Huyên về đi, cô ấy có chút mệt mỏi”. Mễ Giai nói với Trương Dương.
Trương Dương nhìn cô rồi lại nhìn Mạc Khả Huyên, chỉ thấy Mạc Khả Huyên cứ nhìn chằm chằm cổng bệnh viện cách đó không xa, không nói đồng ý nhưng cũng không phản đối, vội vàng gật đầu liên tục, nói với bọn họ, “Vậy bọn anh về trước”. Nói xong cẩn thận ôm lấy Mạc Khả Huyên đi thẳng về phía cổng bệnh viện.
Nghiêm Hạo ôm lấy vai Mễ Giai, nói, “Chúng ta cũng đi thôi”.
Mễ Giai gật đầu, theo anh đi đến bãi đỗ xe bệnh viện.
Dọc đường về Mễ Giai chỉ im lặng, đầu dựa vào cửa sổ không biết đang nghĩ gì, cả người như mất hết tinh thần. Trên đường có đi qua một tiệm cháo, lo lắng Mễ Giai cả ngày nay chưa ăn gì, Nghiêm Hạo liền dừng xe mua một ít cháo trắng và mấy món điểm tâm, nghĩ về nhà phải thuyết phục cô ăn một chút, bằng không anh thật sự lo là cơ thể cô sẽ không chịu được mà ngã quỵ.
Xe chậm rãi tiến vào tầng hầm ngầm, đỗ xe, tắt máy, rút chìa khóa ra, Nghiêm Hạo cầm cháo chuẩn bị xuống xe, lại thấy Mễ Giai vẫn ngồi bất động, vẫn một tư thế cũ, đầu tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt thất thần, không có mục tiêu.
“Mễ Giai. . .”. Nghiêm Hạo khẽ gọi, tay xoa nhẹ khuôn mặt Mễ Giai, mang theo chút thương tiếc.
Mễ Giai từ từ quay lại, nhìn ánh mắt đau đớn của Nghiêm Hạo, hờ hững không nói gì.
Nghiêm Hạo cố gắng mỉm cười một cái, dịu dàng nói, “Về nhà rồi em”.
Mễ Giai gật đầu, không nói gì, đưa tay tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, tất cả những hành động này đều cứng nhắc không một chút cảm xúc.
Mở cửa vào, để Mễ Giai ngồi xuống sô pha, Nghiêm Hạo xuống bếp đổ cháo ra bát, bày biện những món điểm tâm vừa mua lên bàn, sau khi đã chuẩn bị xong, anh dắt Mễ Giai đi về phía nhà ăn.
Mễ Giai máy móc cầm thìa xúc từng miếng từng miếng đưa vào miệng. Nghiêm Hạo xót xa nhìn Mễ Giai, đưa tay nắm lấy tay cô, “Đừng như vậy Mễ Giai, em như vậy khiến anh rất đau lòng”.
Mễ Giai sững sờ nhìn anh, trong mắt bất giác ánh lệ.
“Liên Huyên sẽ tốt thôi, đó không phải lỗi của em, không phải”. Biết hiện giờ trong lòng cô đang nghĩ gì, Nghiêm Hạo cũng chỉ có thể an ủi như vậy.
Mễ Giai lắc lắc đầu, nức nở nói, “Không phải. . . . Là em, là lỗi của em, nếu không vì em thì bây giờ Liên Huyên cũng sẽ không nằm trong bệnh viện, anh nói đi sao em lại xấu xa như vậy, lúc trước cha cũng vì em nên mới vượt đèn đỏ, giờ lại đến Liên Huyên. . .”.
“Không phải, là ngoài ý muốn, mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, em không muốn, chúng ta ai cũng không muốn như vậy”. Nghiêm Hạo vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ lau nước mắt trên mặt cô.
“Mạc Chấn Huân nói không sai, là tại em, Liên Huyên không nên cứu em, nếu em bị chiếc xe kia đâm thì hiện tại người nằm ở đó hẳn là em, hẳn là em, là em hại Liên Huyên, là em hại cô ấy. . .”.
Nghiêm Hạo quay người cô lại, để cô đối diện với anh, tức giận quát, “Anh không cho phép em nói vậy. Nếu em thật sự xảy ra chuyện, em bảo anh phải làm sao đây, em bảo anh phải làm sao hả?”. Nếu cô thật sự có chuyện, anh sẽ phát điên mất.
Mễ Giai nhìn người đàn ông đang giận dữ trước mắt, khóc nấc lên, “Hạo. . . . Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Liên Huyên còn đang nằm trong bệnh viện. . .”.
Nghiêm Hạo thương tiếc kéo cô vào trong ngực mình, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, đau lòng nhẹ vuốt tóc cô, không ngừng nói với cô, “Không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì đâu, Liên Huyên nhất định sẽ khỏe lên, sẽ khỏe lên. . . .”.
Dựa vào ngực anh, Mễ Giai khóc nức nở, cô biết Nghiêm Hạo đang an ủi mình, cô cũng hy vọng những lời Nghiêm Hạo nói sẽ thành sự thật, nhưng trong lòng cô vẫn day dứt không thể an tâm.
Bế Mễ Giai đã ngủ vì khóc mệt lên giường, Nghiêm Hạo một mình vào thư phòng, đóng chặt cửa, không bật đèn, sờ soạng lấy ra một điếu thuốc trong ngăn kéo, châm lửa, rít một hơi thật sâu, mùi khói thuốc nồng đậm tràn ngập trong phòng.
Cảnh sát nói không phải chỉ là một vụ tai nạn xe đơn giản, vậy cuối cùng là ai muốn đẩy Mễ Giai vào chỗ chết, tính tình Mễ Giai lúc nào cũng ôn hòa, hẳn là sẽ không gây thù chuốc oán với ai đến mức ấy, nhưng vì sao. . . Có lẽ ngày mai anh nên đến cục cảnh sát, nếu thật sự đúng như cảnh sát nói, kẻ gây tai nạn ngày nào chưa sa lưới thì ngày đó anh chưa thể an tâm.
Sáng sớm hôm sau Mễ Giai tự động thức dậy, đã nói cùng đến bệnh viện xem tình hình, Nghiêm Hạo cũng không ngăn cản, thay quần áo rồi lập tức đưa cô đến bệnh viện, còn mình thì tới sở cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, vụ án có tiến triển gì không?”. Nghiêm Hạo vừa vào cửa liền hỏi.
Một vị cảnh sát trung niên ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo, nói, “Anh đến rất đúng lúc, chúng tôi cũng đang định đến tìm các anh”.
“Vụ án có tiến triển gì ư?”. Nghiêm Hạo vội vàng hỏi.
“Anh đừng vội, không nhanh như vậy, nhưng đã có chút manh mối”. Mời Nghiêm Hạo ngồi xuống, sau đó rót nước đưa cho anh.
“Có manh mối gì?”. Hiện giờ chuyện Nghiêm Hạo quan tâm nhiều nhất vẫn là tin tức về vụ án.
Cảnh sát Trần đưa một xấp ảnh màu vừa in ra từ máy tính cho Nghiêm Hạo, giải thích, “Đây là những bức ảnh vừa in ra, cắt từ video mà camera gắn trên đường quay được, thông qua những bức ảnh này chúng tôi có thể xác định người lái xe là một phụ nữ, anh xem xem có quen biết cô ta không”.
Nghiêm Hạo cầm lấy xấp ảnh, ảnh được phóng to, cơ bản đã có chút sai lệch, mờ mờ khó nhìn, hơn nữa người phụ nữ kia lại ngồi trong xe, không thể nhìn rõ qua cửa sổ xe, Nghiêm Hạo cau mày, xem cả nửa ngày cũng không nhìn ra được gì.
“Có thể nhận ra không? Là người anh quen biết ư?”. Cảnh sát Trần hỏi.
Nghiêm Hạo lắc đầu đáp, “Rất mơ hồ, nhìn không rõ lắm”. Nhưng nhìn xa anh cảm thấy hình dáng này có phần quen thuộc, nhưng không thể nhớ là đã gặp ở đâu.
Cảnh sát Trần gật đầu, ảnh chụp quả thật mơ hồ, muốn anh nhận dạng chẳng khác nào làm khó, thở dài một tiếng, “Vậy thì đành phải lần dấu vết từ chiếc xe này”. Chỉ sợ có kẻ đã lên kế hoạch từ trước, biển số xe rất có khả năng là giả, nếu đúng như vậy, vụ án sẽ gặp khá nhiều khó khăn, thời điểm vụ án xảy ra vẫn đang là giờ hành chính, xung quanh người chứng kiến không nhiều, hơn nữa sau khi gây tai nạn kẻ kia đã lập tức lái xe bỏ trốn khỏi hiện trường, nếu biển số xe đã được chuẩn bị tốt từ trước đó thì manh mối này sẽ bị chặt đứt. “Anh nhìn kĩ lại xem, thật sự không có một chút ấn tượng nào sao?”.
Nghiêm Hạo cẩn thận xem lại, vẫn chỉ lắc đầu, “Thật sự không có ấn tượng gì, hơn nữa vợ tôi quan hệ xã giao không nhiều, tính cách cô ấy luôn ôn hòa, tôi không thể nghĩ được có ai đó lại mang thâm thù đại hận với cô ấy, cảnh sát Trần, ngài chắc chắn đây không phải chỉ là một vụ tai nạn đơn giản sao?”. Đến bây giờ Nghiêm Hạo vẫn không thể tin là có người cố ý lái xe đâm Mễ Giai, dồn cô vào chỗ chết.
“Dựa vào hai mươi mấy năm làm cảnh sát, tôi có thể khẳng định vụ tai nạn này không đơn giản”. Cảnh sát Trần khẳng định.
Tay Nghiêm Hạo nắm chặt thành quyền, nặng nề hít vào một hơi, quay đầu nói với cảnh sát Trần, “Vậy xin nhờ ngài, có tin tức gì cảm phiền thông báo trước với tôi”.
Nghiêm Hạo đi ra từ sở cảnh sát, tuy rằng không nhìn thấy mặt người trong ảnh nhưng anh có cảm giác người phụ nữ đó rất quen thuộc, không thể nói rõ.
Lúc Nghiêm Hạo trở lại bệnh viện, bác sĩ đang đẩy Mạc Liên Huyên từ phòng bệnh sang phòng cấp cứu. Buổi sáng Mạc Liên Huyên đột nhiên sốt cao, nhịp tim và hô hấp bắt đầu giảm xuống, rất may là y tá phát hiện kịp thời, hiện tại bác sĩ đang cấp cứu. Ngoài phòng bệnh cũng bắt đầu hỗn loạn, vợ chồng Mạc Thị, Mạc Khả Huyên và Trương Dương, tất cả đều có mặt, vẻ mặt ai cũng sốt ruột, lo lắng, Mạc Chấn Huân nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng cấp cứu, Mễ Giai một mình ngồi trên băng ghế, tay trái rối rắm cầm lấy tay phải.
Nghiêm Hạo tiến lên ôm Mễ Giai vào lòng, anh có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của Mễ Giai đang run rẩy.
Hồi lâu rốt cuộc bác sĩ cũng đi ra, Mạc Chấn Huân tiến lên đầu tiên, cả ngày hôm qua anh ở đây không về, tóc bù xù, mắt đầy tơ máu, có lẽ anh rất mệt mỏi, nhưng bộ dáng hiện tại xem ra lại không hề như vậy, chỉ có phần tiều tụy, vội vàng tiến lên, sốt ruột hỏi, “Bác sĩ, em gái tôi thế nào rồi?”.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Tạm thời không có gì nguy hiểm, nếu lại tiếp tục thế này sẽ rất khó nói”.
Trong lòng Mạc Chấn Huân co rút đau đớn, “Tôi có thể vào thăm em ấy không?”. Anh muốn vào nhìn cô, trò chuyện với cô.
“Một ngày chỉ có thể thăm bệnh ba lần, mỗi lần chỉ có thể cho một người vào, mỗi lần cũng không thể quá hai mươi phút, trước khi vào phải khử trùng toàn thân”. Bác sĩ trả lời.
“Được được được, vậy giờ tôi có thể vào thăm em ấy sao?”. Mạc Chấn Huân liên tục gật đầu.
Bác sĩ nhìn anh rồi quay sang nói với y tá bên cạnh, “Cô dẫn anh ta đi khử trùng”.
“Vâng”. Y tá gật đầu, bảo Mạc Chấn Huân, “Đi theo tôi”.
Cả người Mạc Chấn Huân bị bao kín lại, nhìn Liên Huyên nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không có sức sống, anh đau lòng vô tận, anh muốn đưa tay chạm vào cô nhưng lại sợ rằng mình vừa đụng vào sẽ làm vỡ, hiện giờ Liên Huyên giống như búp bê sứ không có sức sống, khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần chạm vào là cô sẽ vỡ tan.
Đây vẫn là cô bé lúc trước dựa vào lòng anh tươi cười ngọt ngào sao? Mạc Chấn Huân tự hỏi thầm trong lòng hết lần này đến lần khác, không giống, một chút cũng không giống. Liên Huyên từng dựa vào trong lòng anh chưa từng tái nhợt thế này, cô luôn luôn nói cười, chưa từng yên tĩnh như vậy, anh rất muốn lớn tiếng gọi cô dậy, anh không muốn nhìn cô yếu ớt nằm trên giường bệnh như thế này.
Rốt cuộc anh vẫn đưa tay nắm lấy tay cô, để tay cô dán chặt bên tai mình, không cảm giác được độ ấm như trước kia, hiện tại hai bàn tay này ngoài lạnh như băng thì vẫn là lạnh như băng.
Lúc cha nói cô không phải là đứa trẻ của Mạc gia, mẹ bất tỉnh, anh có bất ngờ nhưng không hề kích động, chuyện này đối với anh không quan trọng, mặc kệ cô có phải hay không phải là em gái anh, anh biết, những yêu thương dành cho cô trong lòng mình nhất định sẽ không vì quan hệ huyết thống mà thay đổi, trước kia thế nào, về sau vẫn sẽ như vậy. Chỉ là cô nằm trên giường bệnh khiến anh sợ hãi, khiến anh hoảng hốt, anh sợ sau này sẽ không thể yêu thương cô nữa. . .
Sau khi ra khỏi sở cảnh sát, trong lòng Nghiêm Hạo cứ luôn nghĩ về người phụ nữ trong ảnh chụp từ video, cô ta nhìn vô cùng quen mắt, anh biết nhất định mình đã gặp ở đâu đó, chỉ là hình dáng rất mơ mồ.
Tinh. . . .
Tiếng chuông di động vang lên, Nghiêm Hạo đang đắm chìm trong suy nghĩ nên không nghe thấy. Mễ Giai đẩy đẩy anh, “Điện thoại của anh kìa”.
Nghiêm Hạo lúc này mới ý thức được, là công ty gọi tới, ngày hôm qua anh cùng Bạch Lâm ra ngoài tìm Tô Tuyết, hôm nay cũng chưa ghé qua công ty lần nào, buổi sáng vội vàng đến sở cảnh sát hỏi thăm tình hình, quên không gọi cho thư kí Lưu.
“Alo?”. Nghiêm Hạo đi đến một góc hành lang.
“Nghiêm tổng, hôm nay ngài có đến công ty không? Buổi chiều có một cuộc họp, có cần tôi hoãn lại không ạ?”. Đầu dây bên kia thư kí Lưu cung kính dò hỏi.
Nghiêm Hạo quay đầu nhìn Mễ Giai ngồi trên băng ghế, “Hai ngày này tôi không đến công ty, giúp tôi hoãn cuộc họp, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi”. Phỏng chừng Mạc Liên Huyên không có chuyển biến tốt, Mễ Giai hẳn sẽ túc trực trong bệnh viện.
“Vâng, tôi hiểu rồi, à còn. . .”. Thư kí Lưu ậm ừ.
Nghiêm Hạo nhíu mày, hỏi, “Có vấn đề gì sao?”.
“Buổi sáng có mấy người bên tư pháp đến hỏi về chuyện của trưởng phòng Bạch lúc trước. . .”. Thư kí Lưu cẩn thận trả lời, ngày hôm qua Bạch Lâm gọi điện đến cho cô, thiếu chút nữa dọa cô nhảy dựng lên, cô cho rằng Bạch Lâm mãi vẫn chưa bị cảnh sát bắt được là do cô ta đã trốn ra nước ngoài, không ngờ cô ta vẫn ở Thượng Hải, còn quang minh chính đại gọi điện đến công ty nói muốn tìm Nghiêm Hạo, hơn nữa sau khi nghe điện Nghiêm Hạo lại vội vàng ra ngoài, quan hệ của bọn họ thật không bình thường chút nào! Nếu quả thật là như vậy, thư kí Lưu nghĩ việc buổi sáng có người tới hỏi chuyện về Bạch Lâm vẫn nên nói với Nghiêm Hạo một tiếng, để anh có sự chuẩn bị, dù sao cô cũng chỉ là người làm công, chuyện của cấp trên không nên hỏi nhiều, cô vẫn có phần tự giác ấy.
Nếp nhăn trên lông mày càng chặt, đối với Bạch Lâm, lúc trước anh nên giao cô ta cho cảnh sát, nhưng vì áy náy với Tô Tuyết thành ra việc này vẫn bị hoãn lại, lạnh nhạt hỏi, “Cô nói thế nào?”.
“Tôi chưa nói gì hết”. Thư kí Lưu nhanh miệng giải thích.
“Tôi biết rồi”. Đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, hỏi, “Bạch Lâm còn gọi điện đến không?”. Không rõ cô ta đã tìm được Tô Tuyết hay chưa.
“Dạ. . . Không, không có”. Bọn họ không phải là đi cùng nhau sao?
“Ừ”. Không gọi điện thoại cho anh, cũng không gọi tới công ty, xem ra cô ta đã tìm được Tô Tuyết.
Nghĩ vậy, Nghiêm Hạo trao đổi thêm vài câu về công việc với thư kí Lưu rồi mới gác máy.
Căn cứ vào chiếc xe để điều tra, chiếc Santana kia là của một công ty cho thuê ô tô nhỏ. Cảnh sát Trần dẫn một vài cấp dưới đắc lực đến công ty cho thuê ô tô này, cô gái lễ tân thấy cảnh sát có phần nghi hoặc, công ty bọn họ làm dịch vụ cho thuê ô tô, bình thường không dính vào mấy chuyện trái pháp luật, đột nhiên hôm nay cảnh sát lại tìm đến cửa là đã xảy ra chuyện gì đây.
“Xin. . . Xin hỏi, có chuyện gì sao?”. Cô gái lễ tân cẩn thận hỏi, thuận tiện mời bọn họ ngồi xuống.
Cảnh sát Trần xua tay, “Hôm nay chúng tôi đến chủ yếu là muốn hỏi một chút thông tin….”.
“Thông. . . Thông tin gì?”.
Một đồng chí cảnh sát trẻ tiến lên, lấy ra xấp ảnh chụp cắt từ video, đưa tới trước mặt cô gái, “Chiếc xe này có phải của công ty các cô?”.
Cô gái lễ tân cẩn thận nhìn những tấm ảnh, ảnh chụp tuy không quá rõ nhưng kiểu dáng và hình xe vẫn có thể phân biệt tốt, hơn nữa biển số xe cũng được bọn họ phóng to, có thể nhìn được vài chữ số.
“Loại xe này quả thật là chúng tôi có, nhưng tôi cần kiểm tra lại biển số xe cho chính xác”. Mở máy tính ra tra danh sách những chiếc xe cho thuê, đúng là có một chiếc xe như vậy, hơn nữa sáng sớm hôm qua đã có người đến thuê. “Chiếc xe này đúng là của công ty chúng tôi, nhưng sáng hôm qua đã có người tới thuê, đến giờ vẫn chưa trả lại, xin hỏi là đã xảy ra chuyện gì sao?”.
“Trưa hôm qua chiếc xe này đã gây tai nạn trên đường, lái xe hiện đang lẩn trốn, vậy nên mong cô cung cấp cho chúng tôi một số thông tin về người đã thuê chiếc xe này nhằm phục vụ công tác điều tra”. Cảnh sát Trần nói nghiêm túc.
Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cô gái lễ tân liên tục gật đầu, in những tài liệu có trong máy tính ra, lấy cả chứng minh thư của đương sự giao cho bọn họ.
“Tô Tuyết. . .”. Nhìn chứng minh thư trong tay, cảnh sát Trần thì thầm, trên chứng minh thư là một cô gái tương đối trẻ tuổi. Sau đó lớn tiếng phân phó, “Chúng ta đến tìm Tô Tuyết một chuyến”.
——
“Theo phóng viên chúng tôi đã đưa tin, trưa ngày hôm qua có xảy ra một tai nạn xe cộ, thiên kim Mạc Thị đồng thời là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Mạc Thị Mạc Liên Huyên đã bị một chiếc xe ô tô đâm phải, căn cứ vào ảnh chụp và video quay lại hiện trường có thể thấy vụ việc này tương đối nghiêm trọng, theo tin tức phóng viên mới chuyển về, Mạc Liên Huyên trước mắt vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, người nhà Mạc gia chưa có bất kì phản ứng nào, nhân đây chúng tôi cũng xin chúc cô Mạc Liên Huyên mau chóng bình phục. Tin tức tiếp theo. . . .”. Trong bản tin của đài truyền hình Đông Phương phát trên ti vi có đưa vài tin tức cơ bản về tai nạn của Mạc Liên Huyên trưa hôm qua.
Bạch Lâm tinh mắt phát hiện Mễ Giai trên màn hình ti vi, thì ra tai nạn hôm qua có liên quan đến Mễ Giai nên sau khi nghe điện thoại Nghiêm Hạo đã vội vàng chạy đi. Nhưng điều này cũng chẳng quan hệ gì với cô nữa, may mắn là hôm qua Tô Tuyết đã trở về. Tắt ti vi đứng dậy chuẩn bị vào xem Tô Tuyết đang ở một mình trong phòng.
Vừa đẩy cửa vào liền thấy Tô Tuyết thất thần ngồi dưới đất, trong tay còn cầm mấy mẩu tin tức về Nghiêm Hạo lúc trước.
“Chị. . .”. Bạch Lâm khẽ gọi, mấy ngày nay Tô Tuyết có phần yên tĩnh hơn trước, tuy rằng vẫn còn cầm mấy mẩu tin tức về Nghiêm Hạo cắt ra từ báo ngây ngốc xem, nhưng những tình huống bất thình lình phát điên càng ngày càng ít, cô không biết như vậy có được tính là chuyện tốt hay không, nhưng cô đang cân nhắc lúc nào đó muốn dẫn Tô Tuyết đến chỗ bác sĩ Hứa tái khám, xác định lại bệnh tình của chị, nếu kết quả tốt như mong đợi, cô sẽ suy nghĩ về việc rời khỏi Thượng Hải.
Tô Tuyết định thần lại, chu miệng mất hứng nói, “Lâu lắm rồi chị chưa gặp Nghiêm Hạo, có phải anh ấy không cần chị nữa không?”.
“Không đâu, anh ấy bề bộn nhiều việc, hôm qua em đã gọi điện thoại cho anh ấy, gần đây anh ấy đang đi công tác nên mới không đến thăm chị được”. Đối với việc nói dối để dỗ dành chị Bạch Lâm đã rất thuần thục, lời nói cực kì tự nhiên.
“Chị rất nhớ anh ấy. . .”. Tô Tuyết nhìn mẩu tin tức trong tay, vẻ mặt tủi thân nói, biểu cảm làm người ta thương tiếc.
“Yên tâm đi, anh ấy trở về sẽ lập tức đến thăm chị”. Bạch Lâm sờ sờ đầu Tô Tuyết trấn an, trong lòng nghĩ thầm mặc kệ làm thế nào cũng phải khiến Nghiêm Hạo đến đây thăm chị.
“Ừ”. Tô Tuyết gật gật, rồi nghiêng đầu nói quỷ dị, “Anh ấy về sẽ đến tìm chị, con đàn bà thối tha kia đã bị chị đâm chết, không bao giờ còn giành Nghiêm Hạo với chị nữa”. Nói xong cười ngây ngốc, “Nghiêm Hạo trở về sẽ đến tìm chị, haha. . .”.
“Chị, chị. . . Nói gì vậy?”. Bạch Lâm nghi hoặc, không nghe rõ Tô Tuyết lầm bầm.
Tô Tuyết nắm lấy vai cô, hưng phấn nói, “Em biết không? Con đàn bà thối tha kia đã chết, bị chị đâm chết, haha. . . Nghiêm Hạo về sau là của chị . . Haha. .”.
Bạch Lâm nhăn mày, đang định hỏi thêm thì bỗng chuông cửa đúng lúc không thích hợp vang lên, không cố gặng hỏi nữa, vội vàng chạy ra mở cửa, thấy những người đứng ngoài cửa, Bạch Lâm có phần sững lại, cảnh sát Trần dẫn theo một vài người đang đứng trước cửa.
Bạch Lâm chột dạ, đóng mạnh cửa lại, bọn họ đến, bọn họ đến bắt cô, lẩn trốn lâu như vậy vẫn không thể thoát. Trong lòng hoảng loạn nghĩ, gắt gao đè cửa, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.
“Rầm rầm rầm. . .”. Bên ngoài nhóm người cảnh sát Trần liều mạng đập cửa, lớn tiếng hô, “Mở cửa, nếu không mở chúng tôi sẽ phá cửa xông vào, mở cửa. . .”. Bọn họ đến tìm Tô Tuyết, mở cửa không phải Tô Tuyết nhưng vừa thấy bọn họ đã lập tức đóng cửa lại, thế này xem ra hẳn là không nhầm.
Bạch Lâm đè cửa, cuống quýt cắn đầu ngón tay, “Làm sao bây giờ. . . Làm sao bây giờ. . .”. Cúi đầu liên tục tự hỏi.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gào của bọn họ, “Tôi đếm đến ba, nếu cô vẫn không mở cửa chúng tôi sẽ phá cửa xông vào. Một, hai. . .”.
Tiếng “ba” còn chưa hô lên, Bạch Lâm đã chủ động mở cửa cho bọn họ đi vào.
“Cô đóng cửa làm gì, đã làm gì trái với lương tâm sao?”. Cảnh sát Trần nhìn cô nói nghiêm khắc.
Bạch Lâm cúi đầu, im lặng, nghĩ rằng dù sao cũng đã bị họ tìm ra, cô không còn lời nào để nói.
Thấy cô không nói gì, cảnh sát Trần lại hỏi, “Tô Tuyết ở đâu?”.
Bạch Lâm ngẩng phắt lên, có chút bất ngờ nhìn ông ta, bọn họ không phải đến tìm cô sao, thế nào lại hỏi Tô Tuyết đâu?
Thấy cô hồi lâu không trả lời, một cảnh sát trẻ tuổi nổi giận lớn tiếng, “Hỏi cô đấy, rốt cuộc là Tô Tuyết đang ở đâu?”.
“Ngài. . . Các ngài tìm Tô Tuyết làm gì?”. Bạch Lâm lo lắng hỏi, không rõ vì sao bọn họ lại tìm Tô Tuyết.
Cảnh sát Trần đưa chứng minh thư của Tô Tuyết ra, “Chắc hẳn cô quen người này, cô và cô ta có quan hệ gì?”.
“A. . . Chứng minh thư của chị tôi sao lại ở chỗ ngài?”. Nhận lấy chứng minh thư, Bạch Lâm kỳ quái hỏi.
“Chúng tôi nghi ngờ chị cô, cũng chính là Tô Tuyết có liên quan đến một vụ tai nạn xe gần đây, hiện giờ cô ta đang ở đâu, chúng tôi có vài điều muốn hỏi rõ”.
“Sao, sao có thể, chị tôi sao có thể liên quan đến vụ tai nạn xe, không có khả năng, nhất định là các ngài nhầm rồi”. Bạch Lâm phản bác, không tin vào lời nói của bọn họ.
“Xe chúng tôi đã tìm được dưới tầng, hơn nữa chúng tôi cũng đã đến công ty cho thuê ô tô, chứng minh thư là do bên họ cung cấp, chúng tôi có đầy đủ bằng chứng để nghi ngờ kẻ đã bỏ chạy sau khi gây tai nạn hôm qua chính là chị cô – Tô Tuyết, mong cô dẫn chúng tôi đi gặp cô ta, nếu thật sự không liên quan đến cô ấy chúng tôi đương nhiên sẽ không bắt bừa người”.
“Không có khả năng, nếu là người bình thường thì còn có thể nhưng chị tôi. . .”. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, vừa nãy Tô Tuyết có nói “con đàn bà thối tha kia đã bị chị đâm chết, không bao giờ còn giành Nghiêm Hạo với chị nữa”, chị còn nói, “Em biết không? Con đàn bà thối tha kia đã chết, bị chị đâm chết, haha. . . Nghiêm Hạo về sau là của chị . . Haha. . “, hơn nữa hôm qua chị còn biến mất gần một ngày. Bạch Lâm lắc lắc đầu, miệng không ngừng nói thầm, “Sẽ không, sẽ không, chị làm sao có thể. . .”. Dứt lời liền khóc nấc lên.
Nhóm người cảnh sát Trần trao đổi ánh mắt, tuy rằng không rõ vì sao Bạch Lâm đột nhiên như vậy, nhưng việc tìm người vẫn quan trọng hơn, lập tức phân phó, “Các cậu lục soát, tìm xem Tô Tuyết có ở trong này hay không”.
“Rõ”. Mọi người đồng thanh đáp, sau đó chia nhau đi tìm từng phòng một.
Thấy bọn họ đi về phía phòng Tô Tuyết, Bạch Lâm đột nhiên chạy tới chắn ở cửa, sống chết không cho bọn họ vào, vội vàng nói, “Không phải chị tôi, không phải chị ấy, chị ấy không có ở đây, các ngài tìm nhầm người, các ngài tìm nhầm người rồi. . . Đi, ra khỏi nhà tôi ngay. . .”.
Thấy vậy mọi người đều đã hiểu, kéo cô ra, trực tiếp đẩy cửa vào, Tô Tuyết vô tội ngồi dưới đất, thấy bọn họ đi vào, hờ hững nhíu mày, ánh mắt lại quay về mẩu tin tức trong tay.
“Đưa cô ta đi”. Cảnh sát Trần lớn tiếng nói, hai cảnh sát trẻ lập tức tiến lên nâng Tô Tuyết đi ra ngoài cửa.
“Các ông làm gì. . . Buông tôi ra, buông ra. . .”. Tô Tuyết giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, nhưng đều vô ích.
Trước khi đi, cảnh sát Trần quay đầu lại chăm chú nhìn Bạch Lâm, cuối cùng cau mày rời đi.
Tô Tuyết bị mang đi, Bạch Lâm bắt đầu hoảng loạn, vốn tưởng rằng bọn họ tới bắt mình, lại không ngờ bọn họ dẫn Tô Tuyết đi, rốt cuộc hôm qua Tô Tuyết đã làm gì, tai nạn xe đó thật sự do chị gây ra sao? Cô không biết, cô rất loạn, rất rối loạn.