Nghiêm Hạo nói là làm, trong suốt quá trình mang thai gần như không rời Mễ Giai nửa bước, toàn bộ công việc đều giải quyết ở nhà, mỗi tuần các trưởng bộ phận của công ty sẽ đến nhà anh họp, thậm chí những hội nghị quan trọng, những buổi đấu thầu, hay triển lãm bất động sản… tất cả đều do Phó tổng công ty thay mặt tham gia. Vậy nên mỗi lần Phó tổng gặp Mễ Giai đều không khỏi than phiền, nói cô mang thai mà anh ta còn vất vả hơn cả lúc vợ mình mang thai, lượng công việc không phải tăng gấp đôi mà tăng gấp bội.
Trước lời oán trách của anh ta, Mễ Giai thật sự hết cách, cô rất cẩn trọng với đứa bé trong bụng mình, nhưng cô không phải kiểu người yếu ớt gió thổi là bay, cũng không chỉ một lần từng khuyên Nghiêm Hạo đừng quá lo lắng, có thể yên tâm đi làm, Nghiêm Hạo chỉ cười, sau đó ôm lấy cô, bàn tay khẽ đặt lên bụng cô, dịu dàng nói, “Mễ Giai, mong em hiểu cho tâm trạng xúc động lần đầu tiên được làm cha của anh, chúng mình đã từng mất con một lần, đứa bé này với anh chính là báu vật, anh không muốn rời xa em và con chút nào, anh chỉ ước luôn được ở bên hai người, cả quá trình này mỗi giây mỗi phút anh đều không muốn bỏ lỡ.”
Nghe vậy, rốt cục Mễ Giai không đành lòng phản đối, thật ra cô cũng rất hưởng thụ cảm giác có anh bên cạnh, tuy có lỗi với Phó tổng, nhưng hãy cho phép cô được ích kỷ một lần này.
Mễ Giai lộ bụng bầu rất sớm, mới hơn ba tháng mà đã lùm lùm như người mang thai năm tháng, đi kiểm tra mọi thứ vẫn bình thường. Mỗi lần khám thai đều do Nghiêm Hạo đưa đi, thai kỳ được bốn tháng, bác sĩ sắp xếp cho cô làm siêu âm B, kết quả khiến mọi người vô cùng bất ngờ lẫn vui mừng, Mễ Giai mang song thai, hơn nữa còn là thai long phượng.
Hai người kích động ôm chầm lấy nhau, thứ cảm xúc này thực sự không thể nói nên lời, Mễ Giai rơi lệ, thì thầm bên tai chồng, “Con trở về rồi, Hạo, con về với mình rồi, phải không anh…?”
Nghiêm Hạo ôm chặt vợ, vành mắt đỏ lên, gật đầu khẳng định, “Ừ, là con không nỡ xa ba mẹ nên đã trở về.”
Ngoài Mễ Giai và Nghiêm Hạo, người vui mừng nhất không ai khác là Vu Phân Phương, từ lúc biết tin Mễ Giai có bầu, bà dứt hẳn bài bạc, cả ngày bận rộn chuẩn bị đồ cho cháu: quần áo, giày dép, nôi, đồ chơi,… tất cả những thứ bà có thể nghĩ đến. Không chỉ vậy, Vu Phân Phương còn học vào mạng, lên các diễn đàn dành cho mẹ và bé, ghi chú lại những điều cần lưu ý khi mang thai, hỏi về đồ ăn dinh dưỡng dành cho thai phụ, hàng ngày đều cùng dì quản gia nấu vài món để Mễ Giai bồi dưỡng. Thậm chí bà mua cả mấy cuốn truyện thiếu nhi, nói là sau này mỗi tối sẽ đọc cho tụi nhỏ một câu chuyện khác nhau, không sợ lặp lại.
Tháng Mười, thời tiết không lạnh cũng chẳng nóng, buổi chiều Mễ Giai ưỡn bụng đỡ eo đi qua đi lại trong đại sảnh, Nghiêm Hạo đang họp cùng các trưởng bộ phận trong thư phòng, thảo luận về buổi triển lãm tháng sau ở Bắc Kinh, Vu Phân Phương nghỉ trưa, còn dì quản gia chăm sóc cây cảnh trong vườn.
Một tay đỡ eo, một tay ôm bụng, Mễ Giai xỏ dép đi lại trên tấm thảm mềm mại, khuôn mặt luôn mang nét cười dịu dàng, hiện giờ trông cô giống như con chim cánh cụt, không thể ngồi xổm, cúi xuống không nhìn thấy chân.Vì bụng quá lớn, đi chưa được bao lâu đã cảm thấy mệt, Mễ Giai nặng nề bước về phía sô-pha, cơ thể hơi ngả ra sau, cẩn thận ngồi xuống ghế, đột nhiên bụng quặn lên một cơn đau, hai nhóc con kia dường như vừa tỉnh ngủ, bắt đầu hoạt động. Cô vuốt ve cái bụng tròn vo của mình, mắng yêu, “Nghịch ngợm quá!” Dứt lời ánh mắt chan chứa ý cười.
Ngồi trên sô-pha một lát, chợt cảm thấy khát, Mễ Giai đứng dậy muốn vào bếp uống sữa, chân quờ quờ tìm dép, nửa ngày trời cũng không thấy, Mễ Giai bỏ cuộc, xoa bụng thì thào, “Bé cưng à, các con nói xem có phải mẹ rất vô dụng không, ngay cả đôi dép cũng đi không xong nữa.”
Như nghe hiểu lời mẹ nói, hai nhóc con ra sức hoạt động, tỏ vẻ tán thành.
Mễ Giai cười mắng, “Đồ trứng thối, ngay cả hai đứa cũng cười mẹ.”
Có điều hôm nay hình như hơi bất thường, hai nhóc con trong bụng không giống như đang chơi đùa với cô, từng cơn từng cơn đau ập đến, đột nhiên Mễ Giai cảm thấy phía dưới có thứ chất lỏng theo đùi chảy xuống, hay là sắp sinh rồi, nhưng rõ ràng dự tính bể chum vào tháng sau mà!
Buổi chiều không có tiết học, Nghiêm Nhiên không đi chơi với bạn, đeo cặp sách về nhà luôn, vừa đẩy cửa bước vào lập tức trông thấy Mễ Giai mặt trắng bệch ngồi trên ghế, biểu cảm đầy đau đớn, vội vàng chạy đến hỏi, “Dì ơi, dì làm sao vậy?”
Mễ Giai nắm chặt tay vịn sô-pha, khó nhọc lên tiếng, “Mau… mau đến thư phòng gọi chú xuống, nói, nói, dì… sắp sinh rồi….” Những cơn đau ập đến vừa nhanh vừa mạnh, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong.
Nghiêm Nhiên bị dọa ngẩn cả người, lúc định thần lại chạy nhanh về phía thư phòng gào lớn, “Chú ơi, chú ơi…. dì sắp sinh em bé, dì sắp sinh em bé rồi!”Trên cáng cứu thương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Giai tái xanh, những cơn đau giày vò cô đến mức nói không ra tiếng, mồ hôi chảy ướt hết tóc, dính bết vào má.
Nghiêm Hạo nắm chặt tay vợ, nếu có thể, anh nguyện thay cô hứng chịu nỗi đau này.
“Mễ Giai, sinh mổ nhé?” Cứ nhìn cô đau đớn thế này anh sắp phát điên rồi.
Mễ Giai lắc đầu, nắm chặt tay anh, hít từng ngụm khí lớn hổn hển nói, “Đừng, không cần, sinh mổ không tốt cho con, em…. em có thể chịu được!”
“Nhưng em…. Anh không đành lòng để em cực khổ như vậy.”
“Không khổ, em không khổ, đây, đây là con của chúng mình, có đau hơn nữa em cũng cam lòng.”
“Mễ Giai…” Cầm tay cô đưa lên miệng hôn, người phụ nữ này, làm sao anh có thể không yêu cô đây!
Cơn đau kéo dài suốt sáu tiếng, Mễ Giai được đẩy vào phòng sinh, Nghiêm Hạo theo cùng. Ầm ĩ cả buổi chiều, cuối cùng hai đứa nhóc không giày vò mẹ chúng nữa, toàn bộ quá trình sinh nở vô cùng thuận lợi, chị gái ra trước, nửa tiếng sau em trai cũng oe oe chào đời, cuống rốn đều do Nghiêm Hạo tự tay cắt.
Hoàn thành ngày 31/08/2017