Thư kí Lưu sợ hãi đóng chặt cửa lại, không phải ban nãy vẫn bình thường ư, sao giờ lại ầm ĩ như vậy, lắc đầu quay về chỗ ngồi, cô không phải người mới ra ngoài xã hội, đương nhiên hiểu được ánh mắt của cấp trên, sếp đã không cần cô giúp, hiển nhiên cô sẽ không dại gì xuất đầu lộ diện để thành vật hy sinh.
Mới ngồi xuống chưa lâu, Mạc Liên Huyên dẫn theo trợ lí đi tới, đúng rồi, hôm trước Mạc Liên Huyên có hẹn hôm nay đến công trường thị sát, suýt nữa thì quên. Thư kí Lưu vội vàng đứng dậy nghênh đón, thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lại nhìn Mạc Liên Huyên, vẻ mặt có phần khó xử.
Mạc Liên Huyên là một phụ nữ vô cùng thông minh, đương nhiên nhận ra nét mặt khó xử của thư kí Lưu, mở miệng hỏi, “Sao vậy? Nghiêm tổng của các cô không đi làm?”
“Không phải… Nghiêm tổng ngài ấy…” Khó xử nhìn nhìn phía sau, đành nói thật, “Ngài ấy đang nổi giận trong phòng”
“Nổi giận?” Mạc Liên Huyên nhíu mày, Nghiêm Hạo mà cô biết tuyệt nhiên là một người thâm trầm kín đáo, vui buồn đều không biểu hiện ra mặt. “Bên trong có người sao?”
“Không có, lúc sáng đến ngài ấy vẫn bình thường, không biết vì sao tự nhiên đập bàn ầm ầm bên trong, tôi mở cửa vào thấy một đống hỗn độn, không chừng là do văn kiện chuyển phát nhanh kia” Thư kí Lưu nói thầm. “Vậy đi Mạc tổng, cô tới phòng hội nghị ngồi đợi một chút, tôi đi mời Nghiêm tổng” Nói xong định dẫn bọn họ đến phòng hội nghị.
“Không cần, để tôi vào xem” Dứt lời, Mạc Liên Huyên lập tức đi về phía văn phòng của Nghiêm Hạo, lễ phép gõ cửa, chưa kịp đi vào đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ vọng ra từ bên trong, “Cút…”
Xem ra cơn tức thật sự rất lớn, Mạc Liên Huyên thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không sợ hãi, vừa mở cửa còn chưa kịp đi vào lại nghe thấy tiếng rống giận dữ của Nghiêm Hạo, “Ai cho phép cô vào, cút ra ngoài”
“Anh đối xử với cấp dưới của mình như thế này ấy hả, vậy đây cũng là thói quen của anh khi tiếp đãi khách sao?” Trên mặt mang theo ý cười, Mạc Liên Huyên không hề sợ hãi chống lại ánh mắt giận dữ của Nghiêm Hạo.
Lúc này Nghiêm Hạo mới nhìn rõ người vừa vào không phải là thư kí, chỉ nhìn lướt qua, không thèm trả lời.
Thấy anh không nói Mạc Liên Huyên tự do nhìn quanh bốn phía, tài liệu rải rác khắp nơi, điện thoại bàn cũng bị rơi xuống đất, ống nghe và thân máy tách xa nhau phát ra tiếng kêu chói tai, cạnh cửa là di động của anh, pin văng cả ra ngoài, thấy tình hình như vậy Mạc Liên Huyên không khỏi nghĩ thầm, cuối cùng là ai có thể chọc Nghiêm Hạo thành thế này.
“Chậc chậc chậc…” Mạc Liên Huyên lắc lắc đầu, không sợ chết nói, “Thật không hiểu, rốt cuộc là ai có khả năng làm anh tức giận đến mức này?”
Ánh mắt Nghiêm Hạo dữ tợn bắn về phía cô, lạnh lùng mở miệng, “Tôi sẽ sắp xếp kỹ sư của công ty đến công trường cùng cô, không còn chuyện gì khác thì mời cô ra ngoài” Nghiêm Hạo vừa nói chuyện đồng thời hai tay để dưới bàn nắm chặt thành quyền, hiển nhiên lửa giận trong lòng vẫn chưa tiêu tán.
“Chúng ta coi như là bạn bè, nói xem nào, có lẽ tôi có thể giúp được anh” Mạc Liên Huyên đi về phía anh.
Nghiêm Hạo không nói gì, cũng không nhìn cô, tay càng siết chặt, cơ mặt căng cứng.
Ánh mắt Mạc Liên Huyên lơ đãng nhìn đống hỗn độn dưới sàn, hơi nhíu mày, lại nhìn vẻ mặt căng thẳng của Nghiêm Hạo, đột nhiên hiểu rõ. Mở miệng hỏi, “Là Mễ Giai?”
Cơ thể cứng ngắc của Nghiêm Hạo khẽ run lên, quay đầu, ánh mắt lạnh giá trừng cô, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng, “Cô có thể không cần thông minh như vậy”
Mạc Liên Huyên xoay người nhặt tờ đơn ly hôn đã bị xé thành hai nửa lên, cô không rõ giữa vợ chồng họ lại xảy ra chuyện gì, nhưng mà đã đến mức ly hôn, “Mễ Giai muốn ly hôn với anh?”
“Tôi sẽ không đồng ý” Nghiêm Hạo đứng bật dậy, tay vỗ mạnh lên bàn, quát cô, lời nói của Mạc Liên Huyên chính là nỗi đau hiện tại của anh, tờ giấy trên tay cô không chỉ như chọc vào mắt anh mà còn khiến trái tim anh đau đớn khôn cùng.
Mạc Liên Huyên cũng không bị dọa, cau mày quan tâm hỏi, “Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, vì sao Mễ Giai lại muốn ly hôn với anh?”
“Không liên quan đến cô” Mím môi lạnh giọng nói, đi qua một bên không thèm nhìn cô.
Mạc Liên Huyên nhíu mày, cô biết người đàn ông này chỉ mạnh miệng, bỗng nhiên cười nhẹ, nói, “Vậy xem như bây giờ anh đang tạo cơ hội cho anh tôi sao? Theo tôi biết, anh ấy đối với Mễ Giai vẫn chưa hết hi vọng, chẳng qua anh ấy là một chính nhân quân tử, Mễ Giai đã kết hôn với anh đương nhiên anh ấy sẽ không xen vào phá hoại gia đình hai người, nhưng hiện giờ anh và Mễ Giai đã sắp ly hôn, vậy nhất định anh tôi sẽ có cơ hội, hơn nữa tôi cũng rất thích Mễ Giai, cô ấy làm chị dâu tôi cũng rất phù hợp”
Tức giận khiến anh suýt chút nữa không khống chế được, nắm chặt tay thở nặng nhọc, quay đầu trừng mắt với cô, trong mắt tràn ngập lửa giận, nghiến răng nói, “Mạc Chấn Huân vĩnh viễn cũng không có cơ hội, tôi nói rồi tôi sẽ không ly hôn với Mễ Giai, không bao giờ”
“Tình hình trước mắt xem ra cũng không thể không có khả năng” Dứt lời giơ tờ đơn ly hôn trong tay lên, Mạc Liên Huyên phản bác.
“Cô….” Nghiêm Hạo chán nản nhìn cô, anh định phản bác lại nhận thấy tất cả những gì cô nói đều đúng, đúng vậy, thái độ kiên quyết của Mễ Giai anh đã được chứng kiến khi ở nhà La Lệ, đến giờ Mễ Giai vẫn khẳng định giữa anh và Tô Tuyết có mờ ám, càng chết tiệt hơn là cô đã gửi cho anh đơn ly hôn, đúng là chết tiệt.
“Nói một chút đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Liên Huyên khuyên nhủ, cô muốn giúp bọn họ, lấy vai trò bạn bè để giúp đỡ.
Nghiêm Hạo suy sụp ngồi lại ghế tựa, hồi lâu mới ảm đạm mở miệng, “Mễ Giai đã hiểu lầm tôi….” Hai tay phiền chán vò vò tóc, giờ anh chả thiết đến cái gọi là hình tượng nữa.
“Khó trách hôm trước tôi gặp cô ấy thấy cô ấy gầy đi rất nhiều, thì ra là bị anh ức hiếp” Mạc Liên Huyên tức giận nói thầm.
Mọi người đều biết cô gầy, chỉ có mình anh về sau mới dần phát hiện, xem ra anh thật không xứng làm chồng, Nghiêm Hạo tự giễu trong lòng.
“Mễ Giai, hết giờ rồi còn chưa về sao?” Đồng nghiệp ở bàn đối diện đang thu dọn đồ đạc, thấy Mễ Giai còn vùi đầu làm sổ sách liền hỏi.
“À, về ngay đây, cô cứ về trước đi, tôi làm nốt cái này rồi về” Mễ Giai cười nhẹ đáp.
“Đừng có chăm chỉ quá, cô như vậy ông chủ sẽ cho rằng chúng tôi làm việc không cẩn thận” Đồng nghiệp nói thế, nét mặt cũng không cười, thậm chí giọng điệu còn mang vài phần bất mãn.
Mễ Giai cũng không ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của đồng nghiệp, “Tôi…” Muốn giải thích lại bị ngắt lời.
“Tôi không có ý gì đâu, cô đừng nghĩ nhiều, tôi về trước đây, cô cũng về sớm đi” Mỉm cười trên mặt nhưng không sâu tận đáy mắt, cầm lấy túi xách rồi xoay người đi ra cửa lớn.
Thở dài, nhìn sổ sách trong tay, bị người ta nói vậy cô cũng chẳng còn hứng thú làm nữa, không phải cô muốn thể hiện gì, chỉ là muốn mượn công việc để giúp bản thân không còn thời gian suy nghĩ miên man, lại không nghĩ rằng làm vậy cũng sẽ khiến người ta bất mãn. Lắc đầu thu dọn lại sổ sách vẫn chưa làm xong, thật ra cũng không cần gấp, để mấy ngày nữa làm cũng không sao, chỉ là cô không có việc gì nên tìm việc làm mà thôi.
Thu dọn đồ đạc trên bàn, kỳ thực hôm nay trong lòng Mễ Giai có chút bất an, buổi sáng cô đã chuyển phát đơn ly hôn và giấy tờ nhượng quyền cổ phần Vũ Dương có chữ kí của mình cho Nghiêm Hạo. Cô không biết sau khi nhận được Nghiêm Hạo sẽ có phản ứng như thế nào, cô chỉ muốn sớm kết thúc chuyện này.
Thời tiết tháng sáu là như thế, ngày dài đêm ngắn, mặc dù đã hơn 6 giờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh tà dương còn sót lại, đỏ rực một góc trời, hơi nóng trên mặt đất còn chưa rút hết, cơn gió đêm thổi tới làm tan đi cái nóng bức ấy, mang đến một luồng khí mát mẻ. Mễ Giai vuốt lại mấy sợi tóc trên trán bị gió thổi tung, bước xuống bậc thang đi về phía dòng người, bỗng đột nhiên dừng bước.
Một chiếc BMW màu đen đỗ bên đường, ánh mắt thẳm sâu tĩnh mịch của Nghiêm Hạo nhìn chằm chằm Mễ Giai, đúng như Mạc Liên Huyên nói, cô gầy đi nhiều, gầy đến mức khiến anh đau lòng. Mở cửa xe, Nghiêm Hạo bước xuống đi về phía Mễ Giai.
Nhìn Nghiêm Hạo đang đi tới, Mễ Giai biết là mình nên rời đi, nhưng hai chân lại như bị người ta đổ chì lên, nặng nề khiến cô không thể nhấc chân được. Mấy ngày không gặp trông anh tiều tụy đi nhiều, tóc tai hỗn độn, râu trên mặt còn chưa kịp cạo, lòng cô có chút đau đớn. Đợi Nghiêm Hạo đi tới gần, một mùi khói thuốc nồng nặc theo gió xộc vào mũi Mễ Giai, anh lại hút thuốc, cau mày Mễ Giai khẽ nói thầm trong lòng, cô biết anh có chuyện buồn phiền nhất định sẽ hút thuốc, trước đây cô không thích anh hút thuốc là vì không muốn thấy anh phiền lòng. Hiện tại anh phiền não vì cô ư? Hay là Tô Tuyết khiến anh không vui? Mễ Giai đoán trong lòng.
Nghiêm Hạo nhìn cô, muốn ôm cô vào lòng thật chặt, vừa duỗi tay ra Mễ Giai liền nghiêng người né tránh, tay anh ngừng lại giữa không trung, cắn răng, cả người căng cứng.
Mễ Giai thấy Nghiêm Hạo cả người căng cứng đến vặn vẹo, dường như các cơ bắp đều cứng lại, dần thu lại hai tay đặt bên sườn, nắm chặt tay khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Trong lòng Mễ Giai co rút đau đớn, cô lắc đầu tự ra lệnh cho mình phải cứng rắn không được phép mềm lòng, “Chắc anh đã nhận được đơn ly hôn, giấy tờ tôi đã kí hết rồi, hẹn hôm nào đấy chúng ta tiến hành một vài thủ tục”. Kỳ thực những lời này cũng giống như những lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào lòng Mễ Giai, nhưng cho dù đau đớn cô vẫn cố gắng trấn định bản thân để không biểu lộ ra ngoài.
Tay càng nắm chặt, Nghiêm Hạo khó khăn hít thở, nói, “Anh xé rồi, anh đã nói, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em”
“Vậy ngày mai tôi gửi lại cho anh…”
“Em gửi một lần anh xé một lần” Trừng mắt nhìn Mễ Giai, Nghiêm Hạo oán hận nói, cắn chặt răng, dường như chỉ cần cô nói thêm một câu anh không muốn nghe nữa, anh sẽ ăn tươi nuốt sống cô luôn.
“Cần gì phải như vậy” Kẹt ở giữa hai người phụ nữ anh không thấy mệt mỏi sao? Quay đi không nhìn anh, nét mặt lạnh nhạt.
Vẻ lạnh lùng của cô khiến Nghiêm Hạo có phần hoảng hốt, xoay người cô lại, bình tĩnh nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng khẩn cầu và thương lượng, “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh và Tô Tuyết thật sự không có gì, anh đồng ý với em, anh sẽ xử lý chuyện của cô ấy trong thời gian ngắn nhất, anh cũng đồng ý với em chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian để cả hai cùng bình tĩnh suy nghĩ lại, nhưng em đừng dễ dàng buông tay như vậy, đừng dễ dàng nói ly hôn như vậy, được không?”
Mễ Giai sững sờ nhìn anh, anh đã hạ mình khẩn cầu khiến cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Mễ Giai?” Mạc Chấn Huân đi xuống từ chiếc xe hơi màu bạc phía sau, cất giọng gọi Mễ Giai.