Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 16 - Chương 11

trước
tiếp

Đa Ninh đồng ý với Chu Diệu hôm nay cùng đi chùa… Ăn cơm chay. Cụ thể là đi chùa nào, đi cầu phúc, hay chỉ là ăn cơm chay, thì cần phải đợi đến nơi mới biết được.

Chu Diệu nói một tiếng sau sẽ đến đây đón cô, Đa Ninh trả lời được, sau đó tắt di động. Trong di động còn có hai tin nhắn chưa xem, đến từ hệ thống tin nhắn toàn cầu, nói rằng tháng này cô được một số di động 137XXXXXXXX tặng miễn phí 10G lưu lượng.

Tin nhắn này gửi đến 30 phút trước. Đa Ninh nhịn không được vui vẻ, ngày hôm qua Chu Diệu nói cho cô 10G, không phải chỉ là nói chơi thôi nha.

Giống như là buôn bán lời 10 triệu, tâm tình Đa Ninh vui vẻ xoay xoay cổ, sau đó khép lại máy tính bảng đứng lên thay quần áo; mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra một bộ áo liền váy màu trắng thuần khiết. Lần này cô về nước không mang nhiều quần áo lắm, nghĩ tới nghĩ lui sẽ mặc cái này, cái áo liền váy này là lần trước cô cùng Nhan Nghệ đi dạo phố rồi mua.

Ngay cả nhãn cũng chưa cắt.

Váy liền áo là kiểu dáng mới của đầu mùa hạ, phối hợp với một cái đai lưng nhỏ, sau đó thắt thành nơ con bướm ở phía sau; Đa Ninh thử vài lần không thành công, đành phải đi cầu cứu Nhan Nghệ. Nhan Nghệ đang ở trong phòng nhảy giảm béo, phải ba vòng trái ba vòng, thấy cô đứng ở cửa, liền tắt nhạc, vung tay lên, dụ dỗ cô vào cửa: “Đến đến đến, nói xem đây là muốn ra ngoài quyến rũ ai đây?”

Đa Ninh cười nói cho Nhan Nghệ biết Chu Diệu hẹn cô lát nữa đi chùa ăn cơm chay, cho nên, buổi trưa sẽ không ăn cơm cùng cô. Nhan Nghệ gật đầu, không có vấn đề gì, nhưng chế nhạo thì vẫn không thể thiếu: “Quả nhiên vẫn là đi quyến rũ Chu đại soái ca nha ~.”

Đúng vậy. Đa Ninh gật đầu, xoay người, để cho Nhan Nghệ thắt cái nơ con bướm phía sau. Nhan Nghệ am hiểu nhất chính là thắt nơ con bướm, Đa Ninh quay đầu nhìn mặt kính toàn thân ở phía sau, Nhan Nghệ thắt sau lưng cô một con bướm vô cùng đẹp.

“Eo nhỏ này, thật sự quá tuyệt!” Đột nhiên Nhan Nghệ ép sát eo của cô lại, hung hăng chà đạp một phen.

Ngứa ——

“Của cậu không phải là càng ngày càng to sau.” Giống như lúc ở chung hồi đại học, Đa Ninh quay người lại đánh trả, giơ ra móng vuốt làm bộ muốn tập kích vòng ngực 36D của Nhan Nghệ; thật ra cô chỉ dám làm bộ mà thôi… Không ngờ còn chưa chạm tới, Nhan Nghệ đã bắt lấy hai tay của cô, lại không ngại mà đặt lên ngực của chính mình, đè.

Đột nhiên cảnh đùa giỡn trái lại biến thành đùa giỡn mạnh mẽ, hai tay Đa Ninh bất ngờ không kịp phòng thủ đặt trên ngực mềm mại của Nhan Nghệ, khuôn mặt phút chốc đỏ lên.

“Như thế nào, đủ lớn để kiêu ngạo đi.” Nhan Nghệ kiêu ngạo mà ngẩng cằm, cố ý kéo dài giọng nói ra nói, “Có phải là cực kỳ muốn, cực kỳ hâm mộ hay không?”

Ừ… Quả thật cực kỳ muốn, cực kỳ hâm mộ.

“Cảm giác như thế nào?” Nhan Nghệ tiếp tục đùa giỡn cô, giống như là đại gia phóng đãng thời cổ đại.

Cảm giác… Tốt lắm. Mềm mềm □□, cô chưa từng cảm nhận được sự mềm mại và to lớn của chính mình. Đa Ninh xấu hổ và giận dỗi vì mình không giống như vậy, đẩy Nhan Nghệ ra, trốn về phòng của cô.

… Nhan Nghệ là nữ lưu manh!

Nhan Nghệ cười ha ha, cô thích nhất là bộ dạng dễ thẹn thùng của Đa Ninh. Nghĩ đến cái gì, Nhan Nghệ liền đuổi theo hỏi: “Hai người các cậu cùng đi chùa, có muốn qua đêm không?”

Không, không qua đêm.

Hai má Đa Ninh còn chưa hết đỏ, quay đầu nhìn Nhan Nghệ, nào có ai đi chùa mà qua đêm.

Nhan Nghệ ra vẻ bí hiểm, nhìn bộ dáng sạch sẽ gọn gàng của Đa Ninh từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Không qua đêm thật là đáng tiếc.”

Đa Ninh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Nhan Nghệ, nhếch mép với Nhan Nghệ. Di động lại vang lên, cô nhìn tên người gọi đến, mở màn hình nghe, chủ động hỏi Chu Diệu: “… Đến rồi sao?”

“Không phải.” Trong di động Chu Diệu nói với cô, “Anh đột nhiên nghĩ đến hôm nay chúng ta đi muộn, cần ở lại chùa một đêm, em đem theo các loại vật dụng rửa mặt đi.”

Đa Ninh:…

Mất mặt quá nhanh, Đa Ninh lựa chọn ngậm miệng không nói. Ở đối diện, Nhan Nghệ nghe được nội dung cuộc trò chuyện đã vui vẻ, hơi há miệng nói: “Quả nhiên Chu đại soái ca không phụ mong đợi của mình.”

——

Đa Ninh không nghĩ tới Chu Diệu muốn đi ăn cơm chay ở Thiên Đà Sơn của thành phố B, khó trách nói đến sẽ trễ giờ. Bởi vì từ thành phố A đến B mất bốn năm giờ lái xe, từ thành phố B đến Thiên Đà Sơn còn phải đi du thuyền, cho dù bây giờ lập tức xuất phát, đến được ngọn núi Tự Miếu đã chạng vạng.

Buổi chiều 2 giờ, Đa Ninh ngồi ở nhà ăn ca nô ăn bánh mì và quả hạch Chu Diệu mua đến, nâng mắt liếc Chu Diệu một cái. Phía đối diện, Chu Diệu đang ăn một bát mì thịt bò ăn liền, bên trong còn có hai miếng xúc xích.

Khóe môi nâng lên ý cười, Chu Diệu gắp nửa miếng xúc xích đưa đến miệng Đa Ninh: “Đến đây, ăn một miếng.”

Xúc xích vị hạt ngô (bắp) một chút cũng không dễ ăn. Đa Ninh có phần ghét bỏ, nhưng vẫn há miệng cắn một miếng.

Chu Diệu cực kì vừa lòng, khóe miệng sắp vểnh lên trời rồi, lộ ra hàm răng trắng, trơn bóng lóe sáng. Bởi vì chú Chu là nha sĩ, từ nhỏ răng của Chu Diệu đã tốt đến mức có thể so với quảng cáo kem đánh răng. Không biết có phải mấy năm nay Chu Diệu đen đi hay không, mà răng lại sáng bóng thêm một chút.

“Vì sao đột nhiên muốn đi Thiên Đà Sơn.” Cô mở miệng hỏi Chu Diệu.

“Thời gian trước vội đến hỏng rồi, thấy hôm nay không khí tốt nên đi ra ngoài du ngoạn một chuyến.” Chu Diệu trả lời cô, dừng một chút còn nói, “Thuận tiện gặp một vị bạn già.”

“Anh có bạn là người ở Thiên Đà Sơn?” Đa Ninh có chút tò mò, sao cô một chút cũng không biết.

“Trước kia không phải, giờ thì đúng rồi.” Chu Diệu nói cho cô, sau đó lộ ra một ít sắc mặt thương tiếc.

Đa Ninh chớp ánh mắt, cúi đầu đặt câu hỏi: “… Chẳng lẽ anh ta xuất gia à?”

“Thông minh, đúng rồi.” Chu Diệu khen ngợi cô, nâng ngón tay cái lên với cô.

Ánh mắt Đa Ninh mở tròn, vô cùng tò mò bạn của Chu Diệu là vị nào, lại cảm thấy quan tâm nhiều thì sẽ không lễ phép, nhịn xuống không hỏi nhiều. Chu Diệu thấy bộ dạng cô tò mò lại nghẹn không hỏi, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai cười nhe răng, nói với cô: “Giữ lại một chút kinh hỉ, đến nơi sẽ biết “.

Kinh hỉ… Kinh hỉ trượt cầu luôn đi nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.