Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 43 - Giang Hồ: Thập Niên Đăng 1

trước
tiếp

Khung cảnh nháy mắt im phăng phắc, sau đó có tiếng ai đấy quát lên: “Yêu nữ Ma giáo! Lại còn dám tới đây!”

Cùng với tiếng quát đó, trong đầu Diệp Trần vang lên âm báo.

“Nhiệm vụ một: Diễn trò như xiếc.”

“Mô tả nhiệm vụ: Thể hiện phong thái của đệ nhất mỹ nhân, tăng độ thiện cảm của Thẩm Cảnh Phùng với Diệp Trần.”

“Phần thưởng: Nếu có thể ngăn cản Thẩm Cảnh Phùng bỏ thê tử thành công, sẽ nhận được một túi quà.”

“Túi quà là quà gì?” Diệp Trần chỉ chú ý điểm này. Ba Tám ngẫm nghĩ rồi đáp: “Dựa trên hiểu biết của tôi về hệ thống thì chắc sẽ là một túi quà may mắn.”

Diệp Trần: “…”

Không hề hấp dẫn.

Vậy nên Diệp Trần bèn chuyển hướng suy nghĩ sang chủ đề “diễn trò như xiếc”, diễn trò là cả một nghệ thuật, muốn gia nhập chiến trường đúng thời điểm là thứ đòi hỏi người nghệ sĩ phải dày công quan sát. Diệp Trần im lặng, tập trung quan sát chiến trường.

Người cầm dải lụa đỏ đứng bên cạnh cô xoay người đi hướng khác, sau đấy có thứ âm thanh nghe như tiếng chuông bạc vang lên.

“Tại sao ta không dám?”

Đó là một cô gái, giọng nói mềm mại, hút hồn, nghe đến đâu xương cốt mềm ra đến đấy.

Mỹ nữ!

Đây là từ đầu tiên hiện ngay lên trong đầu Diệp Trần, thật phấn khích, nhất định là một mỹ nữ!

“Tôi muốn vén khăn trùm đầu lên quá…” Diệp Trần luyên thuyên với Ba Tám, “Tôi dám cược với anh, cô gái này nhất định là một mỹ nhân đẹp đến mức lu mờ nhật nguyệt.”

“Thế thì nếu cô nhìn thấy mặt mình, chẳng phải sẽ là trời long đất lở hay sao?” Ba Tám dùng biểu cảm “vẫy tay tạm biệt” nhìn Diệp Trần, hoàn toàn không có ý định trò chuyện với một con chó háo sắc đang lên cơn. Diệp Trần đực mặt ra một lúc mới hiểu.

Đúng vậy, cô là “võ lâm đệ nhất mỹ nhân” cơ mà!

Chắc chắn là cô đẹp hơn Nguyệt Sênh rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, một tiếng thở dài cất lên.

Âm thanh ấy như tiếng suối sa, trong trẻo, êm ái, khiến người ta liên tưởng tới ánh trăng sáng giữa rừng, hoa lan thơm đáy cốc.

“Nguyệt cô nương,” người nọ bị buộc phải nói, giọng nói đầy tiếc thương, “Đây không phải nơi cô nương nên tới, hãy quay về đi.”

“Đã đến rồi còn mơ có thể rời đi hả?!” Một người đàn ông vạm vỡ quát lên, “Yêu nữ Ma giáo kia, xem chùy đây!”

Vừa dứt lời, liền có tiếng đánh nhau loảng xoảng binh bốp.

Diệp Trần cố nén ham muốn vén khăn trùm đầu lên hóng hớt xem đánh nhau. Sau một hồi binh binh bốp bốp, một giọng nữ kêu lên đau đớn, chàng trai đứng bên cạnh cô cuối cùng cũng lên tiếng: “Dừng tay!”

“Thẩm Cảnh Phùng, cậu có ý gì hả?” Người đàn ông vạm vỡ vừa nói lúc nãy hỏi, “Cậu muốn che chở cho yêu nữ Ma giáo này đấy à?”

“Nguyệt Sênh…” Thẩm Cảnh Phùng thở dài, “Nàng đi đi.”

“Ta không cần.” Nguyệt Sênh chống kiếm làm điểm tựa đứng dậy, đưa tay quệt máu tươi bên miệng, hổn hển nói: “Hôm nay chàng không đi với ta, ta nhất định không đi đâu hết!”

“Làm gì vậy hả?” Thẩm Cảnh Phùng cười gượng gạo, “Nàng và Mạc Tinh Thần đã…”

“Ta với hắn không có quan hệ gì hết!” Nguyệt Sênh ngắt lời chàng ta, giọng kiên quyết, “Ta biết chàng không tin nên ta mới đánh cược mạng sống của mình để đến đây. Thẩm Cảnh Phùng, ta thích chàng, chỉ mình chàng thôi. Nếu chàng bằng lòng, hãy đi cùng với ta. Nếu hôm nay chàng không chịu đi cùng ta thì Nguyệt Sênh này quyết không rời khỏi đây, cho dù có phải chết trên đại điện của phái Nhạc Sơn, Nguyệt Sênh cũng không oán trách nửa câu!”

“Nàng…” Thẩm Cảnh Phùng hoảng sợ ra mặt. Nguyệt Sênh nở nụ cười, bước từng bước một về phía Thẩm Cảnh Phùng. Đám người đứng quanh nhào tới nhưng nàng ta không hề sợ hãi, trong cảnh bị đám đông vây khốn, vẫn chỉ một mực chăm chú nhìn Thẩm Cảnh Phùng đầy cố chấp.

Tình cảm thắm thiết đến bực này, ai nhìn thấy mà chẳng động lòng. Vậy nên, khi có người đâm một kiếm về phía Nguyệt Sênh, Thẩm Cảnh Phùng liền động thủ, ngăn trường kiếm, che trước người nàng ta, hô to: “Dừng tay lại!”

“Cảnh Phùng…” Nguyệt Sênh thở đứt hơi, “Ta biết… Chàng sẽ không… bỏ mặc ta mà…”

Thẩm Cảnh Phùng không nói gì, chàng ta đưa mắt nhìn, dừng lại ở chỗ Diệp Trần.

“Diệp cô nương…”

Chàng ta lúng túng nói đầy áy náy: “Xin lỗi.”

Diệp Trần khẽ cười, đưa tay vén chiếc khăn hỉ lên, dung nhan nức tiếng xa gần dần dần lộ ra trước mặt mọi người.

Mi mục như họa, môi tựa anh đào, như đóa mai giữa mùa đông, tựa tuyết trắng trên núi cao.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Diệp Trần.

Chỉ cần nàng xuất hiện là ánh mắt của tất cả mọi người đều bất giác bị hút hồn, cho dù xinh đẹp được người người ca tụng như Nguyệt Sênh, đứng cạnh nàng cũng sẽ bị lu mờ.

Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Cảnh Phùng, một cái nhìn băng giá.

“Chàng và cô nương đây từng có điều khúc mắc ư?” Đôi môi đỏ hé mở, giọng nói trong trẻo, mát lành.

Thẩm Cảnh Phùng gượng cười: “Là chuyện đã từng của tại hạ.”

Diệp Trần gật đầu, vẻ mặt điềm đạm: “Tình cảm lứa đôi, vốn khó có thể tự kìm giữ. Thẩm công tử đã có hôn ước lại có điều khúc mắc với Thánh nữ của Ma giáo, tại hạ có thể hiểu, cũng chẳng sao. Tuy nhiên, nếu đã có khúc mắc thì cũng nên nói rõ trước với tại hạ mới phải. Tại hạ không có yêu cầu gì với phu quân, chỉ có một điều duy nhất, cũng là điều mấu chốt nhất.”

Nghe bảo đến đây, trực giác Thẩm Cảnh Phùng mách bảo có điềm chẳng lành, liền đó, Diệp Trần nói: “Tại hạ chỉ cần một người đàn ông sạch sẽ. Thẩm công tử cũng không phải là ngoại lệ.”

Vừa dứt câu, tất cả mọi người liền ồ lên. Thẩm Cảnh Phùng cau mày, vội nói: “Ta và Nguyệt cô nương không hề làm chuyện bất chính, mong Diệp cô nương nói năng cẩn thận.”

“Ta có bảo chàng và nàng ta có quan hệ bất chính đâu?” Diệp Trần bình tĩnh, ung dung, quay sang bảo với nha hoàn: “Đem giấy bút tới đây.”

Nói xong, Diệp Trần quay lại nhìn Thẩm Cảnh Phùng: “Người đàn ông của ta, không chỉ phải có tấm thân sạch sẽ mà cả trái tim cũng vậy. Lòng Thẩm công tử đã có nơi hướng về, vậy Diệp Trần sẽ đứng ra tác thành.”

Giấy bút đã được mang tới. Diệp Trần nhanh chóng viết giấy từ hôn, dùng nội lực phóng tờ giấy bay thẳng đến chỗ Thẩm Cảnh Phùng.

Phong thư từ hôn bay xoáy như phi đao, Thẩm Cảnh Phùng đưa tay đón được nó.

“Cầm giấy từ hôn rồi,” cằm Diệp Trần hơi hếch lên đầy kiêu ngạo, “thì cút đi!”

“Diệp cô nương,” Thẩm Cảnh Phùng nhìn phong thư từ hôn trong tay, nhất thời lúng túng không biết nên nói gì. Sau một hồi, cuối cùng chàng ta chắp tay, nghiêm trang nói: “Tuy hôm nay Diệp cô nương tha thứ cho tại hạ nhưng việc này là tại hạ không phải, ngày sau nếu cô nương có chuyện gì khó giải quyết, tại hạ dù phải vượt lửa băng sông, cũng quyết không chối từ.”

Nói xong, Thẩm Cảnh Phùng dìu Nguyệt Sênh dậy: “Chúng ta đi thôi!”

“Thẩm Cảnh Phùng!” Một người đàn ông xông ra, tức giận quát, “Làm vậy tức là phản bội võ lâm!”

“Cảnh Phùng không có ý phản bội,” Thẩm Cảnh Phùng lắc đầu, “có điều, tại hạ phải che chở cho cô nương này.”

Dứt lời, Thẩm Cảnh Phùng đỡ Nguyệt Sênh, rút kiếm yểm hộ phá vây.

Chàng ta thành danh sớm, từ khi mười ba tuổi, chưa thua một lần, kiếm của chàng ta vẫn luôn là “Quân tử kiếm” trong truyền thuyết, chỉ trảm tà ma ngoại đạo, chưa từng giao đấu với nhân sĩ chính phái.

Thẩm Thu Hà, chưởng môn phái Nhạc Sơn tức giận, đích thân xuất thủ nhưng chàng ta vẫn một mực che chở Nguyệt Sênh, dịch chuyển từng bước một tiến về lối ra.

Diệp Trần thấy anh ta gặp khó, Nguyệt Sênh bị trọng thương được anh ta che chở sau lưng thì đắc ý ra mặt, cô bực mình cười một tiếng, rút kiếm đâm thẳng về phía Thẩm Cảnh Phùng, quát lên: “Thẩm Cảnh Phùng!”

Thẩm Cảnh Phùng giật mình, thấy kiếm đã ở ngay trước người, thể kiếm để lộ rất nhiều sơ hở, chàng ta dễ dàng né tránh được đường kiếm nhưng bất ngờ là, ngay tại khoảnh khắc đó, đối phương lại nắm tay chàng, ngã vào trong lòng chàng, đẩy tay chàng lên kề kiếm vào cổ nàng ta.

Thẩm Cảnh Phùng: “…”

Diệp Trần-ngã-vào-lòng-Thẩm-lang-thành-công: “O(∩_∩)O~~ “

Sóng lòng hứng khởi này tuyệt đối không thể để Thẩm Cảnh Phùng phát hiện ra, Diệp Trần điềm nhiên bảo: “Khống chế ta để ra ngoài.”

“Diệp cô nương…”

“Thẩm Cảnh Phùng, chàng muốn làm gì hả?!” Diệp Trần cao giọng, “Hôm nay chàng muốn bỏ trốn cùng yêu nữ này trước mặt mọi người vẫn chưa đủ, chàng còn muốn bắt ta làm con tin nữa sao? Thẩm Cảnh Phùng, chàng có còn chút liêm sỉ nào không hả?!”

Đám đông xung quanh lập tức sôi lên đầy giận dữ nhưng vì thân phận đặc biệt của Diệp Trần, con gái rượu duy nhất của cốc chủ Dược Vương cốc, bất kể kẻ nào ở đây cũng không dám làm liều đánh cược tính mạng của nàng ta. Dù sao, có ai mà không có lúc cần cầu y?

Thế là, tuy gân cổ mắng chửi Thẩm Cảnh Phùng nhưng quả thực không có một ai dám tiến lên nửa bước.

Nguyệt Sênh kéo lưng áo Thẩm Cảnh Phùng, yếu ớt gọi: “Cảnh Phùng?”

Thẩm Cảnh Phùng nhắm mắt lại, thở dài: “Diệp cô nương, thất lễ.”

Nói xong, chàng ta liền nhẹ nhàng ôm Diệp Trần vào lòng, dùng kiếm khống chế cô, lui từng bước một ra ngoài.

“Chư vị,” Thẩm Cảnh Phùng đanh mặt, “xin hãy dừng bước, bằng không, ta không biết mình sẽ làm gì đâu.”

“Đau quá!”

Diệp Trần phối hợp kêu lên một tiếng.

Thẩm Cảnh Phùng-không-hề-làm-gì: “…”

Nguyệt Sênh nghi ngờ quan sát Diệp Trần, trong lời truyền miệng của mọi người thì Diệp Trần là một cô gái thủ cựu, cố chấp, răm rắp tuân theo khuôn phép, lễ nghi. Dựa theo tính toán của Nguyệt Sênh hôm nay đến đây thì chỉ cần Thẩm Cảnh Phùng chịu đi theo mình, với tính cách cổ hũ của Diệp Trần, chắc chắn sẽ không chịu đựng được, thắt lụa trắng tự tử mới phải. Một khi Diệp Trần chết, Thẩm Cảnh Phùng thực sự sẽ không bao giờ còn đất quay về võ lâm Trung Nguyên nữa.

Thế nhưng Diệp Trần hiện tại và Diệp Trần trong lời đồn hoàn toàn không giống nhau, chẳng những chủ động từ hôn lại còn giúp họ bỏ trốn!

Ả Diệp Trần rốt cuộc đang nghĩ gì?

Suy nghĩ của Diệp Trần thực tế lại rất đơn giản, tích lũy độ thiện cảm, nhân thể lừa lấy ôm một lúc.

Dẫu gì thì Thẩm Cảnh Phùng cũng rất đẹp trai!

Trải qua vài thế giới, tuy nhân vật phản diện nào cũng rất điển trai nhưng hợp mắt thẩm mỹ của Diệp Trần nhất vẫn là Quân Diễn. Dẫu vậy, Thẩm Cảnh Phùng cũng hoàn toàn không thua kém Quân Diễn. Nếu như ca ngợi Quân Diễn là tuyết trắng trên đỉnh Côn Lôn, vậy thì Thẩm Cảnh Phùng sẽ là Giang Nam tiết tháng Tư.

Diệp Trần bị Thẩm Cảnh Phùng mang xuống núi, suốt đường đi, anh ta luôn cẩn thận để Diệp Trần cảm thấy thoải mái nhất.

Sau khi xuống tới được chân núi, thực sự cắt đuôi được mọi người, Thẩm Cảnh Phùng thả Diệp Trần ra, áy náy nói: “Diệp cô nương, hôm nay thật sự xin lỗi.”

“Đâu còn cách nào,” Diệp Trần xua tay, “có phải chuyện lớn lao gì đâu, chàng đi đi.”

“Không phải chuyện lớn?” Thẩm Cảnh Phùng sững sờ, “Ta… ta đi theo Ma giáo không phải chuyện lớn ư?”

“Chính phái hay là Ma giáo, chỉ cần vẫn giữ trái tim ngay thẳng thì chẳng có gì khác nhau.” Diệp Trần ngẩng đầu ngắm vầng thái dương đang từ từ lặn xuống, gương mặt mỹ lệ chìm trong luồng sáng cuối ngày khiến toàn thân dường như sáng bừng lên.

“Chỉ là yêu một người, làm gì có đúng hay sai. Thẩm công tử,” Diệp Trần ôm quyền, “thuận buồm xuôi gió. Tại hạ cáo từ.”

Nói xong, Diệp Trần quay lưng bỏ đi, dường như không một chút lưu luyến.

Nàng mặc bộ đồ cưới đỏ rực như lửa, đi thẳng về phía trước, chiếc bóng đổ dài, trông lạnh lùng và kiêu ngạo, giống một con phượng hoàng tắm trong máu, trong mắt Thẩm Cảnh Phùng, nó biến ảo trở thành cảnh đẹp phi phàm.

Thẩm Cảnh Phùng quên cả hít thở, nhìn tấm lưng kia, bất giác, trái tim đập thình thịch, dường như có thứ gì đó bị chôn vùi dưới đáy lòng bất ngờ tỉnh giấc.

Chàng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng khuất dần. Nguyệt Sênh khẽ khàng gọi: “Cảnh Phùng?”

Thẩm Cảnh Phùng ngơ ngác quay đầu nhìn thiếu nữ mảnh mai trước mặt, nâng nàng ta dậy: “Đi thôi, ta đưa nàng về.”

Diệp Trần bấm bụng đi thẳng một mạch, không ngừng tự nhủ, không được ngoái đầu, không được ngoái đầu.

Đi được chục bước, cuối cùng hết chịu nổi, Diệp Trần hỏi: “Ba Tám, bọn họ đi chưa? Có còn nhìn thấy tôi nữa không? Tôi có thể quay đầu lại nhìn họ được rồi chứ?!”

“Gì mà đến mức ấy?” Ba Tám bó tay, “Chỉ có mỗi bóng lưng, cô có thể nhìn ra cái gì chứ?”

“Bóng lưng của người đẹp chắc chắn cũng đẹp!” Diệp Trần đáp chắc nình nịch, “Anh thì biết gì mà nói!”

“Vâng vâng vâng, tôi không biết.” Ba Tám châm điếu thuốc, làm một hơi rồi nhả ra một cách điệu nghệ, báo hại trong đầu Diệp Trần sặc sụa toàn là khói thuốc.

“Tôi cảnh cáo anh nhé,” Diệp Trần khó chịu, “anh mau đổi hiệu thuốc lá khác đi, loại này chất lượng kém quá đấy! Ngày trước anh có dùng nó đâu!”

“Đây là đồ tôi đi bán buôn đấy.” Ba Tám nhả khói thuốc điệu nghệ ra vẻ ta đây lão làng, “Nghe nói cái thứ này dùng để đối phó với kí chủ cực kỳ hữu hiệu.”

Diệp Trần: “…”

Để tra tấn kí chủ của mình, bọn AI này đúng là đã dốc toàn lực.

“Có đúng là chỉ thấy mỗi bóng lưng không? Rốt cuộc là họ có thể nhìn thấy tôi không? Tôi có thể quay đầu được chưa?”

“Có thể, có thể, có thể.” Ba Tám nói liến thoắng, “Đó, nhìn đi, xem người ta diễn trò tình cảm mà cũng hứng thú lắm thế. Diệp Trần à, tôi bảo này, ngày nào cũng ăn thức ăn cho chó FA, sau này nhất định sẽ độc thân cả đời đấy.”

Diệp Trần mặc kệ Ba Tám nói gở, phấn khích quay đầu lại nhìn, sau đó… quả nhiên chỉ thấy mỗi bóng lưng đã đi xa rồi. Dưới ánh chiều tà, nó chỉ là một cái chấm nhỏ xíu, thực sự… cái gì đẹp cũng đều không nhìn thấy được.

Diệp Trần rầu rĩ, người đẹp đã đi mất rồi, cô lại chẳng có cách nào giữ người lại, hơn nữa còn là đi một lúc hai người…

Cô thở dài: “Ba Tám, chừng nào chúng ta mới gặp lại họ?”

“Nhanh thôi,” Ba Tám mở nội dung thế giới ra xem, “hai tháng nữa, Thẩm Cảnh Phùng sẽ bị Nguyệt Sênh phái người ám sát. Chúng ta phải đi cứu hắn. Cô mau mau làm quen với kỹ năng của nhân vật này đi, đừng để đến lúc đó lại xảy ra sự cố, châm một phát khiến Thẩm Cảnh Phùng thăng luôn.”

“Ừ.”

Diệp Trần mỉm cười: “Tôi nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ thật cẩn thận.”

Chàng trai ưa nhìn như vậy, sao cô có thể châm chết anh ta được chứ?

Thế nhưng, sau này Diệp Trần mới hiểu, nói trước bước không qua.

Tác giả có chuyện muốn nói:

[Mẩu truyện ngắn]

Mặc Thư Bạch: “Bác sĩ, tôi nghe nói anh gia hạn thời gian nằm viện của tôi.”

Bác sĩ: “Ừ, là yêu cầu của viện trưởng.”

Mặc Thư Bạch: “Lý do, tôi cần một lý do!”

Bác sĩ: “Lý do của tôi là, bệnh tình của cô rất nghiêm trọng…”

Mặc Thư Bạch: “Viện trưởng thì sao?”

Bác sĩ: “Để kiếm tiền.”

Mặc Thư Bạch: “…”

Bác sĩ: “Từ ngày cô nhập viện, bệnh viện chúng tôi nhận được rất nhiều khoản quyên góp. Trước mắt đã trang bị sẵn sàng các thiết bị như lưỡi dao, gậy giật điện, có thể cho cô dùng bất cứ lúc nào.”

Mặc Thư Bạch: “…”

Bác sĩ: “Vui lắm đúng không?”

Mặc Thư Bạch: “(ノ`Д)ノ cút”

Chú thích:

*Thập niên đăng: ngọn đèn mười năm, được cho là lấy ý từ hai câu thơ của nhà thơ thời Bắc Tống, Hoàng Đình Kiên:

“Đào lý xuân phong nhất bôi tửu,

Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.”

Dịch thơ:

“Gió xuân lê đào một cốc rượu

Đêm mưa giang hồ đèn mười năm”

(Nguồn: thivien.net)

Trong thơ ca, hình tượng ngọn đèn thường gắn liền với sự chờ đợi, mười năm có lẽ chỉ là một con số tượng trưng, ám chỉ thời gian rất dài.

Có một bài hát cũng lấy tựa là “Thập niên đăng”:

*túi quà may mắn: là dạng túi quà mà phần quà trong đó sẽ không được biết trước, có thể rất có giá trị nhưng cũng có thể ngược lại, thường được các cửa hàng bán ra vào dịp đầu năm để khách hàng mua cầu may.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.